Chương 76: Ailie không bao giờ thua.
Cố Tiêu
17/02/2017
Từ hôm đó, mỗi ngày Tô Phi sẽ dùng hai giờ nghiên cứu cách giải rubik,
tiến bộ một chút sẽ cao hứng chạy tới thi đấu với Jester, xem ai giải
nhanh hơn.
Jester rất khó chịu, yêu thích của Tô Phi đối với rubik sắp vượt qua Jester rồi, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh trong suốt kia, Jester lại không tự chủ được đáp ứng.
Chưa tới một tuần, tốc độ của Tô Phi đã có bước nhảy vọt. Tuy chưa thể đuổi kịp tốc độ Jester, nhưng đã phục hồi lại rubik trong vòng 30 giây, chỉ cần thế đã đủ để Tô Phi lên mặt đi chọc mọi người trên thuyền trừ Jester.
Đáng tiếc, Tô Phi không vui vẻ được lâu, một ngày đẹp trời, khối rubik ly kỳ biến mất, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Tô Phi đã tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy, dần dần, Tô Phi ngừng hẳn việc đi tìm, cảm thấy Tô Phi và khối rubik này vô duyên vô phận.
...
"Phách!" "Phách" "Phách"
Tại trường bắn trống trải, Alan, Ailie đứng bên ngoài, cùng lúc giơ súng trong tay, ngắm tới bia hình người cách đó hơn một trăm mét.
Hai người không do dự kéo cò, đạn lục tục lao ra, xẹt qua không khí, nhắm thẳng tới bia.
Nhìn viên đạn xuyên qua bia, Ailie không thèm nhăn mày, mắt lóe ra tia màu đỏ sáng rọi kích động, trong chốc lát đột nhiên quên mất chỉ được phép bắn ba viên đạn, hết ba viên là hết sạch.
“Thiếu phu nhân, sao rồi? Ai thắng?” Ailie buông khẩu súng trong tay, vội vã chạy đến bên người Tô Phi hỏi.
Ailie từ nhỏ đã mê mải súng ống, đấy không chỉ là sở thích, Ailie học có bài có bản hẳn hoi. Ailie cực kỳ tự hào về điều này, nhưng Alan đã dạy cho Ailie biết cái gì gọi là “không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn”!
Đừng hòng mong Ailie biết ơn hay cảm kích đôi điều chỉ bảo của Alan, trên thực tế, từ khi Alan đấu súng thắng Ailie, Alan chưa từng có một ngày bình yên!
Ailie là một cô gái cực kỳ hiếu thắng, mọi nơi mọi lúc luôn luôn là Ailie trêu ghẹo, đả kích Alan, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc Alan dám trên tài Ailie cơ chứ! Đây là chuyện phi hiện thực!
“Còn phải nhìn nữa sao, tui bắn ba phát trúng giữa hồng tâm, bà có một viên chệch kia kìa, đương nhiên là tui thắng rồi.” Alan chạy vòng qua hai tấm bia, ngắm nghía, đắc ý dào dạt giơ ngón tay.
“Ván vừa rồi không tính, thi lại lần nữa.” Ailie nắm chặt hai nắm đấm, phẫn nộ. Tôi không tin, không tin, không tin. Ailie cố gắng phấn đấu như vậy, ít nhất phải thắng Alan một lần chứ. Đến lúc đó, hừ hừ...
“Chậc chậc, chiến lần thứ tư rồi đó nha. Ailie thân mến, bà không thể nói lời mà không giữ lấy lời, bà vừa nói lần trước là trận chiến cuối cùng, nói được thì phải làm được chứ.” Tật xấu lải nhải yêu thích số một của Alan được dịp phát huy, bài ca tràng giang đại hải cứ thế tràn vào tai Ailie.
Ailie khẽ run khóe mắt, mày nhăn lại, “dời sông lấp bể” lập tức áp dụng lên Alan phía sau lưng.
Ailie hai tay chống nạnh, dẫm dẫm lên Alan bẹp dí dưới đất, “Nói xem, ông cũng là một tên đàn ông, sao lại lải nhải giống mẹ tui thế, ông không phiền nhưng tui phiền, hiểu chưa? Hiện tại, tui hỏi lại lần nữa, so, hay không so? Haaaaaaaaaả?
Mũi chân Ailie đã dò lên cột sống Alan, nhấn một cái vừa đủ, vừa không làm Alan bị thương, vừa giúp Alan ôn tập lại thống khổ ngày ấu thơ, để nhớ ai mới là chị cả!
“Chị cả, em sai rồi, chị cả rộng rãi vô biên bỏ qua thằng em một lần đi.” Alan đỡ thắt lưng đứng lên, tê! Lưng đau quá!
Alan mắt trợn răng nhe, hừ hừ, đảm bảo cả mảng lưng tím bầm rồi. Alan oán thầm: không biết kiếp trước Alan thiếu nợ Ailie bao tiền mà đời này lại phải chịu ách nô dịch của nữ ma đầu, nợ này còn trả bao lâu???
Khó trách Ailie đã hai sáu hai bảy mà vẫn không có người ngấp nghé, cũng phải thôi, người ai lại rước hổ cái về nhà. Nếu có người như vậy thật sự xuất hiện trên đời, Alan chắn chắn không nói hai lời, kết nghĩa anh em, thề không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết cùng ngày cùng tháng, đáng giá, đáng giá.
Alan năm năm tháng tháng ngày ngày đêm đêm không ngưng nghỉ phút giây bền bỉ thiết tha hi vọng Ailie được gả đi, có vậy, ngày khổ của Alan mới tận.
“Thức thời ghê.” Ailie cấp tốc lắp ba viên đạn vào súng, thúc giục Alan nhanh chóng thay đạn. Bất kể thế nào, Ailie nhất định phải là người thắng ván này.
“Phách” “Phách” “Phách”
“Nhận thua đi Ailie, bà lại thua rồi.”
“Ít mồm miệng đi, là đàn ông thì đấu thêm lần nữa.”
“Phách” “Phách” “Phách”
“Alan, ván này tui thắng rồi.”
“Ha ha, Ailie, hôm nay đấu thế thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục ha.”
“Chết tiệt, sao lại thua rồi?” Ailie tức giận đấm xuống bàn gỗ, Alan hết hồn, run rẩy.
Hình như Alan nghe thấy đâu đó tiếng gào thét khàn khàn của bàn gỗ, Alan muốn cẩn thận kiểm tra bàn gỗ một chút, ngẩng đầu đã thấy ngón tay thon thon của Ailie chĩa thẳng vào trán Alan, xấu tính nói: “Ông, nhất định là tại ông hại tui phân tâm, tui mặc kệ, ván này không tính, chúng ta đấu trận cuối cùng.”
“Phách” “Phách” “Phách”
“Tui không tin hôm nay là ngày xấu của tui, chúng ta đấu trận cuối cùng.”
Alan đau thương trong yên lặng lắp đạn vào súng. Người biết chuyện thì tốt, người không biết 90% sẽ tưởng Alan đang chuẩn bị ra chiến trường!
Sự thật đã được chứng minh: không được tin chữ “cuối cùng” của Ailie.
Kết quả là, mắt Tô Phi được thết đãi no nê miễn phí bữa tiệc chiến đấu “như chưa từng có cuối cùng”! Tô Phi xem chán liền nhảy xuống quầy bar, xoay người bước ra cánh cửa, sau lưng mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thét bạo lực của Ailie cùng tiếng lắp đạn.
Alan đáng thương!
Buồn thay Alan!
Đây là một căn phòng lớn mô phỏng trường bắn, trong không gian tối đen, màn hình gắn trên vách tường phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu cảnh cồn cát cùng một vài bóng đen nhanh nhẹn né tránh trong đó.
Nhưng đâu nhanh bằng tia sáng màu bạc, sau một trận chớp giật, mấy bóng đen đã biến mất trong cồn cát.
Jester ngồi trên sofa rộng màu mận, tao nhã tháo xuống mắt kính đen. Khẩu súng lục tinh xảo màu bạc xoay xoay trên đầu ngón tay vài vòng rồi “tinh” an toàn nghỉ ngơi trên bàn lưu ly con đặt bên cạnh sofa.
Tô Phi ngồi bên cạnh Jester, cầm khẩu súng lục cô đơn trên bàn, không ngừng thưởng thức.
“Em muốn chơi thử không?” Điều khiển từ xa lóe ra tia màu đỏ, cồn cát vàng trên màn hình phút chốc chuyển thành rừng rậm nhiệt đới xanh um tươi tốt, cổ thụ che trời nhiều như cỏ mọc sau mưa, hình ảnh chân thực, sắc nét.
Tô Phi động tâm, gật đầu, Jester cười nhẹ, như đã dự liệu được câu trả lời của Tô Phi. Jester cúi người, môi mỏng hồng nhạt chạm vào môi trên của Tô Phi, mút vào...
Tô Phi như trái táo chín nhìn chằm chằm Jester, thấy mười ngón tay như ngọc mở ngăn kéo ở bàn lưu ly con, lấy ra bàn phím màu đen, gõ xuống mấy phím, màn hình hiện ra “Thiết lập thành công”.
Jester đeo kính đen giúp Tô Phi, rồi mới lấy thêm một cặp kính khác, chọn khẩu súng nhỏ, nhẹ đưa Tô Phi. Loại súng lục này có phản lực nhỏ, sức sát thương lớn, tầm bắn một trăm thước, chứa được mười viên đạn, rất thích hợp với Tô Phi lần đầu tiên tập bắn.
Thế giới ảo này giống thế giới thực đến 90%, người chơi có thể cảm thấy đau đớn y như bên ngoài, nhưng thiếu đổ máu.
Cái này khá giống với game nhập vai chỉ dành cho một người. Người chơi có thể thay đổi chiến trường, vũ khí và cấp bậc chiến đấu theo ý thích. Vốn đây là dụng cụ quan trọng để huấn luyện một số thành viên đặc biệt trong gia tộc Lance.
Đương nhiên gia chủ Lance là thành viên đặc biệt nhất trong số các thành viên đặc biệt này. Không, có lẽ phải nói là thủ lĩnh của nhóm đặc biệt.
Nhưng từ năm bảy tuổi, Jester đã không còn hứng thú với các dụng cụ ảo này.
Thật ra, các công cụ này khá tiện lợi, thỉnh thoảng dùng để xả stress cũng rất thích hợp. Nhưng loại công cụ này sẽ dần mài mòn ý chí chiến đấu của con người. Con người chân chính phải trải qua hiện thực tàn khốc mới có thể trưởng thành.
Phương thức huấn luyện có mức độ an toàn tuyệt đối này chỉ là trò xiếc nhỏ đối với Jester. Chỉ có hiện thực tàn nhẫn đen tối mới có thể kích phát tiềm lực lớn nhất trong con người.
Lý trí dẫn dắt Jester nhận biết cái gì là hiện thực, cái gì là hư ảo. Jester từ nhỏ đã được uốn nắn theo chế độ giáo dục của vua chúa, hiểu rõ hiện thực có thể nắm chắc trong lòng bàn tay nhưng cũng phát hiện ra những điều hư ảo tốt đẹp luôn mãi trượt khỏi đầu ngón tay.
Cứ nghĩ rằng tình yêu chỉ là hư ảo, bắt không được, không bằng xóa hết đi mọi hy vọng xa vời. Nhưng sau khi gặp Tô Tô, vận mệnh đã rời khỏi quỹ đạo trước. Lần đầu tiên Jester nếm được tư vị tình yêu, giống như ma túy, một lần dính vào thì vĩnh viễn không buông được, chỉ có thể trầm luân tại nơi buồn vui thất thường này.
Jester tới giờ chưa từng tự nhận là người lương thiện, Jester có thể vì Tô Phi làm rất nhiều việc, suy nghĩ, công sức dành cho Tô Phi vượt trên sự nghiệp. Tô Tô là người cẩn thận, luôn biết cách tự bảo vệ chính mình, tính tình đạm mạc ít người hiện đại có!
Sao Jester có thể cho phép bản thân trầm luân mà người trong lòng Jester lại không đặt Jester trong lòng?
Từ nhỏ, Jester chưa từng để ý qua bất cứ điều gì, nhưng đối với Tô Tô, Jester vô cùng chấp nhất, ghi tâm khắc cốt: có được Tô Tô!
Ở cùng Tô Tô càng lâu, ý niệm này của Jester càng mãnh liệt.
Không phải Jester chưa từng thử qua lạt mềm buộc chặt, nhưng chỉ thử một lần rồi thôi, Jester không dám nữa. Jester chỉ làm mặt lạnh với Tô Phi một lần mà suýt thì mất Tô Tô vĩnh viễn! Hậu quả quá đáng sợ! Tô Tô trong lòng Jester là tồn tại đặc biệt nhất.
Jester gian khổ phấn đấu hơn mười năm mới khiến Tô Phi tiếp nhận Jester. Đây là trận đánh giằng co khó khăn nhất. Jester tiến mười bước, có lẽ Tô Phi mới tiến thêm được một bước. Nhưng nếu Jester lui nửa bước chân, số bước Tô Phi lùi về sau sẽ không dừng ở con số mười. Jester chỉ thử qua một lần liền triệt để mất đi dũng khí lui về sau.
Nếu khoảng cách giữa hai người là một trăm bước, chỉ cần Tô Tô không từ chối để Jester tới gần, vậy, hơn chín mươi chín bước còn lại cứ để Jester một mình gánh vác.
Jester rất khó chịu, yêu thích của Tô Phi đối với rubik sắp vượt qua Jester rồi, nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt long lanh trong suốt kia, Jester lại không tự chủ được đáp ứng.
Chưa tới một tuần, tốc độ của Tô Phi đã có bước nhảy vọt. Tuy chưa thể đuổi kịp tốc độ Jester, nhưng đã phục hồi lại rubik trong vòng 30 giây, chỉ cần thế đã đủ để Tô Phi lên mặt đi chọc mọi người trên thuyền trừ Jester.
Đáng tiếc, Tô Phi không vui vẻ được lâu, một ngày đẹp trời, khối rubik ly kỳ biến mất, đến nay vẫn chưa rõ tung tích. Tô Phi đã tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy, dần dần, Tô Phi ngừng hẳn việc đi tìm, cảm thấy Tô Phi và khối rubik này vô duyên vô phận.
...
"Phách!" "Phách" "Phách"
Tại trường bắn trống trải, Alan, Ailie đứng bên ngoài, cùng lúc giơ súng trong tay, ngắm tới bia hình người cách đó hơn một trăm mét.
Hai người không do dự kéo cò, đạn lục tục lao ra, xẹt qua không khí, nhắm thẳng tới bia.
Nhìn viên đạn xuyên qua bia, Ailie không thèm nhăn mày, mắt lóe ra tia màu đỏ sáng rọi kích động, trong chốc lát đột nhiên quên mất chỉ được phép bắn ba viên đạn, hết ba viên là hết sạch.
“Thiếu phu nhân, sao rồi? Ai thắng?” Ailie buông khẩu súng trong tay, vội vã chạy đến bên người Tô Phi hỏi.
Ailie từ nhỏ đã mê mải súng ống, đấy không chỉ là sở thích, Ailie học có bài có bản hẳn hoi. Ailie cực kỳ tự hào về điều này, nhưng Alan đã dạy cho Ailie biết cái gì gọi là “không có người giỏi nhất, chỉ có người giỏi hơn”!
Đừng hòng mong Ailie biết ơn hay cảm kích đôi điều chỉ bảo của Alan, trên thực tế, từ khi Alan đấu súng thắng Ailie, Alan chưa từng có một ngày bình yên!
Ailie là một cô gái cực kỳ hiếu thắng, mọi nơi mọi lúc luôn luôn là Ailie trêu ghẹo, đả kích Alan, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc Alan dám trên tài Ailie cơ chứ! Đây là chuyện phi hiện thực!
“Còn phải nhìn nữa sao, tui bắn ba phát trúng giữa hồng tâm, bà có một viên chệch kia kìa, đương nhiên là tui thắng rồi.” Alan chạy vòng qua hai tấm bia, ngắm nghía, đắc ý dào dạt giơ ngón tay.
“Ván vừa rồi không tính, thi lại lần nữa.” Ailie nắm chặt hai nắm đấm, phẫn nộ. Tôi không tin, không tin, không tin. Ailie cố gắng phấn đấu như vậy, ít nhất phải thắng Alan một lần chứ. Đến lúc đó, hừ hừ...
“Chậc chậc, chiến lần thứ tư rồi đó nha. Ailie thân mến, bà không thể nói lời mà không giữ lấy lời, bà vừa nói lần trước là trận chiến cuối cùng, nói được thì phải làm được chứ.” Tật xấu lải nhải yêu thích số một của Alan được dịp phát huy, bài ca tràng giang đại hải cứ thế tràn vào tai Ailie.
Ailie khẽ run khóe mắt, mày nhăn lại, “dời sông lấp bể” lập tức áp dụng lên Alan phía sau lưng.
Ailie hai tay chống nạnh, dẫm dẫm lên Alan bẹp dí dưới đất, “Nói xem, ông cũng là một tên đàn ông, sao lại lải nhải giống mẹ tui thế, ông không phiền nhưng tui phiền, hiểu chưa? Hiện tại, tui hỏi lại lần nữa, so, hay không so? Haaaaaaaaaả?
Mũi chân Ailie đã dò lên cột sống Alan, nhấn một cái vừa đủ, vừa không làm Alan bị thương, vừa giúp Alan ôn tập lại thống khổ ngày ấu thơ, để nhớ ai mới là chị cả!
“Chị cả, em sai rồi, chị cả rộng rãi vô biên bỏ qua thằng em một lần đi.” Alan đỡ thắt lưng đứng lên, tê! Lưng đau quá!
Alan mắt trợn răng nhe, hừ hừ, đảm bảo cả mảng lưng tím bầm rồi. Alan oán thầm: không biết kiếp trước Alan thiếu nợ Ailie bao tiền mà đời này lại phải chịu ách nô dịch của nữ ma đầu, nợ này còn trả bao lâu???
Khó trách Ailie đã hai sáu hai bảy mà vẫn không có người ngấp nghé, cũng phải thôi, người ai lại rước hổ cái về nhà. Nếu có người như vậy thật sự xuất hiện trên đời, Alan chắn chắn không nói hai lời, kết nghĩa anh em, thề không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết cùng ngày cùng tháng, đáng giá, đáng giá.
Alan năm năm tháng tháng ngày ngày đêm đêm không ngưng nghỉ phút giây bền bỉ thiết tha hi vọng Ailie được gả đi, có vậy, ngày khổ của Alan mới tận.
“Thức thời ghê.” Ailie cấp tốc lắp ba viên đạn vào súng, thúc giục Alan nhanh chóng thay đạn. Bất kể thế nào, Ailie nhất định phải là người thắng ván này.
“Phách” “Phách” “Phách”
“Nhận thua đi Ailie, bà lại thua rồi.”
“Ít mồm miệng đi, là đàn ông thì đấu thêm lần nữa.”
“Phách” “Phách” “Phách”
“Alan, ván này tui thắng rồi.”
“Ha ha, Ailie, hôm nay đấu thế thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục ha.”
“Chết tiệt, sao lại thua rồi?” Ailie tức giận đấm xuống bàn gỗ, Alan hết hồn, run rẩy.
Hình như Alan nghe thấy đâu đó tiếng gào thét khàn khàn của bàn gỗ, Alan muốn cẩn thận kiểm tra bàn gỗ một chút, ngẩng đầu đã thấy ngón tay thon thon của Ailie chĩa thẳng vào trán Alan, xấu tính nói: “Ông, nhất định là tại ông hại tui phân tâm, tui mặc kệ, ván này không tính, chúng ta đấu trận cuối cùng.”
“Phách” “Phách” “Phách”
“Tui không tin hôm nay là ngày xấu của tui, chúng ta đấu trận cuối cùng.”
Alan đau thương trong yên lặng lắp đạn vào súng. Người biết chuyện thì tốt, người không biết 90% sẽ tưởng Alan đang chuẩn bị ra chiến trường!
Sự thật đã được chứng minh: không được tin chữ “cuối cùng” của Ailie.
Kết quả là, mắt Tô Phi được thết đãi no nê miễn phí bữa tiệc chiến đấu “như chưa từng có cuối cùng”! Tô Phi xem chán liền nhảy xuống quầy bar, xoay người bước ra cánh cửa, sau lưng mơ hồ nghe thấy tiếng gầm thét bạo lực của Ailie cùng tiếng lắp đạn.
Alan đáng thương!
Buồn thay Alan!
Đây là một căn phòng lớn mô phỏng trường bắn, trong không gian tối đen, màn hình gắn trên vách tường phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, chiếu cảnh cồn cát cùng một vài bóng đen nhanh nhẹn né tránh trong đó.
Nhưng đâu nhanh bằng tia sáng màu bạc, sau một trận chớp giật, mấy bóng đen đã biến mất trong cồn cát.
Jester ngồi trên sofa rộng màu mận, tao nhã tháo xuống mắt kính đen. Khẩu súng lục tinh xảo màu bạc xoay xoay trên đầu ngón tay vài vòng rồi “tinh” an toàn nghỉ ngơi trên bàn lưu ly con đặt bên cạnh sofa.
Tô Phi ngồi bên cạnh Jester, cầm khẩu súng lục cô đơn trên bàn, không ngừng thưởng thức.
“Em muốn chơi thử không?” Điều khiển từ xa lóe ra tia màu đỏ, cồn cát vàng trên màn hình phút chốc chuyển thành rừng rậm nhiệt đới xanh um tươi tốt, cổ thụ che trời nhiều như cỏ mọc sau mưa, hình ảnh chân thực, sắc nét.
Tô Phi động tâm, gật đầu, Jester cười nhẹ, như đã dự liệu được câu trả lời của Tô Phi. Jester cúi người, môi mỏng hồng nhạt chạm vào môi trên của Tô Phi, mút vào...
Tô Phi như trái táo chín nhìn chằm chằm Jester, thấy mười ngón tay như ngọc mở ngăn kéo ở bàn lưu ly con, lấy ra bàn phím màu đen, gõ xuống mấy phím, màn hình hiện ra “Thiết lập thành công”.
Jester đeo kính đen giúp Tô Phi, rồi mới lấy thêm một cặp kính khác, chọn khẩu súng nhỏ, nhẹ đưa Tô Phi. Loại súng lục này có phản lực nhỏ, sức sát thương lớn, tầm bắn một trăm thước, chứa được mười viên đạn, rất thích hợp với Tô Phi lần đầu tiên tập bắn.
Thế giới ảo này giống thế giới thực đến 90%, người chơi có thể cảm thấy đau đớn y như bên ngoài, nhưng thiếu đổ máu.
Cái này khá giống với game nhập vai chỉ dành cho một người. Người chơi có thể thay đổi chiến trường, vũ khí và cấp bậc chiến đấu theo ý thích. Vốn đây là dụng cụ quan trọng để huấn luyện một số thành viên đặc biệt trong gia tộc Lance.
Đương nhiên gia chủ Lance là thành viên đặc biệt nhất trong số các thành viên đặc biệt này. Không, có lẽ phải nói là thủ lĩnh của nhóm đặc biệt.
Nhưng từ năm bảy tuổi, Jester đã không còn hứng thú với các dụng cụ ảo này.
Thật ra, các công cụ này khá tiện lợi, thỉnh thoảng dùng để xả stress cũng rất thích hợp. Nhưng loại công cụ này sẽ dần mài mòn ý chí chiến đấu của con người. Con người chân chính phải trải qua hiện thực tàn khốc mới có thể trưởng thành.
Phương thức huấn luyện có mức độ an toàn tuyệt đối này chỉ là trò xiếc nhỏ đối với Jester. Chỉ có hiện thực tàn nhẫn đen tối mới có thể kích phát tiềm lực lớn nhất trong con người.
Lý trí dẫn dắt Jester nhận biết cái gì là hiện thực, cái gì là hư ảo. Jester từ nhỏ đã được uốn nắn theo chế độ giáo dục của vua chúa, hiểu rõ hiện thực có thể nắm chắc trong lòng bàn tay nhưng cũng phát hiện ra những điều hư ảo tốt đẹp luôn mãi trượt khỏi đầu ngón tay.
Cứ nghĩ rằng tình yêu chỉ là hư ảo, bắt không được, không bằng xóa hết đi mọi hy vọng xa vời. Nhưng sau khi gặp Tô Tô, vận mệnh đã rời khỏi quỹ đạo trước. Lần đầu tiên Jester nếm được tư vị tình yêu, giống như ma túy, một lần dính vào thì vĩnh viễn không buông được, chỉ có thể trầm luân tại nơi buồn vui thất thường này.
Jester tới giờ chưa từng tự nhận là người lương thiện, Jester có thể vì Tô Phi làm rất nhiều việc, suy nghĩ, công sức dành cho Tô Phi vượt trên sự nghiệp. Tô Tô là người cẩn thận, luôn biết cách tự bảo vệ chính mình, tính tình đạm mạc ít người hiện đại có!
Sao Jester có thể cho phép bản thân trầm luân mà người trong lòng Jester lại không đặt Jester trong lòng?
Từ nhỏ, Jester chưa từng để ý qua bất cứ điều gì, nhưng đối với Tô Tô, Jester vô cùng chấp nhất, ghi tâm khắc cốt: có được Tô Tô!
Ở cùng Tô Tô càng lâu, ý niệm này của Jester càng mãnh liệt.
Không phải Jester chưa từng thử qua lạt mềm buộc chặt, nhưng chỉ thử một lần rồi thôi, Jester không dám nữa. Jester chỉ làm mặt lạnh với Tô Phi một lần mà suýt thì mất Tô Tô vĩnh viễn! Hậu quả quá đáng sợ! Tô Tô trong lòng Jester là tồn tại đặc biệt nhất.
Jester gian khổ phấn đấu hơn mười năm mới khiến Tô Phi tiếp nhận Jester. Đây là trận đánh giằng co khó khăn nhất. Jester tiến mười bước, có lẽ Tô Phi mới tiến thêm được một bước. Nhưng nếu Jester lui nửa bước chân, số bước Tô Phi lùi về sau sẽ không dừng ở con số mười. Jester chỉ thử qua một lần liền triệt để mất đi dũng khí lui về sau.
Nếu khoảng cách giữa hai người là một trăm bước, chỉ cần Tô Tô không từ chối để Jester tới gần, vậy, hơn chín mươi chín bước còn lại cứ để Jester một mình gánh vác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.