Chương 14: Cuộc thi tiếng Anh
Cố Tiêu
17/02/2017
“Các em, trước khi tan học, cô muốn báo cho cả lớp một việc. Cuối tuần
này có một cuộc thi tiếng Anh tổ chức ở trường tiểu học Thị Nhất. Em nào có hứng thú muốn tham gia đến báo danh với bạn Tô Phi.” Lưu Xuân Hồng
chuyển ánh nhìn sang phía Tô Phi, “Tô Phi, chiều mai em giao danh sách
cho cô. Em là lớp phó phụ trách môn tiếng Anh, em hiểu trách nhiệm của
mình chứ?”
Đe dọa! Đe dọa trắng trợn!
Tô Phi ngước đôi mắt cún con lên khỏi quyển sách không-trong-chương-trình-học của đã thấy cô giáo vút bay như cánh diều ra cửa lớp, không lưu thêm một giây chờ Tô Phi từ chối. Ai ~, Tô Phi thở dài, lấy ra một quyển vở, “Bạn nào muốn tham gia thì xếp hàng, báo tên từng người một.”
“Xích!” Tiếng cười nhạo không khách khí phụt ra từ sau lưng Diệp San, Vạn Tiểu Lệ vươn người hai tay chống nạnh, hét lên như sợ mọi người xung quanh toàn là người điếc: “Diệp San và tôi đều ghi danh.”
“Tên.” Tô Phi không ngẩng đầu lên hỏi, tay phải cầm bút, tay trái mở vở.
“Ô, giả vờ cái gì đấy? Tôi tên Vạn Tiểu Lệ, bạn ấy tên Diệp San. Bạn có đúng là phụ trách môn tiếng Anh không vậy, trí nhớ kém mà còn học đòi.” Cứ nhìn thấy Tô Phi là Vạn Tiểu Lệ lại thấy hằn học. Trước khi Tô Phi đến, Vạn Tiểu Lệ đã phụ trách môn tiếng Anh bốn năm liền. Tô Phi vừa vào lớp đã được cô Lưu thiên vị, cướp đi chức vụ đã gắn liền với cái tên Vạn Tiểu Lệ này. Con nhóc này có gì tốt mà cô Lưu cứ suốt ngày nâng đỡ vậy?
So với Tô Phi, Diệp San mới đúng là công chúa nhỏ, xinh đẹp, thiện lương, luôn nhường nhịn bạn bè, có cái gì hay ho cũng nhớ đến Vạn Tiểu Lệ đầu tiên, cho nên trong mấy chục học sinh trong lớp, Diệp San mới được tuyển chọn thành bạn thân của Vạn Tiểu Lệ.
Tô Phi quen viết kiểu chữ khải, kiểu chữ Trung Quốc được coi là hoàn thiện nhất nhưng có phần rắc rối, nhiều nét, nét chữ như vẽ, khó tránh tốn chút thời gian, “Còn ai muốn báo danh?” Đương nhiên lời Vạn Tiểu Lệ rót thẳng vào tai Tô Phi không sót một chữ, có điều Tô Phi không có hứng thú cãi nhau cùng một đứa bé con, tập trung nhanh chóng làm xong cái việc không có chút gì thú vị này rồi còn chuyển sang làm việc của mình.
Vạn Tiểu Lệ lại cho rằng Tô Phi đây là hướng mình nhận thua. Cũng phải thôi, Tô Phi vốn dĩ mới sáu tuổi, đáng ra đang học ở lớp Một mới phải nhưng lại nhảy bốn lớp, lên học lớp Năm cùng các anh các chị mười tuổi, các em nhỏ tuổi sợ anh chị lớn hơn là chuyện bình thường.
“Này, không phải là bạn sợ không qua nổi kỳ thi, không giữ được cái chân lớp phó này mới không dám báo danh chứ?” Vạn Tiểu Lệ liếc mắt nhìn tờ giấy mới chỉ hiện hai cái tên, nói như đinh đóng cột, trong đầu mơ đến cảnh tượng Tô Phi thi trượt, không biết giấu mặt vào đâu, đến lúc đó, cô giáo chủ nhiệm biết mình đã chọn nhầm người, Vạn Tiểu Lệ mới là người xứng đáng với chức lớp phó môn tiếng Anh.
Tô Phi không để ý đến khiêu khích của Vạn Tiểu Lệ, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bạn học, bạn đang chắn các bạn phía sau, bạn báo tên xong có thể lui ra đằng sau rồi.”
Vài bạn học đang chờ báo danh sau lưng Vạn Tiểu Lệ đều đang tức giận bừng bừng. Ai cũng còn nhớ hồi Vạn Tiểu Lệ làm cán sự môn tiếng Anh đã vênh váo đến thế nào, động một tí là lấy bài tập ra dọa, không hiểu bây giờ cô bạn này còn có cái gì để uy hiếp bọn học nữa.
Vì vậy, đám nhỏ phía sau ào ào chín người mười miệng, tay đẩy chân đạp, muốn đem Vạn Tiểu Lệ đi khuất tầm mắt.
“Vạn Tiểu Lệ, ghi danh xong rồi thì đi ra đi. Bạn lo thành tích của bọn mình sẽ hơn bạn sao?”
“Vạn Tiểu Lệ, trước kia bạn tác oai tác quái thế nào bọn này không tính. Bây giờ bạn có phải là cán sự nữa đâu mà đứng đấy điêu toa phét lác.”
“Bạn ghen tị Tô Phi cướp mất cái ghế của bạn nên mới cố tình làm bạn ấy khó xử đi.”
“Các bạn, các bạn —— “ Vạn Tiểu Lệ bị nói đến cả mặt lẫn tai đỏ bừng như lửa thiêu, giậm chân, khóc lóc chạy ra ngoài, một từ đáp trả cũng nghĩ không ra.
“Tiểu Lệ ——“ Diệp San sốt ruột gọi với theo, quay đầu lại, uyển chuyển nói: “Các bạn, Tiểu Lệ chỉ là tức giận nhất thời, không có ý gì khác, hi vọng các bạn đừng trách bạn ấy.”
Diệp San không hổ danh là bạn gái hiền lành đáng yêu nhất khối, con trai mà, dù tuổi có lớn đến đâu thì thiên hướng thương hương tiếc ngọc vẫn luôn sinh sôi phát triển mạnh mẽ. Diệp San sống qua một kiếp đâu phải là ném vào sọt rác, làm bộ thế nào để đạt được thương tiếc của mọi người, để đạt được mục đích của chính mình là tài năng hai đời không đổi của Diệp San, đời sau còn mạnh hơn đời trước. Cái quay đầu này của Diệp San làm tiếng bàn tán xung quanh lặng đi hẳn.
Diệp San cười hiền nhìn mấy bạn trai, “Cảm ơn,” thoăn thoắt gót sen đuổi theo cô bạn thân.
“Diệp San cũng thật đáng ghét. Đám con trai này, chẳng đứa nào có chút tương lai gì cả.”
Hồ Giai ngồi đằng trước quay lại nhỏ giọng nói với Tô Phi. Hồ Giai không ưa Diệp San, Diệp San không ưa Tô Phi, mối quan hệ tam giác này dẫn đến một kết quả hay ho duy nhất: Hồ Giai kết bạn với Tô Phi.
Tô Phi cười không thành tiếng, trẻ con đúng là độ tuổi tình cảm thay đổi thất thường. Mấy hôm trước, hai người, người trên, người dưới, còn là hai người xa lạ, vì một lý do tên Diệp San mà nháy mắt đã trở thành bạn bè.
Hiện tượng kéo bè kết đảng là chuyện thường ngày ở huyện, đám con trai có thể lập thành một hội thống nhất, nhưng đám con gái vì nhiều nguyên nhân lại chia thành nhiều nhóm, các nhóm này khi gặp nhau là như nước với lửa, không nhóm nào chịu nhóm nào. Diệp San có gan ong qua bướm lại với đám con trai thì cũng nên có gan chịu sự bài xích của toàn thể đám con gái trong khối mà thôi.
Mà kiểu con gái trầm lặng như Tô Phi rất được đám con gái hoan nghênh. Dù vẻ ngoài của Tô Phi xinh đẹp hơn nhiều so với Diệp San, nhưng chỉ cần không ve vãn đám con trai, không gây chút nguy hiểm nào với đám con gái thì tất cả đều có thể nhẹ nhàng cho qua.
“Thôi bỏ đi!” Hồ Gia đợi mãi mà không thấy Tô Phi trả lời, giận dỗi quay đầu, thầm nói “đần độn.”
Quãng đường từ trường Minh Hải đến trường Thị Nhất khá lớn, mất hơn một giờ đi xe. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho học sinh cũng như có thể đảm bảo đúng giờ thi, hiệu trưởng trường Minh Hải quyết định thuê một xe ô tô đưa đón đoàn học sinh đi thi.
Lâm Thiệu Hồng đến Thị Nhất, danh nghĩa là giám sát cuộc thi, thuận tiện đưa Tô Phi đi cùng. Xe của đoàn học sinh nối theo xe thầy hiệu trưởng thẳng tiến đến trường Thị Nhất. Có điều, xe thầy hiệu trưởng được phép đi thẳng vào trường, còn xe của học sinh phải dừng trước cổng.
“Phi Phi, thi xong cháu nhớ gọi chú Kha đưa cháu về nhé.” Lâm Thiệu Hồng ngồi xổm, xoa đầu Tô Phi, chú Kha là lái xe lâu năm của Lâm Thiệu Hồng, trình độ lái xe đã qua sự thử thách, vừa nhanh vừa an toàn, tính tình thành thật, vô cùng đáng tín nhiệm để giao phó cô cháu ngoại.
“Thế ông ngoại đi về thế nào?” Tô Phi hỏi.
Ý cười trong mắt Lâm Thiệu Hồng như pháo hoa tỏa ra bốn phía, “Kỹ thuật lái xe của chú Kha tốt lắm, chưa đến một giờ đã đưa cháu về nhà, rồi quay xe lại đón ông ngoại, ông ngoại ở lại đây ăn trưa, bàn chuyện với mấy bác khác, cháu không cần lo nhiều.”
“Vâng, cháu chào ông.”
“Thi xong thì về sớm nhé, về muộn, ông nội cháu sẽ tìm ông ngoại liều mạng đấy.” Lâm Thiệu Hồng nửa đùa nửa thật dặn dò, nghĩ đến con hổ già họ Tô kia chỉ chịu cho cô cháu gái này cầm cương vỗ về.
“Vâng ạ.”
Lâm Thiệu Hồng đi xa, Tô Phi mới thu hồi tầm mắt.
“Tô Phi!” Hồ Giai vác cái mặt ngoáo ộp nhảy ra từ bụi cây gần đó.
"Hồ Giai?"
Hồ Giai chạy đến bên cạnh Tô Phi, ngưỡng mộ nói: “Hóa ra bạn là cháu ngoại thầy hiệu trưởng. Thảo nào thầy đích thân đến cuộc thi nhảy lớp lần trước.” Hồ Giai đã gặp thầy hiệu trưởng mấy lần, thầy giống ông ngoại ở nhà, nhưng nghiêm khắc hơn.
Hồ Giai chợt thấy đồng tình với Tô Phi, có ông ngoại như vậy, mỗi ngày của cô bạn này có vẻ cũng chẳng vui vẻ gì.
“Bạn nghĩ cái gì vậy?” Tô Phi buồn bực, mình giống người thích bị ngược đãi lắm sao?
“Tô Phi, mọi chuyện phải lấy chữ nhẫn làm đầu, ông ngoại bạn là muốn tốt cho bạn thôi.” Hồ Giai nghiêm túc vỗ vai Tô Phi, an ủi.
Ông ngoại đương nhiên là muốn tốt cho tôi rồi, chính là bạn đừng dùng ánh mắt “bạn thật đáng thương” này nhìn mình được không. Tô Phi quay đầu, tránh việc bản thân bị chôn sống trong làn sóng thương cảm trùng trùng điệp điệp này.
Hồ Giai hoảng sợ, cho rằng mình vô tình chọc trúng tâm sự của bạn, tay chân vẽ loạn lên không khí, “Đừng khóc nha, mình không cố ý làm bạn buồn đâu.”
Tô Phi không biết phải nói gì, chỉ là cho cô bạn này mượn vở bài tập tiếng Anh một lần mà thôi, không hiểu sao từ lần đó Hồ Giai dính mình như keo, bám chắc không rời.
Đó là Tô Phi không biết, lần mượn vở bài tập đó với Hồ Giai chính là viên than sưởi ấm ngày tuyết rơi, là làn gió thoảng ngày nóng bức, là nắm xôi ngày đói bụng, giúp Hồ Giai giữ vững thành tích năm năm tiểu học không thiếu một lần bài tập, giữ vững hình tượng con ngoan trò giỏi trong lòng cha mẹ thầy cô, giữ vững hình ảnh lớp trưởng quyền uy hoàn hảo trong mắt bạn cùng lớp.
Cho nên, từ lúc đó, Tô Phi đã được xếp vào hàng bạn thân bất khả xâm phạm của Hồ Giai. Đối với sự né tránh của Tô Phi, Hồ Giai cho là do cô bé này còn nhỏ tuổi, chưa từng kết bạn cùng người khác nên không biết quan hệ thế nào với bạn bè.
Cuộc thi năng lực tiếng Anh chia làm hai phần, đấu loại và chung kết. Hình thức thi đấu loại là làm bài trên giấy trong vòng một trăm hai mươi phút, chỉ có mười học sinh được quyền vào thi nói trong trận chung kết, tỉ lệ chọi cao ngất trời, số người bị loại không đếm xuể.
Đề thi lần này được đánh giá là linh hoạt, sát với cuộc sống thường ngày, học sinh không chỉ cần nắm vững ngữ pháp mà còn phải thông hiểu kiến thức thông thường trong cuộc sống mới có thể đạt điểm toàn phần.
“Tô Phi, bạn làm bài thế nào?” Nộp bài xong, Hồ Giai buồn bực, tay nắm thành nắm đấm trên bàn, “Lần này mình xong đời rồi, đề vừa dài vừa khó, ai ra đề này đảm bảo không kém đồ điên biến thái bao nhiêu. Vừa nhìn đề bài mình xém chút dập đầu vào bàn…”
“Nhà bạn ở đâu?”
Hồ Giai đang trút bầu oán giận không ngờ Tô Phi mở miệng nói chuyện, bình thường Hồ Giai nói trăm câu vạn câu cũng không thu được một lời đáp của Tô Phi, tuy lần này câu hỏi của Tô Phi hoàn toàn lạc đề nhưng tâm hồn Hồ Giai vẫn bay tận trời xanh, ngay cả cái đề thi biến thái kia cũng biến mất không còn bóng dáng.
“Khu Đông Hồ, có việc gì sao?”
Cách khu Minh Hải không xa, Tô Phi trầm ngâm, “Bọn mình về thôi.”
“Được.” Hồ Giai ngây ngốc theo Tô Phi ra xa mới phát giác, “Bạn muốn đưa mình về sao? Nhà mình xa như vậy, thầy hiệu trưởng …” Thầy hiệu trưởng sẽ không mắng chứ?
Chú Kha vui tươi hớn hở giải thích thay cháu ngoại ngài hiệu trưởng, “Cô bé mau miệng quá đi mất, khu Minh Hải cách khu Đông Hồ có hai dãy phố, không tính là xa.”
Hồ Giai xấu hổ vùi mặt vào tay, chợt mở to mắt nhìn Tô Phi, hai ngọn lửa nho nhỏ trong mắt nóng đủ để mở một lò nướng, “Nhà bạn ở khu Minh Hải, không phải là hàng xóm với Sở Hải, Diệp San sao, sao các bạn lại không thân với nhau…” Hồ Giai ngoẹo đầu, cố tìm từ thích hợp.
Làm hàng xóm thì quan hệ nhất định sẽ tốt sao? Logic kiểu gì vậy? Tô Phi nghiêng đầu nhìn Hồ Giai.
“Ai da! Mình hỏi cho có chuyện thôi, bạn không cần để ý đâu. Ha ha!”
Hồ Giai, sao mày lại làm chuyện đáng xấu hổ vậy! Sớm biết đã không mở miệng, ai cái miệng này sớm hay muộn cũng sẽ chọc phải tổ ong. Xe đến khu Đông Hồ, Hồ Giai mở cửa xe, kịp nói “Gặp lại sau”, hai tay ôm má, vọt lẹ về nhà.
Đe dọa! Đe dọa trắng trợn!
Tô Phi ngước đôi mắt cún con lên khỏi quyển sách không-trong-chương-trình-học của đã thấy cô giáo vút bay như cánh diều ra cửa lớp, không lưu thêm một giây chờ Tô Phi từ chối. Ai ~, Tô Phi thở dài, lấy ra một quyển vở, “Bạn nào muốn tham gia thì xếp hàng, báo tên từng người một.”
“Xích!” Tiếng cười nhạo không khách khí phụt ra từ sau lưng Diệp San, Vạn Tiểu Lệ vươn người hai tay chống nạnh, hét lên như sợ mọi người xung quanh toàn là người điếc: “Diệp San và tôi đều ghi danh.”
“Tên.” Tô Phi không ngẩng đầu lên hỏi, tay phải cầm bút, tay trái mở vở.
“Ô, giả vờ cái gì đấy? Tôi tên Vạn Tiểu Lệ, bạn ấy tên Diệp San. Bạn có đúng là phụ trách môn tiếng Anh không vậy, trí nhớ kém mà còn học đòi.” Cứ nhìn thấy Tô Phi là Vạn Tiểu Lệ lại thấy hằn học. Trước khi Tô Phi đến, Vạn Tiểu Lệ đã phụ trách môn tiếng Anh bốn năm liền. Tô Phi vừa vào lớp đã được cô Lưu thiên vị, cướp đi chức vụ đã gắn liền với cái tên Vạn Tiểu Lệ này. Con nhóc này có gì tốt mà cô Lưu cứ suốt ngày nâng đỡ vậy?
So với Tô Phi, Diệp San mới đúng là công chúa nhỏ, xinh đẹp, thiện lương, luôn nhường nhịn bạn bè, có cái gì hay ho cũng nhớ đến Vạn Tiểu Lệ đầu tiên, cho nên trong mấy chục học sinh trong lớp, Diệp San mới được tuyển chọn thành bạn thân của Vạn Tiểu Lệ.
Tô Phi quen viết kiểu chữ khải, kiểu chữ Trung Quốc được coi là hoàn thiện nhất nhưng có phần rắc rối, nhiều nét, nét chữ như vẽ, khó tránh tốn chút thời gian, “Còn ai muốn báo danh?” Đương nhiên lời Vạn Tiểu Lệ rót thẳng vào tai Tô Phi không sót một chữ, có điều Tô Phi không có hứng thú cãi nhau cùng một đứa bé con, tập trung nhanh chóng làm xong cái việc không có chút gì thú vị này rồi còn chuyển sang làm việc của mình.
Vạn Tiểu Lệ lại cho rằng Tô Phi đây là hướng mình nhận thua. Cũng phải thôi, Tô Phi vốn dĩ mới sáu tuổi, đáng ra đang học ở lớp Một mới phải nhưng lại nhảy bốn lớp, lên học lớp Năm cùng các anh các chị mười tuổi, các em nhỏ tuổi sợ anh chị lớn hơn là chuyện bình thường.
“Này, không phải là bạn sợ không qua nổi kỳ thi, không giữ được cái chân lớp phó này mới không dám báo danh chứ?” Vạn Tiểu Lệ liếc mắt nhìn tờ giấy mới chỉ hiện hai cái tên, nói như đinh đóng cột, trong đầu mơ đến cảnh tượng Tô Phi thi trượt, không biết giấu mặt vào đâu, đến lúc đó, cô giáo chủ nhiệm biết mình đã chọn nhầm người, Vạn Tiểu Lệ mới là người xứng đáng với chức lớp phó môn tiếng Anh.
Tô Phi không để ý đến khiêu khích của Vạn Tiểu Lệ, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Bạn học, bạn đang chắn các bạn phía sau, bạn báo tên xong có thể lui ra đằng sau rồi.”
Vài bạn học đang chờ báo danh sau lưng Vạn Tiểu Lệ đều đang tức giận bừng bừng. Ai cũng còn nhớ hồi Vạn Tiểu Lệ làm cán sự môn tiếng Anh đã vênh váo đến thế nào, động một tí là lấy bài tập ra dọa, không hiểu bây giờ cô bạn này còn có cái gì để uy hiếp bọn học nữa.
Vì vậy, đám nhỏ phía sau ào ào chín người mười miệng, tay đẩy chân đạp, muốn đem Vạn Tiểu Lệ đi khuất tầm mắt.
“Vạn Tiểu Lệ, ghi danh xong rồi thì đi ra đi. Bạn lo thành tích của bọn mình sẽ hơn bạn sao?”
“Vạn Tiểu Lệ, trước kia bạn tác oai tác quái thế nào bọn này không tính. Bây giờ bạn có phải là cán sự nữa đâu mà đứng đấy điêu toa phét lác.”
“Bạn ghen tị Tô Phi cướp mất cái ghế của bạn nên mới cố tình làm bạn ấy khó xử đi.”
“Các bạn, các bạn —— “ Vạn Tiểu Lệ bị nói đến cả mặt lẫn tai đỏ bừng như lửa thiêu, giậm chân, khóc lóc chạy ra ngoài, một từ đáp trả cũng nghĩ không ra.
“Tiểu Lệ ——“ Diệp San sốt ruột gọi với theo, quay đầu lại, uyển chuyển nói: “Các bạn, Tiểu Lệ chỉ là tức giận nhất thời, không có ý gì khác, hi vọng các bạn đừng trách bạn ấy.”
Diệp San không hổ danh là bạn gái hiền lành đáng yêu nhất khối, con trai mà, dù tuổi có lớn đến đâu thì thiên hướng thương hương tiếc ngọc vẫn luôn sinh sôi phát triển mạnh mẽ. Diệp San sống qua một kiếp đâu phải là ném vào sọt rác, làm bộ thế nào để đạt được thương tiếc của mọi người, để đạt được mục đích của chính mình là tài năng hai đời không đổi của Diệp San, đời sau còn mạnh hơn đời trước. Cái quay đầu này của Diệp San làm tiếng bàn tán xung quanh lặng đi hẳn.
Diệp San cười hiền nhìn mấy bạn trai, “Cảm ơn,” thoăn thoắt gót sen đuổi theo cô bạn thân.
“Diệp San cũng thật đáng ghét. Đám con trai này, chẳng đứa nào có chút tương lai gì cả.”
Hồ Giai ngồi đằng trước quay lại nhỏ giọng nói với Tô Phi. Hồ Giai không ưa Diệp San, Diệp San không ưa Tô Phi, mối quan hệ tam giác này dẫn đến một kết quả hay ho duy nhất: Hồ Giai kết bạn với Tô Phi.
Tô Phi cười không thành tiếng, trẻ con đúng là độ tuổi tình cảm thay đổi thất thường. Mấy hôm trước, hai người, người trên, người dưới, còn là hai người xa lạ, vì một lý do tên Diệp San mà nháy mắt đã trở thành bạn bè.
Hiện tượng kéo bè kết đảng là chuyện thường ngày ở huyện, đám con trai có thể lập thành một hội thống nhất, nhưng đám con gái vì nhiều nguyên nhân lại chia thành nhiều nhóm, các nhóm này khi gặp nhau là như nước với lửa, không nhóm nào chịu nhóm nào. Diệp San có gan ong qua bướm lại với đám con trai thì cũng nên có gan chịu sự bài xích của toàn thể đám con gái trong khối mà thôi.
Mà kiểu con gái trầm lặng như Tô Phi rất được đám con gái hoan nghênh. Dù vẻ ngoài của Tô Phi xinh đẹp hơn nhiều so với Diệp San, nhưng chỉ cần không ve vãn đám con trai, không gây chút nguy hiểm nào với đám con gái thì tất cả đều có thể nhẹ nhàng cho qua.
“Thôi bỏ đi!” Hồ Gia đợi mãi mà không thấy Tô Phi trả lời, giận dỗi quay đầu, thầm nói “đần độn.”
Quãng đường từ trường Minh Hải đến trường Thị Nhất khá lớn, mất hơn một giờ đi xe. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho học sinh cũng như có thể đảm bảo đúng giờ thi, hiệu trưởng trường Minh Hải quyết định thuê một xe ô tô đưa đón đoàn học sinh đi thi.
Lâm Thiệu Hồng đến Thị Nhất, danh nghĩa là giám sát cuộc thi, thuận tiện đưa Tô Phi đi cùng. Xe của đoàn học sinh nối theo xe thầy hiệu trưởng thẳng tiến đến trường Thị Nhất. Có điều, xe thầy hiệu trưởng được phép đi thẳng vào trường, còn xe của học sinh phải dừng trước cổng.
“Phi Phi, thi xong cháu nhớ gọi chú Kha đưa cháu về nhé.” Lâm Thiệu Hồng ngồi xổm, xoa đầu Tô Phi, chú Kha là lái xe lâu năm của Lâm Thiệu Hồng, trình độ lái xe đã qua sự thử thách, vừa nhanh vừa an toàn, tính tình thành thật, vô cùng đáng tín nhiệm để giao phó cô cháu ngoại.
“Thế ông ngoại đi về thế nào?” Tô Phi hỏi.
Ý cười trong mắt Lâm Thiệu Hồng như pháo hoa tỏa ra bốn phía, “Kỹ thuật lái xe của chú Kha tốt lắm, chưa đến một giờ đã đưa cháu về nhà, rồi quay xe lại đón ông ngoại, ông ngoại ở lại đây ăn trưa, bàn chuyện với mấy bác khác, cháu không cần lo nhiều.”
“Vâng, cháu chào ông.”
“Thi xong thì về sớm nhé, về muộn, ông nội cháu sẽ tìm ông ngoại liều mạng đấy.” Lâm Thiệu Hồng nửa đùa nửa thật dặn dò, nghĩ đến con hổ già họ Tô kia chỉ chịu cho cô cháu gái này cầm cương vỗ về.
“Vâng ạ.”
Lâm Thiệu Hồng đi xa, Tô Phi mới thu hồi tầm mắt.
“Tô Phi!” Hồ Giai vác cái mặt ngoáo ộp nhảy ra từ bụi cây gần đó.
"Hồ Giai?"
Hồ Giai chạy đến bên cạnh Tô Phi, ngưỡng mộ nói: “Hóa ra bạn là cháu ngoại thầy hiệu trưởng. Thảo nào thầy đích thân đến cuộc thi nhảy lớp lần trước.” Hồ Giai đã gặp thầy hiệu trưởng mấy lần, thầy giống ông ngoại ở nhà, nhưng nghiêm khắc hơn.
Hồ Giai chợt thấy đồng tình với Tô Phi, có ông ngoại như vậy, mỗi ngày của cô bạn này có vẻ cũng chẳng vui vẻ gì.
“Bạn nghĩ cái gì vậy?” Tô Phi buồn bực, mình giống người thích bị ngược đãi lắm sao?
“Tô Phi, mọi chuyện phải lấy chữ nhẫn làm đầu, ông ngoại bạn là muốn tốt cho bạn thôi.” Hồ Giai nghiêm túc vỗ vai Tô Phi, an ủi.
Ông ngoại đương nhiên là muốn tốt cho tôi rồi, chính là bạn đừng dùng ánh mắt “bạn thật đáng thương” này nhìn mình được không. Tô Phi quay đầu, tránh việc bản thân bị chôn sống trong làn sóng thương cảm trùng trùng điệp điệp này.
Hồ Giai hoảng sợ, cho rằng mình vô tình chọc trúng tâm sự của bạn, tay chân vẽ loạn lên không khí, “Đừng khóc nha, mình không cố ý làm bạn buồn đâu.”
Tô Phi không biết phải nói gì, chỉ là cho cô bạn này mượn vở bài tập tiếng Anh một lần mà thôi, không hiểu sao từ lần đó Hồ Giai dính mình như keo, bám chắc không rời.
Đó là Tô Phi không biết, lần mượn vở bài tập đó với Hồ Giai chính là viên than sưởi ấm ngày tuyết rơi, là làn gió thoảng ngày nóng bức, là nắm xôi ngày đói bụng, giúp Hồ Giai giữ vững thành tích năm năm tiểu học không thiếu một lần bài tập, giữ vững hình tượng con ngoan trò giỏi trong lòng cha mẹ thầy cô, giữ vững hình ảnh lớp trưởng quyền uy hoàn hảo trong mắt bạn cùng lớp.
Cho nên, từ lúc đó, Tô Phi đã được xếp vào hàng bạn thân bất khả xâm phạm của Hồ Giai. Đối với sự né tránh của Tô Phi, Hồ Giai cho là do cô bé này còn nhỏ tuổi, chưa từng kết bạn cùng người khác nên không biết quan hệ thế nào với bạn bè.
Cuộc thi năng lực tiếng Anh chia làm hai phần, đấu loại và chung kết. Hình thức thi đấu loại là làm bài trên giấy trong vòng một trăm hai mươi phút, chỉ có mười học sinh được quyền vào thi nói trong trận chung kết, tỉ lệ chọi cao ngất trời, số người bị loại không đếm xuể.
Đề thi lần này được đánh giá là linh hoạt, sát với cuộc sống thường ngày, học sinh không chỉ cần nắm vững ngữ pháp mà còn phải thông hiểu kiến thức thông thường trong cuộc sống mới có thể đạt điểm toàn phần.
“Tô Phi, bạn làm bài thế nào?” Nộp bài xong, Hồ Giai buồn bực, tay nắm thành nắm đấm trên bàn, “Lần này mình xong đời rồi, đề vừa dài vừa khó, ai ra đề này đảm bảo không kém đồ điên biến thái bao nhiêu. Vừa nhìn đề bài mình xém chút dập đầu vào bàn…”
“Nhà bạn ở đâu?”
Hồ Giai đang trút bầu oán giận không ngờ Tô Phi mở miệng nói chuyện, bình thường Hồ Giai nói trăm câu vạn câu cũng không thu được một lời đáp của Tô Phi, tuy lần này câu hỏi của Tô Phi hoàn toàn lạc đề nhưng tâm hồn Hồ Giai vẫn bay tận trời xanh, ngay cả cái đề thi biến thái kia cũng biến mất không còn bóng dáng.
“Khu Đông Hồ, có việc gì sao?”
Cách khu Minh Hải không xa, Tô Phi trầm ngâm, “Bọn mình về thôi.”
“Được.” Hồ Giai ngây ngốc theo Tô Phi ra xa mới phát giác, “Bạn muốn đưa mình về sao? Nhà mình xa như vậy, thầy hiệu trưởng …” Thầy hiệu trưởng sẽ không mắng chứ?
Chú Kha vui tươi hớn hở giải thích thay cháu ngoại ngài hiệu trưởng, “Cô bé mau miệng quá đi mất, khu Minh Hải cách khu Đông Hồ có hai dãy phố, không tính là xa.”
Hồ Giai xấu hổ vùi mặt vào tay, chợt mở to mắt nhìn Tô Phi, hai ngọn lửa nho nhỏ trong mắt nóng đủ để mở một lò nướng, “Nhà bạn ở khu Minh Hải, không phải là hàng xóm với Sở Hải, Diệp San sao, sao các bạn lại không thân với nhau…” Hồ Giai ngoẹo đầu, cố tìm từ thích hợp.
Làm hàng xóm thì quan hệ nhất định sẽ tốt sao? Logic kiểu gì vậy? Tô Phi nghiêng đầu nhìn Hồ Giai.
“Ai da! Mình hỏi cho có chuyện thôi, bạn không cần để ý đâu. Ha ha!”
Hồ Giai, sao mày lại làm chuyện đáng xấu hổ vậy! Sớm biết đã không mở miệng, ai cái miệng này sớm hay muộn cũng sẽ chọc phải tổ ong. Xe đến khu Đông Hồ, Hồ Giai mở cửa xe, kịp nói “Gặp lại sau”, hai tay ôm má, vọt lẹ về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.