Chương 13: Hy hy, em không còn yêu anh ư?
ChangNocMi
18/01/2023
Tại một tầng hầm ngầm.
Bốp! Bốp!
Từng tiếng bạt tai vang dội kèm theo đó là tiếng khóc nỉ non của cô gái.
"Xin anh tha cho tôi, huhu."
Cô gái cả người chật vật bị đánh đến mặt mày bầm dập cũng gắng gượng quỳ gối cầu xin người đang nhàn nhã ngồi trước mặt.
Triệu Hoành một tay chống má ngón trỏ theo nhịp gõ nhẹ lên sóng mũi, ánh mặt lại tựa hàn băng không chút tình cảm nhìn cô gái kia.
"Cô biết mình làm sai gì chứ?"
Cô gái kia khóc nức nở gật đầu liên tục.
"Là tôi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, xin anh tha cho tôi."
Cô ta chỉ là một cô gái bán thân kiếm tiền nào dám chọc đến hạng người có tiền có quyền như Triệu Hoành.
Chỉ là tối qua cô ta nhận được một số tiền lớn từ anh ta đi ngủ một đêm với một người nào đó, nhưng có ai ngờ cô ta đến nơi thì có tận hai số phòng 209 hơn thế cô ta có cố mở cái cánh cửa nào cũng không ra.
Triệu Hoành hơi nhắm mắt lần nữa mở ra thì đã không còn cảm xúc dư thừa nào khác, anh ta đứng dậy nói với người bên cạnh.
"Đem cô ta đi đi."
Cô gái kia nghe thế nhất thời hoảng sợ nhưng rất nhanh đã có người tiến lên đem cô ta kéo đi, lúc này thư ký riêng của Triệu Hoành bước tới hỏi:
"Triệu tổng, tiếp theo nên làm thế nào?"
Triệu Hoành đưa tay phủi bụi trên quần áo nhẹ cong khoé môi.
"Anh đi dọn dẹp một chút đừng để lại manh mối, tôi bây giờ phải bận đi dỗ thím nhỏ một chút."
Giang gia.
Tiễn Triệu lão gia và Triệu Thần Huân đi rồi ba mẹ Giang lúc này mới có cơ hội để thăm hỏi con gái.
Giang Phùng hỏi:
"Tiểu Hy con thật muốn gả cho Tứ Gia sao?"
Mục Vân cũng vội chen lời:
"Nếu con không thích cũng không cần gượng ép bản thân, hôn sự này nhà chúng ta từ chối cũng không vấn đề gì."
Mục Hy biết hai người lo lắng cho mình, nhưng cô hiện tại còn có đường lui sao?
"Ba mẹ, chuyện lần này rõ ràng có người muốn phá hủy thanh danh trong sạch vốn có của chú ấy, thì làm sao chú ấy sẽ để người khác có cơ hội dị nghị cách làm người của mình đây."
Cô biết rõ nếu đêm đó không phải là cô mà là một cô gái xuất thân bình thường nào đó chắc chắn sẽ bị Triệu gia thanh trừ.
Ba mẹ Giang nhìn nhau khẽ thở dài, bọn họ cũng hiểu được cái nông sâu trong giới này.
"Nhưng còn việc giữa con và Triệu Hoành thì sao?"
Mục Vân lên tiếng hỏi, bà cũng không thích đứa trẻ kia lắm nhưng con gái đã chọn thì bà cũng không có ý kiến.
Nhưng chuyện lần này náo không nhỏ, về tình về lý cả hai đứa đều có lỗi với đối phương mà hiển nhiên bà cũng nhìn ra con mình nặng tình hơn a.
Nhắc đến việc này Mục Hy ngược lại chỉ nhún nhún vai không cho ý kiến.
"Chả sao hết ạ, nếu ai cũng ngoại tình thì cứ coi như huề nhau thôi."
Mục Hy cũng bất đắc dĩ lắm, một hồi tính toán cuối cùng cô cũng không có được bao nhiêu cái lợi thế.
"Thưa ông bà chủ, cô hai. Cậu Triệu Hoành đến tìm cô hai ạ."
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay. Giang Phùng phất phất với Mục Hy.
"Con đi nói chuyện cho rõ ràng một lần đi."
Mục Hy nhẹ gật đầu đứng dậy đi đến chỗ Triệu Hoành đợi, vẫn là cái vườn hoa ở sân sau khi nảy cô mới nói chuyện với Triệu Thần Huân kia.
Mục Hy có hơi muốn ngửa mặt nhìn trời, đàn ông nhà họ Triệu có phải rất thích phong cảnh nên thơ thế này không?
"Hy Hy, em đến rồi."
Triệu Hoành thấy cô tới liền đi qua nắm lấy tay cô, có chút gấp gáp ngập ngừng hỏi:
"Em và chú út..."
Mục Hy hơi cụp mắt nhìn bàn tay rộng lớn đang nắm tay mình kia nhẹ rút tay về, nhàn nhạt đáp:
"Tôi sẽ kết hôn cùng chú ấy."
"Nói bậy!"
Mục Hy vừa nói ra đã bị Triệu Hoành mạnh mẽ gạt bỏ ngay, anh ta nắm lấy bả vai cô nhẹ nhàng lây.
"Em không phải nói yêu anh sao? Tại sao lại làm thế với anh?"
Nhìn nét thương cảm trong đáy mắt Triệu Hoành nếu không phải Mục gây sớm hiểu rõ con người anh ta chắc cô cũng sẽ ngu muội bị lừa lần nữa.
Nhẹ đẩy tay anh ta ra, Mục Hy nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoành nhàn nhạt hỏi:
"Vậy anh đã làm gì với tôi?"
Triệu Hoành ưu sầu nhíu mày một lần nữa ôm lấy bả vai Mục Hy, giọng nói vô cùng dịu dàng và chân thành.
"Anh biết chuyện trên mạng đã làm em ủy khuất nhưng anh và Tư Tình cũng là bị người hại, nếu không thanh minh như vậy thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả em và cô ấy."
Mắt thấy Mục Hy xoay mặt đi chỗ khác, Triệu Hoành càng dựa sát cô hơn cơ hồ là chóp mũi đã chạm đến vành tai cô khiến cho Mục Hy không khỏi rùng mình.
Cô khẽ nheo mắt cũng muốn thử xem Triệu Hoành còn có thể trơ tráo đến mức nào, quả nhiên bên tai Triệu Hoành tiếp tục nói:
"Hy Hy là chú út muốn hãm hại anh, chú ấy muốn đoạt tất cả mọi thứ thuộc về anh và cả em cũng vậy. Em tin anh được không, Hy Hy em không còn yêu anh ư?"
Yêu sao?
Ánh mắt Mục Hy chợt lạnh nhìn về phía ngực trái của Triệu Hoành như muốn đâm thủng một lỗ trên đó, đời trước cô cũng đã móc hết tim gan để yêu anh ta vậy cuối cùng cô đổi lại được gì?
Trong mắt anh ta chỉ có quyền thế và thù hận, vì quyền thế anh ta bán rẻ người thân, vì thù hận chuyện tình cảm của bậc ba mẹ ở quá khứ mà anh ta có thể giết cả nhà cô.
Một người bất nhân bất nghĩa như thế cô còn có thể yêu anh ta tiếp sao?
"Hy Hy."
Thấy bản thân đã đủ thương tâm cùng quyến luyến nhưng Mục Hy vẫn không có phản ứng, Triệu Hoành đưa tay nhấc cằm cô lên muốn nhìn rõ biểu hiện của cô.
Mục Hy vẫn nhàn nhạt nhìn anh ta, bỗng cô nhẹ cong môi cười cười đưa tay ôm lấy cổ anh ta. Môi đỏ khẽ hỏi:
"Vậy anh yêu em sao?"
Một tia mong đợi loé lên trong mắt Mục Hy khiến Triệu Hoành rất hài lòng. Anh ta nhẹ nhàng vuốt nhẹ gương mặt cô.
"Yêu chứ, nhưng mà..."
"Nhưng làm sao?"
Mục Hy ánh mắt long lanh nước ôm chặt lấy Triệu Hoành, một bộ dáng chực trào khóc.
Triệu Hoành thở dài, phiền muộn nói:
"Nhưng em sắp kết hôn với chú út của anh, Hy Hy em biết không chú ấy sắp cướp mất mọi thứ của anh rồi."
Nói rồi anh ta như bất lực lắm mà buông Mục Hy ra, Mục Hy vội vàng nắm lấy tay anh ta gấp gáp nói:
"Vậy em nên làm gì giúp anh đây?"
Ánh mắt Triệu Hoành chợt loé cũng nắm chặt lấy tay cô.
"Em nguyện giúp anh sao?"
"Vâng."
Triệu Hoành bật cười ôm chặt lấy cô.
"Hy Hy anh biết em yêu anh mà."
Triệu Hoành nhìn thẳng vào mắt Mục Hy, chậm rãi nói:
"Em không cần làm gì cả, chỉ cần quan sát nhất cử nhất động của chú ấy rồi báo lại cho anh là được, em hiểu không?"
Mục Hy chớp mắt nhu thuận gật đầu, Triệu Hoành yêu thương mà hôn nhẹ lên má cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
Nhưng nơi Mục Hy không nhìn thấy ánh mắt Triệu Hoành đã không còn chân thành hay quyến luyến mà thay vào đó là sự nham hiểm âm trầm không gì sánh được.
Triệu Thần Huân cướp Mục Hy về tay thì thế nào? Cô còn không phải tâm đều hướng về hắn hay sao?
Để hắn chống mắt xem người mà Triệu Thần Huân xem là bảo bối lại biến thành con dao đâm chết chú ta sẽ thế nào.
Nếu Mục Hy không phải con gái nhà họ Giang thì xem ở gương mặt xinh đẹp và phần nhu thuận này, hắn vẫn thích cô hơn.
Đợi đến khi Triệu Hoành đi xa, Mục Hy dần thu về nụ cười rất kinh tởm mà xoa mạnh chỗ vừa bị anh ta hôn.
Cô biết rõ lần này Triệu Thần Huân bị tính kế chắc chắn không thoát khỏi liên can đến Triệu Hoành, nên muốn xem xem anh ta hôm nay đến đây là vì mục đích gì.
Xem ra trong mắt anh ta cô vẫn còn khả dụng chán, giám sát cung cấp thông tin đúng không? Vậy thì cứ đợi cô đưa thông tin hữu ích cho anh ta đi.
Bốp! Bốp!
Từng tiếng bạt tai vang dội kèm theo đó là tiếng khóc nỉ non của cô gái.
"Xin anh tha cho tôi, huhu."
Cô gái cả người chật vật bị đánh đến mặt mày bầm dập cũng gắng gượng quỳ gối cầu xin người đang nhàn nhã ngồi trước mặt.
Triệu Hoành một tay chống má ngón trỏ theo nhịp gõ nhẹ lên sóng mũi, ánh mặt lại tựa hàn băng không chút tình cảm nhìn cô gái kia.
"Cô biết mình làm sai gì chứ?"
Cô gái kia khóc nức nở gật đầu liên tục.
"Là tôi vô dụng không hoàn thành nhiệm vụ, xin anh tha cho tôi."
Cô ta chỉ là một cô gái bán thân kiếm tiền nào dám chọc đến hạng người có tiền có quyền như Triệu Hoành.
Chỉ là tối qua cô ta nhận được một số tiền lớn từ anh ta đi ngủ một đêm với một người nào đó, nhưng có ai ngờ cô ta đến nơi thì có tận hai số phòng 209 hơn thế cô ta có cố mở cái cánh cửa nào cũng không ra.
Triệu Hoành hơi nhắm mắt lần nữa mở ra thì đã không còn cảm xúc dư thừa nào khác, anh ta đứng dậy nói với người bên cạnh.
"Đem cô ta đi đi."
Cô gái kia nghe thế nhất thời hoảng sợ nhưng rất nhanh đã có người tiến lên đem cô ta kéo đi, lúc này thư ký riêng của Triệu Hoành bước tới hỏi:
"Triệu tổng, tiếp theo nên làm thế nào?"
Triệu Hoành đưa tay phủi bụi trên quần áo nhẹ cong khoé môi.
"Anh đi dọn dẹp một chút đừng để lại manh mối, tôi bây giờ phải bận đi dỗ thím nhỏ một chút."
Giang gia.
Tiễn Triệu lão gia và Triệu Thần Huân đi rồi ba mẹ Giang lúc này mới có cơ hội để thăm hỏi con gái.
Giang Phùng hỏi:
"Tiểu Hy con thật muốn gả cho Tứ Gia sao?"
Mục Vân cũng vội chen lời:
"Nếu con không thích cũng không cần gượng ép bản thân, hôn sự này nhà chúng ta từ chối cũng không vấn đề gì."
Mục Hy biết hai người lo lắng cho mình, nhưng cô hiện tại còn có đường lui sao?
"Ba mẹ, chuyện lần này rõ ràng có người muốn phá hủy thanh danh trong sạch vốn có của chú ấy, thì làm sao chú ấy sẽ để người khác có cơ hội dị nghị cách làm người của mình đây."
Cô biết rõ nếu đêm đó không phải là cô mà là một cô gái xuất thân bình thường nào đó chắc chắn sẽ bị Triệu gia thanh trừ.
Ba mẹ Giang nhìn nhau khẽ thở dài, bọn họ cũng hiểu được cái nông sâu trong giới này.
"Nhưng còn việc giữa con và Triệu Hoành thì sao?"
Mục Vân lên tiếng hỏi, bà cũng không thích đứa trẻ kia lắm nhưng con gái đã chọn thì bà cũng không có ý kiến.
Nhưng chuyện lần này náo không nhỏ, về tình về lý cả hai đứa đều có lỗi với đối phương mà hiển nhiên bà cũng nhìn ra con mình nặng tình hơn a.
Nhắc đến việc này Mục Hy ngược lại chỉ nhún nhún vai không cho ý kiến.
"Chả sao hết ạ, nếu ai cũng ngoại tình thì cứ coi như huề nhau thôi."
Mục Hy cũng bất đắc dĩ lắm, một hồi tính toán cuối cùng cô cũng không có được bao nhiêu cái lợi thế.
"Thưa ông bà chủ, cô hai. Cậu Triệu Hoành đến tìm cô hai ạ."
Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay. Giang Phùng phất phất với Mục Hy.
"Con đi nói chuyện cho rõ ràng một lần đi."
Mục Hy nhẹ gật đầu đứng dậy đi đến chỗ Triệu Hoành đợi, vẫn là cái vườn hoa ở sân sau khi nảy cô mới nói chuyện với Triệu Thần Huân kia.
Mục Hy có hơi muốn ngửa mặt nhìn trời, đàn ông nhà họ Triệu có phải rất thích phong cảnh nên thơ thế này không?
"Hy Hy, em đến rồi."
Triệu Hoành thấy cô tới liền đi qua nắm lấy tay cô, có chút gấp gáp ngập ngừng hỏi:
"Em và chú út..."
Mục Hy hơi cụp mắt nhìn bàn tay rộng lớn đang nắm tay mình kia nhẹ rút tay về, nhàn nhạt đáp:
"Tôi sẽ kết hôn cùng chú ấy."
"Nói bậy!"
Mục Hy vừa nói ra đã bị Triệu Hoành mạnh mẽ gạt bỏ ngay, anh ta nắm lấy bả vai cô nhẹ nhàng lây.
"Em không phải nói yêu anh sao? Tại sao lại làm thế với anh?"
Nhìn nét thương cảm trong đáy mắt Triệu Hoành nếu không phải Mục gây sớm hiểu rõ con người anh ta chắc cô cũng sẽ ngu muội bị lừa lần nữa.
Nhẹ đẩy tay anh ta ra, Mục Hy nhìn thẳng vào mắt Triệu Hoành nhàn nhạt hỏi:
"Vậy anh đã làm gì với tôi?"
Triệu Hoành ưu sầu nhíu mày một lần nữa ôm lấy bả vai Mục Hy, giọng nói vô cùng dịu dàng và chân thành.
"Anh biết chuyện trên mạng đã làm em ủy khuất nhưng anh và Tư Tình cũng là bị người hại, nếu không thanh minh như vậy thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cả em và cô ấy."
Mắt thấy Mục Hy xoay mặt đi chỗ khác, Triệu Hoành càng dựa sát cô hơn cơ hồ là chóp mũi đã chạm đến vành tai cô khiến cho Mục Hy không khỏi rùng mình.
Cô khẽ nheo mắt cũng muốn thử xem Triệu Hoành còn có thể trơ tráo đến mức nào, quả nhiên bên tai Triệu Hoành tiếp tục nói:
"Hy Hy là chú út muốn hãm hại anh, chú ấy muốn đoạt tất cả mọi thứ thuộc về anh và cả em cũng vậy. Em tin anh được không, Hy Hy em không còn yêu anh ư?"
Yêu sao?
Ánh mắt Mục Hy chợt lạnh nhìn về phía ngực trái của Triệu Hoành như muốn đâm thủng một lỗ trên đó, đời trước cô cũng đã móc hết tim gan để yêu anh ta vậy cuối cùng cô đổi lại được gì?
Trong mắt anh ta chỉ có quyền thế và thù hận, vì quyền thế anh ta bán rẻ người thân, vì thù hận chuyện tình cảm của bậc ba mẹ ở quá khứ mà anh ta có thể giết cả nhà cô.
Một người bất nhân bất nghĩa như thế cô còn có thể yêu anh ta tiếp sao?
"Hy Hy."
Thấy bản thân đã đủ thương tâm cùng quyến luyến nhưng Mục Hy vẫn không có phản ứng, Triệu Hoành đưa tay nhấc cằm cô lên muốn nhìn rõ biểu hiện của cô.
Mục Hy vẫn nhàn nhạt nhìn anh ta, bỗng cô nhẹ cong môi cười cười đưa tay ôm lấy cổ anh ta. Môi đỏ khẽ hỏi:
"Vậy anh yêu em sao?"
Một tia mong đợi loé lên trong mắt Mục Hy khiến Triệu Hoành rất hài lòng. Anh ta nhẹ nhàng vuốt nhẹ gương mặt cô.
"Yêu chứ, nhưng mà..."
"Nhưng làm sao?"
Mục Hy ánh mắt long lanh nước ôm chặt lấy Triệu Hoành, một bộ dáng chực trào khóc.
Triệu Hoành thở dài, phiền muộn nói:
"Nhưng em sắp kết hôn với chú út của anh, Hy Hy em biết không chú ấy sắp cướp mất mọi thứ của anh rồi."
Nói rồi anh ta như bất lực lắm mà buông Mục Hy ra, Mục Hy vội vàng nắm lấy tay anh ta gấp gáp nói:
"Vậy em nên làm gì giúp anh đây?"
Ánh mắt Triệu Hoành chợt loé cũng nắm chặt lấy tay cô.
"Em nguyện giúp anh sao?"
"Vâng."
Triệu Hoành bật cười ôm chặt lấy cô.
"Hy Hy anh biết em yêu anh mà."
Triệu Hoành nhìn thẳng vào mắt Mục Hy, chậm rãi nói:
"Em không cần làm gì cả, chỉ cần quan sát nhất cử nhất động của chú ấy rồi báo lại cho anh là được, em hiểu không?"
Mục Hy chớp mắt nhu thuận gật đầu, Triệu Hoành yêu thương mà hôn nhẹ lên má cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng.
Nhưng nơi Mục Hy không nhìn thấy ánh mắt Triệu Hoành đã không còn chân thành hay quyến luyến mà thay vào đó là sự nham hiểm âm trầm không gì sánh được.
Triệu Thần Huân cướp Mục Hy về tay thì thế nào? Cô còn không phải tâm đều hướng về hắn hay sao?
Để hắn chống mắt xem người mà Triệu Thần Huân xem là bảo bối lại biến thành con dao đâm chết chú ta sẽ thế nào.
Nếu Mục Hy không phải con gái nhà họ Giang thì xem ở gương mặt xinh đẹp và phần nhu thuận này, hắn vẫn thích cô hơn.
Đợi đến khi Triệu Hoành đi xa, Mục Hy dần thu về nụ cười rất kinh tởm mà xoa mạnh chỗ vừa bị anh ta hôn.
Cô biết rõ lần này Triệu Thần Huân bị tính kế chắc chắn không thoát khỏi liên can đến Triệu Hoành, nên muốn xem xem anh ta hôm nay đến đây là vì mục đích gì.
Xem ra trong mắt anh ta cô vẫn còn khả dụng chán, giám sát cung cấp thông tin đúng không? Vậy thì cứ đợi cô đưa thông tin hữu ích cho anh ta đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.