Chương 108: Dám khiêu khích bổn cung?
Thủy Thanh Thiển
04/08/2015
Âu Dương Triệt đáp ứng Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng tra rõ chuyện truy sát, yêu cầu bọn họ lưu lại Tây Quyết mấy ngày, cho hắn thời gian điều tra, hai người vui vẻ đồng ý.
Kỳ thực trong lòng họ đều rõ, Âu Dương Triệt chính là cần thời gian làm ra vẻ, an bài chứng cứ hãm hại Âu Dương Minh, đạt được hiệu quả loại trừ kẻ địch.
Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng một đường xóc nảy đến đây dĩ nhiên cần nghỉ ngơi vài ngày. Bởi vậy, đối với quyết định của Âu Dương Triệt, bọn họ không có ý kiến, ở lại thiên điện trong hoàng cung. Mà Liễu Tư Triệt cũng không tiếp tục ở dịch quán mà vào một gian phòng ở thiên điện.
Ban đêm, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống sân điện. Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt sánh vai, bóng dáng hai người đắm chìm dưới ánh trăng, lộ vẻ xuất trần mà tuyệt đại hào hoa phong nhã.
“Mấy ngày nay ở Tây Quyết thế nào?” Quân Khuynh Vũ hơi nghiêng mặt nhìn Liễu Tư Triệt lộ vẻ cô tịch dưới ánh trăng, giọng hơi khàn hỏi.
Ánh mắt Liễu Tư Triệt như ánh trăng, cơ hồ cái gì cũng vô pháp lay động tâm tình của y, vẻ mặt y dịu dàng thanh nhã nhưng cũng ẩn chứa một nét cô quạnh, khóe môi hơi nhếch lên một chút tươi cười, tiếng nói của y như tiếng suối trong chảy trên núi: “Rất tốt. Bọn họ không dám đối xử tệ với ta.”
“Không thể đoán ra Vũ Lưu lại biến thành người như thế.” Quân Khuynh Vũ dời mắt nhìn về phương xa, mang theo một ít phiền muộn thoáng qua, chậm rãi nói.
Nhớ ngày xưa, lúc ba người họ cùng nhau đi theo y thánh học mọi tài nghệ, bọn họ chỉ khoảng hơn mười tuổi. Lúc đó, hắn và Liễu Tư Triệt vì sinh sống trong tình cảnh phức tạp, ít nhiều có chút tâm cơ mưu lược, mà Lăng Vũ Lưu lúc đó vẫn còn rất ngây thơ hồn nhiên.
Hắn còn nhớ rõ, Lăng Vũ Lưu trên môi luôn nở nụ cười thiên chân vô tà, đòi hỏi bọn họ. Qua ba năm, Lăng Vũ Lưu từng ngày trưởng thành, càng ngày lộ ra nét mềm mại xinh đẹp, nhưng họ cảm thấy cái nét ngây thơ hồn nhiên kia đã dần mất đi.
Nhưng dù sao vẫn có tình nghĩa đồng môn ba năm, cho dù đối lập thì tình huynh muội của họ đối với Lăng Vũ Lưu vẫn chưa từng thay đổi.
Lại qua ba năm không gặp. Thời điểm chia tay Âu Dương Triệt đã đăng cơ, còn Lăng Vũ Lưu lúc đó cho hắn cảm giác thật xa lạ. Mỗi một bước đi, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói đều phải tính toán khôn khéo như thế, bới không ra một chút sai lầm nào, mà Lăng Vũ Lưu như vậy, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Chỉ Quân Khuynh Vũ biết, cảm tình của hắn đối với Lăng Vũ Lưu không thâm hậu bằng tình cảm huynh đệ với Liễu Tư Triệt, nhìn Lăng Vũ Lưu biến thành như vậy, trong lòng có thể cảm thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở, nếu khi đó hắn thật sự xảy ra xung đột với Liễu Tư Triệt, cái loại mâu thuẫn này, có thể nghĩ tới.
“Ừ.” Nặng nề buông ra một tiếng.
Ánh trăng vẫn yên tĩnh chiếu rọi, một đêm vô sự.
Trời vừa sáng, Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt ra cửa có việc. Lạc Khuynh Hoàng có biết đại khái, hẳn là muốn xem xét cục diện ở Tây Quyết, cùng liên hệ với một số cơ sở ngầm được mai phục ở Tây Quyết.
Thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lạc Khuynh Hoàng chẳng qua chỉ muốn ngồi trong ngự hoa viên ngắm cảnh giết thời gian thôi, nhưng như vậy vẩn bị người tới quấy rối.
“A! Đây không phải là Hoàng hậu Cẩm Quốc sao?” Giọng nói châm chọc khiêu khích vang lên bên tai.
Lạc Khuynh Hoàng có thể nghe ra giọng nói ấy là của Âu Dương Nhược Hi. Đến mí mắt nàng cũng lười nâng lên, chỉ cúi mi suy nghĩ, giả bộ như không nghe thấy giọng nói của Âu Dương Nhược Hi.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi không nghe thấy bổn công chúa đang nói chuyện hả?!” Âu Dương Nhược Hi vẫn một dạng không đầu óc như trước, thấy Lạc Khuynh Hoàng dám giả lơ nàng ta, vươn tay đẩy bả vai Lạc Khuynh Hoàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, mang theo vài phần kiêu căng xấc láo quát.
Lạc Khuynh Hoàng bị nàng ta đẩy, đôi mắt mới nâng lên, ánh mắt tựa như dao găm bắn thẳng về phía Âu Dương Nhược Hi, nàng lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Hi, tuy nàng ngồi còn nàng ta đứng nhưng dường như so với nàng ta, nàng vẫn cao hơn một bậc.
“Công chúa Tây Quyết vẫn không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế. Không chỉ gọi thẳng tục danh bổn cung, còn một vốn một lời động thủ động cước với bổn cung, bổn cung muốn hỏi Hoàng đế Tây Quyết một chút, đến tột cùng đã dạy dỗ muội muội mình thế nào mà lại giống như thôn phụ thế này!” Lạc Khuynh Hoàng ánh mắt u tối lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Hi, biểu tình khinh thường, khóe môi nhếch lên, ba phần trào phúng bảy phần lãnh ý, chậm chạp nói.
Âu Dương Nhược Hi thấy Lạc Khuynh Hoàng châm chọc mình, tức giận dậm chân, nàng ta tức giận đến mắt trợn trừng, chỉ vào đầu mũi Lạc Khuynh Hoàng quát: “Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi nói ai là thôn phụ hả?”
“Tất nhiên là ngươi rồi. Ngươi cảm thấy ở chỗ này còn ai giống hơn ngươi nữa? Theo bổn cung thấy, cung tỳ đi sau ngươi, giáo dưỡng còn tốt hơn ngươi nhiều.” Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đứng lên, thân thể nàng vốn cao, vừa đứng lên đã cao hơn Âu Dương Nhược Hi không ít, nàng khinh thường nhìn xuống nàng ta, chậm chạp thốt ra
Âu Dương Nhược Hi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt phóng ra oán hận đáy mắt của nàng ta nồng đậm hận ý, khóe môi lơ đãng hiện ra nụ cười oán độc, hung hăng đẩy Lạc Khuynh Hoàng, sức lực cực lớn, thực rõ ràng muốn xô ngã Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng đã sớm chú ý vẻ mặt biến hóa của Âu Dương Nhược Hi, bởi vậy vào lúc nàng ta còn chưa động thủ thì đã có phòng bị, Âu Dương Nhược Hi vươn tay đẩy nàng, nàng lập tức lắc mình một cái.
Âu Dương Nhược Hi không chú ý Lạc Khuynh Hoàng né tránh, theo quán tính, cả người theo đà ngã về trước, té mạnh một cái cả người tạo thành hình chữ đại, nằm sấp trên mặt đất, nhăn mày gào thảm.
Lạc Khuynh Hoàng đứng một bên, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bộ dáng chật vật của Âu Dương Nhược Hi, ánh mắt đen láy toát lên lãnh ý, nàng từ từ cúi người xuống, nói bên tai nàng ta: “Mặc kệ ngươi nghe ai xui khiến đến đây làm việc này, bổn cung nói cho ngươi biết, nếu cả gan dám đến tổn thương đứa nhỏ trong bụng bổn cung, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nếu còn nữa, nhất định không chỉ như vậy!”
Âu Dương Nhược Hi vốn đang nhăn mày gào to đau đớn, lúc nghe thấy giọng nói Lạc Khuynh Hoàng chợt khựng lại, cả người cực kỳ kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt gương mặt tràn đầy hốt hoảng, thậm chí quên cả hô to đau đớn.
Lạc Khuynh Hoàng không quan tâm Âu Dương Nhược Hi, bước nhanh về tẩm cung của mình. Lòng bàn tay nàng bất giác hiện lên một tầng mồ hôi. Thực rõ ràng có kẻ muốn hãm hại đứa nhỏ của nàng!
Vừa rồi Âu Dương Nhược Hi dùng sức muốn xô nàng, tuyệt đối không phải nhất thời tức giận mà là muốn xô nàng ngã sấp xuống, đối với thân thể, ngã thế cũng không hề gì nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng là một kích trí mạng.
Tuy Âu Dương Nhược Hi kiêu căng ương ngạnh nhưng tâm tư không ác độc như thế, nàng ta nhất định đã nghe kẻ nào đó châm ngòi mới có thể hạ đoàn độc thủ với nàng thế này. Mà kẻ xui khiến Âu Dương Nhược Hi, tất nhiên biết rõ nàng nếu như ở Tây Quyết mà xảy ra chuyện gì thì kẻ hại nàng đương nhiên không trốn tránh được, cho nên mới xúi Âu Dương Nhược Hi đến làm việc này.
Kẻ hận nàng, còn cố ý tính kế như thế sẽ là ai đây?
Lạc Khuynh Hoàng khẽ chau mày, nháy mắt đã hiểu rõ, mâu trung nhiễm một tầng hàn ý, quay sang góc tối gọi một tiếng: “Tố Huyền. Đi mời Hoàng hậu Tây Quyết đến!”
Lăng Vũ Lưu rất nhanh đã tới. Nàng vận một bộ kim sắc, hiển lộ một thân quý khí không thể nghi ngờ, trang dung tinh xảo, bước từng bước một, khoảng cách đúng mực, nàng đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng rồi ngừng lại, hất cằm nói: “Nghe nói ngươi tìm ta.”
“Bổn cung vừa phái người tìm ngươi thì ngươi đã đến rồi, quả nhiên gọi là có mặt. Bổn cung cảm thấy thật vui vẻ.” Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười, lông mi dài nâng lên, con ngươi màu đen nhìn Lăng Vũ Lưu, ánh mắt ẩn vài phần phức tạp.
Lăng Vũ Lưu nghe Lạc Khuynh Hoàng nói lời này, hơi biến sắc, không khỏi hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: “Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần già mồm.”
“Bổn cung không có hứng trí già mồm với ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe ngữ khí của Lăng Vũ Lưu, sắc mặt trầm xuống, gương mặt sương lạnh tăng vài phần rét run, nàng lạnh lùng nhìn mặt Lăng Vũ Lưu, gằn từng chữ hỏi: “Lăng Vũ Lưu, ngươi xúi Âu Dương Nhược Hi đến xô ngã ta, là muốn hại đứa nhỏ của ta?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng đề câu hỏi, Lăng Vũ Lưu hơi sửng sốt, ánh mắt hơi hoảng, sau đó thì bình tĩnh lại, bộ dáng không sao cả nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lạnh lùng nói: “Là ta thì sao? Đều do Âu Dương Nhược Hi quá ngu!”
“Bổn cung hơi tò mò, người đã nói gì với Âu Dương Nhược Hi vậy?” Lạc Khuynh Hoàng thấy Lăng Vũ Lưu thừa nhận, tuyệt không ngoài ý muốn, nàng nghĩ ngoài Lăng Vũ Lưu thì sợ rằng không còn kẻ nào hận nàng đến vậy. Nàng có thể hiểu lí do Lăng Vũ Lưu hận nàng nhưng nàng ta bởi vì vậy mà làm ra việc thương tổn đến người khác, thương tổn Cẩm Quốc, thậm chí thương tổn đến cốt nhục của nàng, nàng sẽ không nhịn nữa.
“Nói gì. Ta chẳng qua chỉ nói cho nàng ta biết với thế cục hiện này, Cẩm Quốc rất có khả năng liên hôn với Tây Quyết, và nàng ta vẫn có cơ hội gả cho Quân Khuynh Vũ. Nhưng mà, trong bụng người đã có đứa nhỏ, cho dù nàng ta có gả qua cũng không có địa vị, trừ phi, đứa nhỏ trong bụng ngươi không còn nữa.” Lăng Vũ Lưu nghe Lạc Khuynh Hoàng đề hỏi, bày ra bộ dáng không hề gì, lạnh lùng thốt ra.
Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày. Nàng không biết Lăng Vũ Lưu, nhưng nhìn thái độ hai người Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt đối với nàng ta, nàng ta tuyệt đối không phải loại nữ tử lòng dạ rắn rết như vậy, chẳng lẽ nói tình yêu thật sự sẽ khiến người điên cuồng? Cho dù Lăng Vũ Lưu hận nàng cũng không nên xuống tay với đứa nhỏ của nàng!
“Ngươi không cần bày ra bộ dạng thương hại, Lăng Vũ Lưu ta chẳng lẽ còn cần sự đồng tình của ngươi hả? Phải, ngươi chiếm được tình yêu của Tư Triệt, còn ta thì không, vậy thì sao? Sẽ có một ngày, ta sẽ hủy diệt toàn bộ những thứ ngươi có! Không chiếm được, ta sẽ hủy hết!” Lăng Vũ Lưu nhìn vẻ mặt Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, lạnh lùng thốt lên.
Lời nói của Lăng Vũ Lưu rét lạnh như băng lại bình tĩnh, sự oán hận quyết tuyệt trong đó, Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm nhận rõ mồn một.
“Đồng tình với ngươi? Ngươi dựa vào gì mà nghĩ mình xứng nhận được sự đồng tình của ta?” Lạc Khuynh Hoàng cười mỉa mai, ánh mắt băng lạnh nhìn Lăng Vũ Lưu, gằn từng chữ: “Đồ của ta. Ta đã bảo hộ tốt. Ngươi muốn hủy, tuyệt đối không thể! Mặc kệ là đứa nhỏ của ta, hay là Cẩm Quốc, hay là Vũ, đều là những thứ quan trọng nhất đối với ta, ta không cho phép ngươi thương tổn!”
“Chúng ta cứ ngồi xem!” Lăng Vũ Lưu nghe thế, không có tức giận, chỉ hung ác thốt ra lời lạnh băng, nói xong cũng không quay đầu lại, rời điện.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, vươn tay vuốt ve bụng mình, con ngươi đen như mực mang theo một tia mê ly.
Bảo bối ơi bảo bối. Vốn con có thể bình an sinh ra mà không gặp khó khăn nào, hiện tại xem ra, hình như cũng không dễ dàng như vậy rồi. Nhưng con yên tâm, mẫu thân nhất định bảo vệ con.
“Tham kiến Hoàng hậu Cẩm Quốc. Hoàng thượng đến.” Nha hoàn đi vào hành lễ với Lạc Khuynh Hoàng, cung kính nói.
Lạc Khuynh Hoàng mi mắt hơi nhướng lên, mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc, lúc này, Âu Dương Triệt hẳn phải vội vã chế tạo ra chứng cớ hãm hại Âu Dương Minh mà, chạy đến chỗ nàng làm cái gì? Nhưng nàng vẫn ôn hòa lên tiếng: “Mời vào. Thân thể bổn cung không tiện, không thể nghênh đón.”
Nha hoàn đó nghe Lạc Khuynh Hoàng bảo thế, mới cung kính lui xuống.
“Khuynh Hoàng. Ta có thể gọi ngươi như thế không?” Âu Dương Triệt vừa vào cửa, lập tức hỏi một câu như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng nhớ rõ lần cưỡi ngựa đó, Âu Dương Triệt cũng hỏi như vậy, với nàng mà nói, chẳng qua là một cách xưng hô mà thôi, nàng không quá để ý, bởi vậy, nàng chỉ cười nhẹ: “Tùy ngươi.”
Âu Dương triệt nhìn thái độ không quan trọng của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cười cười, ánh mắt lo lắng, hỏi: “Ta nghe nói Nhược Hi hôm nây tìm ngươi gây phiền toái?”
Nghe Âu Dương Triệt hỏi thế, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ hiểu rõ, thì ra là vì chuyện Âu Dương Nhược Hi, nàng nói Âu Dương Triệt làm sao có thể đột nhiên chạy đến nơi này chứ.
“Hoàng đế Tây Quyết yên tâm, bổn cung không so đo chuyện đó.” Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, thản nhiên liếc Âu Dương Triệt, lạnh giọng nói.
Âu Dương Nhược Hi tuy động thủ với nàng nhưng chẳng qua bị Lăng Vũ Lưu lợi dụng mà thôi, huống chi lấy bản sự Âu Dương Nhược Hi cũng không thể đả thương được nàng, nàng không cần thiệt phải phí tinh lực đối nghịch Âu Dương Nhược Hi.
Nghe câu trả lời của Lạc Khuynh Hoàng, Âu Dương Triệt nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc, hình như kỳ quái Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng không truy cứu việc này, hắn cười nói: “Ta nghĩ Khuynh Hoàng sẽ yêu cầu ta trách phạt Nhược Hi chứ. Ta đã phạt muội ấy một tháng không được ra cửa.”
“A?” Thấy Âu Dương Triệt nói thế, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhăn mày, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Âu Dương Triệt có thể vì nàng mà trách phạt Âu Dương Nhược Hi?
Theo nàng biết, Âu Dương Triệt đối với cô muội muội Âu Dương Nhược Hi này cực kỳ sủng ái, thế nên mới dưỡng ra một Âu Dương Nhược Hi kiêu căng ương ngạnh như thế, nhưng Âu Dương Triệt hiện tai không thể ngờ là bỏ xuống được, còn trách phạt Âu Dương Nhược Hi, hắn làm vậy, rốt cục vì mục đích gì?
Theo lý mà nói, Tây Quyết hiện này không có chuyện gì cần cầu Cẩm Quốc, Âu Dương Triệt không có đạo lý gì phải làm thế.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đang tươi cười của Âu Dương Triệt hơi cứng lại, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn như không quan tâm, cười nói: “Khuynh Hoàng yên tâm. Ta không có mục đích khác, chỉ cảm thấy Nhược Hi làm như vậy xác thực không đúng, ta không nên để muội ấy kiêu căng như vậy. Nếu không một ngày nào đó, muội ấy sẽ tự hại mình.”
“Xem nàng không có đầu óc lại kiêu căng như vậy. Nếu không phải có ngươi che chở, sớm đã chịu thiệt.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Âu Dương Triệt giải thích, chỉ hơi nhíu mày cười một tiếng, thản nhiên thốt ra một câu.
Âu Dương Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, cũng chỉ làm như không sao cả, cười cười, trong con người sâu thẳm tựa như cất giấu điều gì, lại tựa như cái gì đều không có, hắn nhìn qua Lạc Khuynh Hoàng, như tùy ý cười nói: “Tuy Khuynh Hoàng không truy cứu, nhưng ta vẫn muốn thay Nhược Hi nói một tiếng xin lỗi.”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ cười, xem như tiếp nhận lời xin lỗi của Âu Dương Triệt.
Sở dĩ nàng chấp nhận lời xin lỗi này, không phải vì cái gì khác, chỉ vì thành toàn cho tâm ý một người ca ca muốn bảo hộ muội muội thôi. Bởi vì nàng cũng có một ca ca vì nàng lo lắng mọi chuyện, mặc kệ nàng làm sai cái gì chăng nữa thì Lạc Vân Chỉ vẫn vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, bảo hộ nàng, chiếu cố nàng.
Càng đi sâu vào trung tâm quyền lợi thì càng dễ dàng va chạm lục đục nhau, mà ở trong mắt người thường thì thân tình, hữu tình thậm chỉ tình yêu đều cực kỳ nhỏ nhoi, nhưng đối với bọn họ mà nói là một sự tồn tại rất xa xỉ. Bởi vậy, mới càng thêm đáng quý.
Cho dù Tây Quyết và Cẩm Quốc đối địch, cho dù nàng đối với Âu Dương Triệt không có hảo cảm gì, nhưng ít nhất lúc này, nàng vẫn thưởng thức Âu Dương Triệt.
Nhìn ánh mắt thưởng thức của Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt Âu Dương Triệt hiện lên một tia phức tạp, lắc lắc đầu rồi rời điện.
Mà Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Triệt rời đi mới thong thả hớp một ngụm trà, thật không ngờ nàng dạo một vòng quanh ngự hoa viên đã gặp nhiều chuyện như vậy, xem ra, trong hoàng cung này đúng là nơi có nhiều thị phi nhất.
Âu Dương Triệt cấm túc Âu Dương Nhược Hi trong phủ công chúa một tháng, Lạc Khuynh Hoàng cũng cần lo lắng thời điểm nàng đi dạo trong cung gặp mặt người gây khó dễ nữa, tuy Lăng Vũ Lưu hận nàng nhưng sẽ không đến mức làm chuyện lỗ mãng như thế.
Lạc Khuynh Hoàng vận thân lam y dài rộng rãi, bên ngoài khoác áo lông dày, chậm rãi đi vào ngự hoa viên. Cả khi nàng đã mang thai hơn sáu tháng thì cũng không tổn hại tí ti gì đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến dung nhan thanh lệ của nàng tăng thêm vài phần dịu dàng quyến rũ.
Nàng đi đến lương đình, từ xa đã thấy một bóng người người ngồi bên trong.
Xem thân hình ấy hẳn là một vị công tử trẻ tuổi, vị công tử vận cẩm bào màu lam đậm, tóc buộc tùy ý, thoạt nhìn có vài phần hương vị vân đạm phong khinh, trước mặt y bày một bàn cờ, hình như đang tự mình chơi.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi hứng khởi đi đến gần lương đình, thời điểm đến trước cửa lương đình nàng mới thấy rõ dung mạo nam tử, không quá xuất chúng nhưng nhìn rất đoan chính, ngũ quan nhu hòa thanh nhã như khí chất của y, ánh mắt hứng thú của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người này đúng là ca ca Âu Dương Triệt, Âu Dương Minh.
Trong trí nhớ, Lạc Khuynh Hoàng từng ở trong nghi thức đăng cơ của Âu Dương Triệt gặp qua Âu Dương Minh một lần. Khi đó y vẫn ôn hòa thanh nhã như thế, tựa như bình lặng không một gợn sóng, chỉ là lúc ấy phong vân thay nhau nổi lên, nàng vẫn chưa cẩn thận quan sát Âu Dương Minh, thật không ngờ hôm nay tùy ý đi dạo, đúng lúc gặp được y.
“Nếu đã đến thì vào đây ngồi đi.” Giọng nói bình lặng như nước, bên trong xen lẫn vẻ hờ hững vô vị, Âu Dương Minh ngước mắt lên nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái rồi cúi đầu xuống, tựa như đối với một mỹ nhân sống động sinh hương vẫn không quan trọng bằng một bàn cờ.
Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, ánh mắt ngập tràn suy tư, nàng đi đến trước mặt Âu Dương Minh ngồi xuống, cúi xuống nhìn ván cờ y bày ra, vừa thấy, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thật không ngờ Âu Dương Minh tự mình chơi cờ cũng có thể hạ xuống cục diện giằng co như thế, cờ trắng ôn nhuyễn, cờ đen sắc bén, căn bản không giống xuất ra từ một người.
“Cờ này đều xuất từ nhị hoàng tử?” Lạc Khuynh Hoàng xem bàn cờ, lông mày không khỏi nhíu lại, mâu trung lướt qua một tia kinh ngạc, kỳ quái hỏi.
Âu Dương Minh nghe thấy câu hỏi của Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt lại ngước lên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thản nhiên cười nói: “Thế nhân đều nói Hoàng hậu Cẩm Quốc không chỉ khuynh quốc khuynh thành, mưu lược trí tuệ đương thời có một không hai, ta vẫn nghĩ lời đồn không thể tin, hôm nay gặp mặt, ngược lại cảm thấy có vài phần đạo lý.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Âu Dương Minh nói như thế, trên mặt không có kiêu căng, ngược lại xuất hiện càng nhiều mê hoặc, nàng nhíu mày nhìn bàn cờ.
Cờ trắng ôn nhuyễn này, rõ ràng được xuất từ tay nữ tử. Có thể khiến Âu Dương Minh tự mình hồi tưởng bày ra ván cờ thuộc về người nữ tử này, tất nhiên là người cực kỳ được coi trọng, chớ không phải là nữ tử được y để ý chứ?
“Xin thứ cho Khuynh Hoàng mạo muội, người cầm cờ trắng này, chắc hẳn là một nữ nhân đối với nhị hoàng tử cực kỳ quan trọng?” Lạc Khuynh Hoàng hạ mắt nhìn nhìn bàn cờ, khóe môi mở ra một nụ cười thản nhiên, chậm rãi hỏi.
Âu Dương Minh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức, nhưng biểu tình vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không có gì có thể làm lòng y nổi sóng, cái loại bình tĩnh thanh nhã này với loại thanh nhã của Âu Dương Triệt bất đồng, Liễu Tư Triệt là hỉ nộ không lộ, mà Âu Dương Minh cho người khác một loại cảm giác bi thương từ.
“Không sai. Đây là ván cờ mà mẫu phi ta bày ra trước khi qua đời.” Âu Dương Minh nhìn cờ trắng trên bàn cờ, ánh mắt đầy tưởng niệm, tựa như một đứa trẻ nhìn phụ mẫu kính yêu, ngữ điệu của y làm như thương xót lại làm như cái gì cũng không quan tâm đến.
Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ đây là bàn cờ giữa hắn và một nữ tử được y yêu thích, ai ngờ lại là mẫu thân của y, Huệ phi.
Nhìn kỳ biết người, Huệ phi người này đương nhiên là một vị nữ nhân huệ chất lan tâm, đáng tiếc đứng giữa sự tranh chấp chốn hoàng cung phải hương tiêu ngọc vẫn. Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Minh lại nhìn bàn cờ, nàng đột nhiên có chút nghi hoặc, có thể hạ một ván cờ mẫu tử như vậy, sẽ là một người nóng vội, vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà liều lĩnh sao?
“Huệ phi nương nương nhất định là một nữ tử huệ chất lan tâm, đáng tiếc…” Lạc Khuynh Hoàng nhìn ván cờ cảm thán, nàng một bên nhìn vẻ mặt Âu Dương Minh, một bên lại suy tư.
Chỉ thấy vẻ mặt Âu Dương Minh có chút phức tạp, rõ ràng hơi thay đổi, tựa như bi thống đến cực điểm, lại tựa như cái gì cũng đã thông suốt, nhưng giọng điệu y vẫn bình lặng như trước không một chút sức sống: “Mẫu phi bị Âu Dương Triệt độc chết.”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Âu Dương Minh nói vậy, ánh mắt khẽ gợn sóng, Âu Dương Minh biết Âu Dương Triệt độc chết mẫu phi y, lấy tình cảm của y đối vời Huệ phi, y sao có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ y không hận Âu Dương Triệt?
Hình như nhìn thấu sự nghi hoặc trong con mắt Lạc Khuynh Hoàng, Âu Dương Minh cười tự giễu, khóe môi cong lên mang theo mấy phần châm chọc, ánh mắt vẫn tĩnh mịch cuối cùng đã hiện lên hận ý, hắn chậm chạp nói: “Ngươi nhất định đang khó hiểu vì sao ta và Âu Dương Triệt còn có thể chung sống hòa bình như thế phải không? Kỳ thật không phải ta không hận hắn ta, chỉ là ta biết, ta vốn đấu không lại hắn.”
“Một khi đã như vậy, lúc trước ngươi vì sao còn muốn tranh đoạt ngôi vị với hắn?” Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời ấy, không khỏi nghi hoặc mà thốt ra. Có lẽ vì Âu Dương Minh ở trước mặt nàng không giả trang che dấu, nên nàng mới không tự giác mà nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Thấy Lạc Khuynh Hoàng hỏi y trực tiếp như vậy, Âu Dương Minh mày hơi nhíu lại, sâu trong mắt lướt nhanh qua một tia kinh ngạc, rồi rất mau bị sự tĩnh mịch bao phủ bên trong, y thản nhiên đáp: “Ta không nghĩ muốn tranh cái ngôi vị Hoàng đế đó. Chỉ vì thân thể phụ hoàng khi đó không tốt, mẫu phi thường nói, khi sống không thể một mình làm bạn với phụ hoàng, hi vọng sau khi chết có thể được chung huyệt. Nhưng theo luật lệ Tây Quyết, chỉ có Hoàng hậu, Thái hậu mới có thể chung huyệt với quân vương.”
Âu Dương Minh bình tĩnh tự thuật lại, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng trào dâng cơn sóng. Thì ra Âu Dương Minh làm hết thảy đều vì Huệ phi mà thôi. Nhưng không nghĩ đến, ngược lại vì vậy mà hại chết Huệ phi.
“Nhưng ta đã đánh giá thấp thực lực của Âu Dương Triệt, không chỉ không thể giúp mẫu phi, ngược lại còn hại chết bà. Bàn cờ này còn chưa đánh xong, Âu Dương Triệt đã phái người mang rượu độc đến. Ta ngoại trừ nhìn mẫu phi uống hết, không còn biện pháp nào khác. Mẫu phi muốn ta nhất định phải sống tốt, đừng phí hoài bản thân mình.” Âu Dương Minh tiếp tục nói, trong mắt y cuối cùng cũng hiên lên vẻ thống khổ.
“Đừng phí hoài bản thân?” Âu Dương Minh làm như tự giễu thốt ra một câu, trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thậm chí mang theo mấy phần mong đợi, khóe môi y lờ mờ hiện lên một nụ cười như được giải thoát, chậm rãi nói: “Ta từng đáp ứng mẫu phi, nhất định sẽ làm được. Có điều ta biết, Âu Dương Triệt sẽ không bỏ qua cho ta. Lần trước các người gặp ám sát, Âu Dương Triệt nói muốn điều tra, ta biết, hắn chỉ muốn bố trí chứng cớ hãm hại ta thôi.”
Nghe giọng nói bình thản gần như tĩnh mịch này của Âu Dương Minh, tự thuật về sự sống chết của mình với nàng, Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên có loại cảm giác vô ngôn dĩ đối. Âu Dương MInh nói không sai, Âu Dương Triệt quả thật trăm phương nghìn kế muốn tính mạng y, mà chuyện này, là một tay họ thúc đẩy.
Hướng mắt về phía Âu Dương Minh, nàng thật không biết nên làm gì. Nên áy náy sao? Dù sao cũng bởi vì họ mà Âu Dương Triệt mới có cơ hội đối phó Âu Dương Minh, cả khi nàng biết rõ, cho dù không phải bọn họ thì Âu Dương Triệt nhất định cũng giết Âu Dương Minh, mà bọn họ chẳng qua là tạo ra một cơ hội như thế mà thôi.
Nhưng trong lòng vẫn có áy náy, đảo mắt nhìn Âu Dương Minh đối với sinh tử mình không hề quan tâm tới, Lạc Khuynh Hoàng nói không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Mặc dù cảm thấy áy náy, nàng cũng không có khả năng thu hồi lời đã nói ra, càng không thể mạo hiểm đoạn tuyệt với Tây Quyết đi nghĩ cách cứu Âu Dương Minh.
Có lẽ đây chân chính gọi là thiên hạ chi tranh, vì lợi ích bản thân, chung quy vẫn hy sinh tính mạng kẻ vô tội.
“Thực xin lỗi.” Lạc Khuynh Hoàng hạ mi mắt, không dám ngước lên nhìn thẳng ánh mắt Âu Dương Minh, giọng nói như nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ đó.
Âu Dương Minh ngạc nhiên khi nghe lời này của Lạc Khuynh Hoàng, trầm mặc một hồi, khóe môi y mới giãn ra một nụ cười thản nhiên nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Khuynh Hoàng. Ta cứ kêu ngươi vậy đi. Ngươi là một cô nương tốt. Không cần cảm thấy có lỗi với ta, từ khi mẫu phi mất, ta sớm đã không muốn sống nữa, nếu không phải đã đáp ứng với mẫu phi mình sẽ sống tốt thì ngày ấy khi Âu Dương Triệt bức mẫu phi ta uống rượu độc, ta đã theo mẫu phi rồi. Việc các người làm, là thành toàn cho ta mà thôi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe lời này của y, trong lòng chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Âu Dương Minh một lòng muốn chết, còn việc bọn họ làm chẳng qua là thành toàn cho y, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy khó chịu áy náy đây?
“Ta có chút không thoải mái. Đi trước.” Lạc Khuynh Hoàng ngước mắt nhìn Âu Dương Minh, vẻ mặt y vẫn bình lặng như trước không có một chút sức sống. ánh mắt lần nữa dời đến bàn cờ, phảng phất như trên thế gian này, thứ duy nhất hấp dẫn lực chú ý của y, chỉ có bàn cờ này thôi.
Chỉ khi nhìn tới bàn cờ, trên mặt Âu Dương Minh mới xuất hiện nét dịu dàng. Có lẽ, y thật sự không thiết sống nữa. So với việc mỗi ngày phải lo lắng đề phòng không biết khi nào sẽ bị hại chết, thì không bằng mang trong mình thái độ thờ ơ với sinh tử, chết thì chết, sống thì sống, ít nhất không cần nhiều gánh nặng như vậy.
Qua ngày hôm sau sau khi gặp Âu Dương Minh, Âu Dương Triệt lập tức lấy cái gọi là căn cứ xác thực dựa theo chứng cứ Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng đưa ra về vụ ám sát, kẻ ra tay chính là Âu Dương Minh.
Tây Quyết vì thế hứa hẹn trong vòng ba năm không tuyên chiến với Cẩm Quốc, hơn nữa thủ phạm ám sát đế hậu, nhị hoàng tử Âu Dương Minh lôi ra trảm hình.
Ngày ấy ở trên đại điện, Lạc Khuynh Hoàng đứng xa nhìn Âu Dương Minh bị kéo xuống, y vẫn như trước vận một thân cẩm bào màu xanh đậm, dáng người cao lớn, mỗi bước chân đều bình thản như vậy, tựa như không phải bản thân y đang lao vào trong sinh tử mà chỉ như đang tản bộ trên sân vắng mà thôi.
Thời điểm Âu Dương Minh bị trảm hình, Lạc Khuynh Hoàng lấy cớ thân thể không khỏe, không đi xem. Nàng không có dũng khí xem, một người đơn thuần vì mẫu phi lao vào vòng tranh đoạt vương vị, cứ như thế ngã xuống trước mặt nàng.
Lúc về tới Cẩm Quốc, đã hơn một tháng sau.
Không khí mùa xuân tràn ngập toàn bộ đế đô, cây cối đâm chồi nảy lộc, mọi thứ bừng bừng sinh cơ, mà Lạc Khuynh Hoàng có thai đã gần tám tháng. Đứa nhỏ rất nhanh sẽ được sinh ra.
“Thời gian trôi qua thật mau. Chỉ chớp mắt, mùa hè lại đến.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong lương đình ở ngự hoa viên, nhìn ngắm hoa cỏ xanh tươi khoe sắc, cảm thán nói.
“Ngày ấy Hoàng Nhi ở hoàng cung Tây Quyết gặp Âu Dương Minh, đã nghe y nói gì rồi phải không?” Quân Khuynh Vũ ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, bất chợt hỏi tới.
Lạc Khuynh Hoàng chau mày nhìn Quân Khuynh Vũ, ngày Âu Dương Minh bị trảm hình nàng không đi, Quân Khuynh Vũ có nghi hoặc nhưng cũng chưa hỏi nàng, một đường mệt nhọc, Quân Khuynh Vũ vẫn không đề cập đến, hôm nay thế nào đột nhiên nghĩ tới mà hỏi nàng?
“Vốn dĩ không muốn hỏi nhưng thấy Hoàng Như hình như vì vậy mà cảm khái rất nhiều.” Quân Khuynh Vũ nhíu chân mày, làm như đau lòng nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cười cười, trong mắt toát ra một tia cảm khái, chậm chạp nói: “Kỳ thực không có nói cái gì. Chỉ là biết lúc trước y không phải cố tình tranh đoạt vương vị mà chỉ vì nguyện vọng muốn hợp táng cùng với tiên đế Tây Quyết của mẫu phi y mà thôi, nhưng bởi vì vậy mà khiến mẫu tử họ rơi vào tử cục. Kỳ thực bọn họ đối với Âu Dương Triệt không có uy hiếp, Âu Dương Triệt cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Đã là hoàng quyền thì không chấp nhận một hạt cát nào.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, ánh mắt đen tuyền lộ ra một cảm xúc phức tạp, nở một nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Có lẽ khi đó Âu Dương Minh đối với Âu Dương Triệt không có uy hiếp, đó là bởi vì y không có năng lực. Nhưng một khi có cơ hội, khi có khả năng? Thù giết mẹ, y có thế quên được không?”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ giải thích, khẽ sửng sốt. Nàng đồng tình cảnh ngộ mẫu tử Âu Dương Minh, không có nghĩ nhiều đến như thế. Nàng biết rõ đáp án, thù giết mẹ, Âu Dương Minh chắc chắn không quên, nếu y có cơ hội, tất nhiên sẽ giết Âu Dương Triệt.
“Lui một bước. Âu Dương Triệt không giết Huệ phi. Nhưng tâm tư muốn hợp táng cùng tiên đế Tây Quyết của Huệ phi sẽ thay đổi không? Có thể có một lần tranh đoạt thì cũng có thể lần thứ hai soán vị. Âu Dương Triệt sẽ dễ dàng buông tha một hạt cát như vậy tồn tại sao?” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, mới nói tiếp, ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ một nói ra: “Hoàng nhi, ta biết nàng mềm lòng. Nhưng hoàng quyền chi tranh, không chấp nhận được sự nhân từ. Nhân từ với người khác chính là giữ bên mình một mối họa trí mạng.”
“Có lẽ mang thai, bản thân ta trở nên quá mềm lòng rồi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời này, cười một cách bất đắc dĩ, vươn tay vuốt ve bụng, vẻ mặt thẫn thờ, nếu có thể chọn lựa, nàng thật sự hi vọng, đứa nhỏ của nàng không cần phải sống cuộc sống hoàng quyền phức tạp như thế.
Nàng không muốn đứa nhỏ của nàng luôn không thể tín nhiệm người khác, mỗi ngày lo lắng đề phòng bị tính kế.
Quân Khuynh Vũ nhìn thấu vẻ thẫn thờ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, vươn tay cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Hoàng nhi yên tâm. Ta sẽ không để con chúng ta dính vào vòng tranh đoạt vương vị.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ gật gật đầu. Nàng cũng không cho phép.
Tuy sinh ra trong hoàng gia nhưng nàng sẽ nói cho nó biết, tình cảm mới là thứ quý giá nhất trên thế gian này, không có tình cảm thì ngồi trên vị trí lạnh lẽo ấy có ích lợi gì.
Ngôi vị Hoàng đế và quyền lợi sở dĩ tốt đẹp, là vì có người nguyện ý cùng ngươi sánh vai. Nếu đã không nguyện ý, một mình ngươi đứng nơi cao ấy có tác dụng gì? Cao xử bất thắng hàn (Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh), hội lãnh.
“Được rồi. Hơn tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, Hoàng nhi đừng có nghĩ nhiều, đối với nó không tốt.” Quân Khuynh Vũ nhéo nhéo hai má nàng, khóe môi nở nụ cười sủng nịch, ánh mắt thâm tình nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Lạc Khuynh Hoàng nghe lời Quân Khuynh Vũ, vươn tay vuốt ve bụng mình, từng chút một, cực kỳ dịu dàng, nàng như có thể cảm nhận được động tác đứa nhỏ nhích tới nhích lui trong bụng nàng, đứa nhỏ của nàng và Quân Khuynh Vũ nhất định rất đáng yêu, đứa nhỏ của bọn họ, tên gì hay đây ta?
“Vũ, chúng ta còn chưa đặt tên cho con đâu đó.” Lạc Khuynh Hoàng vuốt ve bụng, ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, dịu dàng hỏi.
Quân Khuynh Vũ ánh mắt ngập sương, môi mỉm cười, cằm hơi hất lên, giống như đang suy nghĩ, trầm ngâm một hồi mới nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dịu dàng nói: “Bảo bối của ta và nàng, dùng họ của chúng ta đặt tên đi.”
“Quân Lạc?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mi, ánh mắt mềm mại, Quân Khuynh Vũ muốn nói cho nàng, nàng là người vợ bình đẳng với hắn sao? Nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng mà điềm tĩnh, Lạc Khuynh Hoàng vươn tay điểm điểm cái trán hắn, cười nói: “Huynh ngược lại bớt việc. Tên này, nam hài hay nữ hài đều gọi được rồi.”
“Vũ. Huynh muốn nam hài hay nữ hài hả?” Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nghiêng đầu, nháy nháy mắt hỏi Quân Khuynh Vũ.
Nhìn bộ dạng nghiêng đầu đáng yêu của Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Quân Khuynh Vũ càng thêm dịu dàng, hắn kéo tay nàng, nói từng chữ như hứa hẹn: “Chỉ cần do Hoàng nhi sinh ra. Ta đều thích. Nếu là nam hài, sau này phụ tử chúng ta sẽ bảo hộ nàng. Còn như nữ hài, sau này ta bảo hộ mẹ con nàng.”
“Ta chỉ hi vọng con có thể vui vui vẻ vẻ lớn lên.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, cho dù nàng mưu lược hơn người thế nào, là một người mẹ, nguyện vọng của nàng đều giống với chúng nữ tử trong thiên hạ, chỉ hy vọng con của mình có thể bình an hoan hoan hỉ hỉ mà trưởng thành.
Quân Khuynh Vũ vòng tay ôm bả vai Lạc Khuynh Hoàng, nói bên tai nàng: “Sẽ. Ta cam đoan.”
Share this:
Kỳ thực trong lòng họ đều rõ, Âu Dương Triệt chính là cần thời gian làm ra vẻ, an bài chứng cứ hãm hại Âu Dương Minh, đạt được hiệu quả loại trừ kẻ địch.
Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng một đường xóc nảy đến đây dĩ nhiên cần nghỉ ngơi vài ngày. Bởi vậy, đối với quyết định của Âu Dương Triệt, bọn họ không có ý kiến, ở lại thiên điện trong hoàng cung. Mà Liễu Tư Triệt cũng không tiếp tục ở dịch quán mà vào một gian phòng ở thiên điện.
Ban đêm, ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống sân điện. Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt sánh vai, bóng dáng hai người đắm chìm dưới ánh trăng, lộ vẻ xuất trần mà tuyệt đại hào hoa phong nhã.
“Mấy ngày nay ở Tây Quyết thế nào?” Quân Khuynh Vũ hơi nghiêng mặt nhìn Liễu Tư Triệt lộ vẻ cô tịch dưới ánh trăng, giọng hơi khàn hỏi.
Ánh mắt Liễu Tư Triệt như ánh trăng, cơ hồ cái gì cũng vô pháp lay động tâm tình của y, vẻ mặt y dịu dàng thanh nhã nhưng cũng ẩn chứa một nét cô quạnh, khóe môi hơi nhếch lên một chút tươi cười, tiếng nói của y như tiếng suối trong chảy trên núi: “Rất tốt. Bọn họ không dám đối xử tệ với ta.”
“Không thể đoán ra Vũ Lưu lại biến thành người như thế.” Quân Khuynh Vũ dời mắt nhìn về phương xa, mang theo một ít phiền muộn thoáng qua, chậm rãi nói.
Nhớ ngày xưa, lúc ba người họ cùng nhau đi theo y thánh học mọi tài nghệ, bọn họ chỉ khoảng hơn mười tuổi. Lúc đó, hắn và Liễu Tư Triệt vì sinh sống trong tình cảnh phức tạp, ít nhiều có chút tâm cơ mưu lược, mà Lăng Vũ Lưu lúc đó vẫn còn rất ngây thơ hồn nhiên.
Hắn còn nhớ rõ, Lăng Vũ Lưu trên môi luôn nở nụ cười thiên chân vô tà, đòi hỏi bọn họ. Qua ba năm, Lăng Vũ Lưu từng ngày trưởng thành, càng ngày lộ ra nét mềm mại xinh đẹp, nhưng họ cảm thấy cái nét ngây thơ hồn nhiên kia đã dần mất đi.
Nhưng dù sao vẫn có tình nghĩa đồng môn ba năm, cho dù đối lập thì tình huynh muội của họ đối với Lăng Vũ Lưu vẫn chưa từng thay đổi.
Lại qua ba năm không gặp. Thời điểm chia tay Âu Dương Triệt đã đăng cơ, còn Lăng Vũ Lưu lúc đó cho hắn cảm giác thật xa lạ. Mỗi một bước đi, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói đều phải tính toán khôn khéo như thế, bới không ra một chút sai lầm nào, mà Lăng Vũ Lưu như vậy, khiến hắn cảm thấy hoàn toàn xa lạ.
Chỉ Quân Khuynh Vũ biết, cảm tình của hắn đối với Lăng Vũ Lưu không thâm hậu bằng tình cảm huynh đệ với Liễu Tư Triệt, nhìn Lăng Vũ Lưu biến thành như vậy, trong lòng có thể cảm thấy bất đắc dĩ cùng khổ sở, nếu khi đó hắn thật sự xảy ra xung đột với Liễu Tư Triệt, cái loại mâu thuẫn này, có thể nghĩ tới.
“Ừ.” Nặng nề buông ra một tiếng.
Ánh trăng vẫn yên tĩnh chiếu rọi, một đêm vô sự.
Trời vừa sáng, Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt ra cửa có việc. Lạc Khuynh Hoàng có biết đại khái, hẳn là muốn xem xét cục diện ở Tây Quyết, cùng liên hệ với một số cơ sở ngầm được mai phục ở Tây Quyết.
Thật sự là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Lạc Khuynh Hoàng chẳng qua chỉ muốn ngồi trong ngự hoa viên ngắm cảnh giết thời gian thôi, nhưng như vậy vẩn bị người tới quấy rối.
“A! Đây không phải là Hoàng hậu Cẩm Quốc sao?” Giọng nói châm chọc khiêu khích vang lên bên tai.
Lạc Khuynh Hoàng có thể nghe ra giọng nói ấy là của Âu Dương Nhược Hi. Đến mí mắt nàng cũng lười nâng lên, chỉ cúi mi suy nghĩ, giả bộ như không nghe thấy giọng nói của Âu Dương Nhược Hi.
“Lạc Khuynh Hoàng, ngươi không nghe thấy bổn công chúa đang nói chuyện hả?!” Âu Dương Nhược Hi vẫn một dạng không đầu óc như trước, thấy Lạc Khuynh Hoàng dám giả lơ nàng ta, vươn tay đẩy bả vai Lạc Khuynh Hoàng, từ trên cao nhìn xuống nàng, mang theo vài phần kiêu căng xấc láo quát.
Lạc Khuynh Hoàng bị nàng ta đẩy, đôi mắt mới nâng lên, ánh mắt tựa như dao găm bắn thẳng về phía Âu Dương Nhược Hi, nàng lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Hi, tuy nàng ngồi còn nàng ta đứng nhưng dường như so với nàng ta, nàng vẫn cao hơn một bậc.
“Công chúa Tây Quyết vẫn không biết cấp bậc lễ nghĩa như thế. Không chỉ gọi thẳng tục danh bổn cung, còn một vốn một lời động thủ động cước với bổn cung, bổn cung muốn hỏi Hoàng đế Tây Quyết một chút, đến tột cùng đã dạy dỗ muội muội mình thế nào mà lại giống như thôn phụ thế này!” Lạc Khuynh Hoàng ánh mắt u tối lạnh lùng nhìn Âu Dương Nhược Hi, biểu tình khinh thường, khóe môi nhếch lên, ba phần trào phúng bảy phần lãnh ý, chậm chạp nói.
Âu Dương Nhược Hi thấy Lạc Khuynh Hoàng châm chọc mình, tức giận dậm chân, nàng ta tức giận đến mắt trợn trừng, chỉ vào đầu mũi Lạc Khuynh Hoàng quát: “Lạc Khuynh Hoàng! Ngươi nói ai là thôn phụ hả?”
“Tất nhiên là ngươi rồi. Ngươi cảm thấy ở chỗ này còn ai giống hơn ngươi nữa? Theo bổn cung thấy, cung tỳ đi sau ngươi, giáo dưỡng còn tốt hơn ngươi nhiều.” Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi đứng lên, thân thể nàng vốn cao, vừa đứng lên đã cao hơn Âu Dương Nhược Hi không ít, nàng khinh thường nhìn xuống nàng ta, chậm chạp thốt ra
Âu Dương Nhược Hi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt phóng ra oán hận đáy mắt của nàng ta nồng đậm hận ý, khóe môi lơ đãng hiện ra nụ cười oán độc, hung hăng đẩy Lạc Khuynh Hoàng, sức lực cực lớn, thực rõ ràng muốn xô ngã Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng đã sớm chú ý vẻ mặt biến hóa của Âu Dương Nhược Hi, bởi vậy vào lúc nàng ta còn chưa động thủ thì đã có phòng bị, Âu Dương Nhược Hi vươn tay đẩy nàng, nàng lập tức lắc mình một cái.
Âu Dương Nhược Hi không chú ý Lạc Khuynh Hoàng né tránh, theo quán tính, cả người theo đà ngã về trước, té mạnh một cái cả người tạo thành hình chữ đại, nằm sấp trên mặt đất, nhăn mày gào thảm.
Lạc Khuynh Hoàng đứng một bên, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn bộ dáng chật vật của Âu Dương Nhược Hi, ánh mắt đen láy toát lên lãnh ý, nàng từ từ cúi người xuống, nói bên tai nàng ta: “Mặc kệ ngươi nghe ai xui khiến đến đây làm việc này, bổn cung nói cho ngươi biết, nếu cả gan dám đến tổn thương đứa nhỏ trong bụng bổn cung, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nếu còn nữa, nhất định không chỉ như vậy!”
Âu Dương Nhược Hi vốn đang nhăn mày gào to đau đớn, lúc nghe thấy giọng nói Lạc Khuynh Hoàng chợt khựng lại, cả người cực kỳ kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt gương mặt tràn đầy hốt hoảng, thậm chí quên cả hô to đau đớn.
Lạc Khuynh Hoàng không quan tâm Âu Dương Nhược Hi, bước nhanh về tẩm cung của mình. Lòng bàn tay nàng bất giác hiện lên một tầng mồ hôi. Thực rõ ràng có kẻ muốn hãm hại đứa nhỏ của nàng!
Vừa rồi Âu Dương Nhược Hi dùng sức muốn xô nàng, tuyệt đối không phải nhất thời tức giận mà là muốn xô nàng ngã sấp xuống, đối với thân thể, ngã thế cũng không hề gì nhưng đối với đứa nhỏ trong bụng là một kích trí mạng.
Tuy Âu Dương Nhược Hi kiêu căng ương ngạnh nhưng tâm tư không ác độc như thế, nàng ta nhất định đã nghe kẻ nào đó châm ngòi mới có thể hạ đoàn độc thủ với nàng thế này. Mà kẻ xui khiến Âu Dương Nhược Hi, tất nhiên biết rõ nàng nếu như ở Tây Quyết mà xảy ra chuyện gì thì kẻ hại nàng đương nhiên không trốn tránh được, cho nên mới xúi Âu Dương Nhược Hi đến làm việc này.
Kẻ hận nàng, còn cố ý tính kế như thế sẽ là ai đây?
Lạc Khuynh Hoàng khẽ chau mày, nháy mắt đã hiểu rõ, mâu trung nhiễm một tầng hàn ý, quay sang góc tối gọi một tiếng: “Tố Huyền. Đi mời Hoàng hậu Tây Quyết đến!”
Lăng Vũ Lưu rất nhanh đã tới. Nàng vận một bộ kim sắc, hiển lộ một thân quý khí không thể nghi ngờ, trang dung tinh xảo, bước từng bước một, khoảng cách đúng mực, nàng đi đến trước mặt Lạc Khuynh Hoàng rồi ngừng lại, hất cằm nói: “Nghe nói ngươi tìm ta.”
“Bổn cung vừa phái người tìm ngươi thì ngươi đã đến rồi, quả nhiên gọi là có mặt. Bổn cung cảm thấy thật vui vẻ.” Lạc Khuynh Hoàng mím môi cười, lông mi dài nâng lên, con ngươi màu đen nhìn Lăng Vũ Lưu, ánh mắt ẩn vài phần phức tạp.
Lăng Vũ Lưu nghe Lạc Khuynh Hoàng nói lời này, hơi biến sắc, không khỏi hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: “Nơi này không có người ngoài, ngươi không cần già mồm.”
“Bổn cung không có hứng trí già mồm với ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe ngữ khí của Lăng Vũ Lưu, sắc mặt trầm xuống, gương mặt sương lạnh tăng vài phần rét run, nàng lạnh lùng nhìn mặt Lăng Vũ Lưu, gằn từng chữ hỏi: “Lăng Vũ Lưu, ngươi xúi Âu Dương Nhược Hi đến xô ngã ta, là muốn hại đứa nhỏ của ta?”
Nghe Lạc Khuynh Hoàng đề câu hỏi, Lăng Vũ Lưu hơi sửng sốt, ánh mắt hơi hoảng, sau đó thì bình tĩnh lại, bộ dáng không sao cả nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lạnh lùng nói: “Là ta thì sao? Đều do Âu Dương Nhược Hi quá ngu!”
“Bổn cung hơi tò mò, người đã nói gì với Âu Dương Nhược Hi vậy?” Lạc Khuynh Hoàng thấy Lăng Vũ Lưu thừa nhận, tuyệt không ngoài ý muốn, nàng nghĩ ngoài Lăng Vũ Lưu thì sợ rằng không còn kẻ nào hận nàng đến vậy. Nàng có thể hiểu lí do Lăng Vũ Lưu hận nàng nhưng nàng ta bởi vì vậy mà làm ra việc thương tổn đến người khác, thương tổn Cẩm Quốc, thậm chí thương tổn đến cốt nhục của nàng, nàng sẽ không nhịn nữa.
“Nói gì. Ta chẳng qua chỉ nói cho nàng ta biết với thế cục hiện này, Cẩm Quốc rất có khả năng liên hôn với Tây Quyết, và nàng ta vẫn có cơ hội gả cho Quân Khuynh Vũ. Nhưng mà, trong bụng người đã có đứa nhỏ, cho dù nàng ta có gả qua cũng không có địa vị, trừ phi, đứa nhỏ trong bụng ngươi không còn nữa.” Lăng Vũ Lưu nghe Lạc Khuynh Hoàng đề hỏi, bày ra bộ dáng không hề gì, lạnh lùng thốt ra.
Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày. Nàng không biết Lăng Vũ Lưu, nhưng nhìn thái độ hai người Quân Khuynh Vũ và Liễu Tư Triệt đối với nàng ta, nàng ta tuyệt đối không phải loại nữ tử lòng dạ rắn rết như vậy, chẳng lẽ nói tình yêu thật sự sẽ khiến người điên cuồng? Cho dù Lăng Vũ Lưu hận nàng cũng không nên xuống tay với đứa nhỏ của nàng!
“Ngươi không cần bày ra bộ dạng thương hại, Lăng Vũ Lưu ta chẳng lẽ còn cần sự đồng tình của ngươi hả? Phải, ngươi chiếm được tình yêu của Tư Triệt, còn ta thì không, vậy thì sao? Sẽ có một ngày, ta sẽ hủy diệt toàn bộ những thứ ngươi có! Không chiếm được, ta sẽ hủy hết!” Lăng Vũ Lưu nhìn vẻ mặt Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, lạnh lùng thốt lên.
Lời nói của Lăng Vũ Lưu rét lạnh như băng lại bình tĩnh, sự oán hận quyết tuyệt trong đó, Lạc Khuynh Hoàng có thể cảm nhận rõ mồn một.
“Đồng tình với ngươi? Ngươi dựa vào gì mà nghĩ mình xứng nhận được sự đồng tình của ta?” Lạc Khuynh Hoàng cười mỉa mai, ánh mắt băng lạnh nhìn Lăng Vũ Lưu, gằn từng chữ: “Đồ của ta. Ta đã bảo hộ tốt. Ngươi muốn hủy, tuyệt đối không thể! Mặc kệ là đứa nhỏ của ta, hay là Cẩm Quốc, hay là Vũ, đều là những thứ quan trọng nhất đối với ta, ta không cho phép ngươi thương tổn!”
“Chúng ta cứ ngồi xem!” Lăng Vũ Lưu nghe thế, không có tức giận, chỉ hung ác thốt ra lời lạnh băng, nói xong cũng không quay đầu lại, rời điện.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày, vươn tay vuốt ve bụng mình, con ngươi đen như mực mang theo một tia mê ly.
Bảo bối ơi bảo bối. Vốn con có thể bình an sinh ra mà không gặp khó khăn nào, hiện tại xem ra, hình như cũng không dễ dàng như vậy rồi. Nhưng con yên tâm, mẫu thân nhất định bảo vệ con.
“Tham kiến Hoàng hậu Cẩm Quốc. Hoàng thượng đến.” Nha hoàn đi vào hành lễ với Lạc Khuynh Hoàng, cung kính nói.
Lạc Khuynh Hoàng mi mắt hơi nhướng lên, mâu trung hiện lên một tia kinh ngạc, lúc này, Âu Dương Triệt hẳn phải vội vã chế tạo ra chứng cớ hãm hại Âu Dương Minh mà, chạy đến chỗ nàng làm cái gì? Nhưng nàng vẫn ôn hòa lên tiếng: “Mời vào. Thân thể bổn cung không tiện, không thể nghênh đón.”
Nha hoàn đó nghe Lạc Khuynh Hoàng bảo thế, mới cung kính lui xuống.
“Khuynh Hoàng. Ta có thể gọi ngươi như thế không?” Âu Dương Triệt vừa vào cửa, lập tức hỏi một câu như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng nhớ rõ lần cưỡi ngựa đó, Âu Dương Triệt cũng hỏi như vậy, với nàng mà nói, chẳng qua là một cách xưng hô mà thôi, nàng không quá để ý, bởi vậy, nàng chỉ cười nhẹ: “Tùy ngươi.”
Âu Dương triệt nhìn thái độ không quan trọng của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ cười cười, ánh mắt lo lắng, hỏi: “Ta nghe nói Nhược Hi hôm nây tìm ngươi gây phiền toái?”
Nghe Âu Dương Triệt hỏi thế, trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ hiểu rõ, thì ra là vì chuyện Âu Dương Nhược Hi, nàng nói Âu Dương Triệt làm sao có thể đột nhiên chạy đến nơi này chứ.
“Hoàng đế Tây Quyết yên tâm, bổn cung không so đo chuyện đó.” Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, thản nhiên liếc Âu Dương Triệt, lạnh giọng nói.
Âu Dương Nhược Hi tuy động thủ với nàng nhưng chẳng qua bị Lăng Vũ Lưu lợi dụng mà thôi, huống chi lấy bản sự Âu Dương Nhược Hi cũng không thể đả thương được nàng, nàng không cần thiệt phải phí tinh lực đối nghịch Âu Dương Nhược Hi.
Nghe câu trả lời của Lạc Khuynh Hoàng, Âu Dương Triệt nhíu mày, ánh mắt kinh ngạc, hình như kỳ quái Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng không truy cứu việc này, hắn cười nói: “Ta nghĩ Khuynh Hoàng sẽ yêu cầu ta trách phạt Nhược Hi chứ. Ta đã phạt muội ấy một tháng không được ra cửa.”
“A?” Thấy Âu Dương Triệt nói thế, Lạc Khuynh Hoàng không khỏi nhăn mày, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Âu Dương Triệt có thể vì nàng mà trách phạt Âu Dương Nhược Hi?
Theo nàng biết, Âu Dương Triệt đối với cô muội muội Âu Dương Nhược Hi này cực kỳ sủng ái, thế nên mới dưỡng ra một Âu Dương Nhược Hi kiêu căng ương ngạnh như thế, nhưng Âu Dương Triệt hiện tai không thể ngờ là bỏ xuống được, còn trách phạt Âu Dương Nhược Hi, hắn làm vậy, rốt cục vì mục đích gì?
Theo lý mà nói, Tây Quyết hiện này không có chuyện gì cần cầu Cẩm Quốc, Âu Dương Triệt không có đạo lý gì phải làm thế.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi đang tươi cười của Âu Dương Triệt hơi cứng lại, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn như không quan tâm, cười nói: “Khuynh Hoàng yên tâm. Ta không có mục đích khác, chỉ cảm thấy Nhược Hi làm như vậy xác thực không đúng, ta không nên để muội ấy kiêu căng như vậy. Nếu không một ngày nào đó, muội ấy sẽ tự hại mình.”
“Xem nàng không có đầu óc lại kiêu căng như vậy. Nếu không phải có ngươi che chở, sớm đã chịu thiệt.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Âu Dương Triệt giải thích, chỉ hơi nhíu mày cười một tiếng, thản nhiên thốt ra một câu.
Âu Dương Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như vậy, cũng chỉ làm như không sao cả, cười cười, trong con người sâu thẳm tựa như cất giấu điều gì, lại tựa như cái gì đều không có, hắn nhìn qua Lạc Khuynh Hoàng, như tùy ý cười nói: “Tuy Khuynh Hoàng không truy cứu, nhưng ta vẫn muốn thay Nhược Hi nói một tiếng xin lỗi.”
Lạc Khuynh Hoàng khẽ cười, xem như tiếp nhận lời xin lỗi của Âu Dương Triệt.
Sở dĩ nàng chấp nhận lời xin lỗi này, không phải vì cái gì khác, chỉ vì thành toàn cho tâm ý một người ca ca muốn bảo hộ muội muội thôi. Bởi vì nàng cũng có một ca ca vì nàng lo lắng mọi chuyện, mặc kệ nàng làm sai cái gì chăng nữa thì Lạc Vân Chỉ vẫn vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, bảo hộ nàng, chiếu cố nàng.
Càng đi sâu vào trung tâm quyền lợi thì càng dễ dàng va chạm lục đục nhau, mà ở trong mắt người thường thì thân tình, hữu tình thậm chỉ tình yêu đều cực kỳ nhỏ nhoi, nhưng đối với bọn họ mà nói là một sự tồn tại rất xa xỉ. Bởi vậy, mới càng thêm đáng quý.
Cho dù Tây Quyết và Cẩm Quốc đối địch, cho dù nàng đối với Âu Dương Triệt không có hảo cảm gì, nhưng ít nhất lúc này, nàng vẫn thưởng thức Âu Dương Triệt.
Nhìn ánh mắt thưởng thức của Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt Âu Dương Triệt hiện lên một tia phức tạp, lắc lắc đầu rồi rời điện.
Mà Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Triệt rời đi mới thong thả hớp một ngụm trà, thật không ngờ nàng dạo một vòng quanh ngự hoa viên đã gặp nhiều chuyện như vậy, xem ra, trong hoàng cung này đúng là nơi có nhiều thị phi nhất.
Âu Dương Triệt cấm túc Âu Dương Nhược Hi trong phủ công chúa một tháng, Lạc Khuynh Hoàng cũng cần lo lắng thời điểm nàng đi dạo trong cung gặp mặt người gây khó dễ nữa, tuy Lăng Vũ Lưu hận nàng nhưng sẽ không đến mức làm chuyện lỗ mãng như thế.
Lạc Khuynh Hoàng vận thân lam y dài rộng rãi, bên ngoài khoác áo lông dày, chậm rãi đi vào ngự hoa viên. Cả khi nàng đã mang thai hơn sáu tháng thì cũng không tổn hại tí ti gì đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến dung nhan thanh lệ của nàng tăng thêm vài phần dịu dàng quyến rũ.
Nàng đi đến lương đình, từ xa đã thấy một bóng người người ngồi bên trong.
Xem thân hình ấy hẳn là một vị công tử trẻ tuổi, vị công tử vận cẩm bào màu lam đậm, tóc buộc tùy ý, thoạt nhìn có vài phần hương vị vân đạm phong khinh, trước mặt y bày một bàn cờ, hình như đang tự mình chơi.
Lạc Khuynh Hoàng không khỏi hứng khởi đi đến gần lương đình, thời điểm đến trước cửa lương đình nàng mới thấy rõ dung mạo nam tử, không quá xuất chúng nhưng nhìn rất đoan chính, ngũ quan nhu hòa thanh nhã như khí chất của y, ánh mắt hứng thú của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người này đúng là ca ca Âu Dương Triệt, Âu Dương Minh.
Trong trí nhớ, Lạc Khuynh Hoàng từng ở trong nghi thức đăng cơ của Âu Dương Triệt gặp qua Âu Dương Minh một lần. Khi đó y vẫn ôn hòa thanh nhã như thế, tựa như bình lặng không một gợn sóng, chỉ là lúc ấy phong vân thay nhau nổi lên, nàng vẫn chưa cẩn thận quan sát Âu Dương Minh, thật không ngờ hôm nay tùy ý đi dạo, đúng lúc gặp được y.
“Nếu đã đến thì vào đây ngồi đi.” Giọng nói bình lặng như nước, bên trong xen lẫn vẻ hờ hững vô vị, Âu Dương Minh ngước mắt lên nhìn Lạc Khuynh Hoàng một cái rồi cúi đầu xuống, tựa như đối với một mỹ nhân sống động sinh hương vẫn không quan trọng bằng một bàn cờ.
Lạc Khuynh Hoàng nhướng mày, ánh mắt ngập tràn suy tư, nàng đi đến trước mặt Âu Dương Minh ngồi xuống, cúi xuống nhìn ván cờ y bày ra, vừa thấy, lông mày không khỏi nhíu lại.
Thật không ngờ Âu Dương Minh tự mình chơi cờ cũng có thể hạ xuống cục diện giằng co như thế, cờ trắng ôn nhuyễn, cờ đen sắc bén, căn bản không giống xuất ra từ một người.
“Cờ này đều xuất từ nhị hoàng tử?” Lạc Khuynh Hoàng xem bàn cờ, lông mày không khỏi nhíu lại, mâu trung lướt qua một tia kinh ngạc, kỳ quái hỏi.
Âu Dương Minh nghe thấy câu hỏi của Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt lại ngước lên, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thản nhiên cười nói: “Thế nhân đều nói Hoàng hậu Cẩm Quốc không chỉ khuynh quốc khuynh thành, mưu lược trí tuệ đương thời có một không hai, ta vẫn nghĩ lời đồn không thể tin, hôm nay gặp mặt, ngược lại cảm thấy có vài phần đạo lý.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Âu Dương Minh nói như thế, trên mặt không có kiêu căng, ngược lại xuất hiện càng nhiều mê hoặc, nàng nhíu mày nhìn bàn cờ.
Cờ trắng ôn nhuyễn này, rõ ràng được xuất từ tay nữ tử. Có thể khiến Âu Dương Minh tự mình hồi tưởng bày ra ván cờ thuộc về người nữ tử này, tất nhiên là người cực kỳ được coi trọng, chớ không phải là nữ tử được y để ý chứ?
“Xin thứ cho Khuynh Hoàng mạo muội, người cầm cờ trắng này, chắc hẳn là một nữ nhân đối với nhị hoàng tử cực kỳ quan trọng?” Lạc Khuynh Hoàng hạ mắt nhìn nhìn bàn cờ, khóe môi mở ra một nụ cười thản nhiên, chậm rãi hỏi.
Âu Dương Minh nghe Lạc Khuynh Hoàng nói như thế, ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức, nhưng biểu tình vẫn thản nhiên như cũ, tựa như không có gì có thể làm lòng y nổi sóng, cái loại bình tĩnh thanh nhã này với loại thanh nhã của Âu Dương Triệt bất đồng, Liễu Tư Triệt là hỉ nộ không lộ, mà Âu Dương Minh cho người khác một loại cảm giác bi thương từ.
“Không sai. Đây là ván cờ mà mẫu phi ta bày ra trước khi qua đời.” Âu Dương Minh nhìn cờ trắng trên bàn cờ, ánh mắt đầy tưởng niệm, tựa như một đứa trẻ nhìn phụ mẫu kính yêu, ngữ điệu của y làm như thương xót lại làm như cái gì cũng không quan tâm đến.
Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng lướt qua một tia kinh ngạc. Nàng cứ nghĩ đây là bàn cờ giữa hắn và một nữ tử được y yêu thích, ai ngờ lại là mẫu thân của y, Huệ phi.
Nhìn kỳ biết người, Huệ phi người này đương nhiên là một vị nữ nhân huệ chất lan tâm, đáng tiếc đứng giữa sự tranh chấp chốn hoàng cung phải hương tiêu ngọc vẫn. Lạc Khuynh Hoàng nhìn Âu Dương Minh lại nhìn bàn cờ, nàng đột nhiên có chút nghi hoặc, có thể hạ một ván cờ mẫu tử như vậy, sẽ là một người nóng vội, vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế mà liều lĩnh sao?
“Huệ phi nương nương nhất định là một nữ tử huệ chất lan tâm, đáng tiếc…” Lạc Khuynh Hoàng nhìn ván cờ cảm thán, nàng một bên nhìn vẻ mặt Âu Dương Minh, một bên lại suy tư.
Chỉ thấy vẻ mặt Âu Dương Minh có chút phức tạp, rõ ràng hơi thay đổi, tựa như bi thống đến cực điểm, lại tựa như cái gì cũng đã thông suốt, nhưng giọng điệu y vẫn bình lặng như trước không một chút sức sống: “Mẫu phi bị Âu Dương Triệt độc chết.”
Lạc Khuynh Hoàng thấy Âu Dương Minh nói vậy, ánh mắt khẽ gợn sóng, Âu Dương Minh biết Âu Dương Triệt độc chết mẫu phi y, lấy tình cảm của y đối vời Huệ phi, y sao có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ y không hận Âu Dương Triệt?
Hình như nhìn thấu sự nghi hoặc trong con mắt Lạc Khuynh Hoàng, Âu Dương Minh cười tự giễu, khóe môi cong lên mang theo mấy phần châm chọc, ánh mắt vẫn tĩnh mịch cuối cùng đã hiện lên hận ý, hắn chậm chạp nói: “Ngươi nhất định đang khó hiểu vì sao ta và Âu Dương Triệt còn có thể chung sống hòa bình như thế phải không? Kỳ thật không phải ta không hận hắn ta, chỉ là ta biết, ta vốn đấu không lại hắn.”
“Một khi đã như vậy, lúc trước ngươi vì sao còn muốn tranh đoạt ngôi vị với hắn?” Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời ấy, không khỏi nghi hoặc mà thốt ra. Có lẽ vì Âu Dương Minh ở trước mặt nàng không giả trang che dấu, nên nàng mới không tự giác mà nói ra nghi hoặc trong lòng mình.
Thấy Lạc Khuynh Hoàng hỏi y trực tiếp như vậy, Âu Dương Minh mày hơi nhíu lại, sâu trong mắt lướt nhanh qua một tia kinh ngạc, rồi rất mau bị sự tĩnh mịch bao phủ bên trong, y thản nhiên đáp: “Ta không nghĩ muốn tranh cái ngôi vị Hoàng đế đó. Chỉ vì thân thể phụ hoàng khi đó không tốt, mẫu phi thường nói, khi sống không thể một mình làm bạn với phụ hoàng, hi vọng sau khi chết có thể được chung huyệt. Nhưng theo luật lệ Tây Quyết, chỉ có Hoàng hậu, Thái hậu mới có thể chung huyệt với quân vương.”
Âu Dương Minh bình tĩnh tự thuật lại, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng trào dâng cơn sóng. Thì ra Âu Dương Minh làm hết thảy đều vì Huệ phi mà thôi. Nhưng không nghĩ đến, ngược lại vì vậy mà hại chết Huệ phi.
“Nhưng ta đã đánh giá thấp thực lực của Âu Dương Triệt, không chỉ không thể giúp mẫu phi, ngược lại còn hại chết bà. Bàn cờ này còn chưa đánh xong, Âu Dương Triệt đã phái người mang rượu độc đến. Ta ngoại trừ nhìn mẫu phi uống hết, không còn biện pháp nào khác. Mẫu phi muốn ta nhất định phải sống tốt, đừng phí hoài bản thân mình.” Âu Dương Minh tiếp tục nói, trong mắt y cuối cùng cũng hiên lên vẻ thống khổ.
“Đừng phí hoài bản thân?” Âu Dương Minh làm như tự giễu thốt ra một câu, trong mắt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thậm chí mang theo mấy phần mong đợi, khóe môi y lờ mờ hiện lên một nụ cười như được giải thoát, chậm rãi nói: “Ta từng đáp ứng mẫu phi, nhất định sẽ làm được. Có điều ta biết, Âu Dương Triệt sẽ không bỏ qua cho ta. Lần trước các người gặp ám sát, Âu Dương Triệt nói muốn điều tra, ta biết, hắn chỉ muốn bố trí chứng cớ hãm hại ta thôi.”
Nghe giọng nói bình thản gần như tĩnh mịch này của Âu Dương Minh, tự thuật về sự sống chết của mình với nàng, Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên có loại cảm giác vô ngôn dĩ đối. Âu Dương MInh nói không sai, Âu Dương Triệt quả thật trăm phương nghìn kế muốn tính mạng y, mà chuyện này, là một tay họ thúc đẩy.
Hướng mắt về phía Âu Dương Minh, nàng thật không biết nên làm gì. Nên áy náy sao? Dù sao cũng bởi vì họ mà Âu Dương Triệt mới có cơ hội đối phó Âu Dương Minh, cả khi nàng biết rõ, cho dù không phải bọn họ thì Âu Dương Triệt nhất định cũng giết Âu Dương Minh, mà bọn họ chẳng qua là tạo ra một cơ hội như thế mà thôi.
Nhưng trong lòng vẫn có áy náy, đảo mắt nhìn Âu Dương Minh đối với sinh tử mình không hề quan tâm tới, Lạc Khuynh Hoàng nói không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Mặc dù cảm thấy áy náy, nàng cũng không có khả năng thu hồi lời đã nói ra, càng không thể mạo hiểm đoạn tuyệt với Tây Quyết đi nghĩ cách cứu Âu Dương Minh.
Có lẽ đây chân chính gọi là thiên hạ chi tranh, vì lợi ích bản thân, chung quy vẫn hy sinh tính mạng kẻ vô tội.
“Thực xin lỗi.” Lạc Khuynh Hoàng hạ mi mắt, không dám ngước lên nhìn thẳng ánh mắt Âu Dương Minh, giọng nói như nghẹn trong cổ họng, cuối cùng chỉ có thể thốt ra ba chữ đó.
Âu Dương Minh ngạc nhiên khi nghe lời này của Lạc Khuynh Hoàng, trầm mặc một hồi, khóe môi y mới giãn ra một nụ cười thản nhiên nói với Lạc Khuynh Hoàng: “Khuynh Hoàng. Ta cứ kêu ngươi vậy đi. Ngươi là một cô nương tốt. Không cần cảm thấy có lỗi với ta, từ khi mẫu phi mất, ta sớm đã không muốn sống nữa, nếu không phải đã đáp ứng với mẫu phi mình sẽ sống tốt thì ngày ấy khi Âu Dương Triệt bức mẫu phi ta uống rượu độc, ta đã theo mẫu phi rồi. Việc các người làm, là thành toàn cho ta mà thôi.”
Lạc Khuynh Hoàng nghe lời này của y, trong lòng chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Âu Dương Minh một lòng muốn chết, còn việc bọn họ làm chẳng qua là thành toàn cho y, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy khó chịu áy náy đây?
“Ta có chút không thoải mái. Đi trước.” Lạc Khuynh Hoàng ngước mắt nhìn Âu Dương Minh, vẻ mặt y vẫn bình lặng như trước không có một chút sức sống. ánh mắt lần nữa dời đến bàn cờ, phảng phất như trên thế gian này, thứ duy nhất hấp dẫn lực chú ý của y, chỉ có bàn cờ này thôi.
Chỉ khi nhìn tới bàn cờ, trên mặt Âu Dương Minh mới xuất hiện nét dịu dàng. Có lẽ, y thật sự không thiết sống nữa. So với việc mỗi ngày phải lo lắng đề phòng không biết khi nào sẽ bị hại chết, thì không bằng mang trong mình thái độ thờ ơ với sinh tử, chết thì chết, sống thì sống, ít nhất không cần nhiều gánh nặng như vậy.
Qua ngày hôm sau sau khi gặp Âu Dương Minh, Âu Dương Triệt lập tức lấy cái gọi là căn cứ xác thực dựa theo chứng cứ Quân Khuynh Vũ và Lạc Khuynh Hoàng đưa ra về vụ ám sát, kẻ ra tay chính là Âu Dương Minh.
Tây Quyết vì thế hứa hẹn trong vòng ba năm không tuyên chiến với Cẩm Quốc, hơn nữa thủ phạm ám sát đế hậu, nhị hoàng tử Âu Dương Minh lôi ra trảm hình.
Ngày ấy ở trên đại điện, Lạc Khuynh Hoàng đứng xa nhìn Âu Dương Minh bị kéo xuống, y vẫn như trước vận một thân cẩm bào màu xanh đậm, dáng người cao lớn, mỗi bước chân đều bình thản như vậy, tựa như không phải bản thân y đang lao vào trong sinh tử mà chỉ như đang tản bộ trên sân vắng mà thôi.
Thời điểm Âu Dương Minh bị trảm hình, Lạc Khuynh Hoàng lấy cớ thân thể không khỏe, không đi xem. Nàng không có dũng khí xem, một người đơn thuần vì mẫu phi lao vào vòng tranh đoạt vương vị, cứ như thế ngã xuống trước mặt nàng.
Lúc về tới Cẩm Quốc, đã hơn một tháng sau.
Không khí mùa xuân tràn ngập toàn bộ đế đô, cây cối đâm chồi nảy lộc, mọi thứ bừng bừng sinh cơ, mà Lạc Khuynh Hoàng có thai đã gần tám tháng. Đứa nhỏ rất nhanh sẽ được sinh ra.
“Thời gian trôi qua thật mau. Chỉ chớp mắt, mùa hè lại đến.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong lương đình ở ngự hoa viên, nhìn ngắm hoa cỏ xanh tươi khoe sắc, cảm thán nói.
“Ngày ấy Hoàng Nhi ở hoàng cung Tây Quyết gặp Âu Dương Minh, đã nghe y nói gì rồi phải không?” Quân Khuynh Vũ ngồi bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, bất chợt hỏi tới.
Lạc Khuynh Hoàng chau mày nhìn Quân Khuynh Vũ, ngày Âu Dương Minh bị trảm hình nàng không đi, Quân Khuynh Vũ có nghi hoặc nhưng cũng chưa hỏi nàng, một đường mệt nhọc, Quân Khuynh Vũ vẫn không đề cập đến, hôm nay thế nào đột nhiên nghĩ tới mà hỏi nàng?
“Vốn dĩ không muốn hỏi nhưng thấy Hoàng Như hình như vì vậy mà cảm khái rất nhiều.” Quân Khuynh Vũ nhíu chân mày, làm như đau lòng nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng cười cười, trong mắt toát ra một tia cảm khái, chậm chạp nói: “Kỳ thực không có nói cái gì. Chỉ là biết lúc trước y không phải cố tình tranh đoạt vương vị mà chỉ vì nguyện vọng muốn hợp táng cùng với tiên đế Tây Quyết của mẫu phi y mà thôi, nhưng bởi vì vậy mà khiến mẫu tử họ rơi vào tử cục. Kỳ thực bọn họ đối với Âu Dương Triệt không có uy hiếp, Âu Dương Triệt cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
“Đã là hoàng quyền thì không chấp nhận một hạt cát nào.” Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói thế, ánh mắt đen tuyền lộ ra một cảm xúc phức tạp, nở một nụ cười bất đắc dĩ, tiếp tục nói: “Có lẽ khi đó Âu Dương Minh đối với Âu Dương Triệt không có uy hiếp, đó là bởi vì y không có năng lực. Nhưng một khi có cơ hội, khi có khả năng? Thù giết mẹ, y có thế quên được không?”
Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ giải thích, khẽ sửng sốt. Nàng đồng tình cảnh ngộ mẫu tử Âu Dương Minh, không có nghĩ nhiều đến như thế. Nàng biết rõ đáp án, thù giết mẹ, Âu Dương Minh chắc chắn không quên, nếu y có cơ hội, tất nhiên sẽ giết Âu Dương Triệt.
“Lui một bước. Âu Dương Triệt không giết Huệ phi. Nhưng tâm tư muốn hợp táng cùng tiên đế Tây Quyết của Huệ phi sẽ thay đổi không? Có thể có một lần tranh đoạt thì cũng có thể lần thứ hai soán vị. Âu Dương Triệt sẽ dễ dàng buông tha một hạt cát như vậy tồn tại sao?” Quân Khuynh Vũ thấy Lạc Khuynh Hoàng không nói lời nào, mới nói tiếp, ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào Lạc Khuynh Hoàng, từng chữ một nói ra: “Hoàng nhi, ta biết nàng mềm lòng. Nhưng hoàng quyền chi tranh, không chấp nhận được sự nhân từ. Nhân từ với người khác chính là giữ bên mình một mối họa trí mạng.”
“Có lẽ mang thai, bản thân ta trở nên quá mềm lòng rồi.” Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời này, cười một cách bất đắc dĩ, vươn tay vuốt ve bụng, vẻ mặt thẫn thờ, nếu có thể chọn lựa, nàng thật sự hi vọng, đứa nhỏ của nàng không cần phải sống cuộc sống hoàng quyền phức tạp như thế.
Nàng không muốn đứa nhỏ của nàng luôn không thể tín nhiệm người khác, mỗi ngày lo lắng đề phòng bị tính kế.
Quân Khuynh Vũ nhìn thấu vẻ thẫn thờ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, vươn tay cầm tay nàng, dịu dàng nói: “Hoàng nhi yên tâm. Ta sẽ không để con chúng ta dính vào vòng tranh đoạt vương vị.”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ gật gật đầu. Nàng cũng không cho phép.
Tuy sinh ra trong hoàng gia nhưng nàng sẽ nói cho nó biết, tình cảm mới là thứ quý giá nhất trên thế gian này, không có tình cảm thì ngồi trên vị trí lạnh lẽo ấy có ích lợi gì.
Ngôi vị Hoàng đế và quyền lợi sở dĩ tốt đẹp, là vì có người nguyện ý cùng ngươi sánh vai. Nếu đã không nguyện ý, một mình ngươi đứng nơi cao ấy có tác dụng gì? Cao xử bất thắng hàn (Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh), hội lãnh.
“Được rồi. Hơn tháng nữa đứa nhỏ sẽ ra đời, Hoàng nhi đừng có nghĩ nhiều, đối với nó không tốt.” Quân Khuynh Vũ nhéo nhéo hai má nàng, khóe môi nở nụ cười sủng nịch, ánh mắt thâm tình nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Lạc Khuynh Hoàng nghe lời Quân Khuynh Vũ, vươn tay vuốt ve bụng mình, từng chút một, cực kỳ dịu dàng, nàng như có thể cảm nhận được động tác đứa nhỏ nhích tới nhích lui trong bụng nàng, đứa nhỏ của nàng và Quân Khuynh Vũ nhất định rất đáng yêu, đứa nhỏ của bọn họ, tên gì hay đây ta?
“Vũ, chúng ta còn chưa đặt tên cho con đâu đó.” Lạc Khuynh Hoàng vuốt ve bụng, ngước mắt lên nhìn Quân Khuynh Vũ, dịu dàng hỏi.
Quân Khuynh Vũ ánh mắt ngập sương, môi mỉm cười, cằm hơi hất lên, giống như đang suy nghĩ, trầm ngâm một hồi mới nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dịu dàng nói: “Bảo bối của ta và nàng, dùng họ của chúng ta đặt tên đi.”
“Quân Lạc?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mi, ánh mắt mềm mại, Quân Khuynh Vũ muốn nói cho nàng, nàng là người vợ bình đẳng với hắn sao? Nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng mà điềm tĩnh, Lạc Khuynh Hoàng vươn tay điểm điểm cái trán hắn, cười nói: “Huynh ngược lại bớt việc. Tên này, nam hài hay nữ hài đều gọi được rồi.”
“Vũ. Huynh muốn nam hài hay nữ hài hả?” Lạc Khuynh Hoàng đột nhiên nghiêng đầu, nháy nháy mắt hỏi Quân Khuynh Vũ.
Nhìn bộ dạng nghiêng đầu đáng yêu của Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt Quân Khuynh Vũ càng thêm dịu dàng, hắn kéo tay nàng, nói từng chữ như hứa hẹn: “Chỉ cần do Hoàng nhi sinh ra. Ta đều thích. Nếu là nam hài, sau này phụ tử chúng ta sẽ bảo hộ nàng. Còn như nữ hài, sau này ta bảo hộ mẹ con nàng.”
“Ta chỉ hi vọng con có thể vui vui vẻ vẻ lớn lên.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ, cho dù nàng mưu lược hơn người thế nào, là một người mẹ, nguyện vọng của nàng đều giống với chúng nữ tử trong thiên hạ, chỉ hy vọng con của mình có thể bình an hoan hoan hỉ hỉ mà trưởng thành.
Quân Khuynh Vũ vòng tay ôm bả vai Lạc Khuynh Hoàng, nói bên tai nàng: “Sẽ. Ta cam đoan.”
Share this:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.