Trọng Sinh Em Gái Bán Bánh Rán Làm Lại Cuộc Đời
Chương 7: Lấy Lại Tiền Học Phí (2)
Tước Minh
25/08/2023
“Cháu ngoại gái, làm gì còn phải bắt chú đi theo cháu về lấy tiền? Tự cháu tìm mẹ kế lấy lại tiền không phải xong rồi sao? Vẫn là nói đứa nhỏ như cháu không dám cầm nhiều tiền như vậy đúng không?”
“Ha ha, có Cao ca đi theo sẽ tiện hơn.” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn thản nhiên ngồi sau xe Cao Minh.
Vì sao muốn Cao Minh cùng cô về nhà lấy tiền sao? Mẹ kế Lưu quả phụ của Lục Trăn Trăn luôn luôn tự xưng mình là người chính phái lương thiện, chuyện gì đều thích chú ý lễ pháp, hơn nữa bà còn cực kỳ thích nói đạo lý lớn.
Từ khi gả cho cha Lục Trăn Trăn, Lưu quả phụ vẫn luôn ghét bỏ cậu nhỏ học không giỏi, sau khi lớn lên chỉ biết lêu lổng, không có nổi một công việc đứng đắn.
Những lời này đâm vào sâu đáy lòng thiếu nữ của Lục Trăn Trăn, tựa như tẩy não và ảnh hưởng tới tình cảm của cô và cậu nhỏ.
Nhưng mà, đi giày sợ chân trần, Lưu quả phụ kỳ thật rất sợ Từ Khải Chính. Bà chưa bao giờ dám cùng xung đột chính diện với đám côn đồ này. Con trai nhỏ của bà ta, Lưu Căn Nhi, ở bên ngoài bị đánh, bà ta cũng vô lực che chở, chỉ biết kêu Lưu Căn Nhi lần sau phải tránh đi.
Nếu Lục Trăn Trăn trực tiếp về nhà đòi tiền Lưu quả phụ. Lưu quả phụ rất có thể sẽ tìm ra các loại lý do đường hoàng mà không đưa cô số tiền này.
Lục Trăn Trăn mang theo tên côn đồ Cao Minh trở về như vậy, hiệu quả sẽ không giống nhau. Lục Trăn Trăn thật sự một chút đều không ngại chuyện cáo mượn oai hùm, dọa mẹ kế một chút.
“Cao ca, cậu nhỏ của tôi đưa tiền cho mẹ kế từ khi nào? Tổng cộng đưa cho bà ta bao nhiêu tiền?” Lục Trăn Trăn chuẩn bị hỏi thăm một chút trước.
“Vào hai ngày trước khi cháu thi đại học xong, tổng cộng cho 8000 đồng. Aiz, cháu ngoại gái, cháu gọi ai là anh? Chú ngang hàng với cậu nhỏ của cháu! Cháu phải gọi là chú!” Cao Minh rất bất mãn với xưng hô này của Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn không lên tiếng, cô đang tính toán đối phó với mẹ kế như thế nào!
Nếu đã sống lại, khẳng định không thể lại bị lừa gạt giống như đời trước. Đời trước, khoản tiền đền bủ thuộc về cô và cậu nhỏ đều rơi vào trong tay Lưu quả phụ.
Đời này, thứ thuộc về bọn họ thì nhất định không để mất! Nếu cậu nhỏ còn sống, khoản tiền đền bù của cậu nhỏ, tự nhiên cũng không thể để mẹ kế lấy đi. Còn khoản tiền đền bù thuộc về Lục Trăn Trăn ư? Lục Trăn Trăn cô sao có thể để Lưu quả phụ lấy đồ của mình đây?
Lục Trăn Trăn híp mắt nhìn về thôn trang xa lạ lại quen thuộc cách đó không xa. Lúc này ương mặt non nớt của cô lại banh đến gắt gao, ánh mắt của cô xuất hiện một tia quyết tuyệt nói không nên lời. Cô cũng không muốn gì nhiều, chỉ muốn sống cùng cậu nhỏ một cách êm đẹp.
Thực mau, Lục Trăn Trăn đã về đến nhà. Vừa lúc Lưu quả phụ đang ở cửa nói chuyện phiếm cùng Vương thẩm hàng xóm, cũng không biết nói đến chuyện thú vị gì, hai người đều cười thành tiếng.
Lưu quả phụ cúi đầu, cười đến có chút hàm súc. Vừa nhấc mắt lại thấy một tên lưu manh không đứng đắn trở Lục Trăn Trăn về.
Trong lúc nhất thời, Lưu quả phụ khó có thể tin mà mở to hai mắt. Bà tự xưng là người chính phái, không thể tin con gái kế lại đi cùng loại người lưu manh này.
Chỉ là bà còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Trăn Trăn đã nhảy khỏi yên sau xe đạp, chạy tới trước mặt bà.
“Mẹ, 8000 đồng cậu nhỏ đưa cho mẹ đâu rồi? Mẹ nhanh lấy ra đây cho con, cậu nhỏ nằm viện, đang cần dùng tiền gấp!” Lục Trăn Trăn nôn nóng mà nhìn Lưu quả phụ.
“Cái gì 8000 đồng? Trăn Trăn, con nói rõ xem rốt cuộc là chuyện như thế nào? Như thế nào vừa mở miệng là đòi mẹ một số tiền lớn như thế? Tình huống trong nhà như thế nào con không biết sao, chỗ mẹ làm sao có nhiều tiền mặt như vậy chứ?” Nhắc tới tiền, sắc mặt Lưu quả phụ liền trở nên có chút khó coi.
“Hai ngày trước, không phải cậu nhỏ con đưa cho mẹ 8000 đồng sao? Là chuẩn bị tiền trước cho con vào đại học! Hôm nay lúc ăn cơm trưa, cậu nhỏ con bị thương ở đầu được đưa vào bệnh viện, mẹ đưa 8000 đồng đó trước đi! Chuyện mẹ bảo cậu nhỏ con đưa tiền cho mẹ con đã biết, mẹ không cần che che giấu giấu nữa!” Khuôn mặt Lục Trăn Trăn đầy vẻ khẩn cầu.
“Trăn Trăn à? Con nói vô lý cái gì vậy? Mẹ bắt cậu nhỏ con đưa tiền bao giờ chứ?” Lưu quả phụ nói xong liền liếc nhìn Vương thẩm một cái. Bà ngày thường yêu nhất mặt mũi, nếu để người trong thôn biết bà lấy tiền của Từ Khải Chính, không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì đâu.
Quả nhiên, Vương thẩm nghe Lục Trăn Trăn nói, trên mặt xuất hiện một tia khiếp sợ.
“Mẹ, dù mẹ không thích thì cậu vẫn là cậu nhỏ của con! Huống chi tiền vốn dĩ là cảu cậu nhỏ tích cóp, mẹ mau lấy tiền ra đi!” Lục Trăn Trăn vừa nói vừa nắm lấy tay của Lưu quả phụ.
“Ha ha, có Cao ca đi theo sẽ tiện hơn.” Vẻ mặt Lục Trăn Trăn thản nhiên ngồi sau xe Cao Minh.
Vì sao muốn Cao Minh cùng cô về nhà lấy tiền sao? Mẹ kế Lưu quả phụ của Lục Trăn Trăn luôn luôn tự xưng mình là người chính phái lương thiện, chuyện gì đều thích chú ý lễ pháp, hơn nữa bà còn cực kỳ thích nói đạo lý lớn.
Từ khi gả cho cha Lục Trăn Trăn, Lưu quả phụ vẫn luôn ghét bỏ cậu nhỏ học không giỏi, sau khi lớn lên chỉ biết lêu lổng, không có nổi một công việc đứng đắn.
Những lời này đâm vào sâu đáy lòng thiếu nữ của Lục Trăn Trăn, tựa như tẩy não và ảnh hưởng tới tình cảm của cô và cậu nhỏ.
Nhưng mà, đi giày sợ chân trần, Lưu quả phụ kỳ thật rất sợ Từ Khải Chính. Bà chưa bao giờ dám cùng xung đột chính diện với đám côn đồ này. Con trai nhỏ của bà ta, Lưu Căn Nhi, ở bên ngoài bị đánh, bà ta cũng vô lực che chở, chỉ biết kêu Lưu Căn Nhi lần sau phải tránh đi.
Nếu Lục Trăn Trăn trực tiếp về nhà đòi tiền Lưu quả phụ. Lưu quả phụ rất có thể sẽ tìm ra các loại lý do đường hoàng mà không đưa cô số tiền này.
Lục Trăn Trăn mang theo tên côn đồ Cao Minh trở về như vậy, hiệu quả sẽ không giống nhau. Lục Trăn Trăn thật sự một chút đều không ngại chuyện cáo mượn oai hùm, dọa mẹ kế một chút.
“Cao ca, cậu nhỏ của tôi đưa tiền cho mẹ kế từ khi nào? Tổng cộng đưa cho bà ta bao nhiêu tiền?” Lục Trăn Trăn chuẩn bị hỏi thăm một chút trước.
“Vào hai ngày trước khi cháu thi đại học xong, tổng cộng cho 8000 đồng. Aiz, cháu ngoại gái, cháu gọi ai là anh? Chú ngang hàng với cậu nhỏ của cháu! Cháu phải gọi là chú!” Cao Minh rất bất mãn với xưng hô này của Lục Trăn Trăn.
Lục Trăn Trăn không lên tiếng, cô đang tính toán đối phó với mẹ kế như thế nào!
Nếu đã sống lại, khẳng định không thể lại bị lừa gạt giống như đời trước. Đời trước, khoản tiền đền bủ thuộc về cô và cậu nhỏ đều rơi vào trong tay Lưu quả phụ.
Đời này, thứ thuộc về bọn họ thì nhất định không để mất! Nếu cậu nhỏ còn sống, khoản tiền đền bù của cậu nhỏ, tự nhiên cũng không thể để mẹ kế lấy đi. Còn khoản tiền đền bù thuộc về Lục Trăn Trăn ư? Lục Trăn Trăn cô sao có thể để Lưu quả phụ lấy đồ của mình đây?
Lục Trăn Trăn híp mắt nhìn về thôn trang xa lạ lại quen thuộc cách đó không xa. Lúc này ương mặt non nớt của cô lại banh đến gắt gao, ánh mắt của cô xuất hiện một tia quyết tuyệt nói không nên lời. Cô cũng không muốn gì nhiều, chỉ muốn sống cùng cậu nhỏ một cách êm đẹp.
Thực mau, Lục Trăn Trăn đã về đến nhà. Vừa lúc Lưu quả phụ đang ở cửa nói chuyện phiếm cùng Vương thẩm hàng xóm, cũng không biết nói đến chuyện thú vị gì, hai người đều cười thành tiếng.
Lưu quả phụ cúi đầu, cười đến có chút hàm súc. Vừa nhấc mắt lại thấy một tên lưu manh không đứng đắn trở Lục Trăn Trăn về.
Trong lúc nhất thời, Lưu quả phụ khó có thể tin mà mở to hai mắt. Bà tự xưng là người chính phái, không thể tin con gái kế lại đi cùng loại người lưu manh này.
Chỉ là bà còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Lục Trăn Trăn đã nhảy khỏi yên sau xe đạp, chạy tới trước mặt bà.
“Mẹ, 8000 đồng cậu nhỏ đưa cho mẹ đâu rồi? Mẹ nhanh lấy ra đây cho con, cậu nhỏ nằm viện, đang cần dùng tiền gấp!” Lục Trăn Trăn nôn nóng mà nhìn Lưu quả phụ.
“Cái gì 8000 đồng? Trăn Trăn, con nói rõ xem rốt cuộc là chuyện như thế nào? Như thế nào vừa mở miệng là đòi mẹ một số tiền lớn như thế? Tình huống trong nhà như thế nào con không biết sao, chỗ mẹ làm sao có nhiều tiền mặt như vậy chứ?” Nhắc tới tiền, sắc mặt Lưu quả phụ liền trở nên có chút khó coi.
“Hai ngày trước, không phải cậu nhỏ con đưa cho mẹ 8000 đồng sao? Là chuẩn bị tiền trước cho con vào đại học! Hôm nay lúc ăn cơm trưa, cậu nhỏ con bị thương ở đầu được đưa vào bệnh viện, mẹ đưa 8000 đồng đó trước đi! Chuyện mẹ bảo cậu nhỏ con đưa tiền cho mẹ con đã biết, mẹ không cần che che giấu giấu nữa!” Khuôn mặt Lục Trăn Trăn đầy vẻ khẩn cầu.
“Trăn Trăn à? Con nói vô lý cái gì vậy? Mẹ bắt cậu nhỏ con đưa tiền bao giờ chứ?” Lưu quả phụ nói xong liền liếc nhìn Vương thẩm một cái. Bà ngày thường yêu nhất mặt mũi, nếu để người trong thôn biết bà lấy tiền của Từ Khải Chính, không biết sẽ bị truyền thành cái dạng gì đâu.
Quả nhiên, Vương thẩm nghe Lục Trăn Trăn nói, trên mặt xuất hiện một tia khiếp sợ.
“Mẹ, dù mẹ không thích thì cậu vẫn là cậu nhỏ của con! Huống chi tiền vốn dĩ là cảu cậu nhỏ tích cóp, mẹ mau lấy tiền ra đi!” Lục Trăn Trăn vừa nói vừa nắm lấy tay của Lưu quả phụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.