Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế
Chương 33: Giải quyết khúc mắc
Tùy Vân Lưu Thủy
13/05/2021
Mộc kiều: cầu gỗ
Tổn thất do tang thi bạo động từ ba ngày trước thật sự không thể tính hết được, đầu tiên chưa nói tới sự hao tổn vật tư, chỉ nhắc tới số người chết trong ngày đó cũng là số lượng lớn, nếu không phải tháng máu biến mất, nói không chừng toàn bộ người trong Đại Học Thành không thể sống tới hôm nay, lúc đó Đại Học Thành không khác gì một Tử Thành.
Tang thi bạo động kết thúc, tứ đại thế lực bắt đầu liên minh, cùng thành lập căn cứ. Tuy bốn thế lực vẫn còn mâu thuẫn nhưng những mâu thuẫn đó không đánh bại được mục đích chung của tất cả, đó là có thể sống sót trong thời đại này.
Sau khi bốn thế lực liên minh với nhau, trong lòng họ không muốn làm kẻ hầu kẻ hạ của người khác, bọn họ đã nếm thử tư vị quyền lợi, mặc dù có mấy ngày ngắn ngủi hỗn loạn nhưng cũng không thể ngăn bọn họ chìm đắm vào nó.
Hơn nữa mỗi người đều có tư tâm, khó có thể mình làm tay sai cho người khác mãi, kết cục đều là bị lão đại đẩy ra ngoài chịu chết hoặc là bị người khác đẩy ra ngoài chịu chết. Cho nên, lần này liên minh nói cho cùng cũng là mấy thế lực giúp đỡ nhau thôi, nhưng đó là cái cớ để thâm nhập nội bộ thế lực khác.
Vô luận ở thời điểm nào, tranh đấu quyền lợi là việc không thể thiếu.
Trừ thế lực Thanh Bắc cùng Nam Thiên ở chung chỗ này, còn hai thế lực còn lại thì từ nơi khác chuyển qua đây, vật tư còn dư dả, nhưng trải qua trận chiến, vật tư bị hủy không ít, căn bản không đủ để mọi người dùng, nhưng căn cứ xây dựng cũng không chậm, bốn thế lực tập chung, đầu tiên thống nhất nhiệm vụ đem căn cứ xây dựng vững chắc rồi mới bàn việc khác.
Bây giờ căn cứ chia thành ba loại người: Một là xây dựng căn cứ, bao gồm xây thành cùng hậu cần, hai là đi ra ngoài sưu tầm vật tư cùng chém tang thi kiếm tinh hạch; loại thứ ba nguy hiểm nhất, bọn họ đều là dị năng giả hệ công kích, chủ yếu tụ tập phía sau dãy núi, săn thú, bổ sung lương thực – Dị năng giả có sức mạnh, lực sát thương cũng lớn, nhưng ăn cũng nhiều, mỗi ngày đều tiêu hao một lượng thức ăn khá lớn, mặc dù có tinh thạch bù trừ nhưng nguyên tinh cũng không phải nhiều, cung không đủ cầu.
Đám người Tôn Viện thuộc loại thứ hai, chỉ cần đi ra ngoài đủ ba giờ sẽ có thêm tích phân, nếu như tìm được vật tư cũng có tích phân, tích phân trước kia sớm được quy định như vậy, hơn nữa thế lực Nam Tùng cùng Thiên Nam không áp dụng quy chế tích phân từ đầu, cho nên tổng tích phân giờ trống rỗng, giờ mới bắt đầu quá trình tích lũy tích phân.
Học tập thế lực Nam Thiên, ba thế lực khác bắt đầu áp dụng quy chế tích phân, nếu muốn ở căn cứ, nhất định phải có tích phân, không có to tích phân dù không bị đuổi khỏi căn cứ, nhưng sẽ không có thức ăn, việc này rất công bình, không kiếm sống thì không có ăn, không ai vô duyên vô cớ nuôi một tên phế nhân, nhất ở trong mạt thế này.
Trải qua một đợt tang thi thi bạo động ác mộng, những người sống sót cũng rất quý trọng mạng của mình, những người trong căn cứ đang liều mạng xây dựng, chuẩn bị thành lập một nơi an toàn.
Năm người đi qua mộc kiều, sau khi tiến vào cửa nhỏ, tường thành hiện lên, tường thành thật dài.
Đúng vậy, sau tường thành lại là một tường thành.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thấy 囧囧. Ba người Tôn Viện thấy thế cũng không trách.
Tường thành bên trong không cao như bên ngoài, ước chừng tầm 4m tới 5m, mỗi đoạn mở một cửa nhỏ, tổng cộng có ba cái, mỗi cái đều có người trông coi.
Tôn viện đi tới cái cửa trung gian, giới thiệu, "Bên trái chính là cửa vào Nam Thiên, ở giữa vào Thanh Bắc của chúng tôi, bên ngoài cùng là hai thế lực còn lại, hai thế lực đó ở cùng một chỗ."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không hiểu nhìn Tô Viện, "Không phải ở cùng một nơi sao?" Nếu như không phải ở chung, họ cũng không lo lắng sẽ gặp phải Ngụy Nam Vũ.
Tô Tuệ Dung mừng thầm.
Tôn Viện cười giải thích, "Mấy thế lực không thể cùng một nơi, Thanh Bắc chúng tôi đều ở đây."
Nói xong, hai người được Tôn Viện mang vào bên trong.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau, Tô Tuệ Dung cao hứng híp mắt lại.
Lam Linh Úc bỗng có cảm giác bất đắc dĩ, thầm nghĩ chờ ở chỗ riêng tư cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tô Tuệ Dung.
Chẳng qua họ đi vào, lại nhìn thấy tường rào.
Chỉ là tường rào không phải ở trước mặt, mà ở hai bên, mỗi bên cũng mở một cửa nhỏ để thế lực khác ra vào tự do.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nói gì, đây là xây mê cung sao?
Xây nhiều tường thành như vậy không phí thời gian sao? Không phí nhân lực sao?
Tôn Viện mang hai người đi vào, đi tới có một căn nhà nhỏ, thì có bốn người đi ra, hai nam hai nữ; ba người Tôn Viện lấy ra một tờ giấy, trên đó viết tên họ cùng giới thiệu dị năng, một người trong đó lấy ra xem, xong rồi trả lại, "Hai người này là ai?"
Tôn Viện cười nói, "Hai người này mới tới, đây là Tô Tuệ Dung, kia là Lam Linh Úc. Lam Linh Úc là dị năng giả, hai người họ trước kia ở địa phương vắng vẻ nên không biết chuyện."
Mấy người đó nhìn một hồi rồi cười nói, "Hoan nghênh hai người tới Thanh Bắc." Quay đầu lại nhìn Tôn Viện, "Dạo này các ngươi vận khí không tệ nha, mang tới hai người, tích phân được thưởng không ít đâu ha."
Tôn Viện hào phóng, "Tối mời các ngươi ăn cơm."
Phải biết, sau khi tang thi bạo động, bốn thế lực đều tổn thất rất lớn, không nói tới Nam Thiên cùng Thanh Bắc có hơn hai nghìn người, hai thế lực còn lại cũng chỉ có gần năm tram người.
Nhưng mà, xây dựng căn cứ, thu thập vật tư, săn thú trong núi, đều cần người.
Tình hình giờ là thiếu người.
Huống chi, bốn thế lực cùng chung một chỗ, nhưng vật tư đều phân phối xong, bởi vì Nam Thên cùng Thanh Bắc nhân số khá nhiều, bọn họ được lấy bốn phần, còn hai thế lực khác lấy được bao nhiêu, phân phối thế nào, đó chính là chuyện của họ. Rất có thể có người cảm thấy phân phối không đủ mà chạy sang thế lực khác.
Cho nên, vì lung lạc lòng người, bây giờ người quản lý đều thực hiện chính sách tốt, hơn nữa cũng vì đề phòng có người chạy sang nơi khác, mấy người quản lý đều thương lượng khá tốt, trừ phi có sự đồng ý của quản lý, thế lực khác mới tiếp nhận.
Những nội dung này đều do Tôn Viện nói cho hai người biết, bởi vì Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không thích cởi áo cho người kiểm tra, Tôn Viện thừa cơ hội nói chuyện với hai người, cùng họ trải qua hai giờ ngồi chờ.
Mặt trời đỏ xuất hiện không bao lâu, tang thi bắt đầu tiến hóa, tốc độ lây bệnh cũng nhanh, từ năm giờ đã xuống hai giờ phát bệnh.
Chẳng qua, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng có chút bận tâm, nếu như mỗi lần ra ngoài đều phải tốn hai giờ kiểm tra, vậy quá mất thời gian rồi.
Tôn Viện cười, "Làm sao biết chứ? Thật ra chúng ta đã có phát hiện, dị năng giả rất ít khả năng bị lây bệnh. Chỉ trừ khi bị tang thi cắn, nếu chỉ bị quào trầy thì dị năng giả cũng không biến thành tang thi. Hơn nữa giờ tang thi đã tiến hóa, coi như ban ngày tang thi cũng hành động khá nhanh nhẹn, hai người phải chú ý hơn."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu, "Thì ra là như vậy." Lam Linh Úc còn may, Tô Tuệ Dung giả là người thường, mỗi lần ra cửa đều phải làm như vậy thì rất phiền.
"Như vậy làm sao để nhìn ra dị năng giả bị thương hại không?" Lam Linh Úc đột nhiên hỏi, "Tỷ như tay bị cắn chút xíu? Như vậy không phải khó tra hay sao? Các người làm sao biết được?"
Tôn Viện sửng sốt, tùy tiện nói, "Bây giờ nhìn quần áo là biết ngay, quào trầy đều nhìn thấy, trừ khi đổi quần áo thôi. Về phần trên người có bị thương hay không, bây giờ đi ra ngoài làm nhiệm vụ ít nhất phải hai người trở lên, một mình không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hơn nữa trở lại nhất định phải chờ hai tiếng, thậm chí lúc trở lại sẽ có dị năng giả hệ khứu giác kiểm tra."
Vì sự an toàn của căn cứ, các thế lực ở phương diện này rất cẩn thận.
"Còn có dị năng giả hệ khứu giác sao?" Tô Tuệ Dung tò mò hỏi, dị năng thật sự phong phú nha.
Tôn Viện nói tiếp, "Dị năng có rất nhiều chủng loại. Chúng tôi đi ra ngoài luôn chú ý tình hình. Quản lý Nam Thiên, Ngụy Nam Vũ còn là dị năng giả song hệ, trước kia không ai nghĩ là sẽ có, hơn nữa nghe nói bên cạnh hắn còn có dị năng giả hệ tiên tri, chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy, chỉ nghe qua nên không biết thật hay giả."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đột nhiên nhớ lại chuyện đó, dị năng giả hệ tiên tri có hay không biết họ căn bản không chết?
Tôn Viện nhìn hai người một hồi, lại nhìn đồng hồ, nói, "Buổi trưa, tôi đi lấy cơm trưa lại, hai người chờ tôi chút."
"Làm phiền cô rồi." Tô Tuệ Dung mỉm cười, lễ phép nói.
Chờ Tôn Viện rời đi, Lam Linh Úc nhẹ giọng nói, "Tuệ Dung, nếu cậu không muốn ở chỗ này, không muốn dây dưa với Ngụy Nam Vũ, tại sao chúng ta không rời nơi này? Thế giới này lớn như vậy, chắc chắn có nơi cho chúng ta dừng chân."
Tô Tuệ Dung sửng sốt, "Nơi này tương đối an toàn, kiếp trước chính là căn cứ lớn nhất."
Lam Linh Úc soa đầu Tô Tuệ Dung, bất đắc dĩ cười, "Tuệ Dung, nói an toàn, còn có nơi nào an toàn hơn không gian của cậu sao? Huống chi, đó là chuyện kiếp trước, đời này đã thay đổi rất nhiều, cậu có thể chắc chắn Đại Học Thành là căn cứ an toàn nhất không?"
Tô Tuệ Dung nghe vậy, nói không ra lời.
Lam Linh Úc ôm lấy Tô Tuệ Dung, "Tuệ Dung, chuyện tình của đời trước, mình hy vọng cậu có thể quên, đừng nói tới chuyện này nữa, được chứ? Không cần dùng chuyện đời trước để so sánh với đời này." Vừa nghĩ tới cái chết của Tô Tuệ Dung, nghĩ đến mình không thể cứu được Tuệ Dung, Lam Linh Úc rất khó chịu.
Tô Tuệ Dung quay lại ôm, "Được, Linh Úc, mình sẽ quên. Những việc kia đã qua, mình sẽ không lấn sâu vào nữa, Linh Úc, mình bảo đảm." Mặc dù đã nói cho Lam Linh Úc biết việc sống lại, cô luôn bảo mình, không muốn nhắc tới nữa, nhưng cô như cũ không ý thức mà dùng chuyện kiếp trước để ứng sử đời này.
Lam Linh Úc cúi đầu gặm nhấm đôi môi kia.
Tổn thất do tang thi bạo động từ ba ngày trước thật sự không thể tính hết được, đầu tiên chưa nói tới sự hao tổn vật tư, chỉ nhắc tới số người chết trong ngày đó cũng là số lượng lớn, nếu không phải tháng máu biến mất, nói không chừng toàn bộ người trong Đại Học Thành không thể sống tới hôm nay, lúc đó Đại Học Thành không khác gì một Tử Thành.
Tang thi bạo động kết thúc, tứ đại thế lực bắt đầu liên minh, cùng thành lập căn cứ. Tuy bốn thế lực vẫn còn mâu thuẫn nhưng những mâu thuẫn đó không đánh bại được mục đích chung của tất cả, đó là có thể sống sót trong thời đại này.
Sau khi bốn thế lực liên minh với nhau, trong lòng họ không muốn làm kẻ hầu kẻ hạ của người khác, bọn họ đã nếm thử tư vị quyền lợi, mặc dù có mấy ngày ngắn ngủi hỗn loạn nhưng cũng không thể ngăn bọn họ chìm đắm vào nó.
Hơn nữa mỗi người đều có tư tâm, khó có thể mình làm tay sai cho người khác mãi, kết cục đều là bị lão đại đẩy ra ngoài chịu chết hoặc là bị người khác đẩy ra ngoài chịu chết. Cho nên, lần này liên minh nói cho cùng cũng là mấy thế lực giúp đỡ nhau thôi, nhưng đó là cái cớ để thâm nhập nội bộ thế lực khác.
Vô luận ở thời điểm nào, tranh đấu quyền lợi là việc không thể thiếu.
Trừ thế lực Thanh Bắc cùng Nam Thiên ở chung chỗ này, còn hai thế lực còn lại thì từ nơi khác chuyển qua đây, vật tư còn dư dả, nhưng trải qua trận chiến, vật tư bị hủy không ít, căn bản không đủ để mọi người dùng, nhưng căn cứ xây dựng cũng không chậm, bốn thế lực tập chung, đầu tiên thống nhất nhiệm vụ đem căn cứ xây dựng vững chắc rồi mới bàn việc khác.
Bây giờ căn cứ chia thành ba loại người: Một là xây dựng căn cứ, bao gồm xây thành cùng hậu cần, hai là đi ra ngoài sưu tầm vật tư cùng chém tang thi kiếm tinh hạch; loại thứ ba nguy hiểm nhất, bọn họ đều là dị năng giả hệ công kích, chủ yếu tụ tập phía sau dãy núi, săn thú, bổ sung lương thực – Dị năng giả có sức mạnh, lực sát thương cũng lớn, nhưng ăn cũng nhiều, mỗi ngày đều tiêu hao một lượng thức ăn khá lớn, mặc dù có tinh thạch bù trừ nhưng nguyên tinh cũng không phải nhiều, cung không đủ cầu.
Đám người Tôn Viện thuộc loại thứ hai, chỉ cần đi ra ngoài đủ ba giờ sẽ có thêm tích phân, nếu như tìm được vật tư cũng có tích phân, tích phân trước kia sớm được quy định như vậy, hơn nữa thế lực Nam Tùng cùng Thiên Nam không áp dụng quy chế tích phân từ đầu, cho nên tổng tích phân giờ trống rỗng, giờ mới bắt đầu quá trình tích lũy tích phân.
Học tập thế lực Nam Thiên, ba thế lực khác bắt đầu áp dụng quy chế tích phân, nếu muốn ở căn cứ, nhất định phải có tích phân, không có to tích phân dù không bị đuổi khỏi căn cứ, nhưng sẽ không có thức ăn, việc này rất công bình, không kiếm sống thì không có ăn, không ai vô duyên vô cớ nuôi một tên phế nhân, nhất ở trong mạt thế này.
Trải qua một đợt tang thi thi bạo động ác mộng, những người sống sót cũng rất quý trọng mạng của mình, những người trong căn cứ đang liều mạng xây dựng, chuẩn bị thành lập một nơi an toàn.
Năm người đi qua mộc kiều, sau khi tiến vào cửa nhỏ, tường thành hiện lên, tường thành thật dài.
Đúng vậy, sau tường thành lại là một tường thành.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc thấy 囧囧. Ba người Tôn Viện thấy thế cũng không trách.
Tường thành bên trong không cao như bên ngoài, ước chừng tầm 4m tới 5m, mỗi đoạn mở một cửa nhỏ, tổng cộng có ba cái, mỗi cái đều có người trông coi.
Tôn viện đi tới cái cửa trung gian, giới thiệu, "Bên trái chính là cửa vào Nam Thiên, ở giữa vào Thanh Bắc của chúng tôi, bên ngoài cùng là hai thế lực còn lại, hai thế lực đó ở cùng một chỗ."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không hiểu nhìn Tô Viện, "Không phải ở cùng một nơi sao?" Nếu như không phải ở chung, họ cũng không lo lắng sẽ gặp phải Ngụy Nam Vũ.
Tô Tuệ Dung mừng thầm.
Tôn Viện cười giải thích, "Mấy thế lực không thể cùng một nơi, Thanh Bắc chúng tôi đều ở đây."
Nói xong, hai người được Tôn Viện mang vào bên trong.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nhìn nhau, Tô Tuệ Dung cao hứng híp mắt lại.
Lam Linh Úc bỗng có cảm giác bất đắc dĩ, thầm nghĩ chờ ở chỗ riêng tư cô sẽ nói chuyện nghiêm túc với Tô Tuệ Dung.
Chẳng qua họ đi vào, lại nhìn thấy tường rào.
Chỉ là tường rào không phải ở trước mặt, mà ở hai bên, mỗi bên cũng mở một cửa nhỏ để thế lực khác ra vào tự do.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không nói gì, đây là xây mê cung sao?
Xây nhiều tường thành như vậy không phí thời gian sao? Không phí nhân lực sao?
Tôn Viện mang hai người đi vào, đi tới có một căn nhà nhỏ, thì có bốn người đi ra, hai nam hai nữ; ba người Tôn Viện lấy ra một tờ giấy, trên đó viết tên họ cùng giới thiệu dị năng, một người trong đó lấy ra xem, xong rồi trả lại, "Hai người này là ai?"
Tôn Viện cười nói, "Hai người này mới tới, đây là Tô Tuệ Dung, kia là Lam Linh Úc. Lam Linh Úc là dị năng giả, hai người họ trước kia ở địa phương vắng vẻ nên không biết chuyện."
Mấy người đó nhìn một hồi rồi cười nói, "Hoan nghênh hai người tới Thanh Bắc." Quay đầu lại nhìn Tôn Viện, "Dạo này các ngươi vận khí không tệ nha, mang tới hai người, tích phân được thưởng không ít đâu ha."
Tôn Viện hào phóng, "Tối mời các ngươi ăn cơm."
Phải biết, sau khi tang thi bạo động, bốn thế lực đều tổn thất rất lớn, không nói tới Nam Thiên cùng Thanh Bắc có hơn hai nghìn người, hai thế lực còn lại cũng chỉ có gần năm tram người.
Nhưng mà, xây dựng căn cứ, thu thập vật tư, săn thú trong núi, đều cần người.
Tình hình giờ là thiếu người.
Huống chi, bốn thế lực cùng chung một chỗ, nhưng vật tư đều phân phối xong, bởi vì Nam Thên cùng Thanh Bắc nhân số khá nhiều, bọn họ được lấy bốn phần, còn hai thế lực khác lấy được bao nhiêu, phân phối thế nào, đó chính là chuyện của họ. Rất có thể có người cảm thấy phân phối không đủ mà chạy sang thế lực khác.
Cho nên, vì lung lạc lòng người, bây giờ người quản lý đều thực hiện chính sách tốt, hơn nữa cũng vì đề phòng có người chạy sang nơi khác, mấy người quản lý đều thương lượng khá tốt, trừ phi có sự đồng ý của quản lý, thế lực khác mới tiếp nhận.
Những nội dung này đều do Tôn Viện nói cho hai người biết, bởi vì Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc không thích cởi áo cho người kiểm tra, Tôn Viện thừa cơ hội nói chuyện với hai người, cùng họ trải qua hai giờ ngồi chờ.
Mặt trời đỏ xuất hiện không bao lâu, tang thi bắt đầu tiến hóa, tốc độ lây bệnh cũng nhanh, từ năm giờ đã xuống hai giờ phát bệnh.
Chẳng qua, Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc cũng có chút bận tâm, nếu như mỗi lần ra ngoài đều phải tốn hai giờ kiểm tra, vậy quá mất thời gian rồi.
Tôn Viện cười, "Làm sao biết chứ? Thật ra chúng ta đã có phát hiện, dị năng giả rất ít khả năng bị lây bệnh. Chỉ trừ khi bị tang thi cắn, nếu chỉ bị quào trầy thì dị năng giả cũng không biến thành tang thi. Hơn nữa giờ tang thi đã tiến hóa, coi như ban ngày tang thi cũng hành động khá nhanh nhẹn, hai người phải chú ý hơn."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc gật đầu, "Thì ra là như vậy." Lam Linh Úc còn may, Tô Tuệ Dung giả là người thường, mỗi lần ra cửa đều phải làm như vậy thì rất phiền.
"Như vậy làm sao để nhìn ra dị năng giả bị thương hại không?" Lam Linh Úc đột nhiên hỏi, "Tỷ như tay bị cắn chút xíu? Như vậy không phải khó tra hay sao? Các người làm sao biết được?"
Tôn Viện sửng sốt, tùy tiện nói, "Bây giờ nhìn quần áo là biết ngay, quào trầy đều nhìn thấy, trừ khi đổi quần áo thôi. Về phần trên người có bị thương hay không, bây giờ đi ra ngoài làm nhiệm vụ ít nhất phải hai người trở lên, một mình không thể đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hơn nữa trở lại nhất định phải chờ hai tiếng, thậm chí lúc trở lại sẽ có dị năng giả hệ khứu giác kiểm tra."
Vì sự an toàn của căn cứ, các thế lực ở phương diện này rất cẩn thận.
"Còn có dị năng giả hệ khứu giác sao?" Tô Tuệ Dung tò mò hỏi, dị năng thật sự phong phú nha.
Tôn Viện nói tiếp, "Dị năng có rất nhiều chủng loại. Chúng tôi đi ra ngoài luôn chú ý tình hình. Quản lý Nam Thiên, Ngụy Nam Vũ còn là dị năng giả song hệ, trước kia không ai nghĩ là sẽ có, hơn nữa nghe nói bên cạnh hắn còn có dị năng giả hệ tiên tri, chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy, chỉ nghe qua nên không biết thật hay giả."
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc đột nhiên nhớ lại chuyện đó, dị năng giả hệ tiên tri có hay không biết họ căn bản không chết?
Tôn Viện nhìn hai người một hồi, lại nhìn đồng hồ, nói, "Buổi trưa, tôi đi lấy cơm trưa lại, hai người chờ tôi chút."
"Làm phiền cô rồi." Tô Tuệ Dung mỉm cười, lễ phép nói.
Chờ Tôn Viện rời đi, Lam Linh Úc nhẹ giọng nói, "Tuệ Dung, nếu cậu không muốn ở chỗ này, không muốn dây dưa với Ngụy Nam Vũ, tại sao chúng ta không rời nơi này? Thế giới này lớn như vậy, chắc chắn có nơi cho chúng ta dừng chân."
Tô Tuệ Dung sửng sốt, "Nơi này tương đối an toàn, kiếp trước chính là căn cứ lớn nhất."
Lam Linh Úc soa đầu Tô Tuệ Dung, bất đắc dĩ cười, "Tuệ Dung, nói an toàn, còn có nơi nào an toàn hơn không gian của cậu sao? Huống chi, đó là chuyện kiếp trước, đời này đã thay đổi rất nhiều, cậu có thể chắc chắn Đại Học Thành là căn cứ an toàn nhất không?"
Tô Tuệ Dung nghe vậy, nói không ra lời.
Lam Linh Úc ôm lấy Tô Tuệ Dung, "Tuệ Dung, chuyện tình của đời trước, mình hy vọng cậu có thể quên, đừng nói tới chuyện này nữa, được chứ? Không cần dùng chuyện đời trước để so sánh với đời này." Vừa nghĩ tới cái chết của Tô Tuệ Dung, nghĩ đến mình không thể cứu được Tuệ Dung, Lam Linh Úc rất khó chịu.
Tô Tuệ Dung quay lại ôm, "Được, Linh Úc, mình sẽ quên. Những việc kia đã qua, mình sẽ không lấn sâu vào nữa, Linh Úc, mình bảo đảm." Mặc dù đã nói cho Lam Linh Úc biết việc sống lại, cô luôn bảo mình, không muốn nhắc tới nữa, nhưng cô như cũ không ý thức mà dùng chuyện kiếp trước để ứng sử đời này.
Lam Linh Úc cúi đầu gặm nhấm đôi môi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.