Trọng Sinh Đái Trứ Khuê Mật Tẩu Mạt Thế
Chương 11: Xung đột
Tùy Vân Lưu Thủy
13/05/2021
Đời trước, Tô Tuệ Dung có nghe Ngụy Nam Vũ nói qua, sau Đại Học thành là núi Vọng Tẫn, tài nguyên phong phú, hơn nữa vì để bảo vệ học sinh trong thành, bên ngoài Đại Học thành là một dãy tường rào chắc chắn, dễ thủ khó công, mặc dù trong núi Vọng Tẫn có thú cùng thực vật biến dị, nhưng thú cùng thực vật biến dị không thể bao dung nhau, hay xảy ra xung đột, vì thế con người cũng an toàn chút út. Chỉ cần không đi sâu vào trong, liền an toàn.
Hơn nữa tường rào cũng ngăn cản được tang thi, càng ngày càng nhiều người sống sót đi tới Đại Học thành, từ đó Đại Học thành liền trở thành căn cứ sinh tồn lớn nhất ở đây. Đời trước, mục tiêu của cô chính là đi tới Đại Học thành, tiếc là cô chưa hoàn thành nó thì đã phải từ giã cuộc sống.
(Những thông tin tác giả đề cập tới trong này đều là hư cấu. Nếu có gì không ổn mong mọi người lượng thứ)
Đám người Hà Lam Phong là học sinh lớn lên ở Đại Học thành, mặc dù không biết nguyên nhân gì làm cho bọn họ một năm không về nhà quá năm lần, nhưng Tô Tuệ Dung cũng không hỏi, lễ phép chào tạm biệt bọn họ ở trạm xe lửa.
Công việc làm ăn ở trong Đại Học thành hầu hết vì học sinh, sinh viên dựng lên. Giờ vẫn trong thời gian nghỉ, rất nhiều cửa hàng cũng nhân cơ hội đó đóng cửa về nhà ăn tết, nhưng Đại Học thành cũng không phải không có dân cư, hai người tìm không ít nơi, cuối cùng thấy một chỗ cho thuê nhà, vì vậy nhanh chóng thuê nơi này nửa năm, nửa năm sau mạt thế tới, ai còn tìm hai người đòi nhà nữa?
Hai người thuê gian nhà ở lầu bốn, một phòng khách, hai phòng ngủ cùng phòng bếp, hai người ở cũng không đến nỗi chật hẹp.
Trong phòng điện nước cũng rất an toàn, chỉ là đồ gia dụng có hơi cũ, phòng này chuẩn bị cho sinh viên thi đại học. Cứ mỗi khi tựu trường, có rất nhiều học sinh, sinh viên tới thuê nhà ở.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc quét dọn nơi này một chút, chỗ cần lau thì lau, đồ cần vứt thì vứt, hơn nữa còn lấy đồ dùng hai người dọn gọn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là nơi mà hai người dự tính ở rất lâu, cho nên mọi thứ phải thật thoải mái.
Làm xong mọi việc, Lam Linh Úc từ trong không gian hái rau quả đi ra, làm vài món đơn giản, sau khi ăn xong, cả hai nằm trên ghế sô giả chết.
Tô Tuệ Dung ăn uống no say xong thì muốn ngủ, ở trên xe lửa cô luôn coi chừng Linh Úc, vẫn không chợp mắt được chút gì, chỉ sợ hai người cùng phòng với cô sẽ phát hiện điều kì lạ trên người Linh Úc.
Lam Linh Úc đá cô một cái, "Tuệ Dung, cậu không lo lắng sao? "
"Lo lắng cái gì?" Tô Tuệ Dung cố gắng mở mắt, kỳ quái nhìn Lam Linh Úc một cái.
"Chính là cái gì đó ở trên núi á, đó là chuyện kì quá a?"
"Không phải là tang thi sao?" Tô Tuệ Dung lười biếng nói, "Có cái gì kỳ quái chứ, chúng ta không phải là đã thấy tang thi rồi sao? Bây giờ tang thi xuất hiện không phải là chuyện rất bình thường à?"
"Nhưng không phải cậu đã nói mạt thế nửa năm sau mới bắt đầu mà?" Lam Linh Úc không rõ, "Mà là bây giờ tang thi đã xuất hiện, hơn nữa căn cứ Lâm Tế nói rất giống trong phim ảnh, tang thi đích lây bệnh tính rất cao, không cẩn thận bị cào cũng sẽ biến thành tang thi, mạt thế tới trước thì làm sao bây giờ?"
Tô Tuệ Dung ngáp một cái, ôm lấy eo Lam Linh Úc, đem đầu mình đặt lên đùi, mơ màng nói, "Đúng vậy, không gian nói như thế a, bây giờ xuất hiện một hai tang thi, cũng không đưa tới khủng hoảng chắc chắn do chính phủ khống chế rồi, nếu như có một số lượng lớn tang thi xuất hiện trên thì trên web nhất định có tin tức, chính phủ cũng không giấu được, nhưng mà cậu xem, hiện giờ một chút tin tức cũng không có, có thể thấy rằng mọi việc vẫn trong khống chế, chúng ta suy nghĩ nhiều làm cái gì, mạt thế sớm muộn gì cũng đến mà.
Lam Linh Úc hết nói nổi.
Tô Tuệ Dung nói thật, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng cho mạt thế tới, mạt thế tới sớm hay muộn cũng không khác nhau lắm, cô thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tô Tuệ Dung híp mắt, từ từ luồn tay vào trong áo Lam Linh Úc.
Lại một đêm điên cuồng bên nhau, hôm sau rời giường, Tô Tuệ Dung phát hiện bên ngoài những bông tuyết bắt đầu rơi.
Trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, trắng xóa một vùng.
Hai người cùng nhau vào không gian, Tô Tuệ Dung tìm một khối linh khí kết tinh cho Lam Linh Úc hấp thu, từ khi Linh Úc thức tỉnh tinh thần hệ, tốc độ hấp thu của Linh Úc được nâng cao. Nếu ngày trước cần một tuần hai người mới hấp thu được một khối, thì giờ Linh Úc chỉ cần một ngày là xong.
Tô Tuệ Dung đã có thể xác định Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng tinh thần hệ.
Từ thành phố W đến Đại Học thành mất ba ngày ngồi xe lửa, ngày thứ hai Linh Úc tỉnh lại, tìm cơ hội không có ai nói cho Tô Tuệ Dung biết cảm nhận của mình. Lam Linh Úc có thể thấy chỗ nào đó, có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, thậm chí Lam Linh Úc còn cảm giác được mình có thể giết họ ngay lập tức, Tô Tuệ Dung liền chắc chắn Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng hệ tinh thần.
Một dị năng hiếm hoi ít người có được, một dị năng cường đại mà ai cũng mong muốn sở hữu - hệ tinh thần.
Chỉ khi cường đại hơn, hai người mới có thể thoát khỏi kết cục của đời trước.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu, có linh khí kết tinh giúp đỡ, hơn nữa cô cùng Linh Úc đã chuẩn bị mọi thứ để nghênh đón mạt thế, Tô Tuệ Dung tin tưởng, đời này, hai người nhất định có thể sống cùng nhau đến đầu bạc.
Tô Tuệ Dung hào hứng nói cho Lam Linh Úc biết sự cường đại của tinh thần hệ, nhưng ở đời trước Tô Tuệ Dung chỉ là một người bình thường, đối với dị năng cũng như dị năng giả cô chỉ biết một chút da lông bên ngoài, mà những thứ đó cũng không giúp gì được cho mình. Chính vì thế, mọi năng lực của tinh thần hệ chỉ có thể tùy vào Lam Linh Úc khai phá ra mà thôi.
Chính Lam Linh Úc cũng rất tò mò về dị năng này, tùy ý lấy Tô Tuệ Dung thử nghiệm một chút, thỉnh thoảng còn khống chế tinh thần của Tô Tuệ Dung, làm cho hai người thử nghiệm trên giường một phen.
Tô Tuệ Dung bất đắc dĩ nhăn mặt, tinh thần lực của Lam Linh Úc không thấp, mà Linh Úc cũng thức tỉnh được dị năng, không phải cô không phản khác, nhưng mà chỉ có nghìn ngày làm tặc chứ sao có thể nghìn ngày đề phòng trộm cướp. Chính vì thế, Lam Linh Úc vẫn luôn tìm được cơ hội trêu đùa Tô Tuệ Dung
Tô Tuệ Dung tiếp tục rèn luyện tinh thần lực của mình, chỗ vật tư trong không gian đã được hai người dùng tinh thần lực chỉnh lý gọn gàng. Mặc dù Tô Tuệ Dung không có dị năng, nhưng ở trong không gian Tô Tuệ Dung mới là người có lực lượng lớn nhất.
Cho lên khi Lam Linh Úc muốn áp Tô Tuệ Dung, cô luôn chọn thời gian khi ở bên ngoài, cô không có chút cơ hội nào khi ở trong không gian.
Chẳng qua là chuyện dị năng khiến Lam Linh Úc rất khó chịu, một lòng một dạ suy nghĩ về nó, thậm chí ngay cả lúc nấu ăn cũng vậy, đôi lúc cho nhầm gia vị khiến Tô Tuệ Dung được hưởng món ăn lạ và độc đến dở khóc dở cười.
Vì giúp Lam Linh Úc thư giãn tâm tình, khi mặt trời nhường chỗ cho mặt trăng, Tô Tuệ Dung lôi Lam Linh Úc ra khỏi không gian, mặc chút áo ấm rồi cùng nhau ra ngoài đi bộ.
Đại Học thành cũng có dân cư sinh sống ở đây, bên cạnh gian nhà hai người thuê là một siêu thị lớn, bây giờ rất đong đúc, người ra người vào, khiến không khí ấm lên hơi người.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc dạo quanh siêu thị, đi ngược đi xuôi mua ít đồ linh tinh có hạn sử dụng lâu ngày.
Lam Linh Úc vẫn còn suy nghĩ về chuyện tinh thần hệ dị của mình, vì thế lực chú ý không để ở đây, không may đụng ba bốn người đi qua. Tô Tuệ Dung kéo tay Lam Linh Úc, thấp giọng nói "Linh Úc, cậu vẫn nghĩ tới chuyện dị năng?"
Lam Linh Úc gật đầu một cái.
Từ khi Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng, Tô Tuệ Dung liền phát hiện Lam Linh Úc có tâm tình, cô cũng không viết vì sao Linh Úc lại như vậy
"Cậu đang lo lắng gì vậy?" Tô Tuệ Dung nhẹ giọng hỏi.
Lam Linh Úc cười khổ một cái, "Mình sợ không đủ mạnh." Khi có được dị năng, Lam Linh Úc mới phát hiện trước kia mình ngây thơ đến nhường nào, cô từng khuyên Tuệ Dung không cần lo lắng, nhưng chính cô cũng không biết mọi chuyện sau này đáng sợ đến nhường nào.
Tô Tuệ Dung khẽ nắm lấy bàn tay bên cạnh, cười nói, "Cậu không phải nói với mình rồi sao? Muốn mình không cần sợ hãi nữa? Bây giờ mình nói cho cậu biết, chúng ta hoàn toàn không.cần phải sợ."
Nghe vậy, Lam Linh Úc cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới chuyện dị năng, một lòng một dạ phụng bồi Tô Tuệ Dung đi mua đồ.
"Chính là hai người kia" Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên truyền tới.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nghĩ rằng cũng không phải hai người liền không để ý mà đi tiếp, nhưng không ngờ hai người lại bị mấy nam sinh chặn đường, đồng thời có giọng nữ sinh vang lên. "Trộm đồ của tao mà bọn mày còn muốn chạy? Đời không có chuyện dễ dàng vậy đâu."
Mọi người hiếu kì vây quanh.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc dừng lại, nghi ngờ nhìn sang, "Chúng tôi trộm đồ của mấy người?
"Chính là bọn mày!" Cô gái mặc đồng phục trường, mặt hất lên nói, "Chính cô ta đụng tao một cái, sau đó cái nhẫn của tao liềm mất, không phải cô ta trộm thì còn ai trộm." Cô gái kia chỉ vào Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung t cau mày, "Cô có chứng cớ sao? "
Cô gái hừ lạnh một tiếng, "Lúc ấy chỉ có cô ta cùng tao tiếp xúc, sau đó chiếc nhẫn của tao đã không thấy tăm hơi, trừ bọn mày, còn ai vào đây! Nhanh lên đem chiếc nhẫn của tao giao ra đây, nếu không đừng có trách tao không khách khí. "
Tô Tuệ Dung cười lạnh, "Siêu thị nhiều như vậy, mấy người có chứng cứ gì cho rằng chúng tôi lấy trộm, chỉ bằng lời nói của cô ai tin được. Không khách khí? Tôi cũng muốn xem mấy người không khách khí như thế nào?"
Nói xong, Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc đi tiếp thì lại bị mấy nam sinh chặn lại.
"Có tật giật mình sao?" Cô gái cười lạnh.
"Đùa gì thế." Tô Tuệ Dung khinh bỉ nói, "Cô không có chứng cớ, há mồm ra lại sủa tôi trộm đồ, giờ lại ngăn cản chúng tôi, khi dễ chúng tôi chân ướt chân ráo mới tới đây sao."
"Lục xoát người bọn mày là biết ngay, chẳng phải sao?'' Cô gái hất cằm nói.
Tô Tuệ Dung nheo mắt lại, "Cô có quyền gì mà lục soát bọn tôi?"
Cô gái dương dương tự đắc nói, "Không dám cho bọn tao khám người, hai người nhất định có vấn đề."
Lam Linh Úc kéo Tô Tuệ Dung về phía sau mình, rồi tiến lên một bước: "Trong siêu thị có camera, chúng ta đi xem một lượt liền biết sự thật, không phải sao?"
Hơn nữa tường rào cũng ngăn cản được tang thi, càng ngày càng nhiều người sống sót đi tới Đại Học thành, từ đó Đại Học thành liền trở thành căn cứ sinh tồn lớn nhất ở đây. Đời trước, mục tiêu của cô chính là đi tới Đại Học thành, tiếc là cô chưa hoàn thành nó thì đã phải từ giã cuộc sống.
(Những thông tin tác giả đề cập tới trong này đều là hư cấu. Nếu có gì không ổn mong mọi người lượng thứ)
Đám người Hà Lam Phong là học sinh lớn lên ở Đại Học thành, mặc dù không biết nguyên nhân gì làm cho bọn họ một năm không về nhà quá năm lần, nhưng Tô Tuệ Dung cũng không hỏi, lễ phép chào tạm biệt bọn họ ở trạm xe lửa.
Công việc làm ăn ở trong Đại Học thành hầu hết vì học sinh, sinh viên dựng lên. Giờ vẫn trong thời gian nghỉ, rất nhiều cửa hàng cũng nhân cơ hội đó đóng cửa về nhà ăn tết, nhưng Đại Học thành cũng không phải không có dân cư, hai người tìm không ít nơi, cuối cùng thấy một chỗ cho thuê nhà, vì vậy nhanh chóng thuê nơi này nửa năm, nửa năm sau mạt thế tới, ai còn tìm hai người đòi nhà nữa?
Hai người thuê gian nhà ở lầu bốn, một phòng khách, hai phòng ngủ cùng phòng bếp, hai người ở cũng không đến nỗi chật hẹp.
Trong phòng điện nước cũng rất an toàn, chỉ là đồ gia dụng có hơi cũ, phòng này chuẩn bị cho sinh viên thi đại học. Cứ mỗi khi tựu trường, có rất nhiều học sinh, sinh viên tới thuê nhà ở.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc quét dọn nơi này một chút, chỗ cần lau thì lau, đồ cần vứt thì vứt, hơn nữa còn lấy đồ dùng hai người dọn gọn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là nơi mà hai người dự tính ở rất lâu, cho nên mọi thứ phải thật thoải mái.
Làm xong mọi việc, Lam Linh Úc từ trong không gian hái rau quả đi ra, làm vài món đơn giản, sau khi ăn xong, cả hai nằm trên ghế sô giả chết.
Tô Tuệ Dung ăn uống no say xong thì muốn ngủ, ở trên xe lửa cô luôn coi chừng Linh Úc, vẫn không chợp mắt được chút gì, chỉ sợ hai người cùng phòng với cô sẽ phát hiện điều kì lạ trên người Linh Úc.
Lam Linh Úc đá cô một cái, "Tuệ Dung, cậu không lo lắng sao? "
"Lo lắng cái gì?" Tô Tuệ Dung cố gắng mở mắt, kỳ quái nhìn Lam Linh Úc một cái.
"Chính là cái gì đó ở trên núi á, đó là chuyện kì quá a?"
"Không phải là tang thi sao?" Tô Tuệ Dung lười biếng nói, "Có cái gì kỳ quái chứ, chúng ta không phải là đã thấy tang thi rồi sao? Bây giờ tang thi xuất hiện không phải là chuyện rất bình thường à?"
"Nhưng không phải cậu đã nói mạt thế nửa năm sau mới bắt đầu mà?" Lam Linh Úc không rõ, "Mà là bây giờ tang thi đã xuất hiện, hơn nữa căn cứ Lâm Tế nói rất giống trong phim ảnh, tang thi đích lây bệnh tính rất cao, không cẩn thận bị cào cũng sẽ biến thành tang thi, mạt thế tới trước thì làm sao bây giờ?"
Tô Tuệ Dung ngáp một cái, ôm lấy eo Lam Linh Úc, đem đầu mình đặt lên đùi, mơ màng nói, "Đúng vậy, không gian nói như thế a, bây giờ xuất hiện một hai tang thi, cũng không đưa tới khủng hoảng chắc chắn do chính phủ khống chế rồi, nếu như có một số lượng lớn tang thi xuất hiện trên thì trên web nhất định có tin tức, chính phủ cũng không giấu được, nhưng mà cậu xem, hiện giờ một chút tin tức cũng không có, có thể thấy rằng mọi việc vẫn trong khống chế, chúng ta suy nghĩ nhiều làm cái gì, mạt thế sớm muộn gì cũng đến mà.
Lam Linh Úc hết nói nổi.
Tô Tuệ Dung nói thật, hai người đã chuẩn bị sẵn sàng cho mạt thế tới, mạt thế tới sớm hay muộn cũng không khác nhau lắm, cô thật sự là suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tô Tuệ Dung híp mắt, từ từ luồn tay vào trong áo Lam Linh Úc.
Lại một đêm điên cuồng bên nhau, hôm sau rời giường, Tô Tuệ Dung phát hiện bên ngoài những bông tuyết bắt đầu rơi.
Trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, trắng xóa một vùng.
Hai người cùng nhau vào không gian, Tô Tuệ Dung tìm một khối linh khí kết tinh cho Lam Linh Úc hấp thu, từ khi Linh Úc thức tỉnh tinh thần hệ, tốc độ hấp thu của Linh Úc được nâng cao. Nếu ngày trước cần một tuần hai người mới hấp thu được một khối, thì giờ Linh Úc chỉ cần một ngày là xong.
Tô Tuệ Dung đã có thể xác định Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng tinh thần hệ.
Từ thành phố W đến Đại Học thành mất ba ngày ngồi xe lửa, ngày thứ hai Linh Úc tỉnh lại, tìm cơ hội không có ai nói cho Tô Tuệ Dung biết cảm nhận của mình. Lam Linh Úc có thể thấy chỗ nào đó, có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, thậm chí Lam Linh Úc còn cảm giác được mình có thể giết họ ngay lập tức, Tô Tuệ Dung liền chắc chắn Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng hệ tinh thần.
Một dị năng hiếm hoi ít người có được, một dị năng cường đại mà ai cũng mong muốn sở hữu - hệ tinh thần.
Chỉ khi cường đại hơn, hai người mới có thể thoát khỏi kết cục của đời trước.
Tô Tuệ Dung hít một hơi thật sâu, có linh khí kết tinh giúp đỡ, hơn nữa cô cùng Linh Úc đã chuẩn bị mọi thứ để nghênh đón mạt thế, Tô Tuệ Dung tin tưởng, đời này, hai người nhất định có thể sống cùng nhau đến đầu bạc.
Tô Tuệ Dung hào hứng nói cho Lam Linh Úc biết sự cường đại của tinh thần hệ, nhưng ở đời trước Tô Tuệ Dung chỉ là một người bình thường, đối với dị năng cũng như dị năng giả cô chỉ biết một chút da lông bên ngoài, mà những thứ đó cũng không giúp gì được cho mình. Chính vì thế, mọi năng lực của tinh thần hệ chỉ có thể tùy vào Lam Linh Úc khai phá ra mà thôi.
Chính Lam Linh Úc cũng rất tò mò về dị năng này, tùy ý lấy Tô Tuệ Dung thử nghiệm một chút, thỉnh thoảng còn khống chế tinh thần của Tô Tuệ Dung, làm cho hai người thử nghiệm trên giường một phen.
Tô Tuệ Dung bất đắc dĩ nhăn mặt, tinh thần lực của Lam Linh Úc không thấp, mà Linh Úc cũng thức tỉnh được dị năng, không phải cô không phản khác, nhưng mà chỉ có nghìn ngày làm tặc chứ sao có thể nghìn ngày đề phòng trộm cướp. Chính vì thế, Lam Linh Úc vẫn luôn tìm được cơ hội trêu đùa Tô Tuệ Dung
Tô Tuệ Dung tiếp tục rèn luyện tinh thần lực của mình, chỗ vật tư trong không gian đã được hai người dùng tinh thần lực chỉnh lý gọn gàng. Mặc dù Tô Tuệ Dung không có dị năng, nhưng ở trong không gian Tô Tuệ Dung mới là người có lực lượng lớn nhất.
Cho lên khi Lam Linh Úc muốn áp Tô Tuệ Dung, cô luôn chọn thời gian khi ở bên ngoài, cô không có chút cơ hội nào khi ở trong không gian.
Chẳng qua là chuyện dị năng khiến Lam Linh Úc rất khó chịu, một lòng một dạ suy nghĩ về nó, thậm chí ngay cả lúc nấu ăn cũng vậy, đôi lúc cho nhầm gia vị khiến Tô Tuệ Dung được hưởng món ăn lạ và độc đến dở khóc dở cười.
Vì giúp Lam Linh Úc thư giãn tâm tình, khi mặt trời nhường chỗ cho mặt trăng, Tô Tuệ Dung lôi Lam Linh Úc ra khỏi không gian, mặc chút áo ấm rồi cùng nhau ra ngoài đi bộ.
Đại Học thành cũng có dân cư sinh sống ở đây, bên cạnh gian nhà hai người thuê là một siêu thị lớn, bây giờ rất đong đúc, người ra người vào, khiến không khí ấm lên hơi người.
Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc dạo quanh siêu thị, đi ngược đi xuôi mua ít đồ linh tinh có hạn sử dụng lâu ngày.
Lam Linh Úc vẫn còn suy nghĩ về chuyện tinh thần hệ dị của mình, vì thế lực chú ý không để ở đây, không may đụng ba bốn người đi qua. Tô Tuệ Dung kéo tay Lam Linh Úc, thấp giọng nói "Linh Úc, cậu vẫn nghĩ tới chuyện dị năng?"
Lam Linh Úc gật đầu một cái.
Từ khi Lam Linh Úc thức tỉnh dị năng, Tô Tuệ Dung liền phát hiện Lam Linh Úc có tâm tình, cô cũng không viết vì sao Linh Úc lại như vậy
"Cậu đang lo lắng gì vậy?" Tô Tuệ Dung nhẹ giọng hỏi.
Lam Linh Úc cười khổ một cái, "Mình sợ không đủ mạnh." Khi có được dị năng, Lam Linh Úc mới phát hiện trước kia mình ngây thơ đến nhường nào, cô từng khuyên Tuệ Dung không cần lo lắng, nhưng chính cô cũng không biết mọi chuyện sau này đáng sợ đến nhường nào.
Tô Tuệ Dung khẽ nắm lấy bàn tay bên cạnh, cười nói, "Cậu không phải nói với mình rồi sao? Muốn mình không cần sợ hãi nữa? Bây giờ mình nói cho cậu biết, chúng ta hoàn toàn không.cần phải sợ."
Nghe vậy, Lam Linh Úc cũng không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới chuyện dị năng, một lòng một dạ phụng bồi Tô Tuệ Dung đi mua đồ.
"Chính là hai người kia" Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên truyền tới.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc nghĩ rằng cũng không phải hai người liền không để ý mà đi tiếp, nhưng không ngờ hai người lại bị mấy nam sinh chặn đường, đồng thời có giọng nữ sinh vang lên. "Trộm đồ của tao mà bọn mày còn muốn chạy? Đời không có chuyện dễ dàng vậy đâu."
Mọi người hiếu kì vây quanh.
Tô Tuệ Dung cùng Lam Linh Úc dừng lại, nghi ngờ nhìn sang, "Chúng tôi trộm đồ của mấy người?
"Chính là bọn mày!" Cô gái mặc đồng phục trường, mặt hất lên nói, "Chính cô ta đụng tao một cái, sau đó cái nhẫn của tao liềm mất, không phải cô ta trộm thì còn ai trộm." Cô gái kia chỉ vào Lam Linh Úc.
Tô Tuệ Dung t cau mày, "Cô có chứng cớ sao? "
Cô gái hừ lạnh một tiếng, "Lúc ấy chỉ có cô ta cùng tao tiếp xúc, sau đó chiếc nhẫn của tao đã không thấy tăm hơi, trừ bọn mày, còn ai vào đây! Nhanh lên đem chiếc nhẫn của tao giao ra đây, nếu không đừng có trách tao không khách khí. "
Tô Tuệ Dung cười lạnh, "Siêu thị nhiều như vậy, mấy người có chứng cứ gì cho rằng chúng tôi lấy trộm, chỉ bằng lời nói của cô ai tin được. Không khách khí? Tôi cũng muốn xem mấy người không khách khí như thế nào?"
Nói xong, Tô Tuệ Dung kéo Lam Linh Úc đi tiếp thì lại bị mấy nam sinh chặn lại.
"Có tật giật mình sao?" Cô gái cười lạnh.
"Đùa gì thế." Tô Tuệ Dung khinh bỉ nói, "Cô không có chứng cớ, há mồm ra lại sủa tôi trộm đồ, giờ lại ngăn cản chúng tôi, khi dễ chúng tôi chân ướt chân ráo mới tới đây sao."
"Lục xoát người bọn mày là biết ngay, chẳng phải sao?'' Cô gái hất cằm nói.
Tô Tuệ Dung nheo mắt lại, "Cô có quyền gì mà lục soát bọn tôi?"
Cô gái dương dương tự đắc nói, "Không dám cho bọn tao khám người, hai người nhất định có vấn đề."
Lam Linh Úc kéo Tô Tuệ Dung về phía sau mình, rồi tiến lên một bước: "Trong siêu thị có camera, chúng ta đi xem một lượt liền biết sự thật, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.