Chương 100: Morris sinh ra.
Cố Tiêu
18/02/2017
Hai tháng sau —— Giỏ hoa hồng trắng đặt bên chiếc giường King size tỏa mùi hương ngan ngát khắp căn phòng rộng lớn. Một hồi sinh sản như cướp hết sức lực từ thời bú sữa của Tô Phi. So với Tulip thuận lợi sinh Eric trong vài giờ, Tô Phi chật vật hơn nhiều, bé con tra tấn một ngày một đêm mới chịu tha cho mẹ, chui ra khỏi bụng. Bé con ra đời, Tô Phi chỉ kịp liếc qua một cái rồi nặng nề ngủ, khuôn mặt nồng đậm mỏi mệt, làn da tái nhợt, lạnh lẽo. Đầu ngón tay giá băng lưu luyến bên má Tô Phi. Jester hơi cúi người, in một dấu hôn lên trán vợ yêu, tầm mắt rơi xuống bé con trong ngực bà nội Tô. Trẻ con mới sinh nõn nà ngà ngọc, quấn trong vải nhung ấm áp làm từ lông thiên nga, tay nho nhỏ gắt gao nắm chặt, miệng bé xinh khẽ nhếch, mút chùn chụt bình sữa do Sofia pha, lông mày nhàn nhạt còn chưa rõ hình dáng đã hơi nhiu nhíu, nhìn rất nghiêm túc. Ông nội Tô đứng một bên đùa bé con, không thèm quay đầu, nói với Jester, “Lúc trước đã bàn qua, nhà họ ngoại cũng có quyền đặt tên cho bé con của Tô Phi. Tên tiếng Trung của bé phải do ông ngoại bé đặt! Ông đã nghĩ rồi, chắt ông tên Tô Cửu Mạc, bé Cửu Mạc à, con là tằng tôn ngoan của cụ ngoại con đó!” “Bé tên là Morris Lance.” Jester không nhường nhịn đọc ra cái tên đã nghĩ bao ngày nay, đây là con của Jester! Đã được ghi vào gia phả dòng họ Lance. “Khó nghe, quá khó nghe, Cửu Mạc dễ nghe hơn biết bao, phải không, tằng tôn của cụ? Tằng tôn à, con biết cụ là ai phải không?” Ông nội Tô phản đối, đột nhiên thơm bẹp một cái lên má chắt ngoại. Bà nôi Tô đang đút sữa cho bé con, thấy thế liền lườm kẻ vừa trộm hương thành công. Bé con đã mút hết nửa bình sữa ấm trong tay bà nội Tô. Bà nội Tô âm thầm gật đầu, bé rất ngoan, thấm vào tận tâm bà. Tương lai, cháu gái chăm con sẽ không phải vất vả, bé trai này ngoan y hệt cháu gái năm xưa. Vài ngày sau, cả nhà họ Tô cũng lục tục cập bến, mãi đến khi Morris tròn một tháng tuổi mới lưu luyến rời đi. Trước khi đi, bà nội Tô cùng các bác, các dì, các mẹ, dặn đi dặn lại Tô Phi, nhất định phải chăm sóc bé Morris kỹ càng, đừng để bé nóng, đừng để bé lạnh, vân vân và vân vân. Tô Phi nhớ kỹ nằm lòng tất cả các chuyện bà, bác, mẹ, dì nhắc cần chú ý. Tiệc mừng bé Morris tròn một tháng tuổi được tổ chức hết sức vẻ vang, ngoài cả dòng họ Tô, các quý tộc cực kỳ quan trọng trong xã hội thượng lưu và các thành viên trong gia tộc Lance cũng tham gia. Đây là lần thứ hai Tô Phi lộ diện. Lần trước là hôn lễ của hai người, lần này là cả nhà ba người. Các tờ báo lớn đăng tin chỉ lướt qua chủ mẫu và người thừa kế tương lai của gia tộc Lance, tên còn không nhắc đến, nói gì ảnh chụp. Tin được đăng trên báo phải qua cửa kiểm duyệt của gia chủ Lance, không ai dám đem mạng sống và công việc ra đùa. Yến tiệc của gia tộc Lance luôn cấm cửa đám phóng viên. Chính gia tộc Lance mở một tờ báo riêng, thuận lợi cho việc tuyên truyền, thông báo một số tin tức của riêng dòng họ. Nội tình của gia tộc Lance không cần cả thế giới biết. Gia tộc Lance thần bí hơn cả hoàng gia Anh. Cả thế giới ít nhất cũng biết tên Hoàng gia Anh, nhưng đối với gia tộc Lance, hiểu biết chỉ dừng lại đó là một tập đoàn nhiều tiền lắm của mà thôi. Giám đốc quản lý các khu vực trong tập đoàn phần lớn được chọn lựa cẩn mật trong gia tộc, rất ít giám đốc không phải thành viên gia tộc Lance. Mọi người dù biết trong ban giám đốc có thành viên gia tộc Lance, nhưng không biết đó là ai, muốn lấy lòng cũng không thể xuống tay. Giám đốc một khu vực tất nhiên phải có năng lực xuất chúng, tài hoa hơn người, quan trọng nhất là trung thành với dòng họ, miệng kín, tác phong nghiêm cẩn, đương nhiên khả năng chịu áp lực và thuyết phục người khác cũng phải lớn khủng khiếp. Ai bảo trên đầu họ ngồi một boss cấp thần không dễ dàng đồng ý bất cứ chuyện gì. Rất nhiều người đã nhận ra chủ mẫu Lance là violinist nổi tiếng toàn thế giới, chạm tay có thể bỏng, mấy người hồi trước tuyên bố muốn hạ đài “thần tay” màu mặt đổi như tắc kè, hành động loạn như cào cào, sợ gia tộc Lance “nhớ thương”. Tiệc mừng Morris tròn một tháng vô cùng thành công, khách mời vui đến vui về. Nói chi tiết thì khách mời nam vui đến vui về, bởi số lượng khách mời nữ chỉ trên đầu ngón tay. Jester công bố tin tức về lễ cưới và tiệc mừng con trai một tháng để tiệt âm mưu gả con gái vào dòng họ Lance, biến gà rừng thành phượng hoàng, hoàn toàn không có thật của các gia tộc bẩn thỉu. Một người đắc đạo, gà chó lên trời tuyệt đối không thể phát sinh trong gia tộc Lance. Jester đã đặt cả gia tộc đó phát triển dưới mí mắt, tuyệt đối nắm chắc một lưới bắt gọn. Xem ra đòn roi chưa đủ đô, thế nên gia tộc đó mới ngấm ngầm cơ hội, ả đó xứng sao? Dám mưu toan tới gần Cổ Đức Sâm! Jester uống cạn ly vang, mắt híp lại, băng lạnh tỏa khắp bốn phía... ... “Cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, nhìn bên này!” Ailie giơ gấu lớn gấu nhỏ đùa bé con trong nôi, Morris nhăn đôi mày thanh tú, chẳng thèm nhìn một cái. Đôi mắt lục long lanh chớp chớp, dán chặt vào thân hình mảnh dẻ, chầm chậm vươn bàn tay múp míp ra bắt. Cánh tay vươn ra huơ qua huơ lại vài lần đều không chạm đến bóng dáng mông lung kia, Morris không bằng lòng, bẹt bẹt miệng, nước mắt chưa kịp chảy ra, bàn tay mềm như bún đã được bóng trắng cầm lấy. “Morris ngoan, mẹ đây. Morris đói rồi, mẹ pha sữa cho con này.” Làn váy trắng bay bay trong gió, Tô Phi cẩn thận bế Morris vào lòng, nhét núm vú cao su vào miệng cậu quý tử. Morris mở to đôi mắt lục giống hệt mẹ, tất nhiền là trừ màu mắt, bẹp bẹp cắn mút núm vú cao su, chậm rãi mút sữa. Tô Phi khẽ khàng vỗ lưng con, giúp bé tiêu hóa tốt hơn. Bình sữa này là thành quả bao nỗ lực kiên trì tập luyện của Tô Phi dưới sự chỉ dẫn của Sofia. Trải qua rất nhiều thất bại, Tô Phi mới pha được bình sữa vừa miệng cậu con khó tính. Không tự mãn với thành công bước đầu, Tô Phi càng ngày càng chăm chỉ pha sữa, kỹ thuật dần thành thục. “Thiếu phu nhân, cậu chủ nhỏ dính mẹ ghê cơ! Vừa rồi có chịu nhìn tôi đâu, nhưng bóng dáng thiếu phu nhân vừa xuất hiện, mắt cậu chủ nhỏ liền dính chặt lên! Hâm mộ quá đi, hâm mộ quá đi. Cậu chủ nhỏ ngoan lắm, tuy không chịu nhìn Ailie, nhưng không khóc không náo, bình tĩnh, mềm mại, giống hệt thiếu phu nhân.” Cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn dễ bảo, hơn hẳn cậu chủ nhỏ bên gia tộc George, suốt ngày chỉ biết khóc. Nghe chị giúp việc phụ trách chăm sóc cậu chủ nhỏ George kể, cậu chủ nhỏ George không được đùa sẽ khóc rống lên, không yên được một phút. Không những thế, cô ta còn nói dỗi: tiền công cao nhưng việc không dễ làm, chăm sóc cậu chủ nhỏ George vất vả quá mức. Nhìn cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn trước mắt, Ailie triệt để thỏa mãn. Lương cao, công việc thoải mái, tuy thường xuyên bị cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu không thèm để ý. “Chị Ailie cũng đến tuổi kết hôn rồi nhỉ. Chị xem Morris đáng yêu biết bao, em thấy chị cũng rất thích trẻ con, không bằng chị sinh một đứa, tương lai làm bạn cùng Morris.” Morris nhanh chóng uống sạch bình sữa, hai bàn tay mềm nhũn khéo léo nắm chặt vạt áo Tô Phi, dỗ thế nào cũng không chịu về nôi. Nôi mềm, nhưng không thoải mái bằng vòng ôm của mẹ. Papa chưa về, Morris phải tranh thủ thân thiết với mẹ. Morris còn nhỏ, nhưng đã ý thức được, papa mà có mặt ở nhà, bé sẽ không còn mẹ. Từ xưa đã thế, papa cực kỳ không thích mama ôm bé vào lòng. Không sai, papa không thích mama ôm bé vào lòng, papa không thích một tí nào hết, nhưng bé thích lắm, thích lắm mà. Ailie xấu hổ buông gấu lớn gấu bé, xoa mũi, cười cười: “Chắc phòng bếp đã nấu xong canh, xin phép thiếu phu nhân, tôi xuống xem một lát.” Tô Phi lắc đầu, mỗi khi nhắc đến chuyện này, Ailie sẽ tìm đủ mọi lý do bỏ chạy. Dần dà, Tô Phi không khuyên Ailie kết hôn nữa. Ailie là người trưởng thành, biết bản thân đang và muốn làm gì, chuyện hôn nhân phải theo ý muốn của chính Ailie. Dù với tư cách là chủ nhân hay bạn bè, Tô Phi đều không có quyền can thiệp vào quyết định của Ailie. Morris nghịch ngợm kéo lọn tóc của Tô Phi, muốn mẹ chú ý đến bé. “Morris, mẹ đưa con đến thăm ông nội nhé, được không?” “Y nha ---” Morris vỗ tay hoan hô, rồi rúc vào lòng mẹ, vặn vẹo sang tư thế thoải mái nhất, nằm im bất động. Tận đến khi phụ thân đại nhân trở về, bé mới lưu luyến rời vòng ôm ấm áp của mẫu thân đại nhân, yên tĩnh nằm trong nôi chờ papa giá đáo. “Tô Tô, anh đã về.” Jester buông cái áo vắt trên tay, vòng tay qua eo mảnh khảnh của Tô Phi, môi mỏng gợi cảm phủ lên bờ môi của vợ yêu, tặng một nụ hôn triền miên, nồng nhiệt Một lúc sau, môi mỏng di dời, dán bên tai Tô Phi khẽ mấp máy, khuôn mặt Tô Phi lập tức thoa lên một lớp phấn hồng nhạt, hờn dỗi liếc Jester, “Anh Jester đi rửa tay rồi ăn cơm...” “Ừ.” Đôi mắt lục nhợt nhạt ý cười, môi mỏng chuẩn xác ngậm vành tay ửng đỏ, khiêu khích hôn, liến, bàn tay ôm chặt thân hình quẫy quẫy tránh né của vợ yêu, khóa chặt vào ngực, bước nhanh lên tầng.” “Oa ~” Morris nhìn papa và mama thân thiết, lại còn lôi nhau lên tầng nữa, chẳng để ý gì đến bé, không cam lòng khóc ré lên, bày ra tư thế, con sẽ khóc cho đến khi nào bố mẹ dỗ dành thì thôi. “Con khóc...” Tô Phi đỏ mặt ẩy ẩy cái người đang dính sát bên người, nhưng Jester không dừng động tác, nhướng đôi mắt ám muội, hàm hồ, “... Cứ để con khóc.” “...” “Em không tập trung!” Jester trừng phạt, cắn nhẹ lên vùng cổ mịn màng, hai tay càng không kiêng nể, đốt lửa nơi nơi... Dưới tầng, Ailie nghe tiếng khóc chạy tới nơi, bế cậu chủ nhỏ lên dỗ dành: “Ngoan nào, ngoan nào, bé ngoan không khóc nhè, khóc là xấu hết mặt đẹp đó...” Morris nức nở vài phút, không thấy cha mẹ xuống, liền nổi giận, nhắm chặt miệng, nín khóc. Có lẽ bé biết khóc nữa cha mẹ cũng không xuống, có lẽ chiêu dỗ trẻ của Ailie đột nhiên có tác dụng, có lẽ bé mệt rồi... Chốc lát, Morris nằm im lìm trong nôi, giận dỗi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.