Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
Chương 26: Chương 26
Heaven Pool
18/01/2018
Lập Hạ đề nghị mọi người lấy số gừng sở hữu đều đem ra nấu nước uống. Mưa lớn như vậy, mặc kệ là người bị thương hay vẫn khỏe mạnh, mọi người vẫn có khả năng bị cảm lạnh. Uống chút nước gừng có thể làm ấm dạ dày, không những thế còn trừ lạnh khu ẩm, có bệnh trị bệnh không bệnh phòng bị cũng tốt.
Mấy ngày trôi qua chưa thấy phát sinh dư chấn gì, tất cả mọi người mới hơi yên tâm chút, cũng không biết có phải ảnh hưởng của động đất vừa rồi hay không, mùa mưa rõ ràng chấm dứt trước nửa tháng. Bầu trời trong vắt, một ông mặt trời hồng hồng treo tại thiên không khiến mọi người cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy. Thú nhân không bị thương bắt đầu phân tổ ra ngoài săn bắn. Sau trận động đất, đoàn người không được nếm qua mấy bữa thịt, lương thực thanh lý ra từ đống phế tích đều tập trung lại một chỗ, những thức ăn dạng hạt không bị ảnh hưởng mấy, phơi nắng một hồi là được, trái lại, đại bộ phận bột mì xay tốt đều bị mưa ngâm nhão không thể ăn nữa. Ruộng công cộng tại trận thiên tai này lại không có tổn thất gì, mỗi gốc ba tập mang đầy người sương sớm mở rộng lá cây dưới ánh mặt trời, hoàn toàn đã không còn trạng thái uể oải không tinh thần vài ngày trước đó.
Nhóm giống cái tụ lại trên quảng trường chiếu cố người bị thương cùng đảm nhiệm việc nấu cơm. Đào ra khoai tây chôn dưới bếp lò, bóc vỏ chấm muối ăn, bên trong bình gốm nấu cháo rau ba tập, dùng thìa quấy còn có thể thỉnh thoảng thấy khối thịt băm kích cỡ bằng nửa hạt lựu lẫn trong cháo. Á Địch được Lập Hạ ôm vào lòng đút đồ ăn, Lập Hạ múc một thìa từ trong chén, bé liền há miệng ngoan ngoãn ăn một thìa, cực kỳ nghe lời. Đôi mắt to màu xanh biếc chớp lại chớp, nhìn chằm chằm động tác của Lập Hạ không tha.
Ân Tư Đặc vừa tiến vào lều liền chứng kiến một màn như vậy. Tuy mùa mưa đã qua, nhưng phòng ở đã hoàn toàn không có, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục ở tạm trong lều vài ngày. Ân Tư Đặc tiến lên sờ trán Á Địch, cảm thấy được bé cũng không tiếp tục phát sốt, tâm mới thoáng buông lỏng chút. Quay đầu liền ân cần hỏi thăm Lập Hạ. “Em ôm nó cả buổi cũng mệt mỏi rồi, để anh ôm một chút, em nghỉ ngơi đi, đi ra ngoài ăn chút cháo cũng được.”
Lập Hạ gật đầu đem Á Địch đổi đến trong lòng Ân Tư Đặc, “Cũng tốt, em trước đi ra ngoài đi dạo chút, anh muốn ăn khoai tây không? Chút nữa em lấy cho anh.”
Lập Hạ có không gian, ăn uống hoàn toàn không thiếu. Tại bộ lạc ăn cơm cũng chỉ mang tính chất tượng trưng, làm bộ dáng chút thôi, hơi nếm qua một ngụm là được. Cậu sau khi trải qua trận đấu đánh lúc trước tuy có thể lý giải, nhưng không đồng nghĩa trong lòng không chút gút mắc, đây không phải là chuyện ngay lập tức có thể tiêu tan. Đương nhiên, nếu như có tình huống nguy hiểm đến tồn vong của bộ lạc, Lập Hạ ngược lại có thể cung ứng toàn bộ thức ăn cho bộ lạc, nhưng với điều kiện tiên quyết không lộ ra năng lực không gian của bản thân mình.
Thấy Ân Tư Đặc gật đầu, Lập Hạ xoay người ra lều.
Trên quảng trường trống trải dựng lên một đám lều giản dị, giống cái nấu cơm cùng chăm sóc người bị thương chạy tới chạy lui hết sức bận rộn. Tuy đã trải qua tai nạn lớn như vậy, nhưng trên mặt tộc nhân bộ lạc Lang tộc, ngoại trừ đối với người đã mất tỏ niềm thương nhớ, thì toàn bộ đều hiển lộ sự kiên định nồng đậm.
Lập Hạ đi trước tới chỗ Mạc Lâm Đạt quan sát chút, dưới lều lớn bằng da Ban Tư Long hoặc dựa hoặc nằm thẳng mấy thú nhân thương thế có vẻ nghiêm trọng. Thời điểm động đất bởi vì giống cái được bảo hộ tốt, nên bị thương phần lớn là thú nhân. Mạc Lâm Đạt ngồi một bên nấu bình canh thuốc màu xanh đen còn sùng sục nổi bọt, nếu không phải thời gian không đúng bối cảnh không đúng, thực khiến người cảm thấy đó chính là một mụ phù thủy phương Tây đang chế tạo ra thuốc độc. Tô Bỉ bưng bát nhỏ, dùng cái thìa từng chút từng chút một đút cho mỗi thú nhân bổ sung nước muối nhạt. Này vẫn là Lập H ạ trước đó nói cho hai người bọn họ, bình thường gãy xương cái gì đều sẽ phát sốt, dược thảo giúp nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cũng đồng thời sẽ khiến thân thể xuất ra lượng lớn mồ hôi, đúng lúc này bổ sung chút ít nước muối nhạt có thể dự phòng tình trạng mất nước do đổ mồ hôi nhiều.
Thấy Lập Hạ đến, Mạc Lâm Đạt nở nụ cười sau lại xoay người trông nom canh thuốc, lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất, phải cẩn thận sức lửa, bằng không toàn bộ liền hoàn toàn lãng phí. Ngược lại Tô Bỉ, vừa nhìn thấy Lập Hạ liền thả bát cọ qua. “Lập Hạ a, ta trở về xem qua, phòng nhà ta đã toàn bộ sập. May ta nghe lời ngươi cùng ở một chỗ với Mạc Lâm Đạt, bằng không phỏng chừng ta sẽ bị đè chết rồi.” Tô Bỉ mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy nhộn nhạo, thời điểm động đất nếu không có Ngõa Cách cùng Ba Khắc, cậu cùng Mạc Lâm Đạt đã có thể thảm rồi. Nói đến, Ngõa Cách lúc đó cũng quá anh dũng đi, chao ôi ~ riêng nghĩ đến thôi mặt Tô Bỉ đều muốn hồng như đít khỉ. Người đều nói kẻ ngốc nghếch tâm rộng rãi, Tô Bỉ rất nhanh liền chuyển chủ đề, “Lập Hạ, ta có giúp Mạc Lâm Đạt chăm sóc người bệnh nha.”
Tô Bỉ chớp chớp hai mắt hướng chính mình lộ ra biểu tình tranh công, lập tức manh đến Lập Hạ, Lập Hạ đưa tay vò vò đỉnh đầu Tô Bỉ, tầm mắt theo hướng chỉ của ngón tay Tô Bỉ nhìn về phía mấy thú nhân kia. Sắc mặt mấy thú nhân đó cũng khá tốt, môi không bởi vì phát sốt mà xuất hiện dấu hiệu khô nứt, xem ra không thoát khỏi quan hệ với việc Tô Bỉ thỉnh thoảng lại đút nước cho bọn hắn.
Mạc Lâm Đạt đun tốt thuốc liền giữ nóng tại một bên, mượn thời gian này vừa vặn đi thay thuốc cho các thú nhân. Lập Hạ giúp đỡ Mạc Lâm Đạt giúp thú nhân chà lau miệng vết thương, Tô Bỉ ở một bên giặt khăn; Mạc Lâm Đạt thì nhanh tay nhanh chân bôi thuốc băng bó, tốc độ lưu loát so với thầy thuốc Thiên triều còn muốn liều mạng. Lập Hạ cảm thấy, so với Mạc Lâm Đạt lúc trước luôn lắc lư trước mắt cậu, thì Mạc Lâm Đạt hiện tại cực nghiêm túc xử lý người bị thương mới thật khiến cậu bội phục.
Đợi hết thảy công việc cần làm đều được thu xếp ổn thỏa, Lập Hạ mới yêu cầu chút thuốc thay đổi cho Á Địch từ chỗ Mạc Lâm Đạt. Nhắc tới Á Địch, ngay cả Mạc Lâm Đạt thân là y sư đều hết cách. Bé cự tuyệt bất luận một ai ngoại trừ Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc, chỉ cần có người ý định ôm bé đi, nhất định sẽ đem tới một phen khóc nháo, cuối cùng dừng lại tại tình trạng miệng vết thương rạn nứt ra mà đánh dấu chấm hết. Ân Tư Đặc cũng là bởi vì Lập Hạ tận tình khuyên bảo mới khiến cho bé tiếp nhận. Dưới tình huống này, ăn, mặc, ngủ, nghỉ cùng với việc cứu trị vết thương của Á Địch chỉ có thể do Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc làm. Cũng may mấy ngày nay Lập Hạ đi theo Mạc Lâm Đạt học được không ít, bằng không thật đúng đối với cánh tay đứt đoạn kia của bé không còn cách nào.
“Lập Hạ, nếu Á Địch cứ theo đà này, có lẽ về sau nó sẽ ở cùng các ngươi a.” Mạc Lâm Đạt vừa điều phối thuốc dán Á Địch cần, vừa cùng nói chuyện với Lập Hạ. Trình độ ỷ lại của Á Địch vào Lập Hạ, toàn bộ tộc nhân đều nhìn ra, a gia bé cũng tại lần động đất này mà lìa đời, thân nhân duy nhất đã không có, dựa theo cách xử lý dĩ vãng của bộ lạc, những đứa nhỏ như vậy đều được nhận nuôi. Xem cái dạng này, đoán chừng Á Địch sẽ được sắp xếp đến nhà Lập Hạ.
“Ta thấy đứa bé đó rất dễ thương, nếu thật sự cùng ở với chúng ta cũng tốt.” Lập Hạ không để ý lắm, nhớ tới Á Địch mở to đôi mắt xanh biếc kia nhìn mình, tâm Lập Hạ thoáng chốc liền mềm mại. Nhận nuôi thì nhận nuôi thôi. Người trong bộ lạc cũng sẽ không ngồi im mà nhìn, con mồi vẫn sẽ phân đủ. Dù cho không có những thứ này, Lập Hạ có không gian trong tay cũng không sợ nuôi không nổi một đứa nhỏ.
Một cánh tay của Á Địch đã không còn, giờ bé vẫn thuộc dạng chưa dứt sữa nên sẽ không nghĩ này nghĩ nọ. Chỉ sợ sau này lớn lên, thời điểm hiểu rõ mọi chuyện thì tinh thần mới sa sút. Vấn đề nhận nuôi này Ân Tư Đặc cũng thương lượng qua với cậu, dù sao rốt cuộc không có ai so Ân Tư Đặc càng hiểu hơn cảm thụ về sau của Á Địch, đến lúc đó các loại ánh mắt tiếc hận cùng khinh thường cũng có thể sẽ rơi hết lên đầu một đứa bé như thế. Tại nơi có bối cảnh như này, thú nhân tàn tật cũng đồng nghĩa không có khả năng tác chiến. Nếu như có thể đem đứa bé đó theo bên người, lại dạy bé chế tạo một ít công cụ vũ khí, như là ngọn giáo, bẫy rập các loại, con mồi lớn liền không nhắc tới, nhưng kích thước nhỏ vẫn có thể săn được không ít. Lập Hạ cảm thấy cậu cùng Ân Tư Đặc phối hợp vẫn có thể đem Á Địch giáo dục thành một thú nhân tốt sở hữu trí đức, sức mạnh toàn năng.
Sau khi ra khỏi lều của y sư, Lập Hạ quay người đi kiếm tộc trưởng. Mấy ngày nay ra ngoài săn bắn đều là một vài thú nhân trẻ tuổi anh dũng, tộc trưởng vẫn luôn trong bộ lạc sắp xếp sự việc, tuy động đất chấn sụp phòng ốc của bọn hắn, nhưng những đống bừa bộn đầy đất kia vẫn cần có người đi chỉ huy thanh lý.
Nhìn thấy tộc trưởng, Lập Hạ không nói hai lời liền đem ý đồ của mình truyền đạt qua.
Xây dựng nhà là chuyện Lập Hạ vừa đến đại lục A Nhĩ đã cân nhắc. Dù sao, ngươi khiến một kẻ đã quen ở nhà cao tầng trực tiếp hạ bậc ở nhà tranh vách đất âm u ẩm ướt thông gió kém, dù là ai cũng không thể tiếp nhận được. Hơn nữa việc tường nứt lúc trước, càng khiến Lập Hạ cường điệu cân nhắc chuyện này. Lập Hạ vốn muốn tại mùa khô nghiên cứu nung gạch, đuổi trước mùa tuyết rơi ở vào trong phòng gạch. Nhưng mặc dù trận động đất này không ảnh hưởng đến bàn tính của Lập Hạ, lại vẫn khiến cậu trở tay không kịp. Cậu cũng sẽ không nghĩ tới công trình nguyên bản trong kế hoạch nên tiến hành một cách thảnh thơi, bởi vì trận sự cố lần này mà biến thành đoạt giờ hoàn công. Phòng đất bộ lạc Lang tộc trực tiếp được dựng trên mặt đất, nền tảng cơ bản nhất đều không có, bị mưa ngâm không sai biệt lắm, gặp đến động đất như vậy, phòng sụp đó là chuyện ván đã đóng thuyền, không thoát được. Thời điểm này cùng tộc trưởng đưa ra chuyện nung gạch trái lại là cơ hội thỏa đáng nhất.
Tộc trưởng tìm người gọi tới một số thú nhân già nung đất, mọi người ngồi vây cùng một chỗ nghe Lập Hạ giảng thuật. Càng nghe hai mắt càng tỏa sáng. Cái gì làm gạch mộc, làm mát gạch mộc, nung gạch, dù không biết giường cùng móng nhà trong miệng Lập Hạ là thứ đồ chơi gì, nhưng phòng ở rộng rãi sáng ngời lại ấm áp ai không yêu cơ chứ. Còn chưa đợi Ngõa Nhĩ Đặc lên tiếng, mấy thú nhân già đã vỗ ngực hứa hẹn bọn hắn nhất định sẽ mau chóng nung ra gạch. Vì phòng ở tốt mà đào ra mấy cái hầm lò cái gì, kia cũng chẳng qua là phí công sức một ngày mà thôi.
Lập Hạ đem những điều cậu biết bàn giao lại cho đám thú nhân này, sau cũng không tiếp tục tham dự vào chủ đề càng ngày càng hướng theo chiều hướng kích động của bọn hắn nữa, cậu cũng không phải dân kiến trúc, nhiều nhất biết rõ thời điểm đắp tường cần căng một cái dây làm định hình, cam đoan tường không bị nghiêng lệch đi, gạch phải sắp xếp so le nhau, để tường xây lên nhận lực tản đều khó bị đổ sập, tường thừa trọng các loại cái gì đối với cậu mà nói căn bản chính là mây bay, nhiều lắm có thể tại bố cục phòng ốc cung cấp vài đề nghị thôi, về phần lợp mái, tại gạch đều chưa nung ra, nói quá nhiều cũng chẳng có gì dùng, chữ bát còn chưa có nét phẩy đâu.
Mang theo bao thuốc, Lập Hạ đi bộ một vòng bên ngoài rồi trở về lều, vừa vặn đón lấy Á Địch vươn một cánh tay về phía cậu mím môi muốn khóc. Lập Hạ nương theo tư thế, từ trong ngực Ân Tư Đặc tiếp nhận tên nhóc vẻ mặt đáng thương này, đem bé ôm vào lòng nhè nhẹ vỗ sau lưng. Á Địch thấy Lập Hạ trở lại, lòng tràn đầy nôn nóng cùng bất an liền biến mất không ít, tại trong lòng Lập Hạ động đậy vài cái, đem bản thân điều chỉnh một tư thế thoải mái liền hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Thấy Ân Tư Đặc đứng cạnh dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn mình, Lập Hạ quay đầu tại khóe môi đối phương hôn một cái. Ân Tư Đặc tiến lên đem một lớn một nhỏ vòng vào trong ngực, nhẹ vuốt ve đôi má Lập Hạ, trao đổi nụ hôn đầu tiên của bọn hắn sau trận động đất. Cũng không có gì kịch liệt, chỉ là mút lấy môi đối phương, lẫn nhau trao đổi nước bọt, cuối cùng cùng một chỗ cọ xát. Hơi thở ấm áp phất qua mặt đối phương, vậy mà lại khiến lòng người ấm áp như thế. Trải qua một hồi địa chấn, lúc này hai người mới chính thức yên lòng ôm nhau mà đứng, Không có sinh ly tử biệt, chỉ cần người yêu của mình vẫn còn, vậy thì sẽ chẳng có khó khăn nào có thể chia lìa bọn họ nữa.
Mấy ngày trôi qua chưa thấy phát sinh dư chấn gì, tất cả mọi người mới hơi yên tâm chút, cũng không biết có phải ảnh hưởng của động đất vừa rồi hay không, mùa mưa rõ ràng chấm dứt trước nửa tháng. Bầu trời trong vắt, một ông mặt trời hồng hồng treo tại thiên không khiến mọi người cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy. Thú nhân không bị thương bắt đầu phân tổ ra ngoài săn bắn. Sau trận động đất, đoàn người không được nếm qua mấy bữa thịt, lương thực thanh lý ra từ đống phế tích đều tập trung lại một chỗ, những thức ăn dạng hạt không bị ảnh hưởng mấy, phơi nắng một hồi là được, trái lại, đại bộ phận bột mì xay tốt đều bị mưa ngâm nhão không thể ăn nữa. Ruộng công cộng tại trận thiên tai này lại không có tổn thất gì, mỗi gốc ba tập mang đầy người sương sớm mở rộng lá cây dưới ánh mặt trời, hoàn toàn đã không còn trạng thái uể oải không tinh thần vài ngày trước đó.
Nhóm giống cái tụ lại trên quảng trường chiếu cố người bị thương cùng đảm nhiệm việc nấu cơm. Đào ra khoai tây chôn dưới bếp lò, bóc vỏ chấm muối ăn, bên trong bình gốm nấu cháo rau ba tập, dùng thìa quấy còn có thể thỉnh thoảng thấy khối thịt băm kích cỡ bằng nửa hạt lựu lẫn trong cháo. Á Địch được Lập Hạ ôm vào lòng đút đồ ăn, Lập Hạ múc một thìa từ trong chén, bé liền há miệng ngoan ngoãn ăn một thìa, cực kỳ nghe lời. Đôi mắt to màu xanh biếc chớp lại chớp, nhìn chằm chằm động tác của Lập Hạ không tha.
Ân Tư Đặc vừa tiến vào lều liền chứng kiến một màn như vậy. Tuy mùa mưa đã qua, nhưng phòng ở đã hoàn toàn không có, mọi người cũng chỉ có thể tiếp tục ở tạm trong lều vài ngày. Ân Tư Đặc tiến lên sờ trán Á Địch, cảm thấy được bé cũng không tiếp tục phát sốt, tâm mới thoáng buông lỏng chút. Quay đầu liền ân cần hỏi thăm Lập Hạ. “Em ôm nó cả buổi cũng mệt mỏi rồi, để anh ôm một chút, em nghỉ ngơi đi, đi ra ngoài ăn chút cháo cũng được.”
Lập Hạ gật đầu đem Á Địch đổi đến trong lòng Ân Tư Đặc, “Cũng tốt, em trước đi ra ngoài đi dạo chút, anh muốn ăn khoai tây không? Chút nữa em lấy cho anh.”
Lập Hạ có không gian, ăn uống hoàn toàn không thiếu. Tại bộ lạc ăn cơm cũng chỉ mang tính chất tượng trưng, làm bộ dáng chút thôi, hơi nếm qua một ngụm là được. Cậu sau khi trải qua trận đấu đánh lúc trước tuy có thể lý giải, nhưng không đồng nghĩa trong lòng không chút gút mắc, đây không phải là chuyện ngay lập tức có thể tiêu tan. Đương nhiên, nếu như có tình huống nguy hiểm đến tồn vong của bộ lạc, Lập Hạ ngược lại có thể cung ứng toàn bộ thức ăn cho bộ lạc, nhưng với điều kiện tiên quyết không lộ ra năng lực không gian của bản thân mình.
Thấy Ân Tư Đặc gật đầu, Lập Hạ xoay người ra lều.
Trên quảng trường trống trải dựng lên một đám lều giản dị, giống cái nấu cơm cùng chăm sóc người bị thương chạy tới chạy lui hết sức bận rộn. Tuy đã trải qua tai nạn lớn như vậy, nhưng trên mặt tộc nhân bộ lạc Lang tộc, ngoại trừ đối với người đã mất tỏ niềm thương nhớ, thì toàn bộ đều hiển lộ sự kiên định nồng đậm.
Lập Hạ đi trước tới chỗ Mạc Lâm Đạt quan sát chút, dưới lều lớn bằng da Ban Tư Long hoặc dựa hoặc nằm thẳng mấy thú nhân thương thế có vẻ nghiêm trọng. Thời điểm động đất bởi vì giống cái được bảo hộ tốt, nên bị thương phần lớn là thú nhân. Mạc Lâm Đạt ngồi một bên nấu bình canh thuốc màu xanh đen còn sùng sục nổi bọt, nếu không phải thời gian không đúng bối cảnh không đúng, thực khiến người cảm thấy đó chính là một mụ phù thủy phương Tây đang chế tạo ra thuốc độc. Tô Bỉ bưng bát nhỏ, dùng cái thìa từng chút từng chút một đút cho mỗi thú nhân bổ sung nước muối nhạt. Này vẫn là Lập H ạ trước đó nói cho hai người bọn họ, bình thường gãy xương cái gì đều sẽ phát sốt, dược thảo giúp nhiệt độ cơ thể hạ xuống, cũng đồng thời sẽ khiến thân thể xuất ra lượng lớn mồ hôi, đúng lúc này bổ sung chút ít nước muối nhạt có thể dự phòng tình trạng mất nước do đổ mồ hôi nhiều.
Thấy Lập Hạ đến, Mạc Lâm Đạt nở nụ cười sau lại xoay người trông nom canh thuốc, lúc này chính là thời điểm mấu chốt nhất, phải cẩn thận sức lửa, bằng không toàn bộ liền hoàn toàn lãng phí. Ngược lại Tô Bỉ, vừa nhìn thấy Lập Hạ liền thả bát cọ qua. “Lập Hạ a, ta trở về xem qua, phòng nhà ta đã toàn bộ sập. May ta nghe lời ngươi cùng ở một chỗ với Mạc Lâm Đạt, bằng không phỏng chừng ta sẽ bị đè chết rồi.” Tô Bỉ mỗi lần hồi tưởng đều cảm thấy nhộn nhạo, thời điểm động đất nếu không có Ngõa Cách cùng Ba Khắc, cậu cùng Mạc Lâm Đạt đã có thể thảm rồi. Nói đến, Ngõa Cách lúc đó cũng quá anh dũng đi, chao ôi ~ riêng nghĩ đến thôi mặt Tô Bỉ đều muốn hồng như đít khỉ. Người đều nói kẻ ngốc nghếch tâm rộng rãi, Tô Bỉ rất nhanh liền chuyển chủ đề, “Lập Hạ, ta có giúp Mạc Lâm Đạt chăm sóc người bệnh nha.”
Tô Bỉ chớp chớp hai mắt hướng chính mình lộ ra biểu tình tranh công, lập tức manh đến Lập Hạ, Lập Hạ đưa tay vò vò đỉnh đầu Tô Bỉ, tầm mắt theo hướng chỉ của ngón tay Tô Bỉ nhìn về phía mấy thú nhân kia. Sắc mặt mấy thú nhân đó cũng khá tốt, môi không bởi vì phát sốt mà xuất hiện dấu hiệu khô nứt, xem ra không thoát khỏi quan hệ với việc Tô Bỉ thỉnh thoảng lại đút nước cho bọn hắn.
Mạc Lâm Đạt đun tốt thuốc liền giữ nóng tại một bên, mượn thời gian này vừa vặn đi thay thuốc cho các thú nhân. Lập Hạ giúp đỡ Mạc Lâm Đạt giúp thú nhân chà lau miệng vết thương, Tô Bỉ ở một bên giặt khăn; Mạc Lâm Đạt thì nhanh tay nhanh chân bôi thuốc băng bó, tốc độ lưu loát so với thầy thuốc Thiên triều còn muốn liều mạng. Lập Hạ cảm thấy, so với Mạc Lâm Đạt lúc trước luôn lắc lư trước mắt cậu, thì Mạc Lâm Đạt hiện tại cực nghiêm túc xử lý người bị thương mới thật khiến cậu bội phục.
Đợi hết thảy công việc cần làm đều được thu xếp ổn thỏa, Lập Hạ mới yêu cầu chút thuốc thay đổi cho Á Địch từ chỗ Mạc Lâm Đạt. Nhắc tới Á Địch, ngay cả Mạc Lâm Đạt thân là y sư đều hết cách. Bé cự tuyệt bất luận một ai ngoại trừ Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc, chỉ cần có người ý định ôm bé đi, nhất định sẽ đem tới một phen khóc nháo, cuối cùng dừng lại tại tình trạng miệng vết thương rạn nứt ra mà đánh dấu chấm hết. Ân Tư Đặc cũng là bởi vì Lập Hạ tận tình khuyên bảo mới khiến cho bé tiếp nhận. Dưới tình huống này, ăn, mặc, ngủ, nghỉ cùng với việc cứu trị vết thương của Á Địch chỉ có thể do Lập Hạ cùng Ân Tư Đặc làm. Cũng may mấy ngày nay Lập Hạ đi theo Mạc Lâm Đạt học được không ít, bằng không thật đúng đối với cánh tay đứt đoạn kia của bé không còn cách nào.
“Lập Hạ, nếu Á Địch cứ theo đà này, có lẽ về sau nó sẽ ở cùng các ngươi a.” Mạc Lâm Đạt vừa điều phối thuốc dán Á Địch cần, vừa cùng nói chuyện với Lập Hạ. Trình độ ỷ lại của Á Địch vào Lập Hạ, toàn bộ tộc nhân đều nhìn ra, a gia bé cũng tại lần động đất này mà lìa đời, thân nhân duy nhất đã không có, dựa theo cách xử lý dĩ vãng của bộ lạc, những đứa nhỏ như vậy đều được nhận nuôi. Xem cái dạng này, đoán chừng Á Địch sẽ được sắp xếp đến nhà Lập Hạ.
“Ta thấy đứa bé đó rất dễ thương, nếu thật sự cùng ở với chúng ta cũng tốt.” Lập Hạ không để ý lắm, nhớ tới Á Địch mở to đôi mắt xanh biếc kia nhìn mình, tâm Lập Hạ thoáng chốc liền mềm mại. Nhận nuôi thì nhận nuôi thôi. Người trong bộ lạc cũng sẽ không ngồi im mà nhìn, con mồi vẫn sẽ phân đủ. Dù cho không có những thứ này, Lập Hạ có không gian trong tay cũng không sợ nuôi không nổi một đứa nhỏ.
Một cánh tay của Á Địch đã không còn, giờ bé vẫn thuộc dạng chưa dứt sữa nên sẽ không nghĩ này nghĩ nọ. Chỉ sợ sau này lớn lên, thời điểm hiểu rõ mọi chuyện thì tinh thần mới sa sút. Vấn đề nhận nuôi này Ân Tư Đặc cũng thương lượng qua với cậu, dù sao rốt cuộc không có ai so Ân Tư Đặc càng hiểu hơn cảm thụ về sau của Á Địch, đến lúc đó các loại ánh mắt tiếc hận cùng khinh thường cũng có thể sẽ rơi hết lên đầu một đứa bé như thế. Tại nơi có bối cảnh như này, thú nhân tàn tật cũng đồng nghĩa không có khả năng tác chiến. Nếu như có thể đem đứa bé đó theo bên người, lại dạy bé chế tạo một ít công cụ vũ khí, như là ngọn giáo, bẫy rập các loại, con mồi lớn liền không nhắc tới, nhưng kích thước nhỏ vẫn có thể săn được không ít. Lập Hạ cảm thấy cậu cùng Ân Tư Đặc phối hợp vẫn có thể đem Á Địch giáo dục thành một thú nhân tốt sở hữu trí đức, sức mạnh toàn năng.
Sau khi ra khỏi lều của y sư, Lập Hạ quay người đi kiếm tộc trưởng. Mấy ngày nay ra ngoài săn bắn đều là một vài thú nhân trẻ tuổi anh dũng, tộc trưởng vẫn luôn trong bộ lạc sắp xếp sự việc, tuy động đất chấn sụp phòng ốc của bọn hắn, nhưng những đống bừa bộn đầy đất kia vẫn cần có người đi chỉ huy thanh lý.
Nhìn thấy tộc trưởng, Lập Hạ không nói hai lời liền đem ý đồ của mình truyền đạt qua.
Xây dựng nhà là chuyện Lập Hạ vừa đến đại lục A Nhĩ đã cân nhắc. Dù sao, ngươi khiến một kẻ đã quen ở nhà cao tầng trực tiếp hạ bậc ở nhà tranh vách đất âm u ẩm ướt thông gió kém, dù là ai cũng không thể tiếp nhận được. Hơn nữa việc tường nứt lúc trước, càng khiến Lập Hạ cường điệu cân nhắc chuyện này. Lập Hạ vốn muốn tại mùa khô nghiên cứu nung gạch, đuổi trước mùa tuyết rơi ở vào trong phòng gạch. Nhưng mặc dù trận động đất này không ảnh hưởng đến bàn tính của Lập Hạ, lại vẫn khiến cậu trở tay không kịp. Cậu cũng sẽ không nghĩ tới công trình nguyên bản trong kế hoạch nên tiến hành một cách thảnh thơi, bởi vì trận sự cố lần này mà biến thành đoạt giờ hoàn công. Phòng đất bộ lạc Lang tộc trực tiếp được dựng trên mặt đất, nền tảng cơ bản nhất đều không có, bị mưa ngâm không sai biệt lắm, gặp đến động đất như vậy, phòng sụp đó là chuyện ván đã đóng thuyền, không thoát được. Thời điểm này cùng tộc trưởng đưa ra chuyện nung gạch trái lại là cơ hội thỏa đáng nhất.
Tộc trưởng tìm người gọi tới một số thú nhân già nung đất, mọi người ngồi vây cùng một chỗ nghe Lập Hạ giảng thuật. Càng nghe hai mắt càng tỏa sáng. Cái gì làm gạch mộc, làm mát gạch mộc, nung gạch, dù không biết giường cùng móng nhà trong miệng Lập Hạ là thứ đồ chơi gì, nhưng phòng ở rộng rãi sáng ngời lại ấm áp ai không yêu cơ chứ. Còn chưa đợi Ngõa Nhĩ Đặc lên tiếng, mấy thú nhân già đã vỗ ngực hứa hẹn bọn hắn nhất định sẽ mau chóng nung ra gạch. Vì phòng ở tốt mà đào ra mấy cái hầm lò cái gì, kia cũng chẳng qua là phí công sức một ngày mà thôi.
Lập Hạ đem những điều cậu biết bàn giao lại cho đám thú nhân này, sau cũng không tiếp tục tham dự vào chủ đề càng ngày càng hướng theo chiều hướng kích động của bọn hắn nữa, cậu cũng không phải dân kiến trúc, nhiều nhất biết rõ thời điểm đắp tường cần căng một cái dây làm định hình, cam đoan tường không bị nghiêng lệch đi, gạch phải sắp xếp so le nhau, để tường xây lên nhận lực tản đều khó bị đổ sập, tường thừa trọng các loại cái gì đối với cậu mà nói căn bản chính là mây bay, nhiều lắm có thể tại bố cục phòng ốc cung cấp vài đề nghị thôi, về phần lợp mái, tại gạch đều chưa nung ra, nói quá nhiều cũng chẳng có gì dùng, chữ bát còn chưa có nét phẩy đâu.
Mang theo bao thuốc, Lập Hạ đi bộ một vòng bên ngoài rồi trở về lều, vừa vặn đón lấy Á Địch vươn một cánh tay về phía cậu mím môi muốn khóc. Lập Hạ nương theo tư thế, từ trong ngực Ân Tư Đặc tiếp nhận tên nhóc vẻ mặt đáng thương này, đem bé ôm vào lòng nhè nhẹ vỗ sau lưng. Á Địch thấy Lập Hạ trở lại, lòng tràn đầy nôn nóng cùng bất an liền biến mất không ít, tại trong lòng Lập Hạ động đậy vài cái, đem bản thân điều chỉnh một tư thế thoải mái liền hỗn loạn ngủ thiếp đi.
Thấy Ân Tư Đặc đứng cạnh dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn mình, Lập Hạ quay đầu tại khóe môi đối phương hôn một cái. Ân Tư Đặc tiến lên đem một lớn một nhỏ vòng vào trong ngực, nhẹ vuốt ve đôi má Lập Hạ, trao đổi nụ hôn đầu tiên của bọn hắn sau trận động đất. Cũng không có gì kịch liệt, chỉ là mút lấy môi đối phương, lẫn nhau trao đổi nước bọt, cuối cùng cùng một chỗ cọ xát. Hơi thở ấm áp phất qua mặt đối phương, vậy mà lại khiến lòng người ấm áp như thế. Trải qua một hồi địa chấn, lúc này hai người mới chính thức yên lòng ôm nhau mà đứng, Không có sinh ly tử biệt, chỉ cần người yêu của mình vẫn còn, vậy thì sẽ chẳng có khó khăn nào có thể chia lìa bọn họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.