Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)
Chương 21: Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi
Nguyễn Nhiễm
04/01/2021
Một Tuần Sau.
Biệt Thự Lâm Gia.
Buổi Sáng, Trong sảnh lớn, trên ghế sô pha, Lâm Tiêu Nguyên đang ngồi xem lại tất cả những hao hụt của công ty nhà mình trong gần hai tháng qua.
Chỉ nhìn thoáng qua số liệu, Ông ta gần như khuỵu xuống, khuôn mặt tái mét, lẩm bẩm, hết rồi, hết thật rồi, Hách Gia sẽ nuốt chửng Lâm Gia mất thôi. Số nợ lên đến hàng trăm triệu tệ. Cho dù bán tất cả cổ phần của công ty, cũng không đủ để trả nợ.
"Lão gia, lão gia, ông sao rồi, đừng làm tôi sợ," La Nguyệt vợ ông ta thét lên kinh hãi.
"Tuyết Anh, Tuyết Liên, mau xuống đây, cha con không ổn rồi."
Lâm Tiêu Nguyên vốn bị bệnh tim đã lâu, nay lại vì lao tâm cho cơ nghiệp, ông ta uất đến hộc máu, cơn đau tim tái phát. Nằm vật ra đất, bất tỉnh..
Lâm Gia sẽ đi về đâu nếu như ông ta ngã xuống, ý nghĩ này vẫn còn trong đầu của ông ta, từ từ, rồi dần dần theo tiếng xe cấp cứu, Lâm Tiêu Nguyên hoàn toàn ngừng thở, từ đây ông ta đã không còn biết đến chuyện của đời nữa.
Trong sân biệt thự, chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi, nhưng là vẫn không kịp, Lâm Tuyết Anh và Lâm Tuyết Liên cùng nhau chạy từ trên lầu xuống, chỉ thấy La Nguyệt mẹ mình ôm cơ thể lặn tanh của cha khóc ngất.
"Cha mất rồi, mất rồi, Lâm Tuyết Liên ngồi sụp xuống. Còn Lâm Tuyết Anh thì đứng ngây ra, Cha cô ta mất rồi, Lâm gia sẽ suy yếu, công ty lại phá sản, cô ta mất hết, mất hết rồi...."
Bỗng nhiên, Lâm Tuyết Anh cười lên như điên dại, ánh mắt cô ta hung ác, gằn lên giận dữ.
"Hách Liên Mạc Hân, tất cả là tại mày, chính mày ép cha tao phải mất mạng, chính mày khiến công ty nhà tao phá sản, cũng chính mày khiến tao mất đi tất cả, mâtd cha, mất công ty, mất danh phận, tao sẽ giết mày để trả thù cho cha tao. Cho Lâm Gia, tao thề sẽ không để mày sống yên...."
\*\*\*
Buổi chiều, bốn ngày sau.
Hôm nay là thứ bảy, còn hơn một tuần nưa là đến Lễ giáng sinh. Khí trời đã lạnh hơn rất nhiều. Thậm chí có nơi còn có tuyết rơi nhiều.
Trong Văn Phòng Tổng Tài. Hách Liên Mạc Hân đang ngồi nhìn đăm đăm ra cửa sổ, suy nghĩ bước tiếp theo cho kế hoạch trả thù Âu Dương Phàm. Chợt nghĩ đến Lâm Gia, không biết Lâm Tuyết Anh kia ra sao rồi nhỉ?
Đã qua ba ngày, sau tang lễ của Lâm Tiêu Nguyên, mọi việc cũng dần lắng xuống. Đúng như Hách Liên Mạc Hân dự liệu, Lâm Thị quả nhiên đã phá sản hoàn toàn. Và theo như bản cam kết, nó đã thuộc về Hách Gia.
Thế nhưng, Lâm Tuyết Anh kia, cô ta sao không đến tìm mình. Cô ta đi đâu cũng không thấy bóng dáng. Còn đang mải nghĩ. Thì điện thoại bỗng reo lên.
Nhấc điện thoại lên để xem. Là một số lạ, Hách Liên Mạc Hân thoáng cau mày, là ai gọi cho cô nhỉ, đã gần tối rồi mà.
"Xin hỏi, là ai đang gọi vậy ạ? "Hách Liên Mạc Hân lịch sự hỏi.
Bên kia trầm mặc, không ai trả lời.
"Là ai vậy ạ, sao lại có số của tôi?" Hách Liên Mạc Hân nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.
Lúc này, bên kia mới trả lời, là giọng của một người đàn ông. Nghe tiếng của anh ta, cô đoán anh ta chỉ bằng tuổi cô hoặc hơn hai hay ba tuổi gì đó.
"Anh là ai?" Cô bình tĩnh hỏi.
"Cô có phải là Hách Liên Mạc Hân không?" Người đàn ông kia hỏi.
Hách Liên Mạc Hân nghe giọng của anh ta hình như là đang rất buồn cười, nhưng là do anh ta cố nhịn. Nên âm thanh phát ra có phần run run. Cô dần mất kiên nhẫn. Cô nổi điên rồi nha.
Nếu như người đàn ông kia mà thấy vẻ mặt của cô lúc này, dám chắc anh ta sẽ không dám nhây nhớt như vậy.
Hách Liên Mạc Hân nén giận, cô lạnh lẽo trả lời, "tôi là ai, liên quan gì đến anh, phải thì thế nào? Không phải thì làm sao? Sao tôi phải trả lời anh, khôn hồn biến ngay, bằng không nếu để tôi biết anh là ai, tôi cho anh ngậm miệng mãi mãi."
Dứt lời, cô cúp điện thoại. "Khốn kiếp, tên kia là loại gì thế, gọi điện thoại, nói chuyện một chút nghiêm túc cũng không có. Tốt nhất là đừng để cô gặp lại, nếu gặp lại, cô sẽ cắt lưỡi tên đó, để anh ta câm luôn."
Tại tiệm bánh ngọt nhỏ, gần khách sạn Đế Hoàng. Lục Minh Tử Thiên và Lạc Thần đang ngồi uống trà ấm.
Thật ra, Lục Minh Tử Thiên anh đã về từ chiều hôm qua rồi, nhưng là anh vẫn chưa cho một ai biết. Anh muốn tạo bất ngờ cho người thân. Đặc biệt là Hách Liên Mạc Hân, công chúa tuyết của anh.
Chiều hôm nay, Lục Minh Tử Thiên hẹn Lạc Thần, bạn thân của anh ở Mĩ. Để nhờ cậu ta hẹn Hách Liên Mạc Hân ra gặp mặt anh.
Lục Minh Tử Thiên không ngờ, cô gái nhỏ của anh lại dữ tợn như vậy, nhìn cậu bạn thân vừa bị cô mắng trong điện thoại té tát, anh có chút buồn cười trong lòng, nhưng vẫn nén cười, nghiêm túc hỏi :
"Lạc Thần, cô ấy mắng cậu hả?"
"Con bà nó, Lục Minh Tử Thiên, cậu hết chuyện rồi hả, hẹn tôi ra đây chỉ để gọi điện thoại cho cô nhóc kia thôi sao?" Lạc Thân nhăn nhó chất vấn.
"Ừ..chỉ có vậy thôi, không hề khó khăn, đối với năng lực tán gái của cậu." Lục Minh Tử Thiên không mặn không nhạt mà đáp.
Lạc Thần bưng ly trà lên, nhấp một ngụm, nhưng vừa nhớ lại lời hăm dọa khi nãy của Hách Liên Mạc Hân, anh liền ho lên sặc sụa, phun cả trà ra ngoài.
Vừa ho, anh vừa cố nói : "Tử Thiên à...tôi sợ cô nhóc đó rồi, công chúa tuyết gì đó của cậu ấy, Lạc Thần tôi còn chưa kịp hẹn nữa, cô ấy đã đe sẽ cho tôi ngậm miệng mãi mãi đấy."
Lục Minh Tử Thiên nhìn Lạc Thần, anh cười chế giễu nói : "Lạc Thiếu Gia, cậu nổi tiếng là thánh tán gái, sao lại sợ cô nhóc đó. Đồ chết nhát."
Lạc Thần liếc Lục Minh Tử Thiên, sau đó liền lấy điện thoại của mình, đẩy đến tay Lục Minh Tử Thiên rồi thách thức :
"Ừ, ông đây là đồ chết nhát đấy, cậu ngon thì tự mình hẹn cô ấy xem, con gái gì mà, hung dữ quá trời. Lạc Thần tôi ghét con gái hung dữ lắm. Rất rất ghét đó."
Lục Minh Tử Thiên nhướng mày, anh nói,
"Lạc Thiếu Gia, cậu có nghe câu, ghét của nào, trời trao của đó không? Tôi nghĩ không sớm thì muộn cậu sẽ bị một cô gái khác còn dữ hơn cả Mạc Hân nhà tôi tóm gọn trong tay."
Dứt lời, anh cầm điện thoại của Lạc Thần lên, rồi soạn tin nhắn gửi đi.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn. Chỉ vỏn vẹn có sáu chữ "Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi "
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh nhấc ly trà lên chờ hồi âm.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút, điện thoại liền reo lên. Nhưng không phải là của Lạc Thần, mà tiếng chuông kia, phát ra từ điện thoại của anh.
Là Hách Liên Mạc Hân, cô sau khi thấy số lạ kia gửi tin nhắn đến, cô vô cùng bực bội. Nhưng vì tò mò, cô lại mở tin nhắn ra để đọc. Vừa nhìn đến dòng chữ ngắn gọn " Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi" kia, cô liền kinh ngạc, trái tim run lên..
"Là anh sao?" Cô không tin vào mắt mình, cô đọc đi, đọc lại dòng chữ, nhưng vẫn không dám khẳng định, vì đây là số điện thoại lạ, cô sợ bị lừa, vậy nên cô quyết định gọi lại, nhưng không phải gọi vào số lạ này, mà là gọi vào số của Lục Minh Tử Thiên.
Lúc này, sau khi điện thoại của mình rung lên đến lần thứ ba, Lục Minh Tử Thiên mới cầm nó lên, khóe môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Anh nghĩ thầm trong đầu, cMạc Hân, công chúa tuyết của anh đã nóng ruột rồi."
Anh bắt máy, nhưng không vội nói,
"Tử Thiên, là anh sao? Anh đang ở đâu? Ở Mĩ hay là ở Hải Thành rồi." Giọng của Hách Liên Mạc Hân bên kia, gấp gáp, có vẻ như là cô vô cùng mong chờ anh thì phải.
Lục Minh Tử Thiên khẽ cười, anh chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng là bao nhiêu sự nhớ thương đều được đong đầy trong câu nói kia :
"Phải, Công Chúa của anh, anh về rồi, anh vô cùng, vô cùng nhớ em..."
Biệt Thự Lâm Gia.
Buổi Sáng, Trong sảnh lớn, trên ghế sô pha, Lâm Tiêu Nguyên đang ngồi xem lại tất cả những hao hụt của công ty nhà mình trong gần hai tháng qua.
Chỉ nhìn thoáng qua số liệu, Ông ta gần như khuỵu xuống, khuôn mặt tái mét, lẩm bẩm, hết rồi, hết thật rồi, Hách Gia sẽ nuốt chửng Lâm Gia mất thôi. Số nợ lên đến hàng trăm triệu tệ. Cho dù bán tất cả cổ phần của công ty, cũng không đủ để trả nợ.
"Lão gia, lão gia, ông sao rồi, đừng làm tôi sợ," La Nguyệt vợ ông ta thét lên kinh hãi.
"Tuyết Anh, Tuyết Liên, mau xuống đây, cha con không ổn rồi."
Lâm Tiêu Nguyên vốn bị bệnh tim đã lâu, nay lại vì lao tâm cho cơ nghiệp, ông ta uất đến hộc máu, cơn đau tim tái phát. Nằm vật ra đất, bất tỉnh..
Lâm Gia sẽ đi về đâu nếu như ông ta ngã xuống, ý nghĩ này vẫn còn trong đầu của ông ta, từ từ, rồi dần dần theo tiếng xe cấp cứu, Lâm Tiêu Nguyên hoàn toàn ngừng thở, từ đây ông ta đã không còn biết đến chuyện của đời nữa.
Trong sân biệt thự, chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi, nhưng là vẫn không kịp, Lâm Tuyết Anh và Lâm Tuyết Liên cùng nhau chạy từ trên lầu xuống, chỉ thấy La Nguyệt mẹ mình ôm cơ thể lặn tanh của cha khóc ngất.
"Cha mất rồi, mất rồi, Lâm Tuyết Liên ngồi sụp xuống. Còn Lâm Tuyết Anh thì đứng ngây ra, Cha cô ta mất rồi, Lâm gia sẽ suy yếu, công ty lại phá sản, cô ta mất hết, mất hết rồi...."
Bỗng nhiên, Lâm Tuyết Anh cười lên như điên dại, ánh mắt cô ta hung ác, gằn lên giận dữ.
"Hách Liên Mạc Hân, tất cả là tại mày, chính mày ép cha tao phải mất mạng, chính mày khiến công ty nhà tao phá sản, cũng chính mày khiến tao mất đi tất cả, mâtd cha, mất công ty, mất danh phận, tao sẽ giết mày để trả thù cho cha tao. Cho Lâm Gia, tao thề sẽ không để mày sống yên...."
\*\*\*
Buổi chiều, bốn ngày sau.
Hôm nay là thứ bảy, còn hơn một tuần nưa là đến Lễ giáng sinh. Khí trời đã lạnh hơn rất nhiều. Thậm chí có nơi còn có tuyết rơi nhiều.
Trong Văn Phòng Tổng Tài. Hách Liên Mạc Hân đang ngồi nhìn đăm đăm ra cửa sổ, suy nghĩ bước tiếp theo cho kế hoạch trả thù Âu Dương Phàm. Chợt nghĩ đến Lâm Gia, không biết Lâm Tuyết Anh kia ra sao rồi nhỉ?
Đã qua ba ngày, sau tang lễ của Lâm Tiêu Nguyên, mọi việc cũng dần lắng xuống. Đúng như Hách Liên Mạc Hân dự liệu, Lâm Thị quả nhiên đã phá sản hoàn toàn. Và theo như bản cam kết, nó đã thuộc về Hách Gia.
Thế nhưng, Lâm Tuyết Anh kia, cô ta sao không đến tìm mình. Cô ta đi đâu cũng không thấy bóng dáng. Còn đang mải nghĩ. Thì điện thoại bỗng reo lên.
Nhấc điện thoại lên để xem. Là một số lạ, Hách Liên Mạc Hân thoáng cau mày, là ai gọi cho cô nhỉ, đã gần tối rồi mà.
"Xin hỏi, là ai đang gọi vậy ạ? "Hách Liên Mạc Hân lịch sự hỏi.
Bên kia trầm mặc, không ai trả lời.
"Là ai vậy ạ, sao lại có số của tôi?" Hách Liên Mạc Hân nhẫn nại hỏi lại một lần nữa.
Lúc này, bên kia mới trả lời, là giọng của một người đàn ông. Nghe tiếng của anh ta, cô đoán anh ta chỉ bằng tuổi cô hoặc hơn hai hay ba tuổi gì đó.
"Anh là ai?" Cô bình tĩnh hỏi.
"Cô có phải là Hách Liên Mạc Hân không?" Người đàn ông kia hỏi.
Hách Liên Mạc Hân nghe giọng của anh ta hình như là đang rất buồn cười, nhưng là do anh ta cố nhịn. Nên âm thanh phát ra có phần run run. Cô dần mất kiên nhẫn. Cô nổi điên rồi nha.
Nếu như người đàn ông kia mà thấy vẻ mặt của cô lúc này, dám chắc anh ta sẽ không dám nhây nhớt như vậy.
Hách Liên Mạc Hân nén giận, cô lạnh lẽo trả lời, "tôi là ai, liên quan gì đến anh, phải thì thế nào? Không phải thì làm sao? Sao tôi phải trả lời anh, khôn hồn biến ngay, bằng không nếu để tôi biết anh là ai, tôi cho anh ngậm miệng mãi mãi."
Dứt lời, cô cúp điện thoại. "Khốn kiếp, tên kia là loại gì thế, gọi điện thoại, nói chuyện một chút nghiêm túc cũng không có. Tốt nhất là đừng để cô gặp lại, nếu gặp lại, cô sẽ cắt lưỡi tên đó, để anh ta câm luôn."
Tại tiệm bánh ngọt nhỏ, gần khách sạn Đế Hoàng. Lục Minh Tử Thiên và Lạc Thần đang ngồi uống trà ấm.
Thật ra, Lục Minh Tử Thiên anh đã về từ chiều hôm qua rồi, nhưng là anh vẫn chưa cho một ai biết. Anh muốn tạo bất ngờ cho người thân. Đặc biệt là Hách Liên Mạc Hân, công chúa tuyết của anh.
Chiều hôm nay, Lục Minh Tử Thiên hẹn Lạc Thần, bạn thân của anh ở Mĩ. Để nhờ cậu ta hẹn Hách Liên Mạc Hân ra gặp mặt anh.
Lục Minh Tử Thiên không ngờ, cô gái nhỏ của anh lại dữ tợn như vậy, nhìn cậu bạn thân vừa bị cô mắng trong điện thoại té tát, anh có chút buồn cười trong lòng, nhưng vẫn nén cười, nghiêm túc hỏi :
"Lạc Thần, cô ấy mắng cậu hả?"
"Con bà nó, Lục Minh Tử Thiên, cậu hết chuyện rồi hả, hẹn tôi ra đây chỉ để gọi điện thoại cho cô nhóc kia thôi sao?" Lạc Thân nhăn nhó chất vấn.
"Ừ..chỉ có vậy thôi, không hề khó khăn, đối với năng lực tán gái của cậu." Lục Minh Tử Thiên không mặn không nhạt mà đáp.
Lạc Thần bưng ly trà lên, nhấp một ngụm, nhưng vừa nhớ lại lời hăm dọa khi nãy của Hách Liên Mạc Hân, anh liền ho lên sặc sụa, phun cả trà ra ngoài.
Vừa ho, anh vừa cố nói : "Tử Thiên à...tôi sợ cô nhóc đó rồi, công chúa tuyết gì đó của cậu ấy, Lạc Thần tôi còn chưa kịp hẹn nữa, cô ấy đã đe sẽ cho tôi ngậm miệng mãi mãi đấy."
Lục Minh Tử Thiên nhìn Lạc Thần, anh cười chế giễu nói : "Lạc Thiếu Gia, cậu nổi tiếng là thánh tán gái, sao lại sợ cô nhóc đó. Đồ chết nhát."
Lạc Thần liếc Lục Minh Tử Thiên, sau đó liền lấy điện thoại của mình, đẩy đến tay Lục Minh Tử Thiên rồi thách thức :
"Ừ, ông đây là đồ chết nhát đấy, cậu ngon thì tự mình hẹn cô ấy xem, con gái gì mà, hung dữ quá trời. Lạc Thần tôi ghét con gái hung dữ lắm. Rất rất ghét đó."
Lục Minh Tử Thiên nhướng mày, anh nói,
"Lạc Thiếu Gia, cậu có nghe câu, ghét của nào, trời trao của đó không? Tôi nghĩ không sớm thì muộn cậu sẽ bị một cô gái khác còn dữ hơn cả Mạc Hân nhà tôi tóm gọn trong tay."
Dứt lời, anh cầm điện thoại của Lạc Thần lên, rồi soạn tin nhắn gửi đi.
Nội dung tin nhắn rất ngắn gọn. Chỉ vỏn vẹn có sáu chữ "Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi "
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh nhấc ly trà lên chờ hồi âm.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút, điện thoại liền reo lên. Nhưng không phải là của Lạc Thần, mà tiếng chuông kia, phát ra từ điện thoại của anh.
Là Hách Liên Mạc Hân, cô sau khi thấy số lạ kia gửi tin nhắn đến, cô vô cùng bực bội. Nhưng vì tò mò, cô lại mở tin nhắn ra để đọc. Vừa nhìn đến dòng chữ ngắn gọn " Công Chúa Tuyết, Anh Về Rồi" kia, cô liền kinh ngạc, trái tim run lên..
"Là anh sao?" Cô không tin vào mắt mình, cô đọc đi, đọc lại dòng chữ, nhưng vẫn không dám khẳng định, vì đây là số điện thoại lạ, cô sợ bị lừa, vậy nên cô quyết định gọi lại, nhưng không phải gọi vào số lạ này, mà là gọi vào số của Lục Minh Tử Thiên.
Lúc này, sau khi điện thoại của mình rung lên đến lần thứ ba, Lục Minh Tử Thiên mới cầm nó lên, khóe môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt đẹp. Anh nghĩ thầm trong đầu, cMạc Hân, công chúa tuyết của anh đã nóng ruột rồi."
Anh bắt máy, nhưng không vội nói,
"Tử Thiên, là anh sao? Anh đang ở đâu? Ở Mĩ hay là ở Hải Thành rồi." Giọng của Hách Liên Mạc Hân bên kia, gấp gáp, có vẻ như là cô vô cùng mong chờ anh thì phải.
Lục Minh Tử Thiên khẽ cười, anh chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng là bao nhiêu sự nhớ thương đều được đong đầy trong câu nói kia :
"Phải, Công Chúa của anh, anh về rồi, anh vô cùng, vô cùng nhớ em..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.