Chương 11: Vô đề
Nhỏ Cherry
25/09/2020
Nhìn thấy cô và hắn ta cười đùa hết sức thân mật ( nhưng thực chất là Hàn Thiên đang bàn luận về các bức tranh nổi tiếng mà thôi), anh hết sức chướng mắt. Hận không thể quẳng tên đó đi thật xa.
Không thể kiềm chế được bản thân, anh bước đến chỗ hai người đang cười nói.
Thấy anh đi đến, cô thật không ngờ là hôm nay anh lại đến đây.
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thấy cô không để ý đến anh mà vẫn dựa sát vào hắn ta, anh hết sức tức giận.
Cô cũng thấy anh đang tức giận, không biết anh đang phát điên cái gì nữa. Không thích đến tiệc sinh nhật của cô thì thôi sao đến lại còn tỏ thái độ khó chịu. Cô cũng hơi tức rồi nha, vì vậy cô không để ý tới anh mà vẫn nói chuyện vui vẻ với Hàn Thiên.
( Thì ảnh đang ghen mà......hô hô)
Anh thấy cô vẫn không để ý đến anh thì đang định phát giận thì Nha Nha đến.
Thấy Nha Nha đến, cô hết sức vui vẻ kéo Hàn Thiên đi đến chỗ Nha Nha.
Để lại anh đứng một mình hiu quạnh ở đây.
Thấy cô bỏ đi không thèm để ý đến anh thì anh cũng giận.
Tại sao anh lại phải đến đây chứ, không phải là vì cô sao. Càng nghĩ càng tức, anh không thèm đuổi theo cô nữa.
Còn cô đang lôi kéo Hàn Thiên đến giới thiệu với Nha Nha. Chưa nói được câu nào thì hai người đó thốt lên cùng một lúc.
- Ủa, anh Thiên, sao anh ở đây?
- Sao em cũng ở đây vậy?
- Hai người quen nhau hả?
Cô thắc mắc.
- Đây là anh họ của mình mà.
Nha Nha nói.
- Ồ thật không ngờ nha.
Một người thì an tĩnh, một người ồn ào, hai người trông cũng không giống nhau mà lại là anh em họ.
- Ba anh em nhà ta thật có duyên phận nha.
Cô nói.
- Đây chắc là duyên phận đi.
Cả ba người nói chuyện hết sức vui vẻ.
Nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt cứ dõi theo cô, nhưng khi cô quay lại thì chẳng thấy ai nhìn mình cả.
Chắc là ảo giác của cô thôi. Cô lại tiếp tục nói chuyện trên trời dướ đất với hai người kia.
Còn anh rất buồn bực à nha. Trước kia cô luôn bám theo anh không rời mà, tại sao chỉ sau lần tỏ tình thất bại mấy hôm trước cô lại không bám theo anh nữa.
Cô không bám theo mình anh lại cảm thấy lòng mình trống rỗng khó tả. Bây giờ nhìn thấy cô thân mật với người con trai khác anh lại hết sức tức giận.
Chẳng nhẽ anh đã thích cô rồi sao?
Chẳng phải trước kia anh vẫn rất ghét cô mà. Sao bây giờ anh lại thích cô được chứ. Nhưng trong anh cũng biết, anh đã thích cô rồi.
Anh lẩm bẩm trong lòng:
- Chiêu lạt mềm buộc chặt của em thành công rồi đó Nguyệt Nhi à. Hình như anh đã thích em rồi.
Suy nghĩ kĩ càng, nếu anh đã thích cô thì phải bắt được cô cũng thích anh giống như trước kia.
Anh cũng bật cười vì suy nghĩ của mình, không phải trước kia anh thích hình mẫu dịu dàng mà. Nhưng bây giờ con tim anh đã rung động trước một cô gái không có chút dịu dàng nào thế này...
Tầm mắt anh bắt đầu chu du khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng cô, thấy cô vẫn đang trò chuyện vui vẻ với tên kia anh thấy lòng mình bốc hỏa. Nhưng anh phải nhịn, hình như bây giờ trong lòng cô, anh có phân lượng không bằng hắn ta.
Chỉ có thể rủa thầm trong lòng, anh dùng ánh mắt lên án tố cáo cô, nhưng khi cô quay lại anh lại làm bộ vô tình quay mặt đi. Bây giờ anh chưa muốn làm cô sợ.
Không biết bao giờ anh có thể danh chính ngôn thuận làm bạn trai của cô nhỉ. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi là anh lại cười ngây ngô.
Đúng lúc tầm mắt của cô chạm đến chỗ anh đứng, thấy một màn như vậy thầm lo lắng:
- Hình như anh ta có bệnh thần kinh hay sao ấy, nhỡ đâu anh ta nổi cơn điên ở trên buổi tiệc sinh nhật của cô thì sao? Kiếp trước đúng là mắt cô mù mới đi thích anh ta phải không?
Như cảm nhận được tầm mắt rối rắm của cô, anh hoàng hồn, hình tượng lạnh lùng của anh aaaaa..... Hình như anh đã dọa đến cô thì phải.
Trong suốt cả bữa tiệc, cô luôn tránh tầm mắt của anh. Cả những ngày sau cũng vậy, hình như cô đang trốn tránh anh.
Anh quyết định sử dụng cái nhìn thâm tình dành cho cô ở mọi lúc mọi nơi.
Cả lớp lại được một phen tròn mắt. Phong, người lạnh lùng nhất lớp, từng từ chối cô mà bây giờ lại dùng ánh mắt thâm tình đắm đuối nhìn cô. Còn cô thì chỉ tránh ánh mắt của anh không thèm nhìn đến.
- Aaaa... thế giới sắp sụp đổ rồi saoooooooooooo???????
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Không thể kiềm chế được bản thân, anh bước đến chỗ hai người đang cười nói.
Thấy anh đi đến, cô thật không ngờ là hôm nay anh lại đến đây.
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thấy cô không để ý đến anh mà vẫn dựa sát vào hắn ta, anh hết sức tức giận.
Cô cũng thấy anh đang tức giận, không biết anh đang phát điên cái gì nữa. Không thích đến tiệc sinh nhật của cô thì thôi sao đến lại còn tỏ thái độ khó chịu. Cô cũng hơi tức rồi nha, vì vậy cô không để ý tới anh mà vẫn nói chuyện vui vẻ với Hàn Thiên.
( Thì ảnh đang ghen mà......hô hô)
Anh thấy cô vẫn không để ý đến anh thì đang định phát giận thì Nha Nha đến.
Thấy Nha Nha đến, cô hết sức vui vẻ kéo Hàn Thiên đi đến chỗ Nha Nha.
Để lại anh đứng một mình hiu quạnh ở đây.
Thấy cô bỏ đi không thèm để ý đến anh thì anh cũng giận.
Tại sao anh lại phải đến đây chứ, không phải là vì cô sao. Càng nghĩ càng tức, anh không thèm đuổi theo cô nữa.
Còn cô đang lôi kéo Hàn Thiên đến giới thiệu với Nha Nha. Chưa nói được câu nào thì hai người đó thốt lên cùng một lúc.
- Ủa, anh Thiên, sao anh ở đây?
- Sao em cũng ở đây vậy?
- Hai người quen nhau hả?
Cô thắc mắc.
- Đây là anh họ của mình mà.
Nha Nha nói.
- Ồ thật không ngờ nha.
Một người thì an tĩnh, một người ồn ào, hai người trông cũng không giống nhau mà lại là anh em họ.
- Ba anh em nhà ta thật có duyên phận nha.
Cô nói.
- Đây chắc là duyên phận đi.
Cả ba người nói chuyện hết sức vui vẻ.
Nhưng cô cảm thấy có một ánh mắt cứ dõi theo cô, nhưng khi cô quay lại thì chẳng thấy ai nhìn mình cả.
Chắc là ảo giác của cô thôi. Cô lại tiếp tục nói chuyện trên trời dướ đất với hai người kia.
Còn anh rất buồn bực à nha. Trước kia cô luôn bám theo anh không rời mà, tại sao chỉ sau lần tỏ tình thất bại mấy hôm trước cô lại không bám theo anh nữa.
Cô không bám theo mình anh lại cảm thấy lòng mình trống rỗng khó tả. Bây giờ nhìn thấy cô thân mật với người con trai khác anh lại hết sức tức giận.
Chẳng nhẽ anh đã thích cô rồi sao?
Chẳng phải trước kia anh vẫn rất ghét cô mà. Sao bây giờ anh lại thích cô được chứ. Nhưng trong anh cũng biết, anh đã thích cô rồi.
Anh lẩm bẩm trong lòng:
- Chiêu lạt mềm buộc chặt của em thành công rồi đó Nguyệt Nhi à. Hình như anh đã thích em rồi.
Suy nghĩ kĩ càng, nếu anh đã thích cô thì phải bắt được cô cũng thích anh giống như trước kia.
Anh cũng bật cười vì suy nghĩ của mình, không phải trước kia anh thích hình mẫu dịu dàng mà. Nhưng bây giờ con tim anh đã rung động trước một cô gái không có chút dịu dàng nào thế này...
Tầm mắt anh bắt đầu chu du khắp nơi để tìm kiếm bóng dáng cô, thấy cô vẫn đang trò chuyện vui vẻ với tên kia anh thấy lòng mình bốc hỏa. Nhưng anh phải nhịn, hình như bây giờ trong lòng cô, anh có phân lượng không bằng hắn ta.
Chỉ có thể rủa thầm trong lòng, anh dùng ánh mắt lên án tố cáo cô, nhưng khi cô quay lại anh lại làm bộ vô tình quay mặt đi. Bây giờ anh chưa muốn làm cô sợ.
Không biết bao giờ anh có thể danh chính ngôn thuận làm bạn trai của cô nhỉ. Chỉ nghĩ đến cảnh ấy thôi là anh lại cười ngây ngô.
Đúng lúc tầm mắt của cô chạm đến chỗ anh đứng, thấy một màn như vậy thầm lo lắng:
- Hình như anh ta có bệnh thần kinh hay sao ấy, nhỡ đâu anh ta nổi cơn điên ở trên buổi tiệc sinh nhật của cô thì sao? Kiếp trước đúng là mắt cô mù mới đi thích anh ta phải không?
Như cảm nhận được tầm mắt rối rắm của cô, anh hoàng hồn, hình tượng lạnh lùng của anh aaaaa..... Hình như anh đã dọa đến cô thì phải.
Trong suốt cả bữa tiệc, cô luôn tránh tầm mắt của anh. Cả những ngày sau cũng vậy, hình như cô đang trốn tránh anh.
Anh quyết định sử dụng cái nhìn thâm tình dành cho cô ở mọi lúc mọi nơi.
Cả lớp lại được một phen tròn mắt. Phong, người lạnh lùng nhất lớp, từng từ chối cô mà bây giờ lại dùng ánh mắt thâm tình đắm đuối nhìn cô. Còn cô thì chỉ tránh ánh mắt của anh không thèm nhìn đến.
- Aaaa... thế giới sắp sụp đổ rồi saoooooooooooo???????
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.