Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 81: THOÁNG HIỆN NGHI NGỜ (1)
Hạm Tiếu
06/06/2017
Buổi trưa canh ba, trong ngõ nhỏ ở phố
Tây mới có vài tiếng bước chân vang lên. Những hoa lâu tửu quán ở đây
chuyên mở cửa kinh doanh về đêm, chưa đến buổi trưa là tuyệt đối không
có người rời giường. Bất quá, trong phòng của hoa khôi đại mỹ nhân Như
Yên là một cảnh tượng khác hẳn. Trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ, không có khay trà, không có khay trái cây, cũng không có bình rượu, chỉ có một
nồi cháo cạn đáy còn đang tỏa ra hơi nóng nhè nhẹ, hiển nhiên là có
người vừa dùng cơm trưa xong.
Một luồng khói ấm áp mang theo mùi hương có chút ngọt lượn lờ bay ra từ chiếc đỉnh lư hương* bằng đồng xanh khảm thú. Như Yên mặc bộ áo váy dài màu hồng phấn, thắt lưng thắt nơ, bên ngoài khoác một tấm lụa trắng mỏng nhũ đỏ, ngồi ngay ngắn trước cây dao cầm, mắt nhìn về phía vị thiếu niên tuyệt sắc đang thẫn thờ tựa lưng cạnh cửa sổ, tinh thần sớm không biết bay đến phương nào. Như Yên cong cong cái miệng nhỏ nhắn, tràn đầy ủy khuất nói, “Ngài rốt cuộc có muốn nghe Như Yên đánh đàn hay không a? Như Yên đã vì ngài chuẩn bị thật lâu.”
* Cái « đỉnh lư hương » là cái đèn xông hương thời bây giờ, công dụng cũng y như vậy thôi.
Giọng nói của Như Yên rất kiều mỵ, bẩm sinh mang theo chút âm rung, cặp môi đỏ mọng như hoa đào tháng ba nở rộ, lại thêm đôi mắt long lanh đa tình, không hổ là hoa khôi của cả hoa phố này. Đại mỹ nhân Như Yên quả thật có tư chất khiến nam nhân mê mẩn đến mất hồn mất vía. Bộ dáng ủy khuất lại mang theo chút đáng yêu lấy lòng này, nếu đổi thành nam nhân khác nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu, đáng tiếc vị thiếu niên kia lại hoàn toàn không nhìn tới “Mị nhãn” và “Hờn dỗi” của Như Yên, thậm chí còn nhíu cặp mày xinh đẹp, không kiên nhẫn nói, “Thích đàn thì đàn, không thì thôi!”
Đại mỹ nhân Như Yên tuy rằng bị từ chối hết sức phũ phàng, lại không chút buồn bực, trong mắt ngược lại còn dâng lên nồng đậm hứng thú, giảo hoạt hỏi: “Quân Nhị thiếu gia rốt cuộc là làm sao vậy? Ngài ngồi trong phòng ta đã mấy ngày rồi, lại không chịu nhìn ta gì hết, ngài có tâm sự gì sao? Không bằng nói cho ta nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp ngài gì đó.”
Lời như vậy, bốn ngày nay, đã nói không biết bao nhiêu lần. Quân Dật Chi chưa bao giờ để ý đến nàng, bất quá hôm nay không thẳng thừng gạt đi như mấy ngày trước, mà là cúi đầu, gõ cây quạt nhè nhẹ vào lòng bàn tay mình, tựa hồ đang suy tư gì đó, rồi hàm hồ lại chần chờ hỏi, “Ừm…… Ngươi…… Ngươi làm sao biết, nữ tử…… Có…… Có…… Thích…… Thích……”
“Thích cái gì? Muốn hỏi cái gì thì lớn tiếng hỏi ra đi.” Đợi một hồi cũng không nghe được phần sau, chỉ có mỗi chữ “thích”, Như Yên bắt đầu sốt ruột, có chút hưng phấn hỏi.
Quân Dật Chi không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cho Như Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ của mình, “Có nam tử thích nàng, nàng có thể thích lại hay không?”
Như Yên vốn có cặp mắt rất lớn, lúc này liền trợn to như chuông đồng, hưng phấn đến độ mồm miệng không rõ, “Thích, thích…… Ngươi thích ai? Ngươi có phải thổ lộ với nàng rồi không?”
Quân Dật Chí buồn bực, người này sao có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy! Đêm đó, hắn đúng là đã thổ lộ với Du Tiểu Vãn. Hắn vốn không phải người ăn nói tùy tiện, nhưng lúc đó vì sợ mẫu phi nói gì đó khiến nàng xa lánh hắn, nên hắn mới nhất thời sốt ruột mở miệng. Vừa nói xong, chính hắn đều thấy hết hồn, lại nhìn lên thấy Du Tiểu Vãn cũng đang ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhíu mày, hắn lập tức liền làm đào binh, vội vàng trốn đi, rất sợ nghe được từ miệng Du Tiểu Vãn lời mà mình không muốn nghe.
Bất quá, hắn trước khi đi, vẫn bỏ lại một câu, “Ngô thứ phi có chút buồn, nàng nhớ đến thăm.”
Đây có thể nói là lời mời hẹn hò. Khinh công của hắn tốt lắm, ra vào Tào phủ không sợ có người phát giác, nhưng rốt cuộc sẽ gây tổn hại cho khuê danh của nữ tử. Nếu có thể đổi thành một nơi khác, hắn có thể quang minh chính đại gặp nàng, lại không sợ bị người bên ngoài phát giác. Quan hệ giữa hắn cùng với Nhiếp Chính Vương và Vương phi đều thập phần thân cận, có thể ra vào hậu hoa viện của phủ Nhiếp Chính Vương một cách tự do. Tuy nói Vương phi mới là hoàng thẩm thật sự của hắn, còn những người như Trương trắc phi, Ngô thứ phi đều không là gì cả, bất quá, nếu hắn muốn nhận làm người nhà, người ngoài cũng không thể nói cái gì.
Cho nên sau ngày sinh nhật của Du Tiểu Vãn, hắn chỉ thiếu sai người ngày đêm canh giữ cửa hông của Tào phủ, chỉ chờ Du Tiểu Vãn ra phủ, hắn liền tìm cớ đến phủ Nhiếp Chính Vương, lại nhân cơ hội ngắm hoa, thuận đường ngang qua chỗ của Ngô thứ phi, “tình cờ” gặp Vãn Nhi.
Đáng tiếc, đợi suốt bốn ngày, Du Tiểu Vãn đều trốn trong Tào phủ. Hắn không tin nàng không nghe hiểu ý của hắn, đã biết rõ ràng như vậy lại còn tránh mặt hắn, chẳng lẽ là…… Một ý tưởng nảy sinh trong đầu làm cho tâm tình Quân Dật Chi rất không tốt, càng không muốn tiếp tục nghĩ theo chiều hướng này, nhưng lại không cản được bản thân suy nghĩ miên man, cứ nghĩ theo hướng đó mãi. Lại thêm mấy ngày nay, hắn cẩn thận nhớ lại mấy lần ít ỏi hai người gặp nhau, tìm mãi cũng không thấy nàng đối đãi với hắn có chỗi đặc biệt nào. Điều này càng khiến hắn cảm thấy bất an, cho nên hắn mới muốn hỏi Như Yên một câu, nữ nhân có thích nam nhân thổ lộ với mình hay không.
Bất quá, hắn lập tức hối hận. Nhớ tới bản chất con người Như Yên ác liệt đến cỡ nào, lại có quan hệ vô cùng thân mật với tên Hàn Thế Chiêu đó, hắn không dám tiếp tục nói, bằng không, về sau khẳng định lại có thêm nhược điểm bị tên tiểu tử Hàn Thế Chiêu kia nắm trong tay.
Như Yên đã bị hắn gợi lên hứng thú, vòng eo uốn éo, đặt mông ngồi xuống cạnh Quân Dật Chi, hắc hắc cười, nhìn hắn chằm chằm, bắt đầu truy vấn: “Rốt cuộc thích ai vậy? Có phải là vị tiểu cô nương lần trước Thế Chiêu nói không? Nghe nói là rất đẹp, còn đàn rất hay nữa. Kể cho người ta nghe một chút đi, không chừng ta có thể giúp ngươi nghĩ ra biện pháp dỗ dành giai nhân đó nha.”
“Cút đi!” Quân Dật Chi lười vô nghĩa với Như Yên, vung tay đẩy người này ra xa mình một chút, “Thực thối!”
“Thối? Đây chính là Nam Đàn Hương, một hộp một trăm lượng bạc! Ta phải xông hương tận bốn, năm ngày mới làm cho mùi hương này bám lên trên áo.” Như Yên tức giận đứng phắt dậy, liên tục dậm chân, rầm một tiếng mở cửa đi ra……. Đương nhiên, Như Yên cũng không phải thật sự tức giận, mà là đi tìm Hàn Thế Chiêu, cùng hắn thương lượng làm thế nào để bắt Quân Dật Chi khai ra.
Quân Dật Chi rùng mình một cái, bị bộ dáng hờn dỗi của Như Yên làm cho ghê tởm, vội quay đầu nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe mắt lại luôn lưu ý đầu ngõ, hy vọng có thể nhìn thấy người hầu của Sở Vương phủ đến báo tin. Tâm tư hắn không ngừng chuyển động, hay là mình…… Không nên ngồi chờ như vậy?
Bên trong Tào phủ, Mặc Ngọc Cư, Du Tiểu Vãn đang cầm một quyển sách trong tay, ngồi thẫn thờ hồi lâu, rốt cuộc tỉnh lại, thấy chén trà trên bàn đã cạn, liền vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai tiếng. Vốn nên có người lập tức lại đây thêm trà, nhưng đến lúc nàng đã xem hết một trang sách, chén trà vẫn cạn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thở dài một tiếng, nơi này có người còn thất thần hơn cả nàng.
Tiếng thở dài lại lớn hơn một chút, rốt cuộc kéo được linh hồn bé nhỏ của Thược Dược trở lại. Thược Dược lắp bắp hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?” Khóe mắt liếc thấy chén trà trên bàn trống không, vội bưng ấm trà lên, sờ tay lên thành bình thử nhiệt độ, cảm thấy lạnh, liền ngượng ngùng cười nói: “Nô tỳ đi đổi bình mới.”
Đợi Thược Dược đổi bình trà mới đến, Du Tiểu Vãn cầm chén trà khẽ hớp mấy ngụm. Nàng suy nghĩ một hồi, mới cất tiếng hỏi: “Thược Dược tỷ tỷ mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, có phải là có chuyện gì phiền lòng? Nếu có thì hãy nói cho ta biết, nếu là chuyện mà ta có thể giúp, ta đương nhiên sẽ giúp.”
Thược Dược chần chờ hồi lâu, nghĩ đến mình liện tiếp mấy lần vấp phải trắc trở, không bằng cầu biểu tiểu thư…… Nàng bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu quỳ lại ba cái, mới đỏ mặt nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ có việc, cầu tiểu thư thành toàn.”
“Cứ nói.” Du Tiểu Vãn cúi đầu uống trà, xuyên thấu qua làn hơi nước bốc lên quan sát biểu tình của Thược Dược.
Thược Dược quanh co một lúc lâu, mới nói vào chuyện chính, “Nô tỳ muốn đến…… Muốn đến Thuận Ngũ Đường* hầu hạ, cầu biểu tiểu thư thành toàn.”
* Thuận Ngũ Đường là chỗ ở của Võ thị và Tào Trung Mẫn
Du Tiểu Vãn cười nhạo nói: “Chuyện an bày người làm việc trong phủ tựa hồ không tới phiên biểu tiểu thư ta xen vào, đừng nói chi là ngươi.”
Mặt Thược Dược thoắt một cái trắng bạch, nàng sao có thể không biết việc mình muốn đến hầu hạ ở đâu là không thể tự quyết định. Rồi nàng nghĩ đến, biểu tiểu thư rất được lão thái thái yêu thích, nếu biểu tiểu thư nguyện ý giúp đỡ nàng một phen, hẳn là sẽ không có vấn đề. Nhưng giờ nghe biểu tiểu thư nói lời này, xem ra sẽ không nguyện ý. Nàng vội biểu lộ trung tâm, “Biểu tiểu thư nếu có thể giúp Thược Dược hoàn thành tâm nguyện, Thược Dược nhất định sẽ không quên ân đức của biểu tiểu thư, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Du Tiểu Vãn thản nhiên nhìn Thược Dược, “Tâm nguyện? Đến hầu hạ ở Thuận Ngũ Đường chính là tâm nguyện của ngươi? Ngươi ngay cả nói thẳng cũng không muốn, ta sao có thể giúp ngươi?”
Thược Dược lần này là thật kinh hoảng, hai mắt nhìn lên sắc mặt của biểu tiểu thư, lại liếc nhìn trái phải, thấy trong phòng chỉ có mình và biểu tiểu thư, mới cắn chặt răng, nhắm mắt nói thẳng: “Thược Dược…… Đúng là có tâm tư không nên có, nhưng, Thược Dược là thật lòng, cầu biểu tiểu thư thành toàn.”
Du Tiểu Vãn nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt cơ hồ muốn khóc đi ra của Thược Dược, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Ngươi có biết vì sao trong khoảng thời gian này, chuyện gì cần đến Thuận Ngũ Đường, ta đều cho ngươi đi?”
Thược Dược cả kinh, tim lập tức đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi khôn kể, im lặng nghe Du Tiểu Vãn nói tiếp, “Kỳ thật ta biết trong lòng ngươi muốn cái gì. Ngươi muốn đến Thuận Ngũ Đường là để hầu hạ Võ phu nhân, nếu Võ phu nhân hài lòng, có lẽ ngày nào đó sẽ ban ngươi cho nam tử mà ngươi muốn phụng dưỡng, đúng không?”
Tuy rằng không nói thẳng tên Tào Trung Mẫn ra, nhưng như vậy cũng không khác mấy. Khuôn mặt Thược Dược tái mét, nguyên lai tâm tư của mình đã sớm bị người khác phát giác. Trong phủ này, nha hoàn muốn phụng dưỡng hai vị thiếu gia, thậm chí là Tước gia, không biết có bao nhiêu người, nhưng không ai dám nói chuyện này ra ngoài. Chủ tử nhìn trúng ngươi là phúc khí, nhưng nếu ngươi muốn phụng dưỡng chủ tử thì chính là vọng tưởng.
Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết. Ta vốn cũng có ý muốn thành toàn cho ngươi, nên mới thường bảo ngươi đến Thuận Ngũ Đường. Ta thấy ngươi mỗi lần đến đều dùng đủ biện pháp để có thể ở lâu thêm một lát. Ngươi hôm nay lại cầu đến ta, vậy hẳn là, đại biểu ca đã cự tuyệt ngươi, đúng không?”
Nàng dùng không phải ngữ khí nghi vấn, mà là khẳng định.
Sắc mặt Thược Dược càng thêm trắng, nàng dùng sức cắn môi, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp cầu xin: “Nô tỳ chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc Mẫn thiếu gia, không có tâm tư gì khác. Mẫn thiếu gia không thích nô tỳ cũng sao, chỉ cần nô tỳ có thể ngày ngày nhìn thấy Mẫn thiếu gia là được.”
“Vậy nếu huynh ấy không muốn nhìn thấy ngươi thì sao?” Du Tiểu Vãn nhíu mày, hỏi ra một câu nhẫn tâm khiến khuôn mặt Thược Dược lập tức trắng đến độ không còn chút máu. Thấy vẻ mặt nàng không tin, Du Tiểu Vãn lại thản nhiên nói: “Cuối tháng này, Mẫn biểu ca sau khi kết thúc công việc sẽ tới chỗ ta, bàn giao sổ sách. Ta sẽ giúp ngươi hỏi một câu. Ngươi nên làm gì thì mau làm đi, nếu lại mất hồn mất vía như vậy nữa, ta cũng chỉ có thể trả ngươi lại cho lão thái thái.”
Thược Dược kinh hỉ không thôi, liên tục tạ ơn một hồi mới lui xuống.
Vừa qua khỏi buổi trưa, Tào Trung Mẫn liền mang theo sổ sách tháng này đến bàn giao cho Du Tiểu Vãn, ý cười thập phần rạng rỡ, “Tháng này lại tăng gấp đôi so với tháng trước, lợi nhuận của bảy cửa hàng thu được lên đến hai vạn bảy ngàn lượng. ”
Nói xong, Tào Trung Mẫn mở mấy cuốn sổ thu chi ra, lật đến trang kết toán, chỉ từng mục cho Du Tiểu Vãn xem. Phòng thu chi là do Văn bá chủ quản, Du Tiểu Vãn không có gì lo lắng, chỉ nhìn sơ qua con số này, liền cười khanh khách nói: “Đa tạ biểu ca. Muội thấy, về sau không cần hàng năm mới chia hoa hồng một lần, có thể sửa thành mỗi quý một lần.”
Tào Trung Mẫn đầu năm nay vừa thăng thêm một cấp, được phép vào triều dự thính vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng. Nếu muốn lại thăng cấp, phải qua một kỳ kiểm tra, mà kỳ kiểm tra thăng cấp từ cấp thấp đến cấp trung lại đặc biết khó. Kỳ thi này không chỉ đòi hỏi bản thân có năng lực và sự cố gắng, còn cần phải có quen biết rộng. Võ thị tuy rằng xuất thân từ thương hộ, nhưng huynh đệ trong nhà rất đông, của hồi môn mặc dù không ít, nhưng đều là vàng bạc, không có cửa hàng có thể sinh lợi. Ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này, một chút bạc đó là không đủ dùng, cho nên Du Tiểu Vãn mới đề nghị mỗi quý chia hoa hồng một lần, miễn cho Tào Trung Mẫn phải mở miệng nhờ vả.
Ánh mắt Tào Trung Mẫn chớp chớp, hắn hiểu ý mỉm cười trêu ghẹo: “Cửa hàng là của muội, tất nhiên là do muội quyết định. Ta chỉ cần tận tâm hết sức giúp muội làm việc là được.” Nói vậy là tạ ơn Du Tiểu Vãn giúp đỡ.
Nói chuyện với người thông minh không cần phải quá trực tiếp. Du Tiểu Vãn trầm ngâm một chút, mỉm cười hỏi: “Nghe nói Xảo Như ở chỗ Võ phu nhân sắp xuất giá, Thuận Ngũ Đường có còn đủ người không? Bên chỗ muội dù sao cũng đang dư một người, Thược Dược tỷ tỷ ban đầu là hầu hạ cho lão thái thái, Võ phu nhân nếu thích, muội sẽ để Thược Dược tỷ tỷ đến hầu hạ Võ phu nhân.”
Ý cười trên mặt Tào Trung Mẫn không thay đổi, hắn nâng chén trà lên uống lên mấy ngụm, mới chậm rãi nói: “Trong phòng ta còn có hai đại nha hoàn, có thể phái một người đến hầu hạ mẫu thân, nên cũng không đến nỗi thiếu người. Thược Dược là do lão thái thái đưa cho muội, mẫu thân sao dám giành? Huống hồ, nàng ấy năm nay tựa hồ cũng sắp hai mươi, hẳn là không phù hợp.”
Du Tiểu Vãn nao nao, “Tính ra biểu ca cũng sắp thành thân, trong phòng không cần người hầu hạ sao?”
Nam nhi dòng dõi quý tộc thông thường trước khi thành thân đều đã thu vài nha hoàn ấm giường, miễn cho đêm tân hôn luống cuống tay chân làm trò cười. Bất quá, vận mệnh về sau của những nha hoàn thông phòng này đều bị nắm trong tay của chính thê.
Tào Trung Mẫn năm nay đã hơn hai mươi tuổi, chỉ chớp mắt sẽ tròn hai mươi mốt, nhưng hôn sự lại không có tin tức gì. Trương thị ban đầu là không quan tâm, sau lại vì sợ hắn cướp tước vị của Tào Trung Duệ nên bà đã vắt hết óc chọn cho hắn một nữ hài tử cửa nhỏ nhà nghèo, tuổi cũng không lớn, phải chờ tới khi cập kê mới có thể thành hôn. Đáng tiếc, nữ hài tử đã chết hồi năm ngoái sau một trận dịch bệnh ở kinh thành, hôn sự của Tào Trung Mẫn liền bị bỏ lửng từ đó. Lại thêm hiện tại Tào Trung Mẫn đã có thân phận con trai trưởng, thế nên Trương thị càng thêm “quan tâm” hôn sự của hắn. Bà không phải không chọn người nào, nhưng những người được chọn đều không được lão thái thái và Tước gia hài lòng, mọi chuyện cứ như vậy bị tiếp tục trì hoãn.
Tào Trung Mẫn trầm ngâm một chút, nói: “Không giấu biểu muội, nếu không phải vì nha hoàn làm việc thận trọng hơn gia đinh một chút, mà gia đinh lại không tiện vào trong nội viện hầu hạ, ta thật sự không muốn có bất kì nha hoàn nào vào trong phòng.” Hắn dừng một chút, sợ mình nói không đủ rõ ràng, lại nhấn mạnh: “Người về sau hầu hạ trong phòng ta sẽ chỉ là thê tử của ta. Ta không muốn bên cạnh mình có những kẻ mờ ám.”
Du Tiểu Vãn lộ ra nụ cười sáng rỡ, “Đại biểu tẩu là người có phúc khí.”
Tào Trung Mẫn mỉm cười, lắc lắc đầu: “Đại biểu tẩu của muộn còn không biết ở phương nào đâu! Nhưng mà muội đó, cuối năm sẽ hết thời hạn giữ hiếu, nghe mẫu thân nói, lão thái thái đã bắt đầu…… Ha ha.”
Hai người còn đang trêu ghẹo lẫn nhau, sau bình phong đột nhiên vang lên tiếng động, Du Tiểu Vãn nhíu mày, nhỏ giọng trách mắng: “Ai ở đó, thật không có quy củ!”
Bị nàng mắng một câu, phía sau bình phong truyền ra tiếng phì cười, chỉ lát sau liền có một bóng người mặc áo đỏ toàn thân rực rỡ như lửa bước ra. Duy Phương Đại công chúa cười hì hì nói: “Nguyên lai Vãn Nhi muốn chọn hôn phu sao?”
Duy Phương Đại công chúa vừa dứt lời, Hàn Điềm Nhã cũng xấu hổ đi ra theo.
Tào Trung Mẫn cả kinh, vội đứng dậy định vén áo quỳ xuống vái chào, “Bái kiến Đại công chúa.”
“Được rồi, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim*, ngươi không biết sao?” Duy Phương bất mãn nhìn gã nam nhân lúc nào cũng giữ quy củ này một cái, ngăn trở hắn quỳ xuống.
* Câu này đầy đủ là “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương thân”, tạm dịch là nam nhi dưới gối có vàng ròng, chỉ quỳ trước trời cao và mẹ ruột; ý nói nam nhi không thể tùy tiện gặp chuyện gì cũng quỳ, phải biết giữ giá trị con người mình.
Du Tiểu Vãn bước lên phía trước cúi người thi lễ, “Bái kiến Đại công chúa.” Rồi quay sang mỉm cười hành lễ chào hỏi Hàn Điềm Nhã, “Chào Hàn muội muội.”
Có nữ tử đến đây, Tào Trung Mẫn không tiện ở lại lâu. Hành lễ chào hỏi với Hàn Điềm Nhã, Tào Trung Nhã gật đầu ra dấu với Du Tiểu Vãn xong liền cầm sổ sách rời đi.
Du Tiểu Vãn dẫn hai người ngồi xuống trường kỷ. Duy Phương Đại công chúa sờ thấy giường rất ấm, không khỏi kinh ngạc nói: “Hôm nay mà ngươi còn đốt lò sưởi?”
Du Tiểu Vãn có chút ngượng ngùng, “Thân thể ta không tốt, thể hàn, sợ lãnh.” Lại nhìn về phía Hàn Điềm Nhã, thấy nàng như đang suy nghĩ gì đó, cứ đứng ở cạnh bình phong, khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn có chút đỏ ửng, Du Tiểu Vãn hô: “Điềm Nhã, mau ngồi a.”
Hàn Điềm Nhã vội ngồi xuống, cười nói: “Kỳ thật trong phòng muội cũng đốt chậu than, may mà bây giờ còn chưa đến tháng ba, chứ đến tháng tư vẫn rất lạnh.”
Duy Phương Đại công chúa ha ha cười vỗ vỗ Hàn Điềm Nhã, “Không cần muội nói giúp đâu, giao tình của ta và Vãn Nhi vốn tốt lắm.”
Mặt Hàn Điềm Nhã thoáng ửng hồng một chút, che miệng cười khẽ: “Là muội đa tâm.”
Hàn Điềm Nhã tuy rằng tính tình yên lặng ít nói, nhưng cũng rất sang sảng, có sai liền nhận sai. Tuy chỉ gặp nhau hai lần, tán gẫu cũng không nhiều, nhưng Du Tiểu Vãn lại rất thích nàng. Hàn Điềm Nhã lại ngượng ngùng hỏi, “Đại biểu ca của tỷ gặp tỷ hẳn là có việc, chúng ta bỗng nhiên đến thăm, có quấy rầy hai người bàn bạc công việc không?”
Du Tiểu Vãn cười nói: “Không có việc gì, vừa lúc đã bàn xong rồi.”
Hàn Điềm Nhã đỏ mặt chỉ vào Duy Phương Đại công chúa, nói: “Kỳ thật, chúng ta đã sớm đến, là Đại công chúa nàng…… là nàng ấy nhất quyết không cho thông truyền…… Thật có lỗi.”
Duy Phương Đại công chúa khanh khách cười, nói: “Chúng ta cũng đâu có nghe được chuyện gì quan trọng, cũng chỉ là biểu ca của ngươi không muốn thu nha hoàn thông phòng thôi, có gì to tát đâu. Bất quá, hắn như vậy thật ra khiến ta thuận mắt hơn một chút.”
Hàn Điềm Nhã lại nghiêm túc nói: “Dù không phải chuyện quan trọng, nghe lén cũng không tốt. Huống hồ, Tào công tử chính nhân quân tử như vậy, vì sao Đại công chúa lại thấy không vừa mắt?”
Duy Phương Đại công chúa không có hứng thú nói: “Tên kia quá quy cũ, cứ như khúc gỗ vậy, rất không thú vị.”
Hàn Điềm Nhã biện hộ: “Muội lại cảm thấy Tào công tử tri thư thức lễ*, lúc nãy khi hành lễ, ánh mắt cũng không nhìn loạn, có thể thấy được là con người ngay thẳng, đường hoàng thật sự, không phải là chỉ có quy củ.”
* tri thư thức lễ : người có đọc sách, hiểu lễ nghĩa, nói nôm na là có văn hóa.
Duy Phương Đại công chúa lười tranh cãi với nàng, “Muội cảm thấy hắn như vậy là hiểu lễ nghĩa thì cứ tiếp tục nghĩ vậy đi. Muội có ấn tượng tốt về hắn, ta thì không.” Màu đỏ trên mặt Hàn Điềm Nhã càng lúc càng đậm, rất có xu thế sắp bốc cháy lên.
Du Tiểu Vãn tò mò liếc nhìn Hàn Điềm Nhã một cái, trong lòng thoáng hiểu ra, chẳng lẽ vì nghe được đại biểu ca thổ lộ không muốn thu nha hoàn thông phòng, nên trái tim của tiểu cô nương đã bị đả động? Nàng lại cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Điềm Nhã, bị Hàn Điềm Nhã phát hiện, tiểu cô nương vội cuống quít nâng chén trà lên, gục đầu cẩn thận đánh giá, nghiên cứu hoa văn trên chén trà. Du Tiểu Vãn càng thêm khẳng định, cho dù không phải yêu thích thì cũng là có ấn tượng cực kỳ tốt! Nàng sợ Hàn Điềm Nhã cảm thấy không được tự nhiên, vội chuyển đề tài, hỏi hai vị khách quý: “Sao hôm nay lại đến đây chơi?”
Duy Phương Đại công chúa ném cho nàng một ánh nhìn xem thường, “Gửi thiếp đến mời ngươi đi chơi, ngươi lại nghĩ ra đủ mọi cớ để từ chối, hai chúng ta đành phải tới cửa bắt người. Ngươi mau đổi quần áo đi, đi theo ta và Điềm Nhã đến phủ Nhiếp Chính Vương ngắm hoa.”
Khuôn mặ Du Tiểu Vãn không biết sao thoáng chốc liền đỏ, nàng cố gắng trấn định tìm cớ: “Ta hôm nay……”
Duy Phương Đại công chúa căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, “Đừng tìm cớ nữa, ta đã sớm hỏi nha hoàn của ngươi, biết chắc là ngươi mấy ngày nay rất là rảnh rỗi.”
Chần chờ một lát, Du Tiểu Vãn đành thỏa hiệp, “Được rồi, vừa vặn ta cũng muốn đến thăm Ngô tỷ tỷ.” Không biết người kia có đến đó hay không……
Đợi Du Tiểu Vãn thay quần áo xong, ba người liền lên xe ngựa trực tiếp đến phủ Nhiếp Chính Vương. Vương phi không ở trong phủ, ba người liền đi thẳng đến của Thủy Phong Cảnh Ngô Thứ phi. Duy Phương Đại công chúa là người không thích ngồi yên, lại thêm thân phận của Ngô thứ phi không thể so sánh với nàng, nên càng không hứng thú ở lại lâu, mấy lần nháy mắt ra dấu với Du Tiểu Vãn, muốn nàng đi theo mình đến hoa viên.
Trong hoa viên chỉ sợ có người đang chờ đi? Du Tiểu Vãn lúc này liền cự tuyệt: “Ta ở lại trò chuyện với Ngô tỷ tỷ mấy câu, hai ngươi đi chơi trước đi.”
Nàng không biết trong lòng mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, đêm đó thuận miệng nói ra một câu, nhưng lại khiến Quân Dật Chi thổ lộ. Mới đầu, nàng thực khiếp sợ, khiếp sợ đến độ trong đầu trống rỗng, còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã nhanh như chớp chạy mất, làm cho nàng đến hôm nay vẫn còn mơ hồ, rốt cuộc đêm đó Quân Dật Chi có đến bên cạnh giường của nàng không, có nói ra cái câu chấn động tim nàng không…… May mà có bản « Bách chế phương » ở lại, nếu không, Du Tiểu Vãn thực sự nghĩ đến mình đang nằm mơ.
Nhưng biết mình không phải đang nằm mơ, cũng không có nghĩ nàng có thể thản nhiên đối mặt Quân Dật Chi. Nếu không, Duy Phương Đại công chúa mấy ngày liền đưa bái thiếp đến hẹn nàng đi chơi, nàng đã sớm nhận lời, không cần đợi đến hôm nay. Kỳ thật, đến bây giờ nàng vẫn không biết nên cư xử thế nào mới tốt, nếu…… Nếu lát nữa gặp Quân Dật Chi, hắn hỏi suy nghĩ của nàng, nàng nên trả lời thế nào?
Hắn nói “Lòng ta duyệt nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản”, nàng không phải không cảm động, nhưng…… Nghĩ đến thái độ của Sở Vương phi, nàng ít nhiều có chút lùi bước. Nếu nói nàng hoàn toàn không thèm để ý, đó là chuyện không có khả năng. Mẹ chồng làm khó dễ, sẽ khiến con dâu mới lực bất tòng tâm, toàn thân mỏi mệt. Nếu hắn đứng ở cạnh nàng, nhất định sẽ càng khiến Sở Vương phi phản cảm hơn nữa. Nếu nàng bị ủy khuất, nàng có thể kể hết cho hắn biết, hắn sẽ hết sức trấn an nàng, nhưng đó là mẫu thân của hắn, hắn ngoại trừ trấn an nàng thì còn thể làm gì khác? Nếu quanh năm suốt tháng cứ tiếp tục như vậy, lòng kiên nhẫn của hắn rồi cũng dần dần khô kiệt, đúng không?
“Vãn Nhi, Vãn Nhi, nghĩ cái gì vậy?” Ngô Lệ Quyên gọi vài tiếng, cuối cùng được đáp lại, không khỏi cười nói: “Lần đầu tiên thấy muội có vẻ thẫn thờ không yên như vậy, tiểu cô nương rốt cuộc đã trưởng thành.”
Ngô Lệ Quyên tinh mắt nhìn thấy hai gò má của Du Tiểu Vãn thoáng ửng hồng, càng thêm xác định phỏng đoán trong lòng, biết tiểu cô nương da mặt mỏng, liền không tiếp tục hỏi nàng, mà chuyển sang nhắc đến tiệc mùa xuân vào cuối tháng ba ở phủ Nhiếp Chính Vương, “Đến lúc đó trăm hoa đua nở, canh sắc trong hoa viên sẽ rất đẹp, không hề thua kém phủ Lịch Vương, muội nhất định phải tới, cho dù là đến giúp ta giải buồn cũng được.”
Du Tiểu Vãn hàm hồ ừ một tiếng. Lúc này một vị cung nữ nâng một chiếc khay đi vào, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Ngô Lệ Quyên, “Thỉnh Thứ phi dùng.”
Du Tiểu Vãn thập phần linh mẫn ngửi được mùi dược liệu, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngô tỷ tỷ không được khoẻ sao?”
Ngưu ma ma đứng bên cạnh trả lời thay, “Là thai có chút yếu, lúc trước khi thái thái phu nhân* mang thai thứ phi cũng như vậy, cho nên Vương phi cố ý thỉnh Thái y đến chẩn mạch, ghi một phương thuốc an thai, mỗi ngày đều dùng.”
* Đây là xưng hô chỉ Tiểu Võ thị, mẹ của Ngô Lệ Quyên, em gái của Võ thị , dì ruột của Tào Trung Mẫn.
Du Tiểu Vãn vội nói: “Đưa cho ta ngửi thử vừa chút……. Ta coi như là lâu bệnh thành y, ít nhiều cũng biết được một ít dược lý.”
Cung nữ dâng thuốc hình như có chút bất mãn, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, “Thái y nói qua, thuốc này phải uống lúc còn nóng.”
Ngô Lệ Quyên khẽ cười nói: “Chỉ xem một chút thôi, không sao.” Phất tay bảo Ngưu ma ma cầm chén thuốc đưa cho Du Tiểu Vãn, cười nói: “Phương thuốc lấy từ trong cung, các phi tử mấy đời đều dùng thứ này, dược liệu cũng là do Vương phi đặc biệt phái người đi lấy. Từ khâu nghiệm dược đến hầm dược đều là do vị Mặc Quyết cô nương này tự tay làm, cũng là tự tay nàng đưa tới. Mặc Quyết cô nương là nha hoàn hồi môn của Vương phi, không ai đáng tin hơn nàng ấy.”
Lời này làm cho sắc mặt của Mặc Quyết tốt hơn một chút, nhưng thấy Du Tiểu Vãn vẫn bưng chén thuốc cẩn thận ngửi, còn dùng móng tay ngón út lấy thử một ít thuốc cho vào miệng nếm thử, sắc mặt lại trầm xuống, “Vương phi một lòng ngóng trông thứ phi có thể giúp Vương gia có thêm một vị công tử, quan tâm thứ phi còn nhiều hơn bản thân mình.”
Thuốc này không thành vấn đề.
Du Tiểu Vãn ngước mắt lên cười, đặt chén thuốc trở lại khay, “Vương phi khiêm tốn khoan dung, thế nhân đều hiểu.”
Ngô Lệ Quyên an tâm uống thuốc, Mặc Quyết cúi người hành lễ cáo lui. Đợi trong phòng chỉ còn người một nhà, Ngô Lệ Quyên mới quay sang mỉm cười nhìn Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng nói: “Muội yên tâm, ta rất cẩn thận. Hơn nữa Vương phi cũng thật sự hy vọng ta sinh được con trai.” Nàng nhẹ nhàng vuốt phần bụng đã hơi gồ lên, thanh âm mềm nhẹ như lông ngỗng rơi xuống đất, “Nàng ấy nói, muốn ôm con ta.”
Du Tiểu Vãn không khỏi giật mình, Vương phi muốn ôm con của Ngô thứ phi, điều này đồng nghĩa với việc Ngô thứ phi không thể sống cạnh con của mình, bất quá…… Cũng rất có ích, thậm chí đối với Ngô Lệ Quyên mà nói, ích lợi vượt trội hơn hẳn. Ngô Lệ Quyên không đợi nàng thở dài, liền cười nói: “Đây là phúc khí của đứa nhỏ này, tương lai vào gia phả hoàng gia, sẽ đường hoàng làm con trai trưởng.”
Ngộ Lê Quyên cố ý nói thiếu đi vài, kỳ thật phải là con trai trưởng dòng chính thất mới đúng.
Du Tiểu Vãn thấy nàng nghĩ thoáng như vậy, liền cười nói: “Đúng vậy, huống hồ Thứ phi sẽ luôn là mẹ ruột của đứa nhỏ này, Vương phi rộng lượng, nhất định sẽ không làm khó Thứ phi.” Nói xong vẫn có chút lo lắng, liền cười nói: “Thứ phi để ta bắt mạch một chút có được không?”
Ngô thứ phi vừa cười vừa vươn tay ra, lộ ra cổ tay trắng noãn, “Muội còn có thể bắt mạch được nữa sao?”
Du Tiểu Vãn đặt đầu ngón tay giữa lên cổ tay Ngô Lệ Quyên, vừa nghe mạch vừa đáp: “Biết một chút.” Lắng nghe một hồi, nàng nhíu mày nói, “Thai tượng không được ổn lắm.”
Ngưu ma ma vội nói: “Đại khái là giống thái thái phu nhân.”
Tiểu võ thị cũng là do thai tượng không ổn, lúc mang thai rất vấn vả, cho nên chỉ sinh được một nữ nhi duy nhất là Ngô Lệ Quyên. Người ngoài đều cảm thấy nữ nhi giống mẫu thân là chuyện thực bình thường, nhưng Du Tiểu Vãn lại nhíu mày nói: “Không phải là thân thể của Ngô tiên sinh vốn không tốt sao?”
Nàng cho rằng hơn phân nửa là do sức khỏe Ngô phụ không tốt, nên rốt cuộc chỉ mỗi một nữ nhi. Du Tiểu Vãn liền nói: “Để ta trở về cẩn thận ngẫm lại, có phương thuốc nào tốt hay không.”
Kỳ thật Thái y đã đại phu xuất sắc nhất, Ngô Lệ Quyên cũng không muốn từ chối ý tốt của Du Tiểu Vãn, liền cười nói: “Vậy đa tạ……. A, đúng rồi, mấy ngày trước, ngoại bang đưa tới rất nhiều cống quả, cực kì hiếm lạ, muội mang về một chút để ăn thử đi.”
Du Tiểu Vãn không chối từ, Ngưu ma ma liền mang một chiếc hộp đến, mở ra cho Du Tiểu Vãn xem. Du Tiểu Vãn liền lập tức nhíu mày, “Thứ phi có ăn qua loại trái cây này không?”
Một luồng khói ấm áp mang theo mùi hương có chút ngọt lượn lờ bay ra từ chiếc đỉnh lư hương* bằng đồng xanh khảm thú. Như Yên mặc bộ áo váy dài màu hồng phấn, thắt lưng thắt nơ, bên ngoài khoác một tấm lụa trắng mỏng nhũ đỏ, ngồi ngay ngắn trước cây dao cầm, mắt nhìn về phía vị thiếu niên tuyệt sắc đang thẫn thờ tựa lưng cạnh cửa sổ, tinh thần sớm không biết bay đến phương nào. Như Yên cong cong cái miệng nhỏ nhắn, tràn đầy ủy khuất nói, “Ngài rốt cuộc có muốn nghe Như Yên đánh đàn hay không a? Như Yên đã vì ngài chuẩn bị thật lâu.”
* Cái « đỉnh lư hương » là cái đèn xông hương thời bây giờ, công dụng cũng y như vậy thôi.
Giọng nói của Như Yên rất kiều mỵ, bẩm sinh mang theo chút âm rung, cặp môi đỏ mọng như hoa đào tháng ba nở rộ, lại thêm đôi mắt long lanh đa tình, không hổ là hoa khôi của cả hoa phố này. Đại mỹ nhân Như Yên quả thật có tư chất khiến nam nhân mê mẩn đến mất hồn mất vía. Bộ dáng ủy khuất lại mang theo chút đáng yêu lấy lòng này, nếu đổi thành nam nhân khác nhìn thấy, không biết sẽ đau lòng bao nhiêu, đáng tiếc vị thiếu niên kia lại hoàn toàn không nhìn tới “Mị nhãn” và “Hờn dỗi” của Như Yên, thậm chí còn nhíu cặp mày xinh đẹp, không kiên nhẫn nói, “Thích đàn thì đàn, không thì thôi!”
Đại mỹ nhân Như Yên tuy rằng bị từ chối hết sức phũ phàng, lại không chút buồn bực, trong mắt ngược lại còn dâng lên nồng đậm hứng thú, giảo hoạt hỏi: “Quân Nhị thiếu gia rốt cuộc là làm sao vậy? Ngài ngồi trong phòng ta đã mấy ngày rồi, lại không chịu nhìn ta gì hết, ngài có tâm sự gì sao? Không bằng nói cho ta nghe một chút, có lẽ ta có thể giúp ngài gì đó.”
Lời như vậy, bốn ngày nay, đã nói không biết bao nhiêu lần. Quân Dật Chi chưa bao giờ để ý đến nàng, bất quá hôm nay không thẳng thừng gạt đi như mấy ngày trước, mà là cúi đầu, gõ cây quạt nhè nhẹ vào lòng bàn tay mình, tựa hồ đang suy tư gì đó, rồi hàm hồ lại chần chờ hỏi, “Ừm…… Ngươi…… Ngươi làm sao biết, nữ tử…… Có…… Có…… Thích…… Thích……”
“Thích cái gì? Muốn hỏi cái gì thì lớn tiếng hỏi ra đi.” Đợi một hồi cũng không nghe được phần sau, chỉ có mỗi chữ “thích”, Như Yên bắt đầu sốt ruột, có chút hưng phấn hỏi.
Quân Dật Chi không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không cho Như Yên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ của mình, “Có nam tử thích nàng, nàng có thể thích lại hay không?”
Như Yên vốn có cặp mắt rất lớn, lúc này liền trợn to như chuông đồng, hưng phấn đến độ mồm miệng không rõ, “Thích, thích…… Ngươi thích ai? Ngươi có phải thổ lộ với nàng rồi không?”
Quân Dật Chí buồn bực, người này sao có thể không biết xấu hổ nói thẳng ra như vậy! Đêm đó, hắn đúng là đã thổ lộ với Du Tiểu Vãn. Hắn vốn không phải người ăn nói tùy tiện, nhưng lúc đó vì sợ mẫu phi nói gì đó khiến nàng xa lánh hắn, nên hắn mới nhất thời sốt ruột mở miệng. Vừa nói xong, chính hắn đều thấy hết hồn, lại nhìn lên thấy Du Tiểu Vãn cũng đang ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn còn nhíu mày, hắn lập tức liền làm đào binh, vội vàng trốn đi, rất sợ nghe được từ miệng Du Tiểu Vãn lời mà mình không muốn nghe.
Bất quá, hắn trước khi đi, vẫn bỏ lại một câu, “Ngô thứ phi có chút buồn, nàng nhớ đến thăm.”
Đây có thể nói là lời mời hẹn hò. Khinh công của hắn tốt lắm, ra vào Tào phủ không sợ có người phát giác, nhưng rốt cuộc sẽ gây tổn hại cho khuê danh của nữ tử. Nếu có thể đổi thành một nơi khác, hắn có thể quang minh chính đại gặp nàng, lại không sợ bị người bên ngoài phát giác. Quan hệ giữa hắn cùng với Nhiếp Chính Vương và Vương phi đều thập phần thân cận, có thể ra vào hậu hoa viện của phủ Nhiếp Chính Vương một cách tự do. Tuy nói Vương phi mới là hoàng thẩm thật sự của hắn, còn những người như Trương trắc phi, Ngô thứ phi đều không là gì cả, bất quá, nếu hắn muốn nhận làm người nhà, người ngoài cũng không thể nói cái gì.
Cho nên sau ngày sinh nhật của Du Tiểu Vãn, hắn chỉ thiếu sai người ngày đêm canh giữ cửa hông của Tào phủ, chỉ chờ Du Tiểu Vãn ra phủ, hắn liền tìm cớ đến phủ Nhiếp Chính Vương, lại nhân cơ hội ngắm hoa, thuận đường ngang qua chỗ của Ngô thứ phi, “tình cờ” gặp Vãn Nhi.
Đáng tiếc, đợi suốt bốn ngày, Du Tiểu Vãn đều trốn trong Tào phủ. Hắn không tin nàng không nghe hiểu ý của hắn, đã biết rõ ràng như vậy lại còn tránh mặt hắn, chẳng lẽ là…… Một ý tưởng nảy sinh trong đầu làm cho tâm tình Quân Dật Chi rất không tốt, càng không muốn tiếp tục nghĩ theo chiều hướng này, nhưng lại không cản được bản thân suy nghĩ miên man, cứ nghĩ theo hướng đó mãi. Lại thêm mấy ngày nay, hắn cẩn thận nhớ lại mấy lần ít ỏi hai người gặp nhau, tìm mãi cũng không thấy nàng đối đãi với hắn có chỗi đặc biệt nào. Điều này càng khiến hắn cảm thấy bất an, cho nên hắn mới muốn hỏi Như Yên một câu, nữ nhân có thích nam nhân thổ lộ với mình hay không.
Bất quá, hắn lập tức hối hận. Nhớ tới bản chất con người Như Yên ác liệt đến cỡ nào, lại có quan hệ vô cùng thân mật với tên Hàn Thế Chiêu đó, hắn không dám tiếp tục nói, bằng không, về sau khẳng định lại có thêm nhược điểm bị tên tiểu tử Hàn Thế Chiêu kia nắm trong tay.
Như Yên đã bị hắn gợi lên hứng thú, vòng eo uốn éo, đặt mông ngồi xuống cạnh Quân Dật Chi, hắc hắc cười, nhìn hắn chằm chằm, bắt đầu truy vấn: “Rốt cuộc thích ai vậy? Có phải là vị tiểu cô nương lần trước Thế Chiêu nói không? Nghe nói là rất đẹp, còn đàn rất hay nữa. Kể cho người ta nghe một chút đi, không chừng ta có thể giúp ngươi nghĩ ra biện pháp dỗ dành giai nhân đó nha.”
“Cút đi!” Quân Dật Chi lười vô nghĩa với Như Yên, vung tay đẩy người này ra xa mình một chút, “Thực thối!”
“Thối? Đây chính là Nam Đàn Hương, một hộp một trăm lượng bạc! Ta phải xông hương tận bốn, năm ngày mới làm cho mùi hương này bám lên trên áo.” Như Yên tức giận đứng phắt dậy, liên tục dậm chân, rầm một tiếng mở cửa đi ra……. Đương nhiên, Như Yên cũng không phải thật sự tức giận, mà là đi tìm Hàn Thế Chiêu, cùng hắn thương lượng làm thế nào để bắt Quân Dật Chi khai ra.
Quân Dật Chi rùng mình một cái, bị bộ dáng hờn dỗi của Như Yên làm cho ghê tởm, vội quay đầu nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, khóe mắt lại luôn lưu ý đầu ngõ, hy vọng có thể nhìn thấy người hầu của Sở Vương phủ đến báo tin. Tâm tư hắn không ngừng chuyển động, hay là mình…… Không nên ngồi chờ như vậy?
Bên trong Tào phủ, Mặc Ngọc Cư, Du Tiểu Vãn đang cầm một quyển sách trong tay, ngồi thẫn thờ hồi lâu, rốt cuộc tỉnh lại, thấy chén trà trên bàn đã cạn, liền vươn ngón trỏ nhẹ nhàng gõ hai tiếng. Vốn nên có người lập tức lại đây thêm trà, nhưng đến lúc nàng đã xem hết một trang sách, chén trà vẫn cạn. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thở dài một tiếng, nơi này có người còn thất thần hơn cả nàng.
Tiếng thở dài lại lớn hơn một chút, rốt cuộc kéo được linh hồn bé nhỏ của Thược Dược trở lại. Thược Dược lắp bắp hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?” Khóe mắt liếc thấy chén trà trên bàn trống không, vội bưng ấm trà lên, sờ tay lên thành bình thử nhiệt độ, cảm thấy lạnh, liền ngượng ngùng cười nói: “Nô tỳ đi đổi bình mới.”
Đợi Thược Dược đổi bình trà mới đến, Du Tiểu Vãn cầm chén trà khẽ hớp mấy ngụm. Nàng suy nghĩ một hồi, mới cất tiếng hỏi: “Thược Dược tỷ tỷ mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, có phải là có chuyện gì phiền lòng? Nếu có thì hãy nói cho ta biết, nếu là chuyện mà ta có thể giúp, ta đương nhiên sẽ giúp.”
Thược Dược chần chờ hồi lâu, nghĩ đến mình liện tiếp mấy lần vấp phải trắc trở, không bằng cầu biểu tiểu thư…… Nàng bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu quỳ lại ba cái, mới đỏ mặt nói: “Nô tỳ…… Nô tỳ có việc, cầu tiểu thư thành toàn.”
“Cứ nói.” Du Tiểu Vãn cúi đầu uống trà, xuyên thấu qua làn hơi nước bốc lên quan sát biểu tình của Thược Dược.
Thược Dược quanh co một lúc lâu, mới nói vào chuyện chính, “Nô tỳ muốn đến…… Muốn đến Thuận Ngũ Đường* hầu hạ, cầu biểu tiểu thư thành toàn.”
* Thuận Ngũ Đường là chỗ ở của Võ thị và Tào Trung Mẫn
Du Tiểu Vãn cười nhạo nói: “Chuyện an bày người làm việc trong phủ tựa hồ không tới phiên biểu tiểu thư ta xen vào, đừng nói chi là ngươi.”
Mặt Thược Dược thoắt một cái trắng bạch, nàng sao có thể không biết việc mình muốn đến hầu hạ ở đâu là không thể tự quyết định. Rồi nàng nghĩ đến, biểu tiểu thư rất được lão thái thái yêu thích, nếu biểu tiểu thư nguyện ý giúp đỡ nàng một phen, hẳn là sẽ không có vấn đề. Nhưng giờ nghe biểu tiểu thư nói lời này, xem ra sẽ không nguyện ý. Nàng vội biểu lộ trung tâm, “Biểu tiểu thư nếu có thể giúp Thược Dược hoàn thành tâm nguyện, Thược Dược nhất định sẽ không quên ân đức của biểu tiểu thư, ngày sau nhất định sẽ báo đáp.”
Du Tiểu Vãn thản nhiên nhìn Thược Dược, “Tâm nguyện? Đến hầu hạ ở Thuận Ngũ Đường chính là tâm nguyện của ngươi? Ngươi ngay cả nói thẳng cũng không muốn, ta sao có thể giúp ngươi?”
Thược Dược lần này là thật kinh hoảng, hai mắt nhìn lên sắc mặt của biểu tiểu thư, lại liếc nhìn trái phải, thấy trong phòng chỉ có mình và biểu tiểu thư, mới cắn chặt răng, nhắm mắt nói thẳng: “Thược Dược…… Đúng là có tâm tư không nên có, nhưng, Thược Dược là thật lòng, cầu biểu tiểu thư thành toàn.”
Du Tiểu Vãn nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt cơ hồ muốn khóc đi ra của Thược Dược, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Ngươi có biết vì sao trong khoảng thời gian này, chuyện gì cần đến Thuận Ngũ Đường, ta đều cho ngươi đi?”
Thược Dược cả kinh, tim lập tức đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một cỗ mong đợi khôn kể, im lặng nghe Du Tiểu Vãn nói tiếp, “Kỳ thật ta biết trong lòng ngươi muốn cái gì. Ngươi muốn đến Thuận Ngũ Đường là để hầu hạ Võ phu nhân, nếu Võ phu nhân hài lòng, có lẽ ngày nào đó sẽ ban ngươi cho nam tử mà ngươi muốn phụng dưỡng, đúng không?”
Tuy rằng không nói thẳng tên Tào Trung Mẫn ra, nhưng như vậy cũng không khác mấy. Khuôn mặt Thược Dược tái mét, nguyên lai tâm tư của mình đã sớm bị người khác phát giác. Trong phủ này, nha hoàn muốn phụng dưỡng hai vị thiếu gia, thậm chí là Tước gia, không biết có bao nhiêu người, nhưng không ai dám nói chuyện này ra ngoài. Chủ tử nhìn trúng ngươi là phúc khí, nhưng nếu ngươi muốn phụng dưỡng chủ tử thì chính là vọng tưởng.
Du Tiểu Vãn lắc lắc đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết. Ta vốn cũng có ý muốn thành toàn cho ngươi, nên mới thường bảo ngươi đến Thuận Ngũ Đường. Ta thấy ngươi mỗi lần đến đều dùng đủ biện pháp để có thể ở lâu thêm một lát. Ngươi hôm nay lại cầu đến ta, vậy hẳn là, đại biểu ca đã cự tuyệt ngươi, đúng không?”
Nàng dùng không phải ngữ khí nghi vấn, mà là khẳng định.
Sắc mặt Thược Dược càng thêm trắng, nàng dùng sức cắn môi, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp cầu xin: “Nô tỳ chỉ muốn được ở bên cạnh chăm sóc Mẫn thiếu gia, không có tâm tư gì khác. Mẫn thiếu gia không thích nô tỳ cũng sao, chỉ cần nô tỳ có thể ngày ngày nhìn thấy Mẫn thiếu gia là được.”
“Vậy nếu huynh ấy không muốn nhìn thấy ngươi thì sao?” Du Tiểu Vãn nhíu mày, hỏi ra một câu nhẫn tâm khiến khuôn mặt Thược Dược lập tức trắng đến độ không còn chút máu. Thấy vẻ mặt nàng không tin, Du Tiểu Vãn lại thản nhiên nói: “Cuối tháng này, Mẫn biểu ca sau khi kết thúc công việc sẽ tới chỗ ta, bàn giao sổ sách. Ta sẽ giúp ngươi hỏi một câu. Ngươi nên làm gì thì mau làm đi, nếu lại mất hồn mất vía như vậy nữa, ta cũng chỉ có thể trả ngươi lại cho lão thái thái.”
Thược Dược kinh hỉ không thôi, liên tục tạ ơn một hồi mới lui xuống.
Vừa qua khỏi buổi trưa, Tào Trung Mẫn liền mang theo sổ sách tháng này đến bàn giao cho Du Tiểu Vãn, ý cười thập phần rạng rỡ, “Tháng này lại tăng gấp đôi so với tháng trước, lợi nhuận của bảy cửa hàng thu được lên đến hai vạn bảy ngàn lượng. ”
Nói xong, Tào Trung Mẫn mở mấy cuốn sổ thu chi ra, lật đến trang kết toán, chỉ từng mục cho Du Tiểu Vãn xem. Phòng thu chi là do Văn bá chủ quản, Du Tiểu Vãn không có gì lo lắng, chỉ nhìn sơ qua con số này, liền cười khanh khách nói: “Đa tạ biểu ca. Muội thấy, về sau không cần hàng năm mới chia hoa hồng một lần, có thể sửa thành mỗi quý một lần.”
Tào Trung Mẫn đầu năm nay vừa thăng thêm một cấp, được phép vào triều dự thính vào ngày mùng một và mười lăm hàng tháng. Nếu muốn lại thăng cấp, phải qua một kỳ kiểm tra, mà kỳ kiểm tra thăng cấp từ cấp thấp đến cấp trung lại đặc biết khó. Kỳ thi này không chỉ đòi hỏi bản thân có năng lực và sự cố gắng, còn cần phải có quen biết rộng. Võ thị tuy rằng xuất thân từ thương hộ, nhưng huynh đệ trong nhà rất đông, của hồi môn mặc dù không ít, nhưng đều là vàng bạc, không có cửa hàng có thể sinh lợi. Ở nơi kinh thành tấc đất tấc vàng này, một chút bạc đó là không đủ dùng, cho nên Du Tiểu Vãn mới đề nghị mỗi quý chia hoa hồng một lần, miễn cho Tào Trung Mẫn phải mở miệng nhờ vả.
Ánh mắt Tào Trung Mẫn chớp chớp, hắn hiểu ý mỉm cười trêu ghẹo: “Cửa hàng là của muội, tất nhiên là do muội quyết định. Ta chỉ cần tận tâm hết sức giúp muội làm việc là được.” Nói vậy là tạ ơn Du Tiểu Vãn giúp đỡ.
Nói chuyện với người thông minh không cần phải quá trực tiếp. Du Tiểu Vãn trầm ngâm một chút, mỉm cười hỏi: “Nghe nói Xảo Như ở chỗ Võ phu nhân sắp xuất giá, Thuận Ngũ Đường có còn đủ người không? Bên chỗ muội dù sao cũng đang dư một người, Thược Dược tỷ tỷ ban đầu là hầu hạ cho lão thái thái, Võ phu nhân nếu thích, muội sẽ để Thược Dược tỷ tỷ đến hầu hạ Võ phu nhân.”
Ý cười trên mặt Tào Trung Mẫn không thay đổi, hắn nâng chén trà lên uống lên mấy ngụm, mới chậm rãi nói: “Trong phòng ta còn có hai đại nha hoàn, có thể phái một người đến hầu hạ mẫu thân, nên cũng không đến nỗi thiếu người. Thược Dược là do lão thái thái đưa cho muội, mẫu thân sao dám giành? Huống hồ, nàng ấy năm nay tựa hồ cũng sắp hai mươi, hẳn là không phù hợp.”
Du Tiểu Vãn nao nao, “Tính ra biểu ca cũng sắp thành thân, trong phòng không cần người hầu hạ sao?”
Nam nhi dòng dõi quý tộc thông thường trước khi thành thân đều đã thu vài nha hoàn ấm giường, miễn cho đêm tân hôn luống cuống tay chân làm trò cười. Bất quá, vận mệnh về sau của những nha hoàn thông phòng này đều bị nắm trong tay của chính thê.
Tào Trung Mẫn năm nay đã hơn hai mươi tuổi, chỉ chớp mắt sẽ tròn hai mươi mốt, nhưng hôn sự lại không có tin tức gì. Trương thị ban đầu là không quan tâm, sau lại vì sợ hắn cướp tước vị của Tào Trung Duệ nên bà đã vắt hết óc chọn cho hắn một nữ hài tử cửa nhỏ nhà nghèo, tuổi cũng không lớn, phải chờ tới khi cập kê mới có thể thành hôn. Đáng tiếc, nữ hài tử đã chết hồi năm ngoái sau một trận dịch bệnh ở kinh thành, hôn sự của Tào Trung Mẫn liền bị bỏ lửng từ đó. Lại thêm hiện tại Tào Trung Mẫn đã có thân phận con trai trưởng, thế nên Trương thị càng thêm “quan tâm” hôn sự của hắn. Bà không phải không chọn người nào, nhưng những người được chọn đều không được lão thái thái và Tước gia hài lòng, mọi chuyện cứ như vậy bị tiếp tục trì hoãn.
Tào Trung Mẫn trầm ngâm một chút, nói: “Không giấu biểu muội, nếu không phải vì nha hoàn làm việc thận trọng hơn gia đinh một chút, mà gia đinh lại không tiện vào trong nội viện hầu hạ, ta thật sự không muốn có bất kì nha hoàn nào vào trong phòng.” Hắn dừng một chút, sợ mình nói không đủ rõ ràng, lại nhấn mạnh: “Người về sau hầu hạ trong phòng ta sẽ chỉ là thê tử của ta. Ta không muốn bên cạnh mình có những kẻ mờ ám.”
Du Tiểu Vãn lộ ra nụ cười sáng rỡ, “Đại biểu tẩu là người có phúc khí.”
Tào Trung Mẫn mỉm cười, lắc lắc đầu: “Đại biểu tẩu của muộn còn không biết ở phương nào đâu! Nhưng mà muội đó, cuối năm sẽ hết thời hạn giữ hiếu, nghe mẫu thân nói, lão thái thái đã bắt đầu…… Ha ha.”
Hai người còn đang trêu ghẹo lẫn nhau, sau bình phong đột nhiên vang lên tiếng động, Du Tiểu Vãn nhíu mày, nhỏ giọng trách mắng: “Ai ở đó, thật không có quy củ!”
Bị nàng mắng một câu, phía sau bình phong truyền ra tiếng phì cười, chỉ lát sau liền có một bóng người mặc áo đỏ toàn thân rực rỡ như lửa bước ra. Duy Phương Đại công chúa cười hì hì nói: “Nguyên lai Vãn Nhi muốn chọn hôn phu sao?”
Duy Phương Đại công chúa vừa dứt lời, Hàn Điềm Nhã cũng xấu hổ đi ra theo.
Tào Trung Mẫn cả kinh, vội đứng dậy định vén áo quỳ xuống vái chào, “Bái kiến Đại công chúa.”
“Được rồi, nam nhi tất hạ hữu hoàng kim*, ngươi không biết sao?” Duy Phương bất mãn nhìn gã nam nhân lúc nào cũng giữ quy củ này một cái, ngăn trở hắn quỳ xuống.
* Câu này đầy đủ là “Nam nhi tất hạ hữu hoàng kim, chích quỵ thương thiên hòa nương thân”, tạm dịch là nam nhi dưới gối có vàng ròng, chỉ quỳ trước trời cao và mẹ ruột; ý nói nam nhi không thể tùy tiện gặp chuyện gì cũng quỳ, phải biết giữ giá trị con người mình.
Du Tiểu Vãn bước lên phía trước cúi người thi lễ, “Bái kiến Đại công chúa.” Rồi quay sang mỉm cười hành lễ chào hỏi Hàn Điềm Nhã, “Chào Hàn muội muội.”
Có nữ tử đến đây, Tào Trung Mẫn không tiện ở lại lâu. Hành lễ chào hỏi với Hàn Điềm Nhã, Tào Trung Nhã gật đầu ra dấu với Du Tiểu Vãn xong liền cầm sổ sách rời đi.
Du Tiểu Vãn dẫn hai người ngồi xuống trường kỷ. Duy Phương Đại công chúa sờ thấy giường rất ấm, không khỏi kinh ngạc nói: “Hôm nay mà ngươi còn đốt lò sưởi?”
Du Tiểu Vãn có chút ngượng ngùng, “Thân thể ta không tốt, thể hàn, sợ lãnh.” Lại nhìn về phía Hàn Điềm Nhã, thấy nàng như đang suy nghĩ gì đó, cứ đứng ở cạnh bình phong, khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn có chút đỏ ửng, Du Tiểu Vãn hô: “Điềm Nhã, mau ngồi a.”
Hàn Điềm Nhã vội ngồi xuống, cười nói: “Kỳ thật trong phòng muội cũng đốt chậu than, may mà bây giờ còn chưa đến tháng ba, chứ đến tháng tư vẫn rất lạnh.”
Duy Phương Đại công chúa ha ha cười vỗ vỗ Hàn Điềm Nhã, “Không cần muội nói giúp đâu, giao tình của ta và Vãn Nhi vốn tốt lắm.”
Mặt Hàn Điềm Nhã thoáng ửng hồng một chút, che miệng cười khẽ: “Là muội đa tâm.”
Hàn Điềm Nhã tuy rằng tính tình yên lặng ít nói, nhưng cũng rất sang sảng, có sai liền nhận sai. Tuy chỉ gặp nhau hai lần, tán gẫu cũng không nhiều, nhưng Du Tiểu Vãn lại rất thích nàng. Hàn Điềm Nhã lại ngượng ngùng hỏi, “Đại biểu ca của tỷ gặp tỷ hẳn là có việc, chúng ta bỗng nhiên đến thăm, có quấy rầy hai người bàn bạc công việc không?”
Du Tiểu Vãn cười nói: “Không có việc gì, vừa lúc đã bàn xong rồi.”
Hàn Điềm Nhã đỏ mặt chỉ vào Duy Phương Đại công chúa, nói: “Kỳ thật, chúng ta đã sớm đến, là Đại công chúa nàng…… là nàng ấy nhất quyết không cho thông truyền…… Thật có lỗi.”
Duy Phương Đại công chúa khanh khách cười, nói: “Chúng ta cũng đâu có nghe được chuyện gì quan trọng, cũng chỉ là biểu ca của ngươi không muốn thu nha hoàn thông phòng thôi, có gì to tát đâu. Bất quá, hắn như vậy thật ra khiến ta thuận mắt hơn một chút.”
Hàn Điềm Nhã lại nghiêm túc nói: “Dù không phải chuyện quan trọng, nghe lén cũng không tốt. Huống hồ, Tào công tử chính nhân quân tử như vậy, vì sao Đại công chúa lại thấy không vừa mắt?”
Duy Phương Đại công chúa không có hứng thú nói: “Tên kia quá quy cũ, cứ như khúc gỗ vậy, rất không thú vị.”
Hàn Điềm Nhã biện hộ: “Muội lại cảm thấy Tào công tử tri thư thức lễ*, lúc nãy khi hành lễ, ánh mắt cũng không nhìn loạn, có thể thấy được là con người ngay thẳng, đường hoàng thật sự, không phải là chỉ có quy củ.”
* tri thư thức lễ : người có đọc sách, hiểu lễ nghĩa, nói nôm na là có văn hóa.
Duy Phương Đại công chúa lười tranh cãi với nàng, “Muội cảm thấy hắn như vậy là hiểu lễ nghĩa thì cứ tiếp tục nghĩ vậy đi. Muội có ấn tượng tốt về hắn, ta thì không.” Màu đỏ trên mặt Hàn Điềm Nhã càng lúc càng đậm, rất có xu thế sắp bốc cháy lên.
Du Tiểu Vãn tò mò liếc nhìn Hàn Điềm Nhã một cái, trong lòng thoáng hiểu ra, chẳng lẽ vì nghe được đại biểu ca thổ lộ không muốn thu nha hoàn thông phòng, nên trái tim của tiểu cô nương đã bị đả động? Nàng lại cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Điềm Nhã, bị Hàn Điềm Nhã phát hiện, tiểu cô nương vội cuống quít nâng chén trà lên, gục đầu cẩn thận đánh giá, nghiên cứu hoa văn trên chén trà. Du Tiểu Vãn càng thêm khẳng định, cho dù không phải yêu thích thì cũng là có ấn tượng cực kỳ tốt! Nàng sợ Hàn Điềm Nhã cảm thấy không được tự nhiên, vội chuyển đề tài, hỏi hai vị khách quý: “Sao hôm nay lại đến đây chơi?”
Duy Phương Đại công chúa ném cho nàng một ánh nhìn xem thường, “Gửi thiếp đến mời ngươi đi chơi, ngươi lại nghĩ ra đủ mọi cớ để từ chối, hai chúng ta đành phải tới cửa bắt người. Ngươi mau đổi quần áo đi, đi theo ta và Điềm Nhã đến phủ Nhiếp Chính Vương ngắm hoa.”
Khuôn mặ Du Tiểu Vãn không biết sao thoáng chốc liền đỏ, nàng cố gắng trấn định tìm cớ: “Ta hôm nay……”
Duy Phương Đại công chúa căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, “Đừng tìm cớ nữa, ta đã sớm hỏi nha hoàn của ngươi, biết chắc là ngươi mấy ngày nay rất là rảnh rỗi.”
Chần chờ một lát, Du Tiểu Vãn đành thỏa hiệp, “Được rồi, vừa vặn ta cũng muốn đến thăm Ngô tỷ tỷ.” Không biết người kia có đến đó hay không……
Đợi Du Tiểu Vãn thay quần áo xong, ba người liền lên xe ngựa trực tiếp đến phủ Nhiếp Chính Vương. Vương phi không ở trong phủ, ba người liền đi thẳng đến của Thủy Phong Cảnh Ngô Thứ phi. Duy Phương Đại công chúa là người không thích ngồi yên, lại thêm thân phận của Ngô thứ phi không thể so sánh với nàng, nên càng không hứng thú ở lại lâu, mấy lần nháy mắt ra dấu với Du Tiểu Vãn, muốn nàng đi theo mình đến hoa viên.
Trong hoa viên chỉ sợ có người đang chờ đi? Du Tiểu Vãn lúc này liền cự tuyệt: “Ta ở lại trò chuyện với Ngô tỷ tỷ mấy câu, hai ngươi đi chơi trước đi.”
Nàng không biết trong lòng mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, đêm đó thuận miệng nói ra một câu, nhưng lại khiến Quân Dật Chi thổ lộ. Mới đầu, nàng thực khiếp sợ, khiếp sợ đến độ trong đầu trống rỗng, còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã nhanh như chớp chạy mất, làm cho nàng đến hôm nay vẫn còn mơ hồ, rốt cuộc đêm đó Quân Dật Chi có đến bên cạnh giường của nàng không, có nói ra cái câu chấn động tim nàng không…… May mà có bản « Bách chế phương » ở lại, nếu không, Du Tiểu Vãn thực sự nghĩ đến mình đang nằm mơ.
Nhưng biết mình không phải đang nằm mơ, cũng không có nghĩ nàng có thể thản nhiên đối mặt Quân Dật Chi. Nếu không, Duy Phương Đại công chúa mấy ngày liền đưa bái thiếp đến hẹn nàng đi chơi, nàng đã sớm nhận lời, không cần đợi đến hôm nay. Kỳ thật, đến bây giờ nàng vẫn không biết nên cư xử thế nào mới tốt, nếu…… Nếu lát nữa gặp Quân Dật Chi, hắn hỏi suy nghĩ của nàng, nàng nên trả lời thế nào?
Hắn nói “Lòng ta duyệt nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản”, nàng không phải không cảm động, nhưng…… Nghĩ đến thái độ của Sở Vương phi, nàng ít nhiều có chút lùi bước. Nếu nói nàng hoàn toàn không thèm để ý, đó là chuyện không có khả năng. Mẹ chồng làm khó dễ, sẽ khiến con dâu mới lực bất tòng tâm, toàn thân mỏi mệt. Nếu hắn đứng ở cạnh nàng, nhất định sẽ càng khiến Sở Vương phi phản cảm hơn nữa. Nếu nàng bị ủy khuất, nàng có thể kể hết cho hắn biết, hắn sẽ hết sức trấn an nàng, nhưng đó là mẫu thân của hắn, hắn ngoại trừ trấn an nàng thì còn thể làm gì khác? Nếu quanh năm suốt tháng cứ tiếp tục như vậy, lòng kiên nhẫn của hắn rồi cũng dần dần khô kiệt, đúng không?
“Vãn Nhi, Vãn Nhi, nghĩ cái gì vậy?” Ngô Lệ Quyên gọi vài tiếng, cuối cùng được đáp lại, không khỏi cười nói: “Lần đầu tiên thấy muội có vẻ thẫn thờ không yên như vậy, tiểu cô nương rốt cuộc đã trưởng thành.”
Ngô Lệ Quyên tinh mắt nhìn thấy hai gò má của Du Tiểu Vãn thoáng ửng hồng, càng thêm xác định phỏng đoán trong lòng, biết tiểu cô nương da mặt mỏng, liền không tiếp tục hỏi nàng, mà chuyển sang nhắc đến tiệc mùa xuân vào cuối tháng ba ở phủ Nhiếp Chính Vương, “Đến lúc đó trăm hoa đua nở, canh sắc trong hoa viên sẽ rất đẹp, không hề thua kém phủ Lịch Vương, muội nhất định phải tới, cho dù là đến giúp ta giải buồn cũng được.”
Du Tiểu Vãn hàm hồ ừ một tiếng. Lúc này một vị cung nữ nâng một chiếc khay đi vào, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Ngô Lệ Quyên, “Thỉnh Thứ phi dùng.”
Du Tiểu Vãn thập phần linh mẫn ngửi được mùi dược liệu, không khỏi quan tâm hỏi: “Ngô tỷ tỷ không được khoẻ sao?”
Ngưu ma ma đứng bên cạnh trả lời thay, “Là thai có chút yếu, lúc trước khi thái thái phu nhân* mang thai thứ phi cũng như vậy, cho nên Vương phi cố ý thỉnh Thái y đến chẩn mạch, ghi một phương thuốc an thai, mỗi ngày đều dùng.”
* Đây là xưng hô chỉ Tiểu Võ thị, mẹ của Ngô Lệ Quyên, em gái của Võ thị , dì ruột của Tào Trung Mẫn.
Du Tiểu Vãn vội nói: “Đưa cho ta ngửi thử vừa chút……. Ta coi như là lâu bệnh thành y, ít nhiều cũng biết được một ít dược lý.”
Cung nữ dâng thuốc hình như có chút bất mãn, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu, “Thái y nói qua, thuốc này phải uống lúc còn nóng.”
Ngô Lệ Quyên khẽ cười nói: “Chỉ xem một chút thôi, không sao.” Phất tay bảo Ngưu ma ma cầm chén thuốc đưa cho Du Tiểu Vãn, cười nói: “Phương thuốc lấy từ trong cung, các phi tử mấy đời đều dùng thứ này, dược liệu cũng là do Vương phi đặc biệt phái người đi lấy. Từ khâu nghiệm dược đến hầm dược đều là do vị Mặc Quyết cô nương này tự tay làm, cũng là tự tay nàng đưa tới. Mặc Quyết cô nương là nha hoàn hồi môn của Vương phi, không ai đáng tin hơn nàng ấy.”
Lời này làm cho sắc mặt của Mặc Quyết tốt hơn một chút, nhưng thấy Du Tiểu Vãn vẫn bưng chén thuốc cẩn thận ngửi, còn dùng móng tay ngón út lấy thử một ít thuốc cho vào miệng nếm thử, sắc mặt lại trầm xuống, “Vương phi một lòng ngóng trông thứ phi có thể giúp Vương gia có thêm một vị công tử, quan tâm thứ phi còn nhiều hơn bản thân mình.”
Thuốc này không thành vấn đề.
Du Tiểu Vãn ngước mắt lên cười, đặt chén thuốc trở lại khay, “Vương phi khiêm tốn khoan dung, thế nhân đều hiểu.”
Ngô Lệ Quyên an tâm uống thuốc, Mặc Quyết cúi người hành lễ cáo lui. Đợi trong phòng chỉ còn người một nhà, Ngô Lệ Quyên mới quay sang mỉm cười nhìn Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng nói: “Muội yên tâm, ta rất cẩn thận. Hơn nữa Vương phi cũng thật sự hy vọng ta sinh được con trai.” Nàng nhẹ nhàng vuốt phần bụng đã hơi gồ lên, thanh âm mềm nhẹ như lông ngỗng rơi xuống đất, “Nàng ấy nói, muốn ôm con ta.”
Du Tiểu Vãn không khỏi giật mình, Vương phi muốn ôm con của Ngô thứ phi, điều này đồng nghĩa với việc Ngô thứ phi không thể sống cạnh con của mình, bất quá…… Cũng rất có ích, thậm chí đối với Ngô Lệ Quyên mà nói, ích lợi vượt trội hơn hẳn. Ngô Lệ Quyên không đợi nàng thở dài, liền cười nói: “Đây là phúc khí của đứa nhỏ này, tương lai vào gia phả hoàng gia, sẽ đường hoàng làm con trai trưởng.”
Ngộ Lê Quyên cố ý nói thiếu đi vài, kỳ thật phải là con trai trưởng dòng chính thất mới đúng.
Du Tiểu Vãn thấy nàng nghĩ thoáng như vậy, liền cười nói: “Đúng vậy, huống hồ Thứ phi sẽ luôn là mẹ ruột của đứa nhỏ này, Vương phi rộng lượng, nhất định sẽ không làm khó Thứ phi.” Nói xong vẫn có chút lo lắng, liền cười nói: “Thứ phi để ta bắt mạch một chút có được không?”
Ngô thứ phi vừa cười vừa vươn tay ra, lộ ra cổ tay trắng noãn, “Muội còn có thể bắt mạch được nữa sao?”
Du Tiểu Vãn đặt đầu ngón tay giữa lên cổ tay Ngô Lệ Quyên, vừa nghe mạch vừa đáp: “Biết một chút.” Lắng nghe một hồi, nàng nhíu mày nói, “Thai tượng không được ổn lắm.”
Ngưu ma ma vội nói: “Đại khái là giống thái thái phu nhân.”
Tiểu võ thị cũng là do thai tượng không ổn, lúc mang thai rất vấn vả, cho nên chỉ sinh được một nữ nhi duy nhất là Ngô Lệ Quyên. Người ngoài đều cảm thấy nữ nhi giống mẫu thân là chuyện thực bình thường, nhưng Du Tiểu Vãn lại nhíu mày nói: “Không phải là thân thể của Ngô tiên sinh vốn không tốt sao?”
Nàng cho rằng hơn phân nửa là do sức khỏe Ngô phụ không tốt, nên rốt cuộc chỉ mỗi một nữ nhi. Du Tiểu Vãn liền nói: “Để ta trở về cẩn thận ngẫm lại, có phương thuốc nào tốt hay không.”
Kỳ thật Thái y đã đại phu xuất sắc nhất, Ngô Lệ Quyên cũng không muốn từ chối ý tốt của Du Tiểu Vãn, liền cười nói: “Vậy đa tạ……. A, đúng rồi, mấy ngày trước, ngoại bang đưa tới rất nhiều cống quả, cực kì hiếm lạ, muội mang về một chút để ăn thử đi.”
Du Tiểu Vãn không chối từ, Ngưu ma ma liền mang một chiếc hộp đến, mở ra cho Du Tiểu Vãn xem. Du Tiểu Vãn liền lập tức nhíu mày, “Thứ phi có ăn qua loại trái cây này không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.