Chương 68: Khó chịu
Sasoriza
10/01/2021
Sau một hồi suy đi nghĩ lại thì Hứa Gia Lâm đã đồng ý cho cô sang Anh du học . Hứa Giai Kì vui đến nỗi cả ngày lúc nào cũng nở nụ cười , rồi cứ lởn vởn ở chỗ Hứa Gia Lâm .
Ngày hôm sau , Hứa Gia Lâm đã quyết định rời đến công ty làm việc không ở nhà nữa . Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi
\[ Chị Kiều Thi , có người đến tìm chị , nói là người quen \] Tiếng nói của cô tiếp tân vang lên trong chiếc điện thoại bàn của Kiều Thi
–" Đợi chị một chút , xuống liền đây ! " Kiều Thi nói xong liền để máy vào chỗ cũ , xin phép Hứa Gia Lâm rồi bước ra ngoài . Trong lòng vô cùng thắc mắc không biết người tìm mình là ai . Trong nhà chỉ có mình cô là con , ba mẹ đều mất hết lúc cô 18 tuổi , họ hàng cũng không có . Năm đầu tiên học đại học nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm nên cô mới có thể đi học . Từ lâu cô cũng đã đi làm thêm để trả tiền học phí , cô vừa đi học vừa đi làm trong một khoảng thời gian dài . Bạn bè thì hầu như không có vậy người đến tìm cô là ai?
Khi bước xuống đại sảnh , cô nhìn thấy một người đàn ông , ăn mặc lịch lãm nhìn có vẻ là người giàu có đang đứng gần chỗ tiếp tân . Ngũ quan khá tinh tế , nhưng mà vẫn không đẹp trai được bằng Hứa tổng của cô .
Kiều Thi bước tới chỗ tiếp tân rồi nói
–" Người mà em nói đâu ? Sao chị không thấy ? "
–" Là anh ấy ! " Cô tiếp tân kia nói , ánh mắt hướng vào người đàn ông kia
Kiều Thi bất ngờ nhìn sang , từ bao giờ cô có người quen thành đạt như thế này ? Cô khó hiểu nhìn kĩ người kia , đúng là có chút quen mắt nhưng cô không thể nhớ ra người này là ai .
Người kia thấy cô nhìn mình từ nãy tới giờ bỗng nở nụ cười . Cái ánh mắt của cô đã cho hắn biết cô vẫn không nhận ra hắn nên đành phải lên tiếng
–" Kiều Thi muội muội , quên mất ca ca rồi sao ? "
Kiều Thi đờ người một chút , cái cách gọi này thật quen tai , rất thân thuộc . Trên thế giới này chỉ duy nhất có một người gọi cô như vậy mà thôi !
–" Tiêu ... Tiêu Bạch ? Anh ..anh về rồi sao ? " Kiều Thi nhìn hắn ta như không thể tin vào mắt mình . Người ca ca này hơn cô bốn tuổi , từ nhỏ đã rất thân với cô . Tuy không phải là anh em cùng một nhà nhưng hai người lại vô cùng yêu thuơng nhau , tình cảm cũng rất tốt . Đến khi Tiêu Bạch 17 tuổi thì nhận được một xuất học bổng sang nước ngoài . Khi đó cô vừa vui vừa buồn , vui vì Tiêu Bạch có thể học ở một nơi tốt hơn , tương lai sẽ sáng lạng hơn . Buồn vì cô và Tiêu Bạch sẽ không còn gặp nhau được nữa . Cô đã thật sự coi Tiêu Bạch là anh trai của mình từ rất lâu rồi ! Tính đến giờ cũng phải bốn , năm năm gì đó rồi mà Tiêu Bạch mới về
–" Cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi ! Anh vừa về nước liền đến tìm em đó . Dạo này thế nào, vẫn tốt cả chứ ? " Tiêu Bạch nhìn cô trìu mến , dịu dàng nói
–" Rất tốt ! " Kiều Thi mỉm cười nói " Anh đẹp trai hơn ngày trước rất nhiều ! Từ nước ngoài về có dẫn theo cho em một cô chị dâu xinh đẹp hay không ? "
–" Em đoán xem ? " Tiêu Bạch không trả lời cô ngược lại còn ra vẻ thần bí nữa chứ
–" Anh nói vậy thà đừng nói đi ! " Kiều Thi bĩu môi nói
–" Vẫn dễ thương như ngày nào ! Tối nay anh mời em đi ăn được không ? " Tiêu Bạch nói , một tay đưa lên xoa đầu Kiều Thi , một tay nhéo một ít thịt trên má của cô
–" Không được rồi , tối nay em phải đi ăn với khách hàng cùng Hứa tổng ! Hôm nào rảnh em mời anh ăn bữa khác ! " Kiều Thi hơi thất vọng nói
–" Nhớ đó biết chưa ? " Tiêu Bạch chuyển tay từ má đến nhéo mũi cô một cái
Động tác này lọt vào mắt người khác đương nhiên sẽ là cảnh tượng rất ngọt ngào của các cặp đôi . Mọi người xung quanh không khỏi tán thưởng , kể ra nhìn Kiều Thi và Tiêu Bạch cũng tương đối đẹp đôi
Nhưng mà một màn vừa rồi còn không may mắn rơi vào tầm mắt của Hứa Gia Lâm . Không hiểu sao hồi nãy lúc Kiều Thi xin phép đi ra ngoài gặp người quen anh lại có chút tò mò không biết người kia là ai vì vậy lén đi theo Kiều Thi . Không ngờ cô lại đi gặp người đàn ông khác ngay trong Hứa thị , còn làm mấy hành động thân mật kia nữa chứ . Trong lòng anh có cái gì đó rất khó chịu , anh cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi Kiều Thi nói chuyện với người đàn ông khác như vậy . Anh thật sự ghét cái cảm xúc này .
Hứa Gia Lâm bực tức trở lại phòng làm việc , trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh Kiều Thi đứng nói chuyện vui vẻ với người kia làm anh không thể tập trung làm bất cứ việc gì ? Sao nó cứ quanh quẩn trong đầu anh mà không chịu đi vậy chứ ???
Khoảng nửa tiếng sau Kiều Thi mới quay lại làm việc , vừa mở cửa ra cô bỗng dưng cảm thấy phòng làm việc này dường như còn âm u hơn mọi ngày . Lén nhìn Hứa Gia Lâm một cái , thấy sắc mặt của anh không tốt , Kiều Thi nhẹ nhàng di chuyển về vị trí của mình . Tốt nhất không nên phát ra tiếng động không thì cô sẽ bị giết bởi cái ánh mắt sắc bén của Hứa Gia Lâm mất .
——————————
Mẹ mk sắp tịch thu điện thoại rồi nên mk có vt nốt Chap này nè !
Ngày hôm sau , Hứa Gia Lâm đã quyết định rời đến công ty làm việc không ở nhà nữa . Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi
\[ Chị Kiều Thi , có người đến tìm chị , nói là người quen \] Tiếng nói của cô tiếp tân vang lên trong chiếc điện thoại bàn của Kiều Thi
–" Đợi chị một chút , xuống liền đây ! " Kiều Thi nói xong liền để máy vào chỗ cũ , xin phép Hứa Gia Lâm rồi bước ra ngoài . Trong lòng vô cùng thắc mắc không biết người tìm mình là ai . Trong nhà chỉ có mình cô là con , ba mẹ đều mất hết lúc cô 18 tuổi , họ hàng cũng không có . Năm đầu tiên học đại học nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm nên cô mới có thể đi học . Từ lâu cô cũng đã đi làm thêm để trả tiền học phí , cô vừa đi học vừa đi làm trong một khoảng thời gian dài . Bạn bè thì hầu như không có vậy người đến tìm cô là ai?
Khi bước xuống đại sảnh , cô nhìn thấy một người đàn ông , ăn mặc lịch lãm nhìn có vẻ là người giàu có đang đứng gần chỗ tiếp tân . Ngũ quan khá tinh tế , nhưng mà vẫn không đẹp trai được bằng Hứa tổng của cô .
Kiều Thi bước tới chỗ tiếp tân rồi nói
–" Người mà em nói đâu ? Sao chị không thấy ? "
–" Là anh ấy ! " Cô tiếp tân kia nói , ánh mắt hướng vào người đàn ông kia
Kiều Thi bất ngờ nhìn sang , từ bao giờ cô có người quen thành đạt như thế này ? Cô khó hiểu nhìn kĩ người kia , đúng là có chút quen mắt nhưng cô không thể nhớ ra người này là ai .
Người kia thấy cô nhìn mình từ nãy tới giờ bỗng nở nụ cười . Cái ánh mắt của cô đã cho hắn biết cô vẫn không nhận ra hắn nên đành phải lên tiếng
–" Kiều Thi muội muội , quên mất ca ca rồi sao ? "
Kiều Thi đờ người một chút , cái cách gọi này thật quen tai , rất thân thuộc . Trên thế giới này chỉ duy nhất có một người gọi cô như vậy mà thôi !
–" Tiêu ... Tiêu Bạch ? Anh ..anh về rồi sao ? " Kiều Thi nhìn hắn ta như không thể tin vào mắt mình . Người ca ca này hơn cô bốn tuổi , từ nhỏ đã rất thân với cô . Tuy không phải là anh em cùng một nhà nhưng hai người lại vô cùng yêu thuơng nhau , tình cảm cũng rất tốt . Đến khi Tiêu Bạch 17 tuổi thì nhận được một xuất học bổng sang nước ngoài . Khi đó cô vừa vui vừa buồn , vui vì Tiêu Bạch có thể học ở một nơi tốt hơn , tương lai sẽ sáng lạng hơn . Buồn vì cô và Tiêu Bạch sẽ không còn gặp nhau được nữa . Cô đã thật sự coi Tiêu Bạch là anh trai của mình từ rất lâu rồi ! Tính đến giờ cũng phải bốn , năm năm gì đó rồi mà Tiêu Bạch mới về
–" Cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi ! Anh vừa về nước liền đến tìm em đó . Dạo này thế nào, vẫn tốt cả chứ ? " Tiêu Bạch nhìn cô trìu mến , dịu dàng nói
–" Rất tốt ! " Kiều Thi mỉm cười nói " Anh đẹp trai hơn ngày trước rất nhiều ! Từ nước ngoài về có dẫn theo cho em một cô chị dâu xinh đẹp hay không ? "
–" Em đoán xem ? " Tiêu Bạch không trả lời cô ngược lại còn ra vẻ thần bí nữa chứ
–" Anh nói vậy thà đừng nói đi ! " Kiều Thi bĩu môi nói
–" Vẫn dễ thương như ngày nào ! Tối nay anh mời em đi ăn được không ? " Tiêu Bạch nói , một tay đưa lên xoa đầu Kiều Thi , một tay nhéo một ít thịt trên má của cô
–" Không được rồi , tối nay em phải đi ăn với khách hàng cùng Hứa tổng ! Hôm nào rảnh em mời anh ăn bữa khác ! " Kiều Thi hơi thất vọng nói
–" Nhớ đó biết chưa ? " Tiêu Bạch chuyển tay từ má đến nhéo mũi cô một cái
Động tác này lọt vào mắt người khác đương nhiên sẽ là cảnh tượng rất ngọt ngào của các cặp đôi . Mọi người xung quanh không khỏi tán thưởng , kể ra nhìn Kiều Thi và Tiêu Bạch cũng tương đối đẹp đôi
Nhưng mà một màn vừa rồi còn không may mắn rơi vào tầm mắt của Hứa Gia Lâm . Không hiểu sao hồi nãy lúc Kiều Thi xin phép đi ra ngoài gặp người quen anh lại có chút tò mò không biết người kia là ai vì vậy lén đi theo Kiều Thi . Không ngờ cô lại đi gặp người đàn ông khác ngay trong Hứa thị , còn làm mấy hành động thân mật kia nữa chứ . Trong lòng anh có cái gì đó rất khó chịu , anh cũng không rõ tại sao mình lại cảm thấy khó chịu khi Kiều Thi nói chuyện với người đàn ông khác như vậy . Anh thật sự ghét cái cảm xúc này .
Hứa Gia Lâm bực tức trở lại phòng làm việc , trong đầu anh không ngừng hiện lên cảnh Kiều Thi đứng nói chuyện vui vẻ với người kia làm anh không thể tập trung làm bất cứ việc gì ? Sao nó cứ quanh quẩn trong đầu anh mà không chịu đi vậy chứ ???
Khoảng nửa tiếng sau Kiều Thi mới quay lại làm việc , vừa mở cửa ra cô bỗng dưng cảm thấy phòng làm việc này dường như còn âm u hơn mọi ngày . Lén nhìn Hứa Gia Lâm một cái , thấy sắc mặt của anh không tốt , Kiều Thi nhẹ nhàng di chuyển về vị trí của mình . Tốt nhất không nên phát ra tiếng động không thì cô sẽ bị giết bởi cái ánh mắt sắc bén của Hứa Gia Lâm mất .
——————————
Mẹ mk sắp tịch thu điện thoại rồi nên mk có vt nốt Chap này nè !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.