Chương 5: Jester
Cố Tiêu
17/02/2017
Sáng sớm, mấy con gà còn chưa đập cánh, xù lông, nhảy khỏi ổ, Tô Phi đã
bị Brian nhấc ra ngoài cửa, xách đến nơi chuyên dành cho người gia tộc
Lance rèn luyện thân thể, một tòa nhà năm tầng ở phía nam trang viên Cổ
Đức Sâm,.
Ba tầng trên cùng dành cho các môn thể thao không cần diện tích sân tập quá lớn như như quần vợt, bóng bàn, … Tầng thứ hai là một phòng thể hình chuyên nghiệp, bày biện đủ các loại máy móc dụng cụ. Tầng một có diện tích lớn nhất, được thiết kế như một sân vận động thực thụ, vòng ngoài là khán đài, bên dưới là một vòng tròn trải nhựa đỏ đường kính 400m, ôm trong mình một sân bóng cỏ xanh mướt mát.
Lúc này, hai thầy trò đang đứng trên sân bóng, Tô Phi ngáp ngủ, “Brian, thầy dậy sớm quá!” Không ngủ được thì tìm việc mà làm chứ, làm gì còn kéo theo cả người khác, không biết giấc ngủ cực kì quan trọng với quá trình phát triển của trẻ con sao? Sắc trời bên ngoài vẫn còn mông mông lung lung, bác đồng hồ có lẽ còn chưa kẽo kẹt đến năm giờ.
“Thầy chưa nói qua sao, làm học trò của Brian thì phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng gian khổ. Nếu không đạt được kết quả thầy muốn thì hậu quả em phải chịu,… có lẽ em không muốn biết đâu!” Brian nhe hàm răng trắng nhởn, dọa Tô Phi một trận run cầm cập, “Từ giờ trở đi, mỗi ngày, em phải chạy vòng quanh sân năm vòng, đừng nghĩ đến chuyện đối phó, thầy sẽ giao phó Ailie giám sát em, không chạy xong không được ăn cơm.”
Tô Phi thầm rên rỉ trong lòng, trên mặt vẫn duy trì bĩnh tĩnh, không thể để mặt Brian phồng lên như cái bánh đa nướng được.
Mấy ngày đầu, Tô Phi chỉ được ăn hai bữa cơm, bữa trưa cùng bữa chiều, sau một tuần, Tô Phi rốt cuộc cũng được cung cấp đầy đủ ba bữa một ngày, tuy bữa sáng mang lên muộn hơn so với bình thường. Qua thêm một tuần nữa, Tô Phi mới được thưởng thức ba bữa cơm đúng giờ, sức khỏe tiến bộ rõ rệt, có thể vừa chạy vừa chí chóe với Brian.
Brian tăng dần khối lượng bài huấn luyện thể lực, từ năm vòng trong sân sang mười vòng quanh tòa nhà. Khi Tô Phi đã làm quen, Brian lại đổi đường chạy sang con đường mòn sau núi. Tô Phi rất thích con đường đá trắng hai bên phủ rêu xanh này, đây là niềm vui sướng gần như bản năng của con người khi được gần gũi với thiên nhiên cây cỏ.
Bây giờ, chạy bộ mỗi sáng trên con đường mòn sau núi trở thành thói quen của Tô Phi, không cần Ailie nhắc nhở, Tô Phi cũng tự giác hoàn thành bài tập.
Tô Phi tập thể dục trở về liền thấy Brian một tay nhét bánh mì vào miệng, một tay cầm điện thoại nói chuyện, động tác tao nhã, hoa trôi nước chảy, đúng là khí chất, khí chất a! Một số người sinh ra đã có, một số người dù cố thế nào cũng bắt chước không xong.
Brian buông điện thoại, khuôn mặt có chút trầm ngâm nhìn thấy cô học trò nhỏ liền sáng trưng như bóng đèn 100W hoạt động hết công suất, “Tô Phi!” Brian nắm vai Tô Phi, trịnh trọng nói “Cháu ngoại thầy tên là Jester cần một người dạy vĩ cầm, em bây giờ dư dả trình độ đi dạy rồi, đến đấy nói cho Jester, thầy đang bận tối mắt tối mũi, không có việc quan trọng không được quấy rầy!”
Tô Phi đã nghe qua cái tên Jester này vài lần. Jester Lance chính là người thừa kế độc nhất của gia tộc Lance, cũng là chủ nhân của trang viên Cổ Đức Sâm này. Nghe đồn người này từ nhỏ đã được công nhận là thiên tài bẩm sinh, thu nạp kiến thức sách vở cùng vận dụng thực tế nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Jester năm nay mười tuổi, đang học cấp hai tại đại học Oxford. Đại học Oxford là đại học lâu đời nhất của nước Anh, đồng thời là một trong hai đại học cổ xưa nhất trên thế giới, là nơi học tập và giáo dưỡng của con cháu giới quý tộc. Tất nhiên không phải danh gia vọng tộc nào cũng được nhập học, sinh viên Oxford còn cần một cái đầu hơn người, năng lực nổi bật, khả năng lao động sáng tạo có thể sánh cùng thiên tài.
Học phí tại Oxford cao ngất trời, phần lớn giới quý tộc phổ thông không có khả năng đáp ứng mức chi phí trên trời này, đương nhiên, người gia tộc Lance không thể lẫn vào đám quý tộc phổ thông này. Gia tộc Lance không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có thực lực kinh tế đáng nể, nắm giữ 43% cổ phần của tập đoàn kinh tế Lôi Sâm.
“Không được, em cũng đang bận tối tăm mặt mày.” Tô Phi bê nguyên văn câu nói của Brian để đáp lại, rắc rối tìm đến tận cửa rồi, mà cái loại rắc rối này không phải ngày một ngày hai là xong, không trốn sao được.
“Em muốn học tiếng Ý phải không, thầy dạy. Học xong tiếng Ý, thầy tiếp tục dạy em tiếng Latin, thế nào?” Brian mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn Tô Phi, đây là kiếp làm giáo viên sao, còn không kém làm trâu làm ngựa, nhìn học trò của mình sung sướng biết bao, hô mưa gọi gió, làm vương làm tướng, còn kém mỗi việc đè đầu cưỡi cổ tên thầy giáo số khổ này thôi!
Mắt Tô Phi lấp lánh, đáp ứng, “Được thôi.”
Đại học Oxford nằm ở ngoại ô thành phố, bên bờ một nhánh của con sông Thames. Độ tráng lệ của Oxford hoàn toàn có thể so sánh với Cổ Đức Sâm, chẳng qua, lâu đài Oxford lớn hơn, cổng chính cũng to hơn mà thôi! Bốn vị bảo vệ đứng ở cổng nhìn thấy xe ô tô mang gia huy của gia tộc Lance, không nói hai lời, cho qua luôn.
Bốn cấp học ở Oxford, tiểu học, cơ sở, trung học, đại học, chiếm cứ bốn khuôn viên riêng trong trường, mỗi cấp học lại được cung cấp nhóm giáo sư dạy học cùng trang thiết bị khác nhau. Ở chính giữa bốn khuôn viên này là lễ đường màu trắng, là nơi cử hành các hoạt động chung có tính chất nghi thức của cả trường. Các hoạt động đơn lẻ của từng cấp học được tổ chức trong khuôn viên riêng, không được phép làm phiền tới các cấp học còn lại.
Hôm nay là ngày cuối học kỳ ở Oxford, hết hôm nay, kỳ nghỉ hè cũng chính thức bắt đầu.
Mỗi năm một lần, vào ngày cuối cùng của năm học, một buổi dạ tiệc lại được tổ chức cho học sinh cả trường. Học sinh khắp bốn phân viện nô nức chuẩn bị cho buổi dạ tiệc này từ một tuần trước, riêng các cán bộ hội học sinh, một tháng trước đó, lại bù đầu rối tóc, lo liệu mọi việc, không chỉ cho dạ tiệc cuối năm mà còn cả những công tác cần bàn giao trước khi kết thúc học kỳ.
Xe dừng lại, lái xe mở cửa, đưa Tô Phi đến trước mặt Alan, nghiêm túc nói: “Tiểu thư Tô Phi, đây là vệ sĩ của thiếu gia Jester, Alan, Alan sẽ đưa tiểu thư đến chỗ thiếu gia, xin yên tâm.”
Tô Phi lễ phép mỉm cười đáp lại, gật đầu với Alan, đi vòng ra phía sau phân viện cơ sở của Oxford.
Nghe Alan giới thiệu, bình thường, hai, ba học sinh sẽ ở chung một phòng trong ký túc xá, tuy nhiên thiếu gia Alan luôn được phân riêng một ngôi biệt thự. Qua mấy lượt vòng qua bên trái lại rẽ ngang bên phải, Alan đưa Tô Phi đến một khu vườn toàn hoa hồng trắng, làn gió thoảng qua dính dấp chút hương hoa hồng, nhẹ nhàng phẩy khắp tòa nhà ba tầng, lặng lẽ ướp mùi thơm thanh nhã lên mấy bức tường xám xịt.
Alan đứng trước cửa biệt thự, khẽ gõ lên mấy cái, chỉ chốc lát đã có người chạy lại mở cửa.
“Alan” Một đứa con trai chừng tám, chín tuổi, tóc vàng kim, mắt lam nhạt, khuôn mặt tuấn tú, gầy gò nhìn về phía Tô Phi, tiếng nói cao vút, “Thầy Brian đâu? Lại trốn rồi à? Con nhóc này là ai? Đến đây làm gì? Cha mẹ ơi, Jester điên lên mất!” Nói xong một tràng, tên con trai làm ra vẻ sợ hãi, lẩy bẩy cả người.
Alan duyên dáng cúi người, thấp giọng “Thiếu gia Munch, giáo sư Brian cử vị tiểu thư này đến.” Về phần vì sao lại thế là vì sao lại thế, Alan cũng muốn biết lắm nhưng không biết được!
“Nói dối, thầy Brian sao có thể đưa một con nhóc tới đây, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!” Munch nghi ngờ chỉ tay vào Tô Phi.
“Đây là sự thật, thiếu gia Munch, giáo sư Brian còn nói ——“
Alan chưa nói hết câu, một người con trai vô cùng xinh đẹp mặc đồ đen từ đầu đến chân đã đứng trước cửa.
Mái tóc mềm mại đen như mực, mấy sợi tóc nghịch ngợm phất phơ trước trán, nếu không kịp thấy ánh mắt xanh thẫm như đáy đại dương, chắc Tô Phi đã cho rằng đây là người gốc Á. Đôi mắt lạnh lùng, toát ra vẻ cao ngạo, khó tiếp cận, khuôn mặt lịch sự bị vài tia nắng mặt trời rực rỡ tinh quái nhảy nhót phía trên làm tan chảy mấy lớp băng tuyết.
“Cậu nói gì?” Người con trai mới đến lên tiếng, thanh âm thanh thúy như ngọc. Nếu bớt đi một ít giá lạnh trong đó thì thanh âm này càng thêm hoàn mỹ, Tô Phi thấy có chút tiếc rẻ, không để ý câu nói đã buột khỏi bờ môi.
*Brian là em vợ của cha của Jester nên Jester gọi Brian bằng cậu.
“Đáng tiếc điều gì?” Giọng nói cắt da cắt thịt mà đầy mê hoặc, mang theo cả tiếng nhếch mép khẽ khàng phả lên tai Tô Phi. Tô Phi giật mình, che đi lỗ tai đỏ ửng vì hơi thở ấm áp kia, trong lòng có chút hoang mang, rối loạn nhưng không hề khó chịu với thứ cảm xúc lạ lẫm đó.
“Vào nhà đi!” Người con trai tóc đen đeo lại khuôn mặt lãnh đạm ban đầu, quay người đi vào nhà.
“Alan, mắt tôi bị hoa hay sao đó? Chúa ơi! Đó là Jester sao? Bị người ngoài hành tinh nhập xác rồi à?” Mắt Munch đảo điên đảo như lạc rang trong chảo, cho đến khi dừng lại ở bóng lưng lạnh tận xương kia mới ngừng lại. Munch rùng mình sởn gáy, chạy theo bóng lưng kia, ai oán kêu lên: “Anh họ, em không cố ý, em không được nói ra miệng anh là người ngoài hành tinh, phủi phui cái mồm, anh Jester chắc chắn không phải là người ngoài hành tinh, sẽ không ai tin cái mồm của em đâu mà…”
“Người phía trước là thiếu gia Jester Lance, người phía sau là em họ thiếu gia Jester thiếu gia Munch Kim.” Alan đi theo thiếu gia Jester sáu năm có lẻ, chỉ có những lúc ở bên cha mẹ, thiếu gia mới dỡ xuống khuôn mặt như nước sông vào mùa đông kia trong chốc lát, chưa từng có người ngoài nào làm được điều này.
Biến hóa vi diệu vừa nãy của thiếu gia tuy chỉ trong vài phần nghìn của giây nhưng Alan cảm thấy như vậy là đủ rồi, có điều để đảm bảo tính xác thực, vẫn là cần cố gắng quan sát, thu thập chứng cứ rồi nộp lên ông chủ tối cao để tranh công. Nghĩ đến tờ ngân phiếu lấp ló hàng đàn chữ số 0, Alan hưng phấn hẳn lên, không thể bình tĩnh ngay lại được, suy tính xem cần làm những gì để thúc đẩy quá trình.
“Tiểu thư Tô Phi, chúng ta đi vào thôi.” Alan ân cần dẫn đường cho Tô Phi, còn hào phóng tặng cô nhóc một nụ cười Colgate miễn phí.
“Được.” Tô Phi không biết có phải nhìn nhầm hay không mà nụ cười của Alan như đang đánh giá mình đã đủ cân để đem ra chợ hay chưa, vô cùng dọa người.
Phòng khách rộng rãi, thoáng mát, cửa sổ đón làn gió ngát hương từ vườn hoa vào nhà. Jester ngồi gõ máy tính trên chiếc ghế trường kỷ chứa đủ ba người lớn. Munch biết điều lăn sang ghế bành bên cạnh, tiểu thiếu gia Munch Kim còn đang trong thời kỳ sinh dưỡng phát triển, không được ngồi quá gần những nơi lạnh giá, ví dụ điển hình là môi trường xung quanh anh họ, không thì sẽ không lớn được đâu.
“Cô bé tên gì?” Munch tủm tỉm kéo tay Tô Phi, tốt bụng chia sẻ cho cô nhóc mới đến một nửa cái ghế bành.
“Thiếu gia Munch, cái ghế đó không chứa được hai người.” Alan khéo léo tách hai người ra, đặt Tô Phi bên cạnh thiếu gia nhà mình.
Nếu thiếu gia thẳng thừng đuổi tiểu thư Tô Phi, thì sẽ không chỉ một mình Alan mất mặt, may mà thiếu gia vẫn giữ được phong độ quý ông, chỉ hơi nhíu nhìu mày, kết quả thế là mỹ mãn rồi. Alan thấy mình nên đặt cược chút tiền lên vị tiểu thư bé nhỏ này.
“Tôi xuống bếp lấy cốc nước cho tiểu thư Tô Phi, các vị thiếu gia, tiểu thư cứ tự nhiên.” Thân cò Alan này quả là người cùng khổ mà , đã làm vệ sĩ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc rồi còn kiêm cả chức bảo mẫu, ai bảo tiền lương của chức vụ này lại cao đến vậy, còn chưa kể lượng tiền thưởng dồi dào, phong phú như nước sông Trường Giang, số khổ thì khổ, Alan vẫn tươi cười hiền hòa giơ tay cướp lấy!
Ba tầng trên cùng dành cho các môn thể thao không cần diện tích sân tập quá lớn như như quần vợt, bóng bàn, … Tầng thứ hai là một phòng thể hình chuyên nghiệp, bày biện đủ các loại máy móc dụng cụ. Tầng một có diện tích lớn nhất, được thiết kế như một sân vận động thực thụ, vòng ngoài là khán đài, bên dưới là một vòng tròn trải nhựa đỏ đường kính 400m, ôm trong mình một sân bóng cỏ xanh mướt mát.
Lúc này, hai thầy trò đang đứng trên sân bóng, Tô Phi ngáp ngủ, “Brian, thầy dậy sớm quá!” Không ngủ được thì tìm việc mà làm chứ, làm gì còn kéo theo cả người khác, không biết giấc ngủ cực kì quan trọng với quá trình phát triển của trẻ con sao? Sắc trời bên ngoài vẫn còn mông mông lung lung, bác đồng hồ có lẽ còn chưa kẽo kẹt đến năm giờ.
“Thầy chưa nói qua sao, làm học trò của Brian thì phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng gian khổ. Nếu không đạt được kết quả thầy muốn thì hậu quả em phải chịu,… có lẽ em không muốn biết đâu!” Brian nhe hàm răng trắng nhởn, dọa Tô Phi một trận run cầm cập, “Từ giờ trở đi, mỗi ngày, em phải chạy vòng quanh sân năm vòng, đừng nghĩ đến chuyện đối phó, thầy sẽ giao phó Ailie giám sát em, không chạy xong không được ăn cơm.”
Tô Phi thầm rên rỉ trong lòng, trên mặt vẫn duy trì bĩnh tĩnh, không thể để mặt Brian phồng lên như cái bánh đa nướng được.
Mấy ngày đầu, Tô Phi chỉ được ăn hai bữa cơm, bữa trưa cùng bữa chiều, sau một tuần, Tô Phi rốt cuộc cũng được cung cấp đầy đủ ba bữa một ngày, tuy bữa sáng mang lên muộn hơn so với bình thường. Qua thêm một tuần nữa, Tô Phi mới được thưởng thức ba bữa cơm đúng giờ, sức khỏe tiến bộ rõ rệt, có thể vừa chạy vừa chí chóe với Brian.
Brian tăng dần khối lượng bài huấn luyện thể lực, từ năm vòng trong sân sang mười vòng quanh tòa nhà. Khi Tô Phi đã làm quen, Brian lại đổi đường chạy sang con đường mòn sau núi. Tô Phi rất thích con đường đá trắng hai bên phủ rêu xanh này, đây là niềm vui sướng gần như bản năng của con người khi được gần gũi với thiên nhiên cây cỏ.
Bây giờ, chạy bộ mỗi sáng trên con đường mòn sau núi trở thành thói quen của Tô Phi, không cần Ailie nhắc nhở, Tô Phi cũng tự giác hoàn thành bài tập.
Tô Phi tập thể dục trở về liền thấy Brian một tay nhét bánh mì vào miệng, một tay cầm điện thoại nói chuyện, động tác tao nhã, hoa trôi nước chảy, đúng là khí chất, khí chất a! Một số người sinh ra đã có, một số người dù cố thế nào cũng bắt chước không xong.
Brian buông điện thoại, khuôn mặt có chút trầm ngâm nhìn thấy cô học trò nhỏ liền sáng trưng như bóng đèn 100W hoạt động hết công suất, “Tô Phi!” Brian nắm vai Tô Phi, trịnh trọng nói “Cháu ngoại thầy tên là Jester cần một người dạy vĩ cầm, em bây giờ dư dả trình độ đi dạy rồi, đến đấy nói cho Jester, thầy đang bận tối mắt tối mũi, không có việc quan trọng không được quấy rầy!”
Tô Phi đã nghe qua cái tên Jester này vài lần. Jester Lance chính là người thừa kế độc nhất của gia tộc Lance, cũng là chủ nhân của trang viên Cổ Đức Sâm này. Nghe đồn người này từ nhỏ đã được công nhận là thiên tài bẩm sinh, thu nạp kiến thức sách vở cùng vận dụng thực tế nhanh hơn rất nhiều so với người bình thường.
Jester năm nay mười tuổi, đang học cấp hai tại đại học Oxford. Đại học Oxford là đại học lâu đời nhất của nước Anh, đồng thời là một trong hai đại học cổ xưa nhất trên thế giới, là nơi học tập và giáo dưỡng của con cháu giới quý tộc. Tất nhiên không phải danh gia vọng tộc nào cũng được nhập học, sinh viên Oxford còn cần một cái đầu hơn người, năng lực nổi bật, khả năng lao động sáng tạo có thể sánh cùng thiên tài.
Học phí tại Oxford cao ngất trời, phần lớn giới quý tộc phổ thông không có khả năng đáp ứng mức chi phí trên trời này, đương nhiên, người gia tộc Lance không thể lẫn vào đám quý tộc phổ thông này. Gia tộc Lance không chỉ có lịch sử lâu đời mà còn có thực lực kinh tế đáng nể, nắm giữ 43% cổ phần của tập đoàn kinh tế Lôi Sâm.
“Không được, em cũng đang bận tối tăm mặt mày.” Tô Phi bê nguyên văn câu nói của Brian để đáp lại, rắc rối tìm đến tận cửa rồi, mà cái loại rắc rối này không phải ngày một ngày hai là xong, không trốn sao được.
“Em muốn học tiếng Ý phải không, thầy dạy. Học xong tiếng Ý, thầy tiếp tục dạy em tiếng Latin, thế nào?” Brian mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn Tô Phi, đây là kiếp làm giáo viên sao, còn không kém làm trâu làm ngựa, nhìn học trò của mình sung sướng biết bao, hô mưa gọi gió, làm vương làm tướng, còn kém mỗi việc đè đầu cưỡi cổ tên thầy giáo số khổ này thôi!
Mắt Tô Phi lấp lánh, đáp ứng, “Được thôi.”
Đại học Oxford nằm ở ngoại ô thành phố, bên bờ một nhánh của con sông Thames. Độ tráng lệ của Oxford hoàn toàn có thể so sánh với Cổ Đức Sâm, chẳng qua, lâu đài Oxford lớn hơn, cổng chính cũng to hơn mà thôi! Bốn vị bảo vệ đứng ở cổng nhìn thấy xe ô tô mang gia huy của gia tộc Lance, không nói hai lời, cho qua luôn.
Bốn cấp học ở Oxford, tiểu học, cơ sở, trung học, đại học, chiếm cứ bốn khuôn viên riêng trong trường, mỗi cấp học lại được cung cấp nhóm giáo sư dạy học cùng trang thiết bị khác nhau. Ở chính giữa bốn khuôn viên này là lễ đường màu trắng, là nơi cử hành các hoạt động chung có tính chất nghi thức của cả trường. Các hoạt động đơn lẻ của từng cấp học được tổ chức trong khuôn viên riêng, không được phép làm phiền tới các cấp học còn lại.
Hôm nay là ngày cuối học kỳ ở Oxford, hết hôm nay, kỳ nghỉ hè cũng chính thức bắt đầu.
Mỗi năm một lần, vào ngày cuối cùng của năm học, một buổi dạ tiệc lại được tổ chức cho học sinh cả trường. Học sinh khắp bốn phân viện nô nức chuẩn bị cho buổi dạ tiệc này từ một tuần trước, riêng các cán bộ hội học sinh, một tháng trước đó, lại bù đầu rối tóc, lo liệu mọi việc, không chỉ cho dạ tiệc cuối năm mà còn cả những công tác cần bàn giao trước khi kết thúc học kỳ.
Xe dừng lại, lái xe mở cửa, đưa Tô Phi đến trước mặt Alan, nghiêm túc nói: “Tiểu thư Tô Phi, đây là vệ sĩ của thiếu gia Jester, Alan, Alan sẽ đưa tiểu thư đến chỗ thiếu gia, xin yên tâm.”
Tô Phi lễ phép mỉm cười đáp lại, gật đầu với Alan, đi vòng ra phía sau phân viện cơ sở của Oxford.
Nghe Alan giới thiệu, bình thường, hai, ba học sinh sẽ ở chung một phòng trong ký túc xá, tuy nhiên thiếu gia Alan luôn được phân riêng một ngôi biệt thự. Qua mấy lượt vòng qua bên trái lại rẽ ngang bên phải, Alan đưa Tô Phi đến một khu vườn toàn hoa hồng trắng, làn gió thoảng qua dính dấp chút hương hoa hồng, nhẹ nhàng phẩy khắp tòa nhà ba tầng, lặng lẽ ướp mùi thơm thanh nhã lên mấy bức tường xám xịt.
Alan đứng trước cửa biệt thự, khẽ gõ lên mấy cái, chỉ chốc lát đã có người chạy lại mở cửa.
“Alan” Một đứa con trai chừng tám, chín tuổi, tóc vàng kim, mắt lam nhạt, khuôn mặt tuấn tú, gầy gò nhìn về phía Tô Phi, tiếng nói cao vút, “Thầy Brian đâu? Lại trốn rồi à? Con nhóc này là ai? Đến đây làm gì? Cha mẹ ơi, Jester điên lên mất!” Nói xong một tràng, tên con trai làm ra vẻ sợ hãi, lẩy bẩy cả người.
Alan duyên dáng cúi người, thấp giọng “Thiếu gia Munch, giáo sư Brian cử vị tiểu thư này đến.” Về phần vì sao lại thế là vì sao lại thế, Alan cũng muốn biết lắm nhưng không biết được!
“Nói dối, thầy Brian sao có thể đưa một con nhóc tới đây, hôm nay không phải ngày cá tháng tư đâu!” Munch nghi ngờ chỉ tay vào Tô Phi.
“Đây là sự thật, thiếu gia Munch, giáo sư Brian còn nói ——“
Alan chưa nói hết câu, một người con trai vô cùng xinh đẹp mặc đồ đen từ đầu đến chân đã đứng trước cửa.
Mái tóc mềm mại đen như mực, mấy sợi tóc nghịch ngợm phất phơ trước trán, nếu không kịp thấy ánh mắt xanh thẫm như đáy đại dương, chắc Tô Phi đã cho rằng đây là người gốc Á. Đôi mắt lạnh lùng, toát ra vẻ cao ngạo, khó tiếp cận, khuôn mặt lịch sự bị vài tia nắng mặt trời rực rỡ tinh quái nhảy nhót phía trên làm tan chảy mấy lớp băng tuyết.
“Cậu nói gì?” Người con trai mới đến lên tiếng, thanh âm thanh thúy như ngọc. Nếu bớt đi một ít giá lạnh trong đó thì thanh âm này càng thêm hoàn mỹ, Tô Phi thấy có chút tiếc rẻ, không để ý câu nói đã buột khỏi bờ môi.
*Brian là em vợ của cha của Jester nên Jester gọi Brian bằng cậu.
“Đáng tiếc điều gì?” Giọng nói cắt da cắt thịt mà đầy mê hoặc, mang theo cả tiếng nhếch mép khẽ khàng phả lên tai Tô Phi. Tô Phi giật mình, che đi lỗ tai đỏ ửng vì hơi thở ấm áp kia, trong lòng có chút hoang mang, rối loạn nhưng không hề khó chịu với thứ cảm xúc lạ lẫm đó.
“Vào nhà đi!” Người con trai tóc đen đeo lại khuôn mặt lãnh đạm ban đầu, quay người đi vào nhà.
“Alan, mắt tôi bị hoa hay sao đó? Chúa ơi! Đó là Jester sao? Bị người ngoài hành tinh nhập xác rồi à?” Mắt Munch đảo điên đảo như lạc rang trong chảo, cho đến khi dừng lại ở bóng lưng lạnh tận xương kia mới ngừng lại. Munch rùng mình sởn gáy, chạy theo bóng lưng kia, ai oán kêu lên: “Anh họ, em không cố ý, em không được nói ra miệng anh là người ngoài hành tinh, phủi phui cái mồm, anh Jester chắc chắn không phải là người ngoài hành tinh, sẽ không ai tin cái mồm của em đâu mà…”
“Người phía trước là thiếu gia Jester Lance, người phía sau là em họ thiếu gia Jester thiếu gia Munch Kim.” Alan đi theo thiếu gia Jester sáu năm có lẻ, chỉ có những lúc ở bên cha mẹ, thiếu gia mới dỡ xuống khuôn mặt như nước sông vào mùa đông kia trong chốc lát, chưa từng có người ngoài nào làm được điều này.
Biến hóa vi diệu vừa nãy của thiếu gia tuy chỉ trong vài phần nghìn của giây nhưng Alan cảm thấy như vậy là đủ rồi, có điều để đảm bảo tính xác thực, vẫn là cần cố gắng quan sát, thu thập chứng cứ rồi nộp lên ông chủ tối cao để tranh công. Nghĩ đến tờ ngân phiếu lấp ló hàng đàn chữ số 0, Alan hưng phấn hẳn lên, không thể bình tĩnh ngay lại được, suy tính xem cần làm những gì để thúc đẩy quá trình.
“Tiểu thư Tô Phi, chúng ta đi vào thôi.” Alan ân cần dẫn đường cho Tô Phi, còn hào phóng tặng cô nhóc một nụ cười Colgate miễn phí.
“Được.” Tô Phi không biết có phải nhìn nhầm hay không mà nụ cười của Alan như đang đánh giá mình đã đủ cân để đem ra chợ hay chưa, vô cùng dọa người.
Phòng khách rộng rãi, thoáng mát, cửa sổ đón làn gió ngát hương từ vườn hoa vào nhà. Jester ngồi gõ máy tính trên chiếc ghế trường kỷ chứa đủ ba người lớn. Munch biết điều lăn sang ghế bành bên cạnh, tiểu thiếu gia Munch Kim còn đang trong thời kỳ sinh dưỡng phát triển, không được ngồi quá gần những nơi lạnh giá, ví dụ điển hình là môi trường xung quanh anh họ, không thì sẽ không lớn được đâu.
“Cô bé tên gì?” Munch tủm tỉm kéo tay Tô Phi, tốt bụng chia sẻ cho cô nhóc mới đến một nửa cái ghế bành.
“Thiếu gia Munch, cái ghế đó không chứa được hai người.” Alan khéo léo tách hai người ra, đặt Tô Phi bên cạnh thiếu gia nhà mình.
Nếu thiếu gia thẳng thừng đuổi tiểu thư Tô Phi, thì sẽ không chỉ một mình Alan mất mặt, may mà thiếu gia vẫn giữ được phong độ quý ông, chỉ hơi nhíu nhìu mày, kết quả thế là mỹ mãn rồi. Alan thấy mình nên đặt cược chút tiền lên vị tiểu thư bé nhỏ này.
“Tôi xuống bếp lấy cốc nước cho tiểu thư Tô Phi, các vị thiếu gia, tiểu thư cứ tự nhiên.” Thân cò Alan này quả là người cùng khổ mà , đã làm vệ sĩ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc rồi còn kiêm cả chức bảo mẫu, ai bảo tiền lương của chức vụ này lại cao đến vậy, còn chưa kể lượng tiền thưởng dồi dào, phong phú như nước sông Trường Giang, số khổ thì khổ, Alan vẫn tươi cười hiền hòa giơ tay cướp lấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.