Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí
Chương 65: Ngủ đêm ở ngoại ô
Hoa Lạc Khuynh Ngữ
16/09/2020
Sau hai ngày rơi tuyết rơi lỏ lẻ, Lạc thành chào đón trận tuyết lớn đầu tiên của mùa đông năm nay.
Tuyết lớn ùn ùn kéo tới như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, chưa tới một canh giờ, Lạc thành liền biến thành thế giới tuyết trắng. Trên đỉnh phòng, ngọn cây, tảng đá trên sàn nhà, không có chỗ nào là không trắng noãn.
Ngửa đầu nhìn lại, tất cả tầm nhìn đều là một mảnh bông tuyết xoay tròn rơi xuống, không biết từ chỗ nào mà đến.
An Á Phi nhìn Đông Viễn cùng Tây Nam với một đống người hạ nhân của Lục phủ bận rộn vận chuyển đồ lên xe ngựa.
Bởi vì lũ lụt nghiêm trọng, ngày xuất phát đi thành Bình Giang liền quyết định là buổi chiều hôm nay.
Sợ xuất phát trễ một chút, tuyết này sẽ khiến đường đi không được thuận tiện.
Những quan chức đi theo An Á Phi cũng chưa nghe Lục Hàn Tình nhắc qua.
Hôm qua trở về từ trong cung, Lục Hàn Tình liền chui vào trong thư phòng, ngay cả buổi tối cũng không quay về tiểu viện nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm nay, hắn lại ngay cả thân ảnh còn chưa nhìn thấy, lại nghe nói sáng sớm liền đi quân doanh.
An Á Phi nhíu nhíu mày, đem cổ áo kéo sát lại.
Cũng không biết triều đình sắp xếp như thế nào, chỉ mong một đường không có chuyện gì xảy ra.
“An công tử, ngươi xem có còn cái gì muốn lấy hay không.” Đông Viễn từ xa đi tới bên người hắn, xin chỉ thị nói.
Nhìn ở trước phủ sắp xếp ba chiếc xe ngựa, An Á Phi lắc đầu. Nên lấy hắn đều lấy, ngay cả những thứ không nên lấy đi, hắn cũng cầm một ít.
Nghĩ đến trong bao quần áo của chính mình có một thứ gì đó, An Á Phi hơi hơi xấu hổ ho khan một tiếng, “Ta không có cái gì muốn lấy. Ta đi tiểu viện nghỉ ngơi một lát, đại thiếu gia nhà các ngươi đã trở lại, Đông Viễn nhớ rõ đến báo với ta một tiếng, ta có việc tìm hắn.”
“Được, An công tử.”
Trở lại trong tiểu viện, An Á Phi đi tới bên giường đem một túi quần áo không quá nặng cởi bỏ, từ trong một bộ quần áo màu xanh đen xuất hiện một cái hộp gỗ lim khắc hoa, mở hòm ra, hai cái nhẫn ngọc tạo hình rất khác biệt, màu sắc trong suốt trơn bóng ánh vào mí mắt.
Nhìn thấy hai cái nhẫn ngọc ở trong hòm, An Á Phi ha ha nở nụ cười hai tiếng, cũng không biết trong lòng nghĩ tới cái gì, tươi cười trên mặt có chút hương vị âm hiểm.
Xem nhẫn ngọc xong, lại đóng lại cho tốt, cẩn thận bỏ vào trong bao quần áo.
“Hai cái nhẫn ngọc này là thứ tốt, cũng đừng có đánh mất.” Lầm bầm lầu bầu xong, An Á Phi xoay ngày đem bao quần áo bỏ lại lên đầu giường, bao quần áo này là hắn muốn mang theo bên mình, bởi vậy cũng không có cho Đông Viễn mang bỏ trên xe ngựa trước.
Tới thời gian buổi chiều xuất phát vẫn còn sớm, ăn cơm trưa xong cũng còn một lát nữa, có thể làm chút chuyện khác.
An Á Phi nhìn ngăm xung quanh, hình như cũng không có cái gì muốn thu dọn.
Nghĩ vậy, liền kéo chăn ra trực tiếp nằm vào, ngủ trước một giấc rồi nói sau.
Cũng không biết ngủ bao lâu, An Á Phi hít thở không thông mà tỉnh lại.
Vừa mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú sắc lang của người nào đó đang phóng đại ở trước mặt mình. Cặp con ngươi đen thâm thúy như vực sâu, phảng phất giống như có thể đem linh hồn người hút vào.
“Đừng….” An Á Phi giơ tay nghĩ muốn đem người đẩy ra, thế nhưng hai tay hai chân đều bị áp chế chặt chẽ, khốn kiếp, quả thực là lợi dụng người ta đang gặp khó khăn mà.
Hai mắt Lục Hàn Tình càng trở nên thâm thúy, đầu lưỡi linh hoạt lại công thành chiếm đất, cho đến khi nhận được một cái hôn lại, cho đến khi khống chế không được, mới thở dài kết thúc nụ hôn này.
Vừa nhận được không khí, An Á Phi liền hít sâu một hơi, đợi cho ổn định lại, tức giận nói: “Khốn kiếp, ngươi phát điên cái gì?” vừa dứt lời, chân cũng không khách khí đạp qua.
Lục Hàn Tình đem chân đạp tới giữ lại, trấn an nói: “Chỉ là thấy Phi nhi ngủ rất mê người, nhất thời không nhịn được mà thôi.”
An Á Phi nghe vậy muốn hộc máu, “Thúi lắm, cũng không phải là mỹ nhân ngủ.” Mình ngủ như thế nào tự mình biết, hắn không ngủ chảy nước miếng là đã tốt lắm rồi, còn mê người? lấy cớ cũng không tìm lý do tốt một chút.
Lục Hàn Tình nhếch mày cười, “Mỹ nhân ngủ? Phi nhi cho dù là mỹ nhân ngủ, xem ra nụ hôn vừa rồi của ta là đúng lúc.”
An Á Phi dùng sức đem chân chính mình rút ra, “Muội ngươi mới là mỹ nhân ngủ, không cần vì hành vi sắc lang của chính mình mà tìm cớ.”
Thế nhưng còn biết chuyện mỹ nhân ngủ, xem ra bạn tốt khẳng định là đã đem mấy câu chuyện đồng thoại xưa đều kể cho mấy huynh đệ bọn hắn.
Lục Hàn Tình cười rất có thâm ý, “Lời ấy của Phi nhi sai rồi, ta đây không phải là hành vi của sắc lang, mà là hành vi của vương tử.”
An Á Phi xem thường, vén chăn lên xuống giường, “Chưa thấy qua vương tử nào vô sỉ như vậy.” Còn hành vi vương tử, vương tử ếch đi.
Lục Hàn Tình đi đến bên người hắn đem tóc bị loạn sửa sang lại cho hắn, lại tìm cho hắn một cái áo choàng lông cáo, “Mặc thêm cái này, ăn xong cơm trưa chúng ta liền xuất phát, tuyết rơi càng lúc càng lớn, chậm sợ là đường sẽ không dễ đi.”
An Á Phi bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý hành vi người nào đó chuyển hướng đề tài. “Lần này đi theo đến thành Bình Giang ngoại trừ Ngụy Liên Dương còn có ai?”
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn đi đến tiểu thính trong tiểu viện, nói: “Ngoại trừ Ngụy Liên Anh, còn có Tào Tử Tĩnh, hai huynh đệ Kha gia.”
An Á Phi ngã ngửa, “Chỉ có như vậy.”
Lục Hàn Tình trấn an xoa xoa đầu hắn, “Lần này bán cho lão thượng thư một cái nhân tình, Tào Tử Tĩnh đi theo chính là vì để kiềm chế hai huynh đệ Kha gia, Phi nhi nếu đi đường không thú vị, cũng có thể tùy ý mà làm.”
An Á Phi nghe vậy, trong mặt hiện lên vẻ thú vị, “À, mời chỉ dạy?”
Chuyện Ngụy Liên Dương phủ thượng thư thiếu Lục phủ một cái nhân tình, này có thể hiểu được. Tào Tử Tĩnh đến để kiềm chế hai huynh đệ Kha gia hắn cũng có thể hiểu được, chính là một câu sau “Hắn có thể tùy ý mà làm”, đây là tiết tấu gì?
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, phất tay cho Đông Viễn mang đồ ăn lên, “Có người vội vàng tìm đến sẽ không tự nhiên, chúng ta sao lại có thể thua kém được.”
An Á Phi nhếch mày, sợ là không đơn giản như vậy.
Lục Hàn Tình mỉm cười không nói.
Hắn tin tưởng Phi nhi sẽ đoán được.
Ăn qua cơm trưa, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, liền phải khởi hành.
Bông tuyết trên bầu trời càng lúc càng có xu thế lớn hơn.
Tuy nói tuyết lớn của Lương Nguyệt quốc chỉ có những thành trấn ở gần Lạc thành là nhìn thấy, ven bờ sông Tinh Lăng các thành trấn gặp nạn lụt lần này sẽ không bị ảnh hưởng bởi tuyết rơi. Nhưng một đường đi thành Bình Giang, chỉ là ra phạm vi Lạc thành, liền mất một ngày một đêm. Nếu tuyết rơi lớn hơn chút nữa, thời gian sợ là còn phải kéo dài.
May mắn chính là, một đường đi tới Toái Thạch Lâm, đều không cần lo lắng đường xá mà chậm lại tốc độ.
Khi An Á Phi lên xe ngựa, sau đó nhìn thoáng qua, sau xe ngựa của Lục Phủ bọn họ, đó là một chiếc xe ngựa có ấn kí của Kha phủ.
Trong mắt hiện lên một mạt lãnh ý, cười nhẹ, liền chui vào trong xe ngựa.
Lục Hàn Tình theo sát sau đó.
Trong xe ngựa, trên mặt đất, nơi nơi đều được phủ một tầng da thú thật dày, phía trên da thú, còn được trải một tầng chăn rất ấm và mềm mại. Bốn vách tường xe ngựa lại được phủ thật dày, vừa thấy liền biết đã trải qua xử lý giữ ấm.
Ở bên cạnh hai cánh cửa sổ, còn treo một cái ấm lô.
An Á Phi cởi ra áo choàng lông cáo trên người, hiếu kỳ nói: “Sao lại không nhìn thấy xe ngựa của phủ thượng thư?”
Lục Hàn Tình đem áo choàng lông cáo của hắn đặt qua một bên thật tốt, “Bọn họ đi theo quân đội ở ngoài thành.”
An Á Phi hiểu rõ gật đầu, Tào Tử Tĩnh nên đi theo Ngụy Liên Anh.
Xe ngựa chậm rãi đi, bố liêm thật dày che lại giá lạnh bên ngoài cửa sổ.
Ra khỏi thành, xe ngựa cùng quân đội ở ngoài thành hội hợp.
Xe ngựa Tào Tử Tĩnh ngồi cũng không biết dùng phương pháp gì, thế nhưng chen vào giữa xe ngựa Lục phủ cùng Kha gia, dám đem xe ngựa Kha gia dồn tới cuối cùng.
Thời gian gần tối, đoàn người dừng lại ở bên ngoài một trấn nhỏ, quân đội không thể vào trấn, lần này Lục Hàn Tình là giám quân, đương nhiên không có khả năng có cái gì đặc biệt.
An Á Phi khoát tay, ngăn lại những lời Lục Hàn Tình định nói, “Ta sẽ không đi vào trong thôn nghỉ ngơi, xe ngựa này ấm áp như vậy, còn sợ lạnh sao?”
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ, “Phi nhi, tuyết chưa ngừng, ban đêm sợ là sẽ lạnh hơn, xe ngựa này mặc dù là đã xử lý giữ ấm, cũng không thể so với ấm áp ở trong phòng.”
Hắn sao có thể để Phi nhi như vậy.
An Á Phi mới không để ý tới những lời hắn nói, “Được rồi, đừng nói nhiều, ta nói không đi là sẽ không đi.”
Lục Hàn Tình đem mặt nhích lại gần, “Phi nhi, đừng tùy hứng, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ.”
An Á Phi bất mãn, “Ngươi sẽ để cho ta bị lạnh sao?”
Lục Hàn Tình thở dài một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không để cho Phi nhi bị lạnh.
Thấy hắn không nói lời nào, An Á Phi vỗ tay một cái, “Một khi đã như vậy, Ta cần gì phải đi khách điếm nghỉ ngơi.”
Hắn mới không thừa nhận bời vì hắn không buông được người này không được cầm quyền mà còn phải nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ thỏa hiệp, kéo người đi ra khỏi xe ngựa, đi vào trong lêu quân đội đã chuẩn bị tốt.
An Á Phi nhếch mi nhìn về phía người ở trong lêu trại, ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười.
Chậc chậc, thật đúng là náo nhiệt, mọi người đều đến đông đủ.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh vui vẻ nhìn về phía Lục Hàn Tình, “Hàn Tình ca ca, mau tới đây, lập tức ăn cơm.”
Kha Mạo Khiêm cũng không cam lòng, thanh âm ôn nhu, “Hàn Tình, mau tới đây ngồi xuống, ta cho người nấu canh cho ngươi, uống trước ấm dạ dày.”
Ý cười trên mặt An Á Phi càng sâu, lên tiếng nói: “Ôi chao, Hàn Tình nhà ta sợ là không thể hưởng thụ canh của Kha công tử, bởi vì ta cũng cho người nấu canh cho hắn.”
Vẻ mặt Kha Mạo Khiêm cứng đờ, kéo kéo khóe miệng: “Như vậy, không có việc gì, nếu An công tử đã nấu canh, tại hạ cũng không bêu xấu.”
An Á Phi ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Khi nào Kha đại công tử lại dễ nói chuyện như vậy?
Tào Tử Tĩnh coi như không thấy sóng ngầm mãnh liệt của hai người, vui vẻ phấn chấn nói: “Hàn Tình ca ca, ta kêu người làm cho ngươi một ít đồ ăn ngươi thích, lát nữa nhất định phải ăn nhiều chút.”
Một đôi mắt to ngập nước, tràn đầy vẻ mong chờ.
Lục Hàn Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn, xoay người vẻ mặt ôn nhu kéo An Á Phi đến bên người ngồi xuống, lại cẩn thận nhận lấy lò sưởi ấm tay mà Đông Viễn đưa tới đặt vào trong tay hắn, dặn nói: “Trời lạnh, tay nắm cho tốt, đừng để đông lạnh.”
Biết Phi nhi cho dù là ở thời không kia, hay là ở trong này, đều là ở nơi ấm áp, chịu không nổi khi trời lạnh. Bởi vậy một đường đi này, hắn sợ Phi nhi lạnh, kêu Đông Viễn chuẩn bị không ít than lửa.
Trong lòng An Á Phi ấm áp, khẽ cười, cúi đầu nhìn về lò sười tay bằng đồng được bọc một tầng vải bông, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Cũng không có tâm tình đi để ý biểu tình của hai người khác.
Kha Mạo Khiêm cúi đầu, dấu đi ghen tị trong mắt cùng hận ý vặn vẹo ở trên mặt.
Một đôi tay ở dưới bàn nhanh chóng nắm lại.
Tào Tử Tĩnh chớp mắt, trong mắt hiện lên một mạt kỳ lạ.
Đông Viễn ở một bên hơi hơi nhíu mày, rất có thâm ý nhìn mắt hắn.
Thiếu gia nhà mình cùng An công tử, sợ là đều đã đoán sai tâm tư của vị Tào công tử này rồi.
Tuyết lớn ùn ùn kéo tới như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, chưa tới một canh giờ, Lạc thành liền biến thành thế giới tuyết trắng. Trên đỉnh phòng, ngọn cây, tảng đá trên sàn nhà, không có chỗ nào là không trắng noãn.
Ngửa đầu nhìn lại, tất cả tầm nhìn đều là một mảnh bông tuyết xoay tròn rơi xuống, không biết từ chỗ nào mà đến.
An Á Phi nhìn Đông Viễn cùng Tây Nam với một đống người hạ nhân của Lục phủ bận rộn vận chuyển đồ lên xe ngựa.
Bởi vì lũ lụt nghiêm trọng, ngày xuất phát đi thành Bình Giang liền quyết định là buổi chiều hôm nay.
Sợ xuất phát trễ một chút, tuyết này sẽ khiến đường đi không được thuận tiện.
Những quan chức đi theo An Á Phi cũng chưa nghe Lục Hàn Tình nhắc qua.
Hôm qua trở về từ trong cung, Lục Hàn Tình liền chui vào trong thư phòng, ngay cả buổi tối cũng không quay về tiểu viện nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm nay, hắn lại ngay cả thân ảnh còn chưa nhìn thấy, lại nghe nói sáng sớm liền đi quân doanh.
An Á Phi nhíu nhíu mày, đem cổ áo kéo sát lại.
Cũng không biết triều đình sắp xếp như thế nào, chỉ mong một đường không có chuyện gì xảy ra.
“An công tử, ngươi xem có còn cái gì muốn lấy hay không.” Đông Viễn từ xa đi tới bên người hắn, xin chỉ thị nói.
Nhìn ở trước phủ sắp xếp ba chiếc xe ngựa, An Á Phi lắc đầu. Nên lấy hắn đều lấy, ngay cả những thứ không nên lấy đi, hắn cũng cầm một ít.
Nghĩ đến trong bao quần áo của chính mình có một thứ gì đó, An Á Phi hơi hơi xấu hổ ho khan một tiếng, “Ta không có cái gì muốn lấy. Ta đi tiểu viện nghỉ ngơi một lát, đại thiếu gia nhà các ngươi đã trở lại, Đông Viễn nhớ rõ đến báo với ta một tiếng, ta có việc tìm hắn.”
“Được, An công tử.”
Trở lại trong tiểu viện, An Á Phi đi tới bên giường đem một túi quần áo không quá nặng cởi bỏ, từ trong một bộ quần áo màu xanh đen xuất hiện một cái hộp gỗ lim khắc hoa, mở hòm ra, hai cái nhẫn ngọc tạo hình rất khác biệt, màu sắc trong suốt trơn bóng ánh vào mí mắt.
Nhìn thấy hai cái nhẫn ngọc ở trong hòm, An Á Phi ha ha nở nụ cười hai tiếng, cũng không biết trong lòng nghĩ tới cái gì, tươi cười trên mặt có chút hương vị âm hiểm.
Xem nhẫn ngọc xong, lại đóng lại cho tốt, cẩn thận bỏ vào trong bao quần áo.
“Hai cái nhẫn ngọc này là thứ tốt, cũng đừng có đánh mất.” Lầm bầm lầu bầu xong, An Á Phi xoay ngày đem bao quần áo bỏ lại lên đầu giường, bao quần áo này là hắn muốn mang theo bên mình, bởi vậy cũng không có cho Đông Viễn mang bỏ trên xe ngựa trước.
Tới thời gian buổi chiều xuất phát vẫn còn sớm, ăn cơm trưa xong cũng còn một lát nữa, có thể làm chút chuyện khác.
An Á Phi nhìn ngăm xung quanh, hình như cũng không có cái gì muốn thu dọn.
Nghĩ vậy, liền kéo chăn ra trực tiếp nằm vào, ngủ trước một giấc rồi nói sau.
Cũng không biết ngủ bao lâu, An Á Phi hít thở không thông mà tỉnh lại.
Vừa mở to mắt, một khuôn mặt tuấn tú sắc lang của người nào đó đang phóng đại ở trước mặt mình. Cặp con ngươi đen thâm thúy như vực sâu, phảng phất giống như có thể đem linh hồn người hút vào.
“Đừng….” An Á Phi giơ tay nghĩ muốn đem người đẩy ra, thế nhưng hai tay hai chân đều bị áp chế chặt chẽ, khốn kiếp, quả thực là lợi dụng người ta đang gặp khó khăn mà.
Hai mắt Lục Hàn Tình càng trở nên thâm thúy, đầu lưỡi linh hoạt lại công thành chiếm đất, cho đến khi nhận được một cái hôn lại, cho đến khi khống chế không được, mới thở dài kết thúc nụ hôn này.
Vừa nhận được không khí, An Á Phi liền hít sâu một hơi, đợi cho ổn định lại, tức giận nói: “Khốn kiếp, ngươi phát điên cái gì?” vừa dứt lời, chân cũng không khách khí đạp qua.
Lục Hàn Tình đem chân đạp tới giữ lại, trấn an nói: “Chỉ là thấy Phi nhi ngủ rất mê người, nhất thời không nhịn được mà thôi.”
An Á Phi nghe vậy muốn hộc máu, “Thúi lắm, cũng không phải là mỹ nhân ngủ.” Mình ngủ như thế nào tự mình biết, hắn không ngủ chảy nước miếng là đã tốt lắm rồi, còn mê người? lấy cớ cũng không tìm lý do tốt một chút.
Lục Hàn Tình nhếch mày cười, “Mỹ nhân ngủ? Phi nhi cho dù là mỹ nhân ngủ, xem ra nụ hôn vừa rồi của ta là đúng lúc.”
An Á Phi dùng sức đem chân chính mình rút ra, “Muội ngươi mới là mỹ nhân ngủ, không cần vì hành vi sắc lang của chính mình mà tìm cớ.”
Thế nhưng còn biết chuyện mỹ nhân ngủ, xem ra bạn tốt khẳng định là đã đem mấy câu chuyện đồng thoại xưa đều kể cho mấy huynh đệ bọn hắn.
Lục Hàn Tình cười rất có thâm ý, “Lời ấy của Phi nhi sai rồi, ta đây không phải là hành vi của sắc lang, mà là hành vi của vương tử.”
An Á Phi xem thường, vén chăn lên xuống giường, “Chưa thấy qua vương tử nào vô sỉ như vậy.” Còn hành vi vương tử, vương tử ếch đi.
Lục Hàn Tình đi đến bên người hắn đem tóc bị loạn sửa sang lại cho hắn, lại tìm cho hắn một cái áo choàng lông cáo, “Mặc thêm cái này, ăn xong cơm trưa chúng ta liền xuất phát, tuyết rơi càng lúc càng lớn, chậm sợ là đường sẽ không dễ đi.”
An Á Phi bĩu môi, hiển nhiên rất không đồng ý hành vi người nào đó chuyển hướng đề tài. “Lần này đi theo đến thành Bình Giang ngoại trừ Ngụy Liên Dương còn có ai?”
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn đi đến tiểu thính trong tiểu viện, nói: “Ngoại trừ Ngụy Liên Anh, còn có Tào Tử Tĩnh, hai huynh đệ Kha gia.”
An Á Phi ngã ngửa, “Chỉ có như vậy.”
Lục Hàn Tình trấn an xoa xoa đầu hắn, “Lần này bán cho lão thượng thư một cái nhân tình, Tào Tử Tĩnh đi theo chính là vì để kiềm chế hai huynh đệ Kha gia, Phi nhi nếu đi đường không thú vị, cũng có thể tùy ý mà làm.”
An Á Phi nghe vậy, trong mặt hiện lên vẻ thú vị, “À, mời chỉ dạy?”
Chuyện Ngụy Liên Dương phủ thượng thư thiếu Lục phủ một cái nhân tình, này có thể hiểu được. Tào Tử Tĩnh đến để kiềm chế hai huynh đệ Kha gia hắn cũng có thể hiểu được, chính là một câu sau “Hắn có thể tùy ý mà làm”, đây là tiết tấu gì?
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn ngồi xuống cạnh bàn, phất tay cho Đông Viễn mang đồ ăn lên, “Có người vội vàng tìm đến sẽ không tự nhiên, chúng ta sao lại có thể thua kém được.”
An Á Phi nhếch mày, sợ là không đơn giản như vậy.
Lục Hàn Tình mỉm cười không nói.
Hắn tin tưởng Phi nhi sẽ đoán được.
Ăn qua cơm trưa, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, liền phải khởi hành.
Bông tuyết trên bầu trời càng lúc càng có xu thế lớn hơn.
Tuy nói tuyết lớn của Lương Nguyệt quốc chỉ có những thành trấn ở gần Lạc thành là nhìn thấy, ven bờ sông Tinh Lăng các thành trấn gặp nạn lụt lần này sẽ không bị ảnh hưởng bởi tuyết rơi. Nhưng một đường đi thành Bình Giang, chỉ là ra phạm vi Lạc thành, liền mất một ngày một đêm. Nếu tuyết rơi lớn hơn chút nữa, thời gian sợ là còn phải kéo dài.
May mắn chính là, một đường đi tới Toái Thạch Lâm, đều không cần lo lắng đường xá mà chậm lại tốc độ.
Khi An Á Phi lên xe ngựa, sau đó nhìn thoáng qua, sau xe ngựa của Lục Phủ bọn họ, đó là một chiếc xe ngựa có ấn kí của Kha phủ.
Trong mắt hiện lên một mạt lãnh ý, cười nhẹ, liền chui vào trong xe ngựa.
Lục Hàn Tình theo sát sau đó.
Trong xe ngựa, trên mặt đất, nơi nơi đều được phủ một tầng da thú thật dày, phía trên da thú, còn được trải một tầng chăn rất ấm và mềm mại. Bốn vách tường xe ngựa lại được phủ thật dày, vừa thấy liền biết đã trải qua xử lý giữ ấm.
Ở bên cạnh hai cánh cửa sổ, còn treo một cái ấm lô.
An Á Phi cởi ra áo choàng lông cáo trên người, hiếu kỳ nói: “Sao lại không nhìn thấy xe ngựa của phủ thượng thư?”
Lục Hàn Tình đem áo choàng lông cáo của hắn đặt qua một bên thật tốt, “Bọn họ đi theo quân đội ở ngoài thành.”
An Á Phi hiểu rõ gật đầu, Tào Tử Tĩnh nên đi theo Ngụy Liên Anh.
Xe ngựa chậm rãi đi, bố liêm thật dày che lại giá lạnh bên ngoài cửa sổ.
Ra khỏi thành, xe ngựa cùng quân đội ở ngoài thành hội hợp.
Xe ngựa Tào Tử Tĩnh ngồi cũng không biết dùng phương pháp gì, thế nhưng chen vào giữa xe ngựa Lục phủ cùng Kha gia, dám đem xe ngựa Kha gia dồn tới cuối cùng.
Thời gian gần tối, đoàn người dừng lại ở bên ngoài một trấn nhỏ, quân đội không thể vào trấn, lần này Lục Hàn Tình là giám quân, đương nhiên không có khả năng có cái gì đặc biệt.
An Á Phi khoát tay, ngăn lại những lời Lục Hàn Tình định nói, “Ta sẽ không đi vào trong thôn nghỉ ngơi, xe ngựa này ấm áp như vậy, còn sợ lạnh sao?”
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ, “Phi nhi, tuyết chưa ngừng, ban đêm sợ là sẽ lạnh hơn, xe ngựa này mặc dù là đã xử lý giữ ấm, cũng không thể so với ấm áp ở trong phòng.”
Hắn sao có thể để Phi nhi như vậy.
An Á Phi mới không để ý tới những lời hắn nói, “Được rồi, đừng nói nhiều, ta nói không đi là sẽ không đi.”
Lục Hàn Tình đem mặt nhích lại gần, “Phi nhi, đừng tùy hứng, nếu bị cảm thì làm sao bây giờ.”
An Á Phi bất mãn, “Ngươi sẽ để cho ta bị lạnh sao?”
Lục Hàn Tình thở dài một tiếng, hắn đương nhiên sẽ không để cho Phi nhi bị lạnh.
Thấy hắn không nói lời nào, An Á Phi vỗ tay một cái, “Một khi đã như vậy, Ta cần gì phải đi khách điếm nghỉ ngơi.”
Hắn mới không thừa nhận bời vì hắn không buông được người này không được cầm quyền mà còn phải nghỉ ngơi ở bên ngoài.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ thỏa hiệp, kéo người đi ra khỏi xe ngựa, đi vào trong lêu quân đội đã chuẩn bị tốt.
An Á Phi nhếch mi nhìn về phía người ở trong lêu trại, ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười.
Chậc chậc, thật đúng là náo nhiệt, mọi người đều đến đông đủ.
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh vui vẻ nhìn về phía Lục Hàn Tình, “Hàn Tình ca ca, mau tới đây, lập tức ăn cơm.”
Kha Mạo Khiêm cũng không cam lòng, thanh âm ôn nhu, “Hàn Tình, mau tới đây ngồi xuống, ta cho người nấu canh cho ngươi, uống trước ấm dạ dày.”
Ý cười trên mặt An Á Phi càng sâu, lên tiếng nói: “Ôi chao, Hàn Tình nhà ta sợ là không thể hưởng thụ canh của Kha công tử, bởi vì ta cũng cho người nấu canh cho hắn.”
Vẻ mặt Kha Mạo Khiêm cứng đờ, kéo kéo khóe miệng: “Như vậy, không có việc gì, nếu An công tử đã nấu canh, tại hạ cũng không bêu xấu.”
An Á Phi ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao? Khi nào Kha đại công tử lại dễ nói chuyện như vậy?
Tào Tử Tĩnh coi như không thấy sóng ngầm mãnh liệt của hai người, vui vẻ phấn chấn nói: “Hàn Tình ca ca, ta kêu người làm cho ngươi một ít đồ ăn ngươi thích, lát nữa nhất định phải ăn nhiều chút.”
Một đôi mắt to ngập nước, tràn đầy vẻ mong chờ.
Lục Hàn Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn, xoay người vẻ mặt ôn nhu kéo An Á Phi đến bên người ngồi xuống, lại cẩn thận nhận lấy lò sưởi ấm tay mà Đông Viễn đưa tới đặt vào trong tay hắn, dặn nói: “Trời lạnh, tay nắm cho tốt, đừng để đông lạnh.”
Biết Phi nhi cho dù là ở thời không kia, hay là ở trong này, đều là ở nơi ấm áp, chịu không nổi khi trời lạnh. Bởi vậy một đường đi này, hắn sợ Phi nhi lạnh, kêu Đông Viễn chuẩn bị không ít than lửa.
Trong lòng An Á Phi ấm áp, khẽ cười, cúi đầu nhìn về lò sười tay bằng đồng được bọc một tầng vải bông, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Cũng không có tâm tình đi để ý biểu tình của hai người khác.
Kha Mạo Khiêm cúi đầu, dấu đi ghen tị trong mắt cùng hận ý vặn vẹo ở trên mặt.
Một đôi tay ở dưới bàn nhanh chóng nắm lại.
Tào Tử Tĩnh chớp mắt, trong mắt hiện lên một mạt kỳ lạ.
Đông Viễn ở một bên hơi hơi nhíu mày, rất có thâm ý nhìn mắt hắn.
Thiếu gia nhà mình cùng An công tử, sợ là đều đã đoán sai tâm tư của vị Tào công tử này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.