Chương 14: Đi chơi ( p1 )
Sasoriza
10/01/2021
Vào một buổi sáng đẹp trời , tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ cùng với ánh nắng sớm chiếu vào căn phòng làm cho Giai Kì phải nheo mắt thức dậy . Ngáp một cái , cô liền ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân .
Khoảng 30 phút sau cô bước ra với một bộ đồ năng động . Mặc một chiếc áo croptop có màu trắng cùng với chân váy xếp li màu đen , mái tóc dài ngang lưng cứ thế để xoã xuống, chân đeo một đôi dày thể thao , trang điểm nhẹ rồi nhanh chóng bước xuống dưới nhà .
Sở dĩ hôm nay mặc như vậy là vì hôm qua Lục Hạo Thiên đã đồng ý đưa cô đi chơi ,mặc đồ thoải mái một chút cho dễ vận động
Vừa bước xuống , cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm lừng phát ra . Bước vào bếp cô thấy một người đang đứng nấu ăn , nhìn sơ qua thì có lẽ người này đã ngoài 50 rồi , chắc đây là dì Thẩm , người mà Lục Hạo Thiên nói đến ngày hôm qua .
Cô bước đến gần , lên tiếng hỏi:
–" À , chào dì , dì là dì Thẩm đúng không ạ ?"
Người kia nghe thấy tiếng cô liền quay lại , nở một nụ cười thân thiện nhìn cô rồi nói :
–" Đúng vậy , con chắc là Hứa tiểu thư ?"
–" Con tên là Hứa Giai Kì , dì cứ gọi con là Giai Kì "
–" Dì sắp nấu xong bữa sáng rồi , con lên gọi cậu chủ xuống hộ dì được không ?"
–" Được ạ , để con lên gọi anh ấy xuống "
Nói xong cô liền đi lên phòng của anh . Vừa mở cửa phòng ra cô hơi bị choáng . Diện tích của căn phòng này cũng bằng với phòng của cô nhưng lại được sơn màu trắng , đen ảm đạm , từ ghế sofa đến cái tủ quần áo , cái tivi cho đến chiếc giường mà anh đang nằm cũng là màu đen . Anh bị cuồng màu đen hay gì ? Cả căn phòng chỉ có một vài chỗ được sơn màu trắng còn lại thì đen từ đầu tới cuối , từ trong ra ngoài.....
–" Nè , Hạo Thiên , dậy đi mau lên "
Cô tiến đến gọi anh , lấy tay lay lay người anh nhưng anh vẫn nằm im một chỗ ngủ ngon lành .
–" Hạo Thiên , dậy nhanh lên , anh hứa hôm nay đưa Giai Kì đi chơi mà "
–" Dậy đi , ăn sáng rồi đi chơi "
–" Em muốn đi chơi "
Thật ra Lục Hạo Thiên đã dậy từ khi cô bước vào phòng của anh . Nhìn vẻ mặt của cô làm anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.
Thấy Lục Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh dậy , cô bắt đầu thấy lo lắng
–" Vẫn chưa tắc thở , chưa chết mà !"
–" Trán cũng không nóng , không phải là sốt"
–" Tim vẫn đập bình thường "
Cô đưa ngón tay ra để gần mũi của anh sau đó lại sờ trán đến nghe nhịp tim , sau đó lẩm bẩm một chút và cô đã rút ra kết luận:
" Lục Hạo Thiên vẫn bình thường , anh chưa chết "
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng anh có nghe loáng thoáng được một ít , anh phải cố gắng lắm mới giữ được khuôn mặt không chút cảm xúc này thì cô quay ra hướng khác , anh nhân cơ hội này mà cười một chút không thì chắc anh chết mất.
Nhưng thật không may cho anh , trong khoảng khắc đó cô bỗng nhiên thấy được nụ cười của anh . Vậy là mọi chuyện đã rõ , anh là đang muốn trêu chọc cô đây mà , thảo nào gọi mãi cũng không thấy anh có phản ứng gì , để xem anh giả vờ được bao lâu nữa.
Nhìn quanh căn phòng của anh cô thấy một đĩa trái cây cùng với một con dao sắc nhọn để ở trên chiếc bàn giữa phòng trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ.
Cô tiến về phía chiếc bàn kia , đưa tay ra lấy con dao và một quả táo lên gọt và.....
–" Á , đau quá "
Cô bất ngờ hét lên , con dao và quả táo trong tay cũng rơi xuống nền nhà .
–" Giai Kì , em có làm sao không ?"
–" Sao lại bất cẩn như thế ? đưa tay đây anh xem !"\- Anh thấy vậy liền bật dậy chạy thật nhanh đến chỗ cô , lo lắng nhìn cô và hỏi
Lúc này cô nhìn thẳng vào anh , môi cũng nở ra một nụ cười .
–" Giai Kì , em lừa anh ?"
–" Em đâu có lừa anh " \- cô phản bác lại
–" Em ........ em có biết làm thế anh sẽ lo lắng lắm không ?"
–" Vậy anh thì sao ? Em không làm thế thì anh có chịu dậy không ? Mới đầu còn tưởng anh bị gì rồi chứ , anh có biết là em lo lắm không ? " \- giọng cô hơi run , đôi mắt cũng mang theo một tầng hơi nước.
–" Thôi , được rồi , là lỗi của anh , anh sai . Mau xuống ăn sáng rồi anh chở đi chơi "
Thấy cô sắp khóc , anh không biết nên làm gì chỉ có thể vươn tay ra xoa đầu cô mấy cái rồi nhận sai .
–" Ok , mau xuống thôi ăn thôi "
Nghe vậy cô bỗng dưng tươi tỉnh hẳn , bộ dáng ban nãy cũng bốc hơi luôn rồi . Anh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa sảy ra thì đã bị cô kéo xuống dưới nhà....
Khoảng 30 phút sau cô bước ra với một bộ đồ năng động . Mặc một chiếc áo croptop có màu trắng cùng với chân váy xếp li màu đen , mái tóc dài ngang lưng cứ thế để xoã xuống, chân đeo một đôi dày thể thao , trang điểm nhẹ rồi nhanh chóng bước xuống dưới nhà .
Sở dĩ hôm nay mặc như vậy là vì hôm qua Lục Hạo Thiên đã đồng ý đưa cô đi chơi ,mặc đồ thoải mái một chút cho dễ vận động
Vừa bước xuống , cô đã nghe thấy mùi thức ăn thơm lừng phát ra . Bước vào bếp cô thấy một người đang đứng nấu ăn , nhìn sơ qua thì có lẽ người này đã ngoài 50 rồi , chắc đây là dì Thẩm , người mà Lục Hạo Thiên nói đến ngày hôm qua .
Cô bước đến gần , lên tiếng hỏi:
–" À , chào dì , dì là dì Thẩm đúng không ạ ?"
Người kia nghe thấy tiếng cô liền quay lại , nở một nụ cười thân thiện nhìn cô rồi nói :
–" Đúng vậy , con chắc là Hứa tiểu thư ?"
–" Con tên là Hứa Giai Kì , dì cứ gọi con là Giai Kì "
–" Dì sắp nấu xong bữa sáng rồi , con lên gọi cậu chủ xuống hộ dì được không ?"
–" Được ạ , để con lên gọi anh ấy xuống "
Nói xong cô liền đi lên phòng của anh . Vừa mở cửa phòng ra cô hơi bị choáng . Diện tích của căn phòng này cũng bằng với phòng của cô nhưng lại được sơn màu trắng , đen ảm đạm , từ ghế sofa đến cái tủ quần áo , cái tivi cho đến chiếc giường mà anh đang nằm cũng là màu đen . Anh bị cuồng màu đen hay gì ? Cả căn phòng chỉ có một vài chỗ được sơn màu trắng còn lại thì đen từ đầu tới cuối , từ trong ra ngoài.....
–" Nè , Hạo Thiên , dậy đi mau lên "
Cô tiến đến gọi anh , lấy tay lay lay người anh nhưng anh vẫn nằm im một chỗ ngủ ngon lành .
–" Hạo Thiên , dậy nhanh lên , anh hứa hôm nay đưa Giai Kì đi chơi mà "
–" Dậy đi , ăn sáng rồi đi chơi "
–" Em muốn đi chơi "
Thật ra Lục Hạo Thiên đã dậy từ khi cô bước vào phòng của anh . Nhìn vẻ mặt của cô làm anh không nhịn được muốn trêu cô một chút.
Thấy Lục Hạo Thiên vẫn chưa tỉnh dậy , cô bắt đầu thấy lo lắng
–" Vẫn chưa tắc thở , chưa chết mà !"
–" Trán cũng không nóng , không phải là sốt"
–" Tim vẫn đập bình thường "
Cô đưa ngón tay ra để gần mũi của anh sau đó lại sờ trán đến nghe nhịp tim , sau đó lẩm bẩm một chút và cô đã rút ra kết luận:
" Lục Hạo Thiên vẫn bình thường , anh chưa chết "
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng anh có nghe loáng thoáng được một ít , anh phải cố gắng lắm mới giữ được khuôn mặt không chút cảm xúc này thì cô quay ra hướng khác , anh nhân cơ hội này mà cười một chút không thì chắc anh chết mất.
Nhưng thật không may cho anh , trong khoảng khắc đó cô bỗng nhiên thấy được nụ cười của anh . Vậy là mọi chuyện đã rõ , anh là đang muốn trêu chọc cô đây mà , thảo nào gọi mãi cũng không thấy anh có phản ứng gì , để xem anh giả vờ được bao lâu nữa.
Nhìn quanh căn phòng của anh cô thấy một đĩa trái cây cùng với một con dao sắc nhọn để ở trên chiếc bàn giữa phòng trong đầu liền hiện lên một ý nghĩ.
Cô tiến về phía chiếc bàn kia , đưa tay ra lấy con dao và một quả táo lên gọt và.....
–" Á , đau quá "
Cô bất ngờ hét lên , con dao và quả táo trong tay cũng rơi xuống nền nhà .
–" Giai Kì , em có làm sao không ?"
–" Sao lại bất cẩn như thế ? đưa tay đây anh xem !"\- Anh thấy vậy liền bật dậy chạy thật nhanh đến chỗ cô , lo lắng nhìn cô và hỏi
Lúc này cô nhìn thẳng vào anh , môi cũng nở ra một nụ cười .
–" Giai Kì , em lừa anh ?"
–" Em đâu có lừa anh " \- cô phản bác lại
–" Em ........ em có biết làm thế anh sẽ lo lắng lắm không ?"
–" Vậy anh thì sao ? Em không làm thế thì anh có chịu dậy không ? Mới đầu còn tưởng anh bị gì rồi chứ , anh có biết là em lo lắm không ? " \- giọng cô hơi run , đôi mắt cũng mang theo một tầng hơi nước.
–" Thôi , được rồi , là lỗi của anh , anh sai . Mau xuống ăn sáng rồi anh chở đi chơi "
Thấy cô sắp khóc , anh không biết nên làm gì chỉ có thể vươn tay ra xoa đầu cô mấy cái rồi nhận sai .
–" Ok , mau xuống thôi ăn thôi "
Nghe vậy cô bỗng dưng tươi tỉnh hẳn , bộ dáng ban nãy cũng bốc hơi luôn rồi . Anh vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa sảy ra thì đã bị cô kéo xuống dưới nhà....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.