Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 26: Chiếc Nhẫn Thần Kỳ

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Vết nứt mở rộng ra theo cử động của Hàn Dực, trong chớp mắt, một cánh cổng hình xoáy oval lơ lửng xuất hiện. Hàn Kiều Kiều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, mắt mở lớn, không nói nên lời.

"Trời ơi… Đây… đây là cái gì vậy?"

Một xoáy nước khổng lồ đang dao động, như thể đang hít thở ngay giữa căn phòng của cô. Hàn Kiều Kiều có thể thấy phía bên kia xoáy nước là một màu đen huyền bí, xen lẫn những đốm sáng nhỏ giống như các vì sao.

"…Anh ơi, cái này… là gì vậy…"

Hàn Dực khẽ thu tay, từ phía bên kia của xoáy nước, một vật thể dài bị hút tới và rơi vào tay anh. Hàn Kiều Kiều nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện ra đó là một món vũ khí dài chừng một cánh tay, trông giống súng nhưng hình dáng cực kỳ kỳ quái.

“Chiếc nhẫn này thực chất là một vật chứa không gian, tiện lợi cho việc mang theo đồ đạc, cũng giống như một túi xách mini của người ngoài hành tinh vậy. Còn việc tăng cường dị năng chỉ là chức năng phụ.”

Hàn Dực vừa nói, vừa thả vũ khí trong tay trở lại xoáy nước.

"Trong này có nhiều vũ khí ngoài hành tinh lắm, nhưng tiếc là năng lượng của chúng không tồn tại trên Trái Đất, chỉ có thể dùng một lần."

Hàn Kiều Kiều không khỏi im lặng. Anh trai lại so sánh chiếc nhẫn của người ngoài hành tinh với một chiếc túi xách nhỏ…

Có vẻ như kiếp trước, dù Tần Nam Y cũng có dị năng tinh thần, nhưng lại chưa từng khám phá được bí mật thật sự của chiếc nhẫn. Vì sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ do dị năng của Tần Nam Y quá yếu? Nhưng nghe đồn là năng lực dò tìm tinh thần của tiểu thư Tần rất mạnh… Hay chính nhờ khả năng khuếch đại của chiếc nhẫn mà cô ấy mới mạnh lên?

"Sao anh lại biết rõ đến vậy?" Hàn Kiều Kiều không khỏi thắc mắc hỏi.

"Tinh thần lực của anh có thể đọc được hệ thống trí tuệ của chiếc nhẫn, trong đó có một loại hướng dẫn như tài liệu," Hàn Dực giải thích. "Vì giao tiếp qua tinh thần nên không gặp rào cản ngôn ngữ."

Hàn Kiều Kiều chỉ biết sững sờ, cảm thấy sức mạnh của anh trai đã hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng.

"Hửm?" Hàn Dực như nhận ra điều gì đó, khẽ nhíu mày: "Không gian trong vật chứa này có dạng gấp. Mỗi tầng là một khối lập phương với chiều dài, rộng, cao chừng một nghìn mét, tổng cộng mười hai tầng."

Hàn Kiều Kiều có chút mơ hồ. Hàn Dực bèn giải thích: "Nó giống như một chiếc ví nhiều ngăn, mỗi ngăn chứa một loại đồ khác nhau."

"Vậy trong đó có những gì?" Hàn Kiều Kiều hỏi.

Hàn Dực lắc đầu: "Chỉ có một tầng chứa vài món vũ khí ngoài hành tinh và một số đồ vật chưa rõ công dụng. Còn lại đều trống không."



Hàn Kiều Kiều thầm nghĩ, cũng đúng thôi. Theo lời Đỗ Văn Bác, người ngoài hành tinh lang thang trong vũ trụ rất lâu, năng lượng và thức ăn chắc hẳn cũng đã cạn kiệt.

Hàn Dực tiện tay cầm chiếc áo khoác bên giường ném vào xoáy nước, khiến Hàn Kiều Kiều giật mình.

"Anh!"

"Không sao, anh chỉ đang thử nghiệm khả năng lưu trữ." Hàn Dực nói bằng giọng bình thản.

Anh bắt đầu như làm xiếc, lần lượt ném từng món đồ trong phòng Hàn Kiều Kiều vào và lấy ra. Sau mỗi lần thao tác, anh lại trầm ngâm suy nghĩ, đôi khi ánh mắt thoáng nét ngộ ra.

Mọi thứ diễn ra trước mắt thật kỳ diệu. Hàn Kiều Kiều nhìn chiếc tủ gỗ trắng yêu thích của mình lướt vào xoáy nước rồi trở lại, chỉ có điều khi quay lại, vị trí lệch đi đôi chút, góc tủ va nhẹ vào tường.

"Anh ơi," Hàn Kiều Kiều thốt lên, "Có phải… bất cứ thứ gì cũng có thể bỏ vào không?"

Hàn Dực lặng người một lát, rồi từ từ thả lỏng, cánh cổng xoáy cũng ngay lập tức biến mất.

"Bên trong không có không khí, đó là một môi trường chân không nên không thể đặt sinh vật sống vào. Thêm nữa, dòng thời gian trong đó cũng khác biệt so với thế giới của chúng ta."

Hàn Dực vòng tay ôm Hàn Kiều Kiều, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Cảm ơn em, Kiều Kiều."

Hàn Kiều Kiều hơi cúi đầu, đôi má hây hây đỏ.

Hàn Dực rất thích dáng vẻ e thẹn ấy của cô, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt long lanh, đáng yêu tựa một chú thỏ trắng nhỏ bé.

"Em của anh lại đỏ mặt rồi."

Anh khẽ cười, hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Hàn Kiều Kiều càng thêm ngượng ngùng. Hàn Dực thành thạo cúi xuống, môi chạm vào môi cô, lưỡi họ quấn quýt, dịu dàng mà đầy đam mê. Bàn tay anh, lạnh lẽo nhưng dịu dàng, khẽ đặt lên bờ ngực mềm mại của cô, vuốt ve mơn trớn, khiến Hàn Kiều Kiều bấu chặt tấm trải giường. Cô cảm giác như có dòng điện ấm áp len lỏi khắp nơi trong cơ thể, mơn man mọi chỗ, khiến cô chỉ biết ngoan ngoãn tiếp nhận những vuốt ve từ anh.

Hàn Dực nhẹ nhàng đẩy Hàn Kiều Kiều xuống giường, môi lướt nhẹ qua từng dấu vết nhạt dần trên cơ thể cô. Những vết dấu ấy nay chỉ còn nhàn nhạt, tăng thêm vẻ quyến rũ của thân hình gợi cảm ấy. Ánh mắt anh tối lại, đè nén khao khát, ôm lấy cô ngã xuống giường.

Họ ôm nhau thật chặt, không làm gì, chỉ lặng yên như vậy, cho đến khi Hàn Kiều Kiều cảm thấy ngón tay mình bị anh nhẹ nhàng đeo một thứ gì đó vào. Cô ngẩng lên nhìn.



"Anh ơi?"

Chiếc nhẫn lúc này đã nằm trên tay cô.

Hàn Kiều Kiều thoáng hoảng, không hiểu vì sao anh lại không giữ món quà này.

Hàn Dực ôm cô chặt hơn, "Em đeo nó thì hợp hơn."

Hàn Kiều Kiều cảm thấy uất ức, "Nhưng đây là quà em tặng anh… Đã tặng anh rồi, nếu giữ lại thì còn ý nghĩa gì nữa?"

"Ừ, chiếc nhẫn là của anh, em cũng là của anh."

Hàn Kiều Kiều vẫn hơi bực bội, Hàn Dực nắm lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, nhẹ nhàng đặt vào tay mình. Ngay lập tức, một cánh cổng xoáy hiện ra trong phòng.

"Em thấy đó, chỉ cần có em bên cạnh, anh vẫn có thể sử dụng nó."

Hàn Kiều Kiều nhìn xoáy nước ấy, cảm thấy lời anh cũng hợp lý. Cô nhớ lại chuyện ba Hàn cũng để tiền trong tay mẹ. Nghĩ đến đây, nỗi ấm ức trong lòng lập tức tan biến, thay vào đó là cảm giác ngọt ngào.

Cô rúc vào anh, thì thầm: "Ừ, em sẽ luôn ở bên anh, để anh có thể dùng nó bất cứ lúc nào."

"Em ngoan lắm."



Sáng hôm sau, tin tức đưa tin về sự xuất hiện của những sinh vật biến dị. Chỉ có vài sinh vật xuất hiện rải rác thôi, nhưng đã gây chấn động lớn. Dù sao, đó cũng là những người còn sống, giờ lại đột ngột biến thành quái vật ăn thịt người, ai mà chấp nhận nổi.

Chính phủ kêu gọi người dân đóng chặt cửa không ra ngoài, đồng thời điều động cảnh sát vũ trang tìm kiếm và cách ly những người nghi nhiễm bệnh.

Khu biệt thự yên tĩnh trở nên náo nhiệt, từng chiếc xe chở đầy đồ dùng sinh hoạt lần lượt đổ về. Rõ ràng, trong thành phố đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Mỗi chiếc xe khi đi ngang qua biệt thự nơi Hàn Kiều Kiều ở đều vô thức chạy chậm lại.

Lý do chẳng gì khác, chỉ bởi vì những chiếc xe đậu bên ngoài, chiếc nào cũng cực kỳ nổi bật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook