Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 65: ĐỪNG TƯỞNG RẰNG NGƯƠI CAO QUÝ BAO NHIÊU (THƯỢNG)
Hạm Tiếu
06/06/2017
Liên Hương huyện chủ buồn bực nói:
“Quân Dật Chi, ngươi có ý gì, ai chẳng biết Trục Phong của ngươi là
thiên lý mã, ngươi là cố ý làm cho chúng ta thua nha.”
Tương Tiệp cũng tức giận nói: “Ngươi muốn tỷ thí, sao không qua chỗ nam tử bên kia?”
Ngải Như Ý lại nói với Du Tiểu Vãn: “Du muội muội, muội mau chọn đi, trước khi thi, chúng ta còn phải cho ngựa ăn chút cỏ nữa.”
Quân Dật Chi cười nhạo, “Nói ta cho Du cô nương mượn ngựa là khiến các ngươi thua, vậy các ngươi có thật sự cho mượn con ngựa tốt nhất của mình sao? Không thể nào! Chính mình chọn ngựa xong mới đem con còn thừa cho Du cô nương mượn, thế này không phải là muốn làm cho nàng ấy thua sao?”
Các thiên kim nhất thời hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.
Tĩnh Văn quận chúa hừ một tiếng, cười nhìn Du Tiểu Vãn, hỏi, “Du muội muội, muội và Quân Nhị công tử rất quen thuộc sao?”
Du Tiểu Vãn mờ mịt. Hai tháng này, mỗi lần nàng đi cùng lão thái thái, Trương thị và Võ thị lên miếu dâng hương hay về nhà đều tình cờ gặp Quân Nhị công tử, nhưng lần nào định hành lễ chào hỏi, hắn đều làm như không phát giác thấy nàng, cao ngạo nâng đầu nghênh ngang mà đi. Chuyện cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Du Tiểu Vãn liền đoán, có khi nào là mình không cẩn thận đắc tội vị đại gia này? Hôm nay không biết Quân Dật Chi sao tự dưng lại nhiên chạy đến đây, đột ngột nói muốn cho nàng mượn ngựa, giống như những lần lãnh đạm lúc trước chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Bất quá, Tĩnh Văn quận chúa hỏi trước mặt mọi người như vậy, là có ý muốn nàng cự tuyệt. Bị người khác ép buộc như vậy, trong lòng nàng đương nhiên không thoải mái, nhưng nàng còn đang giữ đạo hiếu, nếu truyền ra tin đồn nàng dây dưa với nam tử, quả thực không dễ nghe. Du Tiểu Vãn đành quanh co nói: “Có quen biết.”
Quân Dật Chi nhướn một bên chân mày lên, mắt phượng trầm xuống, lóe lên một tầng u quang. Hắn khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là có quen biết thôi sao? Lần trước ta còn giúp ngươi giải nạn, ta cũng xem như là ân nhân của ngươi a!”
Du Tiểu Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, hai lỗ tai có chút nóng lên, tự dưng nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, đành phải hơi hơi nghiêng mặt tránh đi. Từ vị trí của Quân Dật Chi, có thể thấy sườn mặt trắng noãn tiêm tế của nàng, hàng lông mi vừa dài vừa cong đang run lên như đang bối rối vì phải ôm mối lo sợ không thể kể ra trong lòng.
Cỗ oán khí trong người Quân Dật Chi không biết sao liền tiêu tán. Hắn âm thầm thở dài một tiếng. Hắn là nam tử, cho dù không tuân thủ lễ nghi cũng có gì đáng kể, dù sao thanh danh của hắn cũng không dễ nghe bao nhiêu. Nhưng Vãn Nhi cũng là nữ tử, mà thế gian này có quá nhiều trói buộc với nữ tử…… Quân Dật Chi làm như nhàm chán bĩu môi, “Tri ân không báo, thật xấu bụng.”
Liên Hương huyện chủ liếc mắt nhìn đồng bạn phía sau mình một cái, không muốn để Quân Dật Chi tiếp tục dây dưa, liền ra vẻ tức giận nói với hắn: “Du muội muội đã không lĩnh tình của ngươi, ngươi mau để dành tâm tư kia đi dỗ người ngoài đi, đừng lại có ý đồ với Du muội muội!”
Du Tiểu Vãn bị nói vậy, cảm thấy ngượng ngùng, lại sợ Quân Dật Chi sẽ thực tức giận, vội hoà giải: “Mọi người đừng nói vậy, Quân Nhị công tử cũng là có ý tốt, bất quá…… Nghe nói ngựa của công tử vô cùng tốt, ngựa giỏi thường tính khí mạnh mẽ, ta sợ không khống chế được.” Câu cuối cùng là nói cho Quân Dật Chi nghe.
Trong cặp mắt phượng chợt nảy lên ý cười, Quân Dật Chi cong khóe môi lên: “Coi như ngươi còn có vài phần lương tâm. Nếu không dám cưỡi thì thôi.”
Khi các thiên kim đều nghĩ đến người này rốt cục đã biết khó mà lui, bỗng nhiên lại có thêm hai tên Trình Giảo Kim đến. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu sóng vai mà đến, Hàn Thế Chiêu mỉm cười hỏi, “Thực náo nhiệt a, Quân Nhị công tử đến chỗ các nữ nhân làm gì vậy a?”
Quân Dật Chi nghiêm mặt mắng, “Liên quan gì đến ngươi? Tránh qua một bên đánh rắm đi.”
Quân Chi Miễn khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua mọi người, hơi dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn một chút, trầm giọng nói với Quân Dật Chi: “Về lại khán đài đi.”
Quân Dật Chi “Ừ” một tiếng, “Lấy cái giá đường huynh đến đây, cũng phải xem ta có chịu tiêu thụ hay không.”
Hàn Thế Chiêu ôn hòa nho nhã cười, lời nói ra khỏi miệng lại như mang theo dao bén, “Quân Nhị công tử chẳng lẽ muốn ở đây, làm các tiểu thư mất hứng sao?”
Quân Dật Chi bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười, càng cười càng âm hiểm, “Trò chuyện chính là khiến tiểu thư mất hứng sao? Ta cứ nghĩ thế này mới gọi là làm mất hứng nha.” Nói xong đột nhiên rút ra chủy thủ*, dùng sức cắm xuống mông con ngựa bên cạnh, chủy thủ nháy mắt ghim vào mông ngựa.
* Chủy thủ là con dao nhỏ, nhìn giống kiếm nhưng thu nhỏ lại, thích hợp giấu trong người.
Con ngựa vốn được một gã mã đồng dắt, bỗng nhiên bị ăn đau, nhất thời cả kinh, giơ móng trước đứng lên, hí vang một tiếng, giãy khỏi tay mã đồng, cuồng bạo nhảy lồng lên vài vòng tại chỗ, sau đó chạy như điên về phía quảng trường. Trong lúc nó lồng lên, những con ngựa khác cũng bị kinh hoảng theo, tính tình bỗng chốc táo bạo, không ngừng dùng móng trước cào xuống đất, có mấy con còn giãy khỏi tay mã đồng, phóng chạy theo con ngựa bị thương.
Biến cố xảy ra quá nhanh, căn bản khiến người ta trở tay không kịp.
Đám người Liên Hương sợ tới mức kêu to, vội chạy trối chết bất kể dáng vẻ. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu vội xông ra bảo hộ các thiên kim. Quân Dật Chi lại cười ha ha, kiêu ngạo nói, “Để ta xem các ngươi còn lấy cái gì mà thi!” Nói xong cũng không thèm để ý mọi người, phất tay áo đắc ý dào dạt rời đi.
Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu không thể không lưu lại hỗ trợ. Khu vực chuồng ngựa này đều là cát, bị vó ngựa cuốn bay lên mù mịt, các mã đồng khó khăn lắm mới dàn xếp được những con ngựa không chạy thoát. Các nha hoàn vội mang khăn ướt đến, lau sạch cát bụi bám đầy trên mặt và đầu cổ các vị nữ chủ tử, rồi vội chỉnh lại kiểu tóc xơ xác, trâm cài rớt lung tung do màn chạy trốn tán loạn lúc nãy.
Các vị thiên kim phải nói là tức giận đến xanh mặt. Có thể là do xuất thân từ dòng dõi võ tướng, các vị thiên kim tuyệt không nhã nhặn, cứ đứng ở giữa sân chửi ầm lên, chỉ là không dám thẳng hô thẳng tên Quân Dật Chi. Nhưng có ai mà không biết là đang mắng hắn a! Các nàng mắng hồi vẫn chưa hết giận, còn la hét muốn đến trước mặt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế cáo trạng hắn.
Du Tiểu Vãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, nhíu mày suy tư. Quân Chi Miễn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh giá nàng vài lần, ý vị thâm trường hỏi, “Như thế nào lại chọc hắn?”
Ngữ khí của hắn làm cho Du Tiểu Vãn cảm thấy thực nghẹn khuất, sao nghe cứ như hắn có thể đúng lý hợp tình quản lý nàng? Nàng cũng dùng ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp, “Không phải ta chọc hắn, là các ngươi chọc.”
Ánh mắt sáng như sao của Quân Chi Miễn khẽ nheo lại, giọng nói chợt trầm xuống, “Xem ra rất biết nói dối.”
Du Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lướt qua một thoáng mỉa mai, “Vậy thì liên quan gì đến ngươi?”
Quân Chi Miễn ngẩn ra, ánh mâu hiện lên vài tia hứng thú, đang muốn nói chuyện, giữa hai người bỗng nhiên nhiều ra thêm một thân ảnh yểu điệu. Tĩnh Văn quận chúa mỉm cười nhìn về phía Quân Chi Miễn, “Chi Miễn ca ca đừng tức giận, kỳ thật là chúng ta không đúng, Quân Nhị công tử có ý tốt muốn cho Du muội muội mượn ngựa, chỉ là chúng ta đều biết con Trục Phong của Quân Nhị là thiên lý mã, nên mới bảo Du muội muội đừng lấy, thế này mới chọc giận Quân Nhị công tử.”
Du Tiểu Vãn kinh ngạc nhìn thoáng qua Tĩnh Văn quận chúa, Tĩnh Văn chỉ ngưỡng đầu nhìn Quân Chi Miễn, không chú ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt nàng. Giờ thì nàng đã hiểu. Lúc trước cứ nghĩ nhóm khuê mật của Tĩnh Văn quận chúa đều là các nữ hài sang sảng thẳng thắn, lại không nghĩ rằng nàng ta cũng có thể nói những lời cong cong quẹo quẹo như vậy. Tuy rằng là thừa nhận sai lầm, kì thực câu nào đều có ý ám chỉ nàng có không ít giao tình với Quân Dật Chi. Lại nhìn ánh mắt tràn đầy luyến mộ của Tĩnh Văn, còn có cái gì không rõ?
Du Tiểu Vãn cúi đầu, làm như không nghe hiểu ý của Tĩnh Văn, dù sao đối với nàng mà nói, Quân Chi Miễn càng hiểu lầm thì càng tốt.
Quân Chi Miễn “Ừ” một tiếng, “Các ngươi hãy đi chuẩn bị đi, nữ tử các ngươi thi trước, sau đó mới đến các nam tử.” Quay sang nhìn Du Tiểu Vãn một hồi, nói, “Hàn Nhị công tử sẽ chọn ngựa cho ngươi.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Hàn Thế Chiêu không cùng Quân Chi Miễn rời đi, mà là chỉ huy đám mã đồng và binh sĩ thu dọn hiện trường ổn thỏa, xong lại dẫn một con ngựa của quân đội lại cho Du Tiểu Vãn thi đấu, mới mỉm cười cáo từ.
Tĩnh Văn quận chúa nhìn nhìn con ngựa, sảng khoái cười với Du Tiểu Vãn: “Con ngựa này thực tốt, trước kia là tọa kỵ của Chi Miễn ca ca, sau lại tặng cho du kích giáo vệ Lí Ngang……. Chi Miễn ca ca đối với muột tốt thật, tính tình hắn xưa nay đối với ai đều lãnh đạm, trước kia chỉ nói chuyện với ta, không để ý đến nữ hài khác.”
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, không có ý định tiếp lời. Tĩnh Văn quận chúa có chút xấu hổ, cũng may Liên Hương giận phừng phừng chạy tới hỏi, “Thi đấu xong, chúng ta đi cáo trạng không?”
Tĩnh Văn quận chúa nhìn bộ dạng cẩn thận cài yên ngựa của Du Tiểu Vãn, vẻ mặt tối tăm đáp, “Đương nhiên phải cáo!”
Kỳ thật không cần ai đến cáo trạng, Thái Hậu, Hoàng Thượng và cả Nhiếp Chính Vương đều đã biết.
Khi phát hiện thấy có ngựa chạy loạn trong mã trường, bụi đất bay đầy trời, lập tức có binh sĩ đến vây đuổi. Nhưng những con ngựa này lại giống như bị kinh sợ không nhẹ, chẳng những chạy cực nhanh, khí lực còn thật lớn, làm cho những binh sĩ giàu kinh nghiệm nhất cũng phải mất rất nhiều sức mới giữ bọn chúng lại được. Ấy vậy mà lũ ngựa vẫn không chịu an tĩnh, cuối cùng đành phải dùng chút dược, cho chúng ngủ hết mới có thể kéo từng con đi.
Trò khôi hài này kéo dài tận nửa canh giờ. Tiểu hoàng đế và Thái Hậu ngồi trên khán đài cao, thấy vậy đều nhíu mày, bảo nội thị đi xuống điều tra rõ ngọn nguồn, sau khi biết được là chuyện tốt do Quân Dật Chi làm, mặt mũi ai nấy đều trở nên cổ quái.
Sở Vương gia tuy có năm đứa con, nhưng đứa cháu được Sở thái phi thương yêu nhất là Quân Dật Chi. Tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, trong triều phải có người duy trì mới có thể chống lại Nhiếp Chính Vương. Sở thái phi và Tấn Vương phi là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu, nhìn thì quan hệ hẳn là thân cận, nhưng ba tỷ muội dù sao đều đã lập gia đình, tâm tư đều dành cho nhà chồng, ai nấy đều có tính toán riêng, chỉ là không làm gì để mặt mũi căng thẳng, cho nên cho dù bảo bối của Sở thái phi có thối đến cỡ nào, Thái Hậu cũng không dễ dàng động đến.
Còn với Nhiếp Chính Vương, tình hình cũng giống như vậy, Sở Vương và Tấn Vương đều là đối tượng mà hắn muốn mượn sức.
Mà tiểu hoàng đế thì nhỏ tuổi, đang ở thời kì thích náo nhiệt, vừa rồi thấy binh sĩ vây bắt ngựa, cảm thấy hết sức cao hứng phấn chấn, căn bản không thấy đây có gì sai lầm, nếu thực bảo tiểu hoàng đế cho ý kiến, chỉ sợ còn đòi phong thưởng cho Quân Dật Chi.
Cho nên sau khi nội thị báo cáo ngọn nguồn, Thái Hậu trầm ngâm một chút, liền tao nhã vẫy tay nói: “Đã biết, lui ra đi.”
Chờ quảng trường một lần nữa chỉnh đốn xong, cuộc thi kỵ xạ bắt đầu.
Bọn nữ tử chỉ thi cưỡi ngựa, lượng người tham gia chưa tới hai mươi. Tuy các thiên kim đều là con nhà võ tướng, nhưng ngựa chủ yếu là ngựa cái ôn thuần. Chỉ có Du Tiểu Vãn cưỡi con ngựa lớn của quân đội, thoạt nhìn phá lệ chói mắt.
Thái Hậu ngồi trên đài cao, không nhịn được hỏi một câu, “Đó là ai?”
Nhiếp Chính Vương phi ngồi cạnh Thái Hậu, liền cười giới thiệu, “Đó là thiên kim của cố Hà Nam Chỉ Huy Sứ, Du Tiểu Vãn.”
Sở thái phi và Tấn Vương phi đều ngồi gần đó, Sở Vương phi ngồi ở sau Sở thái phi, lúc này bỗng nhiên chen vào một câu, “Nhưng nàng còn đang ở hiếu kì a.”
Nhiếp Chính Vương phi nhíu mày, ánh mắt Thái Hậu chợt lóe, không ai nói chuyện. Duy Phương công chúa vốn muốn tham gia thi đấu, nhưng năn nỉ Thái Hậu thế nào cũng không được, thế nên đành phải ngồi trên khán đài, vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn các thiên kim cưỡi ngựa, lúc này nghe Sở Vương phi nói vậy, liền nhíu mày nói: “Hoàng tẩu, là ta mời nàng đến.”
Sở thái phi quay đầu liếc nhìn con dâu một cái, “Thế nào? Con là muốn nói Du nha đầu không biết lễ nghĩa, hay là muốn nói Đại công chúa không biết lễ nghĩa?”
Mặt Sở Vương phi xoát một cái trắng bệch, với địa vị hiện tại của bà, bà quả thật không sợ Đại công chúa có ý kiến gì với mình, mà là cảm thấy bà bà châm chọc nàng trước mặt nhiều người như vậy làm cho bà quá mất mặt, liền nhịn không được chán ghét trừng mắt bóng người dưới võ trường.
Trận đấu vừa bắt đầu, các thiếu nữ lập tức vung roi lên, thúc giục con ngựa chạy mau. Duy Phương Đại công chúa làm sao còn ngồi yên được, chạy ra lan can hò hét trợ uy cho Du Tiểu Vãn. Thái Hậu nhịn không được chống trán, “Mau trở lại, nữ hài như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Sân thi đấu được xây dựng giữa sườn núi, lộ trình thi đấu có một đoạn phải lao xuống chân núi sau đó vòng trở lại quảng trường. Khán đài được dựng rất cao, mặc dù có vài đoạn bị rừng cây thấp che mất, nhưng cơ bản có thể nhìn thấy toàn bộ lộ trình.
Tất cả mọi người đều nhón chân nhìn xung quanh. Bọn nữ tử cưỡi ngựa tương đối chậm hơn, không phấn khích bằng cuộc thi của các nam tử, đa số nam tử chỉ xem giống như đang xem kịch.
Bỗng nhiên, một con ngựa đột ngột giơ móng trước lên, hí vang một tiếng, quay đầu chạy như xé gió ra ngoài. Mọi người trên khán đài đều cả kinh, Thái Hậu vội nói: “Mau cho Ngự Lâm quân đi chặn lại, trăm ngàn đừng để xảy ra chuyện gì.”
Đội ngũ thi đấu bị rối loạn, nhiều người bị con ngựa kia đụng phải một chút, không thể không rời khỏi trận đấu. Du Tiểu Vãn dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục mới tránh thoát một kiếp, là người đầu tiên vòng ngựa trở lại lộ trình, về tới quảng trường.
Thái Hậu lập tức gọi nàng lên khán đài tới hỏi.
Du Tiểu Vãn chỉnh lại quần áo tóc tai, đi theo nội thị lên khán đài, quỳ xuống đáp lời, “Con ngựa bị hoảng sợ kia tựa hồ là của Tĩnh Văn quận chúa, Ngự Lâm quân đã đi chặn lại, các tướng quân không để chúng thần nữ đi qua, cho nên thần nữ không biết tình hình hiện tại thế nào.”
Duy Phương Đại công chúa lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vãn Nhi làm sao có thể biết đâu.”
Thái Hậu cẩn thận đánh giá Du Tiểu Vãn vài lần, trong lòng âm thầm tán thưởng, bộ dạng nha đầu này thật sự xinh đẹp, khí độ cũng trầm ổn, cung kính có lễ nói chuyện với ai gia nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất là hiếm có. Thái Hậu khe khẽ thở dài, “Đứng lên đi.” Lại quay sang thương lượng với Nhiếp Chính Vương: “Vốn giành giải nhất là phải được ban thưởng, nhưng Du cô nương còn đang trong hiếu kì, nên phần thưởng này trước hết giữ lại, sau này sẽ thưởng. Vương gia cảm thấy như vậy thế nào?”
Nhiếp Chính Vương cung kính nói: “Lời mẫu hậu đúng cực kỳ, hãy làm theo ý của ngài.”
Thái Hậu liền bảo Du Tiểu Vãn đi xuống. Duy Phương công chúa cũng lặng lẽ đi theo, nắm tay nàng xuống dưới khán đài. Khán đài chỉ dùng gỗ để xây đài cao, phía dưới đài là đất trống, dùng ván gỗ và màn lụa để ngăn ra thành nhiều phòng nhỏ, chia ra làm một bên nam một bên nữ, dành cho các tuyển thủ nghỉ ngơi. Duy Phương dắt Du Tiểu Vãn vào một một gian nhỏ để ngồi, thật có lỗi nói: “Ngươi yên tâm, phần thưởng lần này, ta nhớ giúp cho ngươi, nhất định sau này sẽ thưởng cho ngươi.”
Du Tiểu Vãn không để mấy đến phần thưởng, nàng để ý là thái độ của Thái Hậu, nhíu mày hỏi, “Thái Hậu làm sao biết ta ở hiếu kì?”
Duy Phương Đại công chúa kể cho nàng nghe ngọn nguồn, khinh thường hừ một tiếng: “Có vài người thích giả đạo đức như vậy, làm như chỉ có mình mới là người cao quý, biết lễ biết nghĩa.”
Nguyên lai là Sở Vương phi, mẫu phi của hắn……
Thấy ánh mắt Du Tiểu Vãn buồn bã, Duy Phương vội nhỏ giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Hừ.” Quân Dật Chi không biết đã vào từ lúc nào, khinh thường nhìn Duy Phương Đại công chúa: “Lại không phải ngựa của nàng ấy nổi chứng, nàng ấy có thể bị gì được?”
Duy Phương Đại công chúa thấy hắn đến, liền quỷ dị cười, “Ta là lo Vãn Nhi bị sợ hãi thôi. Ách, hình như là mẫu hậu đang gọi ta, ta về trước một chút, Vãn Nhi ở lại đây chờ ta nha……. Dật Chi, giúp ta ngồi cùng với Vãn Nhi.”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy mất, lưu lại Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi cô nam quả nữ ngồi chung một phòng.
Du Tiểu Vãn lập tức cảm thấy không ổn, vội quay mặt đi ra ngoài, miệng nói: “Ta phải đi thăm hỏi cậu một tiếng, lát nữa sẽ lại đây chờ Đại công chúa.”
Quân Dật Chi dù có rất nhiều lời muốn nói cũng nói không được, đành phụng phịu nói thầm: “Ta lại không ăn ngươi, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Du Tiểu Vãn chạy như trốn về khán đài, tìm đến chỗ ngồi dành cho nữ, ngồi xuống phía sau Trương thị. Lúc này, các thiên kim đã thi đấu xong, ba vị trí đầu đã tìm được chủ nhân, hai người xếp hạng hai và ba đều được ban cho.
Ngự Lâm quân bên kia cũng truyền đến tin tức, ngựa của Tĩnh Văn quận chúa đã bị cản lại, chỉ là trong quá trình bắt mã, Tĩnh Văn quận chúa bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, mặc dù có người tiếp ứng, nhưng vẫn bị thương, nhất là bị kinh hách, trạng thái tinh thần thập phần không tốt, hiện đang được an bài nghỉ ngơi trong phòng nghỉ dưới đài.
Thái Hậu vội nói: “Mau truyền ngự y.” Nội thị bẩm: “Hồi bẩm Thái Hậu, đã truyền Trần ngự y đến chẩn mạch.”
Thái Hậu còn đang cẩn thận dặn dò, biểu đạt quan tâm, Du Tiểu Vãn liền chào Trương thị để đi thăm Tĩnh Văn quận chúa.
Ở dưới đài, Duy Phương Đại công chúa và Quân Dật Chi cũng có mặt, Du Tiểu Vãn đến vừa lúc nghe Duy Phương công chúa nói, “Mẫu hậu nói, nhất định phải tra rõ.”
Quân Dật Chi cười cười, “Tra rõ.”
Du Tiểu Vãn đi qua, cúi người hành lễ xong, tò mò hỏi, “Tra rõ cái gì?”
Vẻ mặt Duy Phương hết sức bái quái, “Ngươi không muốn biết ngựa của Tĩnh Văn quận chúa vì sao đột nhiên hoảng sợ sao? Mã đồng của nhà bọ họ lần này phải chịu trách nhiệm.” Sau đó lại dùng vẻ mặt cổ quái như bị táo bón nhìn Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy rất bất an. Đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Vãn chợt thấy khóe môi cong cong cười như không cười của Quân Dật Chi, trong lòng chợt động, chờ Duy Phương công chúa vào phòng, nàng cố ý đi chậm một bước, nhỏ giọng hỏi: “Là ngươi làm sao?”
Quân Dật Chi cố ý lớn tiếng hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Người trong phòng đều nhìn ra cửa, làm Du Tiểu Vãn bối rối đỏ bừng mặt, oán hận nắm chặt bàn tay, quả thật rất muốn bất kể lễ nghi, đấm cho hắn một quyền.
Quân Dật Chi lại cảm thấy bộ dạng sắp phát điên của nàng đặc biệt đáng yêu, thưởng thức một hồi, cảm thấy đủ rồi mới làm như giật mình “à à” mấy tiếng, hắn lấy quạt che miệng nói: “Ngươi cứ việc yên tâm.” Nói rồi bỏ nàng lại, đi vào phòng trước.
Yên tâm? Nói như vậy là không liên quan đến hắn? Du Tiểu Vãn bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, trừng mắt nhìn bóng lưng người đi trước, cố gắng áp chế suy nghĩ lung tung mới đi vào phòng.
Duy Phương Đại công chúa là vâng mệnh Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương tới thăm Tĩnh Văn quận chúa. Phụ thân nàng ta là Bình Nam Hầu, là lương đống trong triều, nàng bị thương, Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương đều phải tỏ vẻ an ủi.
Sau khi màn hàn huyên lễ tiết kết thúc, không ai nói gì làm không khí có chút trầm mặc. Tĩnh Văn đảo mắt nhìn Du Tiểu Vãn, cười hỏi: “Du muội muội, vừa rồi muội và Quân Nhị công tử đứng ngoài cửa tán gẫu cái gì?”
Tương Tiệp cũng tức giận nói: “Ngươi muốn tỷ thí, sao không qua chỗ nam tử bên kia?”
Ngải Như Ý lại nói với Du Tiểu Vãn: “Du muội muội, muội mau chọn đi, trước khi thi, chúng ta còn phải cho ngựa ăn chút cỏ nữa.”
Quân Dật Chi cười nhạo, “Nói ta cho Du cô nương mượn ngựa là khiến các ngươi thua, vậy các ngươi có thật sự cho mượn con ngựa tốt nhất của mình sao? Không thể nào! Chính mình chọn ngựa xong mới đem con còn thừa cho Du cô nương mượn, thế này không phải là muốn làm cho nàng ấy thua sao?”
Các thiên kim nhất thời hai mặt nhìn nhau, á khẩu không trả lời được.
Tĩnh Văn quận chúa hừ một tiếng, cười nhìn Du Tiểu Vãn, hỏi, “Du muội muội, muội và Quân Nhị công tử rất quen thuộc sao?”
Du Tiểu Vãn mờ mịt. Hai tháng này, mỗi lần nàng đi cùng lão thái thái, Trương thị và Võ thị lên miếu dâng hương hay về nhà đều tình cờ gặp Quân Nhị công tử, nhưng lần nào định hành lễ chào hỏi, hắn đều làm như không phát giác thấy nàng, cao ngạo nâng đầu nghênh ngang mà đi. Chuyện cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Du Tiểu Vãn liền đoán, có khi nào là mình không cẩn thận đắc tội vị đại gia này? Hôm nay không biết Quân Dật Chi sao tự dưng lại nhiên chạy đến đây, đột ngột nói muốn cho nàng mượn ngựa, giống như những lần lãnh đạm lúc trước chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Bất quá, Tĩnh Văn quận chúa hỏi trước mặt mọi người như vậy, là có ý muốn nàng cự tuyệt. Bị người khác ép buộc như vậy, trong lòng nàng đương nhiên không thoải mái, nhưng nàng còn đang giữ đạo hiếu, nếu truyền ra tin đồn nàng dây dưa với nam tử, quả thực không dễ nghe. Du Tiểu Vãn đành quanh co nói: “Có quen biết.”
Quân Dật Chi nhướn một bên chân mày lên, mắt phượng trầm xuống, lóe lên một tầng u quang. Hắn khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là có quen biết thôi sao? Lần trước ta còn giúp ngươi giải nạn, ta cũng xem như là ân nhân của ngươi a!”
Du Tiểu Vãn bị hắn nhìn chằm chằm, hai lỗ tai có chút nóng lên, tự dưng nàng không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, đành phải hơi hơi nghiêng mặt tránh đi. Từ vị trí của Quân Dật Chi, có thể thấy sườn mặt trắng noãn tiêm tế của nàng, hàng lông mi vừa dài vừa cong đang run lên như đang bối rối vì phải ôm mối lo sợ không thể kể ra trong lòng.
Cỗ oán khí trong người Quân Dật Chi không biết sao liền tiêu tán. Hắn âm thầm thở dài một tiếng. Hắn là nam tử, cho dù không tuân thủ lễ nghi cũng có gì đáng kể, dù sao thanh danh của hắn cũng không dễ nghe bao nhiêu. Nhưng Vãn Nhi cũng là nữ tử, mà thế gian này có quá nhiều trói buộc với nữ tử…… Quân Dật Chi làm như nhàm chán bĩu môi, “Tri ân không báo, thật xấu bụng.”
Liên Hương huyện chủ liếc mắt nhìn đồng bạn phía sau mình một cái, không muốn để Quân Dật Chi tiếp tục dây dưa, liền ra vẻ tức giận nói với hắn: “Du muội muội đã không lĩnh tình của ngươi, ngươi mau để dành tâm tư kia đi dỗ người ngoài đi, đừng lại có ý đồ với Du muội muội!”
Du Tiểu Vãn bị nói vậy, cảm thấy ngượng ngùng, lại sợ Quân Dật Chi sẽ thực tức giận, vội hoà giải: “Mọi người đừng nói vậy, Quân Nhị công tử cũng là có ý tốt, bất quá…… Nghe nói ngựa của công tử vô cùng tốt, ngựa giỏi thường tính khí mạnh mẽ, ta sợ không khống chế được.” Câu cuối cùng là nói cho Quân Dật Chi nghe.
Trong cặp mắt phượng chợt nảy lên ý cười, Quân Dật Chi cong khóe môi lên: “Coi như ngươi còn có vài phần lương tâm. Nếu không dám cưỡi thì thôi.”
Khi các thiên kim đều nghĩ đến người này rốt cục đã biết khó mà lui, bỗng nhiên lại có thêm hai tên Trình Giảo Kim đến. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu sóng vai mà đến, Hàn Thế Chiêu mỉm cười hỏi, “Thực náo nhiệt a, Quân Nhị công tử đến chỗ các nữ nhân làm gì vậy a?”
Quân Dật Chi nghiêm mặt mắng, “Liên quan gì đến ngươi? Tránh qua một bên đánh rắm đi.”
Quân Chi Miễn khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua mọi người, hơi dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn một chút, trầm giọng nói với Quân Dật Chi: “Về lại khán đài đi.”
Quân Dật Chi “Ừ” một tiếng, “Lấy cái giá đường huynh đến đây, cũng phải xem ta có chịu tiêu thụ hay không.”
Hàn Thế Chiêu ôn hòa nho nhã cười, lời nói ra khỏi miệng lại như mang theo dao bén, “Quân Nhị công tử chẳng lẽ muốn ở đây, làm các tiểu thư mất hứng sao?”
Quân Dật Chi bỗng nhiên chậm rãi nở nụ cười, càng cười càng âm hiểm, “Trò chuyện chính là khiến tiểu thư mất hứng sao? Ta cứ nghĩ thế này mới gọi là làm mất hứng nha.” Nói xong đột nhiên rút ra chủy thủ*, dùng sức cắm xuống mông con ngựa bên cạnh, chủy thủ nháy mắt ghim vào mông ngựa.
* Chủy thủ là con dao nhỏ, nhìn giống kiếm nhưng thu nhỏ lại, thích hợp giấu trong người.
Con ngựa vốn được một gã mã đồng dắt, bỗng nhiên bị ăn đau, nhất thời cả kinh, giơ móng trước đứng lên, hí vang một tiếng, giãy khỏi tay mã đồng, cuồng bạo nhảy lồng lên vài vòng tại chỗ, sau đó chạy như điên về phía quảng trường. Trong lúc nó lồng lên, những con ngựa khác cũng bị kinh hoảng theo, tính tình bỗng chốc táo bạo, không ngừng dùng móng trước cào xuống đất, có mấy con còn giãy khỏi tay mã đồng, phóng chạy theo con ngựa bị thương.
Biến cố xảy ra quá nhanh, căn bản khiến người ta trở tay không kịp.
Đám người Liên Hương sợ tới mức kêu to, vội chạy trối chết bất kể dáng vẻ. Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu vội xông ra bảo hộ các thiên kim. Quân Dật Chi lại cười ha ha, kiêu ngạo nói, “Để ta xem các ngươi còn lấy cái gì mà thi!” Nói xong cũng không thèm để ý mọi người, phất tay áo đắc ý dào dạt rời đi.
Quân Chi Miễn và Hàn Thế Chiêu không thể không lưu lại hỗ trợ. Khu vực chuồng ngựa này đều là cát, bị vó ngựa cuốn bay lên mù mịt, các mã đồng khó khăn lắm mới dàn xếp được những con ngựa không chạy thoát. Các nha hoàn vội mang khăn ướt đến, lau sạch cát bụi bám đầy trên mặt và đầu cổ các vị nữ chủ tử, rồi vội chỉnh lại kiểu tóc xơ xác, trâm cài rớt lung tung do màn chạy trốn tán loạn lúc nãy.
Các vị thiên kim phải nói là tức giận đến xanh mặt. Có thể là do xuất thân từ dòng dõi võ tướng, các vị thiên kim tuyệt không nhã nhặn, cứ đứng ở giữa sân chửi ầm lên, chỉ là không dám thẳng hô thẳng tên Quân Dật Chi. Nhưng có ai mà không biết là đang mắng hắn a! Các nàng mắng hồi vẫn chưa hết giận, còn la hét muốn đến trước mặt Nhiếp Chính Vương và tiểu hoàng đế cáo trạng hắn.
Du Tiểu Vãn vẫn im lặng đứng bên cạnh, nhíu mày suy tư. Quân Chi Miễn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh giá nàng vài lần, ý vị thâm trường hỏi, “Như thế nào lại chọc hắn?”
Ngữ khí của hắn làm cho Du Tiểu Vãn cảm thấy thực nghẹn khuất, sao nghe cứ như hắn có thể đúng lý hợp tình quản lý nàng? Nàng cũng dùng ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp, “Không phải ta chọc hắn, là các ngươi chọc.”
Ánh mắt sáng như sao của Quân Chi Miễn khẽ nheo lại, giọng nói chợt trầm xuống, “Xem ra rất biết nói dối.”
Du Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lướt qua một thoáng mỉa mai, “Vậy thì liên quan gì đến ngươi?”
Quân Chi Miễn ngẩn ra, ánh mâu hiện lên vài tia hứng thú, đang muốn nói chuyện, giữa hai người bỗng nhiên nhiều ra thêm một thân ảnh yểu điệu. Tĩnh Văn quận chúa mỉm cười nhìn về phía Quân Chi Miễn, “Chi Miễn ca ca đừng tức giận, kỳ thật là chúng ta không đúng, Quân Nhị công tử có ý tốt muốn cho Du muội muội mượn ngựa, chỉ là chúng ta đều biết con Trục Phong của Quân Nhị là thiên lý mã, nên mới bảo Du muội muội đừng lấy, thế này mới chọc giận Quân Nhị công tử.”
Du Tiểu Vãn kinh ngạc nhìn thoáng qua Tĩnh Văn quận chúa, Tĩnh Văn chỉ ngưỡng đầu nhìn Quân Chi Miễn, không chú ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt nàng. Giờ thì nàng đã hiểu. Lúc trước cứ nghĩ nhóm khuê mật của Tĩnh Văn quận chúa đều là các nữ hài sang sảng thẳng thắn, lại không nghĩ rằng nàng ta cũng có thể nói những lời cong cong quẹo quẹo như vậy. Tuy rằng là thừa nhận sai lầm, kì thực câu nào đều có ý ám chỉ nàng có không ít giao tình với Quân Dật Chi. Lại nhìn ánh mắt tràn đầy luyến mộ của Tĩnh Văn, còn có cái gì không rõ?
Du Tiểu Vãn cúi đầu, làm như không nghe hiểu ý của Tĩnh Văn, dù sao đối với nàng mà nói, Quân Chi Miễn càng hiểu lầm thì càng tốt.
Quân Chi Miễn “Ừ” một tiếng, “Các ngươi hãy đi chuẩn bị đi, nữ tử các ngươi thi trước, sau đó mới đến các nam tử.” Quay sang nhìn Du Tiểu Vãn một hồi, nói, “Hàn Nhị công tử sẽ chọn ngựa cho ngươi.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Hàn Thế Chiêu không cùng Quân Chi Miễn rời đi, mà là chỉ huy đám mã đồng và binh sĩ thu dọn hiện trường ổn thỏa, xong lại dẫn một con ngựa của quân đội lại cho Du Tiểu Vãn thi đấu, mới mỉm cười cáo từ.
Tĩnh Văn quận chúa nhìn nhìn con ngựa, sảng khoái cười với Du Tiểu Vãn: “Con ngựa này thực tốt, trước kia là tọa kỵ của Chi Miễn ca ca, sau lại tặng cho du kích giáo vệ Lí Ngang……. Chi Miễn ca ca đối với muột tốt thật, tính tình hắn xưa nay đối với ai đều lãnh đạm, trước kia chỉ nói chuyện với ta, không để ý đến nữ hài khác.”
Du Tiểu Vãn chỉ cười cười, không có ý định tiếp lời. Tĩnh Văn quận chúa có chút xấu hổ, cũng may Liên Hương giận phừng phừng chạy tới hỏi, “Thi đấu xong, chúng ta đi cáo trạng không?”
Tĩnh Văn quận chúa nhìn bộ dạng cẩn thận cài yên ngựa của Du Tiểu Vãn, vẻ mặt tối tăm đáp, “Đương nhiên phải cáo!”
Kỳ thật không cần ai đến cáo trạng, Thái Hậu, Hoàng Thượng và cả Nhiếp Chính Vương đều đã biết.
Khi phát hiện thấy có ngựa chạy loạn trong mã trường, bụi đất bay đầy trời, lập tức có binh sĩ đến vây đuổi. Nhưng những con ngựa này lại giống như bị kinh sợ không nhẹ, chẳng những chạy cực nhanh, khí lực còn thật lớn, làm cho những binh sĩ giàu kinh nghiệm nhất cũng phải mất rất nhiều sức mới giữ bọn chúng lại được. Ấy vậy mà lũ ngựa vẫn không chịu an tĩnh, cuối cùng đành phải dùng chút dược, cho chúng ngủ hết mới có thể kéo từng con đi.
Trò khôi hài này kéo dài tận nửa canh giờ. Tiểu hoàng đế và Thái Hậu ngồi trên khán đài cao, thấy vậy đều nhíu mày, bảo nội thị đi xuống điều tra rõ ngọn nguồn, sau khi biết được là chuyện tốt do Quân Dật Chi làm, mặt mũi ai nấy đều trở nên cổ quái.
Sở Vương gia tuy có năm đứa con, nhưng đứa cháu được Sở thái phi thương yêu nhất là Quân Dật Chi. Tiểu hoàng đế còn nhỏ tuổi, trong triều phải có người duy trì mới có thể chống lại Nhiếp Chính Vương. Sở thái phi và Tấn Vương phi là tỷ tỷ ruột của Thái Hậu, nhìn thì quan hệ hẳn là thân cận, nhưng ba tỷ muội dù sao đều đã lập gia đình, tâm tư đều dành cho nhà chồng, ai nấy đều có tính toán riêng, chỉ là không làm gì để mặt mũi căng thẳng, cho nên cho dù bảo bối của Sở thái phi có thối đến cỡ nào, Thái Hậu cũng không dễ dàng động đến.
Còn với Nhiếp Chính Vương, tình hình cũng giống như vậy, Sở Vương và Tấn Vương đều là đối tượng mà hắn muốn mượn sức.
Mà tiểu hoàng đế thì nhỏ tuổi, đang ở thời kì thích náo nhiệt, vừa rồi thấy binh sĩ vây bắt ngựa, cảm thấy hết sức cao hứng phấn chấn, căn bản không thấy đây có gì sai lầm, nếu thực bảo tiểu hoàng đế cho ý kiến, chỉ sợ còn đòi phong thưởng cho Quân Dật Chi.
Cho nên sau khi nội thị báo cáo ngọn nguồn, Thái Hậu trầm ngâm một chút, liền tao nhã vẫy tay nói: “Đã biết, lui ra đi.”
Chờ quảng trường một lần nữa chỉnh đốn xong, cuộc thi kỵ xạ bắt đầu.
Bọn nữ tử chỉ thi cưỡi ngựa, lượng người tham gia chưa tới hai mươi. Tuy các thiên kim đều là con nhà võ tướng, nhưng ngựa chủ yếu là ngựa cái ôn thuần. Chỉ có Du Tiểu Vãn cưỡi con ngựa lớn của quân đội, thoạt nhìn phá lệ chói mắt.
Thái Hậu ngồi trên đài cao, không nhịn được hỏi một câu, “Đó là ai?”
Nhiếp Chính Vương phi ngồi cạnh Thái Hậu, liền cười giới thiệu, “Đó là thiên kim của cố Hà Nam Chỉ Huy Sứ, Du Tiểu Vãn.”
Sở thái phi và Tấn Vương phi đều ngồi gần đó, Sở Vương phi ngồi ở sau Sở thái phi, lúc này bỗng nhiên chen vào một câu, “Nhưng nàng còn đang ở hiếu kì a.”
Nhiếp Chính Vương phi nhíu mày, ánh mắt Thái Hậu chợt lóe, không ai nói chuyện. Duy Phương công chúa vốn muốn tham gia thi đấu, nhưng năn nỉ Thái Hậu thế nào cũng không được, thế nên đành phải ngồi trên khán đài, vừa hâm mộ vừa ghen tị nhìn các thiên kim cưỡi ngựa, lúc này nghe Sở Vương phi nói vậy, liền nhíu mày nói: “Hoàng tẩu, là ta mời nàng đến.”
Sở thái phi quay đầu liếc nhìn con dâu một cái, “Thế nào? Con là muốn nói Du nha đầu không biết lễ nghĩa, hay là muốn nói Đại công chúa không biết lễ nghĩa?”
Mặt Sở Vương phi xoát một cái trắng bệch, với địa vị hiện tại của bà, bà quả thật không sợ Đại công chúa có ý kiến gì với mình, mà là cảm thấy bà bà châm chọc nàng trước mặt nhiều người như vậy làm cho bà quá mất mặt, liền nhịn không được chán ghét trừng mắt bóng người dưới võ trường.
Trận đấu vừa bắt đầu, các thiếu nữ lập tức vung roi lên, thúc giục con ngựa chạy mau. Duy Phương Đại công chúa làm sao còn ngồi yên được, chạy ra lan can hò hét trợ uy cho Du Tiểu Vãn. Thái Hậu nhịn không được chống trán, “Mau trở lại, nữ hài như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Sân thi đấu được xây dựng giữa sườn núi, lộ trình thi đấu có một đoạn phải lao xuống chân núi sau đó vòng trở lại quảng trường. Khán đài được dựng rất cao, mặc dù có vài đoạn bị rừng cây thấp che mất, nhưng cơ bản có thể nhìn thấy toàn bộ lộ trình.
Tất cả mọi người đều nhón chân nhìn xung quanh. Bọn nữ tử cưỡi ngựa tương đối chậm hơn, không phấn khích bằng cuộc thi của các nam tử, đa số nam tử chỉ xem giống như đang xem kịch.
Bỗng nhiên, một con ngựa đột ngột giơ móng trước lên, hí vang một tiếng, quay đầu chạy như xé gió ra ngoài. Mọi người trên khán đài đều cả kinh, Thái Hậu vội nói: “Mau cho Ngự Lâm quân đi chặn lại, trăm ngàn đừng để xảy ra chuyện gì.”
Đội ngũ thi đấu bị rối loạn, nhiều người bị con ngựa kia đụng phải một chút, không thể không rời khỏi trận đấu. Du Tiểu Vãn dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục mới tránh thoát một kiếp, là người đầu tiên vòng ngựa trở lại lộ trình, về tới quảng trường.
Thái Hậu lập tức gọi nàng lên khán đài tới hỏi.
Du Tiểu Vãn chỉnh lại quần áo tóc tai, đi theo nội thị lên khán đài, quỳ xuống đáp lời, “Con ngựa bị hoảng sợ kia tựa hồ là của Tĩnh Văn quận chúa, Ngự Lâm quân đã đi chặn lại, các tướng quân không để chúng thần nữ đi qua, cho nên thần nữ không biết tình hình hiện tại thế nào.”
Duy Phương Đại công chúa lập tức nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vãn Nhi làm sao có thể biết đâu.”
Thái Hậu cẩn thận đánh giá Du Tiểu Vãn vài lần, trong lòng âm thầm tán thưởng, bộ dạng nha đầu này thật sự xinh đẹp, khí độ cũng trầm ổn, cung kính có lễ nói chuyện với ai gia nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất là hiếm có. Thái Hậu khe khẽ thở dài, “Đứng lên đi.” Lại quay sang thương lượng với Nhiếp Chính Vương: “Vốn giành giải nhất là phải được ban thưởng, nhưng Du cô nương còn đang trong hiếu kì, nên phần thưởng này trước hết giữ lại, sau này sẽ thưởng. Vương gia cảm thấy như vậy thế nào?”
Nhiếp Chính Vương cung kính nói: “Lời mẫu hậu đúng cực kỳ, hãy làm theo ý của ngài.”
Thái Hậu liền bảo Du Tiểu Vãn đi xuống. Duy Phương công chúa cũng lặng lẽ đi theo, nắm tay nàng xuống dưới khán đài. Khán đài chỉ dùng gỗ để xây đài cao, phía dưới đài là đất trống, dùng ván gỗ và màn lụa để ngăn ra thành nhiều phòng nhỏ, chia ra làm một bên nam một bên nữ, dành cho các tuyển thủ nghỉ ngơi. Duy Phương dắt Du Tiểu Vãn vào một một gian nhỏ để ngồi, thật có lỗi nói: “Ngươi yên tâm, phần thưởng lần này, ta nhớ giúp cho ngươi, nhất định sau này sẽ thưởng cho ngươi.”
Du Tiểu Vãn không để mấy đến phần thưởng, nàng để ý là thái độ của Thái Hậu, nhíu mày hỏi, “Thái Hậu làm sao biết ta ở hiếu kì?”
Duy Phương Đại công chúa kể cho nàng nghe ngọn nguồn, khinh thường hừ một tiếng: “Có vài người thích giả đạo đức như vậy, làm như chỉ có mình mới là người cao quý, biết lễ biết nghĩa.”
Nguyên lai là Sở Vương phi, mẫu phi của hắn……
Thấy ánh mắt Du Tiểu Vãn buồn bã, Duy Phương vội nhỏ giọng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
“Hừ.” Quân Dật Chi không biết đã vào từ lúc nào, khinh thường nhìn Duy Phương Đại công chúa: “Lại không phải ngựa của nàng ấy nổi chứng, nàng ấy có thể bị gì được?”
Duy Phương Đại công chúa thấy hắn đến, liền quỷ dị cười, “Ta là lo Vãn Nhi bị sợ hãi thôi. Ách, hình như là mẫu hậu đang gọi ta, ta về trước một chút, Vãn Nhi ở lại đây chờ ta nha……. Dật Chi, giúp ta ngồi cùng với Vãn Nhi.”
Nói xong liền nhanh như chớp chạy mất, lưu lại Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi cô nam quả nữ ngồi chung một phòng.
Du Tiểu Vãn lập tức cảm thấy không ổn, vội quay mặt đi ra ngoài, miệng nói: “Ta phải đi thăm hỏi cậu một tiếng, lát nữa sẽ lại đây chờ Đại công chúa.”
Quân Dật Chi dù có rất nhiều lời muốn nói cũng nói không được, đành phụng phịu nói thầm: “Ta lại không ăn ngươi, chạy nhanh như vậy làm gì?”
Du Tiểu Vãn chạy như trốn về khán đài, tìm đến chỗ ngồi dành cho nữ, ngồi xuống phía sau Trương thị. Lúc này, các thiên kim đã thi đấu xong, ba vị trí đầu đã tìm được chủ nhân, hai người xếp hạng hai và ba đều được ban cho.
Ngự Lâm quân bên kia cũng truyền đến tin tức, ngựa của Tĩnh Văn quận chúa đã bị cản lại, chỉ là trong quá trình bắt mã, Tĩnh Văn quận chúa bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, mặc dù có người tiếp ứng, nhưng vẫn bị thương, nhất là bị kinh hách, trạng thái tinh thần thập phần không tốt, hiện đang được an bài nghỉ ngơi trong phòng nghỉ dưới đài.
Thái Hậu vội nói: “Mau truyền ngự y.” Nội thị bẩm: “Hồi bẩm Thái Hậu, đã truyền Trần ngự y đến chẩn mạch.”
Thái Hậu còn đang cẩn thận dặn dò, biểu đạt quan tâm, Du Tiểu Vãn liền chào Trương thị để đi thăm Tĩnh Văn quận chúa.
Ở dưới đài, Duy Phương Đại công chúa và Quân Dật Chi cũng có mặt, Du Tiểu Vãn đến vừa lúc nghe Duy Phương công chúa nói, “Mẫu hậu nói, nhất định phải tra rõ.”
Quân Dật Chi cười cười, “Tra rõ.”
Du Tiểu Vãn đi qua, cúi người hành lễ xong, tò mò hỏi, “Tra rõ cái gì?”
Vẻ mặt Duy Phương hết sức bái quái, “Ngươi không muốn biết ngựa của Tĩnh Văn quận chúa vì sao đột nhiên hoảng sợ sao? Mã đồng của nhà bọ họ lần này phải chịu trách nhiệm.” Sau đó lại dùng vẻ mặt cổ quái như bị táo bón nhìn Du Tiểu Vãn.
Du Tiểu Vãn không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy rất bất an. Đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Vãn chợt thấy khóe môi cong cong cười như không cười của Quân Dật Chi, trong lòng chợt động, chờ Duy Phương công chúa vào phòng, nàng cố ý đi chậm một bước, nhỏ giọng hỏi: “Là ngươi làm sao?”
Quân Dật Chi cố ý lớn tiếng hỏi, “Ngươi nói cái gì?”
Người trong phòng đều nhìn ra cửa, làm Du Tiểu Vãn bối rối đỏ bừng mặt, oán hận nắm chặt bàn tay, quả thật rất muốn bất kể lễ nghi, đấm cho hắn một quyền.
Quân Dật Chi lại cảm thấy bộ dạng sắp phát điên của nàng đặc biệt đáng yêu, thưởng thức một hồi, cảm thấy đủ rồi mới làm như giật mình “à à” mấy tiếng, hắn lấy quạt che miệng nói: “Ngươi cứ việc yên tâm.” Nói rồi bỏ nàng lại, đi vào phòng trước.
Yên tâm? Nói như vậy là không liên quan đến hắn? Du Tiểu Vãn bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, trừng mắt nhìn bóng lưng người đi trước, cố gắng áp chế suy nghĩ lung tung mới đi vào phòng.
Duy Phương Đại công chúa là vâng mệnh Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương tới thăm Tĩnh Văn quận chúa. Phụ thân nàng ta là Bình Nam Hầu, là lương đống trong triều, nàng bị thương, Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương đều phải tỏ vẻ an ủi.
Sau khi màn hàn huyên lễ tiết kết thúc, không ai nói gì làm không khí có chút trầm mặc. Tĩnh Văn đảo mắt nhìn Du Tiểu Vãn, cười hỏi: “Du muội muội, vừa rồi muội và Quân Nhị công tử đứng ngoài cửa tán gẫu cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.