Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 12: Chuẩn Bị Cuối Cùng
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Phòng của Hàn Kiều Kiều do mẹ cô tự tay bài trí theo phong cách tiểu thư dịu dàng, từ trang trí đến bày biện đều toát lên sự thanh lịch. Dù có vài món đồ đã cũ, nhưng sự chăm chút của người sắp đặt ban đầu vẫn hiện rõ.
Nước mắt cô rốt cuộc cũng lăn dài.
Cô từng mất đi quá nhiều, nên giờ đây lại càng trân trọng những gì trước mắt. Thật may mắn làm sao, rõ ràng là một cô nhi không cha không mẹ, vậy mà lại được nhiều người yêu chiều, lớn lên suôn sẻ…
"Mẹ... ba… sau này, con sẽ sống tốt với anh trai… mọi người hãy yên tâm."
Hàn Kiều Kiều lau nước mắt, vui vẻ mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ mặc nhà thoải mái.
Khi thay đồ, mặt cô lại bất giác nóng lên. Lúc bé, quần áo của cô đều do mẹ chuẩn bị, nhưng từ khi mẹ mất, mọi thứ đều do anh trai lo liệu… ngay cả đồ lót cũng do anh trai mua. Cô biết chắc rằng anh trai sẽ không tự mình đến cửa hàng chọn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh anh dặn thư ký mua đúng kiểu và đúng kích cỡ, cô đã không nhịn được mà bật cười. Thật là buồn cười.
Có dịp, cô thật sự muốn hỏi anh xem… anh đã chọn đồ lót cho cô thế nào nhỉ?
Hàn Kiều Kiều thay đồ xong, bước xuống cầu thang. Hàn Dực ngước lên nhìn cô, thấy mắt cô hơi đỏ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, trông có vẻ tâm trạng khá tốt, anh cũng yên lòng.
"Lại đây ăn cơm nào."
Trên bàn, đồ ăn đã được bày sẵn. Hàn Kiều Kiều kéo ghế ngồi lại gần anh trai hơn, rồi mới ngồi xuống ăn.
Quả nhiên, toàn là món cô thích.
Trước đây rốt cuộc là mắt cô mù đến mức nào mà không nhận ra sự quan tâm của người đàn ông này chứ?
Hàn Kiều Kiều định vừa ăn vừa bàn bạc với anh về kế hoạch sắp tới, nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy những chuyện đó chẳng còn quan trọng.
Cô lén quan sát xem Hàn Dực gắp món gì, nhưng mãi vẫn không tìm ra kết luận gì. Có vẻ anh… không kén ăn lắm nhỉ?
"Sao thế? Không muốn ăn à?" Hàn Dực thấy cô ăn ít, tưởng cô không hợp khẩu vị.
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, cầm bát lên ăn tiếp, trong lúc đó, cô tìm cơ hội hỏi: "Anh thường thích ăn món gì nhất?"
Hàn Dực hơi sững người, hiểu ra là em gái không ăn là vì đang lo cho khẩu vị của mình.
"Anh không có món gì đặc biệt thích cả." Anh mỉm cười dịu dàng. "Em thích là anh cũng thích."
Hàn Kiều Kiều cười vui vẻ: "Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi phải không?"
Anh gật đầu: "Ừ."
Sau bữa cơm, Hàn Dực vào thư phòng, còn Hàn Kiều Kiều lén lút xuống bếp tìm bác Trương hỏi xem anh trai thích ăn gì lúc nhỏ.
Cô nàng bắt đầu quan tâm đến sở thích của anh trai! Điều này khiến nhiều người trong nhà ngạc nhiên, chỉ trong chốc lát, tất cả người làm lâu năm ở nhà họ Hàn đều tụ tập vào bếp, ai nấy hào hứng chia sẻ, cuối cùng Hàn Kiều Kiều cũng thu được không ít thông tin giá trị.
Cô vô cùng phấn khích! Không cần lo về tận thế gì nữa, cô tin chắc anh trai sẽ sắp xếp ổn thỏa. Đời trước dù gấp gáp, anh cũng kịp chuẩn bị lượng lớn vật tư, chẳng lẽ lần này lại tệ hơn sao? Hàn Kiều Kiều quyết định lên kế hoạch học nấu ăn, còn bác Trương là người hướng dẫn. Cả buổi chiều cô đều bận rộn, không thấy mệt chút nào.
Bác Trương cứ tấm tắc khen cô có năng khiếu, khiến Hàn Kiều Kiều ra khỏi bếp mà mặt mày rạng rỡ.
Đến ngày 7, Hàn Kiều Kiều mới cảm nhận được chút áp lực trước tận thế. Cả ngày cô cứ bần thần, thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng lạ lùng — biết đâu tất cả những chuyện tận thế chỉ là một giấc mơ thôi! Có lẽ thiên thạch sẽ không tới, cũng chẳng có quái vật nào, chẳng qua cô chỉ nằm mơ ác mộng mà thôi, phải không?
Hàn Kiều Kiều ngồi trên tảng đá trong vườn sau, lặng lẽ nhìn mặt trời dần lặn, trong lòng đếm ngược từng giây.
Phía sau đột nhiên ấm lên, cô quay lại thấy Hàn Dực đang khoác cho mình một chiếc áo lông màu bạc.
Mắt cô sáng lên, đưa tay chạm vào: "Mua nhanh vậy sao?"
"Ừ, vừa xuống máy bay là họ chuyển tới ngay."
Hàn Kiều Kiều yêu thích không nỡ buông, áp cả mặt vào lớp lông mềm mại.
Thật là ấm áp… giờ mới đầu thu nên chưa cần đến, nhưng sau khi thiên thạch rơi, nhiệt độ sẽ tăng mạnh trong sáu tháng, sau đó lại chuyển sang kỷ băng hà, hạ thấp xuống âm 10 đến 40 độ. Sự sụt giảm nhiệt độ đột ngột khiến nhiều người không kịp ứng phó, phải vừa lo tìm thức ăn vừa gom đồ giữ ấm, cô còn nhớ, lúc đó có đến một nửa người trong căn cứ bị chết cóng. Thi thể chất đống một chỗ, hàng ngày đều đốt để tạo thêm chút nhiệt cho căn cứ…
Một thời gian dài, hình như đầu mũi cô lúc nào cũng phảng phất mùi xác người bị đốt…
"Anh à, anh nói xem, giấc mơ của em có thành hiện thực không…" Ánh mắt cô như trống rỗng, "… Biết đâu chẳng có gì xảy ra, thiên thạch các thứ đều là giả thôi."
Nếu vậy, việc cô bảo anh trai mua đống lông thú này trước khi Canada đóng cửa, chẳng phải rất buồn cười sao? Ha… hơn nữa lại còn dễ bị mấy tổ chức bảo vệ động vật đưa lên báo.
Cô nghĩ vẩn vơ, thì Hàn Dực đã đưa tay ôm cô vào lòng.
Hàn Kiều Kiều vội ngồi thẳng, đỡ lấy anh bớt phần nào trọng lượng: "Anh, sao anh không dùng gậy chống? Bác sĩ nói rồi, tuy vết thương đã lành, nhưng vẫn không nên để đầu gối chịu áp lực lớn."
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, bật cười: "Cô nhóc loắt choắt."
Hàn Kiều Kiều đỡ anh từ từ đi vào nhà.
Đi được mười mấy bước, mặt đất bỗng nhiên rung nhẹ! Cây cối xung quanh cũng hơi rung rinh. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu chuyện gì xảy ra.
Đợt chấn động này tuy nhỏ nhưng khá rõ rệt, nếu ở trên lầu cao thì chắc chắn cảm nhận càng mạnh hơn.
Xa xa, tiếng người bắt đầu ồn ào, vài người làm nhốn nháo trao đổi: "Vừa nãy là động đất sao? Động đất phải không?"
"Cậu cũng thấy à? Chắc là động đất rồi…"
"Mau bật tin tức lên xem."
Hàn Dực điềm tĩnh nói: "Ngày mai chúng ta có thể lấy cớ này để gia cố tường rào."
Hàn Kiều Kiều gật đầu. Động đất mà, chủ nhà sợ tường yếu thì gọi người đến sửa cũng chẳng ai nghi ngờ.
"Loài biến dị không giỏi leo trèo, tăng thêm chiều cao một chút là đủ để phòng thủ. Còn thêm một hàng rào điện để chống lại đám động vật biến dị có cánh nữa."
Hàn Dực nhướng mày: "Động vật biến dị có cánh?"
"Vâng." Cô đưa tay chỉ khoảng cách, "Ngoài vườn hoa này, tốt nhất nên dựng hàng rào điện xung quanh. Bọn chim hay dơi biến dị tuy không quá nguy hiểm, nhưng nếu bay theo bầy thì cũng phiền phức lắm."
Cô lại chỉ vào cây cối quanh mình, "Khi công nhân đến, cũng tìm thêm vài người dọn sạch đám cây trong vườn này. Cây cối biến dị rất khó đề phòng, lại còn có nhiều loại độc. Còn nữa— căn cứ được lập hai tuần sau khi lũ dị chủng xuất hiện, nhưng mọi thứ còn sơ sài, phải mất khoảng hai tháng mới đi vào ổn định, vậy nên, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị để có thể ở lại đây ít nhất hai tháng."
Thấy Hàn Kiều Kiều nói rõ từng chi tiết về thời kỳ tận thế, trong mắt Hàn Dực ánh lên chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng anh không hỏi gì thêm.
Rồi anh nghe thấy cô khẽ thở dài, thì thầm: “Tận thế… đã đến rồi.”
Nước mắt cô rốt cuộc cũng lăn dài.
Cô từng mất đi quá nhiều, nên giờ đây lại càng trân trọng những gì trước mắt. Thật may mắn làm sao, rõ ràng là một cô nhi không cha không mẹ, vậy mà lại được nhiều người yêu chiều, lớn lên suôn sẻ…
"Mẹ... ba… sau này, con sẽ sống tốt với anh trai… mọi người hãy yên tâm."
Hàn Kiều Kiều lau nước mắt, vui vẻ mở tủ quần áo, chọn một bộ đồ mặc nhà thoải mái.
Khi thay đồ, mặt cô lại bất giác nóng lên. Lúc bé, quần áo của cô đều do mẹ chuẩn bị, nhưng từ khi mẹ mất, mọi thứ đều do anh trai lo liệu… ngay cả đồ lót cũng do anh trai mua. Cô biết chắc rằng anh trai sẽ không tự mình đến cửa hàng chọn, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh anh dặn thư ký mua đúng kiểu và đúng kích cỡ, cô đã không nhịn được mà bật cười. Thật là buồn cười.
Có dịp, cô thật sự muốn hỏi anh xem… anh đã chọn đồ lót cho cô thế nào nhỉ?
Hàn Kiều Kiều thay đồ xong, bước xuống cầu thang. Hàn Dực ngước lên nhìn cô, thấy mắt cô hơi đỏ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, trông có vẻ tâm trạng khá tốt, anh cũng yên lòng.
"Lại đây ăn cơm nào."
Trên bàn, đồ ăn đã được bày sẵn. Hàn Kiều Kiều kéo ghế ngồi lại gần anh trai hơn, rồi mới ngồi xuống ăn.
Quả nhiên, toàn là món cô thích.
Trước đây rốt cuộc là mắt cô mù đến mức nào mà không nhận ra sự quan tâm của người đàn ông này chứ?
Hàn Kiều Kiều định vừa ăn vừa bàn bạc với anh về kế hoạch sắp tới, nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy những chuyện đó chẳng còn quan trọng.
Cô lén quan sát xem Hàn Dực gắp món gì, nhưng mãi vẫn không tìm ra kết luận gì. Có vẻ anh… không kén ăn lắm nhỉ?
"Sao thế? Không muốn ăn à?" Hàn Dực thấy cô ăn ít, tưởng cô không hợp khẩu vị.
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, cầm bát lên ăn tiếp, trong lúc đó, cô tìm cơ hội hỏi: "Anh thường thích ăn món gì nhất?"
Hàn Dực hơi sững người, hiểu ra là em gái không ăn là vì đang lo cho khẩu vị của mình.
"Anh không có món gì đặc biệt thích cả." Anh mỉm cười dịu dàng. "Em thích là anh cũng thích."
Hàn Kiều Kiều cười vui vẻ: "Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi phải không?"
Anh gật đầu: "Ừ."
Sau bữa cơm, Hàn Dực vào thư phòng, còn Hàn Kiều Kiều lén lút xuống bếp tìm bác Trương hỏi xem anh trai thích ăn gì lúc nhỏ.
Cô nàng bắt đầu quan tâm đến sở thích của anh trai! Điều này khiến nhiều người trong nhà ngạc nhiên, chỉ trong chốc lát, tất cả người làm lâu năm ở nhà họ Hàn đều tụ tập vào bếp, ai nấy hào hứng chia sẻ, cuối cùng Hàn Kiều Kiều cũng thu được không ít thông tin giá trị.
Cô vô cùng phấn khích! Không cần lo về tận thế gì nữa, cô tin chắc anh trai sẽ sắp xếp ổn thỏa. Đời trước dù gấp gáp, anh cũng kịp chuẩn bị lượng lớn vật tư, chẳng lẽ lần này lại tệ hơn sao? Hàn Kiều Kiều quyết định lên kế hoạch học nấu ăn, còn bác Trương là người hướng dẫn. Cả buổi chiều cô đều bận rộn, không thấy mệt chút nào.
Bác Trương cứ tấm tắc khen cô có năng khiếu, khiến Hàn Kiều Kiều ra khỏi bếp mà mặt mày rạng rỡ.
Đến ngày 7, Hàn Kiều Kiều mới cảm nhận được chút áp lực trước tận thế. Cả ngày cô cứ bần thần, thậm chí còn nghĩ ra một ý tưởng lạ lùng — biết đâu tất cả những chuyện tận thế chỉ là một giấc mơ thôi! Có lẽ thiên thạch sẽ không tới, cũng chẳng có quái vật nào, chẳng qua cô chỉ nằm mơ ác mộng mà thôi, phải không?
Hàn Kiều Kiều ngồi trên tảng đá trong vườn sau, lặng lẽ nhìn mặt trời dần lặn, trong lòng đếm ngược từng giây.
Phía sau đột nhiên ấm lên, cô quay lại thấy Hàn Dực đang khoác cho mình một chiếc áo lông màu bạc.
Mắt cô sáng lên, đưa tay chạm vào: "Mua nhanh vậy sao?"
"Ừ, vừa xuống máy bay là họ chuyển tới ngay."
Hàn Kiều Kiều yêu thích không nỡ buông, áp cả mặt vào lớp lông mềm mại.
Thật là ấm áp… giờ mới đầu thu nên chưa cần đến, nhưng sau khi thiên thạch rơi, nhiệt độ sẽ tăng mạnh trong sáu tháng, sau đó lại chuyển sang kỷ băng hà, hạ thấp xuống âm 10 đến 40 độ. Sự sụt giảm nhiệt độ đột ngột khiến nhiều người không kịp ứng phó, phải vừa lo tìm thức ăn vừa gom đồ giữ ấm, cô còn nhớ, lúc đó có đến một nửa người trong căn cứ bị chết cóng. Thi thể chất đống một chỗ, hàng ngày đều đốt để tạo thêm chút nhiệt cho căn cứ…
Một thời gian dài, hình như đầu mũi cô lúc nào cũng phảng phất mùi xác người bị đốt…
"Anh à, anh nói xem, giấc mơ của em có thành hiện thực không…" Ánh mắt cô như trống rỗng, "… Biết đâu chẳng có gì xảy ra, thiên thạch các thứ đều là giả thôi."
Nếu vậy, việc cô bảo anh trai mua đống lông thú này trước khi Canada đóng cửa, chẳng phải rất buồn cười sao? Ha… hơn nữa lại còn dễ bị mấy tổ chức bảo vệ động vật đưa lên báo.
Cô nghĩ vẩn vơ, thì Hàn Dực đã đưa tay ôm cô vào lòng.
Hàn Kiều Kiều vội ngồi thẳng, đỡ lấy anh bớt phần nào trọng lượng: "Anh, sao anh không dùng gậy chống? Bác sĩ nói rồi, tuy vết thương đã lành, nhưng vẫn không nên để đầu gối chịu áp lực lớn."
Cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô, bật cười: "Cô nhóc loắt choắt."
Hàn Kiều Kiều đỡ anh từ từ đi vào nhà.
Đi được mười mấy bước, mặt đất bỗng nhiên rung nhẹ! Cây cối xung quanh cũng hơi rung rinh. Hai người nhìn nhau, trong lòng đều hiểu chuyện gì xảy ra.
Đợt chấn động này tuy nhỏ nhưng khá rõ rệt, nếu ở trên lầu cao thì chắc chắn cảm nhận càng mạnh hơn.
Xa xa, tiếng người bắt đầu ồn ào, vài người làm nhốn nháo trao đổi: "Vừa nãy là động đất sao? Động đất phải không?"
"Cậu cũng thấy à? Chắc là động đất rồi…"
"Mau bật tin tức lên xem."
Hàn Dực điềm tĩnh nói: "Ngày mai chúng ta có thể lấy cớ này để gia cố tường rào."
Hàn Kiều Kiều gật đầu. Động đất mà, chủ nhà sợ tường yếu thì gọi người đến sửa cũng chẳng ai nghi ngờ.
"Loài biến dị không giỏi leo trèo, tăng thêm chiều cao một chút là đủ để phòng thủ. Còn thêm một hàng rào điện để chống lại đám động vật biến dị có cánh nữa."
Hàn Dực nhướng mày: "Động vật biến dị có cánh?"
"Vâng." Cô đưa tay chỉ khoảng cách, "Ngoài vườn hoa này, tốt nhất nên dựng hàng rào điện xung quanh. Bọn chim hay dơi biến dị tuy không quá nguy hiểm, nhưng nếu bay theo bầy thì cũng phiền phức lắm."
Cô lại chỉ vào cây cối quanh mình, "Khi công nhân đến, cũng tìm thêm vài người dọn sạch đám cây trong vườn này. Cây cối biến dị rất khó đề phòng, lại còn có nhiều loại độc. Còn nữa— căn cứ được lập hai tuần sau khi lũ dị chủng xuất hiện, nhưng mọi thứ còn sơ sài, phải mất khoảng hai tháng mới đi vào ổn định, vậy nên, chúng ta tốt nhất nên chuẩn bị để có thể ở lại đây ít nhất hai tháng."
Thấy Hàn Kiều Kiều nói rõ từng chi tiết về thời kỳ tận thế, trong mắt Hàn Dực ánh lên chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng anh không hỏi gì thêm.
Rồi anh nghe thấy cô khẽ thở dài, thì thầm: “Tận thế… đã đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.