Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 50: Cố Nhân
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Đoàng!
Tiếng súng vang lên nhanh chóng, Hàn Kiều Kiều còn chưa bước vào tiệm, chỉ đứng trước cửa khép hờ nhưng không do dự nhắm vào đầu gã đàn ông hung ác mà bóp cò. Viên đạn xuyên qua sau gáy hắn, máu bắn ra từ lỗ thủng nhỏ.
Thân thể hắn mềm oặt ngã sang bên, người phụ nữ đang vật lộn dưới thân hắn ngơ ngác vì biến cố bất ngờ.
Áo cô ấy đã bị xé rách, Hàn Kiều Kiều ngại ngần không nhìn lâu, chỉ thoáng liếc qua, thấy quần cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng nhẹ nhõm.
Hồng Vân, như vậy có xem như ta trả xong ơn của kiếp trước chưa?
Hàn Kiều Kiều đứng trước cửa không bước vào. Cô biết Hồng Vân ghét bị người khác nhìn thấy lúc thê thảm nhất, huống chi, ở kiếp này, họ chưa chắc sẽ có mối liên hệ nào.
Kiếp trước, Hồng Vân là phó đội trưởng đội đặc huấn, Hàn Kiều Kiều vẫn nhớ về cô ấy như một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, mạnh mẽ. Cô ấy để tóc ngắn ngang tai, luôn đeo một chiếc băng đen che mắt phải. Nghe nói trong lần thức tỉnh dị năng, Hồng Vân đã gặp nguy hiểm và bị hỏng mắt, nhưng cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì không ai biết. Hồng Vân cũng không bao giờ nhắc đến.
Kỹ thuật bắn súng và sử dụng dao của Hàn Kiều Kiều đều do Hồng Vân dạy. Cô luôn cảm thấy Hồng Vân rất mạnh mẽ, khó mà tưởng tượng được cô ấy từng bị chọc mù mắt.
Giờ đây, cô đã hiểu phần nào lý do.
Hàn Kiều Kiều nghĩ ngợi một chút, rút con dao nhỏ thường mang theo đặt nhẹ xuống trước cửa, rồi quay người rời đi.
Có lẽ những gì cô vừa làm vẫn chưa đủ để trả hết ơn nghĩa kiếp trước, nhưng không sao. Chỉ cần người ấy còn sống, cô sẽ còn cơ hội.
Hàn Dực đứng đợi cô ở ngoài, thấy Hàn Kiều Kiều quay lại, anh đưa tay ôm cô và cùng quay về.
Hàn Kiều Kiều hơi lo lắng, ngẩng đầu hỏi: “Anh, sao anh không hỏi em gì cả?”
Hàn Dực mỉm cười, nói: “Em gái của anh có tấm lòng trượng nghĩa.”
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu, nhưng trong lòng thì cuộn trào suy nghĩ. Sao cô có thể gọi là trượng nghĩa được chứ? Rõ ràng cô vừa mới giết một người… Anh thật sự không thấy kỳ lạ chút nào sao? Anh không hề nghi ngờ cô sao? Chính cô cũng cảm thấy mình để lộ quá nhiều sơ hở, vậy mà anh… Anh lúc nào cũng thế, luôn nghĩ cô tốt đẹp, cho dù cô có giết người, anh cũng có thể cười và khen ngợi cô.
Kỹ năng bắn súng chính xác, võ thuật thành thục, và việc kết thúc mạng sống không chút chớp mắt – làm sao một cô gái vừa bước vào đại học lại bỗng dưng trở nên như thế? Mong rằng anh đừng bao giờ hỏi, bởi cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô đã không còn là Hàn Kiều Kiều ngây thơ của ngày xưa, nhưng cô vẫn muốn mãi là cô em gái ngây ngô và bướng bỉnh của anh.
Lục Trường Uyên thấy hai anh em quay lại, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Họ vừa nghe thấy tiếng súng vang lên.
“Không sao, chỉ gặp một tên ác ôn bắt nạt kẻ yếu, tụi em vừa làm việc tốt thôi.”
Hàn Dực dắt Hàn Kiều Kiều lên xe, nói thêm: “Ngày mai quay lại đây.”
Lục Trường Uyên nhướng mày nhìn anh, “Có chuyện gì sao?”
Khoé miệng Hàn Dực nhếch lên một nụ cười lạnh: “Ở đây không ít tinh hạch.”
Nghe vậy, cả nhóm hiểu ý cười với nhau. Sau khi thu xếp mọi thứ, họ lái xe rời khỏi thành phố.
Có lẽ vì gặp lại người quen từ kiếp trước, Hàn Kiều Kiều dọc đường có chút mơ màng, trở về biệt thự cô liền vào phòng, ngồi ngẩn ngơ trên giường, trong đầu rối bời.
Cuộc sống của cô thời gian qua gần như khiến cô quên đi những chuyện cũ của kiếp trước. Cô vui mừng khi có một khởi đầu mới, vì mọi thứ đều là sự bắt đầu lại. Cô có cơ hội bù đắp, có cơ hội thay đổi. Nhưng hôm nay gặp lại Hồng Vân, cô mới nhận ra rằng, những ân oán của kiếp trước, dù hiện tại chưa xảy ra, vẫn hiện hữu đâu đó. Những ký ức đó đã ăn sâu vào tâm khảm, hiện thực và đậm nét, không vì cô được tái sinh mà biến mất. Chúng vẫn ở đó, như một vết sẹo xấu xí, mỗi khi gỡ ra lại thấy máu tuôn trào...
Hàn Kiều Kiều từng là người ngưỡng mộ Hồng Vân. Khi ấy, cô chỉ là một tiểu thư yếu đuối phải dựa vào anh trai để tồn tại, trong khi Hồng Vân lại tự lực giành được sự trọng dụng trong căn cứ, trở thành phó đội trưởng đội đặc huấn. Trong mắt Hàn Kiều Kiều, Hồng Vân vừa đẹp vừa mạnh mẽ, như một ngọn núi cao mà cô không thể chạm tới. Vì thế, khi Tô Tuyết mời cô tham gia đội đặc huấn, cô đã không do dự mà đồng ý. Cô khao khát trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Mới vào đội đặc huấn, cô gặp không ít khó khăn, bị nam đồng đội trêu chọc, nữ đồng đội xa lánh. Chỉ có Hồng Vân là không phân biệt đối xử, không vì cô là tiểu thư nhà giàu mà nhìn bằng ánh mắt khác. Cô ấy luôn điềm đạm, đối xử công bằng với tất cả.
Khi Hàn Kiều Kiều và anh trai gặp nạn, chính Hồng Vân đã dẫn người đến cứu cô. Lúc đó, cánh tay của Hàn Kiều Kiều bị Tần Nam Y tiêm virus, mọi người đều nghĩ cô không thể sống, chính Hồng Vân đã quyết định cho cô cắt bỏ cánh tay để cứu mạng.
Sau đó, khi cô và Tô Tuyết xảy ra xích mích, toàn bộ đội đều đứng về phía Tô Tuyết, chỉ có Hồng Vân tin cô. Hồng Vân trách mắng Tô Tuyết hiểm độc, chia bè kết phái, làm ảnh hưởng đến đội, và đã trực tiếp đuổi Tô Tuyết ra khỏi đội đặc huấn. Sau đó, Hàn Kiều Kiều tự nguyện rời khỏi đội, cô vẫn nhớ lời Hồng Vân nói khi ấy: “Cho dù em có rời đi, tôi cũng không thể giữ cô ta lại! Loại người như vậy chỉ hại cả đội!”
Tưởng rằng rời khỏi đội sẽ không còn liên hệ gì với Hồng Vân nữa, nhưng nào ngờ sau cùng, cô lại bị Tô Tuyết phản bội. Cô bị giam cầm nơi tối tăm, chịu đủ loại nhục nhã, và Hồng Vân lại một lần nữa cứu cô...
Khi Hàn Dực bước vào phòng, thấy Hàn Kiều Kiều ngồi ngẩn ngơ trên giường, lòng anh đau nhói, lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.
Hàn Kiều Kiều tựa vào vai anh, nhỏ nhẹ nói: “Anh ơi, anh có tin là con người có kiếp trước kiếp này không? Hôm nay em cứu cô ấy, có lẽ là vì kiếp trước cô ấy từng cứu em. Có khi tất cả đều là định mệnh…”
Kiếp trước kiếp này sao…
Hàn Dực ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
“Vậy anh chắc hẳn kiếp trước nợ em rất nhiều.”
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, suýt bật khóc. Anh sao có thể nợ cô chứ?
Nhớ lại những chuyện đã qua, lòng cô chua xót, co ro trong lòng anh nói nghèn nghẹn: “Anh, sau này em sẽ nghe lời anh, sẽ cố gắng trưởng thành, không trở thành gánh nặng cho anh, em sẽ ngoan lắm… Chúng ta đời này, đời sau, đời sau nữa, sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”
Nghe cô nói, Hàn Dực ôm chặt cô hơn, đáp: “Được.”
Họ nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau. Anh không nghĩ ra lý do nào có thể chia cách họ, dù là cái chết.
Nếu đó là cái chết… ánh mắt Hàn Dực thoáng tối sầm lại. Nếu đến lúc anh phải đi trước cô, anh sẽ giết cô trước. Dù có xuống địa ngục, linh hồn của anh và cô cũng sẽ vĩnh viễn gắn bó, không bao giờ chia lìa.
Bất chợt, Hàn Dực cảm thấy biết ơn mẹ kế Bạch Nhạn, cảm ơn bà vì đã nhận nuôi cô gái này, và cảm ơn cha anh đã kiên quyết cưới mẹ kế về, đưa cô đến bên anh.
Cuộc gặp gỡ của họ dường như là do định mệnh sắp đặt, nhưng tình yêu giữa họ lại không nhận được bất kỳ lời chúc phúc nào, vì anh là anh trai của cô – người anh đã bảo vệ cô từ khi cô chỉ mới tám tuổi.
Không rõ từ khi nào, trong mắt anh chỉ có mình cô. Có lẽ là vào ngày cô cầm bảng điểm chạy tung tăng trong vườn đầy vui sướng, có lẽ là khi cô mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt tập đàn piano trong phòng khách, hoặc có lẽ là khi cô ngước mặt lên cười gọi anh một cách mềm mại: "Anh ơi…"
Anh chỉ dám đứng từ xa nhìn cô, sợ rằng nếu để lộ cảm xúc, cô sẽ sợ hãi mà rời xa anh. Cho đến khi cha và mẹ kế anh qua đời bất ngờ, nỗi đau mất người thân lại lẫn lộn với một niềm vui thầm kín. Chính lúc ấy, anh nhận ra trái tim mình đã méo mó, khát vọng chiếm hữu cô như một con quỷ khiến anh trở nên điên cuồng. Anh đã dùng mọi quyền lực trong tay để xâm nhập vào cuộc sống của cô, kiểm soát mọi thứ của cô. Cũng từ đó, hai anh em họ bắt đầu mâu thuẫn.
Anh chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày Hàn Kiều Kiều lại chấp nhận anh. Anh đã sẵn sàng cho việc sẽ giam cầm cô cả đời, nhưng không ngờ lại có một bước ngoặt, mọi thứ bỗng trở nên khác biệt…
Tiếng súng vang lên nhanh chóng, Hàn Kiều Kiều còn chưa bước vào tiệm, chỉ đứng trước cửa khép hờ nhưng không do dự nhắm vào đầu gã đàn ông hung ác mà bóp cò. Viên đạn xuyên qua sau gáy hắn, máu bắn ra từ lỗ thủng nhỏ.
Thân thể hắn mềm oặt ngã sang bên, người phụ nữ đang vật lộn dưới thân hắn ngơ ngác vì biến cố bất ngờ.
Áo cô ấy đã bị xé rách, Hàn Kiều Kiều ngại ngần không nhìn lâu, chỉ thoáng liếc qua, thấy quần cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng nhẹ nhõm.
Hồng Vân, như vậy có xem như ta trả xong ơn của kiếp trước chưa?
Hàn Kiều Kiều đứng trước cửa không bước vào. Cô biết Hồng Vân ghét bị người khác nhìn thấy lúc thê thảm nhất, huống chi, ở kiếp này, họ chưa chắc sẽ có mối liên hệ nào.
Kiếp trước, Hồng Vân là phó đội trưởng đội đặc huấn, Hàn Kiều Kiều vẫn nhớ về cô ấy như một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, mạnh mẽ. Cô ấy để tóc ngắn ngang tai, luôn đeo một chiếc băng đen che mắt phải. Nghe nói trong lần thức tỉnh dị năng, Hồng Vân đã gặp nguy hiểm và bị hỏng mắt, nhưng cụ thể chuyện gì đã xảy ra thì không ai biết. Hồng Vân cũng không bao giờ nhắc đến.
Kỹ thuật bắn súng và sử dụng dao của Hàn Kiều Kiều đều do Hồng Vân dạy. Cô luôn cảm thấy Hồng Vân rất mạnh mẽ, khó mà tưởng tượng được cô ấy từng bị chọc mù mắt.
Giờ đây, cô đã hiểu phần nào lý do.
Hàn Kiều Kiều nghĩ ngợi một chút, rút con dao nhỏ thường mang theo đặt nhẹ xuống trước cửa, rồi quay người rời đi.
Có lẽ những gì cô vừa làm vẫn chưa đủ để trả hết ơn nghĩa kiếp trước, nhưng không sao. Chỉ cần người ấy còn sống, cô sẽ còn cơ hội.
Hàn Dực đứng đợi cô ở ngoài, thấy Hàn Kiều Kiều quay lại, anh đưa tay ôm cô và cùng quay về.
Hàn Kiều Kiều hơi lo lắng, ngẩng đầu hỏi: “Anh, sao anh không hỏi em gì cả?”
Hàn Dực mỉm cười, nói: “Em gái của anh có tấm lòng trượng nghĩa.”
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng cúi đầu, nhưng trong lòng thì cuộn trào suy nghĩ. Sao cô có thể gọi là trượng nghĩa được chứ? Rõ ràng cô vừa mới giết một người… Anh thật sự không thấy kỳ lạ chút nào sao? Anh không hề nghi ngờ cô sao? Chính cô cũng cảm thấy mình để lộ quá nhiều sơ hở, vậy mà anh… Anh lúc nào cũng thế, luôn nghĩ cô tốt đẹp, cho dù cô có giết người, anh cũng có thể cười và khen ngợi cô.
Kỹ năng bắn súng chính xác, võ thuật thành thục, và việc kết thúc mạng sống không chút chớp mắt – làm sao một cô gái vừa bước vào đại học lại bỗng dưng trở nên như thế? Mong rằng anh đừng bao giờ hỏi, bởi cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô đã không còn là Hàn Kiều Kiều ngây thơ của ngày xưa, nhưng cô vẫn muốn mãi là cô em gái ngây ngô và bướng bỉnh của anh.
Lục Trường Uyên thấy hai anh em quay lại, liền hỏi: “Không sao chứ?”
Họ vừa nghe thấy tiếng súng vang lên.
“Không sao, chỉ gặp một tên ác ôn bắt nạt kẻ yếu, tụi em vừa làm việc tốt thôi.”
Hàn Dực dắt Hàn Kiều Kiều lên xe, nói thêm: “Ngày mai quay lại đây.”
Lục Trường Uyên nhướng mày nhìn anh, “Có chuyện gì sao?”
Khoé miệng Hàn Dực nhếch lên một nụ cười lạnh: “Ở đây không ít tinh hạch.”
Nghe vậy, cả nhóm hiểu ý cười với nhau. Sau khi thu xếp mọi thứ, họ lái xe rời khỏi thành phố.
Có lẽ vì gặp lại người quen từ kiếp trước, Hàn Kiều Kiều dọc đường có chút mơ màng, trở về biệt thự cô liền vào phòng, ngồi ngẩn ngơ trên giường, trong đầu rối bời.
Cuộc sống của cô thời gian qua gần như khiến cô quên đi những chuyện cũ của kiếp trước. Cô vui mừng khi có một khởi đầu mới, vì mọi thứ đều là sự bắt đầu lại. Cô có cơ hội bù đắp, có cơ hội thay đổi. Nhưng hôm nay gặp lại Hồng Vân, cô mới nhận ra rằng, những ân oán của kiếp trước, dù hiện tại chưa xảy ra, vẫn hiện hữu đâu đó. Những ký ức đó đã ăn sâu vào tâm khảm, hiện thực và đậm nét, không vì cô được tái sinh mà biến mất. Chúng vẫn ở đó, như một vết sẹo xấu xí, mỗi khi gỡ ra lại thấy máu tuôn trào...
Hàn Kiều Kiều từng là người ngưỡng mộ Hồng Vân. Khi ấy, cô chỉ là một tiểu thư yếu đuối phải dựa vào anh trai để tồn tại, trong khi Hồng Vân lại tự lực giành được sự trọng dụng trong căn cứ, trở thành phó đội trưởng đội đặc huấn. Trong mắt Hàn Kiều Kiều, Hồng Vân vừa đẹp vừa mạnh mẽ, như một ngọn núi cao mà cô không thể chạm tới. Vì thế, khi Tô Tuyết mời cô tham gia đội đặc huấn, cô đã không do dự mà đồng ý. Cô khao khát trở thành người phụ nữ mạnh mẽ như vậy.
Mới vào đội đặc huấn, cô gặp không ít khó khăn, bị nam đồng đội trêu chọc, nữ đồng đội xa lánh. Chỉ có Hồng Vân là không phân biệt đối xử, không vì cô là tiểu thư nhà giàu mà nhìn bằng ánh mắt khác. Cô ấy luôn điềm đạm, đối xử công bằng với tất cả.
Khi Hàn Kiều Kiều và anh trai gặp nạn, chính Hồng Vân đã dẫn người đến cứu cô. Lúc đó, cánh tay của Hàn Kiều Kiều bị Tần Nam Y tiêm virus, mọi người đều nghĩ cô không thể sống, chính Hồng Vân đã quyết định cho cô cắt bỏ cánh tay để cứu mạng.
Sau đó, khi cô và Tô Tuyết xảy ra xích mích, toàn bộ đội đều đứng về phía Tô Tuyết, chỉ có Hồng Vân tin cô. Hồng Vân trách mắng Tô Tuyết hiểm độc, chia bè kết phái, làm ảnh hưởng đến đội, và đã trực tiếp đuổi Tô Tuyết ra khỏi đội đặc huấn. Sau đó, Hàn Kiều Kiều tự nguyện rời khỏi đội, cô vẫn nhớ lời Hồng Vân nói khi ấy: “Cho dù em có rời đi, tôi cũng không thể giữ cô ta lại! Loại người như vậy chỉ hại cả đội!”
Tưởng rằng rời khỏi đội sẽ không còn liên hệ gì với Hồng Vân nữa, nhưng nào ngờ sau cùng, cô lại bị Tô Tuyết phản bội. Cô bị giam cầm nơi tối tăm, chịu đủ loại nhục nhã, và Hồng Vân lại một lần nữa cứu cô...
Khi Hàn Dực bước vào phòng, thấy Hàn Kiều Kiều ngồi ngẩn ngơ trên giường, lòng anh đau nhói, lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô.
Hàn Kiều Kiều tựa vào vai anh, nhỏ nhẹ nói: “Anh ơi, anh có tin là con người có kiếp trước kiếp này không? Hôm nay em cứu cô ấy, có lẽ là vì kiếp trước cô ấy từng cứu em. Có khi tất cả đều là định mệnh…”
Kiếp trước kiếp này sao…
Hàn Dực ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
“Vậy anh chắc hẳn kiếp trước nợ em rất nhiều.”
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, suýt bật khóc. Anh sao có thể nợ cô chứ?
Nhớ lại những chuyện đã qua, lòng cô chua xót, co ro trong lòng anh nói nghèn nghẹn: “Anh, sau này em sẽ nghe lời anh, sẽ cố gắng trưởng thành, không trở thành gánh nặng cho anh, em sẽ ngoan lắm… Chúng ta đời này, đời sau, đời sau nữa, sẽ mãi mãi ở bên nhau, được không?”
Nghe cô nói, Hàn Dực ôm chặt cô hơn, đáp: “Được.”
Họ nhất định sẽ mãi mãi ở bên nhau. Anh không nghĩ ra lý do nào có thể chia cách họ, dù là cái chết.
Nếu đó là cái chết… ánh mắt Hàn Dực thoáng tối sầm lại. Nếu đến lúc anh phải đi trước cô, anh sẽ giết cô trước. Dù có xuống địa ngục, linh hồn của anh và cô cũng sẽ vĩnh viễn gắn bó, không bao giờ chia lìa.
Bất chợt, Hàn Dực cảm thấy biết ơn mẹ kế Bạch Nhạn, cảm ơn bà vì đã nhận nuôi cô gái này, và cảm ơn cha anh đã kiên quyết cưới mẹ kế về, đưa cô đến bên anh.
Cuộc gặp gỡ của họ dường như là do định mệnh sắp đặt, nhưng tình yêu giữa họ lại không nhận được bất kỳ lời chúc phúc nào, vì anh là anh trai của cô – người anh đã bảo vệ cô từ khi cô chỉ mới tám tuổi.
Không rõ từ khi nào, trong mắt anh chỉ có mình cô. Có lẽ là vào ngày cô cầm bảng điểm chạy tung tăng trong vườn đầy vui sướng, có lẽ là khi cô mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt tập đàn piano trong phòng khách, hoặc có lẽ là khi cô ngước mặt lên cười gọi anh một cách mềm mại: "Anh ơi…"
Anh chỉ dám đứng từ xa nhìn cô, sợ rằng nếu để lộ cảm xúc, cô sẽ sợ hãi mà rời xa anh. Cho đến khi cha và mẹ kế anh qua đời bất ngờ, nỗi đau mất người thân lại lẫn lộn với một niềm vui thầm kín. Chính lúc ấy, anh nhận ra trái tim mình đã méo mó, khát vọng chiếm hữu cô như một con quỷ khiến anh trở nên điên cuồng. Anh đã dùng mọi quyền lực trong tay để xâm nhập vào cuộc sống của cô, kiểm soát mọi thứ của cô. Cũng từ đó, hai anh em họ bắt đầu mâu thuẫn.
Anh chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày Hàn Kiều Kiều lại chấp nhận anh. Anh đã sẵn sàng cho việc sẽ giam cầm cô cả đời, nhưng không ngờ lại có một bước ngoặt, mọi thứ bỗng trở nên khác biệt…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.