Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 37: Học sinh mới báo danh.

Cố Tiêu

17/02/2017

Lưu Chi Lan là con một gia đình làm nông, nhà ở thôn Hương ngoại thành, ngày ngày ôm quyển sách ôn luyện. Trong thôn, thành tích của Lưu Chi Lan đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất, đỗ vào cấp ba Nam Liên gần như là giấc mơ không có thật, lúc thi vào chỉ ôm tâm lý thử chơi, không ngờ đỗ thật. Người dân trong thôn vô cùng tự hào, bố mẹ Lưu Lan Chi mở mày mở mặt, giết gà mổ lợn khao cả làng.

Ai cũng biết, đỗ vào Nam Liên chẳng khác nào đặt nửa bước chân vào cánh cổng đại học.

Ngày thi khảo sát phân lớp mới mở rộng triệt để tầm mắt của Lưu Lan Chi về độ khủng bố của học sinh trong trường, đặc biệt là học sinh gốc gác từ cấp hai Nam Liên, tất cả chặt chẽ chiếm cứ một trăm vị trí đầu tiên trong danh sách. Ở trường làng, Lưu Chi Lan có thể là số một số hai, nhưng vào Nam Liên chỉ có thể đội sổ. Khoảng cách lệch trời lệch đất khiến Lưu Chi Lan vừa chờ mong vừa sợ hãi ba năm cấp ba của mình. Lưu Chi Lan biết rõ, mình không thể cô phụ kỳ vọng của cha mẹ và bà con làng xóm!

Chiếc áo sơ mi trắng thêu hoa đang mặc trên người là chiếc áo tốt nhất trong túi quần áo của Lưu Chi Lan, đến lúc đứng ở cổng trường, nhìn từng chiếc xe hơi phong cách quý phái ra ra vào vào, Lưu Chi Lan mới hiểu đây chính là trường học chỉ dành cho giới quý tộc!

Tự ti ăn sâu bén rễ trong lòng! Không một học sinh nào nguyện ý đồng hành cùng Lưu Chi Lan, dù một câu hỏi thăm thôi cũng không có. Lưu Chi Lan dù thất vọng vẫn phải tự thân sờ soạng tìm đường. Cũng may, có mấy học sinh nhiệt tình chỉ đường giúp Lưu Chi Lan.

Đến chỗ ghi danh, Lưu Chi Lan thấy một bóng lưng gầy nhỏ, mặc đồng phục mùa hè trường Nam Liên, điềm đạm, u nhã, chỉ liếc mắt đã tạo cảm giác thư thái, thân thiết. Tâm tình Lưu Chi Lan vừa thả lỏng, vừa buộc chặt, sao lại có nữ sinh như vậy? Khí chất kia hoàn toàn xứng đáng được thang điểm tối đa trăm phần trăm!

Chờ dãy học sinh phía trước tản đi, Lưu Chi Lan mới rụt rè tiến lên, lấy hết dũng khí mở miệng: “Bạn học này, cho mình hỏi, đây có phải chỗ báo danh của học sinh mới không? Mình đến báo danh Lưu Chi Lan.”

Tô Phi chỉ tấm biển dựng đứng trước bàn, trên ghi rành mạch: điểm báo danh dánh cho học sinh mới.

Lưu Chi Lan mặt đỏ từng mảng, nói ấp úng, “Đúng rồi, thực xin lỗi, ha, mình, mình không nhìn thấy…”

“Bạn Lưu Chi Lan, đây là chìa khóa phòng và thẻ học sinh của bạn, bạn cần cất giữ cẩn thận. Ngày 31 đừng quên đến lớp 10A10 báo danh.” Tô Phi nhanh nhẹn lấy ra chìa khóa và thẻ, nhắc nhở thêm một số chuyện quan trọng, Lưu Chi Lan gật đầu như gà mổ thóc, trước khi rời đi không quên lễ phép nói tiếng cám ơn.

Lưu Chi Lan chưa kịp rời đi, Vương Vĩ như khỉ bị đốt mông chạy tới, xô mạnh Lưu Chi Lan ra, chống tay xuống bàn, “Tôi tới báo danh!”

Nghe giọng nói, Tô Phi buông bút, tỉ mỉ đánh giá người mới tới, “Anh là học sinh mới?” Ngữ khí tràn đầy hoài nghi!

Vương Vĩ nghe xong, lắc đầu như trống bỏi, “Không phải tôi, là tiểu thư nhà tôi.” Vương Vĩ dịch người sang bên cạnh, phía sau, tiểu thư Lương Thi Huệ từ từ lướt tới.

Thân hình dong dỏng cao, mặt mày trắng trẻo xinh xắn, mặc áo trắng xuyên thấu phối cùng váy dài màu lục thêu hoa, trong tay nắm chắc cây dù rất có phong vị Giang Nam.

Theo đánh giá của Tô Phi, cái dù kia che nắng còn ổn, che mưa thì, chậc…

Lương Thi Huệ rõ ràng khác xa đại bộ phận học sinh mới, cử chỉ thành thục, hấp dẫn ánh mắt toàn bộ số học sinh đứng nơi báo danh, theo phỏng đoán, Lương Thi Huệ là người có khả năng tranh ngôi hoa khôi của Diệp San nhất.

Xét về ngũ quan, khuôn mặt Tô Phi tinh xảo hơn hai người này không chỉ một bậc. Nhưng xét về thân hình, Tô Phi đành lạc hậu theo sau, Tô Phi thuộc loại trưởng thành đặc biệt chậm, chỉ thấy giãn chiều cao chứ chưa nở bề ngang.

So sánh với hai nữ sinh hiển hiện phong tình này, Tô Phi chỉ có thể xem như một búp bê xinh đẹp hơn mức cần thiết, nhưng ở trong lòng nam sinh, ai cao ai thấp đã rõ ràng.



Lương Thi Huệ gập cây dù đưa cho Vương Vĩ, “Mình đến báo danh, tên mình là Lương Thi Huệ.”

“Giấy báo trúng tuyển.”

Lương Thi Huệ có lẽ chưa từng thấy người nào không nể mặt như vậy, có chút kinh ngạc, đợi Tô Phi lặp lại lần nữa mới phản ứng, “À đây.” Lương Thi Huệ cẩn thận rút giấy báo trúng tuyển trong ba lô sau lưng ra. Tờ giấy được bảo quản vô cùng tốt, đến một nếp nhăn cũng không có, so với tờ giấy bị gập tám nhăn nhúm của Tô Phi thì đúng là xấu hổ thay!

Tô Phi nhanh chóng điền thông tin, “Phòng của bạn là 443, đây là chìa khóa phòng ngủ và thẻ học sinh của bạn, bạn nên cất giữ cẩn thận, ngày ba mốt đến tập trung ở lớp 10A7.”

“A7?!”

Lương Thi Huệ khó tin chỉ tay vào chính mình hỏi Tô Phi, nếu nhớ không nhầm, chỉ có A3, A4, A5 là lớp chọn! Thi được tận 514 điểm, sao có thể vào lớp thường, nhất định là nhầm lẫn chỗ nào rồi!

Vương Vĩ kích động hét lớn: “Bạn học, bạn có nhầm chỗ nào không? Tiểu thư nhà tôi thi được tận 514 điểm, hẳn phải ở lớp chọn mới đúng. Bạn cẩn thận nhìn lại xem, nhất định bạn nhầm ở đâu rồi.”

Lương Thi Huệ nín thở chờ mong nhìn Tô Phi giở mấy trang phiếu điểm.

Tô Phi lật đến tờ thứ bảy, bày ra cho Vương Vĩ và Lương Thi Huệ nhìn rõ, “Tôi không tính sai, tự các bạn nhìn sẽ biết.”

Lương Thi Huệ chưa từ bỏ ý đinh, “Có phải nhầm chỗ nào không, mình rõ ràng được 514 điểm, sao chỗ này lại ghi là 0?”

Nói tới đây, Tô Phi đã hiểu rõ mọi chuyện, “Không sai, có phải bạn không tới thi sát hạch phân lớp ngày ba tháng tám?”

“Sát hạch phân lớp? Sao mình không biết? Là các bạn không báo cho mình!” Lương Thi Huệ liếc Vương Vĩ, Vương Vĩ đứng ra nói: “Bạn học, rõ ràng nhà trường phải có trách nhiệm báo đến từng học sinh cuộc thi sát hạch phân lớp mùng ba tháng tám. Tiểu thư nhà tôi không biết việc này là lỗi của các bạn, tôi muốn nhà trường tổ chức thi lại một lần nữa. Tiểu thư thấy có được không?”

Lương Thi Huệ cố giật nhẹ môi, “Đúng…”

Nghe vậy, Tô Phi còn chưa kịp nói, đám học sinh đứng xem đã bật cười, khinh bỉ nhìn Lương Thi Huệ. Hôm nay có phải quốc tế nói dối 1-4 đâu? Bạn cho là bạn nhìn được một chút là có quyền này quyền nọ sao mà đòi thi lại! Bạn vui chứ bọn mình còn chưa muốn đùa đâu!

Tô Phi buồn cười nói: “Trường không có quy định tổ chức thi lại.” Ý là các bạn không cần miễn cưỡng, nội quy nhà trường không vì một hai cá nhân mà tùy tiện thay đổi, dù sao các quy củ này đã được kiểm chứng qua bao đời học sinh, mà bạn vẫn còn cơ hội không phải sao, chỉ cần bạn đạt kết quả tốt trong các kỳ thi tiếp theo là có thể tiến vào lớp chọn, không ai ngăn bạn cả.

“Tiểu thư nhà tôi không thể vào học lớp chọn là trách nhiệm của nhà trường. Nhà trường không thể vô trách nhiệm, bỏ qua sự việc dễ dàng như vậy? Tôi muốn lên gặp hiệu trưởng!”

Vương Vĩ tưởng nói vậy là ít nhiều dọa đến con nhóc không biết tốt xấu trước mặt này, nào biết con nhóc còn không thèm nhăn mày mà cầm tấm gỗ trên bàn “thịch” một cái, gọi, “Kế tiếp.”

“Này! Gọi hiệu trưởng trường lại đây, sao có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy?” Vương Vĩ không ngừng nheo nhéo, cường độ âm thanh phía sau hai người có xu hướng đi lên.

“Sao vậy, Vương Vĩ?”



Lương Thi Huyên đang học năm cuối cấp ba, vài phút trước nhận điện thoại của mẹ nhờ chiếu cố em gái mới đến nhập trường, vì thế mới dành ít thời gian đến chỗ báo danh của học sinh mới nhìn qua. Lương Thi Huyên và Lương Thi Huệ giống nhau đến bảy phần, đều thuộc loại mẫu đơn diễm lệ thu hút ánh nhìn, nhất là Lương Thi Huyên, thời cấp hai đến Diệp San cũng không dám vác mặt đến cạnh tranh.

“Chị! Em…” Lương Thi Huệ ấm ức kể đầu đuôi câu chuyện, không dám phóng đại quá mức, bởi số người chứng kiến có thể so với đàn kiến tha mồi.

Lương Thi Huyên nhìn giấy báo trúng tuyển một lần nữa, hỏi Lương Thi Huệ: “Trường đã báo rất rõ ràng, ngay tại mặt sau của giấy trúng tuyển, Thi Huệ, em không xem cẩn thận à?”

Mặt Lương Thi Huệ trắng nhợt, nước mắt lưng tròng, mảnh mai như cành đào trước gió, “Làm sao bây giờ? Chị! Em…” Hai người tuy là chị em nhưng không hợp tính, nhưng mà trên đời làm gì có đạo lý chị không giúp em!

“Bây giờ em xin chị thì có ích gì? Chị không giúp được!” Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi! Trên đời này, Lương Thi Huyên ghét nhất nước mắt đàn bà, trong mắt Lương Thi Huyên, nước mắt tượng trưng cho sự yếu đuối, chỉ có Lương Thi Huệ suốt ngày mới sử dụng thủ đoạn này. Muốn đạt mục đích, có trăm ngàn phương pháp. Cái loại nỉ non dầm dề này, chỉ có thể đối phó đám đàn ông mà thôi. Có điều, nếu không nói vài lời giúp cô em gái ruột này, Lương Thi Huệ nhất định “dâng sớ” lên cha mẹ. Cho nên, dù biết rõ chẳng có ích gì vẫn phải nói vài câu cho phải phép, bị chính em gái máu mủ ruột rà “nhớ thương”, chẳng phải việc gì tốt!

“Tiểu thư, hay là thôi đi.” Ba người Vương Vĩ, Lương Thi Huyên, Lương Thi Huệ, người ra người vào vài câu, quả thực như dầu với nước! Náo thêm chút nữa, lại thành trò cười cho mọi người, không, khẳng định đám người kia đã cười nôn ruột lâu rồi!

“Câm miệng!”

Lương Thi Huệ rõ ràng hơn ai hết, khả năng vào lớp chọn đã là quả trứng gà, nhưng là không cam lòng! Trong lòng lại càng chán ghét Tô Phi, chưa từng thấy con nhỏ nào không thức thời đến vậy!

Ghi danh xong học sinh mới cuối cùng, Tô Phi đứng dậy, tự thu dọn mọi thứ trên bàn, mấy thành viên trong ban tinh mắt đã nhanh nhẹn chạy lại giúp đỡ.

“Bạn học, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, có hối hận thế nào cũng không thể quay thời gian trở lại. Sao không cố gắng những lần sau, dù sao lần này chỉ là phân lớp tạm thời.” Tô Phi xoay người.

“Không phải vấn đề của mày, mày muốn nói sao chẳng được!” Lương Thi Huệ buột mồm, cười lạnh.

“Đây là Nam Liên, năm trăm điểm của bạn ở nơi này, không đáng kể chút nào!” Tô Phi bỏ lại câu nói nhẹ bỗng, dứt khoát xoay người.

Giảng đạo lý cho loại người này chỉ khiến bản thân tức chết, loại người không bao giờ lọt tai lời người khác, chỉ nghe điều muốn nghe, nhìn điều muốn nhìn mà thôi.

“Thi Huệ, em cố lên nhé!”

Lương Thi Huệ tức giận gạt tay Lương Thi Huyên, trừng mắt nhìn, “Chị dám không giúp tôi! Chị làm chị kiểu gì vậy? Có phải chị đến đây chờ tôi bị chê cười đúng không?”

Lương Thi Huyên lạnh giọng: “Đây là thái độ đối với chị gái của em ư? Là tự em sơ ý gây họa, sao đổ lên đầu chị? Có bản lĩnh thì trở lại ngày ba tháng tám mà thi! Em lợi hại lắm cơ mà!”

“Tôi không bao giờ đi với chị nữa!” Lương Thi Huệ giậm chân bỏ đi.

“Đại tiểu thư, tôi đi trước!” Vương Vĩ hướng Lương Thi Huyên gật đầu, lập tức đuổi theo Lương Thi Huệ. Lương Thi Huyên không nhẹ không nặng hừ một tiếng, đi ngược hướng Lương Thi Huệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook