Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 2: Nhớ Anh Trai

Hoa Hoa Liễu

05/12/2024

Cô thật sự rất nhớ anh trai.

Nỗi nhớ khiến trái tim cô đau nhói.

Trong những ngày tháng sống tại sa mạc Gobi, cô dùng đá khắc tên anh trên vách hang, hết lần này đến lần khác, như thể việc làm ấy có thể xoa dịu nỗi nhớ nhung đến phát điên. Nhưng mỗi lần khắc xong, nhìn những cái tên đầy trên vách hang, cô lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, lo lắng rằng bí mật trong lòng sẽ bị người khác nhìn thấu. Sự sợ hãi ấy khiến cô vội vàng xóa đi những dấu vết đó.

Ngô Tuyết Lan nhìn cô gái trẻ trước mặt với vẻ mặt kỳ lạ, có lẽ bà đã già, tai bà hỏng rồi chăng?

Cô chủ lại nói... nói rằng cô nhớ cậu chủ?...

Hàn Kiều Kiều vén chăn, chầm chậm bước xuống giường, Ngô Tuyết Lan vội đưa tay đỡ cô, cúi xuống mang dép cho cô rồi lẩm bẩm không ngừng: “Cô chủ muốn làm gì vậy? Muốn đi vệ sinh à? Để tôi đỡ cô... Bác sĩ nói thời gian này cô chủ nên tránh cúi đầu, cúi xuống sẽ gây chóng mặt, khó chịu, tốt nhất là nằm nghỉ... cô chủ có muốn uống chút nước không? Cô không biết đâu, bác sĩ nói rằng hai ngày sẽ tỉnh, nhưng hôm qua cô vẫn chưa tỉnh, ôi chao, cậu chủ giận lắm...”

Ngô Tuyết Lan nói đến đây, bỗng im bặt, lòng thầm trách mình—sao lại lỡ nhắc đến cậu chủ? Cô chủ ghét nhất là nhắc tới cậu chủ, nhưng... hôm nay cô chủ có vẻ khác thường? Bà nghĩ vậy, cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Kiều Kiều.

Hàn Kiều Kiều định hỏi anh trai ở đâu, nghe Ngô Tuyết Lan nhắc tới anh, liền nắm chặt tay bà, “Anh trai tôi đâu? Giờ anh ấy ở đâu?”

Ngô Tuyết Lan sững sờ một lúc, ấp úng đáp: “Cậu chủ... cậu chủ bị thương, cũng đang ở trong bệnh viện. Cô chủ đừng giận cậu chủ nữa, dù sao cũng là người một nhà...”

Bà rất sợ Hàn Kiều Kiều tìm cậu chủ gây chuyện. Thật ra, tính cách cô chủ vốn rất dịu dàng, nhưng không hiểu sao, mỗi khi có chuyện liên quan đến cậu chủ, cô lại rất phản kháng. Đôi khi Ngô Tuyết Lan nghĩ, nếu cậu chủ chịu hạ mình dỗ dành cô chủ thì tốt biết mấy, nhưng lần nào cô chủ nổi giận, cậu chủ cũng chỉ lạnh lùng nhìn, không nói một lời, khiến mối quan hệ của hai người ngày càng tệ.

Hàn Kiều Kiều chẳng màng tới suy nghĩ của Ngô Tuyết Lan, cô chỉ nghe được rằng anh trai cũng đang ở trong bệnh viện, liền bước nhanh về phía cửa. Dù cơ thể yếu ớt, tay chân lóng ngóng, đầu óc choáng váng, nhưng tất cả không thể ngăn nổi niềm vui sướng trong lòng cô—cuối cùng cô cũng có thể gặp lại anh trai!

Cô nhớ lúc đó, khi biết mình bị mất một lọn tóc và anh trai cũng ở trong bệnh viện, vì ghét anh, cô không muốn ở gần nơi có anh, nên đã rời bệnh viện ngay ngày hôm sau khi tỉnh lại.

Còn anh trai cô, phải nằm viện gần nửa tháng, nhưng cô chưa từng đến thăm, thậm chí còn nghĩ rằng anh đáng bị như vậy. Cô đã vô tình và ích kỷ đến mức nào...

Ngô Tuyết Lan thấy Hàn Kiều Kiều bước ra cửa, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, “Trời ơi, cô chủ ơi, trời còn chưa sáng mà...”

Lúc này là ba giờ rưỡi sáng, nhưng Hàn Kiều Kiều không thể chờ thêm được nữa.



“Chị Ngô, anh tôi ở phòng nào?” Hàn Kiều Kiều tin chắc rằng anh trai ở ngay phòng kế bên, hoặc đối diện? Dù sao cũng không thể quá xa. Từ trước đến nay, anh luôn ở gần cô nhất, luôn xuất hiện khi cô cần nhất.

“Cô chủ, có gì thì chờ sáng rồi hãy nói, giờ cậu chủ vẫn đang nghỉ ngơi, cậu ấy vừa lấy đạn ra, bác sĩ nói cậu ấy cần tĩnh dưỡng...”

Lời Ngô Tuyết Lan vừa dứt, Hàn Kiều Kiều đã mở cửa phòng, đứng ở ngưỡng cửa quay lại nhìn bà, mắt ngấn lệ, mái tóc dài xoăn nhẹ buông lơi, khuôn mặt nhỏ nhắn trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình càng thêm yếu ớt.

Hàn Kiều Kiều cắn môi, khẽ nói: “Tôi sẽ không làm anh thức dậy, tôi chỉ muốn nhìn anh thôi...”

Ngô Tuyết Lan thấy ánh mắt ấy, lòng đau như cắt.

“Cô chủ đừng khóc, cô vừa tỉnh, cơ thể còn yếu lắm. Để tôi lấy áo khoác cho cô rồi dẫn cô đi tìm cậu chủ, được không?”

Phòng bệnh của anh trai quả thực không xa, chỉ cách phòng Hàn Kiều Kiều một khúc quanh.

Người bảo vệ trực đêm nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn thấy Hàn Kiều Kiều, hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng quay đi, không để ý nữa.

Hàn Kiều Kiều đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi.

Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, định mở cửa vào, nhưng tay cô run quá, không thể dùng sức.

Ngô Tuyết Lan nhìn thấy tình cảnh của cô, liền mở cửa giúp, nhẹ nhàng nói: “Cô chủ, cậu chủ đang ngủ, hay cô đứng ở cửa nhìn một lát rồi về nghỉ nhé, đêm khuya lạnh lắm, cô vừa tỉnh lại, giữ gìn sức khỏe đi...”

Hàn Kiều Kiều nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường, tim cô như muốn nổ tung! Cơn đau xé lòng, niềm vui sướng bùng lên, cô chẳng nghe thấy gì nữa! Ánh mắt cô chỉ dán chặt vào Hàn Dực, người anh trai của mình.

"Tôi không sao... chị Ngô, để tôi vào với anh trai, chị đi nghỉ đi...” Giọng cô run rẩy, nói xong liền bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

—Căn phòng tối om như thế bỗng chốc trở thành thế giới nhỏ bé, nơi chỉ có cô và anh trai, không còn ai khác.

Hàn Kiều Kiều ôm lấy ngực mình, chầm chậm tiến tới gần anh, bước chân càng lúc càng nhanh, hơi thở gấp gáp khiến lồng ngực phập phồng như người thiếu dưỡng khí.



Anh trai cô nằm đó, yên bình trên giường, ngay trước mắt cô, ngay lúc này.

Làn da trắng mịn, khuôn mặt lạnh lùng mà đẹp trai, rõ ràng là một dung mạo hoàn hảo, vậy mà trước đây cô chưa bao giờ để ý.

Trước kia, cô ghét đôi lông mày của anh, cho rằng chúng quá dài, mỗi khi anh khẽ nhướng mày là cô lại giật mình hoảng sợ. Cô cũng ghét đôi mắt sâu thẳm của anh, cho rằng ánh mắt ấy quá sắc bén, làm cô cảm thấy không thể che giấu được gì, không có bí mật nào an toàn. Nhưng giờ đây, cô nhìn đâu cũng thấy yêu thích, từ đôi lông mày kiếm sắc, đôi môi mỏng nhẹ khép, đến sống mũi cao thẳng, tất cả đều khiến cô yêu thương vô cùng.

Cuối cùng, cô đã được gặp lại anh trai.

Thật sự, rõ ràng và chân thực, gặp lại anh.

Đây không phải là mơ, cô đã thật sự trở về trước khi ngày tận thế xảy ra.

Nhưng niềm vui tái ngộ này nhanh chóng rút đi như thủy triều, nhường chỗ cho cơn đau thấu tận tim gan!

Hàn Kiều Kiều không thể kiềm chế được mình nữa.

Nước mắt nóng hổi như bị dồn nén đến cực độ, trào ra dữ dội, tuôn rơi.

Cô dùng tay bịt chặt miệng, nhưng tiếng khóc nghẹn ngào vẫn thoát qua kẽ tay.

Nỗi đau quá lớn làm mắt cô tối sầm, đầu óc quay cuồng, Hàn Kiều Kiều vội vàng vịn lấy thành giường, ngồi thụp xuống—cô không thể ngất xỉu lúc này, cô vẫn chưa ngắm kỹ anh trai...

Nhưng cơ thể yếu ớt và cảm xúc dâng trào khiến cô không thể chống lại, đầu óc ngày càng mụ mẫm, như bị vây trong lớp keo đặc...

Người đàn ông trên giường từ từ mở mắt, nhìn về phía Hàn Kiều Kiều đang ngồi bên cạnh. Cô gái trông giống như một con thú nhỏ đáng thương, khát khao được che chở, tựa vào mép giường của anh, thân hình mỏng manh vẫn còn run rẩy.

Đôi mắt của Hàn Dực lúc đầu vẫn còn mờ mịt vì vừa tỉnh giấc. Anh nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, lần này đôi mắt anh đã hoàn toàn tỉnh táo, khôi phục lại vẻ lạnh lùng và sâu lắng thường thấy.

Anh cầm điện thoại trên bàn cạnh giường, bấm gọi một số, giọng nói trầm thấp pha chút giận dữ không dễ nhận ra: “Gọi bác sĩ tới, bảo chị Ngô cũng vào đây, và báo cho Chu Ngạn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook