Trọng Sinh Đến Trước Khi Thần Tượng Nổi Tiếng
Chương 7: GẦN GŨI
Lộc Linh
07/11/2017
Một tay anh đặt trên ghế, vô tư gõ gõ, lúc Giang Tiêu Nhiên đang chăm chú nhìn vào bàn tay ấy, bàn
tay kia lại đột nhiên di chuyển khỏi chiếc ghế.
Cô sửng sốt.
Vóc người cao mang theo khí thế áp bức, Cố Dư Lâm chậm rãi hướng cô đi tới, từng bước một, như đang tới gần con mồi.
Giang Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt đất, mắt mở to nhìn cái bóng trước mặt càng ngày càng gần, cuối cùng, cái bóng hoàn toàn bao bọc cô.
Anh che đi ánh sáng trước mặt cô, âm thanh từ trên truyền xuống vào lỗ tai cô:
- Bạn cười mình? Đúng không?
- Mình không có…
- Cười mình cái gì?
- Thực sự không có cười bạn…
Đầu Giang Tiêu Nhiên ngày càng cúi thấp, quả là hận không thể rúc vào trong vỏ.
Âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Tức giận?
Giang Tiêu Nhiên mấp máy môi, nhanh chóng ngẩng mặt…
Cố Dư Lâm dùng chiêu này, dường như có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trên mặt cô.
Như là đang đùa với cún, tay anh đặt ở cằm cô rồi cào cào, Giang Tiêu Nhiên cảm nhận được bàn tay đó đang đùa giỡn trên cằm mình, cảm thấy ngứa một chút.
Cố Dư Lâm như đã “trả thù” xong, nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng của cô, tâm trạng vô cùng tốt, sau đó vào chuyện chính:
- Được rồi, không phải cô Đào bảo bạn dạy mình hát sao?
- Rõ ràng là bạn đùa giỡn trước…
Cô lẩm bẩm, không phục nói:
- Còn trách mình sao?
Thấy lông mi anh ấy đưa lên một cái, giống như lại muốn nói, cô nhanh chóng cắt lời:
- Hát nha!
- Được.
Anh cười nhẹ nhàng.
Hát hai câu, Giang Tiêu Nhiên vẫn không dám nhìn ánh mắt anh ấy, chỉ nhìn vào logo trên đồng phục mà thôi:
- Vị trí hát chưa đúng, bạn để tay ở giữa hai bên xương sườn.
Cô đưa tay đặt ở vị trí trên bụng dưới của mình.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người gần quá, cô lại cúi đầu, Cố Dư Lâm từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy bím tóc của cô lung la lung lay, động tác tay đều bị che khuất.
- Mình không nhìn thấy.
Anh nói thật.
- Chính là chỗ này…
Cô vô ý đưa tay hướng đến bụng anh ấy.
Động tác làm giữa chừng, lúng túng dừng giữa không trung.
Giang Tiêu Nhiên à Giang Tiêu Nhiên, mày làm động tác này không thể suy nghĩ trước sao? Mày làm thế là muốn gì? Mày muốn sờ người ta sao? Đây là việc một cô gái thận trọng nên làm sao?
Cô như súng bắn liên thanh tự đặt câu hỏi với bản thân, tay cũng không biết để vào đâu.
Nếu bây giờ thu về… Phải nói gì mới ra vẻ tự nhiên đây?
Cố Dư Lâm theo lời cô, âm thanh mềm mại có chút mờ ảo:
- Đâu? Ở đâu?
Nghe được, chỉ là khách quan hỏi một vấn đề đúng không?
Có lẽ anh ấy không hề cảm thấy gì, chỉ là mình quá nhạy cảm thôi sao? A, lúc này phải thật tỉnh táo, bình tĩnh, vạn lần không thể làm bản thân mất tự nhiên được.
Giang Tiêu Nhiên cắn răng một cái, bàn tay hướng đến vị trí đã xác định, chạm được một thứ rất mềm mại. Vật kia mới đầu còn mềm, sau bị cô chọc một cái, anh hít sâu vào, nó trở nên thắt chặt.
- Chính là chỗ này, hít thở sâu vào.
Giang Tiêu Nhiên chiến đấu với bản thân.
- ….
Cố Dư Lâm lần nữa đặt câu hỏi:
- Hít vào như vậy sao?
Cô không dám ngẩng đầu, cảm thấy đầu ngón tay như bị lửa đốt, lan đến toàn bộ cánh tay, liền đem cả người cô thiêu cháy thành tro bụi.
- Đúng vậy, bạn hát hai câu xem sao.
Cố Dư Lâm giống như hơi cười, cô đã cảm nhận được lồng ngực anh rung rung, nghe thấy anh hát hai câu, lúc này cô liền nhanh chóng rụt tay về:
- Được rồi, được rồi, bạn luyện như thế là được!
- Được.
Anh mỉm cười nói:
- Cảm ơn cô giáo.
Cuối cùng cô Đào cũng vào.
Cảm ơn trời đất.
Giang Tiêu Nhiên thừa dịp cô giáo dạy Cố Dư Lâm liền đi ra ngoài hít thở không khí, buổi tối gió lạnh đập vào mặt, thổi tới gò má cô, mềm mại và thư thái.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Tối nay những ngôi sao kia thật đẹp!
Không luyện thêm bao lâu, thời gian đã không còn sớm, Giang Tiêu Nhiên sắp xếp túi xách, ba người liền đi về.
Cố Dư Lâm đi xuống lầu cùng cô.
- Hôm nay bạn thân của bạn cũng chờ bạn sao?
Âm thanh giữa cầu thang, giọng của Cố Dư Lâm như bao quanh lấy cả không gian.
Cô kéo quai túi xách, gật đầu:
- Đúng vậy.
Cô suy nghĩ một chút còn nói:
- Trở về nhớ luyện tập thêm!
- Được.
Đang nói chuyện, bọn họ đã đi xuống lầu lúc nào không hay, Giang Tiêu Nhiên ngẩng đầu một cái, thấy ngay Triệu Gia Ánh đang ngồi trên ghế dài chơi điện thoại di động, xung quanh tối đen, gương mặt cô ấy bị đèn điện thoại rọi sáng, suýt chút nữa hù chết Giang Tiêu Nhiên.
Gương mặt bị chiếu sáng kia nâng lên, nhìn cô, cười yết ớt, như là phim kinh dị:
- Bạn đến rồi!
Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới xoay người nói tạm biệt với Cố Dư Lâm:
- Mình đi trước, bye bye!
Gió bắt đầu thổi vào vạt áo anh ấy, anh ấy giơ tay lên:
- Bye bye, chú ý an toàn!
Trở về Giang Tiêu Nhiên còn suy nghĩ, suy nghĩ một chút liền không nhịn được nhìn bàn tay của mình.
Khi đó… Giống như có thể cảm nhận được cơ bụng anh nhô ra.
Đời trước có cơ bụng 8 múi… Cũng không biết bây giờ anh có hay không?
Trong thoáng chốc, cô nhớ đền lần đầu tiên mình chú ý đến anh ấy, không phải vì dáng người anh ấy tốt cỡ nào, mà là kỹ thuật diễn xuất…
Năm nhất Đại học, Triệu Gia Ánh si mê một tiểu thịt tươi Hà Nhất Li, Hà Nhất Li trùng hợp tham gia một bộ phim điện ảnh. Triệu Gia Ánh liền hào hứng rủ cô xem phim đó. Nói thật, kỹ thuật diễn xuất của Hà Nhất Li chỉ có thể dùng từ “nóng mắt” để hình dung.
(tiểu thịt tươi: chỉ những sao nam trẻ, đang nổi tiếng; nóng mắt: thuật ngữ mang vẻ châm biếm, ý chê bai)
Ngay cả kịch bản cũng dễ đoán, nhìn thấy bộ phim phát triển đến giai đoạn hành hạ nhân vật chính. Bạn gái và em gái vì cứu anh ta mà chết, anh ta ôm hai cô gái mà khóc tuyết vọng. Lại chiếu qua một đoạn hồi ức, màn hình chiếu ngay khuôn mặt buồn bã của anh ta.
Anh ta nhíu mày, tha thiết nhìn người yêu của mình, sau đó màn hình dời xa, chiếu đến bả vai run rẩy của anh ấy.
Giang Tiêu Nhiên nhịn không được thúc giục:
- Anh nhanh khóc đi chứ, nước mắt đâu?
Hà Nhất Li khóc không ra nước mắt, chỉ ngửa mặt lên trời thét lên, tuyệt vọng gào thét. Bởi vì lời thoại quá vụn, gào thét cứ như kêu loạn.
Giang Tiêu Nhiên yên lặng, ở trong lòng ca ngợi, từ giờ trở đi, anh ta xem như mở ra một phương thức diễn xuất duy nhất - Li gào thét.
Người hâm mộ bị “Li gào thét” làm cảm động đến khóc lóc nức nở:
- Li Li nhà mình diễn thật cảm động mà…
Giang Tiêu Nhiên nghĩ thầm, có thể tệ hại tới mức này, vậy mà gọi là cảm động lòng người? Sau đó cô không thèm nhìn mặt của Hà Nhất Li, ánh mắt bắt đầu đảo quanh màn ảnh.
Cố Dư Lâm đứng ở góc trên bên phải màn hình, dưới cằm chảy máu, máu chảy một đường, bởi vì màn hình tập trung vào Hà Nhất Li, nên khuôn mặt Cố Dư Lâm mơ hồ. Thật ra Giang Tiêu Nhiên đối với vai phụ không ôm hy vọng gì, bởi vì nam chính đã diễn tệ như thế, diễn viên phụ cũng không thể xuất sắc gì. Nhưng cuối cùng màn hình chiếu qua những diễn viên phụ phía sau, trong thoáng chốc, cô nhìn thấy rõ ánh mắt của Cố Dư Lâm.
Phải hình dung ánh mắt đó như thế nào nhỉ?
Có sự hổ thẹn vì không thể bảo vệ cho các cô ấy, lại là cảm giác cô đơn, sau đó là sự kiên cường chống đỡ, tự nói với mình phải sống thật tốt giúp phần các cô ấy.
Mà khi phim kết thúc, ánh mắt anh ấy rơi vào một khoảng không, như có màu hổ phách, đọng lại nơi đáy mắt kia.
Giang Tiêu Nhiên trong phút chốc đờ đẫn, nửa ngày mới cảm thấy nổi cả da gà, ánh mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu mình rồi.
Với kỹ thuật diễn xuất tương phản mạnh mẽ, Giang Tiêu Nhiên chính thức gia nhập hội người hâm mộ Cố Dư Lâm.
Triệu Gia Ánh cũng thành công rời khỏi hội người hâm mộ Hà Nhất Li:
- Diễn cái gì thế? M* kiếp, tiền vé xem phim lãng phí rồi!
Giang Tiêu Nhiên yếu ớt nói:
- Bạn thấy diễn viên phụ phía sau kia không? Diễn xuất không tệ lắm.
Triệu Gia Ánh kinh ngạc:
- Bạn còn để ý đến vai phụ đó? Loại vai phụ đó nói không chừng ngay cả tên cũng không có, chết thảm rồi.
Về nhà, Giang Tiêu Nhiên bắt đầu tìm danh sách diễn viên, rốt cục tìm được ba chữ “Cố Dư Lâm”. Sau khi xem tài liệu lại càng hoảng sợ, anh cùng tuổi với cô, lại còn ở cùng thành phố? Trường cao trung anh ấy học… lại là trường cao trung bên cạnh trường cô?
Nhìn vào weibo của anh ấy, tốt lắm, còn có mấy hình tuyên truyền phim điện ảnh đó. Lại nhìn một cái, thì ra anh ấy còn biết ca hát và khiêu vũ?
Cô nghĩ thầm, dáng vẻ thật đẹp trai, diễn xuất cũng được, hát và khiêu vũ chắc cũng vậy nhỉ? Ôm tâm tình “Chắc là mọi thứ đều tuyệt”, cô mở một video của anh ấy.
Âm sắc của anh rất đặc biệt, thanh mát, lành lạnh, trầm ổn, hát tình ca cực êm tai, cộng thêm anh một thân veston, đàn dương cầm, thực sự là hưởng thụ cả thị giác và thính giác.
Giang Tiêu Nhiên nghe tới nghe lui bốn, năm lần, không tìm ra vết tích hát nhép, nhịn không được chìm đắm trong đó.
Nhưng đến khi khiêu vũ, anh ấy trở thành một người khác. Bối cảnh đen kịt chỉ có le lói một ít ánh sáng vàng nhạt, Cố Dư Lâm đứng dưới ngọn đèn, ánh mắt càng sáng rõ. Động tác của anh ấy chính xác mà mạnh mẽ, kết hợp với âm nhạc, làm cho anh ấy trở nên thần bí, tỏa ra một lực hấp dẫn vô hạn.
May mắn là trên đỉnh đầu anh có một vòng sáng nhỏ lơ lửng, làm tăng thêm cảm giác chân thực.
Cô chính là từ lúc đó, từ người qua đường trở thành người hâm mộ.
Lúc đó anh ấy còn chưa nổi tiếng, người hâm mộ cũng ít, nhưng Giang Tiêu Nhiên chưa từng chắc chắn như lúc này: sân khấu thuộc về anh ấy, so với mình tưởng tượng, sẽ còn lớn hơn.
Phục hồi tinh thần, cô và Triệu Gia Ánh đã không nói một lời đi đường. Trước đây, giữa hai người sẽ không im lặng lâu như vậy.
Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Sao bạn không nói chuyện?
Triệu Gia Ánh nhìn cô:
- Nhìn xem bạn đang suy nghĩ chuyện gì.
- Hứ, bạn sẽ không biết mình nghĩ gì đâu.
- Sao không biết chứ, đang nghĩ tới Cố Dư Lâm chứ gì…
Cô nhíu mày:
- Sao đoán được?
- Bạn xem bạn đi, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo thế kia, không phải đang nghĩ về anh ấy, còn có ai?
- …
Bị Triệu Gia Ánh nói đúng, Giang Tiêu Nhiên đúng là chỉ nghĩ đến Cố Dư Lâm, ngay cả thời điểm làm bài tập, khi dịch văn cổ Trung Quốc lại không tự chủ được viết là:
Cố Dư Lâm, nụ cười diễm lệ, mê hoặc Dương Thành, say đắm Thái Quốc
(Dương Thành, Thái Quốc: hai địa danh)
… Kiểm tra cẩn thận một lần, mới phát hiện mình viết loạn rồi.
Nguyên văn phải là: Nụ cười diễm lệ, mê hoặc Dương Thành, say đắm Thái Quốc.
Vốn là nhà Tống viết để miêu tả cô gái xinh đẹp, làm nổi bật thêm phẩm hạnh cô ấy.
Vậy mà, Giang Tiêu Nhiên lại nghĩ đến Cố Dư Lâm.
Mê trai làm thần trí mê muội rồi.
Nói đến liền đến, di động “Keng” một tiếng, Cố Dư Lâm gửi tin nhắn tới:
- Trưa mai thời gian như cũ, tối nay tự tập luyện.
- Được, bạn có tập luyện sao?
- Không có.
Giọng nói chắc như đinh đóng cột, Giang Tiêu Nhiên không biết làm sao trả lời, nửa ngày mới nhắn lại:
- (0Д0)
- Bởi vì không có bạn giám sát, mình không tìm được vị trí hát đúng.
- ヽ( 0Д 0)
Giang Tiêu Nhiên tự thấy ký hiệu vẻ mặt của mình thật buồn cười.
Người bên kia, lúc này hai chân bắt chéo, dựa vào ghế, nhìn màn hình cười không ngừng.
Lý Gia Viên kỳ quái nhìn anh ấy:
- Mày cười gì vậy? Vui vậy sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vị trí hát này tôi viết chưa tốt lắm, có tiểu thiên sứ nào hiếu kỳ vị trí cụ thể không? Tại sao lại thấy ký hiệu vẻ mặt đó thật đáng yêu nhỉ?
Cô sửng sốt.
Vóc người cao mang theo khí thế áp bức, Cố Dư Lâm chậm rãi hướng cô đi tới, từng bước một, như đang tới gần con mồi.
Giang Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm vào mặt đất, mắt mở to nhìn cái bóng trước mặt càng ngày càng gần, cuối cùng, cái bóng hoàn toàn bao bọc cô.
Anh che đi ánh sáng trước mặt cô, âm thanh từ trên truyền xuống vào lỗ tai cô:
- Bạn cười mình? Đúng không?
- Mình không có…
- Cười mình cái gì?
- Thực sự không có cười bạn…
Đầu Giang Tiêu Nhiên ngày càng cúi thấp, quả là hận không thể rúc vào trong vỏ.
Âm thanh đột nhiên ngừng lại.
Tức giận?
Giang Tiêu Nhiên mấp máy môi, nhanh chóng ngẩng mặt…
Cố Dư Lâm dùng chiêu này, dường như có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trên mặt cô.
Như là đang đùa với cún, tay anh đặt ở cằm cô rồi cào cào, Giang Tiêu Nhiên cảm nhận được bàn tay đó đang đùa giỡn trên cằm mình, cảm thấy ngứa một chút.
Cố Dư Lâm như đã “trả thù” xong, nhìn dáng vẻ mặt đỏ bừng của cô, tâm trạng vô cùng tốt, sau đó vào chuyện chính:
- Được rồi, không phải cô Đào bảo bạn dạy mình hát sao?
- Rõ ràng là bạn đùa giỡn trước…
Cô lẩm bẩm, không phục nói:
- Còn trách mình sao?
Thấy lông mi anh ấy đưa lên một cái, giống như lại muốn nói, cô nhanh chóng cắt lời:
- Hát nha!
- Được.
Anh cười nhẹ nhàng.
Hát hai câu, Giang Tiêu Nhiên vẫn không dám nhìn ánh mắt anh ấy, chỉ nhìn vào logo trên đồng phục mà thôi:
- Vị trí hát chưa đúng, bạn để tay ở giữa hai bên xương sườn.
Cô đưa tay đặt ở vị trí trên bụng dưới của mình.
Bởi vì khoảng cách giữa hai người gần quá, cô lại cúi đầu, Cố Dư Lâm từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy bím tóc của cô lung la lung lay, động tác tay đều bị che khuất.
- Mình không nhìn thấy.
Anh nói thật.
- Chính là chỗ này…
Cô vô ý đưa tay hướng đến bụng anh ấy.
Động tác làm giữa chừng, lúng túng dừng giữa không trung.
Giang Tiêu Nhiên à Giang Tiêu Nhiên, mày làm động tác này không thể suy nghĩ trước sao? Mày làm thế là muốn gì? Mày muốn sờ người ta sao? Đây là việc một cô gái thận trọng nên làm sao?
Cô như súng bắn liên thanh tự đặt câu hỏi với bản thân, tay cũng không biết để vào đâu.
Nếu bây giờ thu về… Phải nói gì mới ra vẻ tự nhiên đây?
Cố Dư Lâm theo lời cô, âm thanh mềm mại có chút mờ ảo:
- Đâu? Ở đâu?
Nghe được, chỉ là khách quan hỏi một vấn đề đúng không?
Có lẽ anh ấy không hề cảm thấy gì, chỉ là mình quá nhạy cảm thôi sao? A, lúc này phải thật tỉnh táo, bình tĩnh, vạn lần không thể làm bản thân mất tự nhiên được.
Giang Tiêu Nhiên cắn răng một cái, bàn tay hướng đến vị trí đã xác định, chạm được một thứ rất mềm mại. Vật kia mới đầu còn mềm, sau bị cô chọc một cái, anh hít sâu vào, nó trở nên thắt chặt.
- Chính là chỗ này, hít thở sâu vào.
Giang Tiêu Nhiên chiến đấu với bản thân.
- ….
Cố Dư Lâm lần nữa đặt câu hỏi:
- Hít vào như vậy sao?
Cô không dám ngẩng đầu, cảm thấy đầu ngón tay như bị lửa đốt, lan đến toàn bộ cánh tay, liền đem cả người cô thiêu cháy thành tro bụi.
- Đúng vậy, bạn hát hai câu xem sao.
Cố Dư Lâm giống như hơi cười, cô đã cảm nhận được lồng ngực anh rung rung, nghe thấy anh hát hai câu, lúc này cô liền nhanh chóng rụt tay về:
- Được rồi, được rồi, bạn luyện như thế là được!
- Được.
Anh mỉm cười nói:
- Cảm ơn cô giáo.
Cuối cùng cô Đào cũng vào.
Cảm ơn trời đất.
Giang Tiêu Nhiên thừa dịp cô giáo dạy Cố Dư Lâm liền đi ra ngoài hít thở không khí, buổi tối gió lạnh đập vào mặt, thổi tới gò má cô, mềm mại và thư thái.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Tối nay những ngôi sao kia thật đẹp!
Không luyện thêm bao lâu, thời gian đã không còn sớm, Giang Tiêu Nhiên sắp xếp túi xách, ba người liền đi về.
Cố Dư Lâm đi xuống lầu cùng cô.
- Hôm nay bạn thân của bạn cũng chờ bạn sao?
Âm thanh giữa cầu thang, giọng của Cố Dư Lâm như bao quanh lấy cả không gian.
Cô kéo quai túi xách, gật đầu:
- Đúng vậy.
Cô suy nghĩ một chút còn nói:
- Trở về nhớ luyện tập thêm!
- Được.
Đang nói chuyện, bọn họ đã đi xuống lầu lúc nào không hay, Giang Tiêu Nhiên ngẩng đầu một cái, thấy ngay Triệu Gia Ánh đang ngồi trên ghế dài chơi điện thoại di động, xung quanh tối đen, gương mặt cô ấy bị đèn điện thoại rọi sáng, suýt chút nữa hù chết Giang Tiêu Nhiên.
Gương mặt bị chiếu sáng kia nâng lên, nhìn cô, cười yết ớt, như là phim kinh dị:
- Bạn đến rồi!
Lúc này Giang Tiêu Nhiên mới xoay người nói tạm biệt với Cố Dư Lâm:
- Mình đi trước, bye bye!
Gió bắt đầu thổi vào vạt áo anh ấy, anh ấy giơ tay lên:
- Bye bye, chú ý an toàn!
Trở về Giang Tiêu Nhiên còn suy nghĩ, suy nghĩ một chút liền không nhịn được nhìn bàn tay của mình.
Khi đó… Giống như có thể cảm nhận được cơ bụng anh nhô ra.
Đời trước có cơ bụng 8 múi… Cũng không biết bây giờ anh có hay không?
Trong thoáng chốc, cô nhớ đền lần đầu tiên mình chú ý đến anh ấy, không phải vì dáng người anh ấy tốt cỡ nào, mà là kỹ thuật diễn xuất…
Năm nhất Đại học, Triệu Gia Ánh si mê một tiểu thịt tươi Hà Nhất Li, Hà Nhất Li trùng hợp tham gia một bộ phim điện ảnh. Triệu Gia Ánh liền hào hứng rủ cô xem phim đó. Nói thật, kỹ thuật diễn xuất của Hà Nhất Li chỉ có thể dùng từ “nóng mắt” để hình dung.
(tiểu thịt tươi: chỉ những sao nam trẻ, đang nổi tiếng; nóng mắt: thuật ngữ mang vẻ châm biếm, ý chê bai)
Ngay cả kịch bản cũng dễ đoán, nhìn thấy bộ phim phát triển đến giai đoạn hành hạ nhân vật chính. Bạn gái và em gái vì cứu anh ta mà chết, anh ta ôm hai cô gái mà khóc tuyết vọng. Lại chiếu qua một đoạn hồi ức, màn hình chiếu ngay khuôn mặt buồn bã của anh ta.
Anh ta nhíu mày, tha thiết nhìn người yêu của mình, sau đó màn hình dời xa, chiếu đến bả vai run rẩy của anh ấy.
Giang Tiêu Nhiên nhịn không được thúc giục:
- Anh nhanh khóc đi chứ, nước mắt đâu?
Hà Nhất Li khóc không ra nước mắt, chỉ ngửa mặt lên trời thét lên, tuyệt vọng gào thét. Bởi vì lời thoại quá vụn, gào thét cứ như kêu loạn.
Giang Tiêu Nhiên yên lặng, ở trong lòng ca ngợi, từ giờ trở đi, anh ta xem như mở ra một phương thức diễn xuất duy nhất - Li gào thét.
Người hâm mộ bị “Li gào thét” làm cảm động đến khóc lóc nức nở:
- Li Li nhà mình diễn thật cảm động mà…
Giang Tiêu Nhiên nghĩ thầm, có thể tệ hại tới mức này, vậy mà gọi là cảm động lòng người? Sau đó cô không thèm nhìn mặt của Hà Nhất Li, ánh mắt bắt đầu đảo quanh màn ảnh.
Cố Dư Lâm đứng ở góc trên bên phải màn hình, dưới cằm chảy máu, máu chảy một đường, bởi vì màn hình tập trung vào Hà Nhất Li, nên khuôn mặt Cố Dư Lâm mơ hồ. Thật ra Giang Tiêu Nhiên đối với vai phụ không ôm hy vọng gì, bởi vì nam chính đã diễn tệ như thế, diễn viên phụ cũng không thể xuất sắc gì. Nhưng cuối cùng màn hình chiếu qua những diễn viên phụ phía sau, trong thoáng chốc, cô nhìn thấy rõ ánh mắt của Cố Dư Lâm.
Phải hình dung ánh mắt đó như thế nào nhỉ?
Có sự hổ thẹn vì không thể bảo vệ cho các cô ấy, lại là cảm giác cô đơn, sau đó là sự kiên cường chống đỡ, tự nói với mình phải sống thật tốt giúp phần các cô ấy.
Mà khi phim kết thúc, ánh mắt anh ấy rơi vào một khoảng không, như có màu hổ phách, đọng lại nơi đáy mắt kia.
Giang Tiêu Nhiên trong phút chốc đờ đẫn, nửa ngày mới cảm thấy nổi cả da gà, ánh mắt kia đã khắc sâu vào trong đầu mình rồi.
Với kỹ thuật diễn xuất tương phản mạnh mẽ, Giang Tiêu Nhiên chính thức gia nhập hội người hâm mộ Cố Dư Lâm.
Triệu Gia Ánh cũng thành công rời khỏi hội người hâm mộ Hà Nhất Li:
- Diễn cái gì thế? M* kiếp, tiền vé xem phim lãng phí rồi!
Giang Tiêu Nhiên yếu ớt nói:
- Bạn thấy diễn viên phụ phía sau kia không? Diễn xuất không tệ lắm.
Triệu Gia Ánh kinh ngạc:
- Bạn còn để ý đến vai phụ đó? Loại vai phụ đó nói không chừng ngay cả tên cũng không có, chết thảm rồi.
Về nhà, Giang Tiêu Nhiên bắt đầu tìm danh sách diễn viên, rốt cục tìm được ba chữ “Cố Dư Lâm”. Sau khi xem tài liệu lại càng hoảng sợ, anh cùng tuổi với cô, lại còn ở cùng thành phố? Trường cao trung anh ấy học… lại là trường cao trung bên cạnh trường cô?
Nhìn vào weibo của anh ấy, tốt lắm, còn có mấy hình tuyên truyền phim điện ảnh đó. Lại nhìn một cái, thì ra anh ấy còn biết ca hát và khiêu vũ?
Cô nghĩ thầm, dáng vẻ thật đẹp trai, diễn xuất cũng được, hát và khiêu vũ chắc cũng vậy nhỉ? Ôm tâm tình “Chắc là mọi thứ đều tuyệt”, cô mở một video của anh ấy.
Âm sắc của anh rất đặc biệt, thanh mát, lành lạnh, trầm ổn, hát tình ca cực êm tai, cộng thêm anh một thân veston, đàn dương cầm, thực sự là hưởng thụ cả thị giác và thính giác.
Giang Tiêu Nhiên nghe tới nghe lui bốn, năm lần, không tìm ra vết tích hát nhép, nhịn không được chìm đắm trong đó.
Nhưng đến khi khiêu vũ, anh ấy trở thành một người khác. Bối cảnh đen kịt chỉ có le lói một ít ánh sáng vàng nhạt, Cố Dư Lâm đứng dưới ngọn đèn, ánh mắt càng sáng rõ. Động tác của anh ấy chính xác mà mạnh mẽ, kết hợp với âm nhạc, làm cho anh ấy trở nên thần bí, tỏa ra một lực hấp dẫn vô hạn.
May mắn là trên đỉnh đầu anh có một vòng sáng nhỏ lơ lửng, làm tăng thêm cảm giác chân thực.
Cô chính là từ lúc đó, từ người qua đường trở thành người hâm mộ.
Lúc đó anh ấy còn chưa nổi tiếng, người hâm mộ cũng ít, nhưng Giang Tiêu Nhiên chưa từng chắc chắn như lúc này: sân khấu thuộc về anh ấy, so với mình tưởng tượng, sẽ còn lớn hơn.
Phục hồi tinh thần, cô và Triệu Gia Ánh đã không nói một lời đi đường. Trước đây, giữa hai người sẽ không im lặng lâu như vậy.
Giang Tiêu Nhiên hỏi:
- Sao bạn không nói chuyện?
Triệu Gia Ánh nhìn cô:
- Nhìn xem bạn đang suy nghĩ chuyện gì.
- Hứ, bạn sẽ không biết mình nghĩ gì đâu.
- Sao không biết chứ, đang nghĩ tới Cố Dư Lâm chứ gì…
Cô nhíu mày:
- Sao đoán được?
- Bạn xem bạn đi, vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo thế kia, không phải đang nghĩ về anh ấy, còn có ai?
- …
Bị Triệu Gia Ánh nói đúng, Giang Tiêu Nhiên đúng là chỉ nghĩ đến Cố Dư Lâm, ngay cả thời điểm làm bài tập, khi dịch văn cổ Trung Quốc lại không tự chủ được viết là:
Cố Dư Lâm, nụ cười diễm lệ, mê hoặc Dương Thành, say đắm Thái Quốc
(Dương Thành, Thái Quốc: hai địa danh)
… Kiểm tra cẩn thận một lần, mới phát hiện mình viết loạn rồi.
Nguyên văn phải là: Nụ cười diễm lệ, mê hoặc Dương Thành, say đắm Thái Quốc.
Vốn là nhà Tống viết để miêu tả cô gái xinh đẹp, làm nổi bật thêm phẩm hạnh cô ấy.
Vậy mà, Giang Tiêu Nhiên lại nghĩ đến Cố Dư Lâm.
Mê trai làm thần trí mê muội rồi.
Nói đến liền đến, di động “Keng” một tiếng, Cố Dư Lâm gửi tin nhắn tới:
- Trưa mai thời gian như cũ, tối nay tự tập luyện.
- Được, bạn có tập luyện sao?
- Không có.
Giọng nói chắc như đinh đóng cột, Giang Tiêu Nhiên không biết làm sao trả lời, nửa ngày mới nhắn lại:
- (0Д0)
- Bởi vì không có bạn giám sát, mình không tìm được vị trí hát đúng.
- ヽ( 0Д 0)
Giang Tiêu Nhiên tự thấy ký hiệu vẻ mặt của mình thật buồn cười.
Người bên kia, lúc này hai chân bắt chéo, dựa vào ghế, nhìn màn hình cười không ngừng.
Lý Gia Viên kỳ quái nhìn anh ấy:
- Mày cười gì vậy? Vui vậy sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vị trí hát này tôi viết chưa tốt lắm, có tiểu thiên sứ nào hiếu kỳ vị trí cụ thể không? Tại sao lại thấy ký hiệu vẻ mặt đó thật đáng yêu nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.