Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 52: Một mũi tên trúng ba đích.

Cố Tiêu

17/02/2017

Để tôn chỉ Nam Liên không chỉ là lời nói, để hiện tượng yêu sớm từng bước bị đẩy lùi, trường Nam Liên ra văn bản quy định rõ ràng.

Có thế, môi trường trường học mới trong sạch, quang đãng. Quy định đưa ra không phải để người ta thực hiện sao!

Nhưng nơi nào có quy định, nơi đó có phản kháng!

Dù không ai đứng ra vỗ ngực oang oang ta là người tiên phong dẫn đường, nhưng không thể phủ nhận, học sinh như cỏ mọc sau mưa, hết “đánh du kích” lại sang “địa đạo chiến”, đàn áp thế nào cũng không xong. Nhưng ít nhất các cặp đôi tuổi teen không dám tự tiện chơi nổi như ngày trước, chỉ ngấm ngầm hẹn hò trong bóng tối.

Vậy nên, một khi bắt được một cặp đôi yêu sớm, trường Nam Liên nhất định không trượt tay để lọt lưới.

Dương Ngạn hiểu, nếu giải vây cho Lương Thi Huệ, tình thế sẽ đổi thành hai người đều dính dớp. Lương Thi Huệ có thể thoát khỏi vụ Tô Phi nhưng cả hai sẽ phải lên “uống trà” phòng hiệu trưởng.

Đến lúc đó, cả hai đều mất mặt. Chỉ là một con đàn bà, thứ Dương Ngạn không thiếu nhất chính là đàn bà, việc gì phải ngớ ngẩn đưa tay giúp đỡ!

Dương Ngạn trào phúng, khóe miệng kéo ra, cười lạnh.

Trường Nam Liên là một lò luyện khổng lồ dành cho học sinh giỏi, tranh đấu nơi này chưa từng đình chỉ một giây.

Phần lớn học sinh nơi này đều là hòn ngọc quý trên tay người trong nhà. Trừ học sinh đứng đầu trường, vượt trên tất cả mọi người được đặc quyền không bao giờ bị trách phạt, bằng không chỉ cần không tùy tiện gây chuyện ầm ĩ hoặc không đắc tội người không nên đắc tội, những chuyện còn lại chỉ là muỗi!

Có ít người gia thế thường thường bậc trung, học tập giỏi giang nhưng cao ngạo, xem thường những kẻ có tiền có thế đều không sống nổi ở Nam Liên, chuyện này có lẽ giáo viên không biết nhưng học sinh không ai không biết.

Đây tựa hồ một loại ăn ý quỷ dị, người bị bắt nạt không dám lên tiếng. Các cách bắt nạt xuất quỷ nhập thần, đa dạng chồng chất.

Đấy là ý nghĩ ngây thơ của đám học sinh chưa từng bước chân ra khỏi vòng tay cha mẹ, chứ nhất cử nhất động của bọn họ có cái nào qua nổi thầy hiệu trưởng thân kinh bách chiến đâu! Thầy biết hết, nhưng thầy không nói, thầy đang chờ một thời cơ thích hợp mà thôi.

Chuyện Tô Phi lần này phát sinh không sớm không muộn, vừa vặn được thầy đẩy lên thành một vụ ầm ĩ, cảnh cáo đám học sinh. Kẻ phạm tội lần này đừng mong thầy hiệu trưởng khai ân.

Điểm này, tất cả cán bộ hội học sinh đều rõ ràng. Dù Lương Thi Huệ có làm hay không nhưng số phận làm kẻ chịu tội thay đã định rồi!

Lương Thi Huệ không phải kẻ dễ bắt nạt, Dương Ngạn bất nhân, đừng trách người bất nghĩa, “Mình nói thật, mình đứng ở bên bờ ao nhỏ vì…”

Lời Lương Thi Huệ nhanh chóng bị Dương Ngạn đánh gãy, “Chuyện tới nước này bạn không thừa nhận, còn định lấp liếm, bạn đúng là… chậc chậc!”

“Dương Ngạn, mình chưa từng làm chuyện có lỗi với bạn, sao bạn đối xử với mình như vậy! Không phải quan hệ chúng ta rất tốt sao, vì sao bạn …?” Lương Thi Huệ khó tin hỏi.

Diệp San tự nhiên không để Lương Thi Huệ khai ra Dương Ngạn, vội ra mặt nhắc nhở, “Bạn Lương Thi Huệ, bạn vẫn nên thừa nhận thì hơn, các thầy cô sẽ xử lý vụ này một cách nhẹ nhàng, nếu chuyện này lan rộng ra sẽ ảnh hưởng không tốt tới bạn đó!” Câu cuối cùng đương nhiên là để uy hiếp.

Lương Thi Huệ lườm Diệp San, miệng phun lửa, “Bạn đe dọa mình sao? Diệp San, bạn giả tạo vừa thôi! Bạn dám nói bạn không ghen tị Tô Phi không? Chuyện này có khi là chính tay bạn làm, dựa vào cái gì mà các bạn nhất định cho là mình làm?”



“Lương Thi Huệ, bạn đừng nghi ngờ mình vậy chứ? Ai nha, mình tốt bụng khuyên bạn, bạn đã không cảm kích còn đổ vạ…” Diệp San đau lòng mở to đôi mắt ngập nước (bọt), “Lần trước bạn nổi giận nói với chúng mình là muốn dạy Tô Phi một bài học, bạn quên rồi sao? Mình còn khuyên bạn mà! Các bạn nói có phải không?” Diệp San quay đầu về phía cán sự ban văn nghệ tuyên truyền.

“Đúng thế! Lương Thi Huệ, bạn đừng đổ vạ bọn mình, bọn mình đều nghe rõ lời bạn nói đó, bạn đừng nói dối nữa!” Toàn thể ban văn nghệ tuyên truyền đều khinh bỉ Lương Thi Huệ, ào ào đứng ra làm chứng giúp Diệp San.

“Sao các bạn không phân biệt được người tốt kẻ xấu vậy, mình không làm, không có làm mà!” Lương Thi Huệ nghe mấy lời của Diệp San, mặt càng tái nhợt, sao Diệp San lại nhớ rõ chuyện này. Thế này thì xong rồi, câu nói này là đòn trí mạng, làm sao còn đường chối cãi.

“Thi Huệ, bạn thừa nhận đi, không sao đâu, tin mình đi!” Dương Ngạn hợp thời đứng ra khuyên nhủ, Diệp San phụ họa, “Bạn Dương Ngạn nói đúng, Lương Thi Huệ, bạn nên chủ động một chút, dù sao đều là bạn học, không ai làm khó bạn đâu, bạn biết sai mà sửa là tốt rồi, không được tái phạm lần sau.”

“Bạn đi mà sửa cái sai của bạn ý, mình làm gì sai mới được?” Giọng Lương Thi Huệ xuyên thấu tầng mây, con người được nuông chiều quen không nhẫn nại nổi.

“Bạn Lương Thi Huệ! Bạn bình tĩnh một chút! Nơi đây không phải quán karaoke mà bạn hát hò ở đây!” Diệp San lạnh lùng trào phúng. Bằng cái loại mày mà tưởng đoạt Dương Ngạn của tao ư, không biết tự lượng sức mình. Mà tao cũng đánh giá mày quá cao. Nếu mày không còn giá trị lợi dụng, mày tưởng mày được ngồi đây lúc này để tao nhắc khéo vài câu sao?

Lương Thi Huệ quả nhiên nín khóc, đúng vậy, tuy Diệp San và Tô Phi đều đáng ghét, nhưng tốt xấu gì Tô Phi cũng là kẻ thù chung của Diệp San và Lương Thi Huệ.

Nhỡ đâu chuyện này là Tô Phi cố ý giá họa cho mình, còn gây ầm ĩ nữa thì người không hay ho chỉ có một mình mình mà thôi! Không thể để Tô Phi đạt được mục đích!

Không phải chỉ cần nói xin lỗi, viết kiểm điểm sao! Tao nhận! Ầm ĩ nữa, bất lợi là chính bản thân.

Tô Phi được nhà trường thiên vị, chắc chắn không bị sao cả! Nghĩ đến đây, tuy vẫn ầm ầm tức giận, Lương Thi Huệ làm bộ dịu ngoan nhận lỗi, âm thầm thề: ngày nào đó tao sẽ đòi lại hết thảy!

Chủ nhiệm lớp Lương Thi Huệ nhẹ nhàng thở ra, đi ra điều đình, “Chủ nhiệm Dư, em Lương Thi Huệ đã thành thật nhận sai vậy xử lý nhẹ nhàng, vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, đã làm sai không quan trọng, quan trọng là nhận sai, sửa sai! Ha ha ha …” Cắn người cắn chỗ thịt mềm, thầy Lục chỉ có thể liều mạng chống đỡ, cái thời nay muốn chiếm một điểm tiện nghi cũng không dễ dàng nha!

Dư Dương cười như không, “Chuyện này rất nghiêm trọng, vốn tôi muốn phạt nặng, nhưng em Lương Thi Huệ đã chủ động nhận sai, hơn nữa thầy Lục đã có lời, tôi sẽ không yêu cầu trường đuổi em Lương Thi Huệ, nhưng nhất định phải ghi chuyện này vào học bạ!”

Trò xiếc tát người một cái ném lại quả cam, Dư Dương đùa vô cùng thuần thục. Ý thầy hiệu trưởng đã truyền xuống, chỉ cần dọa cho sợ là đủ rồi.

Giết gà dọa khỉ, sóng ngầm trong trường hẳn nên chìm xuống!

Thầy Lục cũng cười, “Chủ nhiệm Dư sáng suốt! Tôi nhất định sẽ quản chặt các em học sinh của mình, chủ nhiệm cứ yên tâm!”

“Như vậy thì tốt rồi…” Dư Dương khoanh tay trước ngực, thâm trầm nhìn bên ngoài cửa sổ.

Những người khác hiểu ý, rời khỏi văn phòng.

Lương Thi Huệ ra khỏi văn phòng, hung dữ nhìn Diệp San và Tô Phi, giậm chân chạy đi.

Diệp San mỉm cười nhìn Tô Phi, một mình Tô Phi nhìn ra ánh mắt khiêu khích khinh miệt của Diệp San. Tô Phi sáng tỏ: Diệp San đã hạ chiến thư! Ván cờ này Diệp San chưa từng cho Tô Phi cơ hội từ chối!



—— ta là thời gian phân cách tuyến ——

Tháng mười một, thời tiết phương Bắc ngày một rét lạnh, khô ráo, nứt nẻ.

Học sinh Nam Liên cất đồng phục mùa hè vào tủ, mặc đồng phục mùa đông.

Một tuần trước, trường Nam Liên kết hợp với một đại học chuyên về nghệ thuật ở nước ngoài nổi tiếng tổ chức một cuộc thi vẽ, đề tài không hạn chế, hình thức thể hiện giới hạn trong các thể loại tranh thủy mặc, tranh sơn dầu, tranh trừu tượng, tranh phác họa.

Bên đối tác giao ước, ba học sinh đứng đầu có cơ hội du học đào tạo chuyên sâu ba năm.

Đối với tất cả học sinh, trong và ngoài vòng nghệ thuật, đây là lần thi đại học thứ hai. Vì vậy, số lượng người tham gia đông chưa từng có.

Trường đại học này vô cùng nổi tiếng, nghe đồn là trực thuộc một đại gia tộc nào đó.

Tuy nhiên, ít học sinh tìm hiểu chuyên ngành được đào tạo là chuyên ngành gì, càng không có người bỏ công so sánh cơ hội việc làm sau ba năm chuyên tu về nghệ thuật tại trường đại học này với bốn năm học đại học trong nước. Những con người trẻ tuổi non dạ không hiểu rằng cơ hội này là dành cho những người đã luyện tập nhiều năm hoặc ít nhất có được tài năng thiên phú.

Hứa Nam cực lực khuyến khích Tô Phi ghi danh thi đấu. Mặc dù Tô Phi ưa thích tranh thủy mặc Trung Quốc nhưng do không có thời gian luyện tập nhiều, Tô Phi chưa nắm chắc khả năng vẽ ý trong cảnh nên chuyển sang vẽ một bức tranh sơn dầu khổ lớn, màu sắc rực rỡ.

So sánh tương quan thì tranh sơn dầu vẫn là tốt hơn.

Hứa Nam xem qua liên tục gật đầu, tranh Tô Phi dù không đứng thứ nhất cũng phải lọt top ba, lấy di động chụp vài ảnh rồi giao tranh cho ban văn nghệ tuyên truyền.

Thời điểm Diệp San tới phòng ban văn nghệ tuyên truyền, căn phòng không một bóng người.

Diệp San đặt cặp xuống bàn, lập tức bị hai bức họa trên bàn hấp dẫn, trên hai bức tranh có đính hai thiếp nhỏ, một của Tô Phi và một của Lương Thi Huệ.

Không nghĩ tới Tô Phi lại vẽ đẹp tới vậy, Diệp San cẩn thận so sánh hai bức tranh rồi đưa ra kết luận. Tầm mắt âm ngoan, không cam lòng cùng đố kị quay cuồng, móng tay được giũa trơn nhẵn không do dự vứt chiếc thiếp mang tên Tô Phi ra ngoài cửa sổ, đính thiếp Diệp San lên, tàn nhẫn cười, “Cơ hội này… là của ta… Ha ha…”

“Ban trưởng, đây là tranh của ban trưởng sao? Đẹp quá đi mất!” Người vừa bước vào phòng, nhìn thấy hai bức họa đã đổi chủ, khen không dứt miệng, “Bức của ban trưởng đẹp gấp trăm lần với cái người tên Tô Phi kia! Thể nào ban trưởng cũng nằm trong top ba!”

Diệp San mỉm cười không đáp, giao hai bức họa cho người vừa đến, “Giao lên đi, mình thấy đến giờ rồi. Bạn giao tranh xong có thể đi về luôn, thuận tiện báo với các bạn khác, hôm nay ban mình không họp, các bạn được về sớm.”

Diệp San thừa hiểu đây là cơ hội xuất ngoại duy nhất. Kiếp này Diệp San phải nâng tầm giá trị bản thân để xứng đôi Dương Ngạn. Kiếp trước mẹ Dương Ngạn vô cùng chướng mắt Diệp San, một con đàn bà lăng loàn, bằng cấp hạng B, không quan hệ, không tiền tài mà đòi kết đôi với quý tử nhà bà. Chỉ cần có thể xuất ngoại, tranh thủ kiếm thêm chút tiền từ thị trường cổ phiếu…

Diệp San thuộc rất nhiều mã chứng khoán, kiếm tiền chỉ là chuyện nhỏ! Cho dù phải trộm cơ hội của Tô Phi, Diệp San cũng nhất định không bỏ qua!

Một tháng sau, kết quả ra lò, Diệp San không phụ hy vọng của mọi người đạt hạng nhất, lựa chọn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu!

Thời kỳ Diệp San không ở đây, Dương Ngạn có khả năng sẽ quan hệ với rất nhiều người phụ nữ khác, điều này Diệp San chịu đựng được, nhưng đừng ai nghĩ cướp vị trí vợ của Dương Ngạn, vị trí đó là của Diệp San!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook