Chương 90: Jani vsFelix.
Cố Tiêu
17/02/2017
Tô Phi lạnh lùng nhìn Arien, “Chị có ý gì? Chị khinh thường chúng tôi?”
Arien cau cảu đảo đôi mắt trắng dã, “Nói đúng rồi đấy, nghèo mà ham, vừa xổng từ trại nào ra. Về đếm mấy đồng tiền lẻ mang theo có đủ hay không đi đã, miễn mất mặt.”
Arien ghét bỏ vẫy tay, tựa như ở cùng người nghèo như Tô Phi và Tulip là nhục nhã cho cô ả.
Làm việc tại nơi sang trọng toàn hơi tiền, Arien cũng tự động nâng giá trị bản thân. Không biết ả đã gặp bao người có tiền nữa, sao ả không thấy rằng, ả chỉ là nhân viên phục vụ, không có tư cách không để khách hàng vào mắt.
Chỉ bằng điểm này, Arien đã cực kỳ vô trách nhiệm.
“Sao chị biết chúng tôi có tiền hay không? Dù chúng tôi không có tiền, nhưng chúng tôi vẫn là khách hàng! Không phải ‘khách hàng là thượng đế’ sao? Hay người quản lý chưa kịp dạy chị! Tôi thấy lạ sao nhân viên không có tố chất như chị làm thế nào để đứng ở vị trí này.”
Tô Phi như không thèm để ý, cười khẽ, chỉ bởi quần áo khách hàng là hàng “bình dân” liền phủ nhận giá trị khách hàng. Thật buồn cười, cái giá trị trong mắt “chị” kia vặn vẹo quá mức.
Trong giây phút, đôi mắt long lanh lạnh lùng hẳn, như sương sớm trời đông, rét lạnh thấu xương.
Arien không nghĩ tới cô gái phương Đông thoạt nhìn mỏng manh nhu nhược này có khí thế đáng sợ như thế, bất quá, quan niệm đã thâm căn cố đế không dễ dàng thay đổi, Arien cho rằng những lời của Tô Phi là nói cứng.
Ả khinh khỉnh, “Đi đi, cút đi, đây không phải nơi tiêu tiền của chúng mày, đối diện có cửa hàng bình dân đấy, đấy mới là nơi dạo của chúng mày. Đừng đứng đây quấy rầy công việc của tao, còn cứng mỏ.”
Tulip nhìn Arien đang bận hất mặt lên trời, giật nhẹ tay áo Tô Phi, “Chúng mình, chúng mình ra cửa hàng khác. Mình không thích chỗ này nữa.” Tính tình chị kia thật xấu! Như hoàng hậu độc ác, mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết!
Tulip cực kỳ thích bộ phim hoạt hình “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, ngày trước thì xem đi xem lại một mình, bây giờ, xem đi xem lại cùng Arthur Nice.
Hậu quả của thích mê “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” chính là, Tulip quan niệm thế giới chỉ có hai loại người, một là công chúa Bạch Tuyết hiền lành, hòa đồng cùng người tốt, hai là hoàng hậu ác độc, lãnh đạo đám người xấu.
“Sớm hiểu có tốt hay không, đứng trong này nữa cũng chả có ích gì đâu, không có tiền chính là không có tiền, đám hàng hiệu này chúng mày mặc nổi sao?” Arien trào phúng, “Cút nhanh đi, đừng đứng đây mất mặt.”
“Nếu tôi mua được?” Tô Phi híp mắt, sự sỉ nhục vô giáo dục này, Tô Phi không tính nuốt vào người.
“Mày á!” Arien cười nhạo nhìn bộ quần áo đơn giản trên người Tô Phi, khinh bỉ cười ra tiếng, “Mày mua được, tốt, mày mua nổi, tao bỏ việc! Tao nói được làm được.”
Arien khẳng định Tô Phi không mua được, tới nơi này toàn tiểu thư nhà giàu, tới giờ Arien chưa từng gặp qua hai người này, cho nên, ả khẳng định hai “con” này không có tiền nhưng có khả năng phùng má giả làm người mập.
“Chị còn phải đứng trước trung tâm thương mại xin lỗi chúng tôi! Chị làm được không?” Không có tiền còn lớn lối! Arien cắn răng, “Được, nhưng đến lúc đó mày đừng hối hận.”
“Tô Phi, hay là thôi đi.” Đến lúc này, Tulip đã tắt hết hứng thú, muốn lập tức rời khỏi nơi này, muốn về nhà.
“Chị chờ một lát!” Tô Phi đứng cách xa Arien, gọi điện thoại cho Jester, “Anh Jester…” Tô Phi cảm thấy có người thay mình đứng ra diệt kẻ ác là chuyện cực kỳ tuyệt vời.
“Ừ?” Thanh âm trầm ấm truyền ra từ trong di động, Tô Phi lập tức kể khổ, “Hôm nay em đi dạo phố cùng Tulip, có người… xem thường chúng em, nói chúng em.”
Bàn tay lật sổ hơi ngừng, đôi mắt lướt qua tia lạnh, giọng ấm áp, yêu chiều, “Em ở đâu?”
Tô Phi báo địa chỉ, điện thoại buông chưa đến ba phút, một người thất tha thất thểu chạy tới.
“Quản lý, sao anh lại xuống đây?” Arien hoảng loạn nhìn người thở hổn hển đứng trước mặt, lòng cảm thấy không ổn.
Quản lý phì phì lườm Arien, tức giận nói, “Không xuống thì cô đuổi khách hàng đi rồi! Cô không biết khách hàng là ai sao? Người nghèo, khách hàng là người nghèo thì cô không bằng cả đáy xã hội!”
Tức chết mất thôi, Arien thường xuyên mang phiền phức tới cho cửa hàng. Ỷ có người chống lưng, ả thường xuyên đuổi khách hàng, quản lý nhìn vào mặt mũi người giới thiệu cô ta mới mắt nhắm mắt mở.
Này thì giỏi rồi, dám đuổi chủ mẫu gia tộc Lance và chủ mẫu gia tộc George! Ả muốn chết đừng kéo quản lý chết theo! Sớm biết thế, quản lý đã đuổi việc ả lâu rồi.
Cuộc điện thoại vừa rồi khiến quản lý ba hồn bay hai, bảy phách còn một. Gia chủ Lance tự gọi điện tới, quản lý thấy tương lai xám xịt!
Vừa buông điện thoại, quản lý vội vàng chạy tới, sợ Arien ngu làm việc ngu! Quản lý nhất định phải ngăn cản, bằng không, mất việc còn nước về nhà gặm bánh mì qua ngày.
Sau khi biết thân phận của Tô Phi và Tulip, Arien trắng bệch, kiêu ngạo sớm bay, mồ hôi đầy trán.
Quản lý xoa xoa tay cười hòa giải, “Hai vị phu nhân, đây là lỗi không quản lý tốt nhân viên của chúng tôi, hy vọng hai vị không để ý. Hai vị chọn cái gì cứ việc lấy, coi như chúng tôi xin lỗi.”
“Chuyện này không cần, chút tiền ấy chúng tôi vẫn trả được.” Tô Phi lãnh đạm, “Bề ngoài của một người không nói hết thân phận, địa vị của người đó. Mỗi người phải chịu trách nhiệm với địa vị, vị trí của mình. Thân phận một người có thể dễ dàng xác định qua vẻ ngoài sao?”
“Phu nhân nói đúng.” Quản lý đầm đìa mồ hôi cúi người, Tô Phi và Tulip rời đi lâu mới dám đứng thẳng, may mắn hai vị phu nhân không đổ lỗi lên quản lý, quản lý nhất định không giẫm lại vết xe đổ.
“Quản lý, em…” Mặt Arien lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên đã bị dọa.
Quản lý chắp tay sau lưng, “Từ nay cô chuyển đến quầy Asha, không được đứng đây nữa.” Để ả phụ trách, sớm hay muộn, quản lý sẽ bị liên lụy, đi uống gió Tây Bắc.
“Nhưng mà em…”
“Cô không cần nhiều lời, tôi đã quyết định. Tôi sẽ tự mình báo cáo mọi chuyện với người sau lưng cô, cô tự lo bản thân cho tốt đi, lần sau có chuyện như thế nữa, tôi không bảo vệ cô nổi nữa đâu.”
Quản lý không kiên nhẫn đánh gãy lời Arien, ả còn dám ngại quản lý chưa đủ bận, không trực tiếp đuổi việc là quá tốt rồi, đồ không biết tốt xấu.
“Vâng, quản lý.” Quản lý đã nói đến thế, ả nói gì cũng không thay đối được.
Tulip sùng bái nhìn Tô Phi, “Tô Phi, bạn lợi hại thật, đánh bại hoàng hậu ác độc!”
Tô Phi bình tĩnh trả lời: “Đối với người như thế, nói gì cũng vô dụng… Nhưng bất kể thế nào, bạn không được thỏa hiệp, không thì sẽ bị khinh thường, sỉ nhục.”
“Ừ.” Tulip gật đầu thật mạnh, “Nhưng, làm thế có tốt không? Mình không quen làm vậy.”
Tulip rầu rĩ, Tulip luôn sống trong vòng tay của gia đình, chưa từng giao tiếp với xã hội bên ngoài, không biết trao đổi với người khác như thế nào.
Tulip cảm thấy giao tiếp với người ngoài rất khó khăn, phải chú ý quá nhiều chuyện, Tulip không thích sinh hoạt phức tạp như vậy, chỉ ưa cuộc sống đơn thuần, tự tại.
“Tulip, bạn không cần quen, không phải bạn có Arhtur Nice rồi sao?”
Nói thêm nữa sẽ có khả năng tạo khoảng cách, Tô Phi không nên nói nhiều.
Tinh thần bảo vệ Tulip của Arthur Nice vô cùng mạnh mẽ, nếu Tô Phi động viên Tulip không dựa dẫm vào Arthur Nice mà dũng cảm ra ngoài giao tiếp với xã hội, Arthur Nice nhất định sẽ nhận định Tô Phi có ảnh hưởng không tốt tới Tulip, Arthur Nice sẵn đã không thích Tulip thân thiết với Tô Phi, cứ như vậy, quan hệ của Arthur Nice và Tulip sẽ trở nên căng thẳng.
“Tô Phi…” Tulip xấu hổ gọi, mặt đỏ ửng.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi.” Tô Phi nâng tay nhìn đồng hồ.
“Chúng mình chưa mua thứ gì.”
“Arthur Nice…”
“…” Tulip xẹp xuống, mệt mỏi, “Ừ, chúng mình về thôi…”
Đảo gia tộc Lance –
Một chiếc xe xanh ngọc đắt tiền liên tiếp phanh két chói tai, dừng ở lâu đài ở trung tâm đảo.
Trên xe bước xuống một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, mặc áo choàng cùng màu nâu nhạt với tóc.
Váy bó sát ôm đến mông căng, chân thon dài đi quần tất tơ tằm màu đen, đôi cao gót bảy phân, gợi cảm, xinh đẹp.
“Tiểu thư Jani, xin dừng lại, lão gia đang nghỉ ngơi, không quấy rầy.” Felix dẫn một loạt bảo vệ đứng chắn ở cửa, ngăn Jani tiến vào.
“Tránh ra, tôi muốn gặp ông nội, Felix, ông không được cản tôi.”
Felix khó khăn hít thở, dùng sức giậm giày cao gót, Jani đi du lịch Pháp, lúc trở về liền nghe thấy tin tức Jester đã kết hôn, Jani kinh hãi, quyết định tham khảo ý kiến Alexander.
Trách không được tại sao lúc Jani muốn về nước tham gia điển lễ sinh nhật hai mươi tuổi, cũng chính là chọn bạn đời của Jester, Jani bị phong tỏa mọi đường về, mà chỉ nhằm vào một mình Jani, Jani không kiếm được vé trên bất cứ phương tiện nào, dù đường không hay đường biển.
Khi nhận thấy có người cản trở, Jani khẳng định do mấy đứa xấu xí ở gia tộc làm! Hừ, lũ chuột nhắt.
Vốn Jani định khi về nước sẽ trả cả vốn lẫn lãi, nhưng hóa ra Jester đã kết hôn là sự thật, vì sao Alexander không ngăn cản, không phải Jani mới là cô gái thích hợp nhất để kết hôn với Jester sao? Tô Phi kia nhảy ra từ đâu? Một đứa con gái không có bối cảnh sao có thể xứng đôi với Jester! Sự thật này hiển nhiên phá hỏng mọi kế hoạch của Jani.
Rõ ràng kế hoạch từ lúc bắt đầu đã phát triển rất tốt mà, kết quả này là vì sao?
Felix nhướng mày, không khách khí chê trách: “Tiểu thư Jani, đây là nơi ở của lão gia,cô không được phép nói lớn tiếng, giương oai làm càn ở đây! Còn nữa, tiểu thư nên chú ý thân phận. Lão gia không phải ‘ông nội’ của tiểu thư. Tiểu thư đừng cho rằng tiểu thư lấy lòng được lão gia thì muốn làm gì thì làm, tiểu thư còn kém lắm!”
Arien cau cảu đảo đôi mắt trắng dã, “Nói đúng rồi đấy, nghèo mà ham, vừa xổng từ trại nào ra. Về đếm mấy đồng tiền lẻ mang theo có đủ hay không đi đã, miễn mất mặt.”
Arien ghét bỏ vẫy tay, tựa như ở cùng người nghèo như Tô Phi và Tulip là nhục nhã cho cô ả.
Làm việc tại nơi sang trọng toàn hơi tiền, Arien cũng tự động nâng giá trị bản thân. Không biết ả đã gặp bao người có tiền nữa, sao ả không thấy rằng, ả chỉ là nhân viên phục vụ, không có tư cách không để khách hàng vào mắt.
Chỉ bằng điểm này, Arien đã cực kỳ vô trách nhiệm.
“Sao chị biết chúng tôi có tiền hay không? Dù chúng tôi không có tiền, nhưng chúng tôi vẫn là khách hàng! Không phải ‘khách hàng là thượng đế’ sao? Hay người quản lý chưa kịp dạy chị! Tôi thấy lạ sao nhân viên không có tố chất như chị làm thế nào để đứng ở vị trí này.”
Tô Phi như không thèm để ý, cười khẽ, chỉ bởi quần áo khách hàng là hàng “bình dân” liền phủ nhận giá trị khách hàng. Thật buồn cười, cái giá trị trong mắt “chị” kia vặn vẹo quá mức.
Trong giây phút, đôi mắt long lanh lạnh lùng hẳn, như sương sớm trời đông, rét lạnh thấu xương.
Arien không nghĩ tới cô gái phương Đông thoạt nhìn mỏng manh nhu nhược này có khí thế đáng sợ như thế, bất quá, quan niệm đã thâm căn cố đế không dễ dàng thay đổi, Arien cho rằng những lời của Tô Phi là nói cứng.
Ả khinh khỉnh, “Đi đi, cút đi, đây không phải nơi tiêu tiền của chúng mày, đối diện có cửa hàng bình dân đấy, đấy mới là nơi dạo của chúng mày. Đừng đứng đây quấy rầy công việc của tao, còn cứng mỏ.”
Tulip nhìn Arien đang bận hất mặt lên trời, giật nhẹ tay áo Tô Phi, “Chúng mình, chúng mình ra cửa hàng khác. Mình không thích chỗ này nữa.” Tính tình chị kia thật xấu! Như hoàng hậu độc ác, mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết!
Tulip cực kỳ thích bộ phim hoạt hình “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”, ngày trước thì xem đi xem lại một mình, bây giờ, xem đi xem lại cùng Arthur Nice.
Hậu quả của thích mê “Bạch Tuyết và bảy chú lùn” chính là, Tulip quan niệm thế giới chỉ có hai loại người, một là công chúa Bạch Tuyết hiền lành, hòa đồng cùng người tốt, hai là hoàng hậu ác độc, lãnh đạo đám người xấu.
“Sớm hiểu có tốt hay không, đứng trong này nữa cũng chả có ích gì đâu, không có tiền chính là không có tiền, đám hàng hiệu này chúng mày mặc nổi sao?” Arien trào phúng, “Cút nhanh đi, đừng đứng đây mất mặt.”
“Nếu tôi mua được?” Tô Phi híp mắt, sự sỉ nhục vô giáo dục này, Tô Phi không tính nuốt vào người.
“Mày á!” Arien cười nhạo nhìn bộ quần áo đơn giản trên người Tô Phi, khinh bỉ cười ra tiếng, “Mày mua được, tốt, mày mua nổi, tao bỏ việc! Tao nói được làm được.”
Arien khẳng định Tô Phi không mua được, tới nơi này toàn tiểu thư nhà giàu, tới giờ Arien chưa từng gặp qua hai người này, cho nên, ả khẳng định hai “con” này không có tiền nhưng có khả năng phùng má giả làm người mập.
“Chị còn phải đứng trước trung tâm thương mại xin lỗi chúng tôi! Chị làm được không?” Không có tiền còn lớn lối! Arien cắn răng, “Được, nhưng đến lúc đó mày đừng hối hận.”
“Tô Phi, hay là thôi đi.” Đến lúc này, Tulip đã tắt hết hứng thú, muốn lập tức rời khỏi nơi này, muốn về nhà.
“Chị chờ một lát!” Tô Phi đứng cách xa Arien, gọi điện thoại cho Jester, “Anh Jester…” Tô Phi cảm thấy có người thay mình đứng ra diệt kẻ ác là chuyện cực kỳ tuyệt vời.
“Ừ?” Thanh âm trầm ấm truyền ra từ trong di động, Tô Phi lập tức kể khổ, “Hôm nay em đi dạo phố cùng Tulip, có người… xem thường chúng em, nói chúng em.”
Bàn tay lật sổ hơi ngừng, đôi mắt lướt qua tia lạnh, giọng ấm áp, yêu chiều, “Em ở đâu?”
Tô Phi báo địa chỉ, điện thoại buông chưa đến ba phút, một người thất tha thất thểu chạy tới.
“Quản lý, sao anh lại xuống đây?” Arien hoảng loạn nhìn người thở hổn hển đứng trước mặt, lòng cảm thấy không ổn.
Quản lý phì phì lườm Arien, tức giận nói, “Không xuống thì cô đuổi khách hàng đi rồi! Cô không biết khách hàng là ai sao? Người nghèo, khách hàng là người nghèo thì cô không bằng cả đáy xã hội!”
Tức chết mất thôi, Arien thường xuyên mang phiền phức tới cho cửa hàng. Ỷ có người chống lưng, ả thường xuyên đuổi khách hàng, quản lý nhìn vào mặt mũi người giới thiệu cô ta mới mắt nhắm mắt mở.
Này thì giỏi rồi, dám đuổi chủ mẫu gia tộc Lance và chủ mẫu gia tộc George! Ả muốn chết đừng kéo quản lý chết theo! Sớm biết thế, quản lý đã đuổi việc ả lâu rồi.
Cuộc điện thoại vừa rồi khiến quản lý ba hồn bay hai, bảy phách còn một. Gia chủ Lance tự gọi điện tới, quản lý thấy tương lai xám xịt!
Vừa buông điện thoại, quản lý vội vàng chạy tới, sợ Arien ngu làm việc ngu! Quản lý nhất định phải ngăn cản, bằng không, mất việc còn nước về nhà gặm bánh mì qua ngày.
Sau khi biết thân phận của Tô Phi và Tulip, Arien trắng bệch, kiêu ngạo sớm bay, mồ hôi đầy trán.
Quản lý xoa xoa tay cười hòa giải, “Hai vị phu nhân, đây là lỗi không quản lý tốt nhân viên của chúng tôi, hy vọng hai vị không để ý. Hai vị chọn cái gì cứ việc lấy, coi như chúng tôi xin lỗi.”
“Chuyện này không cần, chút tiền ấy chúng tôi vẫn trả được.” Tô Phi lãnh đạm, “Bề ngoài của một người không nói hết thân phận, địa vị của người đó. Mỗi người phải chịu trách nhiệm với địa vị, vị trí của mình. Thân phận một người có thể dễ dàng xác định qua vẻ ngoài sao?”
“Phu nhân nói đúng.” Quản lý đầm đìa mồ hôi cúi người, Tô Phi và Tulip rời đi lâu mới dám đứng thẳng, may mắn hai vị phu nhân không đổ lỗi lên quản lý, quản lý nhất định không giẫm lại vết xe đổ.
“Quản lý, em…” Mặt Arien lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên đã bị dọa.
Quản lý chắp tay sau lưng, “Từ nay cô chuyển đến quầy Asha, không được đứng đây nữa.” Để ả phụ trách, sớm hay muộn, quản lý sẽ bị liên lụy, đi uống gió Tây Bắc.
“Nhưng mà em…”
“Cô không cần nhiều lời, tôi đã quyết định. Tôi sẽ tự mình báo cáo mọi chuyện với người sau lưng cô, cô tự lo bản thân cho tốt đi, lần sau có chuyện như thế nữa, tôi không bảo vệ cô nổi nữa đâu.”
Quản lý không kiên nhẫn đánh gãy lời Arien, ả còn dám ngại quản lý chưa đủ bận, không trực tiếp đuổi việc là quá tốt rồi, đồ không biết tốt xấu.
“Vâng, quản lý.” Quản lý đã nói đến thế, ả nói gì cũng không thay đối được.
Tulip sùng bái nhìn Tô Phi, “Tô Phi, bạn lợi hại thật, đánh bại hoàng hậu ác độc!”
Tô Phi bình tĩnh trả lời: “Đối với người như thế, nói gì cũng vô dụng… Nhưng bất kể thế nào, bạn không được thỏa hiệp, không thì sẽ bị khinh thường, sỉ nhục.”
“Ừ.” Tulip gật đầu thật mạnh, “Nhưng, làm thế có tốt không? Mình không quen làm vậy.”
Tulip rầu rĩ, Tulip luôn sống trong vòng tay của gia đình, chưa từng giao tiếp với xã hội bên ngoài, không biết trao đổi với người khác như thế nào.
Tulip cảm thấy giao tiếp với người ngoài rất khó khăn, phải chú ý quá nhiều chuyện, Tulip không thích sinh hoạt phức tạp như vậy, chỉ ưa cuộc sống đơn thuần, tự tại.
“Tulip, bạn không cần quen, không phải bạn có Arhtur Nice rồi sao?”
Nói thêm nữa sẽ có khả năng tạo khoảng cách, Tô Phi không nên nói nhiều.
Tinh thần bảo vệ Tulip của Arthur Nice vô cùng mạnh mẽ, nếu Tô Phi động viên Tulip không dựa dẫm vào Arthur Nice mà dũng cảm ra ngoài giao tiếp với xã hội, Arthur Nice nhất định sẽ nhận định Tô Phi có ảnh hưởng không tốt tới Tulip, Arthur Nice sẵn đã không thích Tulip thân thiết với Tô Phi, cứ như vậy, quan hệ của Arthur Nice và Tulip sẽ trở nên căng thẳng.
“Tô Phi…” Tulip xấu hổ gọi, mặt đỏ ửng.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi.” Tô Phi nâng tay nhìn đồng hồ.
“Chúng mình chưa mua thứ gì.”
“Arthur Nice…”
“…” Tulip xẹp xuống, mệt mỏi, “Ừ, chúng mình về thôi…”
Đảo gia tộc Lance –
Một chiếc xe xanh ngọc đắt tiền liên tiếp phanh két chói tai, dừng ở lâu đài ở trung tâm đảo.
Trên xe bước xuống một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, mặc áo choàng cùng màu nâu nhạt với tóc.
Váy bó sát ôm đến mông căng, chân thon dài đi quần tất tơ tằm màu đen, đôi cao gót bảy phân, gợi cảm, xinh đẹp.
“Tiểu thư Jani, xin dừng lại, lão gia đang nghỉ ngơi, không quấy rầy.” Felix dẫn một loạt bảo vệ đứng chắn ở cửa, ngăn Jani tiến vào.
“Tránh ra, tôi muốn gặp ông nội, Felix, ông không được cản tôi.”
Felix khó khăn hít thở, dùng sức giậm giày cao gót, Jani đi du lịch Pháp, lúc trở về liền nghe thấy tin tức Jester đã kết hôn, Jani kinh hãi, quyết định tham khảo ý kiến Alexander.
Trách không được tại sao lúc Jani muốn về nước tham gia điển lễ sinh nhật hai mươi tuổi, cũng chính là chọn bạn đời của Jester, Jani bị phong tỏa mọi đường về, mà chỉ nhằm vào một mình Jani, Jani không kiếm được vé trên bất cứ phương tiện nào, dù đường không hay đường biển.
Khi nhận thấy có người cản trở, Jani khẳng định do mấy đứa xấu xí ở gia tộc làm! Hừ, lũ chuột nhắt.
Vốn Jani định khi về nước sẽ trả cả vốn lẫn lãi, nhưng hóa ra Jester đã kết hôn là sự thật, vì sao Alexander không ngăn cản, không phải Jani mới là cô gái thích hợp nhất để kết hôn với Jester sao? Tô Phi kia nhảy ra từ đâu? Một đứa con gái không có bối cảnh sao có thể xứng đôi với Jester! Sự thật này hiển nhiên phá hỏng mọi kế hoạch của Jani.
Rõ ràng kế hoạch từ lúc bắt đầu đã phát triển rất tốt mà, kết quả này là vì sao?
Felix nhướng mày, không khách khí chê trách: “Tiểu thư Jani, đây là nơi ở của lão gia,cô không được phép nói lớn tiếng, giương oai làm càn ở đây! Còn nữa, tiểu thư nên chú ý thân phận. Lão gia không phải ‘ông nội’ của tiểu thư. Tiểu thư đừng cho rằng tiểu thư lấy lòng được lão gia thì muốn làm gì thì làm, tiểu thư còn kém lắm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.