Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 15: Thức Tỉnh Dị Năng
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Tại cửa phòng, Hàn Dực kéo Hàn Kiều Kiều vào lòng, muốn chúc cô ngủ ngon bằng một nụ hôn.
Hàn Kiều Kiều thấy hành động này táo bạo quá. Chỉ cần nghĩ đến việc trong nhà còn có người khác, có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, là cô thấy ngượng ngùng không chịu nổi.
Nhưng vừa để lộ chút phản kháng, thái độ của Hàn Dực lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, nụ hôn cũng mang chút áp đặt, như thể anh muốn chứng minh điều gì đó.
Hàn Kiều Kiều hơi đau, nhưng cũng không dám phản kháng nữa, đành im lặng chịu đựng.
Mãi đến khi cảm nhận được vị tanh mặn trong miệng, cô mới được Hàn Dực buông ra.
Ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu lại, anh khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô. “Là anh sai rồi. Đau không?”
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng lắc đầu. “Không đau đâu ạ.”
Chút đau này có là gì đâu; kiếp trước, khi mất anh trai, cô đã phải chịu đủ mọi nỗi đau thật sự. Hơn nữa, cô biết anh trai cũng đâu cố ý, chẳng qua là… đôi lúc anh không kiểm soát được cảm xúc mà thôi.
Trong lòng cô thật sự chẳng bận tâm gì cả. Cô chỉ hơi lo lắng về cảm xúc của anh trai, không biết có phải vì tận thế đến gần mà anh trở nên dễ mất kiểm soát không?
Hàn Dực nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi cô, hơi thở anh trở nên nặng nề. Cánh tay anh ôm chặt eo cô đến mức khiến cô thấy khó thở, nhưng rồi anh lại bất ngờ buông lỏng.
“Ngủ đi.” Hàn Dực mỉm cười dịu dàng với cô.
Hàn Kiều Kiều nắm lấy tay anh, làm nũng không cho anh đi.
“Sao thế? Không nỡ xa anh à?”
Cô khẽ gật đầu.
Trong mắt anh lộ vẻ cười thích thú hơn.
“Ngoan, đợi em lớn hơn chút nữa, rồi anh sẽ ngủ cùng em.”
“Em lớn rồi mà!” Vừa nói xong, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô đâu có ý như thế! Chẳng qua cô không muốn xa anh thôi, chứ đâu phải là muốn… Nhưng nghe giọng mình sao như kiểu cô đang nôn nóng lắm vậy…
“Đồ đáng ghét!” Hàn Kiều Kiều bẽn lẽn kêu một tiếng, quay người đóng cửa lại.
Hàn Dực đứng ngoài phòng cô, lặng lẽ một lúc lâu mới rời đi.
---
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Giản và Ngôn Tiếu chuẩn bị khởi hành. Nhưng kế hoạch không theo kịp tình hình thực tế, đột nhiên Ngôn Tiếu lại bị bệnh.
Ngay từ khi thức dậy, Ngôn Tiếu đã thấy không ổn, cả người như choáng váng. Tiêu Giản lấy nhiệt kế kiểm tra mới phát hiện ra anh ta đang sốt.
Khi Hàn Kiều Kiều xuống lầu, Ngôn Tiếu đang tựa vào ghế sofa, trông anh ta vô cùng yếu ớt. Hàn Dực và Tiêu Giản ngồi bên cạnh anh ta bàn bạc.
Cô lấy sữa và bánh mì từ tủ lạnh ra, hâm nóng rồi mang đến cho mọi người làm bữa sáng đơn giản.
Tiêu Giản nhận lấy bánh mì, quay sang nói với Hàn Dực: “Ngôn Tiếu thế này không đi được, tôi sẽ đi một mình.”
Ngôn Tiếu cũng hiểu cơ thể mình không đủ sức lên đường, anh ta mệt mỏi xoa đầu, lẩm bẩm: “Rõ ràng chỉ là sốt nhẹ mà, sao tôi thấy mệt quá…”
Hàn Kiều Kiều chăm chú nhìn Ngôn Tiếu, suy tư.
Ngôn Tiếu thều thào nói: “Anh Hàn, có thuốc hạ sốt không? Cho tôi uống hai viên, tôi mệt quá rồi.”
Hàn Dực đứng dậy đi lấy thuốc, nhưng Hàn Kiều Kiều kéo tay anh lại, rồi quay sang nói với Ngôn Tiếu: “Để em đi lấy thuốc cho anh nhé, đợi chút thôi.”
Cô nghi ngờ rằng cơn sốt nhẹ này là dấu hiệu Ngôn Tiếu sắp thức tỉnh dị năng. Sốt nhẹ là phản ứng ban đầu của cơ thể khi bào tử vi sinh vật xâm nhập.
Sau tận thế, một loại bào tử vi sinh vật bắt đầu lan tràn trên Trái Đất. Khi loại vi sinh vật này tiếp xúc với cơ thể, nó sẽ tự động biến đổi tổ hợp gen để có thể tồn tại bên trong cơ thể đó. Vì tổ hợp gen biến đổi hoàn toàn ngẫu nhiên nên một số người không thích ứng được và chết, số khác thì trở thành quái vật, còn một số ít lại khai phá được tiềm năng, thức tỉnh các năng lực đặc biệt.
Kiếp trước, Ngôn Tiếu cũng có dị năng, tuy Hàn Kiều Kiều không rõ đó là loại dị năng nào, nhưng cô chắc chắn rằng anh ta sẽ không chết hay biến thành dị chủng vào lúc này. Hơn nữa, người biến thành dị chủng ban đầu không sốt mà sẽ ăn nhiều hơn và sợ ánh sáng.
Cô giả vờ lục lọi trong hộp thuốc, rồi cầm một viên kẹo vitamin và một cốc nước ấm bước ra.
Ngôn Tiếu cố gắng đưa tay lên nhận cốc nước rồi uống thuốc. Anh ta nhắm mắt, dựa vào sofa, thở dài: “Sao thuốc này ngọt vậy nhỉ…”
Hàn Kiều Kiều hơi chột dạ, đỏ mặt đứng nép sau lưng anh trai.
Tiêu Giản đỡ Ngôn Tiếu dậy, nói với Hàn Dực: “Anh Hàn, để tôi đưa Ngôn Tiếu lên phòng nghỉ ngơi.”
Hàn Dực gật đầu.
Khi hai người đã lên lầu, Hàn Kiều Kiều lập tức nắm lấy tay anh trai, giải thích: “Anh à, anh ấy sắp thức tỉnh dị năng rồi, uống thuốc bừa bãi không tốt cho anh ấy, nên em mới không lấy thuốc hạ sốt. Em không phải cố ý không cho anh ấy uống thuốc đâu…”
Cô biết Ngôn Tiếu là bạn quan trọng của anh trai, nên sợ anh giận.
Dù khuôn mặt Hàn Dực vẫn giữ nét trầm tư thường thấy, nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô vẫn dịu dàng.
“Anh không giận. Anh biết em làm vậy vì muốn tốt cho cậu ta.”
Hàn Kiều Kiều thở phào, khẽ đập tay vào ngực mình, lè lưỡi một cái.
“Vừa rồi Kiều Kiều cho cậu ta uống cái gì thế?”
“Dạ… chỉ là kẹo vitamin thôi.”
Hàn Dực khẽ véo má cô, “Đồ nghịch ngợm.”
Tiêu Giản xuống lầu rất nhanh. Là người hành động quyết đoán, anh chào Hàn Dực và Hàn Kiều Kiều xong là lập tức khởi hành với hai miếng bánh mì.
Hàn Kiều Kiều đứng trong sân, nhìn chiếc xe tải rời khỏi cổng, âm thầm cầu mong Tiêu Giản và Lục Trường Nguyên bình an trở về.
Sau khi Tiêu Giản đi, Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực bắt đầu buổi huấn luyện thể lực thường lệ. Bên cạnh hồ bơi ở tầng trệt có một khoảng sân trống, nơi được trang bị nhiều dụng cụ thể thao để tập luyện cơ bản. Còn khu vườn sau biệt thự là nơi họ luyện bắn súng.
Đến trưa, Hàn Dực gọi đồ ăn về. Ngôn Tiếu miễn cưỡng ăn một chút, cơn sốt nhẹ vẫn duy trì như buổi sáng, không hạ cũng không tăng.
Hàn Kiều Kiều khẽ nói với anh trai rằng phải mất ba đến năm ngày cơn sốt mới dứt. Cô giải thích rằng quá trình này càng ngắn càng tốt, vì nếu kéo dài thì tổn hại cho cơ thể càng lớn. Nếu thời gian ngắn, điều đó có nghĩa là cơ thể thích nghi tốt với vi sinh vật lạ, năng lực thức tỉnh cũng mạnh hơn. Còn nếu lâu, vi sinh vật và tế bào trong cơ thể đấu đá lẫn nhau, cuối cùng có thức tỉnh được thì dị năng cũng rất yếu. Nói cách khác, thời gian thức tỉnh phần nào phản ánh tố chất dị năng của một người.
Thấy tình trạng của Ngôn Tiếu ổn định, Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực xuống sân kiểm kê lại số hàng hóa ngoài sân.
Cô hớn hở cầm một con dao rọc giấy, nhảy chân sáo ra sân và bắt đầu rạch băng dính các thùng hàng.
Hàn Dực chỉ yêu cầu vận chuyển một lượng hàng dùng đủ cho hai đến ba tháng, nên phần lớn các thùng hàng là thực phẩm lâu dài như gạo và đồ hộp. Những đồ giữ ấm chưa cần đến nên chưa được chuyển đến đây. Ngoài thực phẩm, Hàn Kiều Kiều còn phát hiện ra một lượng lớn xăng dầu và một số dụng cụ phục vụ cho các chuyến đi khám phá ngoài trời. Đến khi mở đến những thùng chứa đầy vũ khí và đạn dược, cô vui sướng đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ.
Hàn Dực nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, tâm trạng anh cũng vui theo. Nhưng khi thấy cô vô cùng thành thạo lắp ống ngắm cho một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt anh bỗng trở nên trầm lặng, thậm chí còn có chút tối sầm lại.
— Động tác của Hàn Kiều Kiều quá mức điêu luyện, điều này tuyệt đối không thể chỉ học trong một giấc mơ mà thành thạo được. Chỉ có luyện tập qua vô số lần, cô mới có thể lắp ráp một khẩu súng bắn tỉa nhanh gọn như vậy.
Em gái anh từ trước đến giờ chưa từng rời xa anh, ngay cả khi anh không ở bên cô, luôn có ít nhất hai vệ sĩ theo sát. Trong những năm qua, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt anh. Cô đã tiếp xúc với súng ống từ khi nào?
Lòng anh dần trĩu nặng. Anh muốn hỏi, nhưng khi Hàn Kiều Kiều quay lại, giơ cao khẩu súng với nụ cười rạng rỡ, mọi nghi vấn trong lòng anh bỗng chốc nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nói thành lời.
Hàn Kiều Kiều thấy hành động này táo bạo quá. Chỉ cần nghĩ đến việc trong nhà còn có người khác, có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, là cô thấy ngượng ngùng không chịu nổi.
Nhưng vừa để lộ chút phản kháng, thái độ của Hàn Dực lập tức trở nên mạnh mẽ hơn, nụ hôn cũng mang chút áp đặt, như thể anh muốn chứng minh điều gì đó.
Hàn Kiều Kiều hơi đau, nhưng cũng không dám phản kháng nữa, đành im lặng chịu đựng.
Mãi đến khi cảm nhận được vị tanh mặn trong miệng, cô mới được Hàn Dực buông ra.
Ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu lại, anh khẽ vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô. “Là anh sai rồi. Đau không?”
Hàn Kiều Kiều nhẹ nhàng lắc đầu. “Không đau đâu ạ.”
Chút đau này có là gì đâu; kiếp trước, khi mất anh trai, cô đã phải chịu đủ mọi nỗi đau thật sự. Hơn nữa, cô biết anh trai cũng đâu cố ý, chẳng qua là… đôi lúc anh không kiểm soát được cảm xúc mà thôi.
Trong lòng cô thật sự chẳng bận tâm gì cả. Cô chỉ hơi lo lắng về cảm xúc của anh trai, không biết có phải vì tận thế đến gần mà anh trở nên dễ mất kiểm soát không?
Hàn Dực nhẹ nhàng liếm vết thương trên môi cô, hơi thở anh trở nên nặng nề. Cánh tay anh ôm chặt eo cô đến mức khiến cô thấy khó thở, nhưng rồi anh lại bất ngờ buông lỏng.
“Ngủ đi.” Hàn Dực mỉm cười dịu dàng với cô.
Hàn Kiều Kiều nắm lấy tay anh, làm nũng không cho anh đi.
“Sao thế? Không nỡ xa anh à?”
Cô khẽ gật đầu.
Trong mắt anh lộ vẻ cười thích thú hơn.
“Ngoan, đợi em lớn hơn chút nữa, rồi anh sẽ ngủ cùng em.”
“Em lớn rồi mà!” Vừa nói xong, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô đâu có ý như thế! Chẳng qua cô không muốn xa anh thôi, chứ đâu phải là muốn… Nhưng nghe giọng mình sao như kiểu cô đang nôn nóng lắm vậy…
“Đồ đáng ghét!” Hàn Kiều Kiều bẽn lẽn kêu một tiếng, quay người đóng cửa lại.
Hàn Dực đứng ngoài phòng cô, lặng lẽ một lúc lâu mới rời đi.
---
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Giản và Ngôn Tiếu chuẩn bị khởi hành. Nhưng kế hoạch không theo kịp tình hình thực tế, đột nhiên Ngôn Tiếu lại bị bệnh.
Ngay từ khi thức dậy, Ngôn Tiếu đã thấy không ổn, cả người như choáng váng. Tiêu Giản lấy nhiệt kế kiểm tra mới phát hiện ra anh ta đang sốt.
Khi Hàn Kiều Kiều xuống lầu, Ngôn Tiếu đang tựa vào ghế sofa, trông anh ta vô cùng yếu ớt. Hàn Dực và Tiêu Giản ngồi bên cạnh anh ta bàn bạc.
Cô lấy sữa và bánh mì từ tủ lạnh ra, hâm nóng rồi mang đến cho mọi người làm bữa sáng đơn giản.
Tiêu Giản nhận lấy bánh mì, quay sang nói với Hàn Dực: “Ngôn Tiếu thế này không đi được, tôi sẽ đi một mình.”
Ngôn Tiếu cũng hiểu cơ thể mình không đủ sức lên đường, anh ta mệt mỏi xoa đầu, lẩm bẩm: “Rõ ràng chỉ là sốt nhẹ mà, sao tôi thấy mệt quá…”
Hàn Kiều Kiều chăm chú nhìn Ngôn Tiếu, suy tư.
Ngôn Tiếu thều thào nói: “Anh Hàn, có thuốc hạ sốt không? Cho tôi uống hai viên, tôi mệt quá rồi.”
Hàn Dực đứng dậy đi lấy thuốc, nhưng Hàn Kiều Kiều kéo tay anh lại, rồi quay sang nói với Ngôn Tiếu: “Để em đi lấy thuốc cho anh nhé, đợi chút thôi.”
Cô nghi ngờ rằng cơn sốt nhẹ này là dấu hiệu Ngôn Tiếu sắp thức tỉnh dị năng. Sốt nhẹ là phản ứng ban đầu của cơ thể khi bào tử vi sinh vật xâm nhập.
Sau tận thế, một loại bào tử vi sinh vật bắt đầu lan tràn trên Trái Đất. Khi loại vi sinh vật này tiếp xúc với cơ thể, nó sẽ tự động biến đổi tổ hợp gen để có thể tồn tại bên trong cơ thể đó. Vì tổ hợp gen biến đổi hoàn toàn ngẫu nhiên nên một số người không thích ứng được và chết, số khác thì trở thành quái vật, còn một số ít lại khai phá được tiềm năng, thức tỉnh các năng lực đặc biệt.
Kiếp trước, Ngôn Tiếu cũng có dị năng, tuy Hàn Kiều Kiều không rõ đó là loại dị năng nào, nhưng cô chắc chắn rằng anh ta sẽ không chết hay biến thành dị chủng vào lúc này. Hơn nữa, người biến thành dị chủng ban đầu không sốt mà sẽ ăn nhiều hơn và sợ ánh sáng.
Cô giả vờ lục lọi trong hộp thuốc, rồi cầm một viên kẹo vitamin và một cốc nước ấm bước ra.
Ngôn Tiếu cố gắng đưa tay lên nhận cốc nước rồi uống thuốc. Anh ta nhắm mắt, dựa vào sofa, thở dài: “Sao thuốc này ngọt vậy nhỉ…”
Hàn Kiều Kiều hơi chột dạ, đỏ mặt đứng nép sau lưng anh trai.
Tiêu Giản đỡ Ngôn Tiếu dậy, nói với Hàn Dực: “Anh Hàn, để tôi đưa Ngôn Tiếu lên phòng nghỉ ngơi.”
Hàn Dực gật đầu.
Khi hai người đã lên lầu, Hàn Kiều Kiều lập tức nắm lấy tay anh trai, giải thích: “Anh à, anh ấy sắp thức tỉnh dị năng rồi, uống thuốc bừa bãi không tốt cho anh ấy, nên em mới không lấy thuốc hạ sốt. Em không phải cố ý không cho anh ấy uống thuốc đâu…”
Cô biết Ngôn Tiếu là bạn quan trọng của anh trai, nên sợ anh giận.
Dù khuôn mặt Hàn Dực vẫn giữ nét trầm tư thường thấy, nhưng ánh mắt anh khi nhìn cô vẫn dịu dàng.
“Anh không giận. Anh biết em làm vậy vì muốn tốt cho cậu ta.”
Hàn Kiều Kiều thở phào, khẽ đập tay vào ngực mình, lè lưỡi một cái.
“Vừa rồi Kiều Kiều cho cậu ta uống cái gì thế?”
“Dạ… chỉ là kẹo vitamin thôi.”
Hàn Dực khẽ véo má cô, “Đồ nghịch ngợm.”
Tiêu Giản xuống lầu rất nhanh. Là người hành động quyết đoán, anh chào Hàn Dực và Hàn Kiều Kiều xong là lập tức khởi hành với hai miếng bánh mì.
Hàn Kiều Kiều đứng trong sân, nhìn chiếc xe tải rời khỏi cổng, âm thầm cầu mong Tiêu Giản và Lục Trường Nguyên bình an trở về.
Sau khi Tiêu Giản đi, Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực bắt đầu buổi huấn luyện thể lực thường lệ. Bên cạnh hồ bơi ở tầng trệt có một khoảng sân trống, nơi được trang bị nhiều dụng cụ thể thao để tập luyện cơ bản. Còn khu vườn sau biệt thự là nơi họ luyện bắn súng.
Đến trưa, Hàn Dực gọi đồ ăn về. Ngôn Tiếu miễn cưỡng ăn một chút, cơn sốt nhẹ vẫn duy trì như buổi sáng, không hạ cũng không tăng.
Hàn Kiều Kiều khẽ nói với anh trai rằng phải mất ba đến năm ngày cơn sốt mới dứt. Cô giải thích rằng quá trình này càng ngắn càng tốt, vì nếu kéo dài thì tổn hại cho cơ thể càng lớn. Nếu thời gian ngắn, điều đó có nghĩa là cơ thể thích nghi tốt với vi sinh vật lạ, năng lực thức tỉnh cũng mạnh hơn. Còn nếu lâu, vi sinh vật và tế bào trong cơ thể đấu đá lẫn nhau, cuối cùng có thức tỉnh được thì dị năng cũng rất yếu. Nói cách khác, thời gian thức tỉnh phần nào phản ánh tố chất dị năng của một người.
Thấy tình trạng của Ngôn Tiếu ổn định, Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực xuống sân kiểm kê lại số hàng hóa ngoài sân.
Cô hớn hở cầm một con dao rọc giấy, nhảy chân sáo ra sân và bắt đầu rạch băng dính các thùng hàng.
Hàn Dực chỉ yêu cầu vận chuyển một lượng hàng dùng đủ cho hai đến ba tháng, nên phần lớn các thùng hàng là thực phẩm lâu dài như gạo và đồ hộp. Những đồ giữ ấm chưa cần đến nên chưa được chuyển đến đây. Ngoài thực phẩm, Hàn Kiều Kiều còn phát hiện ra một lượng lớn xăng dầu và một số dụng cụ phục vụ cho các chuyến đi khám phá ngoài trời. Đến khi mở đến những thùng chứa đầy vũ khí và đạn dược, cô vui sướng đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ.
Hàn Dực nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, tâm trạng anh cũng vui theo. Nhưng khi thấy cô vô cùng thành thạo lắp ống ngắm cho một khẩu súng bắn tỉa, ánh mắt anh bỗng trở nên trầm lặng, thậm chí còn có chút tối sầm lại.
— Động tác của Hàn Kiều Kiều quá mức điêu luyện, điều này tuyệt đối không thể chỉ học trong một giấc mơ mà thành thạo được. Chỉ có luyện tập qua vô số lần, cô mới có thể lắp ráp một khẩu súng bắn tỉa nhanh gọn như vậy.
Em gái anh từ trước đến giờ chưa từng rời xa anh, ngay cả khi anh không ở bên cô, luôn có ít nhất hai vệ sĩ theo sát. Trong những năm qua, mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt anh. Cô đã tiếp xúc với súng ống từ khi nào?
Lòng anh dần trĩu nặng. Anh muốn hỏi, nhưng khi Hàn Kiều Kiều quay lại, giơ cao khẩu súng với nụ cười rạng rỡ, mọi nghi vấn trong lòng anh bỗng chốc nghẹn lại nơi cổ họng, không thể nói thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.