Chương 75: Lạc cẩn du chạy đến xem kịch vui
ChangNocMi
01/02/2023
Giang Trầm dù gì cũng là giám đốc lớn quyền cao chức trọng, anh tức giận trầm giọng quát một câu cuối cùng cũng khiến cả đám yên tĩnh đi giây lát.
Đúng lúc này có bảo vệ chạy đến đem đám phóng viên kéo đi, Triệu Thần Huân Mục Hy tiểu Đào và Lạc Thần cũng vội chạy đến.
"Anh!"
Mục Hy lo lắng chạy đến nhìn nhìn hai người muốn nói lại thôi, Tạ Liên Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi lòng Giang Trầm uất ức nhìn Mục Hy.
"Cậu dám quên tớ!"
Nói rồi liền bật khóc tức tưởi, khiến cả đám đều im lặng.
Trong bệnh viện Giang Trầm cùng Tạ Liên Hoa ở bên trong phòng, còn Mục Hy đang được Triệu Thần Huân ôm lấy ngồi ở ngoài hành lang trấn an.
"Em thật không nên xem thường Liễu Tư Tình, nếu em đến trễ một chút nữa chắc sau này em phải gọi cô ta là chị dâu rồi."
Một chiêu bỏ thuốc thuê phóng viên đúng là hiểm độc, Liễu Tư Tình quả thật không ra tay thì thôi chứ không đều khiến anh trai cô vạn kiếp bất phục.
Triệu Thần Huân nhẹ vỗ về cô, nói:
"Mọi chuyện đã qua, đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện còn lại anh sẽ xử lý."
Mục Hy hít mũi ngoan ngoãn gật đầu, nào còn bộ dáng hung hăng đòi giết người khi nảy.1
Lạc Thần và Tiểu Đào đứng một bên nhìn mà chỉ hận không chọc mù mắt mình cho xong, họ vất vả cả đêm vì hai anh em nhà Mục Hy bây giờ còn phải đứng ở đây ăn cơm chó, đúng là đời bất công mà.1
Bên trong phòng bệnh Giang Trầm sau khi được cấp cứu thần trí dần trở nên tỉnh táo hơn, anh khẽ chống tay ngồi dậy lại phát hiện cô gái nào đó đang co mình trên sofa ngủ say.
Tạ Liên Hoa sau khi khóc một trận liền theo mọi người đến bệnh viện vậy mà không biết ngủ quên từ lúc nào, cho nên ai cũng ra ngoài chỉ có mỗi cô là ở trong phòng.
Giang Trầm cầm lấy chăn trên giường đi đến nhẹ nhàng đắp lên cho Tạ Liên Hoa, lần đầu tiên anh lẵng lặng quan sát kĩ cô gái này.
"May mà, anh vẫn chưa làm ra chuyện bại hoại kia."1
Khoảnh khắc khi cô đón ý hùa theo anh kia Giang Trầm có muốn quên cũng không quên được, nhưng may mà cô kịp thời ra tay ngăn chặn anh lại. Nếu không anh thật sự không biết sau này phải đối mặt với cô thế nào.1
Tạ Liên Hoa chẹp miệng một cái đưa tay quấn lấy chăn vào người, rồi xoay người đưa lưng lại với anh.
Giang Trầm bật cười khẽ lắc đầu đứng lên đi ra ngoài.
Mục Hy nghe được tiếng mở cửa vội đứng lên chạy lại đỡ anh.
"Anh, anh thấy sao rồi?"
Giang Trầm ôn hoà cười cười, đưa tay xoa nhẹ mặt cô.
"Khóc đến sưng mắt rồi!"
Mục Hy mím môi nước mắt vừa khô không lâu lại muốn tuôn trào ra lần nữa. Triệu Thần Huân đi đến kéo cô vào lòng nhẹ vỗ đầu cô, liếc mắt hỏi Giang Trầm.
"Ổn chứ?"
Giang Trầm gật đầu.
"Không vấn đề gì, cậu mau đưa em ấy về nghỉ ngơi đi khuya rồi."
Trong lúc nói chuyện ánh mắt hai người chạm nhau ngầm trao đổi không ít ý vị, Triệu Thần Huân gật đầu.
"Vậy tôi về trước."
Mục Hy thấy anh trai thật sự đã không sao thì cũng không kì kèo nữa, vẩy vẩy tay chào anh.
"Em về đây."1
Giang Trầm mỉm cười cũng đưa tay vẩy vẩy với cô. Mà Mục Hy lại lần nữa bỏ quên cô bạn thân của mình.1
Triệu Thần Huân và Mục Hy vừa mới rời đi thì một bóng người chậm rãi đi đến, người chưa thấy mà đã nghe tiếng trước.
"Ây dô, tôi vừa đến sao mọi người đều về hết trơn vậy?"1
Lạc Cẩn Du thong thả như đang đi chợ cười cợt đi đến gần, Giang Trầm cũng xem như quen biết với tên này nhưng hiện tại anh không có tâm trạng tiếp kẻ đến xem kịch vui, liền lạnh nhạt gật đầu một cái rồi vào phòng khoá trái cửa lại luôn.
Lạc Cẩn Du bị ghẻ lạnh như thế rất không vui mà ơ một tiếng.
"Cậu ta bị chuốc thuốc hay bị mãn kinh? Sao mà nóng tính thế kia?"1
Lạc Thần nhìn anh trai quý hoá nhà mình nhanh như vậy đã nhận được tin tức mà không khỏi gai mắt vô cùng, anh cảm thấy mình nên đổi quản lý rồi.
Lạc Thần hừ một tiếng cũng không thèm nhìn đến anh trai mình liền trực tiếp sải chân rời đi.
"Này, anh đến đón em mà!"1
Lạc Cẩn Du không vui nói, chỉ thấy Lạc Thần đưa lại cho anh một bóng lưng ngạo nghễ nói:
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng lòng nào mà chả chứa shit."1
Lạc Cẩn Du bị em trai hắt hủi tức đến bật cười.
"Tên nhóc này, lớn rồi liền muốn làm phản mà."
Tiểu Đào là người cuối cùng ở lại, lần nữa gặp phải kẻ đáng ghét này cô nhóc rất không dễ chịu liền nhấc chân muốn im ắng chuồng êm.
"Đứng lại."
Nhưng Lạc Cẩn Du nào có bỏ qua cho cô, anh đang ở quán bar uống rượu hay tin em trai vào viện liền không hỏi rõ đã chạy đến đây mới biết người thật sự nhập viện là Giang Trầm.
Mắt thấy dù gì cũng đến nên vào nhìn xem một chút, ai dè không có ai thèm chào đón anh còn bị em trai mắng lòng anh toàn shit.
Tâm trạng anh hiện rất không vui cần tìm người giải sầu, mà Đào Lâm Lâm là lựa chọn không tồi.1
"Em đi đâu, tôi đưa em đi."
Tiểu Đào nhìn nụ cười như yêu tinh của người đàn ông mà không khỏi nổi hết gai ốc vội lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi tự đi được."
Nói rồi cô không thèm để ý cái gì nữa liền co chân muốn bỏ chạy, lại bị Lạc Cẩn Du không nặng không nhẹ xách cổ áo lên cười thân thiện nói:
"Nhưng tôi muốn đưa em đi, em từ chối cũng vô dụng."1
Tiểu Đào bị nắm cổ áo rất bực bội vì cảm thấy chiều cao của bản thân bị sỉ nhục rất nặng nề, cô nhóc nhất thời cáu bẩn giơ tay lên muốn đánh lên mặt Lạc Cẩn Du nhưng lại bị anh bắt lấy kịp thời.
"Mới mấy ngày không gặp, em đã tiến bộ đến mức có thể đánh người rồi sao?"
Lạc Cẩn Du buồn cười nhìn cô nhóc tức giận thở phì phì nhưng không dám làm gì mình nữa.
Anh liếc mắt muốn nhìn vết bỏng ở tay cô đã lành chưa vậy mà lại phát hiện, vết thương vừa kéo da non bên cạnh liền in thêm một vết bầm chói mắt.
Lạc Cẩn Du không khỏi tặc lưỡi nói:
"Sao mỗi lần thấy em, thì trên người em đều sẽ xuất hiện thêm một vết thương mới thế?"
Tiểu Đào nhíu mày rụt tay mình về, đáp:
"Không liên quan đến anh."
Lạc Cẩn Du cười khẽ, biết cô bực bội nên thả cổ áo cô ra chuyển thành nắm lấy tay áo của cô kéo đi.
"Tôi đưa em về, khuya thế này em đi lung tung bên ngoài không khéo bị đám buôn người bắt đi đấy."1
Tiểu Đào không có sức phản kháng chỉ đành lót tót theo sau anh ra về, trong lòng lại không khỏi khóc thút thít.
Chị Hy ơi! Cứu em!1
Đúng lúc này có bảo vệ chạy đến đem đám phóng viên kéo đi, Triệu Thần Huân Mục Hy tiểu Đào và Lạc Thần cũng vội chạy đến.
"Anh!"
Mục Hy lo lắng chạy đến nhìn nhìn hai người muốn nói lại thôi, Tạ Liên Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên khỏi lòng Giang Trầm uất ức nhìn Mục Hy.
"Cậu dám quên tớ!"
Nói rồi liền bật khóc tức tưởi, khiến cả đám đều im lặng.
Trong bệnh viện Giang Trầm cùng Tạ Liên Hoa ở bên trong phòng, còn Mục Hy đang được Triệu Thần Huân ôm lấy ngồi ở ngoài hành lang trấn an.
"Em thật không nên xem thường Liễu Tư Tình, nếu em đến trễ một chút nữa chắc sau này em phải gọi cô ta là chị dâu rồi."
Một chiêu bỏ thuốc thuê phóng viên đúng là hiểm độc, Liễu Tư Tình quả thật không ra tay thì thôi chứ không đều khiến anh trai cô vạn kiếp bất phục.
Triệu Thần Huân nhẹ vỗ về cô, nói:
"Mọi chuyện đã qua, đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện còn lại anh sẽ xử lý."
Mục Hy hít mũi ngoan ngoãn gật đầu, nào còn bộ dáng hung hăng đòi giết người khi nảy.1
Lạc Thần và Tiểu Đào đứng một bên nhìn mà chỉ hận không chọc mù mắt mình cho xong, họ vất vả cả đêm vì hai anh em nhà Mục Hy bây giờ còn phải đứng ở đây ăn cơm chó, đúng là đời bất công mà.1
Bên trong phòng bệnh Giang Trầm sau khi được cấp cứu thần trí dần trở nên tỉnh táo hơn, anh khẽ chống tay ngồi dậy lại phát hiện cô gái nào đó đang co mình trên sofa ngủ say.
Tạ Liên Hoa sau khi khóc một trận liền theo mọi người đến bệnh viện vậy mà không biết ngủ quên từ lúc nào, cho nên ai cũng ra ngoài chỉ có mỗi cô là ở trong phòng.
Giang Trầm cầm lấy chăn trên giường đi đến nhẹ nhàng đắp lên cho Tạ Liên Hoa, lần đầu tiên anh lẵng lặng quan sát kĩ cô gái này.
"May mà, anh vẫn chưa làm ra chuyện bại hoại kia."1
Khoảnh khắc khi cô đón ý hùa theo anh kia Giang Trầm có muốn quên cũng không quên được, nhưng may mà cô kịp thời ra tay ngăn chặn anh lại. Nếu không anh thật sự không biết sau này phải đối mặt với cô thế nào.1
Tạ Liên Hoa chẹp miệng một cái đưa tay quấn lấy chăn vào người, rồi xoay người đưa lưng lại với anh.
Giang Trầm bật cười khẽ lắc đầu đứng lên đi ra ngoài.
Mục Hy nghe được tiếng mở cửa vội đứng lên chạy lại đỡ anh.
"Anh, anh thấy sao rồi?"
Giang Trầm ôn hoà cười cười, đưa tay xoa nhẹ mặt cô.
"Khóc đến sưng mắt rồi!"
Mục Hy mím môi nước mắt vừa khô không lâu lại muốn tuôn trào ra lần nữa. Triệu Thần Huân đi đến kéo cô vào lòng nhẹ vỗ đầu cô, liếc mắt hỏi Giang Trầm.
"Ổn chứ?"
Giang Trầm gật đầu.
"Không vấn đề gì, cậu mau đưa em ấy về nghỉ ngơi đi khuya rồi."
Trong lúc nói chuyện ánh mắt hai người chạm nhau ngầm trao đổi không ít ý vị, Triệu Thần Huân gật đầu.
"Vậy tôi về trước."
Mục Hy thấy anh trai thật sự đã không sao thì cũng không kì kèo nữa, vẩy vẩy tay chào anh.
"Em về đây."1
Giang Trầm mỉm cười cũng đưa tay vẩy vẩy với cô. Mà Mục Hy lại lần nữa bỏ quên cô bạn thân của mình.1
Triệu Thần Huân và Mục Hy vừa mới rời đi thì một bóng người chậm rãi đi đến, người chưa thấy mà đã nghe tiếng trước.
"Ây dô, tôi vừa đến sao mọi người đều về hết trơn vậy?"1
Lạc Cẩn Du thong thả như đang đi chợ cười cợt đi đến gần, Giang Trầm cũng xem như quen biết với tên này nhưng hiện tại anh không có tâm trạng tiếp kẻ đến xem kịch vui, liền lạnh nhạt gật đầu một cái rồi vào phòng khoá trái cửa lại luôn.
Lạc Cẩn Du bị ghẻ lạnh như thế rất không vui mà ơ một tiếng.
"Cậu ta bị chuốc thuốc hay bị mãn kinh? Sao mà nóng tính thế kia?"1
Lạc Thần nhìn anh trai quý hoá nhà mình nhanh như vậy đã nhận được tin tức mà không khỏi gai mắt vô cùng, anh cảm thấy mình nên đổi quản lý rồi.
Lạc Thần hừ một tiếng cũng không thèm nhìn đến anh trai mình liền trực tiếp sải chân rời đi.
"Này, anh đến đón em mà!"1
Lạc Cẩn Du không vui nói, chỉ thấy Lạc Thần đưa lại cho anh một bóng lưng ngạo nghễ nói:
"Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng lòng nào mà chả chứa shit."1
Lạc Cẩn Du bị em trai hắt hủi tức đến bật cười.
"Tên nhóc này, lớn rồi liền muốn làm phản mà."
Tiểu Đào là người cuối cùng ở lại, lần nữa gặp phải kẻ đáng ghét này cô nhóc rất không dễ chịu liền nhấc chân muốn im ắng chuồng êm.
"Đứng lại."
Nhưng Lạc Cẩn Du nào có bỏ qua cho cô, anh đang ở quán bar uống rượu hay tin em trai vào viện liền không hỏi rõ đã chạy đến đây mới biết người thật sự nhập viện là Giang Trầm.
Mắt thấy dù gì cũng đến nên vào nhìn xem một chút, ai dè không có ai thèm chào đón anh còn bị em trai mắng lòng anh toàn shit.
Tâm trạng anh hiện rất không vui cần tìm người giải sầu, mà Đào Lâm Lâm là lựa chọn không tồi.1
"Em đi đâu, tôi đưa em đi."
Tiểu Đào nhìn nụ cười như yêu tinh của người đàn ông mà không khỏi nổi hết gai ốc vội lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi tự đi được."
Nói rồi cô không thèm để ý cái gì nữa liền co chân muốn bỏ chạy, lại bị Lạc Cẩn Du không nặng không nhẹ xách cổ áo lên cười thân thiện nói:
"Nhưng tôi muốn đưa em đi, em từ chối cũng vô dụng."1
Tiểu Đào bị nắm cổ áo rất bực bội vì cảm thấy chiều cao của bản thân bị sỉ nhục rất nặng nề, cô nhóc nhất thời cáu bẩn giơ tay lên muốn đánh lên mặt Lạc Cẩn Du nhưng lại bị anh bắt lấy kịp thời.
"Mới mấy ngày không gặp, em đã tiến bộ đến mức có thể đánh người rồi sao?"
Lạc Cẩn Du buồn cười nhìn cô nhóc tức giận thở phì phì nhưng không dám làm gì mình nữa.
Anh liếc mắt muốn nhìn vết bỏng ở tay cô đã lành chưa vậy mà lại phát hiện, vết thương vừa kéo da non bên cạnh liền in thêm một vết bầm chói mắt.
Lạc Cẩn Du không khỏi tặc lưỡi nói:
"Sao mỗi lần thấy em, thì trên người em đều sẽ xuất hiện thêm một vết thương mới thế?"
Tiểu Đào nhíu mày rụt tay mình về, đáp:
"Không liên quan đến anh."
Lạc Cẩn Du cười khẽ, biết cô bực bội nên thả cổ áo cô ra chuyển thành nắm lấy tay áo của cô kéo đi.
"Tôi đưa em về, khuya thế này em đi lung tung bên ngoài không khéo bị đám buôn người bắt đi đấy."1
Tiểu Đào không có sức phản kháng chỉ đành lót tót theo sau anh ra về, trong lòng lại không khỏi khóc thút thít.
Chị Hy ơi! Cứu em!1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.