Chương 130
Sasoriza
10/01/2021
Sau khi đi xuống cantin ăn một chút lót dạ, Hứa Giai Kì quay lại phòng của anh với một bát cháo nóng trên tay . Cũng may ở dưới đó có một gói cháo cùng với bình siêu tốc nên cô quyết định pha cháo cho anh . Mặc dù sẽ không đảm bảo chất dinh dưỡng cho lắm nhưng cũng đành vậy thôi chứ bây giờ trời tối rồi cô cũng không dám ra ngoài một mình đâu .
Hứa Giai Kì đặt bát cháo xuống chiếc bàn nhỏ đặt gần giường, yên lặng ngồi nhìn Lục Hạo Thiên . Anh vẫn chưa có dậy, cứ ngồi không thế này thật nhàm chán . Không có ai để chơi cùng hết .
–" Lục Hạo Thiên, anh mau dậy đi, anh cứ như vậy mãi thật sự em rất lo . "
–" Sao anh vẫn chưa chịu dậy nữa ? "
–" Anh đã ngủ cả buổi rồi cơ mà ! Mau dậy đi"
Hứa Giai Kì ngồi trên ghế lẩm bẩm một mình giống như người tự kỉ
Lúc này, Lục Hạo Thiên nằm trên giường bắt đầu cử động . Ánh đèn chiếu vào mắt khiến anh khó chịu nhíu mày . Hứa Giai Kì chú ý đến hành động của anh liền chạy đến, lấy tay che vào mắt anh cho đỡ chói . Sau một lúc anh cũng từ từ mở mắt ra, thấy cô đang đứng trước mặt mình với bộ dạng vừa lo lắng vừa vui vẻ kia khiến anh rất vui .
–" Anh dậy rồi ?! " Hứa Giai Kì nói
Lục Hạo Thiên ngồi dậy " Ừm " một tiếng rồi kéo cô ngồi xuống giường
–" Làm em lo lắng rồi ! " Lục Hạo Thiên nở nụ cười nhợt nhạt nhìn cô nói
–" Có là gì đâu chứ ! So với những gì anh đã làm cho em thì nó có đáng là gì đâu ! " Hứa Giai Kì vừa nói vừa vươn tay ra lấy chén cháo vẫn còn nóng trên chiếc bàn nhỏ : " Anh mau ăn ! Như vậy mới mau hồi phục ! "
–" Không ăn có được không ? " Mùi cháo bay đến khiến anh không thấy thoải mái, khó chịu nhìn cô rồi hỏi
Không phải anh không muốn ăn mà là ăn không được . Hiện giờ anh vẫn cảm thấy no no, gửi mùi của chén cháo này có chút khiến anh... muốn nôn !
–" Anh không thích ăn cháo sao ? Nói đi, muốn ăn gì ? Bây giờ em ... " Hứa Giai Kì nhìn ra bên ngoài tấm cửa kính thấy trời đã tối om, ngập ngừng nói tiếp : " Bây giờ em có thể ra mua cho anh " Rồi cười gượng
–" Không cần đâu ! Bây giờ anh không muốn ăn . "
–" Nhưng anh không ăn thì làm sao uống thuốc ?! " Hứa Giai Kì cầm thìa, lấy một ít cháo lên đưa tới miệng Lục Hạo Thiên :" Anh ăn một chút lót dạ đi rồi còn uống thuốc ! Một chút thôi ! "
Lục Hạo Thiên thấy cô như vậy cũng không nỡ từ chối liền mở miệng ngậm lấy muỗng cháo kia nhanh chóng nuốt xuống .
–" Được rồi ! Đưa anh thuốc đi ! "
Hứa Giai Kì rũ mắt xuống, những lời đang tính nói ra liền ném xang một bên . Cô để chén cháo về chỗ cũ, lấy thuốc và nước đưa đến cho anh. Lục Hạo Thiên không muốn ăn cô ép chắc cũng không có tác dụng gì . Hôm.nay cô thuận theo ý của anh, ngày mai cô liền bắt anh ăn thật nhiều để lấy lại năng lượng .
Lục Hạo Thiên uống thuốc xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới . Anh kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, ôm cô thật chặt .
Thân thể nhỏ bé của cô bị Lục Hạo Thiên ôm chặt lấy có chút khó chịu mà cựa quạy mãi mà cũng không được . Mặt của cô áp sát vào ngực của anh, cô có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh . Hứa Giai Kì cảm thấy dường như trái tim của anh ngày càng đập nhanh hơn thì phải .
–" Mau nghỉ ngơi đi ! Hôm nay mệt lắm rồi đúng không ? "
Tiếng nói có hơi khàn của anh truyền xuống tai cô . Tiếp sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô rồi còn đưa tay lên xoa xoa vài cái .
Tuy vẫn còn mệt nhưng anh vẫn chú ý đến cô rất nhiều . Chỉ cần quan sát sắc mặt của cô anh liền biết hôm nay cô đã mệt mỏi nhiều rồi .
Mọi khi đến Lục thị toàn ngồi chơi, về nhà cũng không phải làm gì vậy nhưng hôm nay cô đã phải vùi đầu vào đống công việc và rồi còn chăm sóc cho anh nữa, quả thực cũng rất mệt mỏi .
Lục Hạo Thiên đang bị bệnh mà vẫn còn quan tâm đến cô như vậy, cô thật sự cảm động đến chết luôn rồi ! Chắc cô phải làm việc thiện nhiều kiếp lắm nên ông trời mới cho cơ hội trọng sinh đồng thời có một người quan tâm đến cô mọi lúc như Lục Hạo Thiên .
Hứa Giai Kì ngẩng đầu lên, lấy tay xoa xoa má anh cười hì hì rồi nói : " Thật tốt khi có anh ở bên cạnh . Cả đời này em sẽ không rời xa anh đâu ! " Nói xong cô liền vùi mặt vào ngực Lục Hạo Thiên, ngoan ngoãn nhắm mắt . Không bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ
Hứa Giai Kì đặt bát cháo xuống chiếc bàn nhỏ đặt gần giường, yên lặng ngồi nhìn Lục Hạo Thiên . Anh vẫn chưa có dậy, cứ ngồi không thế này thật nhàm chán . Không có ai để chơi cùng hết .
–" Lục Hạo Thiên, anh mau dậy đi, anh cứ như vậy mãi thật sự em rất lo . "
–" Sao anh vẫn chưa chịu dậy nữa ? "
–" Anh đã ngủ cả buổi rồi cơ mà ! Mau dậy đi"
Hứa Giai Kì ngồi trên ghế lẩm bẩm một mình giống như người tự kỉ
Lúc này, Lục Hạo Thiên nằm trên giường bắt đầu cử động . Ánh đèn chiếu vào mắt khiến anh khó chịu nhíu mày . Hứa Giai Kì chú ý đến hành động của anh liền chạy đến, lấy tay che vào mắt anh cho đỡ chói . Sau một lúc anh cũng từ từ mở mắt ra, thấy cô đang đứng trước mặt mình với bộ dạng vừa lo lắng vừa vui vẻ kia khiến anh rất vui .
–" Anh dậy rồi ?! " Hứa Giai Kì nói
Lục Hạo Thiên ngồi dậy " Ừm " một tiếng rồi kéo cô ngồi xuống giường
–" Làm em lo lắng rồi ! " Lục Hạo Thiên nở nụ cười nhợt nhạt nhìn cô nói
–" Có là gì đâu chứ ! So với những gì anh đã làm cho em thì nó có đáng là gì đâu ! " Hứa Giai Kì vừa nói vừa vươn tay ra lấy chén cháo vẫn còn nóng trên chiếc bàn nhỏ : " Anh mau ăn ! Như vậy mới mau hồi phục ! "
–" Không ăn có được không ? " Mùi cháo bay đến khiến anh không thấy thoải mái, khó chịu nhìn cô rồi hỏi
Không phải anh không muốn ăn mà là ăn không được . Hiện giờ anh vẫn cảm thấy no no, gửi mùi của chén cháo này có chút khiến anh... muốn nôn !
–" Anh không thích ăn cháo sao ? Nói đi, muốn ăn gì ? Bây giờ em ... " Hứa Giai Kì nhìn ra bên ngoài tấm cửa kính thấy trời đã tối om, ngập ngừng nói tiếp : " Bây giờ em có thể ra mua cho anh " Rồi cười gượng
–" Không cần đâu ! Bây giờ anh không muốn ăn . "
–" Nhưng anh không ăn thì làm sao uống thuốc ?! " Hứa Giai Kì cầm thìa, lấy một ít cháo lên đưa tới miệng Lục Hạo Thiên :" Anh ăn một chút lót dạ đi rồi còn uống thuốc ! Một chút thôi ! "
Lục Hạo Thiên thấy cô như vậy cũng không nỡ từ chối liền mở miệng ngậm lấy muỗng cháo kia nhanh chóng nuốt xuống .
–" Được rồi ! Đưa anh thuốc đi ! "
Hứa Giai Kì rũ mắt xuống, những lời đang tính nói ra liền ném xang một bên . Cô để chén cháo về chỗ cũ, lấy thuốc và nước đưa đến cho anh. Lục Hạo Thiên không muốn ăn cô ép chắc cũng không có tác dụng gì . Hôm.nay cô thuận theo ý của anh, ngày mai cô liền bắt anh ăn thật nhiều để lấy lại năng lượng .
Lục Hạo Thiên uống thuốc xong, cơn buồn ngủ lại kéo tới . Anh kéo cô nằm xuống bên cạnh mình, ôm cô thật chặt .
Thân thể nhỏ bé của cô bị Lục Hạo Thiên ôm chặt lấy có chút khó chịu mà cựa quạy mãi mà cũng không được . Mặt của cô áp sát vào ngực của anh, cô có thể nghe rõ nhịp đập của trái tim anh . Hứa Giai Kì cảm thấy dường như trái tim của anh ngày càng đập nhanh hơn thì phải .
–" Mau nghỉ ngơi đi ! Hôm nay mệt lắm rồi đúng không ? "
Tiếng nói có hơi khàn của anh truyền xuống tai cô . Tiếp sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô rồi còn đưa tay lên xoa xoa vài cái .
Tuy vẫn còn mệt nhưng anh vẫn chú ý đến cô rất nhiều . Chỉ cần quan sát sắc mặt của cô anh liền biết hôm nay cô đã mệt mỏi nhiều rồi .
Mọi khi đến Lục thị toàn ngồi chơi, về nhà cũng không phải làm gì vậy nhưng hôm nay cô đã phải vùi đầu vào đống công việc và rồi còn chăm sóc cho anh nữa, quả thực cũng rất mệt mỏi .
Lục Hạo Thiên đang bị bệnh mà vẫn còn quan tâm đến cô như vậy, cô thật sự cảm động đến chết luôn rồi ! Chắc cô phải làm việc thiện nhiều kiếp lắm nên ông trời mới cho cơ hội trọng sinh đồng thời có một người quan tâm đến cô mọi lúc như Lục Hạo Thiên .
Hứa Giai Kì ngẩng đầu lên, lấy tay xoa xoa má anh cười hì hì rồi nói : " Thật tốt khi có anh ở bên cạnh . Cả đời này em sẽ không rời xa anh đâu ! " Nói xong cô liền vùi mặt vào ngực Lục Hạo Thiên, ngoan ngoãn nhắm mắt . Không bao lâu cô đã chìm vào giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.