Chương 40: Tin đồn
Cố Tiêu
17/02/2017
Buổi sáng thứ hai ——
Tô Phi thức dậy từ sáng sớm, mặc đồng phục mùa hè của Nam Liên, đeo thẻ học sinh, ăn chút điểm tâm theo thường lệ là sữa đậu nành và xíu mại. Bảy giờ, Tô Phi rời nhà tới trường.
Hôm nay tới phiên trực của Tô Phi và Giang Cách. Ban tác phong kỷ luật được chia làm hai tổ lớn: tổ tác phong do Giang Cách quản và tổ kỷ luật do Tô Phi làm chủ. Thân là tổ trưởng nhưng số lượng công việc của hai người thậm chí còn nhiều gấp đôi so với các thành viên trong ban.
Theo quy định của trường Nam Liên, giờ vào lớp chỉ mở cổng phía Đông, đến khi tan học, hai cổng phía Đông và phía Nam mới đồng thời mở. Vậy nên, hiện giờ, Tô Phi và Giang Cách đang đứng hai bên cánh cổng phía Đông, đợi đến giờ tan học, mỗi người sẽ canh một cổng.
Học sinh không mặc đúng đồng phục, không đeo thẻ học sinh, gây ầm ĩ, mất trật tự sẽ bị cảnh cáo, ghi lại họ tên và lớp đang học, học sinh mang đồ ăn sáng hoặc đồ ăn vặt bị vào trường bắt đứng ở ngoài cổng, ăn hết mới được vào trường. Mỗi lần kiểm tra kỷ luật, hai thành viên khác khối được cử đi cùng nhau.
Vừa tăng hiệu suất làm việc, vừa dò xét lẫn nhau.
Thỉnh thoảng, ban kiểm tra cũng gặp phải những tình huống dở khóc dở cười, hôm thì có cậu chàng nghịch ngợm chạy đến trước mặt họ để chỉnh sửa trang phục, hôm thì gặp một cô nàng õng ẹo kê bàn trước cổng trường nhỏ nhẹ cắn từng miếng bánh mì, khiến cả ban vừa tức vừa buồn cười nhưng lại không thể bắt bím tóc mấy người kia.
Bảy giờ bốn mươi, bảo vệ đóng chặt cổng trường.Tô Phi và Giang Cách một trước một sau đi quanh sân trường một lượt, ý đồ khép lại sổ ghi chép buổi kiểm tra đầu ngày một cách sạch sẽ.
Bảy giờ năm mươi, Tô Phi và Giang Cách đi rà soát dãy phòng học. Tô Phi quan sát và thông tin kết quả kiểm tra, Giang Cách nhanh tay ghi chép, hai người phối hợp không một kẽ hở, nhanh chóng kết thúc phiên kiểm tra buổi sáng.
Dường như các bạn học sinh lớp 10A3 hôm nay bị vận rủi ập xuống đầu, hai tiết đầu bị bắt ngồi trong lớp làm kiểm tra trắc nghiệm. Làm xong bài kiểm tra, nhiều học sinh đưa tay quệt mồ hôi, ai oán cho thời cấp hai đẹp đẽ một đi không trở lại, đồng thời hâm mộ nhìn năm người ngồi ngay ngắn ở dãy bàn thứ hai, năm người đó như năm vị thần, kiểm tra lớn kiểm tra nhỏ đều không thể làm khó, làm bài mây trôi nước chảy, không nhăn mày một giây.
Sở Hải và Diệp San giữ chức lớp trưởng như thời cấp 2. Sau tiết hai, đài phát thanh trường nổi lên thanh âm quen thuộc, hai lớp trưởng tổ chức cho lớp ra sân tập thể dục giữa giờ. Riêng Tô Phi hôm nay được miễn, ra cửa lớp bàn việc với Giang Cách.
Sở Hải đút tay trong túi quần, đôi mắt luôn thâm trầm giờ càng tối như mực, vờ lơ đãng quay nhìn cửa lớp, khi quay sang chỗ khác, đôi mày đã xoắn tít lại với nhau. Sở Hải không thích cảm giác này, không, phải nói là ghét tới mức cực đoan cái cảm giác không thể khống chế tất cả mọi vật trong lòng bàn tay này! Hai nắm đấm dần được mở ra, cảm xúc hậm hực dần được áp chế, kiên định nghĩ: bất kỳ người nào, vật nào cũng không thể ngăn cản bước chân của tôi, nửa bước cũng không thể! Quyết không để tình huống này xuất hiện!
Tập thể dục giữa giờ kéo dài mười phút, trải qua kì huấn luyện quân sự thần sầu quỷ khóc, tay chân các bạn học sinh đã có thể sử dụng một cách linh hoạt, nhịp nhàng, ăn khớp với nhau.
Tô Phi và Giang Cách đi tuần tra các lớp, Tô Phi nghiêng đầu báo tên một số học sinh thực hiện sai động tác thể dục hay một hai người trốn trong lớp, Giang Cách tốc ký, ngẫu nhiên nói một hai câu đùa vui, chọc hai bả vai Tô Phi không ngừng run run lên xuống.
Một đôi con ngươi đen thăm thẳm thu hết hình ảnh hai người, cũng từ cặp mắt đó, một dòng điện phức tạp mãnh liệt bắn thẳng sang. Tô Phi nhạy cảm quay lại, là Sở Hải! Nhưng cặp mắt kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay đi, phảng phất như ánh mắt chán ghét, khinh thường tựa phát ra từ địa ngục kia là do Tô Phi nhất thời hoa mắt. Tô Phi nhún vai, học cùng nhiều năm như vậy nhưng Tô Phi chưa từng một lần hiểu rõ Sở Hải, có cảm giác con người này vô cùng ghét bỏ Tô Phi!
Rất nhiều năm sau, khi hai bên đều đã yên bề gia thất, Tô Phi mới hiểu được, sự căm ghét, khinh thường đó của Sở Hải không phải dành cho mọi người xung quanh mà cho chính bản thân anh ta. Nhưng hiểu biết đó qua bao năm tháng mới được hình thành, còn giờ, hiểu lầm giữa hai người đã bắt đầu kết nút.
“Sao vậy? Vừa gặp trai đẹp nào mà nhìn chăm chú vậy!” Giang Cách gõ gõ bả vai Tô Phi, trêu ghẹo. Tô Phi lạnh nhạt lắc đầu, “Bạn nghĩ nhiều rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Cái biểu cảm lạnh lùng này! Giang Cách suýt tức điên. Không thể không thừa nhận, Giang Cách từng có thời gian cảm mến Tô Phi, thường xuyên có những ý nghĩ không an phận. Nhưng cái biểu cảm thờ ơ đáng ghét kia đã ngăn Giang Cách lại ngay từ vòng gửi xe. Giang Cách chỉ có thể tự an ủi, một bó lớn học sinh Nam Liên cũng ôm mớ cảm xúc bòng bong đó với Tô Phi mà đâu làm được gì! May mà Giang Cách kịp thời tỉnh ngộ, vung kiếm chặt đứt sợi tơ vương này!
Hiện tại, có thể đứng bên trò chuyện, làm bạn bè bình thường đã cực kỳ ổn rồi, không phải phiền não! Nếu cứ khăng khăng ôm chặt đám rơm, người rặm bụng chỉ có thể là Giang Cách. Một người con gái có chỉ số thông minh ngược chiều với chỉ số tình cảm liệu có hiểu cái gì là động tâm không? Hoàn toàn không có khả năng! Dù ngày ấy có đến thì hẳn người đàn ông giúp cô ấy hiểu ra cũng đã xanh xao vàng vọt, vô cùng đáng xấu hổ!
“Giang Cách?”
Giang Cách lấy lại tinh thần, kêu, “Ngay đây!”, sải chân đuổi kịp.
Giờ ăn trưa, học sinh lớp 10A3 tự giác nhốt mình trong phòng học, vừa học vừa ăn, phương pháp nâng cao hiệu suất này được các thần thi Nam Liên sử dụng bao đời và truyền tụng tới các thế hệ sau!
“Tô Phi!” Hứa Nam gọi to, chạy vào A3, ngồi đối diện Tô Phi, kích động buông cặp lồng trong tay xuống, “Ấy biết hôm nay tớ nghe được gì không?”
“Chuyện gì?” Tô Phi bình thản nhìn mặt cô bạn thân đã mất mặt hai tuần lễ.
Hứa Nam quen thói hỏi xong trả lời luôn, chưa kịp mở cặp lồng cơm đã liến thoắng: “Tô Phi, có người bảo ấy với Giang Cách là một đôi! Thật không? Thật không? Khó tin quá ta! Thật không vậy?”
Nếu có cuộc thi về cường độ âm thanh giữa giọng Hứa Nam với cái loa phát thanh trường, đảm bảo Hứa Nam thắng một cách vang dội. Học sinh 10A3 ăn cơm chậm lại, dựng lỗ tai lên nghe ý kiến của đương sự. Chuyện Tô Phi với Giang Cách ai cũng thấy, bọn họ ngại bản thân không quen thân với Tô Phi nên mới không dám hỏi trực tiếp, chỉ âm thầm rỉ rả đằng xa.
Trước mặt Tô Phi, ai nấy đều tỏ vẻ tập trung làm chuyện của mình! Nhưng có người hỏi, những người đó không hề thấy xấu hổ mà tuôn ào ào những gì có trong đầu, dặm thêm tí mắm tí muối thôi, tự do ngôn luận là một trong những quyền cơ bản của con người mà! Ha ha!
Nghe xong mấy lời của Hứa Nam, Tô Phi vẫn ung dung, tao nhã gắp miếng thịt rán, đưa lên miệng nhai nhai.
Hứa Nam nóng vội thúc giục, “Ấy nói nhanh một chút đi! Tớ chưa dám tin đâu! Hay là ấy thực sự…”
Đã là học sinh cấp ba cả rồi, đâu còn ngây thơ trong sáng như hồi cấp hai, nhớ hồi đó nhìn thấy người thầm mến từ đằng xa còn thẹn thùng cúi đầu, muốn mở miệng nói câu chào còn ngắc ngứ vài giờ. Mà cấp ba chỉ kéo dài vài năm, không ít lá gan được vỗ về béo tốt, chuyên trị đi làm những chuyện mấy năm trước chỉ dám nghĩ trong đầu kia. Hứa Nam đương nhiên là một trong số đó, tùy tùy tiện tiện, dây thần kinh cùng họ với dây điện, thỉnh thoảng mới thông, đôi khi quá tải, thường thường chập mạch.
“Hứa Nam.” Tô Phi tạm dừng động tác nhai, nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ là mười hai giờ năm mươi…”
“…” Hứa Nam tỏ vẻ phẫn nộ, liều mạng gắp sạch thịt rán trong cặp lồng Tô Phi đổi sang đám rau trong cặp lồng mình.
Hứa Nam ngượng ngùng sờ mũi, “Hắc hắc, ngon quá…” Đầu bếp nhà Hứa Nam chỉ biết nấu đồ ăn cho thỏ, không thể so sánh với miếng thịt rán thơm nức mũi này!
Tô Phi tặng Hứa Nam một cái nhìn kỳ lạ, “Hứa Nam, ấy nữ tính hơn nhiều rồi!” Trước đây, Hứa Nam cướp thịt của Tô Phi đều không có lời giải thích, thỉnh thoảng còn dần đôi bờ vai của Tô Phi thành xanh tím.
Hứa Nam vừa nghe, tinh thần bừng sáng, “Ấy thấy tớ nữ tính thật à? Tốt quá đi mấy!” Chu Ngạn không thích người cười nói phớ lớ suốt ngày, Hứa Nam liền cập nhật tính từ dịu dàng vào từ điển, chỉ cần Hứa Nam hóa thân thành một cô gái dịu dàng thùy mị thì chuyện với Chu Ngạn khẳng định mã đáo thành công!
“Ấy thấy vui là được!” Tô Phi sâu sắc nói, đáy lòng bổ sung: tớ thích Hứa Nam hăng hái hơn! Nhưng đây là ý muốn của Hứa Nam, Tô Phi sẽ không can thiệp, mỗi người phải tự chịu trách nhiệm quyết định của mình, không quan hệ tuổi tác.
Buổi nói chuyện đột ngột giữa trưa cứ thế mà qua, lưu lại một đám cột phát sóng không bắt được tín hiệu, thật đáng thương, đáng thương a…
Chuyện này không ảnh hưởng buổi khám mắt chiều hôm đó, Tô Phi và Giang Cách vẫn cùng nhau xuất hiện.
Giang Cách vừa đi vừa nhìn Tô Phi, thấy Tô Phi không có phản ứng gì liền nhụt chí, “Tô Phi…”
“Lúc giữa trưa, bạn, có nghe được chuyện gì hay không? Là…” Giang Cách cẩn thận tìm từ, không quên chú ý sắc mặt Tô Phi.
“Bạn cho rằng mình nghe được những gì?” Tô Phi rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện.
“Không!” Giang Cách mồm nhanh hơn óc trả lời, dần thả lỏng. Giang Cách đoán không sai, Tô Phi quả nhiên khác những nữ sinh khác, con gái khi bị đồn chuyện xấu thường vội vã lập rõ vạch ngăn cách, hận không thể mổ ruột moi gan chứng minh trong sạch, rất ít người bình tĩnh như không có chuyện gì như Tô Phi vậy!
“Tô Phi, chúng ta vẫn là bạn bè, phải không?” Giang Cách nghẹn hỏi.
“Giang Cách!”
“Dạ!” Giang Cách khẩn trương đứng thẳng, Tô Phi nghĩ thầm, huấn luyện viên hẳn đang vỗ tay ăn mừng, sau một tuần huấn luyện quân sự học sinh Nam Liên vẫn nhớ được tư thế đứng thẳng tiêu chuẩn là như thế nào. Giang Cách xem xét, “Có chuyện gì?”
“Mình hi vọng, không có chướng ngại vật nào cản nổi tình bạn của chúng ta!” Tô Phi dừng chân, nghiêm túc nói. Giang Cách thở một hơi, “Bạn nên nói nhanh một chút! Đang nói lại dừng như vậy dễ dọa người lắm, chúng ta luôn là bạn bè mà!” Nói xong, Giang Cách lau mồ hôi lạnh trên trán, đi nhanh về phía trước.
“Giang Cách!”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm tĩnh của Tô Phi, Giang Cách dừng lại, tức giận nói: “Có - - - hả? Chúng ta đi nhanh thôi, không thì buổi khám mắt xong rồi mất!”
“Bạn đi nhầm đường rồi.”
“…” Giang Cách im lặng, đầu chếch bốn mươi lăm độ về phía trời cao, mặc niệm!
Tô Phi phì cười. Cảnh tượng hòa thuận, hạnh phúc này cực kỳ may mắn rơi vào mắt đám cột thu phát phủ sóng toàn trường. Kết quả, không nói cũng biết, mối tình thắm thiết của Giang Cách và Tô Phi được đóng dấu Xác nhận!
Tô Phi thức dậy từ sáng sớm, mặc đồng phục mùa hè của Nam Liên, đeo thẻ học sinh, ăn chút điểm tâm theo thường lệ là sữa đậu nành và xíu mại. Bảy giờ, Tô Phi rời nhà tới trường.
Hôm nay tới phiên trực của Tô Phi và Giang Cách. Ban tác phong kỷ luật được chia làm hai tổ lớn: tổ tác phong do Giang Cách quản và tổ kỷ luật do Tô Phi làm chủ. Thân là tổ trưởng nhưng số lượng công việc của hai người thậm chí còn nhiều gấp đôi so với các thành viên trong ban.
Theo quy định của trường Nam Liên, giờ vào lớp chỉ mở cổng phía Đông, đến khi tan học, hai cổng phía Đông và phía Nam mới đồng thời mở. Vậy nên, hiện giờ, Tô Phi và Giang Cách đang đứng hai bên cánh cổng phía Đông, đợi đến giờ tan học, mỗi người sẽ canh một cổng.
Học sinh không mặc đúng đồng phục, không đeo thẻ học sinh, gây ầm ĩ, mất trật tự sẽ bị cảnh cáo, ghi lại họ tên và lớp đang học, học sinh mang đồ ăn sáng hoặc đồ ăn vặt bị vào trường bắt đứng ở ngoài cổng, ăn hết mới được vào trường. Mỗi lần kiểm tra kỷ luật, hai thành viên khác khối được cử đi cùng nhau.
Vừa tăng hiệu suất làm việc, vừa dò xét lẫn nhau.
Thỉnh thoảng, ban kiểm tra cũng gặp phải những tình huống dở khóc dở cười, hôm thì có cậu chàng nghịch ngợm chạy đến trước mặt họ để chỉnh sửa trang phục, hôm thì gặp một cô nàng õng ẹo kê bàn trước cổng trường nhỏ nhẹ cắn từng miếng bánh mì, khiến cả ban vừa tức vừa buồn cười nhưng lại không thể bắt bím tóc mấy người kia.
Bảy giờ bốn mươi, bảo vệ đóng chặt cổng trường.Tô Phi và Giang Cách một trước một sau đi quanh sân trường một lượt, ý đồ khép lại sổ ghi chép buổi kiểm tra đầu ngày một cách sạch sẽ.
Bảy giờ năm mươi, Tô Phi và Giang Cách đi rà soát dãy phòng học. Tô Phi quan sát và thông tin kết quả kiểm tra, Giang Cách nhanh tay ghi chép, hai người phối hợp không một kẽ hở, nhanh chóng kết thúc phiên kiểm tra buổi sáng.
Dường như các bạn học sinh lớp 10A3 hôm nay bị vận rủi ập xuống đầu, hai tiết đầu bị bắt ngồi trong lớp làm kiểm tra trắc nghiệm. Làm xong bài kiểm tra, nhiều học sinh đưa tay quệt mồ hôi, ai oán cho thời cấp hai đẹp đẽ một đi không trở lại, đồng thời hâm mộ nhìn năm người ngồi ngay ngắn ở dãy bàn thứ hai, năm người đó như năm vị thần, kiểm tra lớn kiểm tra nhỏ đều không thể làm khó, làm bài mây trôi nước chảy, không nhăn mày một giây.
Sở Hải và Diệp San giữ chức lớp trưởng như thời cấp 2. Sau tiết hai, đài phát thanh trường nổi lên thanh âm quen thuộc, hai lớp trưởng tổ chức cho lớp ra sân tập thể dục giữa giờ. Riêng Tô Phi hôm nay được miễn, ra cửa lớp bàn việc với Giang Cách.
Sở Hải đút tay trong túi quần, đôi mắt luôn thâm trầm giờ càng tối như mực, vờ lơ đãng quay nhìn cửa lớp, khi quay sang chỗ khác, đôi mày đã xoắn tít lại với nhau. Sở Hải không thích cảm giác này, không, phải nói là ghét tới mức cực đoan cái cảm giác không thể khống chế tất cả mọi vật trong lòng bàn tay này! Hai nắm đấm dần được mở ra, cảm xúc hậm hực dần được áp chế, kiên định nghĩ: bất kỳ người nào, vật nào cũng không thể ngăn cản bước chân của tôi, nửa bước cũng không thể! Quyết không để tình huống này xuất hiện!
Tập thể dục giữa giờ kéo dài mười phút, trải qua kì huấn luyện quân sự thần sầu quỷ khóc, tay chân các bạn học sinh đã có thể sử dụng một cách linh hoạt, nhịp nhàng, ăn khớp với nhau.
Tô Phi và Giang Cách đi tuần tra các lớp, Tô Phi nghiêng đầu báo tên một số học sinh thực hiện sai động tác thể dục hay một hai người trốn trong lớp, Giang Cách tốc ký, ngẫu nhiên nói một hai câu đùa vui, chọc hai bả vai Tô Phi không ngừng run run lên xuống.
Một đôi con ngươi đen thăm thẳm thu hết hình ảnh hai người, cũng từ cặp mắt đó, một dòng điện phức tạp mãnh liệt bắn thẳng sang. Tô Phi nhạy cảm quay lại, là Sở Hải! Nhưng cặp mắt kia nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi quay đi, phảng phất như ánh mắt chán ghét, khinh thường tựa phát ra từ địa ngục kia là do Tô Phi nhất thời hoa mắt. Tô Phi nhún vai, học cùng nhiều năm như vậy nhưng Tô Phi chưa từng một lần hiểu rõ Sở Hải, có cảm giác con người này vô cùng ghét bỏ Tô Phi!
Rất nhiều năm sau, khi hai bên đều đã yên bề gia thất, Tô Phi mới hiểu được, sự căm ghét, khinh thường đó của Sở Hải không phải dành cho mọi người xung quanh mà cho chính bản thân anh ta. Nhưng hiểu biết đó qua bao năm tháng mới được hình thành, còn giờ, hiểu lầm giữa hai người đã bắt đầu kết nút.
“Sao vậy? Vừa gặp trai đẹp nào mà nhìn chăm chú vậy!” Giang Cách gõ gõ bả vai Tô Phi, trêu ghẹo. Tô Phi lạnh nhạt lắc đầu, “Bạn nghĩ nhiều rồi, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Cái biểu cảm lạnh lùng này! Giang Cách suýt tức điên. Không thể không thừa nhận, Giang Cách từng có thời gian cảm mến Tô Phi, thường xuyên có những ý nghĩ không an phận. Nhưng cái biểu cảm thờ ơ đáng ghét kia đã ngăn Giang Cách lại ngay từ vòng gửi xe. Giang Cách chỉ có thể tự an ủi, một bó lớn học sinh Nam Liên cũng ôm mớ cảm xúc bòng bong đó với Tô Phi mà đâu làm được gì! May mà Giang Cách kịp thời tỉnh ngộ, vung kiếm chặt đứt sợi tơ vương này!
Hiện tại, có thể đứng bên trò chuyện, làm bạn bè bình thường đã cực kỳ ổn rồi, không phải phiền não! Nếu cứ khăng khăng ôm chặt đám rơm, người rặm bụng chỉ có thể là Giang Cách. Một người con gái có chỉ số thông minh ngược chiều với chỉ số tình cảm liệu có hiểu cái gì là động tâm không? Hoàn toàn không có khả năng! Dù ngày ấy có đến thì hẳn người đàn ông giúp cô ấy hiểu ra cũng đã xanh xao vàng vọt, vô cùng đáng xấu hổ!
“Giang Cách?”
Giang Cách lấy lại tinh thần, kêu, “Ngay đây!”, sải chân đuổi kịp.
Giờ ăn trưa, học sinh lớp 10A3 tự giác nhốt mình trong phòng học, vừa học vừa ăn, phương pháp nâng cao hiệu suất này được các thần thi Nam Liên sử dụng bao đời và truyền tụng tới các thế hệ sau!
“Tô Phi!” Hứa Nam gọi to, chạy vào A3, ngồi đối diện Tô Phi, kích động buông cặp lồng trong tay xuống, “Ấy biết hôm nay tớ nghe được gì không?”
“Chuyện gì?” Tô Phi bình thản nhìn mặt cô bạn thân đã mất mặt hai tuần lễ.
Hứa Nam quen thói hỏi xong trả lời luôn, chưa kịp mở cặp lồng cơm đã liến thoắng: “Tô Phi, có người bảo ấy với Giang Cách là một đôi! Thật không? Thật không? Khó tin quá ta! Thật không vậy?”
Nếu có cuộc thi về cường độ âm thanh giữa giọng Hứa Nam với cái loa phát thanh trường, đảm bảo Hứa Nam thắng một cách vang dội. Học sinh 10A3 ăn cơm chậm lại, dựng lỗ tai lên nghe ý kiến của đương sự. Chuyện Tô Phi với Giang Cách ai cũng thấy, bọn họ ngại bản thân không quen thân với Tô Phi nên mới không dám hỏi trực tiếp, chỉ âm thầm rỉ rả đằng xa.
Trước mặt Tô Phi, ai nấy đều tỏ vẻ tập trung làm chuyện của mình! Nhưng có người hỏi, những người đó không hề thấy xấu hổ mà tuôn ào ào những gì có trong đầu, dặm thêm tí mắm tí muối thôi, tự do ngôn luận là một trong những quyền cơ bản của con người mà! Ha ha!
Nghe xong mấy lời của Hứa Nam, Tô Phi vẫn ung dung, tao nhã gắp miếng thịt rán, đưa lên miệng nhai nhai.
Hứa Nam nóng vội thúc giục, “Ấy nói nhanh một chút đi! Tớ chưa dám tin đâu! Hay là ấy thực sự…”
Đã là học sinh cấp ba cả rồi, đâu còn ngây thơ trong sáng như hồi cấp hai, nhớ hồi đó nhìn thấy người thầm mến từ đằng xa còn thẹn thùng cúi đầu, muốn mở miệng nói câu chào còn ngắc ngứ vài giờ. Mà cấp ba chỉ kéo dài vài năm, không ít lá gan được vỗ về béo tốt, chuyên trị đi làm những chuyện mấy năm trước chỉ dám nghĩ trong đầu kia. Hứa Nam đương nhiên là một trong số đó, tùy tùy tiện tiện, dây thần kinh cùng họ với dây điện, thỉnh thoảng mới thông, đôi khi quá tải, thường thường chập mạch.
“Hứa Nam.” Tô Phi tạm dừng động tác nhai, nâng tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ là mười hai giờ năm mươi…”
“…” Hứa Nam tỏ vẻ phẫn nộ, liều mạng gắp sạch thịt rán trong cặp lồng Tô Phi đổi sang đám rau trong cặp lồng mình.
Hứa Nam ngượng ngùng sờ mũi, “Hắc hắc, ngon quá…” Đầu bếp nhà Hứa Nam chỉ biết nấu đồ ăn cho thỏ, không thể so sánh với miếng thịt rán thơm nức mũi này!
Tô Phi tặng Hứa Nam một cái nhìn kỳ lạ, “Hứa Nam, ấy nữ tính hơn nhiều rồi!” Trước đây, Hứa Nam cướp thịt của Tô Phi đều không có lời giải thích, thỉnh thoảng còn dần đôi bờ vai của Tô Phi thành xanh tím.
Hứa Nam vừa nghe, tinh thần bừng sáng, “Ấy thấy tớ nữ tính thật à? Tốt quá đi mấy!” Chu Ngạn không thích người cười nói phớ lớ suốt ngày, Hứa Nam liền cập nhật tính từ dịu dàng vào từ điển, chỉ cần Hứa Nam hóa thân thành một cô gái dịu dàng thùy mị thì chuyện với Chu Ngạn khẳng định mã đáo thành công!
“Ấy thấy vui là được!” Tô Phi sâu sắc nói, đáy lòng bổ sung: tớ thích Hứa Nam hăng hái hơn! Nhưng đây là ý muốn của Hứa Nam, Tô Phi sẽ không can thiệp, mỗi người phải tự chịu trách nhiệm quyết định của mình, không quan hệ tuổi tác.
Buổi nói chuyện đột ngột giữa trưa cứ thế mà qua, lưu lại một đám cột phát sóng không bắt được tín hiệu, thật đáng thương, đáng thương a…
Chuyện này không ảnh hưởng buổi khám mắt chiều hôm đó, Tô Phi và Giang Cách vẫn cùng nhau xuất hiện.
Giang Cách vừa đi vừa nhìn Tô Phi, thấy Tô Phi không có phản ứng gì liền nhụt chí, “Tô Phi…”
“Lúc giữa trưa, bạn, có nghe được chuyện gì hay không? Là…” Giang Cách cẩn thận tìm từ, không quên chú ý sắc mặt Tô Phi.
“Bạn cho rằng mình nghe được những gì?” Tô Phi rốt cuộc hiểu rõ mọi chuyện.
“Không!” Giang Cách mồm nhanh hơn óc trả lời, dần thả lỏng. Giang Cách đoán không sai, Tô Phi quả nhiên khác những nữ sinh khác, con gái khi bị đồn chuyện xấu thường vội vã lập rõ vạch ngăn cách, hận không thể mổ ruột moi gan chứng minh trong sạch, rất ít người bình tĩnh như không có chuyện gì như Tô Phi vậy!
“Tô Phi, chúng ta vẫn là bạn bè, phải không?” Giang Cách nghẹn hỏi.
“Giang Cách!”
“Dạ!” Giang Cách khẩn trương đứng thẳng, Tô Phi nghĩ thầm, huấn luyện viên hẳn đang vỗ tay ăn mừng, sau một tuần huấn luyện quân sự học sinh Nam Liên vẫn nhớ được tư thế đứng thẳng tiêu chuẩn là như thế nào. Giang Cách xem xét, “Có chuyện gì?”
“Mình hi vọng, không có chướng ngại vật nào cản nổi tình bạn của chúng ta!” Tô Phi dừng chân, nghiêm túc nói. Giang Cách thở một hơi, “Bạn nên nói nhanh một chút! Đang nói lại dừng như vậy dễ dọa người lắm, chúng ta luôn là bạn bè mà!” Nói xong, Giang Cách lau mồ hôi lạnh trên trán, đi nhanh về phía trước.
“Giang Cách!”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm tĩnh của Tô Phi, Giang Cách dừng lại, tức giận nói: “Có - - - hả? Chúng ta đi nhanh thôi, không thì buổi khám mắt xong rồi mất!”
“Bạn đi nhầm đường rồi.”
“…” Giang Cách im lặng, đầu chếch bốn mươi lăm độ về phía trời cao, mặc niệm!
Tô Phi phì cười. Cảnh tượng hòa thuận, hạnh phúc này cực kỳ may mắn rơi vào mắt đám cột thu phát phủ sóng toàn trường. Kết quả, không nói cũng biết, mối tình thắm thiết của Giang Cách và Tô Phi được đóng dấu Xác nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.