Chương 31
Nhỏ Cherry
25/09/2020
Khi anh đi nghe điện thoại trở về thì thấy cô đang tranh cãi với hai người.
- Tôi nhìn thấy chiếc đầm này trước nhưng Dương tiểu thư đây nói là cô ấy nhìn thấy trước. Còn vị tiểu thư kia tôi đã bảo cô ấy gói đồ cho tôi mà cô ấy lại gói đồ cho Dương tiểu thư này nha.
Vị nhân viên kia thì cúi đầu xấu hổ, cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ nên không muốn đắc tội với vị Dương tiểu thư. Bây giờ lại bị người ta nói ra cô ta xấu hổ a.
Còn Dương tiểu thư nào đó đang chìm đắm trong vẻ đẹp của anh. Từ bé đến giờ, cô ta mới gặp một người đàn ông đẹp trai như thế này.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng chiếc quần âu màu đen. Khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, sóng môi mỏng bạc tình, thân hình thẳng tắp. Từ quanh thân anh tỏa ra hơi thở người lạ chớ gần đúng chuẩn khốc ca trong ngôn tình.
Dương tiểu thư không còn nhớ mình vừa làm gì nữa mà chỉ muốn đến bắt chuyện với soái ca a.
- Anh đẹp trai, nhìn anh tôi thấy quen quen, chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?
Lời của cô ta theo đúng như mô típ cũ của các chàng trai muốn làm quen với các cô gái. Đúng là từ đầu Dương Lệ thấy anh đẹp trai nên nhìn đến say mê nhưng thấy anh rất quen, hình như là cô ta đã được gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng cụ thể là gặp ở đâu thì cô ta không nhớ rõ.
- Ái chà, Dương tiểu thư đây muốn cướp đồ của người ta còn chưa tính bây giờ lại còn đòi cướp người của tôi cơ đấy.
Dương Lệ hơi giật mình nhưng anh đã có chủ thì sao chứ, từ bé đến lớn chưa có thứ gì mà cô ta chưa giành được cả.
- Hừ, cô không phải là muốn làm tôi tức giận chứ, đồ nhà quê như cô đừng có xía vô chuyện của tôi.
- Anh đẹp trai à, bỏ cô ta đi, tôi vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền, đi theo tôi anh sẽ được lợi hơn bên cạnh cô ta đấy.
Khi nói chuyện với cô, cô ta chanh chua là vậy nhưng khi nói chuyện với anh thì thái độ quay ngoắt 180°.
Đang lâng lâng khi nghe cô nói anh là người của cô thì anh lại nghe thấy những điều không hay ho về cô, cô ta được lắm, dám động vào vợ của anh, anh sẽ cho cô ta biết tay.
- Vị tiểu thư này, tôi không biết cô đang nói ai a, ở đây tôi chỉ thấy một người vừa xấu xí vừa quê mùa thôi à.
- Anh...anh...
Cô ta tức đến nỗi nói không nên lời. Như những anh chàng trước kia lên giường với cô ta, ai cũng muốn nịnh bợ cô ta, tại sao mà anh lại không làm như vậy chứ. Nhà cô ta có quyền, có thế, anh tại sao lại không động lòng được chứ.
- Ở trong mắt tôi, cô không bằng một góc của cô ấy. Cút.
- Được lắm, tôi sẽ cho anh phải hối hận vì lời nói hôm nay của mình. Một ngày nào đó anh sẽ phải đến cầu xin tôi mà thôi.
Thấy ở đây có tranh cãi, quản lý chạy ra xem sự tình thế nào thì thấy cô Dương tiểu thư đang cãi nhau với hai người nữa.
- Quản lý Châu, đến đây đuổi bọn họ ra khỏi đây đi.
Cô ta thấy quản lý đến đây thì hét lên. Đến khi quản lý Châu nhìn đến hai người cô ta chỉ thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Ông trời ơi sao Tổng giám đốc lại tự mình đến đây cơ chứ. Lần này thì anh ta chết thảm rồi.
- Tổng giám đốc.... sao anh lại đến đây mà không báo trước với tôi để tôi chuẩn bị.
- Tôi mà thông báo với cậu thì làm sao có thể trải nghiệm được cảm giác của một người nghèo chứ.
Thấy quản lý Châu cung kính với anh như thế, cô ta mới nhớ ra anh là Bách Lý Thiên Phong, tổng giám đốc cũng là người thừa kế Hoa Hạ. Lần này cô ta gây chuyện lớn rồi. Nhà họ Dương cô ta dù thế nào cũng không bằng nhà Bách Lý được. Người nhà cô ta luôn luôn nhắc nhở cô ta không được đụng đến nhà Bách Lý, lần này cô ta xong rồi.
Nghe thấy quản lý cung kính với hai người kia, cô nhân viên đang đứng một góc cố gắng thu hẹp sự tồn tại của bản thân lại. Lần này cô bị thôi việc chắc rồi.
- Quản lý Châu, tôi không mong trong công ti có những nhân viên không chấp hành nội qui. Anh cũng đừng cho A miểu A cẩu gì đó vào đây gây náo loạn.
Thấy anh nói thế cô ta giận tím mặt nhưng không dám làm gì chỉ có thể quay lưng bỏ đi.
- Cấp dưới của anh thật là " tốt" ra gì mà. Ông chủ như anh cũng chả phải người tốt lành gì.
Vừa ra khỏi cửa hàng, cô đã đâm chọc anh.
- Sao em lại nói vậy cơ chứ?
- Hừ.
Cô cũng không thèm nói gì với anh nữa. Nhỡ đâu anh lên cơn bắt cô về thì khổ.
Anh cũng không biết suy nghĩ của cô. Anh đã lên kế hoạch chi tiết cho buổi đi chơi hôm nay mà lại bị cô Dương gì gì đó kia phá hỏng tâm trạng. Thôi không sao, dù gì anh và cô hôm nay mới ra ngoài chơi không thể để một người không liên quan xen vào được.
Anh theo ý cô, cô muốn đi đâu thì anh chiều. Rất nhanh sau đó cô cũng quên chuyện không vui ra sau đầu rồi hớn ha hớn hở lôi kéo anh đi dạo khắp mọi nơi.
Nhưng hai người không biết việc hôm nay hai người đi chơi sẽ gây ra chuyện rắc rối thì không biết họ còn vui vẻ nữa không.
- Tôi nhìn thấy chiếc đầm này trước nhưng Dương tiểu thư đây nói là cô ấy nhìn thấy trước. Còn vị tiểu thư kia tôi đã bảo cô ấy gói đồ cho tôi mà cô ấy lại gói đồ cho Dương tiểu thư này nha.
Vị nhân viên kia thì cúi đầu xấu hổ, cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ nên không muốn đắc tội với vị Dương tiểu thư. Bây giờ lại bị người ta nói ra cô ta xấu hổ a.
Còn Dương tiểu thư nào đó đang chìm đắm trong vẻ đẹp của anh. Từ bé đến giờ, cô ta mới gặp một người đàn ông đẹp trai như thế này.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng chiếc quần âu màu đen. Khuôn mặt góc cạnh tuấn tú, sóng môi mỏng bạc tình, thân hình thẳng tắp. Từ quanh thân anh tỏa ra hơi thở người lạ chớ gần đúng chuẩn khốc ca trong ngôn tình.
Dương tiểu thư không còn nhớ mình vừa làm gì nữa mà chỉ muốn đến bắt chuyện với soái ca a.
- Anh đẹp trai, nhìn anh tôi thấy quen quen, chúng ta từng gặp nhau ở đâu sao?
Lời của cô ta theo đúng như mô típ cũ của các chàng trai muốn làm quen với các cô gái. Đúng là từ đầu Dương Lệ thấy anh đẹp trai nên nhìn đến say mê nhưng thấy anh rất quen, hình như là cô ta đã được gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng cụ thể là gặp ở đâu thì cô ta không nhớ rõ.
- Ái chà, Dương tiểu thư đây muốn cướp đồ của người ta còn chưa tính bây giờ lại còn đòi cướp người của tôi cơ đấy.
Dương Lệ hơi giật mình nhưng anh đã có chủ thì sao chứ, từ bé đến lớn chưa có thứ gì mà cô ta chưa giành được cả.
- Hừ, cô không phải là muốn làm tôi tức giận chứ, đồ nhà quê như cô đừng có xía vô chuyện của tôi.
- Anh đẹp trai à, bỏ cô ta đi, tôi vừa xinh đẹp vừa nhiều tiền, đi theo tôi anh sẽ được lợi hơn bên cạnh cô ta đấy.
Khi nói chuyện với cô, cô ta chanh chua là vậy nhưng khi nói chuyện với anh thì thái độ quay ngoắt 180°.
Đang lâng lâng khi nghe cô nói anh là người của cô thì anh lại nghe thấy những điều không hay ho về cô, cô ta được lắm, dám động vào vợ của anh, anh sẽ cho cô ta biết tay.
- Vị tiểu thư này, tôi không biết cô đang nói ai a, ở đây tôi chỉ thấy một người vừa xấu xí vừa quê mùa thôi à.
- Anh...anh...
Cô ta tức đến nỗi nói không nên lời. Như những anh chàng trước kia lên giường với cô ta, ai cũng muốn nịnh bợ cô ta, tại sao mà anh lại không làm như vậy chứ. Nhà cô ta có quyền, có thế, anh tại sao lại không động lòng được chứ.
- Ở trong mắt tôi, cô không bằng một góc của cô ấy. Cút.
- Được lắm, tôi sẽ cho anh phải hối hận vì lời nói hôm nay của mình. Một ngày nào đó anh sẽ phải đến cầu xin tôi mà thôi.
Thấy ở đây có tranh cãi, quản lý chạy ra xem sự tình thế nào thì thấy cô Dương tiểu thư đang cãi nhau với hai người nữa.
- Quản lý Châu, đến đây đuổi bọn họ ra khỏi đây đi.
Cô ta thấy quản lý đến đây thì hét lên. Đến khi quản lý Châu nhìn đến hai người cô ta chỉ thì mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Ông trời ơi sao Tổng giám đốc lại tự mình đến đây cơ chứ. Lần này thì anh ta chết thảm rồi.
- Tổng giám đốc.... sao anh lại đến đây mà không báo trước với tôi để tôi chuẩn bị.
- Tôi mà thông báo với cậu thì làm sao có thể trải nghiệm được cảm giác của một người nghèo chứ.
Thấy quản lý Châu cung kính với anh như thế, cô ta mới nhớ ra anh là Bách Lý Thiên Phong, tổng giám đốc cũng là người thừa kế Hoa Hạ. Lần này cô ta gây chuyện lớn rồi. Nhà họ Dương cô ta dù thế nào cũng không bằng nhà Bách Lý được. Người nhà cô ta luôn luôn nhắc nhở cô ta không được đụng đến nhà Bách Lý, lần này cô ta xong rồi.
Nghe thấy quản lý cung kính với hai người kia, cô nhân viên đang đứng một góc cố gắng thu hẹp sự tồn tại của bản thân lại. Lần này cô bị thôi việc chắc rồi.
- Quản lý Châu, tôi không mong trong công ti có những nhân viên không chấp hành nội qui. Anh cũng đừng cho A miểu A cẩu gì đó vào đây gây náo loạn.
Thấy anh nói thế cô ta giận tím mặt nhưng không dám làm gì chỉ có thể quay lưng bỏ đi.
- Cấp dưới của anh thật là " tốt" ra gì mà. Ông chủ như anh cũng chả phải người tốt lành gì.
Vừa ra khỏi cửa hàng, cô đã đâm chọc anh.
- Sao em lại nói vậy cơ chứ?
- Hừ.
Cô cũng không thèm nói gì với anh nữa. Nhỡ đâu anh lên cơn bắt cô về thì khổ.
Anh cũng không biết suy nghĩ của cô. Anh đã lên kế hoạch chi tiết cho buổi đi chơi hôm nay mà lại bị cô Dương gì gì đó kia phá hỏng tâm trạng. Thôi không sao, dù gì anh và cô hôm nay mới ra ngoài chơi không thể để một người không liên quan xen vào được.
Anh theo ý cô, cô muốn đi đâu thì anh chiều. Rất nhanh sau đó cô cũng quên chuyện không vui ra sau đầu rồi hớn ha hớn hở lôi kéo anh đi dạo khắp mọi nơi.
Nhưng hai người không biết việc hôm nay hai người đi chơi sẽ gây ra chuyện rắc rối thì không biết họ còn vui vẻ nữa không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.