Chương 17: Đây là hẹn hò sao?
Lâm Hạ
12/03/2018
Cô chậm rãi đi xuống nhà bếp, anh đã ngồi chờ sẵn ở bàn. Thức ăn được
bày ra đầy trên bàn, trông vô cùng ngon mắt, bụng cô bắt đầu đánh trống. Cô tươi cười ngồi xuống chỗ của mình.
" Chiều nay anh rãnh. Có muốn đi đâu chơi không? "
Anh nhìn cô đầy vui vẻ. Cô có chút ngạc nhiên.
" Anh không cần làm việc sao? "
" Xong cả rồi! "
Thật ra tối qua anh đã cố gắng làm xong công việc để hôm nay đưa cô đi chơi. Vì từ lúc đến đây, cô cũng chưa được đi chơi bao giờ.
" Hôm nay anh đặc biệt dành thời gian cho em. Em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi "
Cô nghe xong lòng như có hỷ sự, vui mừng cả lên.
" Vậy còn Âu Tuyết và Âu Thịnh? "
" Hai đứa đó đi khám sức khỏe định kì rồi "
...
Anh mở cửa xe cho cô rồi lái xe rời khỏi biệt thự. Chiếc xe thể thao bản giới hạn chạy như gió trên đường rồi dừng lại trước cửa hàng gà rán nổi tiếng. Cô hí hửng đi vào bên trong. Trong chớp mắt một dĩa gà rán được bày ra, nước miếng của cô chảy o o trong miệng. Cô cảm giác cứ như được trúng số. Vì bình thường cô rất thích ăn lại sợ mập nên không dám ăn. Còn bây giờ thì tốt rồi, tha hồ ăn mà không sợ mập.
" Em rất thích ăn gà rán sao? "
Cô vừa ăn vừa cười tươi trả lời:
" Ừm! Ngon lắm... Măm... Măm! "
Anh nhìn điệu bộ của cô mà không nhịn được cười. Trông cô rất đáng yêu, dễ thuơng vô cùng. Một lát sau, một cô gái xinh đẹp cầm trên tay chiếc điện thoại vui vẻ đi tới chỗ anh
" Chào anh! Đông tổng! "
Cô gái kia vui vẻ bắt chuyện. Anh cũng lịch sự chào lại, mặt lạnh như không quen biết.
" Chào cô! "
" Anh đi cùng... "
Cô ta cười nói như đúng rồi, những lời sau đó cô cũng không nghe nổi nữa. Vì căn bản là nghe không lọt lỗ tai chữ nào. Cũng không hiểu sao cô lại tức giận, cũng không hiểu sao lại khó chịu với cô gái kia. Chỉ biết rằng cô bây giờ muốn cô gái đó biến mất ngay lập tức. Cô như nghĩ ra cái gì, nở ra cười vô cùng gian xảo. Cô cầm lấy ly coca trên bàn rồi leo xuống ghế, vô tình vấp phải cô gái đó nên ly nước cứ thế tưới từ trên xuống trên người cô ta.
" Thật xin lỗi thím! Cháu sơ ý quá, để cháu lau giúp cho"
Cô cúi đầu xin lỗi tới tấp, đưa tay lấy vài miếng giấy ăn trên bàn. Cô gái ấy nghe cô gọi bằng thím thì máu nóng tăng cao, mặt đỏ bừng cả lên nhưng phải làm bộ dịu dàng trước mặt anh nên không dám lên tiếng. Cô gái ấy dùng giọng điệu thảo mai nhất.
" Không sao đâu! Không cần đâu, để chị đi vào nhà vệ sinh "
Nói rồi cô ta tức tối bỏ đi. Cô ta đi khuất rồi cô mới quay về chỗ. Thật biết làm bộ làm tịch, cô thầm mắng. Anh nhịn cười nhìn cô.
" Ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì chúng ta đi tiếp thôi "
Cô vui vẻ ậm ừ, lau sạch tay rồi cùng anh rời khỏi. Vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng dáng quen thuộc đi vào, lướt ngang qua cô. Cô quay lại nhìn thì bắt gặp Lục Giai Thiên đi cùng với một cô gái nào đó, nhìn sơ có vẻ là phụ nữ có tiền. Cô nhếch môi cười đầy khinh bỉ, nhìn anh ta bây giờ chẳng khác nào là trai bao cả.
"Nhìn gì thế? Là người đàn ông đó sao? "
Anh thấy cô cứ nhìn về phía sau nên nhìn theo ánh mắt của cô. Hóa ra cô đang nhìn người đàn ông hôm đó ở quán cà phê.
Anh đang ngồi lái xe thì quay sang nhìn cô.
" Người đó đã lừa gạt chị em sao? "
" Anh ta là kẻ lừa đảo, đó cũng là nghề của anh ta mà "
Cô giọng nói có chút tức giận. Anh khẽ cười.
" Anh thật muốn biết anh ta làm sao có thể lừa được chị gái em "
Anh lái xe vòng qua một đường rồi dừng lại trước một công viên. Cô cầm que kem vừa ăn vừa kể anh nghe.
Năm đó cô ở bệnh viện vì bị một tai nạn tình cờ gặp được anh ta. Sau vài lần nói chuyện, cô bị lời nói ngon ngọt của anh ta lừa gạt. Được một thời gian thì mẹ anh bị bệnh mà anh ta không có khả năng chạy chữa. Cô vì lo lắng nên đã đi làm thêm và thậm chí là bán máu của mình để đem tiền đưa cho anh ta. Và tất nhiên cô đã biết được mọi sự thật khi biến thành như vậy.
Anh nghe xong thì im lặng, vẻ mặt có chút khó tả. Anh thật ra là đang tức giận người đàn ông đó. Nhưng rồi anh cũng nén nó vào lòng.
" Nhưng dù sao chuyện cũng kết thúc rồi "
Cô cười nhẹ, mọi chuyện đã không còn như trước đây nữa rồi. Anh trong lòng càng hận người đàn ông đó hơn.
"Vậy ra chị em vẫn không biết người đàn ông đó đang lừa gạt mình "
Cô nghe đến đây thì khựng lại. Cũng đúng, nếu cô không sống như vậy thì cô cũng sẽ không biết người đàn ông đó đang lừa gạt mình. Anh quay qua ôn nhu nhìn cô.
" Vậy em có muốn giúp chị mình trả thù người đàn ông đó không? "
Cô ngơ ngác nhìn anh. Trả thù? Từ đó đến giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ trả thù nhưng chắc chắn sẽ không tha thứ. Nhưng nếu như cô trả thù thì gánh nặng trong lòng cô được trút bỏ. Mọi hận thù trong lòng cô được bỏ xuống, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao.
" Anh sẽ giúp em "
" Tại sao anh lại muốn giúp em "
" Vì anh là anh trai của em, cũng là người quen của chị em nữa "
Người quen? Cô chưa từng gặp anh, làm sao có thể quen được.
" Sao em lúc trước chưa từng gặp anh? "
Anh chậm rãi kể mọi chuyện cho cô nghe. Nghe xong, cô cố gắng lục lại kí ức của mình. Hóa ra anh ấy vẫn còn nhớ ra mình, cô thật sự có chút vui. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bất giác cô đỏ mặt ngượng ngùng. Anh và cô bây giờ có được cho là hẹn hò không nhỉ?
" Chiều nay anh rãnh. Có muốn đi đâu chơi không? "
Anh nhìn cô đầy vui vẻ. Cô có chút ngạc nhiên.
" Anh không cần làm việc sao? "
" Xong cả rồi! "
Thật ra tối qua anh đã cố gắng làm xong công việc để hôm nay đưa cô đi chơi. Vì từ lúc đến đây, cô cũng chưa được đi chơi bao giờ.
" Hôm nay anh đặc biệt dành thời gian cho em. Em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi "
Cô nghe xong lòng như có hỷ sự, vui mừng cả lên.
" Vậy còn Âu Tuyết và Âu Thịnh? "
" Hai đứa đó đi khám sức khỏe định kì rồi "
...
Anh mở cửa xe cho cô rồi lái xe rời khỏi biệt thự. Chiếc xe thể thao bản giới hạn chạy như gió trên đường rồi dừng lại trước cửa hàng gà rán nổi tiếng. Cô hí hửng đi vào bên trong. Trong chớp mắt một dĩa gà rán được bày ra, nước miếng của cô chảy o o trong miệng. Cô cảm giác cứ như được trúng số. Vì bình thường cô rất thích ăn lại sợ mập nên không dám ăn. Còn bây giờ thì tốt rồi, tha hồ ăn mà không sợ mập.
" Em rất thích ăn gà rán sao? "
Cô vừa ăn vừa cười tươi trả lời:
" Ừm! Ngon lắm... Măm... Măm! "
Anh nhìn điệu bộ của cô mà không nhịn được cười. Trông cô rất đáng yêu, dễ thuơng vô cùng. Một lát sau, một cô gái xinh đẹp cầm trên tay chiếc điện thoại vui vẻ đi tới chỗ anh
" Chào anh! Đông tổng! "
Cô gái kia vui vẻ bắt chuyện. Anh cũng lịch sự chào lại, mặt lạnh như không quen biết.
" Chào cô! "
" Anh đi cùng... "
Cô ta cười nói như đúng rồi, những lời sau đó cô cũng không nghe nổi nữa. Vì căn bản là nghe không lọt lỗ tai chữ nào. Cũng không hiểu sao cô lại tức giận, cũng không hiểu sao lại khó chịu với cô gái kia. Chỉ biết rằng cô bây giờ muốn cô gái đó biến mất ngay lập tức. Cô như nghĩ ra cái gì, nở ra cười vô cùng gian xảo. Cô cầm lấy ly coca trên bàn rồi leo xuống ghế, vô tình vấp phải cô gái đó nên ly nước cứ thế tưới từ trên xuống trên người cô ta.
" Thật xin lỗi thím! Cháu sơ ý quá, để cháu lau giúp cho"
Cô cúi đầu xin lỗi tới tấp, đưa tay lấy vài miếng giấy ăn trên bàn. Cô gái ấy nghe cô gọi bằng thím thì máu nóng tăng cao, mặt đỏ bừng cả lên nhưng phải làm bộ dịu dàng trước mặt anh nên không dám lên tiếng. Cô gái ấy dùng giọng điệu thảo mai nhất.
" Không sao đâu! Không cần đâu, để chị đi vào nhà vệ sinh "
Nói rồi cô ta tức tối bỏ đi. Cô ta đi khuất rồi cô mới quay về chỗ. Thật biết làm bộ làm tịch, cô thầm mắng. Anh nhịn cười nhìn cô.
" Ăn xong chưa? Nếu ăn xong rồi thì chúng ta đi tiếp thôi "
Cô vui vẻ ậm ừ, lau sạch tay rồi cùng anh rời khỏi. Vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng dáng quen thuộc đi vào, lướt ngang qua cô. Cô quay lại nhìn thì bắt gặp Lục Giai Thiên đi cùng với một cô gái nào đó, nhìn sơ có vẻ là phụ nữ có tiền. Cô nhếch môi cười đầy khinh bỉ, nhìn anh ta bây giờ chẳng khác nào là trai bao cả.
"Nhìn gì thế? Là người đàn ông đó sao? "
Anh thấy cô cứ nhìn về phía sau nên nhìn theo ánh mắt của cô. Hóa ra cô đang nhìn người đàn ông hôm đó ở quán cà phê.
Anh đang ngồi lái xe thì quay sang nhìn cô.
" Người đó đã lừa gạt chị em sao? "
" Anh ta là kẻ lừa đảo, đó cũng là nghề của anh ta mà "
Cô giọng nói có chút tức giận. Anh khẽ cười.
" Anh thật muốn biết anh ta làm sao có thể lừa được chị gái em "
Anh lái xe vòng qua một đường rồi dừng lại trước một công viên. Cô cầm que kem vừa ăn vừa kể anh nghe.
Năm đó cô ở bệnh viện vì bị một tai nạn tình cờ gặp được anh ta. Sau vài lần nói chuyện, cô bị lời nói ngon ngọt của anh ta lừa gạt. Được một thời gian thì mẹ anh bị bệnh mà anh ta không có khả năng chạy chữa. Cô vì lo lắng nên đã đi làm thêm và thậm chí là bán máu của mình để đem tiền đưa cho anh ta. Và tất nhiên cô đã biết được mọi sự thật khi biến thành như vậy.
Anh nghe xong thì im lặng, vẻ mặt có chút khó tả. Anh thật ra là đang tức giận người đàn ông đó. Nhưng rồi anh cũng nén nó vào lòng.
" Nhưng dù sao chuyện cũng kết thúc rồi "
Cô cười nhẹ, mọi chuyện đã không còn như trước đây nữa rồi. Anh trong lòng càng hận người đàn ông đó hơn.
"Vậy ra chị em vẫn không biết người đàn ông đó đang lừa gạt mình "
Cô nghe đến đây thì khựng lại. Cũng đúng, nếu cô không sống như vậy thì cô cũng sẽ không biết người đàn ông đó đang lừa gạt mình. Anh quay qua ôn nhu nhìn cô.
" Vậy em có muốn giúp chị mình trả thù người đàn ông đó không? "
Cô ngơ ngác nhìn anh. Trả thù? Từ đó đến giờ cô chưa từng nghĩ đến sẽ trả thù nhưng chắc chắn sẽ không tha thứ. Nhưng nếu như cô trả thù thì gánh nặng trong lòng cô được trút bỏ. Mọi hận thù trong lòng cô được bỏ xuống, như vậy không phải sẽ tốt hơn sao.
" Anh sẽ giúp em "
" Tại sao anh lại muốn giúp em "
" Vì anh là anh trai của em, cũng là người quen của chị em nữa "
Người quen? Cô chưa từng gặp anh, làm sao có thể quen được.
" Sao em lúc trước chưa từng gặp anh? "
Anh chậm rãi kể mọi chuyện cho cô nghe. Nghe xong, cô cố gắng lục lại kí ức của mình. Hóa ra anh ấy vẫn còn nhớ ra mình, cô thật sự có chút vui. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bất giác cô đỏ mặt ngượng ngùng. Anh và cô bây giờ có được cho là hẹn hò không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.