Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời
Chương 21: Bán Bánh Rán (2)
Tước Minh
25/08/2023
Cô đối với bánh rán mình làm khá tư tin, chỉ cần khách hàng ăn thử một lần, khẳng định sẽ muốn ăn lần thứ hai. Lục Trăn Trăn muốn chính là khách hàng quen.
Đáng tiếc, cô đã quên mình còn chưa 18 tuổi, còn gầy nhỏ. Gương mặt tựa như đứa nhỏ 15-16 tuổi, con nít con nôi đi buôn bán không phải đang bày trò nghịch ngợm sao?
Người đi đường nhiều lắm chỉ tò mò mà nhìn Lục Trăn Trăn thêm mấy lần, nhưng không ai tới chỗ cô mua bánh rán.
Ngày hôm qua Lục Trăn Trăn đẩy xe bánh rán ra bán thử, người tới mua bánh rán đều là bạn của cậu nhỏ.
Lục Trăn Trăn suy nghĩ cả đêm, dứt khoát liền đi thuê người ta làm một cái biển quảng cáo dựng phía trước quầy hàng. Mặt trên viết chữ đỏ bắt mắt: “Không ngon không lấy tiền!”
Treo biển quảng cáo này lên, quả nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.
Có người buồn cười hỏi: “Cô bé, cháu mới bao tuổi, đã dám treo biển như vậy? Không ngon thtaaj sự không cần trả tiền sao?”
“Chú, ông ngoại cháu chính là đầu bếp nổi tiếng chỗ cháu, mười dặm tám hương việc hiếu hỉ đều tìm ông ấy. Tay nghề làm bánh rán này là cháu học từ ông ngoại, không ngon tuyệt đối không thu tiền của ngài!” Lục Trăn Trăn tràn đầy tin tưởng mà nói.
Lời này cô nói nửa thật nửa giả, khi còn nhỏ đúng là cô học được mấy món từ ông ngoại, nhưng không hề có bánh rán.
Lúc này, đã có rất nhiều người tiến đến trước quầy bánh rán của Lục Trăn Trăn xem náo nhiệt. Mục đích quảng cáo của Lục Trăn Trăn đã đạt thành một nửa, chỉ còn thiếu người đầu tiên tới tới ăn bánh rán.
Có người cảm thấy đứa bé như Lục Trăn Trăn nói chuyện còn rất thú vị; có người cảm thấy Lục Trăn Trăn đang khoác lác; có người còn đang do dự có nên giúp cô bé này mở hàng không; có người nhớ tới ngày hôm qua có mấy tên lưu manh không dễ chọc tới ăn bánh rán của Lục Trăn Trăn, không thanh toán tiền, còn vừa ăn bánh rán vừa nói cười. Vậy nếu có người dám ăn không của cô, mấy tên côn đồ kia liệu có xuất đầu thay cô không? Không có việc gì ai dám trêu chọc nhóm người đó?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đang do dự, một người chịu tiến lên ăn bánh rán cũng không có. Một người trẻ tuổi cõng túi du lịch đĩnh đạc mà đi ra đám người.
“Tôi phải nói trước, tôi đã đi qua rất nhiều nơi, cũng không phải chưa từng ăn bánh rán Sơn Đông chính tông. Bánh rán cô làm khó ăn, tôi thật sự sẽ không trả tiền!”
Người này hiển nhiên là một phượt thủ, đi một đôi giày đã không nhìn ra màu sắc nguyên bản. Hắn nói chuyện rất ngông cuồng, giống như cố ý tới gây chuyện.
Đại gia vừa nhìn thấy hắn cảm giác liền không tốt lắm. Tên này đại khái chính là muốn ăn không trả tiền. Càng làm cho người ta cạn lời chính là, hắn còn mang vẻ mặt tiểu gia chịu ăn đồ của người là cho ngươi mặt mũi.
Lục Trăn Trăn cũng ngẩng đầu, nhìn vị khách hàng này một cái.
Người này kỳ thật vẫn là thiếu niên, hắn khá trẻ tuổi, bất quá mới hai mươi tuổi. Vóc dáng rất cao, có một đôi chân thẳng tắp thon dài, thân hình mảnh khảnh lại rắn chắc, cánh tay lộ ra bao trùm một tầng cơ bắp.
Lúc này, hắn đang dùng một đôi mắt không kiên nhẫn, tràn ngập bắt bẻ nhìn Lục Trăn Trăn. Rõ ràng đi du lịch phải thả lỏng vui chơi, nhưng thân thể người này vẫn căng đến gắt gao, tựa hồ tùy thời đều đang phòng bị.
Hắn giống như là một con dã thú giương nanh múa vuốt, tính tình thực táo bạo, tùy thời đều chuẩn bị công kích người khác.
Gặp khách hàng đầu tiên ăn bánh rán như vậy, Lục Trăn Trăn có thể xem như xuất sư bất lợi.
Người vây xem cũng cảm thấy cái người thanh niên này định bắt nạt người khác, mấy người tốt bụng đều nhịn không được thầm lo lắng cho Lục Trăn Trăn; người thích hóng chuyện lại muốn nhìn xem chuyện sẽ diễn biến tiếp ra sao?
Lục Trăn Trăn lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thực khách khí mà nói chuyện với người trẻ tuổi kia.
“Được rồi, bánh rán sẽ có ngay, bánh rán hai đồng, thêm một quả trứng gà là 2 đồng 5, anh muốn thêm trứng gà không? Ăn cay được không? Có ăn hành với rau mùi không?”
“Thêm trứng gà, cho nhiều ớt một chút, không cần rau mùi, cho hành!” Người trẻ tuổi không kiên nhẫn mà nói.
Lục Trăn Trăn dưới cái nhìn chăm chú của hắn, thực bình tĩnh mà múc một muỗng bột nhão đổ vào chảo, gạt hai ba cái đã thành một lớp bánh mỏng; lại đập hai quả trứng gà lên, độ lửa vừa vặn, Lục Trăn Trăn cầm lấy cái xẻng vung lên, lật mặt bánh.
Tức khắc, một mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh. Lục Trăn Trăn lại cho nước chấm, gia vị, một cái bánh rán liền làm xong. Cô lưu loát gói bánh rán lại, giao cho người trẻ tuổi xấu tính.
Mọi người xung quanh vừa thấy, cô bé này quả nhiên không có nói sai, ít nhất tay nghề làm bánh rán của cô rất lưu loát. Chỉ là hương vị ngon chứ?
Đáng tiếc, cô đã quên mình còn chưa 18 tuổi, còn gầy nhỏ. Gương mặt tựa như đứa nhỏ 15-16 tuổi, con nít con nôi đi buôn bán không phải đang bày trò nghịch ngợm sao?
Người đi đường nhiều lắm chỉ tò mò mà nhìn Lục Trăn Trăn thêm mấy lần, nhưng không ai tới chỗ cô mua bánh rán.
Ngày hôm qua Lục Trăn Trăn đẩy xe bánh rán ra bán thử, người tới mua bánh rán đều là bạn của cậu nhỏ.
Lục Trăn Trăn suy nghĩ cả đêm, dứt khoát liền đi thuê người ta làm một cái biển quảng cáo dựng phía trước quầy hàng. Mặt trên viết chữ đỏ bắt mắt: “Không ngon không lấy tiền!”
Treo biển quảng cáo này lên, quả nhiên hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.
Có người buồn cười hỏi: “Cô bé, cháu mới bao tuổi, đã dám treo biển như vậy? Không ngon thtaaj sự không cần trả tiền sao?”
“Chú, ông ngoại cháu chính là đầu bếp nổi tiếng chỗ cháu, mười dặm tám hương việc hiếu hỉ đều tìm ông ấy. Tay nghề làm bánh rán này là cháu học từ ông ngoại, không ngon tuyệt đối không thu tiền của ngài!” Lục Trăn Trăn tràn đầy tin tưởng mà nói.
Lời này cô nói nửa thật nửa giả, khi còn nhỏ đúng là cô học được mấy món từ ông ngoại, nhưng không hề có bánh rán.
Lúc này, đã có rất nhiều người tiến đến trước quầy bánh rán của Lục Trăn Trăn xem náo nhiệt. Mục đích quảng cáo của Lục Trăn Trăn đã đạt thành một nửa, chỉ còn thiếu người đầu tiên tới tới ăn bánh rán.
Có người cảm thấy đứa bé như Lục Trăn Trăn nói chuyện còn rất thú vị; có người cảm thấy Lục Trăn Trăn đang khoác lác; có người còn đang do dự có nên giúp cô bé này mở hàng không; có người nhớ tới ngày hôm qua có mấy tên lưu manh không dễ chọc tới ăn bánh rán của Lục Trăn Trăn, không thanh toán tiền, còn vừa ăn bánh rán vừa nói cười. Vậy nếu có người dám ăn không của cô, mấy tên côn đồ kia liệu có xuất đầu thay cô không? Không có việc gì ai dám trêu chọc nhóm người đó?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đang do dự, một người chịu tiến lên ăn bánh rán cũng không có. Một người trẻ tuổi cõng túi du lịch đĩnh đạc mà đi ra đám người.
“Tôi phải nói trước, tôi đã đi qua rất nhiều nơi, cũng không phải chưa từng ăn bánh rán Sơn Đông chính tông. Bánh rán cô làm khó ăn, tôi thật sự sẽ không trả tiền!”
Người này hiển nhiên là một phượt thủ, đi một đôi giày đã không nhìn ra màu sắc nguyên bản. Hắn nói chuyện rất ngông cuồng, giống như cố ý tới gây chuyện.
Đại gia vừa nhìn thấy hắn cảm giác liền không tốt lắm. Tên này đại khái chính là muốn ăn không trả tiền. Càng làm cho người ta cạn lời chính là, hắn còn mang vẻ mặt tiểu gia chịu ăn đồ của người là cho ngươi mặt mũi.
Lục Trăn Trăn cũng ngẩng đầu, nhìn vị khách hàng này một cái.
Người này kỳ thật vẫn là thiếu niên, hắn khá trẻ tuổi, bất quá mới hai mươi tuổi. Vóc dáng rất cao, có một đôi chân thẳng tắp thon dài, thân hình mảnh khảnh lại rắn chắc, cánh tay lộ ra bao trùm một tầng cơ bắp.
Lúc này, hắn đang dùng một đôi mắt không kiên nhẫn, tràn ngập bắt bẻ nhìn Lục Trăn Trăn. Rõ ràng đi du lịch phải thả lỏng vui chơi, nhưng thân thể người này vẫn căng đến gắt gao, tựa hồ tùy thời đều đang phòng bị.
Hắn giống như là một con dã thú giương nanh múa vuốt, tính tình thực táo bạo, tùy thời đều chuẩn bị công kích người khác.
Gặp khách hàng đầu tiên ăn bánh rán như vậy, Lục Trăn Trăn có thể xem như xuất sư bất lợi.
Người vây xem cũng cảm thấy cái người thanh niên này định bắt nạt người khác, mấy người tốt bụng đều nhịn không được thầm lo lắng cho Lục Trăn Trăn; người thích hóng chuyện lại muốn nhìn xem chuyện sẽ diễn biến tiếp ra sao?
Lục Trăn Trăn lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thực khách khí mà nói chuyện với người trẻ tuổi kia.
“Được rồi, bánh rán sẽ có ngay, bánh rán hai đồng, thêm một quả trứng gà là 2 đồng 5, anh muốn thêm trứng gà không? Ăn cay được không? Có ăn hành với rau mùi không?”
“Thêm trứng gà, cho nhiều ớt một chút, không cần rau mùi, cho hành!” Người trẻ tuổi không kiên nhẫn mà nói.
Lục Trăn Trăn dưới cái nhìn chăm chú của hắn, thực bình tĩnh mà múc một muỗng bột nhão đổ vào chảo, gạt hai ba cái đã thành một lớp bánh mỏng; lại đập hai quả trứng gà lên, độ lửa vừa vặn, Lục Trăn Trăn cầm lấy cái xẻng vung lên, lật mặt bánh.
Tức khắc, một mùi hương thơm ngát tỏa ra xung quanh. Lục Trăn Trăn lại cho nước chấm, gia vị, một cái bánh rán liền làm xong. Cô lưu loát gói bánh rán lại, giao cho người trẻ tuổi xấu tính.
Mọi người xung quanh vừa thấy, cô bé này quả nhiên không có nói sai, ít nhất tay nghề làm bánh rán của cô rất lưu loát. Chỉ là hương vị ngon chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.