Chương 10: Bị bắt cóc
Lâm Hạ
12/03/2018
Cô đến lúc này mới tỉnh dậy, dò xét xung quanh mới nhận ra. Cô đang ở
trong một căn nhà hoang, cao tầng. Hai người bắt cô đang ở phía trước
mặt cùng với hai người đàn ông khác nữa. Trên tay ai cũng có vũ khí,
thanh sắt, dao rồi súng, đều đủ cả. Cô nhìn thấy mà nuốt khan, sợ hãi.
Cô nhìn xung quanh một lượt nữa, lần này là nhìn kỹ hơn. Cô muốn xát
định vị trí hiện tại của mình.
Bên trái cô nghe có tiếng hót của rất nhiều loài chim. Bên phải là tiếng kim loại vang lên inh ỏi và tiếng sịt nước, theo cô đoán thì là một xưởng sửa xe. Hơn nữa nơi này rất vắng vì không có tiếng xe qua lại, xa xa còn thấy cả bóng cây rậm rạp. Nếu cô đoán không sai thì ở đây là vùng gần ngoại ô thành phố.
Người phụ nữ kia thấy cô tỉnh lại, cầm lấy thức ăn đem qua cho cô.
" Ăn đi! Mày mà chết là tụi tao không có tiền đâu "
Cô ta đặt hộp cơm xuống trước mặt cô rồi bỏ đi. Hai tay, hai chân bị trói chặt, thử hỏi xem làm sao mà ăn đây. Đúng là một lũ vô lương tâm. Cô lớn tiếng gọi họ.
" Ê! Cô gì ơi. Đúc cháu ăn đi "
Cô ta vừa ăn vừa vọng lại.
"Tay mày đâu? Có tay để làm gì? "
" Bị trói rồi ạ "
" Đúng thật là phiền phức "
Cô ta đặt hộp cơm xuống, đi về phía cô. Cô ta mở hộp cơm ra rồi đúc cô ăn.
" Nè! Ăn đi! "
Sau một hồi đẩy đưa, hộp cơm cũng hết sạch.
" Ăn cũng nhiều quá nhỉ? "
" Là cô ăn mà "
Một hộp cơm mà cô một muỗng, cô ta hai muỗng thì tất nhiên là sẽ nhanh hết thôi. Tính ra thì cô chỉ ăn được một phần ba hộp cơm đó.
Cô ta lúc này xấu hổ nên đứng lên rời khỏi đó.
Anh từ bên ngoài bước vào. Bà nhìn thấy anh liền vội vàng hỏi:
" Đã tìm thấy chưa con? "
Anh chỉ lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, bà vội vàng nhấc máy rồi để loa ngoài.
" Bà là người của nhà họ Đông đúng không? "
" Cậu là ai? "
" Tôi đang giữ cháu gái của bà "
Tâm trạng của bà vô cùng căn thẳng, ai nấy cũng đều như vậy.
" Làm sao tôi có thể tin "
" Này! Bà mày đấy... "
Tiếng cô bắt đầu phát ra.
"... Bà ơi! Cháu đang ở ngoại ô thành phố, có rất nhiều cây, có chỗ bán chim và sửa xe... 'Chát'... A.. A..."
Tiếng cô bị đánh nghe rất rõ, to. Đôi mắt bà rưng rưng, hai hàng lệ trực chờ rơi xuống.
" ... Bà gọi Âu Phàm, cháu trai của bà mang mạng đến đây đổi với con nhỏ này. Nếu không thì con nhỏ này sẽ chết thay hắn. Tút... Tút... Tút"
Anh tức giận đập bàn, khuôn mặt vô cùng đáng sợ. Bà lúc này lệ rơi tuôn đầy hai bên má.
" Nguyệt Nguyệt của bà... Nguyệt của bà... "
Bà quả thật rất thuơng cô, mấy ngày qua cô làm cho bà vô cùng vui vẻ. Tình cảm của bà dành cho cô luôn luôn chân thành. Bà yêu quý cô nên không khỏi lo lắng, sợ hãi khi cô gặp phải chuyện này.
Anh đứng dậy rời khỏi đó, bà vội vàng gọi theo. Anh biết, anh biết cô ở đâu. Anh lái xe như điên trên đường lộ, lao nhanh như một cơn gió. Thoáng chốc đã đến nơi, một căn nhà hoang.
" Con chó này! Sao mày dám...? "
Một cái tát nữa giáng xuống mặt cô. Hai má cô đỏ ửng, xưng phồng cả lên, khóe miệng còn bầm tím và máu. Nhưng cô không khóc lấy một lời, cô dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn ta, kẻ đã đánh cô từ nãy đến giờ.
" Mày còn dám nhìn tao bằng con mắt đó hả? "
Lại thêm một tát nữa in lên mặt cô, máu từ khóe miệng ồ ạt trào ra. Hắn ta tức giận đạp liên tục lên người cô, cô đau đớn la lên, nhịn không được mà muốn bật khóc nhưng cô vẫn cố nhịn không cho nước mắt trào ra. Nhưng rồi hắn lại đạp lên vết thương của cô, máu từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả áo. Cô lúc này không thể chịu được mà ngất đi.
Anh nhanh chóng đi lên phía cầu thang. Đến nơi anh nhìn thấy cô đang nằm ngất dưới đất, máu chảy khắp nơi, bầm tím đủ chỗ. Chợt trong lòng anh cảm thấy nhói, muốn chạy toan đến ôm lấy cô, cứu cô.
" Cuối cùng mày cũng đến, tao không muốn vòng vo. Chuyện của em gái tao mày tính làm sao? "
Cô mơ màng nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhìn thấy anh đang rất anh dũng, cảm giác như anh là anh hùng đến cứu cô. Lúc này cô còn quên mất mình là trẻ con. Tim cô bỗng đập thình thịch lên khi thấy anh chạy đến đây, mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
" Em gái tao vì bị mày từ chối mà tử tự, bây giờ nó phải sống đời thực vật đến hết quãng đời còn lại. Nợ này, tao nhất định phải trả lên người em gái mày "
" Con bé không phải em gái tao. Mày bắt nhầm người rồi "
" Nó sống trong nhà mày, không phải em gái mày thì là ai? "
" Người giúp việc! "
Anh thẳng thừng trả lời, cô ngạc nhiên khi nghe thấy anh nói điều này. Cô cũng công nhận là anh vô cùng bình tĩnh, đến mức như không hề coi cô tồn tại.
" Vậy... Tao mặc kệ, mày đừng hòng mà gạt tao "
Nói rồi hắn chạy đến nắm lấy cổ cô rồi kề dao lên đó.
" Tao sẽ giết chết nó để đền mạng cho em tao "
" Cho dù... anh có giết... chết tôi thì... em gái của anh... cũng sẽ không bình thường trở lại... Nếu có trách, thì chỉ có thể trách em gái anh... quá ngu ngốc mà thôi... "
" Câm mồm! "
Hắn lớn tiếng quát cô, con dao cứa nhẹ vào cổ, một vết máu nhỏ chảy ra. Cô vẫn cố gắng nói tiếp:
" Nếu anh giết chết tôi... thì tôi sẽ rất vui, vì tôi được đoàn tụ cùng gia đình. Nhưng rồi anh sẽ phải đi tù vì tội giết người... em gái anh không những chịu nhiều uất ức mà còn phải mất đi người anh trai yêu thuơng mình. Anh không nhận ra sao? Đừng vì tức giận mà khiến hậu quả đáng tiếc về sau. Người cuối cùng phải chịu đau khổ cũng là em gái anh thôi "
Hắn ta nghe cô nói, dần buông lỏng bàn tay của mình ra rồi ngồi quỵ xuống đất.
" Tại sao? Tại sao nó lại ngốc đến như vậy chứ? Tại sao...? "
Hắn ta khóc trong đau khổ. Cô cố gắng ngồi dậy, dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn, máu không ngừng tuôn ra.
" Dừng lại đi! Hãy dừng lại trước khi quá muộn. Anh vẫn còn may mắn hơn tôi. Ít ra anh còn người thân để chăm sóc, còn tôi... có muốn chăm sóc cho em gái mình hay gia đình cũng không thể nữa rồi "
Hắn ta ngước lên nhìn cô. Cô cố gắng nói chuyện cùng hắn ta mà quên mất bản thân mình hiện giờ.
" Có một tên nghiện ngập, trong cơn phê thuốc đã giết chết gia đình tôi. Sau đó, hắn ta đã muốn trốn tội vì nghi ngờ tâm thần do sử dụng thuốc phiện. Nếu hắn thật sự mắc bệnh tâm thần thì... hắn ta... sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự nào cả. Vì vậy, cảm giác của anh hiện tại tôi có thể hiểu được "
Hắn nghe xong đưa tay cởi trói cho cô. Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
" Đi đi! Trước khi tôi đổi ý "
Bên trái cô nghe có tiếng hót của rất nhiều loài chim. Bên phải là tiếng kim loại vang lên inh ỏi và tiếng sịt nước, theo cô đoán thì là một xưởng sửa xe. Hơn nữa nơi này rất vắng vì không có tiếng xe qua lại, xa xa còn thấy cả bóng cây rậm rạp. Nếu cô đoán không sai thì ở đây là vùng gần ngoại ô thành phố.
Người phụ nữ kia thấy cô tỉnh lại, cầm lấy thức ăn đem qua cho cô.
" Ăn đi! Mày mà chết là tụi tao không có tiền đâu "
Cô ta đặt hộp cơm xuống trước mặt cô rồi bỏ đi. Hai tay, hai chân bị trói chặt, thử hỏi xem làm sao mà ăn đây. Đúng là một lũ vô lương tâm. Cô lớn tiếng gọi họ.
" Ê! Cô gì ơi. Đúc cháu ăn đi "
Cô ta vừa ăn vừa vọng lại.
"Tay mày đâu? Có tay để làm gì? "
" Bị trói rồi ạ "
" Đúng thật là phiền phức "
Cô ta đặt hộp cơm xuống, đi về phía cô. Cô ta mở hộp cơm ra rồi đúc cô ăn.
" Nè! Ăn đi! "
Sau một hồi đẩy đưa, hộp cơm cũng hết sạch.
" Ăn cũng nhiều quá nhỉ? "
" Là cô ăn mà "
Một hộp cơm mà cô một muỗng, cô ta hai muỗng thì tất nhiên là sẽ nhanh hết thôi. Tính ra thì cô chỉ ăn được một phần ba hộp cơm đó.
Cô ta lúc này xấu hổ nên đứng lên rời khỏi đó.
Anh từ bên ngoài bước vào. Bà nhìn thấy anh liền vội vàng hỏi:
" Đã tìm thấy chưa con? "
Anh chỉ lắc đầu. Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, bà vội vàng nhấc máy rồi để loa ngoài.
" Bà là người của nhà họ Đông đúng không? "
" Cậu là ai? "
" Tôi đang giữ cháu gái của bà "
Tâm trạng của bà vô cùng căn thẳng, ai nấy cũng đều như vậy.
" Làm sao tôi có thể tin "
" Này! Bà mày đấy... "
Tiếng cô bắt đầu phát ra.
"... Bà ơi! Cháu đang ở ngoại ô thành phố, có rất nhiều cây, có chỗ bán chim và sửa xe... 'Chát'... A.. A..."
Tiếng cô bị đánh nghe rất rõ, to. Đôi mắt bà rưng rưng, hai hàng lệ trực chờ rơi xuống.
" ... Bà gọi Âu Phàm, cháu trai của bà mang mạng đến đây đổi với con nhỏ này. Nếu không thì con nhỏ này sẽ chết thay hắn. Tút... Tút... Tút"
Anh tức giận đập bàn, khuôn mặt vô cùng đáng sợ. Bà lúc này lệ rơi tuôn đầy hai bên má.
" Nguyệt Nguyệt của bà... Nguyệt của bà... "
Bà quả thật rất thuơng cô, mấy ngày qua cô làm cho bà vô cùng vui vẻ. Tình cảm của bà dành cho cô luôn luôn chân thành. Bà yêu quý cô nên không khỏi lo lắng, sợ hãi khi cô gặp phải chuyện này.
Anh đứng dậy rời khỏi đó, bà vội vàng gọi theo. Anh biết, anh biết cô ở đâu. Anh lái xe như điên trên đường lộ, lao nhanh như một cơn gió. Thoáng chốc đã đến nơi, một căn nhà hoang.
" Con chó này! Sao mày dám...? "
Một cái tát nữa giáng xuống mặt cô. Hai má cô đỏ ửng, xưng phồng cả lên, khóe miệng còn bầm tím và máu. Nhưng cô không khóc lấy một lời, cô dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn ta, kẻ đã đánh cô từ nãy đến giờ.
" Mày còn dám nhìn tao bằng con mắt đó hả? "
Lại thêm một tát nữa in lên mặt cô, máu từ khóe miệng ồ ạt trào ra. Hắn ta tức giận đạp liên tục lên người cô, cô đau đớn la lên, nhịn không được mà muốn bật khóc nhưng cô vẫn cố nhịn không cho nước mắt trào ra. Nhưng rồi hắn lại đạp lên vết thương của cô, máu từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả áo. Cô lúc này không thể chịu được mà ngất đi.
Anh nhanh chóng đi lên phía cầu thang. Đến nơi anh nhìn thấy cô đang nằm ngất dưới đất, máu chảy khắp nơi, bầm tím đủ chỗ. Chợt trong lòng anh cảm thấy nhói, muốn chạy toan đến ôm lấy cô, cứu cô.
" Cuối cùng mày cũng đến, tao không muốn vòng vo. Chuyện của em gái tao mày tính làm sao? "
Cô mơ màng nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhìn thấy anh đang rất anh dũng, cảm giác như anh là anh hùng đến cứu cô. Lúc này cô còn quên mất mình là trẻ con. Tim cô bỗng đập thình thịch lên khi thấy anh chạy đến đây, mắt cứ nhìn cô chằm chằm.
" Em gái tao vì bị mày từ chối mà tử tự, bây giờ nó phải sống đời thực vật đến hết quãng đời còn lại. Nợ này, tao nhất định phải trả lên người em gái mày "
" Con bé không phải em gái tao. Mày bắt nhầm người rồi "
" Nó sống trong nhà mày, không phải em gái mày thì là ai? "
" Người giúp việc! "
Anh thẳng thừng trả lời, cô ngạc nhiên khi nghe thấy anh nói điều này. Cô cũng công nhận là anh vô cùng bình tĩnh, đến mức như không hề coi cô tồn tại.
" Vậy... Tao mặc kệ, mày đừng hòng mà gạt tao "
Nói rồi hắn chạy đến nắm lấy cổ cô rồi kề dao lên đó.
" Tao sẽ giết chết nó để đền mạng cho em tao "
" Cho dù... anh có giết... chết tôi thì... em gái của anh... cũng sẽ không bình thường trở lại... Nếu có trách, thì chỉ có thể trách em gái anh... quá ngu ngốc mà thôi... "
" Câm mồm! "
Hắn lớn tiếng quát cô, con dao cứa nhẹ vào cổ, một vết máu nhỏ chảy ra. Cô vẫn cố gắng nói tiếp:
" Nếu anh giết chết tôi... thì tôi sẽ rất vui, vì tôi được đoàn tụ cùng gia đình. Nhưng rồi anh sẽ phải đi tù vì tội giết người... em gái anh không những chịu nhiều uất ức mà còn phải mất đi người anh trai yêu thuơng mình. Anh không nhận ra sao? Đừng vì tức giận mà khiến hậu quả đáng tiếc về sau. Người cuối cùng phải chịu đau khổ cũng là em gái anh thôi "
Hắn ta nghe cô nói, dần buông lỏng bàn tay của mình ra rồi ngồi quỵ xuống đất.
" Tại sao? Tại sao nó lại ngốc đến như vậy chứ? Tại sao...? "
Hắn ta khóc trong đau khổ. Cô cố gắng ngồi dậy, dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn, máu không ngừng tuôn ra.
" Dừng lại đi! Hãy dừng lại trước khi quá muộn. Anh vẫn còn may mắn hơn tôi. Ít ra anh còn người thân để chăm sóc, còn tôi... có muốn chăm sóc cho em gái mình hay gia đình cũng không thể nữa rồi "
Hắn ta ngước lên nhìn cô. Cô cố gắng nói chuyện cùng hắn ta mà quên mất bản thân mình hiện giờ.
" Có một tên nghiện ngập, trong cơn phê thuốc đã giết chết gia đình tôi. Sau đó, hắn ta đã muốn trốn tội vì nghi ngờ tâm thần do sử dụng thuốc phiện. Nếu hắn thật sự mắc bệnh tâm thần thì... hắn ta... sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự nào cả. Vì vậy, cảm giác của anh hiện tại tôi có thể hiểu được "
Hắn nghe xong đưa tay cởi trói cho cô. Cô ngạc nhiên nhìn hắn.
" Đi đi! Trước khi tôi đổi ý "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.