Chương 98: Tin vui.
Cố Tiêu
17/02/2017
Nghĩ đến khuôn mặt tái ngắt như quan tài ngàn năm không đổi của quản gia Jill, Alan không thể tự chủ, rung lắc mạnh mẽ.
Alan tuyệt đối, tuyệt đối không muốn đơn thương độc mã đối diện với quản gia Jill.
Nói thật, ở giữa mưa bom bão đạn Alan chưa thèm nhăn mày, nhưng đối mặt với khuôn mặt như ván gỗ vô hồn của quản gia Jill, Alan chỉ muốn đạp cửa mà chạy.
Alan từng bị Ailie hãm hại, bị quản gia Jill kéo đến lò sưởi âm, chuyện xảy ra tiếp theo là ác mộng cả đời Alan!
Phòng rất ấm, ấm đến toát sạch mồ hôi. Lò sưởi âm sáng lung linh... Quản gia Jill trừ một tháng tiền lương của Alan, chuyện này đối với Alan cũng thường thôi, thành thói quen rồi.
Nhưng, quản gia Jill, trước mặt Alan, ném sạch tiền lương tháng của Alan vào lò sưởi, mỉm cười nhìn những đồng tiền đáng yêu của Alan cháy bùng thành tro, không thừa một mảnh!
Sau đó, quản gia Jill không quên “thân thiết” kéo Alan lại uống trà chuyện phiếm.
Nước trà hôm đó là thứ đắng nhất, khó uống nhất Alan từng cho vào miệng, hình như quản gia Jill mời Alan nuốt lá trà thì đúng hơn. Bởi trong chén long tong vài giọt nước, còn đâu toàn lá trà khô.
Alan vừa uống thứ nước trà đắng nghét, vừa nhìn chăm chú vào đôi môi trắng bệch không ngừng nhả ra âm thanh trầm khàn, lải nhải, nói đi nói lại một vấn đề mấy tiếng đồng hồ, tặng cho Alan một đầu ong ong những lời khuyên thấm thía.
Khó trách tại sao mỗi lần nhắc tới quản gia Jill, Felix liền cười như ông mặt trời, thân thiết lôi kéo Alan uống trà tán gẫu, thiếu mỗi đốt tiền!
Mãi đến khi Alan không còn nghe nổi mà nằm sấp xuống cầu xin tha thứ, quản gia Jill mới tốt bụng kết thúc mối tâm sự kéo dài năm tiếng đồng hồ, thành ra sau này, Alan cứ nhìn thấy quản gia Jill, cả người liền cứng đờ như con tép khô.
Alan nhớ lại, sợ hãi, vỗ ngực, “May mà không bị quản gia Jill bắt được, bằng không sẽ không đơn giản như đốt tiền, uống lá trà, nói chuyện phiếm nữa. Quản gia Jill đúng là khắc tinh, Alan không sợ trời không sợ đất... thế nào lại...”
“Vâng vâng vâng, Alan ông không sợ trời không sợ đất, thế nào lại sợ quản gia Jill tóm cơ chứ! Tui không biết đâu đấy. Sau này ông biết cái gì thì phải kể với tui nữa, tui cũng phải biết mà.”
Ailie giễu cợt tiếp, “Mà nếu ông không nói lời ngốc nghếch thì làm sao bị quản gia Jill tóm, chuyện này nói lên rằng ông mang vận xui, không được thượng đế ban phước nha.” Ông mà không ngốc, làm sao tui hãm hại nổi, làm sao bị mời đi đốt tiền, uống trà, tán gẫu chứ.
“Sao cái miệng của bà chẳng tuôn ra được lời lẽ hay ho gì nhỉ? Hay lời hay bà dành cho người khác hết rồi, thế nên khắc nghiệt bà xả hết lên tui, hình như tui đâu đắc tội bà, chẳng lẽ bà đang trong mấy ngày của tháng?”
Alan bới gáy, không thể thông suốt vấn đề này, hay đời trước Alan nợ Ailie rất rất nhiều tiền, nên đời này mới bị Ailie áp bức, chà đạp... Alan sống nghẹn khuất!
Nếu đúng là phụ nữ trong kỳ sẽ rất nóng tính, hẳn một kỳ của Ailie phải kéo dài 365 ngày, tính mới nóng như vậy.
“Tui vẫn còn nói tiếng người với ông, đối với ông ---” Ailie nhe răng, “Tui không thể nói ra lời hay ý đẹp, không cắn ông một cái đã quá nhẹ rồi.” Ailie vẫn nhớ ngày đầu tiên hai người gặp, câu nói của Alan còn mới tinh nguyên trong ký ức.
Lần đầu tiên gặp mặt, Alan đã cau mày xua đuổi Ailie, “Nhóc béo tránh ra, tui không ở cạnh kẻ quái dị.” Chính câu nói này đã đánh vỡ hoàn toàn ý định hàng xóm láng giềng tắt lửa tối đèn có nhau của Ailie.
Từ giây phút đó, Ailie đem lời của Alan làm động lực khích lệ bản thân, nỗ lực giảm béo, nỗ lực trở thành mỹ nhân, nỗ lực ăn hiếp Alan, nỗ lực... Dù sao Ailie giỏi nhất nhớ dai, đem nỗ lực tra tấn Alan là mục tiêu đầu tiên của cuộc đời.
Cho nên mới nói, thà đắc tội kẻ bỉ ổi chứ đừng động đến đàn bà!
Alan sợ sệt lùi ra phía sau, bộ dáng hai mắt sáng lòe của Ailie thật đáng sợ, phong thái nữ ma đầu nở rộ không sót chút nào. Ailie lại tính kế Alan rồi! Alan chợt nhớ đến lý do Ailie đến tìm Alan nói chuyện
Đối mặt với mụ bạn hàng xóm lấy việc ức hiếp bản thân làm thú vui, Alan thật sự không nhớ nổi những cảnh tình thương mến thương, có chăng chỉ là những khung hình tra tấn tàn bạo, mà kẻ chịu đòn là Alan.
“Ailie, bà định nói chuyện gì ý nhỉ?” Alan trượt tròng mắt, đổi đề tài.
Ailie vỗ đùi, lẩm bẩm, “Đúng rồi, tui định nói chuyện gì nhỉ.” Alan nước mắt ròng ròng, hất bàn tay trên đùi ra, lòng căm giận mắng: ma nữ! Đùi Alan nên Ailie cứ vỗ như không, đau chết lên được.
Đỏ cả mảng lớn rồi, mụ thô lỗ, trách không được từng này tuổi còn chưa có chồng.
“Alan này, ông là đàn ông, đau đớn một chút mà không chịu được à? Nhớ năm ấy ông mới tập võ, biểu cảm trên mặt cũng chẳng phong phú như hôm nay, huống hồ ông da dày thịt béo, cái đập của tui chỉ là muỗi, đừng giả vờ!”
Cái gì mà Alan da dày thịt béo không sợ đau, vỗ đùi như thả bom nơtron! Hổ cái ra tay không biết nặng nhẹ, phân rõ phải trái với hổ cái còn không bằng nói chuyện với heo.
Alan lấy tay che miệng, ngáp liền vài cái, mí mắt sụp xuống, mở miệng thỏa hiệp, “Ailie bà có gì thì nói nhanh, đừng làm mất thời gian nữa. Lần lần lữa lữa đến ngày mai cũng chưa nói ra, bà nói nhanh còn đi ngủ. Tui mệt lắm rồi!”
“Tại ông cứ chen ngang! Bằng không chúng ta đã nói xong. Tui thấy...” Ailie bám vào tai Alan, bô bô toàn bộ phỏng đoán.
Alan lắc đầu, kinh ngạc nhíu mày, “Không thể, nếu thiếu gia biết thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy, bà nên quên chuyện này đi.”
Cái ngữ đàn ông không thể nào không vô tâm, ngoại trừ thiếu gia.
Ailie đảo mắt trắng dã, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đưa ra chứng cứ, “Chờ ông phát hiện ra thì phu nhân đã sinh con xong, mau dùng cái đầu cún của ông nghĩ mau! Hành vi của thiếu gia dạo này rất bất thường. Tui không tin ông không nhận ra.”
“Chỉ là thiếu gia càng ngày càng gần gũi thiếu phu nhân, theo lộ trình tình yêu của hai người thì bây giờ phát triển đến mức độ dính như keo là bình thường, tui chả thấy gì bất thường.” Alan nghĩ phải nghĩ trái vẫn nghĩ không ra.
Ailie thở dài, Alan quả là không bột không gột nên hồ, gỗ mục khó đẽo!
“Mấy hôm nay quản gia Jill đã cất hết mọi đồ điện tử thuộc quyền sở hữu của thiếu phu nhân, đúng hay sai?”
“Đúng.” Alan chần chừ gật đầu.
“Nếu tui nhớ không nhầm, đồ điện tử ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của thai nhi, vậy nên, quản gia Jill mới đem cất hết, không phải rất rõ ràng sao. Ông tưởng là Cổ Đức Sâm thực muốn thay toàn bộ đồ điện chắc?”
“Nghe bà nói vậy, tui hình như cũng hiểu hiểu, trách không được quản gia Jill đem cất toàn bộ, nếu nói là đổi mới thì có phần gượng ép.”
Alan vuốt cằm nghĩ lại, đồ điện ở Cổ Đức Sâm đều là sản phẩm an toàn nhất, phóng xạ thấp nhất toàn thế giới, không thể động tí là đổi mới toàn bộ, huống hồ, các sản phẩm này đều là loại tân tiến nhất, muốn đổi cũng không thể tìm ra các mẫu tân tiến hơn.
“Còn nữa, mỗi ngày quản gia Jill đều làm các món ăn bài thuốc bưng lên cho thiếu phu nhân, tui nhớ hôm nay là món canh gà nấm hương củ từ.”
Xem ra thiếu gia đã sớm phát hiện, thiếu phu nhân vẫn đang lơ mơ chẳng biết gì. Thiếu phu nhân có khi phải đợi cái bụng lùm lùm mới biết. May mắn, thiếu phu nhân luôn ưa thanh tĩnh, bằng không những người phục vụ như bọn họ sẽ ngủ không yên.
“Nhưng tại sao thiếu gia không nói tin vui này cho thiếu phu nhân?” Alan hỏi.
“Tui bảo tui chỉ đoán thôi mà, tui đâu dám chắc 100% thiếu phu nhân mang thai. Nếu là thật, mà thiếu gia lại không nói, tui đoán có khi thiếu gia sợ thiếu phu nhân sẽ hoảng hốt. Thiếu phu nhân mới mười sáu tuổi, lần đầu tiên trải qua chuyện này, không sợ mới lạ. Hơn nữa, tui nghe nói, con gái Trung Quốc không kết hôn sớm, đến mười tám tuổi mới trưởng thành.”
“Đây không phải Trung Quốc, người Anh chúng ta mười sáu tuổi đã trưởng thành, trong khu vực châu Âu, nữ sinh mười sáu tuổi sinh con là chuyện bình thường, thậm chí trẻ hơn đã tay bồng tay bế đều có, có chuyện gì mà lạ. Thiếu phu nhân ở đây đã bao năm, mưa dầm thấm đất, loại chuyện này đã tai nghe mắt thấy nhiều. Bà không cần lo lắng, Ailie. Thiếu phu nhân là người hiểu lí lẽ, sẽ không bối rối vì chuyện này.”
Bao năm qua, Alan chưa từng thấy thiếu phu nhân rối rắm, thiếu phu nhân luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, xử lý mọi chuyện nhẹ như mây bay. Cô gái như vậy rất khó để nắm bắt, ngay cả thiếu gia cũng phải mất tới mười sáu năm! Cũng may, kết cục đoàn tụ, cả nhà cùng vui. Theo quan điểm của Alan, thiếu gia đến giờ mới có con là hơi muộn, năm đó, Albert mới mười bảy tuổi đã có thiếu gia.
“Ông nói thì thoải mái, nếu đổi lại là ông, đột nhiên mọc thêm đứa con trong bụng, chẳng lẽ ông không kinh hoàng. Xương tủy thiếu phu nhân vẫn là người Trung Quốc, một số tập tính đã ăn sâu.”
“Đừng có so sánh với tui. Bụng tui sao tự dưng nhú lên một đứa nhỏ, bà đừng làm tui sợ.” Alan quát.
“Tui chỉ lấy ví dụ, đừng tức giận! Đừng tức giận!” Ailie chắp tay hình chữ thập, giả tạo cong khóe miệng, “Sau này không so sánh với ông nữa, được chưa?” Nhìều nhất cũng chỉ lấy ông làm ví dụ, nơi trút giận thôi. Lần này Ailie không thèm tính toàn với Alan, trời tối lắm rồi.
Alan tuyệt đối, tuyệt đối không muốn đơn thương độc mã đối diện với quản gia Jill.
Nói thật, ở giữa mưa bom bão đạn Alan chưa thèm nhăn mày, nhưng đối mặt với khuôn mặt như ván gỗ vô hồn của quản gia Jill, Alan chỉ muốn đạp cửa mà chạy.
Alan từng bị Ailie hãm hại, bị quản gia Jill kéo đến lò sưởi âm, chuyện xảy ra tiếp theo là ác mộng cả đời Alan!
Phòng rất ấm, ấm đến toát sạch mồ hôi. Lò sưởi âm sáng lung linh... Quản gia Jill trừ một tháng tiền lương của Alan, chuyện này đối với Alan cũng thường thôi, thành thói quen rồi.
Nhưng, quản gia Jill, trước mặt Alan, ném sạch tiền lương tháng của Alan vào lò sưởi, mỉm cười nhìn những đồng tiền đáng yêu của Alan cháy bùng thành tro, không thừa một mảnh!
Sau đó, quản gia Jill không quên “thân thiết” kéo Alan lại uống trà chuyện phiếm.
Nước trà hôm đó là thứ đắng nhất, khó uống nhất Alan từng cho vào miệng, hình như quản gia Jill mời Alan nuốt lá trà thì đúng hơn. Bởi trong chén long tong vài giọt nước, còn đâu toàn lá trà khô.
Alan vừa uống thứ nước trà đắng nghét, vừa nhìn chăm chú vào đôi môi trắng bệch không ngừng nhả ra âm thanh trầm khàn, lải nhải, nói đi nói lại một vấn đề mấy tiếng đồng hồ, tặng cho Alan một đầu ong ong những lời khuyên thấm thía.
Khó trách tại sao mỗi lần nhắc tới quản gia Jill, Felix liền cười như ông mặt trời, thân thiết lôi kéo Alan uống trà tán gẫu, thiếu mỗi đốt tiền!
Mãi đến khi Alan không còn nghe nổi mà nằm sấp xuống cầu xin tha thứ, quản gia Jill mới tốt bụng kết thúc mối tâm sự kéo dài năm tiếng đồng hồ, thành ra sau này, Alan cứ nhìn thấy quản gia Jill, cả người liền cứng đờ như con tép khô.
Alan nhớ lại, sợ hãi, vỗ ngực, “May mà không bị quản gia Jill bắt được, bằng không sẽ không đơn giản như đốt tiền, uống lá trà, nói chuyện phiếm nữa. Quản gia Jill đúng là khắc tinh, Alan không sợ trời không sợ đất... thế nào lại...”
“Vâng vâng vâng, Alan ông không sợ trời không sợ đất, thế nào lại sợ quản gia Jill tóm cơ chứ! Tui không biết đâu đấy. Sau này ông biết cái gì thì phải kể với tui nữa, tui cũng phải biết mà.”
Ailie giễu cợt tiếp, “Mà nếu ông không nói lời ngốc nghếch thì làm sao bị quản gia Jill tóm, chuyện này nói lên rằng ông mang vận xui, không được thượng đế ban phước nha.” Ông mà không ngốc, làm sao tui hãm hại nổi, làm sao bị mời đi đốt tiền, uống trà, tán gẫu chứ.
“Sao cái miệng của bà chẳng tuôn ra được lời lẽ hay ho gì nhỉ? Hay lời hay bà dành cho người khác hết rồi, thế nên khắc nghiệt bà xả hết lên tui, hình như tui đâu đắc tội bà, chẳng lẽ bà đang trong mấy ngày của tháng?”
Alan bới gáy, không thể thông suốt vấn đề này, hay đời trước Alan nợ Ailie rất rất nhiều tiền, nên đời này mới bị Ailie áp bức, chà đạp... Alan sống nghẹn khuất!
Nếu đúng là phụ nữ trong kỳ sẽ rất nóng tính, hẳn một kỳ của Ailie phải kéo dài 365 ngày, tính mới nóng như vậy.
“Tui vẫn còn nói tiếng người với ông, đối với ông ---” Ailie nhe răng, “Tui không thể nói ra lời hay ý đẹp, không cắn ông một cái đã quá nhẹ rồi.” Ailie vẫn nhớ ngày đầu tiên hai người gặp, câu nói của Alan còn mới tinh nguyên trong ký ức.
Lần đầu tiên gặp mặt, Alan đã cau mày xua đuổi Ailie, “Nhóc béo tránh ra, tui không ở cạnh kẻ quái dị.” Chính câu nói này đã đánh vỡ hoàn toàn ý định hàng xóm láng giềng tắt lửa tối đèn có nhau của Ailie.
Từ giây phút đó, Ailie đem lời của Alan làm động lực khích lệ bản thân, nỗ lực giảm béo, nỗ lực trở thành mỹ nhân, nỗ lực ăn hiếp Alan, nỗ lực... Dù sao Ailie giỏi nhất nhớ dai, đem nỗ lực tra tấn Alan là mục tiêu đầu tiên của cuộc đời.
Cho nên mới nói, thà đắc tội kẻ bỉ ổi chứ đừng động đến đàn bà!
Alan sợ sệt lùi ra phía sau, bộ dáng hai mắt sáng lòe của Ailie thật đáng sợ, phong thái nữ ma đầu nở rộ không sót chút nào. Ailie lại tính kế Alan rồi! Alan chợt nhớ đến lý do Ailie đến tìm Alan nói chuyện
Đối mặt với mụ bạn hàng xóm lấy việc ức hiếp bản thân làm thú vui, Alan thật sự không nhớ nổi những cảnh tình thương mến thương, có chăng chỉ là những khung hình tra tấn tàn bạo, mà kẻ chịu đòn là Alan.
“Ailie, bà định nói chuyện gì ý nhỉ?” Alan trượt tròng mắt, đổi đề tài.
Ailie vỗ đùi, lẩm bẩm, “Đúng rồi, tui định nói chuyện gì nhỉ.” Alan nước mắt ròng ròng, hất bàn tay trên đùi ra, lòng căm giận mắng: ma nữ! Đùi Alan nên Ailie cứ vỗ như không, đau chết lên được.
Đỏ cả mảng lớn rồi, mụ thô lỗ, trách không được từng này tuổi còn chưa có chồng.
“Alan này, ông là đàn ông, đau đớn một chút mà không chịu được à? Nhớ năm ấy ông mới tập võ, biểu cảm trên mặt cũng chẳng phong phú như hôm nay, huống hồ ông da dày thịt béo, cái đập của tui chỉ là muỗi, đừng giả vờ!”
Cái gì mà Alan da dày thịt béo không sợ đau, vỗ đùi như thả bom nơtron! Hổ cái ra tay không biết nặng nhẹ, phân rõ phải trái với hổ cái còn không bằng nói chuyện với heo.
Alan lấy tay che miệng, ngáp liền vài cái, mí mắt sụp xuống, mở miệng thỏa hiệp, “Ailie bà có gì thì nói nhanh, đừng làm mất thời gian nữa. Lần lần lữa lữa đến ngày mai cũng chưa nói ra, bà nói nhanh còn đi ngủ. Tui mệt lắm rồi!”
“Tại ông cứ chen ngang! Bằng không chúng ta đã nói xong. Tui thấy...” Ailie bám vào tai Alan, bô bô toàn bộ phỏng đoán.
Alan lắc đầu, kinh ngạc nhíu mày, “Không thể, nếu thiếu gia biết thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy, bà nên quên chuyện này đi.”
Cái ngữ đàn ông không thể nào không vô tâm, ngoại trừ thiếu gia.
Ailie đảo mắt trắng dã, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục đưa ra chứng cứ, “Chờ ông phát hiện ra thì phu nhân đã sinh con xong, mau dùng cái đầu cún của ông nghĩ mau! Hành vi của thiếu gia dạo này rất bất thường. Tui không tin ông không nhận ra.”
“Chỉ là thiếu gia càng ngày càng gần gũi thiếu phu nhân, theo lộ trình tình yêu của hai người thì bây giờ phát triển đến mức độ dính như keo là bình thường, tui chả thấy gì bất thường.” Alan nghĩ phải nghĩ trái vẫn nghĩ không ra.
Ailie thở dài, Alan quả là không bột không gột nên hồ, gỗ mục khó đẽo!
“Mấy hôm nay quản gia Jill đã cất hết mọi đồ điện tử thuộc quyền sở hữu của thiếu phu nhân, đúng hay sai?”
“Đúng.” Alan chần chừ gật đầu.
“Nếu tui nhớ không nhầm, đồ điện tử ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển của thai nhi, vậy nên, quản gia Jill mới đem cất hết, không phải rất rõ ràng sao. Ông tưởng là Cổ Đức Sâm thực muốn thay toàn bộ đồ điện chắc?”
“Nghe bà nói vậy, tui hình như cũng hiểu hiểu, trách không được quản gia Jill đem cất toàn bộ, nếu nói là đổi mới thì có phần gượng ép.”
Alan vuốt cằm nghĩ lại, đồ điện ở Cổ Đức Sâm đều là sản phẩm an toàn nhất, phóng xạ thấp nhất toàn thế giới, không thể động tí là đổi mới toàn bộ, huống hồ, các sản phẩm này đều là loại tân tiến nhất, muốn đổi cũng không thể tìm ra các mẫu tân tiến hơn.
“Còn nữa, mỗi ngày quản gia Jill đều làm các món ăn bài thuốc bưng lên cho thiếu phu nhân, tui nhớ hôm nay là món canh gà nấm hương củ từ.”
Xem ra thiếu gia đã sớm phát hiện, thiếu phu nhân vẫn đang lơ mơ chẳng biết gì. Thiếu phu nhân có khi phải đợi cái bụng lùm lùm mới biết. May mắn, thiếu phu nhân luôn ưa thanh tĩnh, bằng không những người phục vụ như bọn họ sẽ ngủ không yên.
“Nhưng tại sao thiếu gia không nói tin vui này cho thiếu phu nhân?” Alan hỏi.
“Tui bảo tui chỉ đoán thôi mà, tui đâu dám chắc 100% thiếu phu nhân mang thai. Nếu là thật, mà thiếu gia lại không nói, tui đoán có khi thiếu gia sợ thiếu phu nhân sẽ hoảng hốt. Thiếu phu nhân mới mười sáu tuổi, lần đầu tiên trải qua chuyện này, không sợ mới lạ. Hơn nữa, tui nghe nói, con gái Trung Quốc không kết hôn sớm, đến mười tám tuổi mới trưởng thành.”
“Đây không phải Trung Quốc, người Anh chúng ta mười sáu tuổi đã trưởng thành, trong khu vực châu Âu, nữ sinh mười sáu tuổi sinh con là chuyện bình thường, thậm chí trẻ hơn đã tay bồng tay bế đều có, có chuyện gì mà lạ. Thiếu phu nhân ở đây đã bao năm, mưa dầm thấm đất, loại chuyện này đã tai nghe mắt thấy nhiều. Bà không cần lo lắng, Ailie. Thiếu phu nhân là người hiểu lí lẽ, sẽ không bối rối vì chuyện này.”
Bao năm qua, Alan chưa từng thấy thiếu phu nhân rối rắm, thiếu phu nhân luôn thích ứng với mọi hoàn cảnh, xử lý mọi chuyện nhẹ như mây bay. Cô gái như vậy rất khó để nắm bắt, ngay cả thiếu gia cũng phải mất tới mười sáu năm! Cũng may, kết cục đoàn tụ, cả nhà cùng vui. Theo quan điểm của Alan, thiếu gia đến giờ mới có con là hơi muộn, năm đó, Albert mới mười bảy tuổi đã có thiếu gia.
“Ông nói thì thoải mái, nếu đổi lại là ông, đột nhiên mọc thêm đứa con trong bụng, chẳng lẽ ông không kinh hoàng. Xương tủy thiếu phu nhân vẫn là người Trung Quốc, một số tập tính đã ăn sâu.”
“Đừng có so sánh với tui. Bụng tui sao tự dưng nhú lên một đứa nhỏ, bà đừng làm tui sợ.” Alan quát.
“Tui chỉ lấy ví dụ, đừng tức giận! Đừng tức giận!” Ailie chắp tay hình chữ thập, giả tạo cong khóe miệng, “Sau này không so sánh với ông nữa, được chưa?” Nhìều nhất cũng chỉ lấy ông làm ví dụ, nơi trút giận thôi. Lần này Ailie không thèm tính toàn với Alan, trời tối lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.