Chương 27: Mặt rồng giận dữ
Thủy Thanh Thiển
17/04/2015
Quân Vũ Thần nghe được, lại càng thêm tức giận. Ngay cả khi Lạc Khuynh Hoàng không có nói rõ, hắn cũng có thể biết loại đồ ăn Lạc Khuynh Hoàng được cấp là cái gì, nếu không thì một Lạc Khuynh Hoàng tính tình dịu dàng như vậy, lại không thể chịu được, chạy ra ngoài đi ăn cơm ? !
Còn không biết Vương U Nhược xưa nay đã ngược đãi Lạc Khuynh Hoàng như thế nào nữa , đáng tiếc Lạc Khuynh Hoàng đứa nhỏ này tính tình quá mức ôn hòa thiện lương, bị người khi dễ thành như vậy rồi mà còn thay nàng ta nói chuyện!
Không được. Hắn tuyệt không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng chịu ủy khuất như vậy, nếu không làm sao xứng đáng với linh hồn tỷ tỷ đã khuất ? !
Lạc Khuynh Hoàng thu liễm lãnh ý nơi khóe mắt, dịu ngoan nhu thuận nhìn vẻ mặt biến hóa trên mặt Quân Vũ Thần, ở chỗ sâu trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia tinh quang. Vương U Nhược sẽ không hay ho đâu nha .
“Người tới! Lập tức tuyên đại tướng quân cùng thiếp thất Vương U Nhược tiến cung cho trẫm !” Quân Vũ Thần trên đầu gân xanh bạo khởi, trong mắt tản mát ra quang mang lợi hại.
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, lập tức nói, “Hoàng cữu, trăm ngàn lần đừng trách tội phụ thân cùng Nhị di nương a. Đều là Khuynh Hoàng không hiểu chuyện!”
“Khuynh Hoàng đừng sợ, có hoàng cữu ở đây, không có ai có thể khi dễ ngươi!” Quân Vũ Thần nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng vừa sợ hãi lại còn thay người suy nghĩ , tức giận trong lòng không chỉ không bình ổn ngược lại càng tăng lên, Khuynh Hoàng dịu dàng thiện hiểu ý người như vậy, bọn họ lại có thể khắt khe cho được? !
Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu, trong mắt phủ lên một màn sương mù, mang theo vài phần nghẹn ngào nói, “Khuynh Hoàng đột nhiên thật nhớ mẫu thân!”
Quân Vũ Thần nghe lời Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, trầm mặc một hồi, hắn trầm giọng nói, “Người tới! Truyền ý chỉ của trẫm. Nữ nhi của trưởng công chúa Lạc Khuynh Hoàng bát nhã trí tuệ, dịu dàng hiền thục, được lòng của trẫm, nay tứ phong Khuynh Hoàng quận chúa!”
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Vũ Thần, trong mắt hiện lên cảm kích, kinh ngạc, vui sướng, cuối cùng hóa thành ôn nhu, nói, “Khuynh Hoàng đa tạ hoàng cữa!”
Quân Vũ Thần sờ sờ đầu Lạc Khuynh Hoàng, ôn hòa cười nói, “Thật sự là đứa nhỏ có hiểu biết a, mau đứng lên đi.”
Lạc Khuynh Hoàng nhu thuận đứng dậy, con ngươi đen như mực phát ra một trận hào quang. Nàng tiến cung nói chuyện này, mục đích chính yếu không phải vì trừng phạt Vương U Nhược, đối phó nàng ta, nàng có biện pháp khác. Mục đích của nàng chính là làm cho Quân Vũ Thần ý thức được, sự sủng ái của hắn, không đủ để bảo hộ nàng.
Nàng mới vừa rồi cố ý đề cập mẫu thân của nàng là có hai mục đích. Trước nhất làvì làm cho Quân Vũ Thần nhớ đến của nàng mẫu thân, đối nàng càng sinh ra vài phần thương tiếc. Thứ hai là làm cho Quân Vũ Thần thấy rằng không có mẫu thân nàng sẽ bị khi dễ, nghĩ đến một ngày hắn không còn nữa, nàng vẫn sẽ bị khi dễ, bởi vậy Quân Vũ Thần cho nàng quận chúa phong hào.
Quận chúa phong hào tuy rằng không thể đủ để nắm giữ thực quyền. Nhưng dù sao cũng là hoàng đế tứ phong , quận chúa tương đương với quan viên nhị phẩm. Địa vị gần với thừa tướng cùng đại tướng quân. Đừng nói là Vương U Nhược, sau này cho dù là Lạc Nguyên, cũng không dễ dàng đối phó nàng .
Rất nhanh. Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược liền vội vàng vào cung.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn đứng ở bên cạnh người Quân Vũ Thần, nhưng nàng cảm thấy có chút không thoải mái, tựa hồ có ánh mắt đang đánh giá nàng, nhưng là nhìn quanh bốn phía, lại nhìn không thấy người nào.
“Thần ( thần phụ ) tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược cũng không biết là chuyện tình gì, chỉ nghe truyền lời, hoàng thượng tựa hồ rất tức giận.
Nhưng là thời điểm bọn họ quỳ ngấm ngầm quan sát nét mặt Quân Vũ Thần, lại phát hiện sắc mặt hắn tựa hồ cũng không tức giận, thoạt nhìn dịu đi không ít. Hơn nữa mới vừa rồi lại nghe nghe thấy tin tức sắc phong Lạc Khuynh Hoàng làm quận chúa. Nói vậy Quân Vũ Thần khí hẳn là tiêu không ít đi. Chính là, Quân Vũ Thần đến tột cùng vì sao tức giận?
” trị gia chi đạo của ái khanh thật sự là khoan dung hiền từ nha.” Quân Vũ Thần vẫn chưa cho Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược đứng lên, chính là thản nhiên liếc mắt nhìn Lạc Nguyên, ngữ điệu hàm chứa vài phần châm chọc.
Lạc Nguyên chợt vừa nghe không hiểu được ý tứ Quân Vũ Thần, lại thấy Lạc Khuynh Hoàng sắc mặt áy náy nhìn hắn, lập tức hiểu được. Nói vậy Quân Vũ Thần là vì lần trước Vương U Nhược xung đột cùng Lạc Khuynh Hoàng.
Vương U Nhược giờ phút này cũng là hiểu được, mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, việc này ở trước mặt Lạc Nguyên nàng còn có thể biện giải vài phần, nàng ta rốt cuộc còn vài phần bận tâm địa vị phụ thân của Lạc Nguyên , nhưng là nháo đến trước mặt Quân Vũ Thần, thì đã không còn tình cảm gì nữa.
“Thần có tội.” Lạc Nguyên lập tức dập đầu, nói.
Quân Vũ Thần liếc mắt nhìn Lạc Nguyên một cái, lại đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Vương U Nhược, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói, ” thiếp thất của đại tướng quân thật ra thực kiêu ngạo, khi dễ Khuynh Hoàng không có mẫu thân che chở sao? !”
“Thần phụ không dám! Thần phụ biết sai rồi!” Vương U Nhược nghe được Quân Vũ Thần hỏi, lập tức cúi người nhận sai, vẻ mặt kinh sợ, chính là ở chỗ sâu trong khóe mắt lại còn cất giấu một tia ngoan độc.
Lạc Khuynh Hoàng thấy thế, cũng quỳ cùng Lạc Nguyên và Vương U Nhược, nói, “Hoàng cữu, Nhị di nương cũng là muốn tốt cho Khuynh Hoàng, ngài cũng đừng trách cứ nàng .”
“Khuynh Hoàng, ngươi chính là rất nhu nhược mới có thể bị khi dễ! Lần này hoàng đế cậu phải thay ngươi làm chủ!” Quân Vũ Thần đem Lạc Khuynh Hoàng nâng đứng lên, nhìn Vương U Nhược liếc mắt một cái, nói, “Đại tướng quân thiếp thất Vương U Nhược, không có phụ đức, khắt khe đích nữ, vả miệng hai mươi cái, một tháng không thể xuất môn!”
Nói cho hết lời, Vương U Nhược sắc mặt lại trắng vài phần, Quân Vũ Thần quát, “Vương thị, ngươi có phục hay không? !”
“Thần phụ nguyện bị phạt!” Vương U Nhược nào dám nói chữ không, sợ hãi đáp. Tuy rằng vả miệng hai mươi cái có mất mặt, nhưng so với hình phạt khác mà nói đã nhẹ rồi . Quân Vũ Thần dù sao cũng nhìn vài phần mặt mũi của Lạc Nguyên cùng lễ bộ thị lang Vương Càng.
“Khuynh Hoàng, từ ngươi tự mình động thủ như thế nào?” Quân Vũ Thần nâng mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vội vàng đáp, “Từ sau khi mẫu thân qua đời vẫn là Nhị di nương đem Khuynh Hoàng nuôi lớn, Khuynh Hoàng có thể nào động thủ đánh di nương ? Ta xem không bằng làm cho Trương ma ma bên người di nương xuất thủ đi.”
Một lời nói hợp tình hợp lý. Càng thể hiện phong phạm tiểu thư khuê các của nàng, nhẹ nhàng đem việc quăng cho Trương ma ma. Bị nô tỳ của chính mình vả miệng, chỉ sợ so với bị Lạc Khuynh Hoàng vả miệng càng làm cho Vương U Nhược chịu không nổi.
“Khuynh Hoàng thật sự là hiểu chuyện. Người tới, đi ngoài điện đem Trương ma ma tiến vào.” Quân Vũ Thần tán thưởng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, nói.
Còn không biết Vương U Nhược xưa nay đã ngược đãi Lạc Khuynh Hoàng như thế nào nữa , đáng tiếc Lạc Khuynh Hoàng đứa nhỏ này tính tình quá mức ôn hòa thiện lương, bị người khi dễ thành như vậy rồi mà còn thay nàng ta nói chuyện!
Không được. Hắn tuyệt không thể để cho Lạc Khuynh Hoàng chịu ủy khuất như vậy, nếu không làm sao xứng đáng với linh hồn tỷ tỷ đã khuất ? !
Lạc Khuynh Hoàng thu liễm lãnh ý nơi khóe mắt, dịu ngoan nhu thuận nhìn vẻ mặt biến hóa trên mặt Quân Vũ Thần, ở chỗ sâu trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia tinh quang. Vương U Nhược sẽ không hay ho đâu nha .
“Người tới! Lập tức tuyên đại tướng quân cùng thiếp thất Vương U Nhược tiến cung cho trẫm !” Quân Vũ Thần trên đầu gân xanh bạo khởi, trong mắt tản mát ra quang mang lợi hại.
Lạc Khuynh Hoàng nghe xong, lập tức nói, “Hoàng cữu, trăm ngàn lần đừng trách tội phụ thân cùng Nhị di nương a. Đều là Khuynh Hoàng không hiểu chuyện!”
“Khuynh Hoàng đừng sợ, có hoàng cữu ở đây, không có ai có thể khi dễ ngươi!” Quân Vũ Thần nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng vừa sợ hãi lại còn thay người suy nghĩ , tức giận trong lòng không chỉ không bình ổn ngược lại càng tăng lên, Khuynh Hoàng dịu dàng thiện hiểu ý người như vậy, bọn họ lại có thể khắt khe cho được? !
Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu, trong mắt phủ lên một màn sương mù, mang theo vài phần nghẹn ngào nói, “Khuynh Hoàng đột nhiên thật nhớ mẫu thân!”
Quân Vũ Thần nghe lời Lạc Khuynh Hoàng nói, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, trầm mặc một hồi, hắn trầm giọng nói, “Người tới! Truyền ý chỉ của trẫm. Nữ nhi của trưởng công chúa Lạc Khuynh Hoàng bát nhã trí tuệ, dịu dàng hiền thục, được lòng của trẫm, nay tứ phong Khuynh Hoàng quận chúa!”
Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Vũ Thần, trong mắt hiện lên cảm kích, kinh ngạc, vui sướng, cuối cùng hóa thành ôn nhu, nói, “Khuynh Hoàng đa tạ hoàng cữa!”
Quân Vũ Thần sờ sờ đầu Lạc Khuynh Hoàng, ôn hòa cười nói, “Thật sự là đứa nhỏ có hiểu biết a, mau đứng lên đi.”
Lạc Khuynh Hoàng nhu thuận đứng dậy, con ngươi đen như mực phát ra một trận hào quang. Nàng tiến cung nói chuyện này, mục đích chính yếu không phải vì trừng phạt Vương U Nhược, đối phó nàng ta, nàng có biện pháp khác. Mục đích của nàng chính là làm cho Quân Vũ Thần ý thức được, sự sủng ái của hắn, không đủ để bảo hộ nàng.
Nàng mới vừa rồi cố ý đề cập mẫu thân của nàng là có hai mục đích. Trước nhất làvì làm cho Quân Vũ Thần nhớ đến của nàng mẫu thân, đối nàng càng sinh ra vài phần thương tiếc. Thứ hai là làm cho Quân Vũ Thần thấy rằng không có mẫu thân nàng sẽ bị khi dễ, nghĩ đến một ngày hắn không còn nữa, nàng vẫn sẽ bị khi dễ, bởi vậy Quân Vũ Thần cho nàng quận chúa phong hào.
Quận chúa phong hào tuy rằng không thể đủ để nắm giữ thực quyền. Nhưng dù sao cũng là hoàng đế tứ phong , quận chúa tương đương với quan viên nhị phẩm. Địa vị gần với thừa tướng cùng đại tướng quân. Đừng nói là Vương U Nhược, sau này cho dù là Lạc Nguyên, cũng không dễ dàng đối phó nàng .
Rất nhanh. Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược liền vội vàng vào cung.
Lạc Khuynh Hoàng vẫn đứng ở bên cạnh người Quân Vũ Thần, nhưng nàng cảm thấy có chút không thoải mái, tựa hồ có ánh mắt đang đánh giá nàng, nhưng là nhìn quanh bốn phía, lại nhìn không thấy người nào.
“Thần ( thần phụ ) tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược cũng không biết là chuyện tình gì, chỉ nghe truyền lời, hoàng thượng tựa hồ rất tức giận.
Nhưng là thời điểm bọn họ quỳ ngấm ngầm quan sát nét mặt Quân Vũ Thần, lại phát hiện sắc mặt hắn tựa hồ cũng không tức giận, thoạt nhìn dịu đi không ít. Hơn nữa mới vừa rồi lại nghe nghe thấy tin tức sắc phong Lạc Khuynh Hoàng làm quận chúa. Nói vậy Quân Vũ Thần khí hẳn là tiêu không ít đi. Chính là, Quân Vũ Thần đến tột cùng vì sao tức giận?
” trị gia chi đạo của ái khanh thật sự là khoan dung hiền từ nha.” Quân Vũ Thần vẫn chưa cho Lạc Nguyên cùng Vương U Nhược đứng lên, chính là thản nhiên liếc mắt nhìn Lạc Nguyên, ngữ điệu hàm chứa vài phần châm chọc.
Lạc Nguyên chợt vừa nghe không hiểu được ý tứ Quân Vũ Thần, lại thấy Lạc Khuynh Hoàng sắc mặt áy náy nhìn hắn, lập tức hiểu được. Nói vậy Quân Vũ Thần là vì lần trước Vương U Nhược xung đột cùng Lạc Khuynh Hoàng.
Vương U Nhược giờ phút này cũng là hiểu được, mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy, việc này ở trước mặt Lạc Nguyên nàng còn có thể biện giải vài phần, nàng ta rốt cuộc còn vài phần bận tâm địa vị phụ thân của Lạc Nguyên , nhưng là nháo đến trước mặt Quân Vũ Thần, thì đã không còn tình cảm gì nữa.
“Thần có tội.” Lạc Nguyên lập tức dập đầu, nói.
Quân Vũ Thần liếc mắt nhìn Lạc Nguyên một cái, lại đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Vương U Nhược, ánh mắt giống như một lưỡi dao sắc bén nhìn nàng, âm thanh lạnh lùng nói, ” thiếp thất của đại tướng quân thật ra thực kiêu ngạo, khi dễ Khuynh Hoàng không có mẫu thân che chở sao? !”
“Thần phụ không dám! Thần phụ biết sai rồi!” Vương U Nhược nghe được Quân Vũ Thần hỏi, lập tức cúi người nhận sai, vẻ mặt kinh sợ, chính là ở chỗ sâu trong khóe mắt lại còn cất giấu một tia ngoan độc.
Lạc Khuynh Hoàng thấy thế, cũng quỳ cùng Lạc Nguyên và Vương U Nhược, nói, “Hoàng cữu, Nhị di nương cũng là muốn tốt cho Khuynh Hoàng, ngài cũng đừng trách cứ nàng .”
“Khuynh Hoàng, ngươi chính là rất nhu nhược mới có thể bị khi dễ! Lần này hoàng đế cậu phải thay ngươi làm chủ!” Quân Vũ Thần đem Lạc Khuynh Hoàng nâng đứng lên, nhìn Vương U Nhược liếc mắt một cái, nói, “Đại tướng quân thiếp thất Vương U Nhược, không có phụ đức, khắt khe đích nữ, vả miệng hai mươi cái, một tháng không thể xuất môn!”
Nói cho hết lời, Vương U Nhược sắc mặt lại trắng vài phần, Quân Vũ Thần quát, “Vương thị, ngươi có phục hay không? !”
“Thần phụ nguyện bị phạt!” Vương U Nhược nào dám nói chữ không, sợ hãi đáp. Tuy rằng vả miệng hai mươi cái có mất mặt, nhưng so với hình phạt khác mà nói đã nhẹ rồi . Quân Vũ Thần dù sao cũng nhìn vài phần mặt mũi của Lạc Nguyên cùng lễ bộ thị lang Vương Càng.
“Khuynh Hoàng, từ ngươi tự mình động thủ như thế nào?” Quân Vũ Thần nâng mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng vội vàng đáp, “Từ sau khi mẫu thân qua đời vẫn là Nhị di nương đem Khuynh Hoàng nuôi lớn, Khuynh Hoàng có thể nào động thủ đánh di nương ? Ta xem không bằng làm cho Trương ma ma bên người di nương xuất thủ đi.”
Một lời nói hợp tình hợp lý. Càng thể hiện phong phạm tiểu thư khuê các của nàng, nhẹ nhàng đem việc quăng cho Trương ma ma. Bị nô tỳ của chính mình vả miệng, chỉ sợ so với bị Lạc Khuynh Hoàng vả miệng càng làm cho Vương U Nhược chịu không nổi.
“Khuynh Hoàng thật sự là hiểu chuyện. Người tới, đi ngoài điện đem Trương ma ma tiến vào.” Quân Vũ Thần tán thưởng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.