Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Chương 35: Thục nữ chính là một bộ quần áo...

Cố Tiêu

17/02/2017

Nửa giờ sau, nhà kia bắt đầu sửa sang hành lý, xem ra là muốn xuống tàu. Trần Địch ngượng ngùng đem trả cuốn tạp chí. Cô bé con đặt ba lô vàng nhạt xuống, tùy ý lấy vài cuốn sách đặt vào tay Trần Địch: “Mấy quyển sách này em không đọc nữa, tặng anh đấy. Em biết anh thích đọc sách.”

Trần Địch cảm kích nhìn ba người, họ đã đưa tới cho anh một món ăn tinh thần quý giá. Tới lúc tàu chuyển bánh, Trần Địch mở quyển tạp chí, nhìn thấy một mảnh giấy và một tờ năm mươi nguyên mới tinh kẹp bên trong.

Tờ giấy viết:

Giúp đỡ người khác là một hành động cao cả. Nhưng đôi khi, người có gan nhận sự giúp đỡ mới chân chính là một anh hùng. Bởi từ chối, nghi kỵ, anh đã vô tình làm tổn thương những người thực lòng muốn giúp đỡ anh.

...

Tô Phi ngượng ngùng vuốt gáy, lời trên giấy đúng là lời Tô Phi muốn nói, nhưng không phải do cô nhóc nghĩ ra mà chép ra từ một cuốn sách, cảm thấy hợp tình hợp cảnh thì dùng thôi.

Sau lần đó, Trần Địch dần mở lòng tiếp nhận lòng tốt của bạn cùng lớp giúp cải thiện cuộc sống. Phần chịu ơn này, Trần Địch nhất định nhớ mãi không quên, Trần Địch quyết tâm nâng cao năng lực, hoàn trả lại phần ân tình này.

“Cô bạn nhỏ, người nhà em đang đứng đợi ngoài cửa, anh ra gọi họ vào nhé.” Trần Địch vuốt mái tóc mềm mại của Tô Phi, viết xong lịch thăm bệnh mới cất bước đi.

Lâm Văn cười nói: “Lần này phải cảm ơn bác sĩ Trần, nếu không nhờ bác sĩ, đến cơ hội đăng kí cũng không còn lại cho nhà mình đâu!” Thời tiết ẩm ẩm ương ương, lại thêm tai nạn xe cộ, người bị sốt cao, cảm cúm nhiều vô số kể, người bệnh đứng chật kín cửa phòng khám, đấy là chưa nói tới tình trạng thiếu trầm trọng xe cứu thương, mấy chiếc xe thay phiên nhau không ngừng nghỉ chạy ra chạy vào bệnh viện.

Lâm Văn và Tô Phi nằm viện quan sát vài ngày rồi ra viện, Tô Trí Thận bị nặng hơn, nằm trong viện một tháng.

Mùng 7 tháng 2, học sinh cả nước đi học trở lại. Tô Phi đến trường nhận được vô số lời hỏi thăm từ giáo viên các lớp.

Giờ nghỉ trưa, Hứa Nam xuất hiện cùng một hộp giữ ấm đồ ăn màu lam siêu to, “Tô Phi, bạn bị tai nạn có nghiêm trọng không? Sao bạn bị tai nạn vậy?” Hứa Nam nói nhỏ hết mức có thể. Hứa Nam biết Tô Phi không muốn nhiều người biết tin này. Hứa Nam luôn rất thấu hiểu lòng người mà.

Tô Phi dừng chân một chút, “Sao ấy biết chuyện?”

Hứa Nam tức giận liếc sang, “Thầy Dư nói. Đây là đồ ăn bổ dưỡng tớ nhờ bác đầu bếp trong nhà chuẩn bị cho ấy, không được phép từ chối, không thì không bạn bè gì nữa! Chuyện lớn như vậy mà không báo cho tớ một tiếng…” Hứa Nam lải nhải.

“Dừng! Tớ ăn là được rồi ý gì.” Tô Phi nghiêm mặt mở hộp đồ ăn, bên trong bày đến bảy tám món ăn bài thuốc, nhìn đã phát sợ rồi.

“Chúng mình sang bên kia ngồi ăn đi.”

“Được.”

Buổi chiều tan học, Hứa Nam cầm hộp đồ ăn trống không, cao hứng chạy xa.



Cách đó không xa, một chiếc ô tô hé cửa sổ, Alan thăm dò bên ngoài, mái tóc xoăn vàng nổi bật trong ánh nắng chiều. Tô Phi không tốn công thừa lời, nhanh chóng mở cửa sau bước lên xe.

“Tiểu thư Tô Phi, cô có khỏe không?” Alan thuận miệng hỏi.

“Không sao, không phải các anh bảo mấy hôm nữa mới về sao, sao hôm nay đã ở đây rồi?” Tô Phi cười khẽ, nhìn chăm chú vào Jester. Thiếu niên 16 tuổi, đẹp như ngọc, thanh như sen, cao quý như băng.

Jester cầm bàn tay nhỏ bé của Tô Phi, tùy ý ma sát ngón tay cái lên từng điểm trên lòng bàn tay người trong lòng.

“Em thật sự không sao cả, em đảm bảo đấy!” Tô Phi giơ bàn tay kia lên thề thốt.

“Về sau… Em không được ra ngoài khi tuyết đang rơi, không bao giờ được phép!” Jester kề sát mặt Tô Phi, hơi thở thanh nhã say đắm tô hồng khuôn mặt cô gái nhỏ.

“Cha em lái xe rất cẩn thận, là tại người khác…” Ánh mắt bức bách kia giảm thanh âm của Tô Phi đến mức tối đa rồi tắt hẳn. Có điều, bạn nhỏ Tô Phi vẫn rất cá tính, không chịu hạ mình trước khí thế của Jester, khóe miệng mím thẳng băng.

Alan nhìn đắm đuối chiếc gương chiếu hậu, phát hiện ra tình hình đang tiến triển cực kỳ thuận lợi, ô ô, lần đầu tiên tiểu thư Tô Phi làm nũng với thiếu gia, tin này đúng là tin nóng của ngày nha!

“Ai! Được rồi!” Tô Phi suy sụp nhận thua, khí thế là thứ chỉ hiểu được mà không diễn đạt được bằng lời a!

“Ngoan!” Jester hài lòng vỗ đầu Tô Phi.

Tô Phi trều miệng, anh Jester, anh xác định anh không đang xoa đầu Peter chứ. Alan ngồi trên cũng nhảy lên bồm bộp, thiếu gia, ngài đang dỗ dành hay trừng phạt vậy. Trên xe có ba người thì có hai người liên tưởng đến Peter, chỉ mình Jester hồn nhiên không biết gì hết.

Alan không dám mở miệng, sao tự dưng có cảm giác thiếu gia đang cười. Alan xoa mắt, nguy hiểm, đây không phải ảo giác! Alan mãnh liệt kéo chuông cảnh báo trong lòng!

Tô Phi đẩy bàn tay đang vỗ đầu mình ra, bất mãn ồn ào: “ Anh Jester còn chưa nói tại sao về sớm đâu?”

Jester lại bắt lấy tay Tô Phi, cầm chặt, “Alan, đi nhà hàng Thịnh Hoa.”

Alan phản xạ có điều kiện, “Vâng”, xoay tay lái chuyển hướng đi của xe.

Sắp tới kỳ thi lên cấp, trừ năm người đứng đầu được tuyển thẳng, học sinh trường cấp 2 Nam Liên đều nỗ lực phấn đấu, ngày học đêm học, không rời quyển sách một giây.

Nói cách khác, trừ Tô Phi, Diệp San, Sở Hải, Tiếu Hàn và Thẩm Diên Thành, những bạn học còn lại ngày ngày bị dày vò đủ kiểu vì kỳ thi tháng sau.

Trên lý thuyết, một tháng này Tô Phi có thể không cần có mặt trên lớp. Nhưng Hứa Nam, với lý thuyết bất di bất dịch: bạn bè là đồng cam cộng khổ, sáng sáng lăn Tô Phi đến trường.



“Bài này thì, đầu tiên là thế này, sau đó thì thế này… Ấy hiểu chưa?” Tô Phi cố gắng đơn giản hóa bài giải giúp Hứa Nam dễ hiểu.

Hứa Nam bừng tỉnh gật đầu, “Rõ rồi, sao cùng một bài mà thầy giáo giảng bao lần không một chữ nào lọt vào đầu tớ mà ấy nói một lần tớ hiểu luôn?” Hứa Nam ra vẻ mặt thâm tình gắt gao giữ chặt Tô Phi, “Tô Phi, hóa học của tớ cũng phải dựa hết vào ấy đấy, thành bại chỉ một lần này mà thôi!”

“Ngừng.” Tô Phi giải cứu hai bàn tay của mình, nhắc nhở, “Nữ sinh Hứa Nam, xin hãy giữ hình tượng thục nữ của bạn!”

Đầu tháng ba, Hứa Nam thả hai bím tóc mềm mại bên vai, mặc váy kẻ carô màu lam dịu dàng, thành công thành tiêu điểm cùng chủ đề tán dóc hàng đầu của trường Nam Liên hai tháng nay.

Theo bản tường trình của Hứa Nam, đây là kết quả áp bức của gia đình, hai đấm khó địch bốn tay, xấu hổ gục ngã trước tiền tiêu vặt!

Tóm lại, Hứa Nam cá tính hoang dã khó thuần, là sói khoác áo hiền thục, sống theo lý tưởng: trẻ không điên, già hối hận (câu gốc: nhân không sơ cuồng uổng thiếu niên)! Bao câu thơ, lời hay ý đẹp, Hứa Nam chỉ lướt một lần là quên, riêng câu này lại nhớ kỹ như vừa đọc ngày hôm qua!

“Có ai nhìn thấy đâu, ấy lo cái gì?” Hứa Nam vẻ mặt ta đây vẫy tay. “Cha mẹ mình đã quyết, khoảng thời gian này tớ không cần khoác thục nữ, qua kỳ thi lên cấp rồi nói!”

Mồ hôi tuôn, mồ hôi đổ, óc ách, ào ạt! Hóa ra thục nữ chính là bộ quần áo, muốn mặc thì mặc, muốn cởi liền cởi! Tư duy nhà này đúng là…

Tô Phi nhận chức gia sư lâm thời của Hứa Nam một tháng, kỳ thi qua đi, Hứa Nam không quên những ngày tháng chia ngọt sẻ bùi, tặng Tô Phi một gói sôcôla to, sau đó ai oán ngồi góc nhà ôm ví tiền khô quắt mãi đến ngày trường học yết kết quả mới thở một hơi, tiền này không phí chút nào!

Cha mẹ Hứa Nam xét thấy thành tích khả quan của Hứa Nam, quyết định trao thưởng cả nhà cùng du lịch một chuyến ra nước ngoài. Họ hàng thân thích trong nhà thi nhau nhồi tiền vào cái ví Đôrêmon (ý ở đây là túi không đáy) của Hứa Nam. Hứa Nam cười không khép miệng, dẫn Tô Phi dạo quanh bách hóa một ngày. Lúc đi ra, nhìn cái ví một lần nữa thành bánh đa ngâm nước, Hứa Nam khóc không ra nước mắt! Tô Phi xấu, Tô Phi xấu, Tô Phi xấu lắm! Ấy nỡ lòng nào… Ôi ví tiền của chị, đến ngày nào em mới có thể khôi phục dáng người phổng phao đầy đặn đây…?

Giữa tháng bảy, hai ngày trước ngày Hứa Nam tạm biệt Tổ quốc kính yêu, lớp A6 tổ chức một buổi du lịch dã ngoại, Hứa Nam vẫn điểm danh đầy đủ, sau bao ngày tránh mặt Tô Phi.

Hoạt động lần này nhằm mục đích kỷ niệm ba năm chung một mái nhà của các thần dân A6, tuy nhiên số đăng kí đi chỉ có một phần ba, số còn lại vin lý do trùng với thời gian du lịch cùng gia đình, không thể đi họp mặt lần cuối. Tuổi trẻ không biết quý trọng từng thời khắc, về già đến thời gian chặc lưỡi tiếc nuối cũng không còn!

Cán bộ lớp được toàn quyền quyết định hoạt động lần này. Sau một thời gian chọn lựa, biểu quyết, địa điểm được chọn là một khu rừng nguyên sinh nước non hữu tình, không có nguy cơ chạm mặt động vật hoang dã, phương thức di chuyển là xe đạp.

Thời điểm Tô Phi cưỡi xe đạp đến, học sinh trong lớp đã tốp năm tốp ba đứng nói nói cười cười.

Kiếp trước, Tô Phi đã học cách điều khiển thành thạo mọi loại xe, có điều, xe đạp niên đại này vẫn rất cồng kềnh, chưa nói đến việc đạp, chỉ dắt xe thôi cũng phải ráng hết sức. May mà có chiếc xe đạp địa hình gọn nhẹ linh hoạt của Hứa Nam.

Nếu không phải năm nay tình huống đặc thù, lần hội hè cuối cùng của lớp, Hứa Nam kiên quyết không cho chiếc xe yêu quý của mình lộ diện đâu! Nếu Tô Phi không phải là bạn thân của Hứa Nam thì cứ mơ về cơ hội ngồi ghế sau của chiếc xe yêu quý đi nhé! Nhắc thêm một lần nữa nguyên tắc số một của Hứa Nam: bạn bè là chia ngọt xẻ bùi!

Hành trình du lịch lần này là dạo một vòng quanh khu rừng, trên đường đi có thể ăn vặt một chút, cơm trưa là bánh mì, thịt hộp, kẹo bánh linh tinh. Sở Hải đặc biệt mang máy ảnh đến, chụp ảnh đơn có, nhóm có, tập thể cũng có.

Tô Phi không muốn trườn mặt vào ảnh, nhưng Hứa Nam cảm hứng dâng trào, kéo Tô Phi vào chụp đôi, đòi Sở Hải rửa xong nhất định phải giao lại ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Danh Môn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook