Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan
Chương 51: TRƯƠNG THỊ CHƯA TỪ BỎ Ý ĐỊNH
Hạm Tiếu
06/06/2017
Trương thị sẵng giọng la lên, dùng ánh
mắt hung ác đảo qua từng mặt người trong phòng: Ngọc di nương run như
cầy sấy, Thạch di nương bình tĩnh kèm theo một chút kinh ngạc, Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã có vẻ lòng đầy căm phẫn, Võ di nương và Tào Trung
Mẫn cúi nửa đầu, căn bản không thấy rõ biểu tình, còn Du Tiểu Vãn thì
vừa kinh ngạc vừa có một chút thân thiết. Rõ ràng quan hệ giữa hai người đã là thủy hỏa bất dung, nàng còn thiết nhìn mình như vậy thân, Trương
thị thực cảm thấy hàm răng ngứa.
Ánh mắt chuyển hướng sang lão thái thái và Tào Tước gia, Trương thị nháy mắt điều chỉnh biểu tình trên mặt, bi bi thương thương nói: “Thỉnh lão thái thái, Tước gia minh xét, ta là bị người ta hãm hại, nếu Cỏ Linh Chi thật sự là ta trộm, ta nào dám lớn mật yêu cầu điều tra như vậy? Cho dù muốn điều tra, chẳng lẽ ta không biết giấu ra ngoài phủ rồi mới chất vấn việc này sao?”
Tào Thanh Nho uy nghiêm đồng ý nói: “Nói cũng phải, không có ai lại ngu xuẩn như vậy, phu nhân hãy yên tâm……”
Tào Thanh Nho nói đến một nửa, một tiếng “cốp” vang lên, đột ngột ngắt lời hắn. Là lão thái thái đặt mạnh chén trà xuống chiếc bàn nhỏ cạnh chỗ ngồi của mình. Tào lão thái thái xưa nay cử chỉ đoan chính, vạn cạn không có khả năng đặt chén trà xuống còn tạo ra tiếng vang lớn như vậy, nhất định là có lời muốn nói, Tào Thanh Nho vội ngậm miệng, cung kính thỉnh giáo, “Mẫu thân có gì dạy bảo?”
Thấy con kính cẩn nghe theo như vậy, Tào lão thái thái lộ ra nụ cười thỏa mãn, hòa ái nói: “Không có dạy bảo cái gì, chỉ là muốn hỏi con dâu một câu, con dâu nói con là bị người ta hãm hại, vậy là ai hãm hại con, con có nghĩ ra người nào không?”
Trương thị hận không thể nói thẳng là Võ di nương, nhưng bà cũng biết nói như vậy rất không ổn, hơn nữa bà là chính thất, phải có sự khoan dung độ lượng cùng khí độ của một chính thất. Bà liền ra vẻ suy tư một lát, mới chậm rãi nói: “Kẻ gây ra chuyện này sắt hẳn là kẻ trộm Cỏ Linh Chi. Chuyện mất trộm là hôm nay bỗng nhiên phát hiện, người này trở tay không kịp, nghe nói sắp lục soát, sợ bị chúng ta bắt lấy, mới nghĩ ra hạ sách này, muốn giá họa cho con.”
Lão thái thái nghe vậy, cười khẽ, “Nhưng mà, Tào quản gia không phải đã chặn lại tất cả mọi người trong hậu viện của từng tiểu viện rồi đó sao? Là ai có bản lĩnh như vậy, có thể đem Cỏ Linh Chi giấu vào trong phòng phu nhân? Chẳng lẽ là Tào quản gia giúp sao?
Tào quản gia nghe vậy cũng không kinh hoảng, chỉ bất đắc dĩ nói: “Lão thái thái thực biết trêu ghẹo.”
Võ di nương lấy tay áo che miệng, cười khẽ nói: “Không phải lão thái thái trêu ghẹo, là phu nhân biết trêu ghẹo nhân……. Nếu là ở trong phòng người khác tìm ra Cỏ Linh Chi, người kia nhất định là nội tặc, nhưng giờ là tìm ra ở trong phòng phu nhân, liền không có nửa điểm can hệ đến phu nhân.”
Trương thị giận dữ, ả tiện tì này! Trước kia ả nào dám nói chuyện với mình như vậy, hiện tại bất quá là có một chất nữ sắp gả vào vương phủ, lão thái thái muốn nâng ả làm bình thê mà thôi, vậy mà đã kiêu ngạo như vậy!
Trương thị và Tào Thanh Nho đã thành thân hơn hai mươi năm, thập phần hiểu biết ý thích của trượng phu, biết hắn thích nhất là nữ tử nhu nhược đáng thương, nên bị nói vậy cũng không vội cãi chày cãi cối, chỉ bi phẫn liếc nhìn Võ di nương một cái, hốc mắt đỏ lên, từng viên nước mắt liền chậm rãi chảy ra.
Tào Thanh Nho quả nhiên đặt lòng thiên vị Trương thị, khẽ nhíu mày nói: “Võ di nương, ngươi nói cái gì vậy?”
Lời nói không tính nặng, nhưng ngữ khí rất nghiêm khắc, sắc mặt Võ di nương không chút biến đổi, chỉ cúi đầu khẽ nói, “Thỉnh Tước gia bớt giận, thiếp thân chỉ là muốn đùa một chút.”
Tào Thanh Nho nhíu mày nói: “Vui đùa nào có thể nói bừa?”
Võ di nương đã quen phục thấp làm thiếp, hôm nay lại nói chuyện có ý đâm thọt như vậy cũng là có nguyên nhân. Một là đã biết âm mưu của Trương thị, nếu Trương thị thực hiện được, tỷ muội mình và Ngô Lệ Quyên đều chỉ có một con đường chết, hơn nữa, Tước gia cũng có thể vì vậy mà chán ghét Mẫn Nhi, cho nên nàng căm thù Trương thị đến tận xương tuỷ. Hai là lúc nãy Tào Trung Mẫn không ngừng nháy mắt ra dấu với bà, ném ra ánh mắt kinh hoàng cầu cứu, muốn đến ngồi gần bà để thương nghị một chút, nhưng bị Trương thị canh gắt gao, hai mẹ con không có cách nào đi nói chuyện riêng. Nhưng bà và con tâm ý tương thông, đã đoán không sai biệt lắm nguyên do bên trong, tất nhiên là lạnh cả người. Mãi đến khi nghe Tào quản gia bẩm báo nói phát hiện Cỏ Linh Chi ở trong phòng Trương thị, hai mẹ con đều vô cùng kinh hỉ, đương nhiên phải đem tội danh này gắn lên đầu Trương thị.
Bởi vậy, khi bà phát giác lão thái thái tựa hồ không quá tín nhiệm Trương thị, trong lúc nhất thời cấp bách, mới nói lỡ miệng, đúng ra, với thân phận tiểu thiếp như bà, quả là có chút đi quá giới hạn.
Trương thị ẩn hàm đắc ý liếc nhìn Võ di nương một cái, vẻ mặt cùng ngữ khí lại tỏ ra ẩn nhẫn, đáng thương, “Tước gia bớt giận, ta biết Võ di nương chỉ là có chút mệt mỏi, hy vọng mau chóng tìm ra kẻ trộm, có thể về phòng nghỉ ngơi mà thôi, không phải cố ý nhằm vào ta.”
Mặt mày Tào Thanh Nho càng thêm nhăn nhó, mơ hồ tức giận, “Gấp cái gì? Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy định tội lên đầu phu nhân?”
Võ di nương hoảng hốt, vội rời ghế, quỳ úp mặt xuống, “Thiếp thân không có ý này!”
Tào Thanh Nho nói: “Vậy câm miệng!”
Võ di nương vội vàng đáp vâng. Tào Trung Mẫn không đành lòng nhìn di nương chịu chỉ trích, thân là con lại không thể bác bỏ phụ thân, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm dưới chân, hai đấm siết chặt trong tay áo.
Tào lão thái thái không tiện ngắt lời con giáo huấn thiếp thất ở trước mặt mọi người, đợi hắn nói xong, mới chậm rãi nói: “Đúng là phải điều tra rõ sàng, vậy ấn theo quy củ đi. Cỏ Linh Chi là được tìm thấy trong phòng của phu nhân, phải từ phu nhân đến chứng minh không phải mình làm. Lúc nãy, con nói thứ này không coi là chứng cớ, vậy con hãy nghĩ xem trong số những người ra vào trong viện của mình hôm nay, có người nào có khả năng giá họa cho con hay không. Cũng như lời con nói, sự việc xảy ra đột ngột, kẻ phải giá họa cho con, cũng chỉ có thể là làm vào ngày hôm nay.”
Bởi vì trong khi Tào quản gia triệu tập gã sai vặt ở ngoại viện, các ma ma quản sự ở các viện đã đến báo cáo tình hình ra vào ở từng viện. Ở Nhã Ngũ Đường, chỉ có Trương thị và Khúc ma ma là giữa chừng trở về. Các nha hoàn trong viện, thì ngoại trừ Tử Nhi và Bích Nhi đi theo Trương thị ra ngoài, những người khác chỉ có hai bà tử là đến phòng bếp lấy cơm. Cho nên “những người ra vào viện hôm nay”, không ai là có thể giá họa.
Trương thị vừa nghe liền nghẹn lời, nguyên bản nghĩ sẽ dùng bất cứ giá nào nói là Võ di nương, nay thế nào cũng nói không nên lời, bởi vì lão thái thái đã phá sạch con đường của bà. Trong lòng bà thầm mắng lão thái thái mấy ngàn lần, trên mặt lại bày ra bộ dạng vừa ủy khuất vừa bi thương, hai mắt đẫm lệ tội nghiệp nhìn Tước gia, nức nở nói: “Lão thái thái, Tước gia, ta thật sự là không biết là ai làm, nếu là ta, Trương Uyển, trộm Cỏ Linh Chi, ta xin thề bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được.”
Lão thái thái nghe thấy, khẽ hừ một tiếng, “Nếu là ở trong phòng người khác tìm ra Cỏ Linh Chi, cũng thề thốt như vậy một phen, chẳng lẽ cũng liền trong sạch sao?”
Trương thị không biết nói gì để phản bác, thân là con dâu cũng không thể phản bác lời bà bà nói, chỉ có thể nhược nhược nói một câu “Con dâu thật sự là oan uổng ”, sau đó dùng khăn tay che miệng thút tha thút thít khóc.
Tào Trung Nhã lúc này cũng nghe ra, lão thái thái căn bản là không tin mẫu thân mình, nàng vội đứng dậy, thật sâu cúi người, “Tổ mẫu thỉnh bớt giận, Nhã Nhi tin tưởng không phải là mẫu thân làm. Mẫu thân đã quản lý hậu trạch nhiều năm như vậy, nếu muốn bạc thì còn nhiều biện pháp, việc gì phải ăn trộm đồ trong nhà? Huống hồ Nhã Nhi nghe nói, ở trên công đường, mọi việc phải có quan lão gia tra án và thẩm án. Quan lão gia trong nhà chúng ta chính là lão thái thái, Nhã Nhi cầu lão thái thái thẩm vấn rõ ràng, trả mẫu thân một cái công đạo.”
Tào Trung Duệ cũng đứng dậy, cúi người nói, “Thỉnh lão thái thái, phụ thân, nghe Duệ Nhi một lời, việc này thật sự kỳ quái, xác thực phải điều tra rõ ràng. Mẫu thân hôm nay cả ngày đều ở Duyên Niên Cư tiếp khách, làm sao có thể biết trong viện đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lão thái thái cơ trí, ngài nhất định có thể điều tra ra.”
Lão thái thái tuy rằng không hài lòng Trương thị, nhưng thấy biểu hiện của hai đứa cháu như vậy, cũng thực vừa lòng. Vẻ mặt cung kính, ngữ khí thành khẩn, khi luận sự vừa chứng tỏ trí tuệ lại vừa thể hiện lòng hiếu thuận với Trương thị. Bất luận thế nào, những đứa nhỏ này đều tốt hơn nhiều so với những đứa con bất hiếu, những đứa cháu hỗn hào với ông bà. Chính là chuyện này không liên quan gì đến chuyện của Trương thị. Bà quả thật rất nghi ngờ, cứ cảm thấy Trương thị là cố tình gây hấn với Võ di nương, cho nên mới dồn Trương thị vào đường cùng như vậy, nhưng hai đứa cháu đều nói lấy lòng bà như vậy, làm cho bà có cảm giác đâm lao phải theo lao……
Ở Tào gia, lão thái thái là trưởng bối, bà không lên tiếng, người ngoài cũng không biết phải làm gì tiếp theo, trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Du Tiểu Vãn nhìn Tào Trung Duệ lại nhìn Tào Trung Nhã, người khiến nàng giật mình nhất là Tào Trung Nhã, cư nhiên có thể nói ra những câu ngầm ám chỉ như vậy, thật sự là sĩ cách xa ba ngày, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Bất quá, muốn giải ưu cho Trương thị sao, còn chưa đủ khả năng!
Du Tiểu Vãn ý bảo Đỗ Quyên bưng khay trà đến chỗ mình, bưng lên một tách, dâng lên trước mặt lão thái thái, mềm nhẹ cười nói: “Lão thái thái uống trước trà.” Sau khi lão thái thái tiếp nhận trà, nàng lại bưng lên một tách, thướt tha đi đến trước mặt Trương thị, “Xin mợ đừng quá bi thương, chỉ cần là ngài oan uổng, lão thái thái và cậu nhất định sẽ trả cho ngài một lời công đạo.”
Hai mắt nàng trong suốt thấy đáy, ngập tràn quan tâm và an ủi, vẻ mặt chân thành không chút giả tạo, nhưng bộ dạng này vào trong mắt Trương thị lại khiến lưng bà phát lạnh, cúi hạ lông mi né tránh ánh mắt của nàng, tức tối đến khí huyết bốc lên. Cái gì mà nói chỉ cần là ta oan uổng? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chứng minh ta không phải oan uổng!
Trương thị thật sự không nặn ra nước mắt nổi nữa, thuận thế lau khóe mắt, tiếp nhận chén trà, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Hảo hài tử.”
Du Tiểu Vãn ôn nhu cười nói: “Để Vãn Nhi đỡ mợ ngồi xuống.” Nói xong thật sự đỡ lấy cánh tay Trương thị, đưa bà ngồi xuống ghế, thế này mới quay sang vén áo cúi người trước lão thái thái và cậu một cái, mỉm cười nói: “Không biết Vãn Nhi có thể nói vài câu?”
Lão thái thái cười nói: “Vãn Nhi cứ việc nói.” Tào Thanh Nho cũng nói: “Có lời gì hay, nói đến nghe một chút.”
Du Tiểu Vãn nói cảm tạ, rồi dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương thị, “Vãn Nhi tin tưởng Cỏ Linh Chi này không phải đặt ở trong phòng mợ.”
Trương thị nghe vậy, trong lòng buông lỏng, chợt trái tim bị đề lên, nha đầu kia sao lại nói chuyện giúp mình?
Lại nghe Du Tiểu Vãn nói: “Nếu muốn điều tra kẻ trộm là ai, Vãn Nhi cảm thấy, nên bắt đầu điều tra từ ngọn nguồn.”
Nàng xoay người, nhìn về phía Vương tẩu tử. Vương tẩu tử còn đang quỳ trong sảnh, cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt xinh đẹp của Du Tiểu Vãn trong suốt đến thấy đáy, không biết vì sao bỗng u ám lên, lại sáng kinh người. Đôi mắt này như có thể nhìn thấu lòng người, khiến bà không khỏi cả người run lên, vội vàng cúi đầu.
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ nói tiếp: “Lúc nãy, mợ và Võ di nương đều đã tra sổ sách, Cỏ Linh Chi đúng là không có ai lĩnh dùng, nhưng quả thật đã biến mất ở trong kho hàng, mà Vương tẩu tử luôn nói không có người khả nghi nào ra vào kho hàng, như vậy, hiềm nghi lớn nhất chính là Vương tẩu tử. Lẽ ra, điều phải làm là đánh bà bằng roi, đánh tới khi bà khai ra mới thôi.”
Vương tẩu tử là gia sinh tử của Tào phủ gia, quản kho hàng đã được nhiều năm, bà bà còn là vú nuôi của Tào Tước gia, xem như là một người có thể tin. Lão thái thái, một là, có ý nể mặt bà bà của Vương tẩu tử, hai là, cảm thấy thực tin tưởng bà, nghĩ rằng vật phẩm bị mất chỉ là do bà thất trách, nên không cố ý thẩm tra bà.
Nhưng Du Tiểu Vãn không phải là người của Tào gia, không có ấn tượng thâm căn cố đế gì với những hạ nhân ở đây. Vừa rồi khi Vương tẩu tử đáp lời, ánh mắt né tránh, vừa thấy chính là có vấn đề. Nàng đương nhiên không tin Vương tẩu tử, nên lúc này cố ý kéo đầu muối về lại phía bà.
Vương tẩu tử vốn là dựa theo chỉ thị của Trương thị, trước nói quanh co qua loa tắc trách, ấp a ấp úng nói nhớ không rõ, chỉ chờ lão thái thái lại nghiêm khắc truy vấn một lần nữa, bà mới nói ra tên của người nào đó. Nhưng rốt ruộc lão thái thái lại không chịu hỏi, hại lời khai của bà đã đến bên miệng rồi lại không phun ra được, hiện tại vừa nghe Du Tiểu Vãn muốn trực tiếp đánh bằng roi, liền hoảng hốt khóc lên.
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ nói: “Vương tẩu tử chớ khóc, lão thái thái và cậu đều là người nhân từ, sẽ không thật sự đánh bà, bất quá bà nói bà nhớ không rõ mấy tháng nay đã có những ai ra vào kho hàng, như vậy thì không tốt lắm, thế này sẽ khiến lão thái thái và Tước gia không thể điều tra rõ chân tướng. Vừa vặn, Vãn Nhi gần đây có nghiên cứu một phương pháp châm cứu, biết được một huyệt vị, sau khi đâm kim vào, có thể làm đầu óc người ta cực kỳ sáng suốt, có lẽ có thể giúp Vương tẩu tử nhớ ra đã có ai từng ra vào kho hàng.”
Lão thái thái nghe vậy, hai mắt sáng lên, “Thực sự thần kỳ như vậy sao?”
Du Tiểu Vãn ôn nhu cười, “Vãn Nhi là đọc ở trong sách, không có sai, bất quá, sẽ hơi đau một chút.”
Lão thái thái liền nói: “Vậy con mau thử đi.”
Trương thị vốn định nói “Con không phải đại phu, vạn nhất đâm sai lầm thì làm sao bây giờ”, hiện tại đành phải để Du Tiểu Vãn đâm bừa. Bà âm thầm nháy mắt ra dấu với Vương tẩu tử, muốn bà dù chỉ thấy đau một chút cũng phải lớn tiếng tru lên.
Cảnh tưởng sóng mắt qua lại này không thể tránh được ánh mắt sắc bén của Du Tiểu Vãn. Nếu nói nguyên lai chỉ là đoán Vương tẩu tử bị Trương thị thu mua, hiện tại chính là chắc chắc. Như vậy cũng tốt, khi xuống tay sẽ không cần cố kỵ nặng nhẹ, Du Tiểu Vãn vừa tiếp nhận ngân châm từ tay Sơ Tuyết, vừa thầm nghĩ.
Thất trách cũng phải bị đánh bản tử, chịu đau một chút là khó tránh khỏi. Vương tẩu tử đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng khi Du Tiểu Vãn đâm ngân châm vào huyệt vị sau gáy, bà vẫn đau đến độ muốn thét chói tai, muốn cào tường, muốn giết người, nhưng, trong nháy mắt, bà hoảng sợ phát hiện, mình kêu không ra tiếng, thậm chí cả miệng cũng không mở ra được. Mỗi một khối cơ bắp trên người bà đều đau đến run rẩy, nhưng lại run rất nhỏ, có áo bông thật dày bên ngoài nên nửa phần run cũng không nhìn thấy. Bà chỉ có dùng ánh mắt cầu cứu nhìn phu nhân, đáng tiếc Trương thị không cách nào lĩnh hội ý tứ của bà. Bởi vì sắc mặt của bà vẫn như thường, cơ mặt cũng không cứng ngắc, chỉ là cặp mắt hí có mở to hơn so với bình thường vài phần, tạo thành biểu tình giống như khi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hai mắt sáng lên.
Lão thái thái và Tào Thanh Nho đều vuốt cằm mỉm cười, “Xem ra thật là có hiệu nghiệm.”
Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn dùng tay xoay đuôi ngân châm, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoắn một vòng, làm Vương tẩu tử đau đến ngũ tạng lục phủ đều thắt lại thành một khối, khổ nỗi vẫn không thể phát ra nửa điểm thanh âm. Mãi đến khi cảm thấy cơn đau đã quá mức chịu đựng, mới nghe được giọng nói mềm nhẹ của Du Tiểu Vãn, “Đã nghĩ ra cái gì chưa?”
“Nghĩ, nghĩ ra rồi!” Vương tẩu tử bỗng nhiên phát giác mình có thể nói, vội vàng đáp.
Du Tiểu Vãn nhanh chóng thu châm, mỉm cười nhìn Vương tẩu tử: “Vậy thỉnh Vương tẩu tử nói cho lão thái thái biết, bà đã nhớ ra người nào?”
Khi nàng cười, cặp mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết quyến rũ, ánh mắt như tràn ánh sáng mềm ngọt, lóng la lóng lánh, khiến người ta vừa thấy liền kìm lòng không đậu mỉm cười theo. Nhưng ánh mắt Vương tẩu tử chỉ nhìn thấy bàn tay xinh đẹp như được điêu khắc từ ngọc, trắng hơn cả tuyết kia, nhất là cây châm vừa dài vừa mãnh đang nằm trên bàn tay đó. Du Tiểu Vãn đang dùng một khối vải da nhẹ nhàng chà lau, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bỗng thốt ra một câu khiến Vương tẩu tử kinh hãi đảm chiến, “Vương tẩu tử nếu vẫn chưa nhớ ra ai, ta còn có thể giúp bà châm cứu một chút.”
“Không, không dám làm phiền biểu tiểu thư.” Vương tẩu tử vội nặn ra khuôn mặt cười, gấp gáp nói: “Nô tỳ nhớ rõ Xảo Ấn cô nương từng đến tìm quá nô tỳ, không phải vì đến lĩnh đồ, chính là đến trò chuyện với nô tỳ.”
Võ di nương trừng lớn mắt, quát: “Nói hươu nói vượn!” Vội xoay người trần tình với lão thái thái và Tào Tước gia, “Xảo Ấn và Xảo Như đều không đi đâu xa thiếp thân, thiếp thân vì lo sự vụ trong phủ mà cơ hồ bận cả một ngày, các nàng không có thời gian đi tìm Vương tẩu tử.”
Trương thị nhẹ nhàng thở dài, “Muội muội, ta biết muội có ý duy hộ người bên cạnh mình, nhưng cũng phải suy nghĩ trước một chút xem người đó có đáng giá cho muội duy hộ hay không. Có khi nào muội bảo Xảo Ấn đi làm chuyện gì đó, rồi nàng ta đi một chuyến mất cả buổi?”
Đây là có ý nhận định là Xảo Ấn làm. Nếu là Xảo Ấn làm, Võ di nương nhất định không thoát được quan hệ. Du Tiểu Vãn cười nhẹ, ý bảo Võ di nương an tâm chớ gấp, rồi quay sang hỏi Vương tẩu tử: “Có nhớ rõ là hàn huyên cái gì? Chuyện xảy ra vào ngày nào, là khi nào?” Lại mỉm cười nói, “Nếu nhất thời nghĩ không ra, ta có thể giúp đâm một châm nữa.”
Nhiều vấn đề như vậy? Vương tẩu tử hoảng, lại bị lời nói của Du Tiểu Vãn làm cho hoảng sợ, vội lấy lòng cười nói: “Không cần, nô tỳ đã nhớ rồi, là…… Là ngày hai mươi chín tháng trước…… Lúc buổi trưa.”
Ngày mùng một tháng này là ngày Ngô Lệ Quyên trúng cử, trong phủ không ngừng có khách đến thăm, nhưng tháng trước thì rất nhàn, buổi trưa mỗi ngày lại là giờ các chủ tử nhóm nghỉ trưa, cho nên đây là lúc bọn nha hoàn rảnh rỗi nhất. Vương tẩu tử đại khái là suy đoán dựa theo hai phương diện này, đáng tiếc…… Du Tiểu Vãn cong môi cười, không cần nàng nói chuyện, Võ di nương liền cười lạnh nói: “Trí nhớ của Vương tẩu tử trí thật kém. Trước buổi trưa vào ngày hai mươi chín tháng trước là thời điểm phu nhân bị bệnh, ta lâm thời tiếp nhận nội vụ trong phủ, chính ta lúc đó thân thể cũng không thoải mái, Xảo Ấn và Xảo Như vẫn theo giúp ta sửa sang lại phần sổ sách mà phu nhân chưa tính xong, làm việc thẳng đến đêm, ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, làm sao có thể đi tìm ngươi nói chuyện phiếm? Chuyện này, các ma ma quản sự trong phủ đều có thể làm chứng, cũng có ghi lại trong sổ phát và thu mộc bài*. Huống hồ, khố phòng là nơi quan trọng, ta cho tới bây giờ đều ước thúc hai người các nàng, không có việc gì thì không cần đến.”
* Ý này nghĩa là thế này: Khi muốn lĩnh đồ ăn ở nhà bếp, hai nha hoàn của Võ di nương phải được phát mộc bài, sau đó cầm mộc bài đến nhà bếp, nhà bếp sẽ thu mộc bài để ghi vào sổ – như vậy mới chắc ăn là nha hoàn này lấy đồ ăn cho chủ tử chứ ko phải để ăn riêng. Nếu trong sổ không ghi lại việc này, nghĩa là hôm đó hai nha hoàn này không đi đâu cả. Cả hai đã không ra khỏi viện, cũng không đến phòng bếp, thì sao có thể đến kho hàng?
Thần sắc Vương tẩu tử có chút bối rối, vội bổ sung nói, “A, là nô tỳ nhớ lầm, là ngày hai mươi tám tháng trước.” Ngày này là lúc phu nhân còn quản sổ sách, Xảo Ấn hẳn là không có việc gì?
Trương thị lạnh nhạt nói: “Nhất thời nhớ lầm cũng là chuyện thường.” Vừa giận vừa hận Vương tẩu tử, chỉ cần nói là cuối tháng được rồi, nhớ không rõ ngày cụ thể thì có làm sao? Lúc trước vì sợ nói ngày cụ thể mà bị lộ nên mới không định ngày.
Võ di nương tức giận đến độ hừ mạnh một tiếng, không tiện phản bác, chỉ có thể nói thầm một câu: “Ai biết là nhớ lầm hay là nói bậy.”
Du Tiểu Vãn ý bảo Võ di nương đừng nóng vội, lại mỉm cười nhìn về phía Vương tẩu tử, “Kho hàng rất quan trọng, mỗi ngày đều có vài người đến lấy vật phẩm. Nếu là có người rảnh rỗi đến, còn là đến tìm ma ma quản sự, như vậy, chắc chắn sẽ có người khác nhìn thấy. Có nói dối hay không, chỉ cần hỏi liền biết.” Nói rồi quay sang đề nghị với lão thái thái: “Chỉ cần gọi những bà tử được nhận mộc bài* đến lấy hàng vào ngày hai mươi tám, tách ra từng người để thẩm vấn, chắc chắn sẽ rõ ngay.”
* Ý này nghĩa là thế này: vì kho hàng là nơi giữ đồ quan trọng, nên những người muốn đến lấy đồ trong kho hàng phải được giao mộc bài của người giữ sổ chính (là Trương thị hoặc Võ di nương). Có mộc bài thì mới được lấy hàng, tên của những người này cũng sẽ được ghi lại trong sổ của kho hàng. Vì thế, tên của những người đến kho hàng nhận hàng vào mỗi ngày đều được ghi lại.
Lão thái thái vuốt cằm nói: “Tào quản gia đi làm đi.”
Sắc mặt Vương tẩu tử và Trương thị đều trắng xoát.
Không bao lâu sau, Tào quản gia liền quay lại, nói, “Không ai thấy Xảo Ấn cô nương đến kho hàng, chỉ có hôm nay, Xảo Như cô nương có cầm mộc bài tới lấy vật phẩm.”
Lão thái thái nãy giờ luôn chưa tỏ thái độ, bỗng nhiên biến đổi thần sắc, nghiêm khắc quát hỏi, “Vương tẩu tử, ta nể tình cả nhà người đều là người lâu năm ở trong phủ, nên vừa rồi không dụng hình với ngươi, xem ra thế nào cũng phải đánh ngươi bằng bản tử, ngươi mới nguyện nói thật! Người tới, đem nàng, con trai và con gái nàng cùng đưa ra ngoài, mỗi người đánh ba mươi đại bản.”
Du Tiểu Vãn âm thầm kinh ngạc, mẫu thân nào mà chẳng thương con, chiêu này của lão thái thái thật độc, so với đánh Vương tẩu tử còn lợi hại hơn nhiều.
Vương tẩu tử quả nhiên hoảng, khóc cầu lão thái thái tha thứ, nói không liên quan đến con mình. Lão thái thái ngồi bất động trên ghế, bà chỉ phải quay sang quỳ đến trước mặt phu nhân, “Phu nhân cứu cứu ta……”
Trương thị sợ hãi đến suýt nhảy dựng, sắc mặt cực kì mất tự nhiên, dựng thẳng mày trách mắng: “Còn không mau kéo điêu nô này xuống đánh bằng roi!”
Thạch Lựu lúc này cũng nhìn ra chút manh mối, nàng xưa nay luôn cân nhắc nhân tâm tư, biết lão thái thái là nghi phu nhân, mà Võ di nương lại có một chất nữ đã bay lên cành cao làm phượng hoàng…… Nàng cơ hồ là lập tức quyết định đứng về phía Võ di nương, di nương chẳng phải là nên giúp di nương sao?
Vì thế Thạch Lựu che miệng, cười khẽ nói: “Vương tẩu tử chớ lung tung cầu người, ngươi lúc này cầu đến trước mặt phu nhân, người không biết còn tưởng rằng lời nói dối vừa rồi là do phu nhân dạy ngươi nói đó a.”
Huyết sắc trên mặt Trương thị liền biến mất, không dám tùy ý nói tiếp, chỉ có thể thầm mắng “Tiện tì” vô số lần trong lòng.
Lão thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, bà lúc này đã có thể khẳng định mọi chuyện là do Trương thị giở trò, chỉ chờ Trương thị không chịu nổi, nói lỡ ra câu gì đó.
Trương thị thật sự là gấp đến độ không nhịn nổi, ngày đó thấy trong sổ sách có Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ, cộng thêm biết đây là hai nguyên liệu chính để làm món ăn yêu thích của Tấn Vương phi, cho nên mới cùng Trương phu nhân thương lượng kế này. Những thứ đó là do bà bảo Vương tẩu tử lấy ra, cũng đã sớm xử lý, làm sao có thể tìm ra ba nhánh Cỏ Linh Chi trong phòng mình?
Trương thị đảo mắt vài vòng trên mặt từng người, dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn, một ý niệm nhoáng lên trong đầu, trong lòng thầm kinh hãi, chỉ có nàng, chỉ có nàng đã biến mất một đoạn thời gian trước mắt mình, tuy nói là đi tịnh phòng, nhưng ai biết nàng có phải có cách khác bảo người khác làm việc này?
Hận ý bùng lên! Trương thị gắt gao siết chặt nắm tay, nghe ngoài sân vọng vào tiếng bản tử đánh vào da thịt bốp bốp, còn có tiếng khóc tiểu hài tử. Bà đã cho Vương tẩu tử một hứa hẹn, chỉ sợ cũng không ngăn được một mẫu thân đau lòng…… Cắn chặt răng, Trương thị làm ra bộ dáng khó xử, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, Tào gia chúng ta thi lễ gia truyền, Vương tẩu tử phạm vào sai, đúng là nên phạt, nhưng đánh đứa nhỏ bằng bản tử, e không được ổn lắm.”
Lão thái thái ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, “Con cái của nàng ta cũng là nô tài của Tào gia chúng ta, từ nhỏ học chút quy củ cũng tốt.”
Đang nói, ngoài viện tĩnh lặng xuống, tưởng là Vương tẩu tử đã nhận tội, trái tim Trương thị như bị kéo lên tận cổ họng. Không bao lâu sau, Tào quản gia tiến vào, nói: “Hồi bẩm lão thái thái, Tước gia, Vương tẩu tử đã khai, là do nàng trộm, Tùng Vụ đã bán, Cỏ Linh Chi chưa bán ra, bà sợ sự tình bị bại lộ, mới giấu vào trong phòng phu nhân, tưởng rằng các chủ tử thấy vật đã tìm về được sẽ không lại truy cứu.”
Trương thị nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói ra một tràng đau thương chỉ trích Vương tẩu tử cô phụ sự tín nhiệm của lão thái thái. Một mình bà ra sức nói hồi lâu, chỉ có Ngọc di nương và Tào Trung Trinh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, lão thái thái chỉ ngồi yên thổi trà, không nói một lời.
Đợi Trương thị chột dạ ngậm miệng, lão thái thái mới buông chén trà xuống, thản nhiên nói: “Tìm được đồ ăn trộm, vậy coi như xong. Cả nhà Vương tẩu tử cũng đã làm cho Tào gia chúng ta vài thập niên, dù sao cũng phải nên nhớ đến chút tình cũ, lại đánh thêm năm mươi đại bản, cả nhà phạt đến thôn trang ở Mạc Hà.”
Tào quản gia lĩnh mệnh đi xuống, lão thái thái quay sang nhìn về phía Trương thị, nói: “Bất quá, con dâu a, những người ở trong viện của con làm việc kiểu gì vậy? Một người sống lớn như vậy đi vào rồi đi ra, còn vào tận trong phòng của con, cư nhiên không một ai nhìn thấy. Ta nghĩ, hay là do con ngày thường quá mức nhân từ, làm cho bọn họ đều lười biếng cả ra? Loại nô tài đáng chết này, phủ chúng ta không nuôi nổi a! Người nào nên bán thì bán cả đi, hoặc là phái đến thôn trang ở Mạc Hà. Nếu là hạ nhân hồi môn của con dâu, thì khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt, lại đánh bốn mươi bản tử. Tào quản gia, ngày mai hãy đi mua vài người mới đến, hảo hảo dạy dỗ, rồi đưa vào viện của phu nhân. Thời gian này, tạm thời dùng trước vài người trong viện của ta đi.”
Thế này không phải là muốn rửa sạch người trong viện của ta sao? Trương thị thầm hận, vội ăn nói khép nép: “Lão thái thái giáo huấn thật đúng, là con dâu quản thúc vô phương, con dâu về sau nhất định sẽ quản nghiêm hơn, tuyệt không nuông chiều. Cho nên, con dâu xin được cầu tình, cầu lão thái thái giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ lần này……”
Lão thái thái nhàn nhạt nói: “Con dâu à, vậy là con chưa biết rồi, những nô tài này là gia sinh tử mấy đời của Tào gia chúng ta, đã thành những kẻ giảo hoạt, nếu đã dạy không tốt, thì cứ đuổi đi mới tốt. Chờ Tào quản gia mua về người mới, con hãy nhớ quản cho tốt là được.” Đây là nói cho Trương thị, người bị bán là người của Tào gia, ngươi không tư cách ngăn đón.
Trương thị đành phải nháy mắt ra dấu cho con và nữ nhi. Tào Trung Duệ nhận thì có nhận được, lại không biết mẫu thân rốt cuộc là muốn thế nào, hắn là một nam tử, tâm tư không ở trong hậu viện, đương nhiên không rõ những con cong vòng vòng trong chuyện này. Tào Trung Nhã thì biết, cũng làm nũng dây dưa một hồi, nhưng chủ ý của lão thái thái đã định, kiên quyết không thay đổi.
Tào quản gia hạ thấp người lĩnh mệnh, việc này xem như là ván đã đóng thuyền. Tào Thanh Nho kỳ thật cũng muốn cầu tình giúp phu nhân, nhưng đây là chuyện trong hậu viện, vốn là lão thái thái nên quản, nên lời nói dù đã đến miệng hắn cũng không nói ra được, cứ thế bỏ lỡ thời cơ.
Du Tiểu Vãn âm thầm bội phục lão thái thái, Trương thị làm chủ mẫu đã hơn hai mươi năm, chỉ sợ hạ nhân trong viện của Tào gia đều đã đổi chủ tử. Chiêu này của lão thái thái, vừa nhanh vừa mạnh, kẻ thì bị bán, người thì giáng cấp. Về sau người khác trước khi làm việc gì đều sẽ suy tính lại trong lòng một chút, ngẫm lại xem chủ tử chân chính của mình rốt cuộc là ai.
Tìm được Cỏ Linh Chi, nhưng Tùng Vụ đã bị bán, vậy là thiếu hụt hơn một ngàn lượng bạc. Lão thái thái ra lệnh trừ dần vào tiền tiêu vặt hàng tháng của người nhà Vương tẩu tử, cũng không nói kỳ hạn. Vương lão mẹ cùng con trai, cháu trai, cháu gái dập đầu vài cái, cảm tạ lão thái thái không xử phạt nặng.
Sự tình như vậy coi như không giải quyết được gì, khi Trương thị về phòng, cơ hồ đem sức nặng toàn thân đều đặt lên cánh tay của Khúc ma ma, thân mình mềm nhuyễn không đứng vững nổi. Bà một phen vất vả bày mưu, không những không thể tính kế được người cần tính kế, ngược lại còn khiến lão thái thái rửa sạch toàn bộ người trong viện của mình. Hạ nhân do bà mang đến từ nhà mẹ đẻ đều bị đánh bốn mươi đại bản, thế này có khác gì đánh vào mặt bà? Hơn nữa Tào quản gia một ngày không về người mới, bà phải trải qua một ngày chịu đựng người của lão thái thái giám thị.
Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, Trương thị vừa trở lại Nhã Ngũ Đường liền khóc rống một hồi, đập vỡ một đống đồ sứ, ngồi phịch xuống giường, thì thào tự nói, “Là ta rất nóng vội, không nên gấp như vậy, thật sự là xem thường xú nha đầu kia, nàng làm thế nào vu oan cho ta, người nào trong viện chúng ta là người của ả?”
Lời này Khúc ma ma không dám đáp, Trương thị bảo Khúc ma ma đuổi hết người ra, thấp giọng hỏi, “Ngày mai người nọ có phải sẽ đến?”
Khúc ma ma gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trương thị giống như nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Ả tiện nhân họ Ngô kia chớ mơ tưởng gả vào vương phủ, đừng hòng!
.
.
.
Nhưng liên tục vài ngày, Âu Dương Thần đều không đến Tào phủ. Trương phủ phái người đến báo cho Trương thị, người được phái đi tiếp ứng hắn bỗng dưng biến mất. Trương thị kinh hãi, “Tại sao có thể như vậy?” Vấn đề này, Khúc ma ma sao có thể trả lời, chỉ có thể an ủi: “Có lẽ là có chuyện gì đó, có bạc để lấy, hắn sao có thể không cần, thế nào rồi cũng sẽ đến.”
Trương thị tức giận, gạt toàn bộ chén trà khỏi bàn, “Cũng sẽ đến? Còn phải chờ tới ngày nào? Chỉ còn một tháng nữa là đến đại hôn!”
Khúc ma ma sợ tới mức vội ra dấu chớ có lên tiếng, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hiện tại trừ bỏ và và Tử Nhi, Bích Nhi, người trong viện đều là người của lão thái thái, phu nhân không thể nói như vậy.
Trương thị còn muốn mắng hai câu, đột nhiên cảm thấy ngực quặn đau, chỉ phải xoa ngực ngồi xuống, nuốt cơn tức này vào bụng.
Trái lại, Võ di nương, à không, Võ thị. Võ thị mấy ngày nay sống thập phần dễ chịu, bước chân đi đường đều như có gió nâng đỡ. Tào Tước gia đã dâng sớ đến Lễ bộ, có lẽ là Nhiếp Chính Vương đã sớm chào hỏi qua, rất nhanh liền phê chuẩn, nàng nay đã là bình thê danh chính ngôn thuận, trong phủ ai thấy nàng đều phải gọi một tiếng Vũ phu nhân. [Nhị phu nhân là Tào Thanh Nho em dâu]
Võ thị tri ân báo đáp, đối với Du Tiểu Vãn có thể nói là cẩn thận quan tâm, nàng thử thăm dò hỏi Du Tiểu Vãn đã dùng phương pháp gì để đem Cỏ Linh Chi bỏ vào phòng Trương thị, Du Tiểu Vãn thuận miệng đáp: “Văn bá thỉnh một vị cao nhân âm thầm bảo hộ con, con nhờ vị cao nhân này đến hỗ trợ.”
Võ thị nhất thời nghiêm túc nghĩ, không khỏi một lần nữa đánh giá nữ hài trước mắt: Nàng dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lạnh nhạt, cử chỉ tao nhã, càng hiếm có là, nàng có sự trấn định cùng cơ trí rất vượt tuổi, có thể nhàn nhạt đàm tiếu nhân gian, nhẹ nhàng phẩy tay đánh tan âm mưu. Võ thị nguyên bản đã rất bội phục đảm lượng cùng mưu lược của nàng, hiện tại lại có cao nhân hộ thân, Võ thì lại càng thêm nảy sinh tâm tính gần khiếp đảm Du Tiểu Vãn, xem nàng trở thành người mà mình vĩnh viễn không thể đắc tội.
Du Tiểu Vãn biết Trương thị sẽ phải thành thật một đoạn thời gian dài, liền chuyên tâm nghiên cứu võ công và y thuật, thuận tiện đi quản lý cửa hàng của mình. Các món thổ sản được vận chuyển từ thôn trang ở Nhữ Dương rất được người kinh thành hoan nghênh, Du Tiểu Vãn cảm thấy cứ bán như vậy thì kiếm không được bao nhiêu bạc, hơn nữa trái cây cũng không thể bảo quản lâu, mà mùa trái cây cũng không dài, liền tìm Văn bá thương lượng, thử đem một phần trái cây làm yêm quả*, kéo dài thời gian tiêu thụ.
* Cái từ này làm mình đau đầu dữ lắm. Từ “yêm” này kiểu giống như muối chua, vậy thì “yêm quả” nghĩa là “quả muối chua”??? Mình thấy cứ kì kì thế nào, hay là tại mình chưa ăn trái nào muối chua nên nghĩ vậy??? Mới đầu mình đoán là xí muội, vì nó cũng chua, cũng có ướp muối (dĩ nhiên là ướp còn nhiều thứ khác), cũng có thể được làm từ nhiều loại trái cây (nhưng chỉ có những loại trái có quả cứng thui).
Nàng nào biết chính xác “yêm quả” là cái gì thì nhớ nói với mình 1 tiếng để mình sửa lại ^^.
Đề nghị này được Du Văn Biểu cực lực duy trì. Trong số các hạ nhân mang theo từ Nhữ Dương, có một vị con dâu là người Giang Nam, biết cách làm yêm quả rất ngon, hơn nữa cách làm của Giang Nam khác với cách làm ở kinh thành, có lẽ sẽ khiến người kinh thành cảm thấy mới mẻ. Vì thế nàng cho người đó làm thử một ít đến bán trong cửa hàng, không ngờ lại bán sạch trong ngày hôm đó. Đến ngày hôm sau, có rất nhiều quý phủ cho người đến hỏi, hoặc là những người mua ngày hôm qua lại đến đặt hàng.
Du Văn Biểu lập tức tuyển nhận thêm người, giúp đỡ gia công trái cây. Trái cây sau khi được gia công thành mứt, giá được nâng lên rất nhiều, lợi nhuận trong một tháng tăng lên gấp ba. Du Tiểu Vãn không nghĩ tới biện pháp của lại dùng được đến vậy, tâm tình cũng cực kỳ khoái trá. Ngô Lệ Quyên cũng thực thích ăn loại yêm quả này, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Thứ phi thích ăn, là vinh hạnh của tiểu điếm, về sau tiểu điếm sẽ chuyên cung cấp một phần cho thứ phi. Nếu muốn hồi báo, chỉ cần thứ phi về sau giúp đỡ khai hỏa thanh danh là được.”
Ngô Lệ Quyên ngượng ngùng cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Du Tiểu Vãn, nói: “Ta có thể có ngày hôm nay, đều là Du cô nương giúp ta, ân tình này, ta sẽ không quên. Nếu có việc gì khó xử, cứ tới tìm ta, ta nhất định đem hết toàn lực tương trợ.”
Du Tiểu Vãn cười cười, “Hy vọng không có việc gì phải phiền toái đến thứ phi.” Cũng không khách khí từ chối, nàng giúp Ngô Lệ Quyên, vốn là vì kết giao nhân mạch.
.
.
.
Còn ba ngày nữa là đến ngày Ngô Lệ Quyên xuất giá, trong lúc mọi người đều vây quanh lão thái thái nói chuyện phiếm, sau một quãng thời gian yên lặng đã lâu, Trương thị bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, khen nức nở Ngô Lệ Quyên và Tiểu Võ thị vài câu, rồi đề nghị: “Ngày mai đến Quảng Tế Tự khấn Quan Âm đi, hy vọng Ngô thứ phi tân hôn lạc hồng, mau sinh tân nam.”
Ngô Lệ Quyên nhất thời xấu hổ cúi đầu, Tiểu Võ thị tuy rằng không thích Trương thị, nhưng nghe lời này cũng thấy vui mừng, chỉ là đề nghị này là từ miệng Trương thị, nàng cứ cảm thấy không tốt, cười cười hỏi, “Đến Quảng Tế Tự cầu con là linh nghiệm nhất sao?
Lão thái thái cười nói: “Chỉ cần là chùa miếu hương khói cường thịnh liền có người linh nghiệm, Quảng Tế Tự, Quảng Hóa Tự, Pháp Nguyên Tự, Giới Đài Tự đều được.”
Tiểu Võ thị liền cười nói: “Nghe qua Pháp Nguyên Tự rất nổi tiếng.”
Du Tiểu Vãn cười nhẹ, nói: “Vậy đi Pháp Nguyên Tự đi. Lão thái thái, chúng con có thể đi cùng không? Để các tỷ muội chúng con đến cầu phúc giúp Ngô tỷ tỷ, hy vọng tỷ ấy có thể được Vương gia sủng ái.”
Lão thái thái liền vỗ bàn, vui vẻ nói, “Hảo, ngày mai cùng đi Pháp Nguyên Tự bái Bồ Tát.”
Tào Trung Trinh, Tào Trung Yến vui vô cùng, Trương thị lại cười nói: “Không bằng cũng mời Dao Nhi cùng đi, về sau hai người chính là tỷ muội, phải thân cận nhiều hơn mới tốt.”
Lão thái thái khẽ suy tư, liền đáp ứng, “Vậy phiền toái con dâu gởi bái thiếp sang nhà thông gia.”
Trương thị lập tức đáp: “Vâng.”
.
.
.
Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma liền lo lắng nói, “Cữu phu nhân đây là lại muốn bài trò thiêu thân gì, hôm qua Trương phủ đã phái người đi tìm tên Âu Dương Thần kia.”
Du Tiểu Vãn cười khẽ, mợ còn tưởng rằng có thể tính kế Ngô cô nương? Lại không biết lần này, là ta muốn mời mợ vào bẫy.
Thẩm Thiên Hà vẫn phái người lưu ý hướng đi của Âu Dương Thần, người này giảo hoạt đến cực điểm, trốn đông trốn tây, rốt cục dưỡng thương xong, ra tiền mua đao kiếm, định tìm cơ hội ám sát Trương thị và Trương phu nhân. Thẩm Thiên Hà liền cải trang thành một người thần bí, đến gợi ý cho hắn dùng một phương pháp khác để trả thù……
Du Tiểu Vãn viết thư cột vào chân bồ câu rồi thả cho bồ câu cất cánh bay ra ngoài. Nàng đổi xiêm y khác, ngồi vào bàn xem sách thuốc, lần trước dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiệu quả thập phần tốt, khiến nàng càng tăng thêm động lực học y. Triệu ma ma mang đến một cái rổ kim chỉ, ngồi vào chỗ bàn đối diện. Sơ Vân, Sơ Tuyết mang trà mới và trái cây lên, liền thối lui ra gác ở cửa phòng.
Triệu ma ma vừa may vá vừa tán gẫu, “Tiểu thư, người đêm đó sao không hề đến đây?”
Du Tiểu Vãn không giấu giếm Triệu ma ma chuyện gì, bao gồm chuyện hắc y nhân đêm đó, “Kẻ làm tặc thường có hành tung bất định, bất quá, khẳng định người đó sẽ lại đến.” Ba nhánh Cỏ Linh Chi khẳng định là do người nọ làm, vấn đề là, hắn làm sao biết được? Vấn đề này, có lẽ một ngày nào đó có thể được giải đáp, bởi vì đêm đó nàng về phòng, phát hiện trên gối có một tờ giấy, mặt trên ghi là sẽ thu bạc vào lần khác.
Triệu ma ma than nhẹ một tiếng, tiểu thư cư nhiên biết võ nghệ cao cường, lúc còn ở Nhữ Dương, bà căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu không phải như vậy, chỉ sợ hiện tại…… “Nhưng, tiểu thư à, ngài là danh môn khuê tú, nếu để phu gia tương lai biết ngài có khả năng này, chỉ sợ……”
Du Tiểu Vãn cười cười, “Ta biết, ma ma cứ yên tâm, ta chỉ là cảm thấy có nhất kĩ bàng thân mới tốt, cũng không phải muốn cậy mạnh đấu đá với người ta.”
Triệu ma ma thế này mới yên lòng, lại bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm tính trầm ổn, đa mưu túc trí, không thua gì danh môn tài nữ, không biết công tử nhà ai mới có thể xứng đôi với tiểu thư. Đáng tiếc, tiểu thư phải giữ đạo hiếu ba năm, chỉ sợ đến lúc đó, ân huệ lang đều đã định hôn xong rồi, người nào còn chưa đính hôn, tuổi tác lại không thích hợp…… Chờ tiểu thư xong hiếu kì, ta phải dùng bộ mặt già nua này đi cầu lão thái thái, tổ chức vài lần yến hội, mời các phu nhân đến gặp mặt tiểu thư một lần mới được.
Du Tiểu Vãn không biết Triệu ma ma đã nghĩ đến tương lai xa như vậy, chỉ một lòng tính toán kế hoạch ngày mai, hy vọng không bị bại lộ.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, lão thái thái, Trương thị và Võ thị dẫn mọi người ra ngoài. Đoàn người chia ra thành mấy chiếc xe ngựa lớn, đầu tiên là đến Trương phủ hội hợp, sau đó lên đường đến Pháp Nguyên Tự.
Vừa đến chân núi, xe ngựa liền ngừng lại, nguyên lai là phía trước có xe ngựa của phủ khác. Lão thái thái phái người đến hỏi thăm, nghe nói là xe của Sở Vương phủ, liền vội dẫn con dâu, các cháu gái xuống xe, tự mình đến xe ngựa của Sở thái phi để thỉnh an.
Quân Dật Chi cưỡi trên con ngựa cao to, đứng bên cạnh xe ngựa, thấy người Tào gia lại đây, liền xuống ngựa, chắp tay thi lễ. Hắn môi hồng răng trắng, mày tằm mắt phượng, chỉ tùy ý làm một động tác đều có vẻ phong lưu phóng khoáng, tao nhã phi phàm. Mấy tỷ muội Tào gia đều nhất thời ngừng thở, hai gò má ửng đỏ, quên cả đáp lễ.
Chỉ có Du Tiểu Vãn không bị nam sắc làm rung động, cúi người đáp lễ, tỷ muội Tào thị thế này mới hồi phục tinh thần, lục tục đáp lễ. Tào Trung Nhã xấu hổ thầm nghĩ, mấy ngày không gặp, Quân Nhị công tử càng thêm tuấn mỹ…… Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quăng Nhiếp Chính Vương và Hàn Thế Chiêu sang một bên.
Lão thái thái đứng ở ngoài xe ngựa hàn huyên với Sở thái phi, bọn tiểu bối liền đứng dời sang một bên. Quân Dật Chi tiếp tục khoe ra nụ cười phong lưu tiêu sái của mình, ánh mắt dạo quanh những khuôn mặt như hoa nở của mấy tỷ muội, mở miệng hỏi các nàng lên đây để làm gì.
Tào Trung Nhã cướp lời, đáp, “Chúng ta tới là để cầu phúc cho Dao biểu tỷ và Ngô tỷ tỷ.” Hai người này nay đã có thân phận bất đồng, không có xuống xe ngựa.
Quân Dật Chi “À” một tiếng, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn, “Ngươi cũng đến cầu phúc?”
“Đúng vậy.” Du Tiểu Vãn thầm nghĩ: Bộ hết chuyện để hỏi rồi sao? Tào Trung Nhã vừa mới nói là “chúng ta“ nha.
Quân Dật Chi bỗng nhiên xoạt mở quạt giấy, tư thái phong lưu phe phẩy mấy cái, cũng không quản ánh mắt ghen ghét của tỷ muội Tào thị, tựa đầu tiến gần bên tai Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng hỏi nàng, “Có muốn xem kịch vui không?”
Du Tiểu Vãn lập tức cảnh giác nhìn hắn, người này cười phong tao như vậy, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.
Ánh mắt chuyển hướng sang lão thái thái và Tào Tước gia, Trương thị nháy mắt điều chỉnh biểu tình trên mặt, bi bi thương thương nói: “Thỉnh lão thái thái, Tước gia minh xét, ta là bị người ta hãm hại, nếu Cỏ Linh Chi thật sự là ta trộm, ta nào dám lớn mật yêu cầu điều tra như vậy? Cho dù muốn điều tra, chẳng lẽ ta không biết giấu ra ngoài phủ rồi mới chất vấn việc này sao?”
Tào Thanh Nho uy nghiêm đồng ý nói: “Nói cũng phải, không có ai lại ngu xuẩn như vậy, phu nhân hãy yên tâm……”
Tào Thanh Nho nói đến một nửa, một tiếng “cốp” vang lên, đột ngột ngắt lời hắn. Là lão thái thái đặt mạnh chén trà xuống chiếc bàn nhỏ cạnh chỗ ngồi của mình. Tào lão thái thái xưa nay cử chỉ đoan chính, vạn cạn không có khả năng đặt chén trà xuống còn tạo ra tiếng vang lớn như vậy, nhất định là có lời muốn nói, Tào Thanh Nho vội ngậm miệng, cung kính thỉnh giáo, “Mẫu thân có gì dạy bảo?”
Thấy con kính cẩn nghe theo như vậy, Tào lão thái thái lộ ra nụ cười thỏa mãn, hòa ái nói: “Không có dạy bảo cái gì, chỉ là muốn hỏi con dâu một câu, con dâu nói con là bị người ta hãm hại, vậy là ai hãm hại con, con có nghĩ ra người nào không?”
Trương thị hận không thể nói thẳng là Võ di nương, nhưng bà cũng biết nói như vậy rất không ổn, hơn nữa bà là chính thất, phải có sự khoan dung độ lượng cùng khí độ của một chính thất. Bà liền ra vẻ suy tư một lát, mới chậm rãi nói: “Kẻ gây ra chuyện này sắt hẳn là kẻ trộm Cỏ Linh Chi. Chuyện mất trộm là hôm nay bỗng nhiên phát hiện, người này trở tay không kịp, nghe nói sắp lục soát, sợ bị chúng ta bắt lấy, mới nghĩ ra hạ sách này, muốn giá họa cho con.”
Lão thái thái nghe vậy, cười khẽ, “Nhưng mà, Tào quản gia không phải đã chặn lại tất cả mọi người trong hậu viện của từng tiểu viện rồi đó sao? Là ai có bản lĩnh như vậy, có thể đem Cỏ Linh Chi giấu vào trong phòng phu nhân? Chẳng lẽ là Tào quản gia giúp sao?
Tào quản gia nghe vậy cũng không kinh hoảng, chỉ bất đắc dĩ nói: “Lão thái thái thực biết trêu ghẹo.”
Võ di nương lấy tay áo che miệng, cười khẽ nói: “Không phải lão thái thái trêu ghẹo, là phu nhân biết trêu ghẹo nhân……. Nếu là ở trong phòng người khác tìm ra Cỏ Linh Chi, người kia nhất định là nội tặc, nhưng giờ là tìm ra ở trong phòng phu nhân, liền không có nửa điểm can hệ đến phu nhân.”
Trương thị giận dữ, ả tiện tì này! Trước kia ả nào dám nói chuyện với mình như vậy, hiện tại bất quá là có một chất nữ sắp gả vào vương phủ, lão thái thái muốn nâng ả làm bình thê mà thôi, vậy mà đã kiêu ngạo như vậy!
Trương thị và Tào Thanh Nho đã thành thân hơn hai mươi năm, thập phần hiểu biết ý thích của trượng phu, biết hắn thích nhất là nữ tử nhu nhược đáng thương, nên bị nói vậy cũng không vội cãi chày cãi cối, chỉ bi phẫn liếc nhìn Võ di nương một cái, hốc mắt đỏ lên, từng viên nước mắt liền chậm rãi chảy ra.
Tào Thanh Nho quả nhiên đặt lòng thiên vị Trương thị, khẽ nhíu mày nói: “Võ di nương, ngươi nói cái gì vậy?”
Lời nói không tính nặng, nhưng ngữ khí rất nghiêm khắc, sắc mặt Võ di nương không chút biến đổi, chỉ cúi đầu khẽ nói, “Thỉnh Tước gia bớt giận, thiếp thân chỉ là muốn đùa một chút.”
Tào Thanh Nho nhíu mày nói: “Vui đùa nào có thể nói bừa?”
Võ di nương đã quen phục thấp làm thiếp, hôm nay lại nói chuyện có ý đâm thọt như vậy cũng là có nguyên nhân. Một là đã biết âm mưu của Trương thị, nếu Trương thị thực hiện được, tỷ muội mình và Ngô Lệ Quyên đều chỉ có một con đường chết, hơn nữa, Tước gia cũng có thể vì vậy mà chán ghét Mẫn Nhi, cho nên nàng căm thù Trương thị đến tận xương tuỷ. Hai là lúc nãy Tào Trung Mẫn không ngừng nháy mắt ra dấu với bà, ném ra ánh mắt kinh hoàng cầu cứu, muốn đến ngồi gần bà để thương nghị một chút, nhưng bị Trương thị canh gắt gao, hai mẹ con không có cách nào đi nói chuyện riêng. Nhưng bà và con tâm ý tương thông, đã đoán không sai biệt lắm nguyên do bên trong, tất nhiên là lạnh cả người. Mãi đến khi nghe Tào quản gia bẩm báo nói phát hiện Cỏ Linh Chi ở trong phòng Trương thị, hai mẹ con đều vô cùng kinh hỉ, đương nhiên phải đem tội danh này gắn lên đầu Trương thị.
Bởi vậy, khi bà phát giác lão thái thái tựa hồ không quá tín nhiệm Trương thị, trong lúc nhất thời cấp bách, mới nói lỡ miệng, đúng ra, với thân phận tiểu thiếp như bà, quả là có chút đi quá giới hạn.
Trương thị ẩn hàm đắc ý liếc nhìn Võ di nương một cái, vẻ mặt cùng ngữ khí lại tỏ ra ẩn nhẫn, đáng thương, “Tước gia bớt giận, ta biết Võ di nương chỉ là có chút mệt mỏi, hy vọng mau chóng tìm ra kẻ trộm, có thể về phòng nghỉ ngơi mà thôi, không phải cố ý nhằm vào ta.”
Mặt mày Tào Thanh Nho càng thêm nhăn nhó, mơ hồ tức giận, “Gấp cái gì? Dù sao cũng phải điều tra rõ ràng, chẳng lẽ ngươi muốn cứ như vậy định tội lên đầu phu nhân?”
Võ di nương hoảng hốt, vội rời ghế, quỳ úp mặt xuống, “Thiếp thân không có ý này!”
Tào Thanh Nho nói: “Vậy câm miệng!”
Võ di nương vội vàng đáp vâng. Tào Trung Mẫn không đành lòng nhìn di nương chịu chỉ trích, thân là con lại không thể bác bỏ phụ thân, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm dưới chân, hai đấm siết chặt trong tay áo.
Tào lão thái thái không tiện ngắt lời con giáo huấn thiếp thất ở trước mặt mọi người, đợi hắn nói xong, mới chậm rãi nói: “Đúng là phải điều tra rõ sàng, vậy ấn theo quy củ đi. Cỏ Linh Chi là được tìm thấy trong phòng của phu nhân, phải từ phu nhân đến chứng minh không phải mình làm. Lúc nãy, con nói thứ này không coi là chứng cớ, vậy con hãy nghĩ xem trong số những người ra vào trong viện của mình hôm nay, có người nào có khả năng giá họa cho con hay không. Cũng như lời con nói, sự việc xảy ra đột ngột, kẻ phải giá họa cho con, cũng chỉ có thể là làm vào ngày hôm nay.”
Bởi vì trong khi Tào quản gia triệu tập gã sai vặt ở ngoại viện, các ma ma quản sự ở các viện đã đến báo cáo tình hình ra vào ở từng viện. Ở Nhã Ngũ Đường, chỉ có Trương thị và Khúc ma ma là giữa chừng trở về. Các nha hoàn trong viện, thì ngoại trừ Tử Nhi và Bích Nhi đi theo Trương thị ra ngoài, những người khác chỉ có hai bà tử là đến phòng bếp lấy cơm. Cho nên “những người ra vào viện hôm nay”, không ai là có thể giá họa.
Trương thị vừa nghe liền nghẹn lời, nguyên bản nghĩ sẽ dùng bất cứ giá nào nói là Võ di nương, nay thế nào cũng nói không nên lời, bởi vì lão thái thái đã phá sạch con đường của bà. Trong lòng bà thầm mắng lão thái thái mấy ngàn lần, trên mặt lại bày ra bộ dạng vừa ủy khuất vừa bi thương, hai mắt đẫm lệ tội nghiệp nhìn Tước gia, nức nở nói: “Lão thái thái, Tước gia, ta thật sự là không biết là ai làm, nếu là ta, Trương Uyển, trộm Cỏ Linh Chi, ta xin thề bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được.”
Lão thái thái nghe thấy, khẽ hừ một tiếng, “Nếu là ở trong phòng người khác tìm ra Cỏ Linh Chi, cũng thề thốt như vậy một phen, chẳng lẽ cũng liền trong sạch sao?”
Trương thị không biết nói gì để phản bác, thân là con dâu cũng không thể phản bác lời bà bà nói, chỉ có thể nhược nhược nói một câu “Con dâu thật sự là oan uổng ”, sau đó dùng khăn tay che miệng thút tha thút thít khóc.
Tào Trung Nhã lúc này cũng nghe ra, lão thái thái căn bản là không tin mẫu thân mình, nàng vội đứng dậy, thật sâu cúi người, “Tổ mẫu thỉnh bớt giận, Nhã Nhi tin tưởng không phải là mẫu thân làm. Mẫu thân đã quản lý hậu trạch nhiều năm như vậy, nếu muốn bạc thì còn nhiều biện pháp, việc gì phải ăn trộm đồ trong nhà? Huống hồ Nhã Nhi nghe nói, ở trên công đường, mọi việc phải có quan lão gia tra án và thẩm án. Quan lão gia trong nhà chúng ta chính là lão thái thái, Nhã Nhi cầu lão thái thái thẩm vấn rõ ràng, trả mẫu thân một cái công đạo.”
Tào Trung Duệ cũng đứng dậy, cúi người nói, “Thỉnh lão thái thái, phụ thân, nghe Duệ Nhi một lời, việc này thật sự kỳ quái, xác thực phải điều tra rõ ràng. Mẫu thân hôm nay cả ngày đều ở Duyên Niên Cư tiếp khách, làm sao có thể biết trong viện đã xảy ra chuyện gì? Nhưng lão thái thái cơ trí, ngài nhất định có thể điều tra ra.”
Lão thái thái tuy rằng không hài lòng Trương thị, nhưng thấy biểu hiện của hai đứa cháu như vậy, cũng thực vừa lòng. Vẻ mặt cung kính, ngữ khí thành khẩn, khi luận sự vừa chứng tỏ trí tuệ lại vừa thể hiện lòng hiếu thuận với Trương thị. Bất luận thế nào, những đứa nhỏ này đều tốt hơn nhiều so với những đứa con bất hiếu, những đứa cháu hỗn hào với ông bà. Chính là chuyện này không liên quan gì đến chuyện của Trương thị. Bà quả thật rất nghi ngờ, cứ cảm thấy Trương thị là cố tình gây hấn với Võ di nương, cho nên mới dồn Trương thị vào đường cùng như vậy, nhưng hai đứa cháu đều nói lấy lòng bà như vậy, làm cho bà có cảm giác đâm lao phải theo lao……
Ở Tào gia, lão thái thái là trưởng bối, bà không lên tiếng, người ngoài cũng không biết phải làm gì tiếp theo, trong phòng nhất thời tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Du Tiểu Vãn nhìn Tào Trung Duệ lại nhìn Tào Trung Nhã, người khiến nàng giật mình nhất là Tào Trung Nhã, cư nhiên có thể nói ra những câu ngầm ám chỉ như vậy, thật sự là sĩ cách xa ba ngày, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Bất quá, muốn giải ưu cho Trương thị sao, còn chưa đủ khả năng!
Du Tiểu Vãn ý bảo Đỗ Quyên bưng khay trà đến chỗ mình, bưng lên một tách, dâng lên trước mặt lão thái thái, mềm nhẹ cười nói: “Lão thái thái uống trước trà.” Sau khi lão thái thái tiếp nhận trà, nàng lại bưng lên một tách, thướt tha đi đến trước mặt Trương thị, “Xin mợ đừng quá bi thương, chỉ cần là ngài oan uổng, lão thái thái và cậu nhất định sẽ trả cho ngài một lời công đạo.”
Hai mắt nàng trong suốt thấy đáy, ngập tràn quan tâm và an ủi, vẻ mặt chân thành không chút giả tạo, nhưng bộ dạng này vào trong mắt Trương thị lại khiến lưng bà phát lạnh, cúi hạ lông mi né tránh ánh mắt của nàng, tức tối đến khí huyết bốc lên. Cái gì mà nói chỉ cần là ta oan uổng? Chẳng lẽ ngươi còn muốn chứng minh ta không phải oan uổng!
Trương thị thật sự không nặn ra nước mắt nổi nữa, thuận thế lau khóe mắt, tiếp nhận chén trà, vỗ vỗ tay nàng, nói: “Hảo hài tử.”
Du Tiểu Vãn ôn nhu cười nói: “Để Vãn Nhi đỡ mợ ngồi xuống.” Nói xong thật sự đỡ lấy cánh tay Trương thị, đưa bà ngồi xuống ghế, thế này mới quay sang vén áo cúi người trước lão thái thái và cậu một cái, mỉm cười nói: “Không biết Vãn Nhi có thể nói vài câu?”
Lão thái thái cười nói: “Vãn Nhi cứ việc nói.” Tào Thanh Nho cũng nói: “Có lời gì hay, nói đến nghe một chút.”
Du Tiểu Vãn nói cảm tạ, rồi dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương thị, “Vãn Nhi tin tưởng Cỏ Linh Chi này không phải đặt ở trong phòng mợ.”
Trương thị nghe vậy, trong lòng buông lỏng, chợt trái tim bị đề lên, nha đầu kia sao lại nói chuyện giúp mình?
Lại nghe Du Tiểu Vãn nói: “Nếu muốn điều tra kẻ trộm là ai, Vãn Nhi cảm thấy, nên bắt đầu điều tra từ ngọn nguồn.”
Nàng xoay người, nhìn về phía Vương tẩu tử. Vương tẩu tử còn đang quỳ trong sảnh, cảm nhận được ánh mắt của nàng, khẽ ngẩng đầu nhìn lên. Đôi mắt xinh đẹp của Du Tiểu Vãn trong suốt đến thấy đáy, không biết vì sao bỗng u ám lên, lại sáng kinh người. Đôi mắt này như có thể nhìn thấu lòng người, khiến bà không khỏi cả người run lên, vội vàng cúi đầu.
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ nói tiếp: “Lúc nãy, mợ và Võ di nương đều đã tra sổ sách, Cỏ Linh Chi đúng là không có ai lĩnh dùng, nhưng quả thật đã biến mất ở trong kho hàng, mà Vương tẩu tử luôn nói không có người khả nghi nào ra vào kho hàng, như vậy, hiềm nghi lớn nhất chính là Vương tẩu tử. Lẽ ra, điều phải làm là đánh bà bằng roi, đánh tới khi bà khai ra mới thôi.”
Vương tẩu tử là gia sinh tử của Tào phủ gia, quản kho hàng đã được nhiều năm, bà bà còn là vú nuôi của Tào Tước gia, xem như là một người có thể tin. Lão thái thái, một là, có ý nể mặt bà bà của Vương tẩu tử, hai là, cảm thấy thực tin tưởng bà, nghĩ rằng vật phẩm bị mất chỉ là do bà thất trách, nên không cố ý thẩm tra bà.
Nhưng Du Tiểu Vãn không phải là người của Tào gia, không có ấn tượng thâm căn cố đế gì với những hạ nhân ở đây. Vừa rồi khi Vương tẩu tử đáp lời, ánh mắt né tránh, vừa thấy chính là có vấn đề. Nàng đương nhiên không tin Vương tẩu tử, nên lúc này cố ý kéo đầu muối về lại phía bà.
Vương tẩu tử vốn là dựa theo chỉ thị của Trương thị, trước nói quanh co qua loa tắc trách, ấp a ấp úng nói nhớ không rõ, chỉ chờ lão thái thái lại nghiêm khắc truy vấn một lần nữa, bà mới nói ra tên của người nào đó. Nhưng rốt ruộc lão thái thái lại không chịu hỏi, hại lời khai của bà đã đến bên miệng rồi lại không phun ra được, hiện tại vừa nghe Du Tiểu Vãn muốn trực tiếp đánh bằng roi, liền hoảng hốt khóc lên.
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ nói: “Vương tẩu tử chớ khóc, lão thái thái và cậu đều là người nhân từ, sẽ không thật sự đánh bà, bất quá bà nói bà nhớ không rõ mấy tháng nay đã có những ai ra vào kho hàng, như vậy thì không tốt lắm, thế này sẽ khiến lão thái thái và Tước gia không thể điều tra rõ chân tướng. Vừa vặn, Vãn Nhi gần đây có nghiên cứu một phương pháp châm cứu, biết được một huyệt vị, sau khi đâm kim vào, có thể làm đầu óc người ta cực kỳ sáng suốt, có lẽ có thể giúp Vương tẩu tử nhớ ra đã có ai từng ra vào kho hàng.”
Lão thái thái nghe vậy, hai mắt sáng lên, “Thực sự thần kỳ như vậy sao?”
Du Tiểu Vãn ôn nhu cười, “Vãn Nhi là đọc ở trong sách, không có sai, bất quá, sẽ hơi đau một chút.”
Lão thái thái liền nói: “Vậy con mau thử đi.”
Trương thị vốn định nói “Con không phải đại phu, vạn nhất đâm sai lầm thì làm sao bây giờ”, hiện tại đành phải để Du Tiểu Vãn đâm bừa. Bà âm thầm nháy mắt ra dấu với Vương tẩu tử, muốn bà dù chỉ thấy đau một chút cũng phải lớn tiếng tru lên.
Cảnh tưởng sóng mắt qua lại này không thể tránh được ánh mắt sắc bén của Du Tiểu Vãn. Nếu nói nguyên lai chỉ là đoán Vương tẩu tử bị Trương thị thu mua, hiện tại chính là chắc chắc. Như vậy cũng tốt, khi xuống tay sẽ không cần cố kỵ nặng nhẹ, Du Tiểu Vãn vừa tiếp nhận ngân châm từ tay Sơ Tuyết, vừa thầm nghĩ.
Thất trách cũng phải bị đánh bản tử, chịu đau một chút là khó tránh khỏi. Vương tẩu tử đã chuẩn bị đủ tâm lý, nhưng khi Du Tiểu Vãn đâm ngân châm vào huyệt vị sau gáy, bà vẫn đau đến độ muốn thét chói tai, muốn cào tường, muốn giết người, nhưng, trong nháy mắt, bà hoảng sợ phát hiện, mình kêu không ra tiếng, thậm chí cả miệng cũng không mở ra được. Mỗi một khối cơ bắp trên người bà đều đau đến run rẩy, nhưng lại run rất nhỏ, có áo bông thật dày bên ngoài nên nửa phần run cũng không nhìn thấy. Bà chỉ có dùng ánh mắt cầu cứu nhìn phu nhân, đáng tiếc Trương thị không cách nào lĩnh hội ý tứ của bà. Bởi vì sắc mặt của bà vẫn như thường, cơ mặt cũng không cứng ngắc, chỉ là cặp mắt hí có mở to hơn so với bình thường vài phần, tạo thành biểu tình giống như khi bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, hai mắt sáng lên.
Lão thái thái và Tào Thanh Nho đều vuốt cằm mỉm cười, “Xem ra thật là có hiệu nghiệm.”
Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn dùng tay xoay đuôi ngân châm, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xoắn một vòng, làm Vương tẩu tử đau đến ngũ tạng lục phủ đều thắt lại thành một khối, khổ nỗi vẫn không thể phát ra nửa điểm thanh âm. Mãi đến khi cảm thấy cơn đau đã quá mức chịu đựng, mới nghe được giọng nói mềm nhẹ của Du Tiểu Vãn, “Đã nghĩ ra cái gì chưa?”
“Nghĩ, nghĩ ra rồi!” Vương tẩu tử bỗng nhiên phát giác mình có thể nói, vội vàng đáp.
Du Tiểu Vãn nhanh chóng thu châm, mỉm cười nhìn Vương tẩu tử: “Vậy thỉnh Vương tẩu tử nói cho lão thái thái biết, bà đã nhớ ra người nào?”
Khi nàng cười, cặp mắt hạnh cong thành hình trăng khuyết quyến rũ, ánh mắt như tràn ánh sáng mềm ngọt, lóng la lóng lánh, khiến người ta vừa thấy liền kìm lòng không đậu mỉm cười theo. Nhưng ánh mắt Vương tẩu tử chỉ nhìn thấy bàn tay xinh đẹp như được điêu khắc từ ngọc, trắng hơn cả tuyết kia, nhất là cây châm vừa dài vừa mãnh đang nằm trên bàn tay đó. Du Tiểu Vãn đang dùng một khối vải da nhẹ nhàng chà lau, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bỗng thốt ra một câu khiến Vương tẩu tử kinh hãi đảm chiến, “Vương tẩu tử nếu vẫn chưa nhớ ra ai, ta còn có thể giúp bà châm cứu một chút.”
“Không, không dám làm phiền biểu tiểu thư.” Vương tẩu tử vội nặn ra khuôn mặt cười, gấp gáp nói: “Nô tỳ nhớ rõ Xảo Ấn cô nương từng đến tìm quá nô tỳ, không phải vì đến lĩnh đồ, chính là đến trò chuyện với nô tỳ.”
Võ di nương trừng lớn mắt, quát: “Nói hươu nói vượn!” Vội xoay người trần tình với lão thái thái và Tào Tước gia, “Xảo Ấn và Xảo Như đều không đi đâu xa thiếp thân, thiếp thân vì lo sự vụ trong phủ mà cơ hồ bận cả một ngày, các nàng không có thời gian đi tìm Vương tẩu tử.”
Trương thị nhẹ nhàng thở dài, “Muội muội, ta biết muội có ý duy hộ người bên cạnh mình, nhưng cũng phải suy nghĩ trước một chút xem người đó có đáng giá cho muội duy hộ hay không. Có khi nào muội bảo Xảo Ấn đi làm chuyện gì đó, rồi nàng ta đi một chuyến mất cả buổi?”
Đây là có ý nhận định là Xảo Ấn làm. Nếu là Xảo Ấn làm, Võ di nương nhất định không thoát được quan hệ. Du Tiểu Vãn cười nhẹ, ý bảo Võ di nương an tâm chớ gấp, rồi quay sang hỏi Vương tẩu tử: “Có nhớ rõ là hàn huyên cái gì? Chuyện xảy ra vào ngày nào, là khi nào?” Lại mỉm cười nói, “Nếu nhất thời nghĩ không ra, ta có thể giúp đâm một châm nữa.”
Nhiều vấn đề như vậy? Vương tẩu tử hoảng, lại bị lời nói của Du Tiểu Vãn làm cho hoảng sợ, vội lấy lòng cười nói: “Không cần, nô tỳ đã nhớ rồi, là…… Là ngày hai mươi chín tháng trước…… Lúc buổi trưa.”
Ngày mùng một tháng này là ngày Ngô Lệ Quyên trúng cử, trong phủ không ngừng có khách đến thăm, nhưng tháng trước thì rất nhàn, buổi trưa mỗi ngày lại là giờ các chủ tử nhóm nghỉ trưa, cho nên đây là lúc bọn nha hoàn rảnh rỗi nhất. Vương tẩu tử đại khái là suy đoán dựa theo hai phương diện này, đáng tiếc…… Du Tiểu Vãn cong môi cười, không cần nàng nói chuyện, Võ di nương liền cười lạnh nói: “Trí nhớ của Vương tẩu tử trí thật kém. Trước buổi trưa vào ngày hai mươi chín tháng trước là thời điểm phu nhân bị bệnh, ta lâm thời tiếp nhận nội vụ trong phủ, chính ta lúc đó thân thể cũng không thoải mái, Xảo Ấn và Xảo Như vẫn theo giúp ta sửa sang lại phần sổ sách mà phu nhân chưa tính xong, làm việc thẳng đến đêm, ngay cả cơm chiều cũng chưa kịp ăn, làm sao có thể đi tìm ngươi nói chuyện phiếm? Chuyện này, các ma ma quản sự trong phủ đều có thể làm chứng, cũng có ghi lại trong sổ phát và thu mộc bài*. Huống hồ, khố phòng là nơi quan trọng, ta cho tới bây giờ đều ước thúc hai người các nàng, không có việc gì thì không cần đến.”
* Ý này nghĩa là thế này: Khi muốn lĩnh đồ ăn ở nhà bếp, hai nha hoàn của Võ di nương phải được phát mộc bài, sau đó cầm mộc bài đến nhà bếp, nhà bếp sẽ thu mộc bài để ghi vào sổ – như vậy mới chắc ăn là nha hoàn này lấy đồ ăn cho chủ tử chứ ko phải để ăn riêng. Nếu trong sổ không ghi lại việc này, nghĩa là hôm đó hai nha hoàn này không đi đâu cả. Cả hai đã không ra khỏi viện, cũng không đến phòng bếp, thì sao có thể đến kho hàng?
Thần sắc Vương tẩu tử có chút bối rối, vội bổ sung nói, “A, là nô tỳ nhớ lầm, là ngày hai mươi tám tháng trước.” Ngày này là lúc phu nhân còn quản sổ sách, Xảo Ấn hẳn là không có việc gì?
Trương thị lạnh nhạt nói: “Nhất thời nhớ lầm cũng là chuyện thường.” Vừa giận vừa hận Vương tẩu tử, chỉ cần nói là cuối tháng được rồi, nhớ không rõ ngày cụ thể thì có làm sao? Lúc trước vì sợ nói ngày cụ thể mà bị lộ nên mới không định ngày.
Võ di nương tức giận đến độ hừ mạnh một tiếng, không tiện phản bác, chỉ có thể nói thầm một câu: “Ai biết là nhớ lầm hay là nói bậy.”
Du Tiểu Vãn ý bảo Võ di nương đừng nóng vội, lại mỉm cười nhìn về phía Vương tẩu tử, “Kho hàng rất quan trọng, mỗi ngày đều có vài người đến lấy vật phẩm. Nếu là có người rảnh rỗi đến, còn là đến tìm ma ma quản sự, như vậy, chắc chắn sẽ có người khác nhìn thấy. Có nói dối hay không, chỉ cần hỏi liền biết.” Nói rồi quay sang đề nghị với lão thái thái: “Chỉ cần gọi những bà tử được nhận mộc bài* đến lấy hàng vào ngày hai mươi tám, tách ra từng người để thẩm vấn, chắc chắn sẽ rõ ngay.”
* Ý này nghĩa là thế này: vì kho hàng là nơi giữ đồ quan trọng, nên những người muốn đến lấy đồ trong kho hàng phải được giao mộc bài của người giữ sổ chính (là Trương thị hoặc Võ di nương). Có mộc bài thì mới được lấy hàng, tên của những người này cũng sẽ được ghi lại trong sổ của kho hàng. Vì thế, tên của những người đến kho hàng nhận hàng vào mỗi ngày đều được ghi lại.
Lão thái thái vuốt cằm nói: “Tào quản gia đi làm đi.”
Sắc mặt Vương tẩu tử và Trương thị đều trắng xoát.
Không bao lâu sau, Tào quản gia liền quay lại, nói, “Không ai thấy Xảo Ấn cô nương đến kho hàng, chỉ có hôm nay, Xảo Như cô nương có cầm mộc bài tới lấy vật phẩm.”
Lão thái thái nãy giờ luôn chưa tỏ thái độ, bỗng nhiên biến đổi thần sắc, nghiêm khắc quát hỏi, “Vương tẩu tử, ta nể tình cả nhà người đều là người lâu năm ở trong phủ, nên vừa rồi không dụng hình với ngươi, xem ra thế nào cũng phải đánh ngươi bằng bản tử, ngươi mới nguyện nói thật! Người tới, đem nàng, con trai và con gái nàng cùng đưa ra ngoài, mỗi người đánh ba mươi đại bản.”
Du Tiểu Vãn âm thầm kinh ngạc, mẫu thân nào mà chẳng thương con, chiêu này của lão thái thái thật độc, so với đánh Vương tẩu tử còn lợi hại hơn nhiều.
Vương tẩu tử quả nhiên hoảng, khóc cầu lão thái thái tha thứ, nói không liên quan đến con mình. Lão thái thái ngồi bất động trên ghế, bà chỉ phải quay sang quỳ đến trước mặt phu nhân, “Phu nhân cứu cứu ta……”
Trương thị sợ hãi đến suýt nhảy dựng, sắc mặt cực kì mất tự nhiên, dựng thẳng mày trách mắng: “Còn không mau kéo điêu nô này xuống đánh bằng roi!”
Thạch Lựu lúc này cũng nhìn ra chút manh mối, nàng xưa nay luôn cân nhắc nhân tâm tư, biết lão thái thái là nghi phu nhân, mà Võ di nương lại có một chất nữ đã bay lên cành cao làm phượng hoàng…… Nàng cơ hồ là lập tức quyết định đứng về phía Võ di nương, di nương chẳng phải là nên giúp di nương sao?
Vì thế Thạch Lựu che miệng, cười khẽ nói: “Vương tẩu tử chớ lung tung cầu người, ngươi lúc này cầu đến trước mặt phu nhân, người không biết còn tưởng rằng lời nói dối vừa rồi là do phu nhân dạy ngươi nói đó a.”
Huyết sắc trên mặt Trương thị liền biến mất, không dám tùy ý nói tiếp, chỉ có thể thầm mắng “Tiện tì” vô số lần trong lòng.
Lão thái thái lạnh lùng hừ một tiếng, bà lúc này đã có thể khẳng định mọi chuyện là do Trương thị giở trò, chỉ chờ Trương thị không chịu nổi, nói lỡ ra câu gì đó.
Trương thị thật sự là gấp đến độ không nhịn nổi, ngày đó thấy trong sổ sách có Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ, cộng thêm biết đây là hai nguyên liệu chính để làm món ăn yêu thích của Tấn Vương phi, cho nên mới cùng Trương phu nhân thương lượng kế này. Những thứ đó là do bà bảo Vương tẩu tử lấy ra, cũng đã sớm xử lý, làm sao có thể tìm ra ba nhánh Cỏ Linh Chi trong phòng mình?
Trương thị đảo mắt vài vòng trên mặt từng người, dừng lại trên mặt Du Tiểu Vãn, một ý niệm nhoáng lên trong đầu, trong lòng thầm kinh hãi, chỉ có nàng, chỉ có nàng đã biến mất một đoạn thời gian trước mắt mình, tuy nói là đi tịnh phòng, nhưng ai biết nàng có phải có cách khác bảo người khác làm việc này?
Hận ý bùng lên! Trương thị gắt gao siết chặt nắm tay, nghe ngoài sân vọng vào tiếng bản tử đánh vào da thịt bốp bốp, còn có tiếng khóc tiểu hài tử. Bà đã cho Vương tẩu tử một hứa hẹn, chỉ sợ cũng không ngăn được một mẫu thân đau lòng…… Cắn chặt răng, Trương thị làm ra bộ dáng khó xử, nhẹ giọng nói: “Lão thái thái, Tào gia chúng ta thi lễ gia truyền, Vương tẩu tử phạm vào sai, đúng là nên phạt, nhưng đánh đứa nhỏ bằng bản tử, e không được ổn lắm.”
Lão thái thái ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, “Con cái của nàng ta cũng là nô tài của Tào gia chúng ta, từ nhỏ học chút quy củ cũng tốt.”
Đang nói, ngoài viện tĩnh lặng xuống, tưởng là Vương tẩu tử đã nhận tội, trái tim Trương thị như bị kéo lên tận cổ họng. Không bao lâu sau, Tào quản gia tiến vào, nói: “Hồi bẩm lão thái thái, Tước gia, Vương tẩu tử đã khai, là do nàng trộm, Tùng Vụ đã bán, Cỏ Linh Chi chưa bán ra, bà sợ sự tình bị bại lộ, mới giấu vào trong phòng phu nhân, tưởng rằng các chủ tử thấy vật đã tìm về được sẽ không lại truy cứu.”
Trương thị nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói ra một tràng đau thương chỉ trích Vương tẩu tử cô phụ sự tín nhiệm của lão thái thái. Một mình bà ra sức nói hồi lâu, chỉ có Ngọc di nương và Tào Trung Trinh thỉnh thoảng phụ họa vài câu, lão thái thái chỉ ngồi yên thổi trà, không nói một lời.
Đợi Trương thị chột dạ ngậm miệng, lão thái thái mới buông chén trà xuống, thản nhiên nói: “Tìm được đồ ăn trộm, vậy coi như xong. Cả nhà Vương tẩu tử cũng đã làm cho Tào gia chúng ta vài thập niên, dù sao cũng phải nên nhớ đến chút tình cũ, lại đánh thêm năm mươi đại bản, cả nhà phạt đến thôn trang ở Mạc Hà.”
Tào quản gia lĩnh mệnh đi xuống, lão thái thái quay sang nhìn về phía Trương thị, nói: “Bất quá, con dâu a, những người ở trong viện của con làm việc kiểu gì vậy? Một người sống lớn như vậy đi vào rồi đi ra, còn vào tận trong phòng của con, cư nhiên không một ai nhìn thấy. Ta nghĩ, hay là do con ngày thường quá mức nhân từ, làm cho bọn họ đều lười biếng cả ra? Loại nô tài đáng chết này, phủ chúng ta không nuôi nổi a! Người nào nên bán thì bán cả đi, hoặc là phái đến thôn trang ở Mạc Hà. Nếu là hạ nhân hồi môn của con dâu, thì khấu trừ ba tháng tiền tiêu vặt, lại đánh bốn mươi bản tử. Tào quản gia, ngày mai hãy đi mua vài người mới đến, hảo hảo dạy dỗ, rồi đưa vào viện của phu nhân. Thời gian này, tạm thời dùng trước vài người trong viện của ta đi.”
Thế này không phải là muốn rửa sạch người trong viện của ta sao? Trương thị thầm hận, vội ăn nói khép nép: “Lão thái thái giáo huấn thật đúng, là con dâu quản thúc vô phương, con dâu về sau nhất định sẽ quản nghiêm hơn, tuyệt không nuông chiều. Cho nên, con dâu xin được cầu tình, cầu lão thái thái giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ lần này……”
Lão thái thái nhàn nhạt nói: “Con dâu à, vậy là con chưa biết rồi, những nô tài này là gia sinh tử mấy đời của Tào gia chúng ta, đã thành những kẻ giảo hoạt, nếu đã dạy không tốt, thì cứ đuổi đi mới tốt. Chờ Tào quản gia mua về người mới, con hãy nhớ quản cho tốt là được.” Đây là nói cho Trương thị, người bị bán là người của Tào gia, ngươi không tư cách ngăn đón.
Trương thị đành phải nháy mắt ra dấu cho con và nữ nhi. Tào Trung Duệ nhận thì có nhận được, lại không biết mẫu thân rốt cuộc là muốn thế nào, hắn là một nam tử, tâm tư không ở trong hậu viện, đương nhiên không rõ những con cong vòng vòng trong chuyện này. Tào Trung Nhã thì biết, cũng làm nũng dây dưa một hồi, nhưng chủ ý của lão thái thái đã định, kiên quyết không thay đổi.
Tào quản gia hạ thấp người lĩnh mệnh, việc này xem như là ván đã đóng thuyền. Tào Thanh Nho kỳ thật cũng muốn cầu tình giúp phu nhân, nhưng đây là chuyện trong hậu viện, vốn là lão thái thái nên quản, nên lời nói dù đã đến miệng hắn cũng không nói ra được, cứ thế bỏ lỡ thời cơ.
Du Tiểu Vãn âm thầm bội phục lão thái thái, Trương thị làm chủ mẫu đã hơn hai mươi năm, chỉ sợ hạ nhân trong viện của Tào gia đều đã đổi chủ tử. Chiêu này của lão thái thái, vừa nhanh vừa mạnh, kẻ thì bị bán, người thì giáng cấp. Về sau người khác trước khi làm việc gì đều sẽ suy tính lại trong lòng một chút, ngẫm lại xem chủ tử chân chính của mình rốt cuộc là ai.
Tìm được Cỏ Linh Chi, nhưng Tùng Vụ đã bị bán, vậy là thiếu hụt hơn một ngàn lượng bạc. Lão thái thái ra lệnh trừ dần vào tiền tiêu vặt hàng tháng của người nhà Vương tẩu tử, cũng không nói kỳ hạn. Vương lão mẹ cùng con trai, cháu trai, cháu gái dập đầu vài cái, cảm tạ lão thái thái không xử phạt nặng.
Sự tình như vậy coi như không giải quyết được gì, khi Trương thị về phòng, cơ hồ đem sức nặng toàn thân đều đặt lên cánh tay của Khúc ma ma, thân mình mềm nhuyễn không đứng vững nổi. Bà một phen vất vả bày mưu, không những không thể tính kế được người cần tính kế, ngược lại còn khiến lão thái thái rửa sạch toàn bộ người trong viện của mình. Hạ nhân do bà mang đến từ nhà mẹ đẻ đều bị đánh bốn mươi đại bản, thế này có khác gì đánh vào mặt bà? Hơn nữa Tào quản gia một ngày không về người mới, bà phải trải qua một ngày chịu đựng người của lão thái thái giám thị.
Càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất, Trương thị vừa trở lại Nhã Ngũ Đường liền khóc rống một hồi, đập vỡ một đống đồ sứ, ngồi phịch xuống giường, thì thào tự nói, “Là ta rất nóng vội, không nên gấp như vậy, thật sự là xem thường xú nha đầu kia, nàng làm thế nào vu oan cho ta, người nào trong viện chúng ta là người của ả?”
Lời này Khúc ma ma không dám đáp, Trương thị bảo Khúc ma ma đuổi hết người ra, thấp giọng hỏi, “Ngày mai người nọ có phải sẽ đến?”
Khúc ma ma gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Trương thị giống như nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười. Ả tiện nhân họ Ngô kia chớ mơ tưởng gả vào vương phủ, đừng hòng!
.
.
.
Nhưng liên tục vài ngày, Âu Dương Thần đều không đến Tào phủ. Trương phủ phái người đến báo cho Trương thị, người được phái đi tiếp ứng hắn bỗng dưng biến mất. Trương thị kinh hãi, “Tại sao có thể như vậy?” Vấn đề này, Khúc ma ma sao có thể trả lời, chỉ có thể an ủi: “Có lẽ là có chuyện gì đó, có bạc để lấy, hắn sao có thể không cần, thế nào rồi cũng sẽ đến.”
Trương thị tức giận, gạt toàn bộ chén trà khỏi bàn, “Cũng sẽ đến? Còn phải chờ tới ngày nào? Chỉ còn một tháng nữa là đến đại hôn!”
Khúc ma ma sợ tới mức vội ra dấu chớ có lên tiếng, chỉ chỉ ngoài cửa sổ, hiện tại trừ bỏ và và Tử Nhi, Bích Nhi, người trong viện đều là người của lão thái thái, phu nhân không thể nói như vậy.
Trương thị còn muốn mắng hai câu, đột nhiên cảm thấy ngực quặn đau, chỉ phải xoa ngực ngồi xuống, nuốt cơn tức này vào bụng.
Trái lại, Võ di nương, à không, Võ thị. Võ thị mấy ngày nay sống thập phần dễ chịu, bước chân đi đường đều như có gió nâng đỡ. Tào Tước gia đã dâng sớ đến Lễ bộ, có lẽ là Nhiếp Chính Vương đã sớm chào hỏi qua, rất nhanh liền phê chuẩn, nàng nay đã là bình thê danh chính ngôn thuận, trong phủ ai thấy nàng đều phải gọi một tiếng Vũ phu nhân. [Nhị phu nhân là Tào Thanh Nho em dâu]
Võ thị tri ân báo đáp, đối với Du Tiểu Vãn có thể nói là cẩn thận quan tâm, nàng thử thăm dò hỏi Du Tiểu Vãn đã dùng phương pháp gì để đem Cỏ Linh Chi bỏ vào phòng Trương thị, Du Tiểu Vãn thuận miệng đáp: “Văn bá thỉnh một vị cao nhân âm thầm bảo hộ con, con nhờ vị cao nhân này đến hỗ trợ.”
Võ thị nhất thời nghiêm túc nghĩ, không khỏi một lần nữa đánh giá nữ hài trước mắt: Nàng dung nhan tuyệt mỹ, khí chất lạnh nhạt, cử chỉ tao nhã, càng hiếm có là, nàng có sự trấn định cùng cơ trí rất vượt tuổi, có thể nhàn nhạt đàm tiếu nhân gian, nhẹ nhàng phẩy tay đánh tan âm mưu. Võ thị nguyên bản đã rất bội phục đảm lượng cùng mưu lược của nàng, hiện tại lại có cao nhân hộ thân, Võ thì lại càng thêm nảy sinh tâm tính gần khiếp đảm Du Tiểu Vãn, xem nàng trở thành người mà mình vĩnh viễn không thể đắc tội.
Du Tiểu Vãn biết Trương thị sẽ phải thành thật một đoạn thời gian dài, liền chuyên tâm nghiên cứu võ công và y thuật, thuận tiện đi quản lý cửa hàng của mình. Các món thổ sản được vận chuyển từ thôn trang ở Nhữ Dương rất được người kinh thành hoan nghênh, Du Tiểu Vãn cảm thấy cứ bán như vậy thì kiếm không được bao nhiêu bạc, hơn nữa trái cây cũng không thể bảo quản lâu, mà mùa trái cây cũng không dài, liền tìm Văn bá thương lượng, thử đem một phần trái cây làm yêm quả*, kéo dài thời gian tiêu thụ.
* Cái từ này làm mình đau đầu dữ lắm. Từ “yêm” này kiểu giống như muối chua, vậy thì “yêm quả” nghĩa là “quả muối chua”??? Mình thấy cứ kì kì thế nào, hay là tại mình chưa ăn trái nào muối chua nên nghĩ vậy??? Mới đầu mình đoán là xí muội, vì nó cũng chua, cũng có ướp muối (dĩ nhiên là ướp còn nhiều thứ khác), cũng có thể được làm từ nhiều loại trái cây (nhưng chỉ có những loại trái có quả cứng thui).
Nàng nào biết chính xác “yêm quả” là cái gì thì nhớ nói với mình 1 tiếng để mình sửa lại ^^.
Đề nghị này được Du Văn Biểu cực lực duy trì. Trong số các hạ nhân mang theo từ Nhữ Dương, có một vị con dâu là người Giang Nam, biết cách làm yêm quả rất ngon, hơn nữa cách làm của Giang Nam khác với cách làm ở kinh thành, có lẽ sẽ khiến người kinh thành cảm thấy mới mẻ. Vì thế nàng cho người đó làm thử một ít đến bán trong cửa hàng, không ngờ lại bán sạch trong ngày hôm đó. Đến ngày hôm sau, có rất nhiều quý phủ cho người đến hỏi, hoặc là những người mua ngày hôm qua lại đến đặt hàng.
Du Văn Biểu lập tức tuyển nhận thêm người, giúp đỡ gia công trái cây. Trái cây sau khi được gia công thành mứt, giá được nâng lên rất nhiều, lợi nhuận trong một tháng tăng lên gấp ba. Du Tiểu Vãn không nghĩ tới biện pháp của lại dùng được đến vậy, tâm tình cũng cực kỳ khoái trá. Ngô Lệ Quyên cũng thực thích ăn loại yêm quả này, Du Tiểu Vãn liền cười nói: “Thứ phi thích ăn, là vinh hạnh của tiểu điếm, về sau tiểu điếm sẽ chuyên cung cấp một phần cho thứ phi. Nếu muốn hồi báo, chỉ cần thứ phi về sau giúp đỡ khai hỏa thanh danh là được.”
Ngô Lệ Quyên ngượng ngùng cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Du Tiểu Vãn, nói: “Ta có thể có ngày hôm nay, đều là Du cô nương giúp ta, ân tình này, ta sẽ không quên. Nếu có việc gì khó xử, cứ tới tìm ta, ta nhất định đem hết toàn lực tương trợ.”
Du Tiểu Vãn cười cười, “Hy vọng không có việc gì phải phiền toái đến thứ phi.” Cũng không khách khí từ chối, nàng giúp Ngô Lệ Quyên, vốn là vì kết giao nhân mạch.
.
.
.
Còn ba ngày nữa là đến ngày Ngô Lệ Quyên xuất giá, trong lúc mọi người đều vây quanh lão thái thái nói chuyện phiếm, sau một quãng thời gian yên lặng đã lâu, Trương thị bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, khen nức nở Ngô Lệ Quyên và Tiểu Võ thị vài câu, rồi đề nghị: “Ngày mai đến Quảng Tế Tự khấn Quan Âm đi, hy vọng Ngô thứ phi tân hôn lạc hồng, mau sinh tân nam.”
Ngô Lệ Quyên nhất thời xấu hổ cúi đầu, Tiểu Võ thị tuy rằng không thích Trương thị, nhưng nghe lời này cũng thấy vui mừng, chỉ là đề nghị này là từ miệng Trương thị, nàng cứ cảm thấy không tốt, cười cười hỏi, “Đến Quảng Tế Tự cầu con là linh nghiệm nhất sao?
Lão thái thái cười nói: “Chỉ cần là chùa miếu hương khói cường thịnh liền có người linh nghiệm, Quảng Tế Tự, Quảng Hóa Tự, Pháp Nguyên Tự, Giới Đài Tự đều được.”
Tiểu Võ thị liền cười nói: “Nghe qua Pháp Nguyên Tự rất nổi tiếng.”
Du Tiểu Vãn cười nhẹ, nói: “Vậy đi Pháp Nguyên Tự đi. Lão thái thái, chúng con có thể đi cùng không? Để các tỷ muội chúng con đến cầu phúc giúp Ngô tỷ tỷ, hy vọng tỷ ấy có thể được Vương gia sủng ái.”
Lão thái thái liền vỗ bàn, vui vẻ nói, “Hảo, ngày mai cùng đi Pháp Nguyên Tự bái Bồ Tát.”
Tào Trung Trinh, Tào Trung Yến vui vô cùng, Trương thị lại cười nói: “Không bằng cũng mời Dao Nhi cùng đi, về sau hai người chính là tỷ muội, phải thân cận nhiều hơn mới tốt.”
Lão thái thái khẽ suy tư, liền đáp ứng, “Vậy phiền toái con dâu gởi bái thiếp sang nhà thông gia.”
Trương thị lập tức đáp: “Vâng.”
.
.
.
Trở lại Mặc Ngọc Cư, Triệu ma ma liền lo lắng nói, “Cữu phu nhân đây là lại muốn bài trò thiêu thân gì, hôm qua Trương phủ đã phái người đi tìm tên Âu Dương Thần kia.”
Du Tiểu Vãn cười khẽ, mợ còn tưởng rằng có thể tính kế Ngô cô nương? Lại không biết lần này, là ta muốn mời mợ vào bẫy.
Thẩm Thiên Hà vẫn phái người lưu ý hướng đi của Âu Dương Thần, người này giảo hoạt đến cực điểm, trốn đông trốn tây, rốt cục dưỡng thương xong, ra tiền mua đao kiếm, định tìm cơ hội ám sát Trương thị và Trương phu nhân. Thẩm Thiên Hà liền cải trang thành một người thần bí, đến gợi ý cho hắn dùng một phương pháp khác để trả thù……
Du Tiểu Vãn viết thư cột vào chân bồ câu rồi thả cho bồ câu cất cánh bay ra ngoài. Nàng đổi xiêm y khác, ngồi vào bàn xem sách thuốc, lần trước dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, hiệu quả thập phần tốt, khiến nàng càng tăng thêm động lực học y. Triệu ma ma mang đến một cái rổ kim chỉ, ngồi vào chỗ bàn đối diện. Sơ Vân, Sơ Tuyết mang trà mới và trái cây lên, liền thối lui ra gác ở cửa phòng.
Triệu ma ma vừa may vá vừa tán gẫu, “Tiểu thư, người đêm đó sao không hề đến đây?”
Du Tiểu Vãn không giấu giếm Triệu ma ma chuyện gì, bao gồm chuyện hắc y nhân đêm đó, “Kẻ làm tặc thường có hành tung bất định, bất quá, khẳng định người đó sẽ lại đến.” Ba nhánh Cỏ Linh Chi khẳng định là do người nọ làm, vấn đề là, hắn làm sao biết được? Vấn đề này, có lẽ một ngày nào đó có thể được giải đáp, bởi vì đêm đó nàng về phòng, phát hiện trên gối có một tờ giấy, mặt trên ghi là sẽ thu bạc vào lần khác.
Triệu ma ma than nhẹ một tiếng, tiểu thư cư nhiên biết võ nghệ cao cường, lúc còn ở Nhữ Dương, bà căn bản nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng nếu không phải như vậy, chỉ sợ hiện tại…… “Nhưng, tiểu thư à, ngài là danh môn khuê tú, nếu để phu gia tương lai biết ngài có khả năng này, chỉ sợ……”
Du Tiểu Vãn cười cười, “Ta biết, ma ma cứ yên tâm, ta chỉ là cảm thấy có nhất kĩ bàng thân mới tốt, cũng không phải muốn cậy mạnh đấu đá với người ta.”
Triệu ma ma thế này mới yên lòng, lại bắt đầu nghĩ ngợi vẩn vơ, tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng tâm tính trầm ổn, đa mưu túc trí, không thua gì danh môn tài nữ, không biết công tử nhà ai mới có thể xứng đôi với tiểu thư. Đáng tiếc, tiểu thư phải giữ đạo hiếu ba năm, chỉ sợ đến lúc đó, ân huệ lang đều đã định hôn xong rồi, người nào còn chưa đính hôn, tuổi tác lại không thích hợp…… Chờ tiểu thư xong hiếu kì, ta phải dùng bộ mặt già nua này đi cầu lão thái thái, tổ chức vài lần yến hội, mời các phu nhân đến gặp mặt tiểu thư một lần mới được.
Du Tiểu Vãn không biết Triệu ma ma đã nghĩ đến tương lai xa như vậy, chỉ một lòng tính toán kế hoạch ngày mai, hy vọng không bị bại lộ.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau, lão thái thái, Trương thị và Võ thị dẫn mọi người ra ngoài. Đoàn người chia ra thành mấy chiếc xe ngựa lớn, đầu tiên là đến Trương phủ hội hợp, sau đó lên đường đến Pháp Nguyên Tự.
Vừa đến chân núi, xe ngựa liền ngừng lại, nguyên lai là phía trước có xe ngựa của phủ khác. Lão thái thái phái người đến hỏi thăm, nghe nói là xe của Sở Vương phủ, liền vội dẫn con dâu, các cháu gái xuống xe, tự mình đến xe ngựa của Sở thái phi để thỉnh an.
Quân Dật Chi cưỡi trên con ngựa cao to, đứng bên cạnh xe ngựa, thấy người Tào gia lại đây, liền xuống ngựa, chắp tay thi lễ. Hắn môi hồng răng trắng, mày tằm mắt phượng, chỉ tùy ý làm một động tác đều có vẻ phong lưu phóng khoáng, tao nhã phi phàm. Mấy tỷ muội Tào gia đều nhất thời ngừng thở, hai gò má ửng đỏ, quên cả đáp lễ.
Chỉ có Du Tiểu Vãn không bị nam sắc làm rung động, cúi người đáp lễ, tỷ muội Tào thị thế này mới hồi phục tinh thần, lục tục đáp lễ. Tào Trung Nhã xấu hổ thầm nghĩ, mấy ngày không gặp, Quân Nhị công tử càng thêm tuấn mỹ…… Giờ khắc này, nàng hoàn toàn quăng Nhiếp Chính Vương và Hàn Thế Chiêu sang một bên.
Lão thái thái đứng ở ngoài xe ngựa hàn huyên với Sở thái phi, bọn tiểu bối liền đứng dời sang một bên. Quân Dật Chi tiếp tục khoe ra nụ cười phong lưu tiêu sái của mình, ánh mắt dạo quanh những khuôn mặt như hoa nở của mấy tỷ muội, mở miệng hỏi các nàng lên đây để làm gì.
Tào Trung Nhã cướp lời, đáp, “Chúng ta tới là để cầu phúc cho Dao biểu tỷ và Ngô tỷ tỷ.” Hai người này nay đã có thân phận bất đồng, không có xuống xe ngựa.
Quân Dật Chi “À” một tiếng, quay sang hỏi Du Tiểu Vãn, “Ngươi cũng đến cầu phúc?”
“Đúng vậy.” Du Tiểu Vãn thầm nghĩ: Bộ hết chuyện để hỏi rồi sao? Tào Trung Nhã vừa mới nói là “chúng ta“ nha.
Quân Dật Chi bỗng nhiên xoạt mở quạt giấy, tư thái phong lưu phe phẩy mấy cái, cũng không quản ánh mắt ghen ghét của tỷ muội Tào thị, tựa đầu tiến gần bên tai Du Tiểu Vãn, nhỏ giọng hỏi nàng, “Có muốn xem kịch vui không?”
Du Tiểu Vãn lập tức cảnh giác nhìn hắn, người này cười phong tao như vậy, khẳng định không phải là chuyện tốt lành gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.