Chương 102: Nên buồn hay nên vui?
Cố Tiêu
18/02/2017
Tô Phi bế Morris, khuôn mặt luôn bình tĩnh, lạnh nhạt đã bị nhiễm vài tia sửng sốt, Jani sẽ không... Nhìn vào ánh mắt của Berlin, Tô Phi cảm nhận được sự thật lòng. “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, lời của Berlin đều xuất phát từ tấm lòng ngay thẳng. “Berlin là một cô gái tốt! Tính cách yếu đuối, nhát gan, ít nói, nhưng mấy năm cô ấy gần đây đã sáng sủa hơn. Ấy thế mà đã sắp lên xe hoa rồi. Con gái 18 tuổi thay đổi nhanh thật, suýt nữa tôi không nhận ra.” Alan rung đùi tránh sau gốc cây cổ thụ gần đó, thấy bóng Berlin dần xa mới lại gần Tô Phi, báo cáo sơ qua. Berlin lương thiện, nhưng xét theo góc độ khách quan, Alan nhận thấy, Berlin không hợp với thiếu gia Jester, cho dù không có tiểu thư Tô Phi, Berlin cũng không phải người thích hợp. Alan từ lâu đã biết có một bóng người đứng xa xa nhìn thiếu gia. Đáng tiếc, thiếu gia không nhìn qua một lần. Alan biết một điều, Berlin tuyệt đối không phải trái táo trong mắt thiếu gia! Berlin tốt thì tốt thật, nhưng tính cách yếu đuối, do dự, không quả quyết căn bản không thể đảm nhiệm tốt vai trò chủ mẫu Lance. Tình yêu hèn mọn, mỏng manh cũng là một điểm trừ lớn. Một người dù yêu nhưng vẫn kiêng kị, sợ hãi người mình yêu thì sao có thể toàn tâm toàn ý? Sau này, Alan mới hiểu, dù thiếu phu nhân không đủ năng lực đảm nhiệm vai trò chủ mẫu Lance, thiếu gia cũng sẽ dùng hết mọi lực lượng bảo vệ thiếu phu nhân, trả giá hết thảy không cố kỵ điều gì. Bởi thiếu phu nhân là tình yêu ghi tâm khắc cốt của thiếu gia. Xét cho đến cùng, thiếu phu nhân có “nhận chức” chủ mẫu Lance hay không căn bản không quan trọng. Thiếu gia chỉ cần điểm này để đập tan mơ mộng hão huyền của những kẻ kia. Đừng trách tại sao thiếu gia lại tàn nhẫn như vậy, trái tim thiếu gia thủy chung đã dành cho thiếu phu nhân, đâu bớt tẹo nào cho ai. Alan vừa nghĩ vừa te tởn răng nanh cười với cậu chủ nhỏ. Tiếc là Morris không thèm nhìn, lười nhác, nhắm mắt ngủ. “Cô ấy thích Jester.” Berlin nói không nhiều, nhưng vẫn vô tình lộ ra tình cảm thầm kín của Berlin dành cho Jester. Có lẽ không riêng gì Berlin mà tất cả các cô gái trẻ trong gia tộc Lance đều ấp ủ mối tình với Jester. “Thiếu gia không bao giờ nhìn các cô gái trong gia tộc, không, thiếu gia không bao giờ nhìn người phụ nữ khác ngoài thiếu phu nhân. Người phải biết mình ở đâu nhưng những người đó không chịu nhìn rõ vị trí của mình, đi ôm mộng tưởng hão huyền, sao không chịu mở mắt to ra mà nhìn xem thân phận của họ dính dáng đến thiếu gia được sao?” Alan khinh thường hừ nhẹ, “Họ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài và địa vị của thiếu gia, không ai sau khi chứng kiến tận mắt cách làm việc dứt khoát của thiếu gia mà còn giữ được sắc mặt như thường. Rõ ràng là sợ đến chết còn làm bộ như không nghe không thấy, dối trá!” Mấy ả đó luôn mồm yêu thiếu gia, nhưng đến mắt thiếu gia còn không dám nhìn vào. Mười mấy năm qua, thiếu phu nhân là người duy nhất có phần can đảm này. Cũng bởi ngay từ đầu, thiếu phu nhân nhìn thấy thiếu gia đã muốn tránh xa, không phải như loại nào đó chìm vào mê luyến. Nhớ tới đây, Alan không khỏi cười khẽ. Lúc đó, Alan tưởng độ hot của thiếu gia đã giảm, thậm chí, Alan còn muốn bay qua trời Trung nghiên cứu cấu tạo não của phụ nữ Trung Quốc, xem xem họ nghĩ những gì, để còn trợ giúp quá trình bế vợ về nhà của thiếu gia. “Thiếu phu nhân, cậu chủ nhỏ, Alan, hành lý đã sắp xếp xong, chúng ta xuất phát được rồi.” Ailie đứng bên tòa thành vẫy tay gọi với nhóm Tô Phi, Alan bước tránh ra vài bước mới trả lời lại: “Biết rồi, Ailie. Chúng tôi lập tức đi qua.” “Đi thôi, anh Alan.” “Vâng, thiếu phu nhân.” “Cậu chủ nhỏ đang ngủ này, đáng yêu quá đi.” Ailie đi sau lưng Tô Phi, nhìn Tô Phi nhẹ nhàng đặt cậu chủ nhỏ nằm thoải mái trên chiếc giường rộng rãi. Ailie nghiêng đầu thở dài, không che giấu ánh mắt chĩa thẳng về khuôn mặt trắng trắng tròn tròn như viên bánh trôi của cậu chủ nhỏ! Muốn bóp quá! Làm sao bây giờ! Rất muốn bóp một cái đó... “Chị Ailie, em muốn nghỉ ngơi một lát.” Tô Phi mệt mỏi xoa thái dương, nhắm mắt, chưa đầy chốc lát đã nặng nề ngủ. “Vâng, tôi sẽ lui ra ngoài.” Ailie lưu luyến nhìn khuôn mặt nõn nà của cậu chủ nhỏ, thở dài một hơi, lui về sau, xoay người, đóng cửa. —— ta là thời gian phân cách tuyến —— “Aaaa.” Morris ngồi trên đùi Tô Phi, khuôn mặt đáng yêu ngửa lên, miệng hơi mở giống mẹ yêu, ngậm miếng nho trong suốt đã được lột vỏ từ tay mẹ, nhóp nhép nhóp nhép ăn. “Con mẹ giỏi quá!” Chờ Morris nuốt mấy miếng nho, Tô Phi thơm khắp khuôn mặt non mềm của con yêu. Morris bắt chước, nhẹ nhàng thấm ướt má mẹ yêu, cười không ra tiếng. “Con muốn ăn nho nữa không?” Ngón tay thanh mảnh cầm miếng nho đã lột vỏ trong như thủy tinh đặt bên miệng con yêu, Morris ngoắt mặt luôn ra hướng khác, Tô Phi ăn nốt miếng nho, rồi đứng lên, bế Morris đến trước đàn dương cầm. Lúc ăn hoa quả, Tô Phi để ý cậu con yêu quý không rời ánh mắt khỏi piano một giây, biết ngay là Morris lại muốn nghe mẹ yêu đàn piano rồi. Tô Phi chuyên về violin, đối với piano chỉ biết một hai, không thể tính là chuyên nghiệp nhưng vẫn có thể xếp vào nghiệp dư. Morris được nuôi dưỡng trong âm nhạc từ lúc còn là cục thịt đỏ hỏn trong bụng mẹ, tuy mọi khi người đàn piano là Jester. Không có mặt Jester, Morris cực kỳ dính vào mẹ yêu, không rời chút nào. Vì vậy, Tô Phi không thể kéo violin. May dạo gần đây, chơi piano nhiều, các ngón tay của Tô Phi đã uyển chuyển hơn. Âm nhạc, dù được phát ra bởi nhạc cụ nào, cũng vẫn là những giai điệu đó, những âm tiết đó, Tô Phi rất nhanh đã tìm được cảm giác đối với piano. “Mẹ con mình chơi bản gì bây giờ? Con yêu muốn nghe gì? Nói mẹ nghe, mẹ đàn cho con nhé?” Tô Phi đặt Morris trên đùi, chỉnh tư thế ngồi con yêu cho vững, lật nhạc phổ, khẽ cau mày, “‘The smile of Mona Lisa’? Không được, bản này hôm qua mẹ mới học. ‘The forgotten angel’? Không thích hợp lắm. ‘Starry Night’ con nhé!” Giai điệu du dương bay ra theo tiết tấu của đôi tay. Hai hàng lông mày luôn hơi nhíu của Morris từ từ giãn ra, cái khuôn mặt rõ hồng hào bầu bĩnh lại luôn nặng trịch như ông cụ non, đôi mắt lục cứng cáp chỉ chịu mềm mại khi gặp đôi mắt trong suốt tràn đầy yêu thương của mẹ yêu. Một bản đàn mà suýt hết buổi chiều. Ailie nhẹ nhàng đến bên Tô Phi, khẽ giọng: “Thưa thiếu phu nhân và cậu chủ nhỏ, phu nhân George xin gặp.” “Tulip đến chơi sao?” “Vâng, phu nhân Tulip và cậu chủ Eric của gia tộc George, tôi đã mời hai người chờ ở phòng khách một lát.” Ailie ngượng nghịu sờ mũi, vừa rồi, Ailie đứng bên ngoài nhập thần lắng nghe giai điệu hạnh phúc bên trong, không đành lòng quấy rầy, vì thế, đành phải xin lỗi phu nhân Tulip và cậu chủ Eric phải chờ nhiều nhiều lát rồi. “Tulip, xin lỗi đã làm bạn chờ lâu.” Tô Phi ôm Morris vào phòng khách, thấy ngay Eric bé con đang đẩy thật lực bình hoa cổ bên cạnh sofa. Chiếc bình hoa cao bằng một người trưởng thành, dù Eric bé con có đu cả người lên bình cũng không thể lay cái bình một ly. Nhưng Eric bé con mặc kệ, vẫn chơi hết sức quậy hết mình. “Ai, ai, cậu chủ nhỏ Eric, xin đừng nghịch nữa, đây là vật nguy hiểm, dễ gây thương tích, cậu chủ nhỏ Eric chờ một lát, tôi sẽ đi lấy mấy món đồ chơi an toàn đến.” Ailie bế thốc Eric lên sofa, rồi vội vàng chạy đi. Tulip thân thiết xoa mái tóc vàng như lông nhím của con, ngượng ngùng mở miệng, “Eric nghịch lắm, mình không muốn cho thằng bé nghịch bình hoa, nhưng nói thế nào thằng bé cũng không nghe.” Dứt lời, Tulip hâm mộ nhìn Morris yên tĩnh ngồi trên đùi Tô Phi. Morris thừa kế toàn bộ tính tình của phụ thân đại nhân, còn nhỏ đã ngoan ngoãn, trầm tĩnh, hiểu chuyện, không gây phiền toái cho mọi người. Eric ngoan bằng nửa Morris là quá tốt rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tulip vẫn chỉ mong Eric lớn lên khỏe khoắn, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Thiếu gia Jester là duy nhất trên đời, cậu chủ nhỏ Morris cũng chỉ có một mà thôi. Tulip không bắt ép Eric phải giống Morris. Trong lòng cha mẹ, mỗi một đứa con vĩnh viễn đều chiếm vị trí đặc biệt nhất. “Eric còn nhỏ, đúng thời điểm nghịch ngợm ầm ĩ nhất, thằng bé thật rất giống bố Arthur Nice.” Tô Phi nghiêng đầu cười bất đắc dĩ, nhẹ xoa cánh tay mềm mềm be bé của con yêu, “Không như Morris, không thích nói chuyện không khác bố Jester tí nào. Tính tình lạnh như băng, như ông cụ non. Càng ngày minh càng không có tự tin làm mẹ.” Morris là Jester ver.2, khuôn mặt lai nét đẹp nhất của cả bố và mẹ. Tuổi nhỏ đã mang khuôn mặt họa thủy. Tính tình thì sao y bản gốc Jester, cha con đều cao ngạo, lạnh lùng. Mà điều làm Tô Phi uể oải nhất là “cụ non” Morris không cần mẹ yêu dạy bất cứ thứ gì, Jester nói qua một lần, Morris đã hiểu hết, còn suy một ra mười. So với các bậc phụ huynh gặp rắc rối trong vấn đề nuôi dạy con cái, Tô Phi hoàn toàn rảnh rỗi. Morris không bắt mẹ yêu phải lo lắng bất cứ điều gì, thế nên, Tô Phi chẳng cảm thấy chút hãnh diện nào cả. Được cái, Morris từ khi sinh ra đã dính mẹ yêu thật chặt, dù Tô Phi đi nơi nào, Morris cũng dính chặt bên cạnh, trừ khi bị Jester cố ý ngăn cản. Chính sự dính hơn sơn, bền hơn keo của con yêu đã vớt Tô Phi từ giếng sâu giận dỗi, tặng Tô Phi một thìa đường ngọt hơn mật. Cảm giác ngọt ngào lâng lâng ấy còn tiếp tục đến tận bây giờ... “Nào có!” Tulip khó tin mở lớn hai mắt, “Mình ghen còn không được, cậu chủ nhỏ Morris ngoan ngoãn nghe lời, không như Eric, suốt ngày bắt mình phải để mắt đến!” Tô Phi cười, “Con cái là gánh nặng ngọt ngào của cha mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.