Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 20: Bác Cả
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Hàn Kiều Kiều vẫn kiên trì luyện tập thể lực hàng ngày. Hàn Dực, vốn có thói quen tập luyện và thể chất tốt, dành nhiều thời gian hơn để làm quen với dị năng của mình. Hai người luôn quấn quýt bên nhau, càng ngày càng thân mật và ngọt ngào.
Ngôn Tiếu đến ngày thứ tư thì hạ sốt. Tuy đã đỡ hơn, nhưng cơn sốt dài ngày khiến cơ thể cậu ta rất yếu, nên vẫn phải nghỉ ngơi trên tầng ba.
Trong thời gian này, chỉ có một vị khách đến thăm biệt thự, đó là Hàn Trần Phong – con trai trưởng của nhà họ Hàn, cũng là bác cả của họ.
Khi thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của bác cả, Hàn Kiều Kiều có chút bối rối.
Người bác cả này để lại cho cô ấn tượng về một người trưởng bối hòa nhã, điềm đạm. Năm xưa, khi mẹ cô đưa cô về làm dâu nhà họ Hàn, họ gặp phải sự phản đối rất lớn. Khi đó, cô mới tám tuổi nhưng cũng đủ hiểu những gì báo chí viết. Cô biết rằng, nhiều người không ủng hộ cuộc hôn nhân của mẹ và bố Hàn, không chỉ vì mẹ đã có cô mà còn vì mẹ là một diễn viên, trong khi nhà họ Hàn là một gia đình quân chính. Bố Hàn đã cố gắng rất nhiều để có thể cưới mẹ, và khi cả gia đình họ Hàn lạnh lùng châm chọc, chỉ có bác cả đứng về phía bố Hàn. Mỗi dịp lễ Tết khi về nhà cũ của họ Hàn ăn cơm, cũng chỉ có bác cả là đối xử tử tế với gia đình họ. Chính vì những trải nghiệm đó mà Hàn Kiều Kiều khó chấp nhận được khi biết rằng, người trưởng bối thân thiết trong ký ức lại là người sẵn sàng bỏ mặc và thậm chí ngấm ngầm hãm hại gia đình cô.
Khi ấy, cô còn quá nhỏ, chưa hiểu rằng trên đời có những người luôn mang hai bộ mặt. Trước mặt thì cười với bạn, sau lưng lại là người tàn nhẫn nhất.
Hàn Kiều Kiều pha trà cho Hàn Trần Phong.
Hàn Trần Phong mỉm cười hiền hòa với Hàn Kiều Kiều, “Kiều Kiều khỏe lại rồi chứ? Lần trước khi cháu và A Dực gặp chuyện, cả nhà đều lo lắng cho hai đứa.”
Lo lắng mà chẳng thấy đến thăm một lần nào cả…
Hàn Kiều Kiều nhận ra mình không có khiếu đóng kịch, cô gượng gạo mỉm cười, rồi ngồi sát bên cạnh anh trai, im lặng không nói gì.
“Trong nhà sao chẳng thấy người làm nào vậy? Nghe nói cháu còn cho cả đội bảo vệ nghỉ phép nữa, ban đầu ta nghĩ là tin đồn thôi, xem ra là thật rồi?” Hàn Trần Phong nhìn Hàn Dực, cau mày nói với giọng khuyên nhủ, “A Dực, trong số mấy đứa cháu trong nhà, cháu là người xuất sắc nhất. Sao lại hành động bốc đồng như thế? Bên ngoài bây giờ rất loạn, bên cạnh không có ai, nhỡ có chuyện thì làm sao?”
Biết đâu trong số đó lại có người của ông ta, anh tôi đâu có ngốc mà giữ mấy kẻ đó bên cạnh chứ!
Vừa nghĩ vậy, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của anh: “Kiều Kiều thật hiểu ý anh.”
Mặt Hàn Kiều Kiều khẽ ửng đỏ, cô cúi gằm mặt, thầm trách anh trai ngày càng lén nghe được suy nghĩ của cô, thật quá tinh quái!
Ngồi đối diện trên ghế sô pha, Hàn Trần Phong không hay biết sự tương tác của hai anh em, ông ta vẫn giữ dáng vẻ của một trưởng bối, tiếp tục nói: “Nghe nói cháu cũng lâu rồi không đến công ty. A Dực, thế này là không ổn đâu. Bố cháu đã giao sản nghiệp này cho cháu, cháu nên chuyên tâm làm việc. Cháu phải hiểu rằng, đây không chỉ là tài sản của bố cháu mà là tâm huyết của nhiều thế hệ trong nhà họ Hàn…”
Hàn Kiều Kiều không vui, bĩu môi nói nhỏ: “Anh cháu đang bị thương sao mà đi làm được… Tay chân đều bị thương, nếu hôm qua đại bá đến còn thấy anh cháu chống nạng đấy… Nhân viên bình thường còn được nghỉ ốm… Vậy mà chẳng có ai đến thăm, toàn là người thân đấy…”
Giọng cô tuy nhỏ nhưng đủ để Hàn Trần Phong nghe thấy, ông ta sững lại, có chút lúng túng.
Hàn Dực trầm giọng nhắc cô: “Kiều Kiều, không được nói chuyện với bác cả như thế.”
Hàn Kiều Kiều là người như thế nào? Có thể cô không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng đây là anh trai cô, Hàn Dực. Hàn Kiều Kiều sớm đã học được cách đọc những biểu cảm vui buồn từ gương mặt lạnh lùng băng giá của anh. Cô biết rõ hơn ai hết rằng anh không thực sự giận.
“Bác cả, cháu xin lỗi…” Cô ngoan ngoãn xin lỗi, rồi cố ý bày ra vẻ mặt đầy ấm ức, “Cháu cứ nghĩ bác cả đến thăm chúng cháu, nào ngờ bác cả vừa đến đã nói toàn chuyện công việc…”
“Kiều Kiều.” Hàn Dực đè giọng gọi tên cô, sau đó quay sang Hàn Trần Phong, khuôn mặt lạnh nhạt như thường lệ, “Bác cả đến là vì chuyện của Hàn Duệ đúng không?”
Hàn Trần Phong nghe vậy thoáng khựng lại.
Hàn Dực tiếp tục nói với giọng lạnh lùng: “Chuyện Hàn Duệ mất đơn hàng, Ngôn Tiếu đã nói rõ với cháu. Việc này, bác cả có đến tìm cháu cũng vô ích. Lần này mất đơn hàng gây tổn thất lớn cho công ty, yêu cầu hội đồng quản trị bắt anh ấy bồi thường là chuyện phải làm. Như bác cả vừa nói, tài sản này là tâm huyết của nhiều thế hệ nhà họ Hàn, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Dù cháu muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.”
Hàn Trần Phong biến sắc, giọng ông ta không còn ôn hòa như trước: “A Dực, cháu với Hàn Duệ là anh em họ, có gì thì nói với nhau một tiếng. Có cần thiết phải đưa ra hội đồng quản trị quyết định không, như vậy có phải là thiếu tình nghĩa không?”
Hàn Dực mỉm cười nhạt: “Bác cả, Hàn Duệ đã tự ý giao hàng mà không có chữ ký của cháu, chỉ nhận 20% tiền cọc, đây là sai phạm nghiêm trọng. Nếu làm theo quy tắc của nhà họ Hàn, Hàn Duệ đã bị tước hết chức vụ, đâu cần qua hội đồng quản trị xét duyệt. Cháu đã hết sức rồi.”
Hàn Trần Phong nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó coi, giọng điệu cũng trở nên gay gắt: “A Dực, cháu muốn lấy nốt 80% còn lại, chẳng phải là muốn Hàn Duệ tán gia bại sản sao?”
“Bác cả nói vậy cũng khó cho cháu quá. Nếu công ty phải gánh chịu tổn thất này, cháu phải giải thích thế nào với các cổ đông đây? Dù sao, đơn hàng này mất đi đã gây thiệt hại gần một nửa doanh thu của cả năm.”
Hàn Trần Phong nhìn chằm chằm vào Hàn Dực một hồi, rồi nói: “Cháu thật sự không thể nể tình mà bỏ qua cho Hàn Duệ sao?”
Hàn Dực nhìn ông ta chằm chằm, giọng điềm tĩnh: “Hàn Duệ mấy năm qua cũng kiếm được không ít rồi.”
Hàn Trần Phong đột ngột đứng dậy, vẻ mặt đanh lại, “Người trẻ tuổi, đừng làm gì tuyệt tình quá!”
Hàn Dực vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, chỉ khi thấy Hàn Trần Phong đứng dậy rời đi, anh mới nói với ông ta: “Bác cả về thì nhắn lại giúp cháu rằng người bảo vệ bên cạnh cháu đã bị thẩm vấn đủ lâu rồi, chắc cũng đến lúc trở về, cháu còn nhiều điều cần hỏi anh ta.”
Sắc mặt Hàn Trần Phong sa sầm, rồi rời đi trong vòng vây của các vệ sĩ.
Hàn Kiều Kiều nhìn họ khuất xa, liền lấy điều khiển khóa cửa sắt, cô vỗ ngực, nói: “Đúng là đáng sợ thật đấy, trông ông ta rõ ràng là giận điên người nhưng vẫn cố kìm nén không phát tác, thật là đáng sợ!”
Hàn Dực mỉm cười, kéo cô vào lòng.
“Anh, vừa rồi ông ta nói về chuyện gì vậy? Hàn Duệ lại làm sai chuyện gì à?”
“Anh ta đã ký một hợp đồng với bên Libya, chỉ nhận được 20% tiền cọc nhưng đã gửi toàn bộ hàng đi. Kết quả là, do thiên thạch rơi xuống, đường vận chuyển gặp rắc rối, hàng hóa bị mất sạch.”
“Gì chứ? Sao anh ta lại ngốc đến vậy?!”
Hàn Dực cười nhạt: “Chuyện như thế này không phải lần đầu. Anh ta thường nhận một phần nhỏ tiền cọc để chuyển hàng, sau đó ăn chênh lệch.”
Hàn Kiều Kiều bật thốt: “Đáng đời anh ta!”, rồi lại lo lắng, nghĩ rằng dù sao đó cũng là công ty của anh trai, hàng hóa mất đi cũng là của anh. “Ôi, tiếc quá, tiếc đống hàng đó…”
Hàn Dực xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ sao? Em tưởng Ngôn Tiếu đi làm gì chứ?”
Hàn Kiều Kiều sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra, “À… Thì ra là vậy… Anh thật sự…”
Cô chỉ vào Hàn Dực mà không nói nên lời.
Đúng là quá xảo quyệt!
Hàn Dực nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của cô, không kìm được mà siết cô vào lòng, cúi đầu hôn cô. Lưỡi anh thành thạo len lỏi vào khoang miệng mềm mại của cô, lướt qua từng kẽ răng, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, hai người hòa quyện trong nụ hôn say đắm, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Ngay lúc hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, từ trên tầng vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi—
“Á—Á—Á—!!!”
Ngôn Tiếu đến ngày thứ tư thì hạ sốt. Tuy đã đỡ hơn, nhưng cơn sốt dài ngày khiến cơ thể cậu ta rất yếu, nên vẫn phải nghỉ ngơi trên tầng ba.
Trong thời gian này, chỉ có một vị khách đến thăm biệt thự, đó là Hàn Trần Phong – con trai trưởng của nhà họ Hàn, cũng là bác cả của họ.
Khi thấy gương mặt vừa quen vừa lạ của bác cả, Hàn Kiều Kiều có chút bối rối.
Người bác cả này để lại cho cô ấn tượng về một người trưởng bối hòa nhã, điềm đạm. Năm xưa, khi mẹ cô đưa cô về làm dâu nhà họ Hàn, họ gặp phải sự phản đối rất lớn. Khi đó, cô mới tám tuổi nhưng cũng đủ hiểu những gì báo chí viết. Cô biết rằng, nhiều người không ủng hộ cuộc hôn nhân của mẹ và bố Hàn, không chỉ vì mẹ đã có cô mà còn vì mẹ là một diễn viên, trong khi nhà họ Hàn là một gia đình quân chính. Bố Hàn đã cố gắng rất nhiều để có thể cưới mẹ, và khi cả gia đình họ Hàn lạnh lùng châm chọc, chỉ có bác cả đứng về phía bố Hàn. Mỗi dịp lễ Tết khi về nhà cũ của họ Hàn ăn cơm, cũng chỉ có bác cả là đối xử tử tế với gia đình họ. Chính vì những trải nghiệm đó mà Hàn Kiều Kiều khó chấp nhận được khi biết rằng, người trưởng bối thân thiết trong ký ức lại là người sẵn sàng bỏ mặc và thậm chí ngấm ngầm hãm hại gia đình cô.
Khi ấy, cô còn quá nhỏ, chưa hiểu rằng trên đời có những người luôn mang hai bộ mặt. Trước mặt thì cười với bạn, sau lưng lại là người tàn nhẫn nhất.
Hàn Kiều Kiều pha trà cho Hàn Trần Phong.
Hàn Trần Phong mỉm cười hiền hòa với Hàn Kiều Kiều, “Kiều Kiều khỏe lại rồi chứ? Lần trước khi cháu và A Dực gặp chuyện, cả nhà đều lo lắng cho hai đứa.”
Lo lắng mà chẳng thấy đến thăm một lần nào cả…
Hàn Kiều Kiều nhận ra mình không có khiếu đóng kịch, cô gượng gạo mỉm cười, rồi ngồi sát bên cạnh anh trai, im lặng không nói gì.
“Trong nhà sao chẳng thấy người làm nào vậy? Nghe nói cháu còn cho cả đội bảo vệ nghỉ phép nữa, ban đầu ta nghĩ là tin đồn thôi, xem ra là thật rồi?” Hàn Trần Phong nhìn Hàn Dực, cau mày nói với giọng khuyên nhủ, “A Dực, trong số mấy đứa cháu trong nhà, cháu là người xuất sắc nhất. Sao lại hành động bốc đồng như thế? Bên ngoài bây giờ rất loạn, bên cạnh không có ai, nhỡ có chuyện thì làm sao?”
Biết đâu trong số đó lại có người của ông ta, anh tôi đâu có ngốc mà giữ mấy kẻ đó bên cạnh chứ!
Vừa nghĩ vậy, trong đầu cô lại vang lên giọng nói của anh: “Kiều Kiều thật hiểu ý anh.”
Mặt Hàn Kiều Kiều khẽ ửng đỏ, cô cúi gằm mặt, thầm trách anh trai ngày càng lén nghe được suy nghĩ của cô, thật quá tinh quái!
Ngồi đối diện trên ghế sô pha, Hàn Trần Phong không hay biết sự tương tác của hai anh em, ông ta vẫn giữ dáng vẻ của một trưởng bối, tiếp tục nói: “Nghe nói cháu cũng lâu rồi không đến công ty. A Dực, thế này là không ổn đâu. Bố cháu đã giao sản nghiệp này cho cháu, cháu nên chuyên tâm làm việc. Cháu phải hiểu rằng, đây không chỉ là tài sản của bố cháu mà là tâm huyết của nhiều thế hệ trong nhà họ Hàn…”
Hàn Kiều Kiều không vui, bĩu môi nói nhỏ: “Anh cháu đang bị thương sao mà đi làm được… Tay chân đều bị thương, nếu hôm qua đại bá đến còn thấy anh cháu chống nạng đấy… Nhân viên bình thường còn được nghỉ ốm… Vậy mà chẳng có ai đến thăm, toàn là người thân đấy…”
Giọng cô tuy nhỏ nhưng đủ để Hàn Trần Phong nghe thấy, ông ta sững lại, có chút lúng túng.
Hàn Dực trầm giọng nhắc cô: “Kiều Kiều, không được nói chuyện với bác cả như thế.”
Hàn Kiều Kiều là người như thế nào? Có thể cô không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng đây là anh trai cô, Hàn Dực. Hàn Kiều Kiều sớm đã học được cách đọc những biểu cảm vui buồn từ gương mặt lạnh lùng băng giá của anh. Cô biết rõ hơn ai hết rằng anh không thực sự giận.
“Bác cả, cháu xin lỗi…” Cô ngoan ngoãn xin lỗi, rồi cố ý bày ra vẻ mặt đầy ấm ức, “Cháu cứ nghĩ bác cả đến thăm chúng cháu, nào ngờ bác cả vừa đến đã nói toàn chuyện công việc…”
“Kiều Kiều.” Hàn Dực đè giọng gọi tên cô, sau đó quay sang Hàn Trần Phong, khuôn mặt lạnh nhạt như thường lệ, “Bác cả đến là vì chuyện của Hàn Duệ đúng không?”
Hàn Trần Phong nghe vậy thoáng khựng lại.
Hàn Dực tiếp tục nói với giọng lạnh lùng: “Chuyện Hàn Duệ mất đơn hàng, Ngôn Tiếu đã nói rõ với cháu. Việc này, bác cả có đến tìm cháu cũng vô ích. Lần này mất đơn hàng gây tổn thất lớn cho công ty, yêu cầu hội đồng quản trị bắt anh ấy bồi thường là chuyện phải làm. Như bác cả vừa nói, tài sản này là tâm huyết của nhiều thế hệ nhà họ Hàn, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Dù cháu muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.”
Hàn Trần Phong biến sắc, giọng ông ta không còn ôn hòa như trước: “A Dực, cháu với Hàn Duệ là anh em họ, có gì thì nói với nhau một tiếng. Có cần thiết phải đưa ra hội đồng quản trị quyết định không, như vậy có phải là thiếu tình nghĩa không?”
Hàn Dực mỉm cười nhạt: “Bác cả, Hàn Duệ đã tự ý giao hàng mà không có chữ ký của cháu, chỉ nhận 20% tiền cọc, đây là sai phạm nghiêm trọng. Nếu làm theo quy tắc của nhà họ Hàn, Hàn Duệ đã bị tước hết chức vụ, đâu cần qua hội đồng quản trị xét duyệt. Cháu đã hết sức rồi.”
Hàn Trần Phong nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng khó coi, giọng điệu cũng trở nên gay gắt: “A Dực, cháu muốn lấy nốt 80% còn lại, chẳng phải là muốn Hàn Duệ tán gia bại sản sao?”
“Bác cả nói vậy cũng khó cho cháu quá. Nếu công ty phải gánh chịu tổn thất này, cháu phải giải thích thế nào với các cổ đông đây? Dù sao, đơn hàng này mất đi đã gây thiệt hại gần một nửa doanh thu của cả năm.”
Hàn Trần Phong nhìn chằm chằm vào Hàn Dực một hồi, rồi nói: “Cháu thật sự không thể nể tình mà bỏ qua cho Hàn Duệ sao?”
Hàn Dực nhìn ông ta chằm chằm, giọng điềm tĩnh: “Hàn Duệ mấy năm qua cũng kiếm được không ít rồi.”
Hàn Trần Phong đột ngột đứng dậy, vẻ mặt đanh lại, “Người trẻ tuổi, đừng làm gì tuyệt tình quá!”
Hàn Dực vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt, chỉ khi thấy Hàn Trần Phong đứng dậy rời đi, anh mới nói với ông ta: “Bác cả về thì nhắn lại giúp cháu rằng người bảo vệ bên cạnh cháu đã bị thẩm vấn đủ lâu rồi, chắc cũng đến lúc trở về, cháu còn nhiều điều cần hỏi anh ta.”
Sắc mặt Hàn Trần Phong sa sầm, rồi rời đi trong vòng vây của các vệ sĩ.
Hàn Kiều Kiều nhìn họ khuất xa, liền lấy điều khiển khóa cửa sắt, cô vỗ ngực, nói: “Đúng là đáng sợ thật đấy, trông ông ta rõ ràng là giận điên người nhưng vẫn cố kìm nén không phát tác, thật là đáng sợ!”
Hàn Dực mỉm cười, kéo cô vào lòng.
“Anh, vừa rồi ông ta nói về chuyện gì vậy? Hàn Duệ lại làm sai chuyện gì à?”
“Anh ta đã ký một hợp đồng với bên Libya, chỉ nhận được 20% tiền cọc nhưng đã gửi toàn bộ hàng đi. Kết quả là, do thiên thạch rơi xuống, đường vận chuyển gặp rắc rối, hàng hóa bị mất sạch.”
“Gì chứ? Sao anh ta lại ngốc đến vậy?!”
Hàn Dực cười nhạt: “Chuyện như thế này không phải lần đầu. Anh ta thường nhận một phần nhỏ tiền cọc để chuyển hàng, sau đó ăn chênh lệch.”
Hàn Kiều Kiều bật thốt: “Đáng đời anh ta!”, rồi lại lo lắng, nghĩ rằng dù sao đó cũng là công ty của anh trai, hàng hóa mất đi cũng là của anh. “Ôi, tiếc quá, tiếc đống hàng đó…”
Hàn Dực xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Em nghĩ sao? Em tưởng Ngôn Tiếu đi làm gì chứ?”
Hàn Kiều Kiều sững sờ một lúc, sau đó mới nhận ra, “À… Thì ra là vậy… Anh thật sự…”
Cô chỉ vào Hàn Dực mà không nói nên lời.
Đúng là quá xảo quyệt!
Hàn Dực nhìn vẻ mặt ngây ngô đáng yêu của cô, không kìm được mà siết cô vào lòng, cúi đầu hôn cô. Lưỡi anh thành thạo len lỏi vào khoang miệng mềm mại của cô, lướt qua từng kẽ răng, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô, hai người hòa quyện trong nụ hôn say đắm, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Ngay lúc hai người đang đắm chìm trong nụ hôn, từ trên tầng vang lên một tiếng thét đầy kinh hãi—
“Á—Á—Á—!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.