Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 12: Năm học mới

Cố Tiêu

17/02/2017

Vèo một cái, tháng chín đầy mong đợi đã vẫy tay trước mặt Tô Phi.

Lâm Văn xin nghỉ phép nửa ngày, mang Tô Phi đến trường tiểu học Minh Hải báo danh. Trường tiểu học nằm ở bên ngoài khu tập thể Minh Hải, cách cổng khu tập thể vài chục bước.

Trường này do Lâm Thiệu Hồng, cha Lâm Văn, ông ngoại Tô Phi, lập ra, là trường dân lập quý tộc, học phí ngất ngưởng, cũng có chút danh tiếng ở thành phố này, từ ngày thành lập đến nay luôn đứng trong mười hạng đầu tiên về số học sinh thi đậu vào các trường trung học trọng điểm ở Bắc Kinh.

Tất cả hụ huynh học sinh trong trường đều là cán bộ cao cấp, năm người thì bốn người là dân cư của khu tập thể Minh Hải. Mỗi khối học chia năm lớp, mỗi lớp tuyển hai mươi đến ba mươi học sinh, lấy thành tích thi đầu vào để xếp lớp.

Từ xa đã thấy mấy hàng phụ huynh cùng con em ồn ào xếp hàng bên cổng chờ đến lượt báo danh.

Xe tiến thẳng vào trường, dừng trước một ký túc xá ba tầng. Lâm Văn dắt Tô Phi lên tầng ba, gõ cửa, đợi đến khi người bên trong dặng hắng tỏ vẻ đồng ý mới bước vào.

“Cha, đây là Phi Phi.” Lâm Văn giới thiệu.

Lâm Thiệu Hồng chiếu tia X-quang lợi hại vào Tô Phi, thấy cháu gái mình không hề sợ hãi, còn mỉm cười tươi tắn, tự nhiên sinh lòng yêu thích với đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt này. Trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc thường lệ, chỉ có ánh mắt hiền hòa hơn một tẹo.

Lâm Thiệu Hồng rút một tập bài thi từ trong ngăn kéo ra: “Phi Phi, đây là bài thi vượt lớp cho học sinh lớp ba, cháu làm thử xem.”

Tô Phi nhận xấp giấy, nhanh chóng càn quét. Tô Phi còn rất nhiều chuyện cần phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở tiểu học, dù làm thế này dễ gây chú ý làm lộ thân phận, nhưng có mất mới có được, không phải sao? May mà chú út nhà họ Tô là thiên tài bẩm sinh, áp lực trên vai Tô Phi tự nhiên rút bớt rất nhiều.

Lâm Thiệu Hồng kinh ngạc nhìn Tô Phi, cô cháu gái này chỉ xem qua đề một lượt rồi đặt bút làm ngay, thời gian suy nghĩ phương pháp giải đề cũng không có, nhưng vẫn giải quyết ngon ơ, đúng hết mọi đề bài. Có vẻ nhà họ Tô lại xuất xưởng thêm một “Tô Trí Thận” nữa rồi.

“Ông ngoại, cháu làm xong rồi.” Tô Phi dừng bút, đưa tập bài cho Lâm Thiệu Hồng.

Lâm Thiệu Hồng kích động, để đống giấy một bên, nắm vai Tô Phi, “Phi Phi, cháu có muốn kiểm tra thêm lần nữa không? Vừa khéo, trường đang tổ chức thi nhảy lớp từ lớp ba lên lớp năm, cháu có làm không?”

Với trực giác của người làm thầy giáo lâu năm, Lâm Thiệu Hồng biết thực lực của đứa cháu gái du học bốn năm không chỉ dừng ở điểm này.

“Được ạ!” Tô Phi đặc biệt cao hứng, năm năm tiểu học nhàm chán giờ rút xuống còn một năm, khoảng cách đến mục tiêu càng gần. Nếu có thể trực tiếp nhảy lên đại học thì không còn gì tốt hơn. Dù sao, nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, làm thế thật có khi mọi người lăn đùng ra ngất xỉu, chỉ gây thêm chuyện bất lợi.

Lâm Thiệu Hồng năm nay năm mươi sáu, bề ngoài trẻ trung như vừa bước qua tuổi bốn mươi, tráng kiện không kém mấy vị thanh niên tuổi xuân phơi phới, ôm Tô Phi xuống ba tầng ký túc xá, rồi leo cầu thang bộ lên tầng năm dãy nhà dạy học mà không hổn hển đến một hơi.

“Cô Lưu, đây là Tô Phi, cũng tham gia cuộc thi lần này, cô chuẩn bị một chút.” Lâm Thiệu Hồng vuốt mấy lọn tóc tơ trên đầu Tô Phi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp năm Lưu Xuân Hồng thấy hiệu trưởng mặt mày hớn hở tự mình dẫn thí sinh đến, có chút kinh ngạc không nói lên lời. Hiệu trưởng ngày thường luôn chỉn chu, nghiêm túc, thậm chí là nghiêm khắc, chưa thấy thầy vui vẻ như vậy bao giờ, chẳng lẽ là vì cô bé này?



“Được, thưa hiệu trưởng.” Lưu Xuân Hồng dắt Tô Phi đến một bộ bàn ghế chưa có người ngồi, thu hút ánh mắt phần lớn học sinh trong phòng học. Gia cảnh nhà cô bé này không biết lớn đến mức nào mà được thầy hiệu trưởng tự mình đưa tới! Nhờ lần được ông ngoại dắt lên lớp học này mà đoạn thời gian ở trường học của Tô Phi tự nhiên bớt đi rất nhiều phiền toái không đáng có.

Lưu Xuân Hồng ngồi trên bục giảng, nhưng ánh mắt thường xuyên quét về phía Tô Phi, muốn quan sát cô bé này thật kĩ càng. Sự nghi ngờ rất nhanh đã bị đập tan, Tô Phi đọc đề xong là bắt tay vào làm bài luôn, không cần thời gian suy nghĩ, thật là khiến người khác giật nảy mình, có cho là cô bé này học thuộc đáp án từ trước cũng không sai đi! Bài làm giống đáp án 100%, cả khối học sinh lớp năm chưa em nào đạt đến trình độ như thế này.

Lưu Xuân Hồng rốt cuộc hiểu rõ tại sao hiệu trưởng lại vui vẻ như vậy, đúng là nhặt được cục vàng mà! May mắn là không có bất ngờ nào cả, số phận đã định, cục vàng này vẫn là rơi xuống lớp của mình đi, chỉ nghĩ thôi Lưu Xuân Hồng đã muốn ngửa đầu lên trời cười phá lên.

Đề thi nhảy lớp đúng là không dễ, không giới hạn phạm vi câu hỏi, từ văn học, toán học, địa lý, lịch sử thay phiên nhảy vào gây khó thí sinh. Tô Phi thoáng chốc đã làm xong, trong lớp bạn học còn đang vò đầu suy nghĩ, bóng lưng Tô Phi đã chạm đến thềm cửa, à thêm cả một ai đó cầm bài thi mà cười như vừa trộm được vạn lượng hoàng kim vậy.

Tô Phi vừa bước ra đã bị Lâm Văn cùng Lâm Thiệu Hồng vây lại.

“Phi Phi, con làm được bài không?” Lâm Văn cầm khăn lau mồ hôi còn sót lại trên tay con gái yêu, sốt ruột hỏi, “Có phải khó quá không, không sao đâu, học sinh lớp ba thi còn trượt cơ mà, cha mẹ không ép buộc gì đâu, con đừng lo, không sao đâu…”

Lâm Văn nói liền một hơi, không thấy con gái trả lời, có chút gấp gáp. Lâm Văn đơn thuần muốn Tô Phi bình an, vui vẻ lớn lên, đâu cần nhảy lớp làm chi. Cha làm vậy không làm tổn thương Phi Phi đi? Ôi trời, mong là mọi chuyện không đến mức không gượng dậy nổi!

Tô Phi kéo tay mẹ, “Mẹ nói gì vậy? Con thấy đứng dưới nắng nóng đến gay người mới không nói chuyện, không liên quan gì đến cuộc thi nhảy lớp hết.” Nếu mẹ suy nghĩ miên man quá mức cần thiết, không đồng ý việc nhảy lớp thì không phải là cơ hội đã đưa đến tận miệng rồi còn bay mất sao, đáng tiếc lắm à nha!

“Phi Phi, cháu cảm thấy bản thân làm bài thế nào?” Nhìn cháu gái tự tin đầy mình thế này, Lâm Thiệu Hồng biết lo lắng của con gái là hoàn toàn vô ích.

“Ông ngoại biết rõ rồi còn hỏi.” Muốn mở miệng mình ư, không dễ vậy đâu.

“Quỷ con!” Lâm Thiệu Hồng bóp nhẹ mũi cháu gái, “Văn Văn, con dẫn Phi Phi về trước đi. Cha bận việc, khi nào rảnh thì mang Phi Phi về nhà chơi, mẹ con nhớ con lắm.”

“Vâng, thưa cha.” Lâm Văn hốc mắt đo đỏ, ươn ướt, vội vàng gật đầu đáp ứng, cùng Tô Phi tạm biệt Lâm Thiệu Hồng.

Về đến đại bản doanh, việc đầu tiên Lâm Văn tuyên bố chính là Tô Phi đã thi vượt lớp thành công vào lớp năm của trường tiểu học Minh Hải, là lớp trọng điểm của trường, cũng là thí sinh duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi.

Ông nội Tô nói liền ba tiếng tốt như pháo nổ đêm ba mươi, phân phó đầu bếp làm một bàn đồ ăn phong phú, buổi tối mở tiệc chúc mừng Phi Phi.

“Phi Phi ơi, Phi Phi à, Phi Phi đúng là bảo bối của dì ba!” Dì ba Viên Mai hùng hùng hổ hổ lôi anh tư Tô Bằng chạy tới, đây là lần đầu tiên trong cả hai kiếp Tô Phi gặp một dì ba không giữ lại chút hình tượng nào thế này, đoan trang, bình tĩnh ngày thường giờ là mây bay, mây bay a.

“Dì ba, có chuyện gì sao?” Tô Phi ngăn vội động tác thân mật quá mức cần thiết của dì ba, mồ hôi trên trán rỏ xuống tí tách, Tô Phi có còn bé tí, nằm nôi không biết gì đâu mà dì ba cứ chùn chụt thơm khắp mặt, lại còn để lại dấu vết nước bọt sáng choang thế này, loại chuyện này đúng là chỉ nên trải qua một lần trong đời là đủ rồi.

Viên Mai cao hứng đến mức không nhận ra ý nghĩ của Tô Phi, “Phi Phi, con biết không, anh tư của con thi đậu Nam Liên rồi đó!”

Lúc này ở Trung Quốc đại lục, chế độ tiểu học vẫn là năm năm, chưa chuyển thành sáu năm như mấy năm sau này.



“Thật ạ! Con chúc mừng dì ba nha!” Tô Phi nghe được tin cũng thật lòng vui vẻ! Thấy chưa, hiệu quả dạy học của mình quả không tồi nha! Dựng sào phải thấy bóng*!

*Câu trong tiếng Việt là ”dựng cột thấy bóng”, chỉ tốt xấu qua hành động sẽ rõ.

Viên Mai nở nụ cười không thấy mặt trời nhận chúc mừng của công chúa nhỏ, “Dì vốn đâu có hi vọng thằng nhóc này đỗ vào Nam Liên, con cũng biết tiếng Anh của nó ở mức ù ù cạc cạc, còn không ghép nổi vần. Thế mà qua mấy tháng học cùng con mà thi được tận 294 điểm, trúng tuyển vào lớp chọn.”

Điểm trúng tuyển vào trường trung học Nam Liên là 287, cao nhất trong số các trường trung học trong thành phố, mỗi năm chỉ nhận 400 học sinh. Học sinh trường khác có thể thuộc top đầu, nhưng sang Nam Liên, có khi chỉ là hạng tép riu không đáng kể. Rất nhiều học sinh sau khi đậu vào Nam Liên không chịu nổi sức ép tâm lý cùng sự thay đổi nghiêng trời lệch đất này, thành tích học tập tuột dốc không phanh. Người học sinh phải có tính kiên trì, biết mình biết người, quyết tâm cố gắng thì đến phút cuối cùng mới gặt hái được quả ngọt.

“Phi Phi, bác ba cũng muốn cảm ơn con.” Tô Trí Trung đưa xe vào nhà để xe, đi vào nhà, tặng Tô Phi một túi đồ ăn vặt, hai bộ quần áo mới cùng một đôi giày.

“Anh ba, anh làm gì kì vậy? Người một nhà mà còn khách sáo như vậy. Anh làm vậy là chiều hư Tô Phi đấy.” Lâm Văn nhất định từ chối, không chịu nhận gói quà.

“Đều là người một nhà cả, còn mua đồ cảm ơn này nọ.” Ông nội Tô cầm gói quà của con trai thứ ba để trước mặt Tô Phi, “Trí Trung mua thì cũng mua rồi, liền cho Phi Phi đi.”

“Em tư, em không nhận mới chính là khách khí đó. Vợ chồng anh chị còn định nhờ Tô Phi tiếp tục dạy dỗ thằng nhóc này đâu.” Viên Mai cười phớ lớ, tiếp lời, “Đã nói từ trước rồi, Phi Phi đâu phải chỉ là con của vợ chồng nhà em, cũng là hòn vàng hòn bạc trên tay cả nhà, cha mẹ mua quà cho con gái có gì là sai?”

“Ai ~, được rồi.” Lâm Văn biết là không thể từ chối, lại nói, mẹ nào chả muốn con gái mình được càng nhiều người yêu thương càng tốt.

Tô Bằng treo cặp vào giá, sửa soạn đầy đủ sách vở dụng cụ ngày mai đi học mói xuống lầu, kéo Tô Phi cùng nhảy lên ghế bành, “Em sáu, tuy là mẹ anh cảm ơn em rồi nhưng anh vẫn muốn đích thân cảm ơn em.”

“Anh tư, nếu anh không chú ý học thì em có dạy gì cũng là vô dụng mà, đây là kết quả nỗ lực của mình anh thôi. Có điều em nghe nói nhân tài Nam Liên như cát sông Hằng, anh đến đó phải chăm chỉ học hành, rảnh rỗi cũng nên cầm quyển sách mà đọc, không được chơi trò chơi nhiều nữa.” Tô Phi nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Nhất định, nhất định, em nói giống hệt mẹ anh, mẹ anh cũng bảo anh ít chơi đi, học nhiều lên.” Tô Bằng ngây ngô cười, vuốt phần tóc mái ra phía sau.

“Dì ba yêu thương anh nhiều lắm đó.”

“Anh biết.” Tô Bằng như nhớ tới cái gì, thần bí ghé sát vào tai Tô Phi, “Nghe nói em năm cũng đỗ vào Nam Liên, được 296 điểm, cô năm chắc chắn thưởng cho em nhiều hơn cả bố mẹ anh.”

Tô Phi học Tô Bằng, ghé vào bên tai anh tư, nhỏ giọng, “Em sẽ để dành phần đồ ăn vặt anh tư thích nhất.”

Nghe vậy, mắt Tô Bằng sáng lên, gật đầu như giã tỏi: “Tốt quá, em sáu, em thật là tốt! Không như anh ba, suốt ngày cậy lớn bắt nạt anh!”

“Anh là anh tư của em mà!” Tô Phi nghiêm trang trả lời.

Có cô em gái ngoan ngoãn, thông minh thật là tốt đẹp quá sức tưởng tượng à, có gì cũng nghĩ đến anh trai đầu tiên, Tô Bằng cảm thấy yêu quí cô em gái thêm thật nhiều phần nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook