Chương 25: Hội chợ ẩm thực
Lâm Hạ
12/03/2018
Thấm thoáng thời gian trôi qua. Hôm nay là buổi hội chợ ẩm thực của
trường. Lớp cô ai nấy đều mặt đồng phục xinh đẹp của nhân viên phục vụ.
Ngoài quán cà phê thì lớp cô còn một quầy bánh bán ở dưới sân trường do
các bạn nam cùng thầy Luân quản lí. Mọi người đều bận rộn từ sáng sớm
khi mặt trời còn chưa mọc. Đến bây giờ thì mọi thứ đều đã được sắp xếp
ổn thõa. Khách hàng cũng bắt đầu đến quán bánh của lớp cô. Đội ngũ phục
vụ vô cùng nhiệt tình, khách hàng cũng vô cùng hài lòng.
Anh và bà cùng Phong quản gia cũng đến. Cô vui mừng vô cùng, cô và Âu Tuyết nhanh chóng chạy đến.
" Kính chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì? "
" Chà chà! Hai đứa đẹp nhỉ "
Bà vui vẻ mĩm cười, cô và Âu Tuyết rất vui đưa menu đến. Anh nhìn cô khẽ cười rồi gọi món.
" Anh uống một cà phê với ít bánh ngọt. Bà dùng gì? "
" Cho bà ly trà với bánh giống Âu Phàm nhé "
Âu Tuyết nhận lấy menu từ tay bà. Cô ghi lại rồi vui vẻ trả lời.
" Xin quý khách chờ trong giây lát. Bánh và thức uống sẽ đến ngay "
Anh nhìn theo bóng dáng đáng yêu của cô. Vừa vào trong, Âu Tuyết nắm lấy tay cô.
" Cậu thấy không? Bà cười với mình đấy. Bà chưa cười với mình lần nào, nhưng bây giờ bà cười rồi. Mình thật sự rất vui "
Cô vỗ vỗ tay của Âu Tuyết
" Cậu ngoan ngoãn và học thật giỏi thật chăm chỉ thì bà sẽ yêu quý cậu thôi "
Lúc cô bưng bánh ra thì anh lấy khăn lau nhẹ mồ hôi cho cô.
" Mệt lắm sao? Em đi từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa được nghĩ "
" Em không sao mà "
Cô vui vẻ đem bánh, trà và cà phê để lên bàn. Thầy Phong từ bên trong gọi cô vào.
" Chúc quý khách ngon miệng! "
Nói rồi cô lại đi vào trong. Anh thầm mắng cô bé này chỉ biết làm anh lo lắng.
Cô chạy vào trong thì thầy Phong vẻ gấp gáp.
" Em đi cùng thầy lấy một ít nguyên liệu ở nhà thầy, xách phụ thầy "
"Tại sao lại là em? " cô ngạc nhiên.
Thầy Phong cúi xuống nhìn cô bằng đôi mắt không thể cưỡng lại được.
" Em muốn đi với thầy hay ở lại đây chạy bàn? "
Cô cùng thầy đi xuống chỗ để xe. Thầy Phong tiến lại gần chiếc xe của mình. Cô chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc xe của thầy. Đây không phải là chiếc xe trong đoạn video lần trước anh cho cô xem. Cô ngạc nhiên đến sợ hãi, đứng trôn chân tại chỗ.
" Mau lên nào! Chúng ta không có thời gian đâu "
Thầy lên tiếng thúc dục cô. Cô chậm rãi bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi. Cô lén nhìn qua chỗ thầy.
" Đây là xe của thầy sao? "
Thầy Phong vui vẻ trả lời:
" Phải! Đẹp lắm đúng không? Đây là chiếc xe thầy mua tặng cho một người mà người đó không nhận "
" Người đó thật có phúc nhưng lại không biết hưởng "
" Người đó đâu ai xa lạ mà là chị của em đó "
Sao? Là cô sao? Cô quen anh ta từ khi nào nhỉ?
" Thầy quen chị em sao? "
"Phải! Lần chị em đi làm thêm thì thầy đã quen cô ấy "
Không phải anh ta đang nói dối đó chứ. Cô đâu có biết anh ta.
" Lần đầu tiên gặp nhau, lần đó chị của em đã làm bẩn chiếc áo mới mua của thầy rồi thầy đã thích cô ấy từ lúc nào không hay. Nhưng theo đuổi mãi nhưng chị em vẫn không chịu thầy "
"Chị em vốn luôn kì lạ như vậy "
Cô cười trừ cho có lệ. Không lẽ cô đã thật sự quên thứ gì đó, mà thứ đó có liên quan đến anh ta.
Chiếc xe dừng lại trước cổng của căn biệt thự lộng lẫy kiểu hiện đại. Cô cùng anh ta bước vào trong. Cô nghĩ nếu anh biết mình thì nhất định anh ta có liên quan gì đó với kẻ đã dấu xác của cô. Nếu nói có liên quan nhất thì người đàn ông trong đoạn video đó chính là anh ta. Nghĩ đến đây cô chợt rùng mình, sợ hãi.
Vừa bước vào cửa chính, hình ảnh của căn biệt thự này khiến cô đau đầu kinh khủng. Một loại hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu cô.
" Đừng... anh đang làm gì vậy? "
" Hoàn Nhiên! Anh không thể kìm chế được bản thân mình nữa rồi. Anh yêu em! "
" A... A... Tôi xin anh! Hãy mau dừng lại đi. Tôi cầu xin anh...! "
Tiếng la hét cầu xin của cô vang vọng bên tai. Hình ảnh của gã đàn ông nào đó không nhìn rõ mặt đang bỡn cợt, đùa giỡn trên thân thể của cô. Hắn ta xé toạt chiếc áo của cô rồi ném sang một bên. Hắn liên tục hôn lên khắp người cô mặc cho cô đang phản kháng, khó la cầu xin như thế nào. Một màn cưỡng bức diễn ra tại chiếc sô pha kia.
Cô đau lòng đến muốn bật khóc. Hắn ta là ai? Tại sao cô lại không nhìn rõ mặt của hắn? Tên khốn nạn đó rốt cuộc là ai? Tại sao căn biệt thự này khiến cô kinh tởm đến như vậy?
" Nguyệt à! Em giúp thầy một tay "
Anh ta mang một đống túi đến chỗ cô.
" Đây là nguyên liệu làm bánh. Thầy sợ không đủ nên đã cố tình mua thêm. Mấy cái túi nhỏ này em xách phụ thầy nhé "
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đem những chiếc túi đến chỗ xe rồi quay lại trường. Trên đường đi cô không hề nói lời nào, vẻ mặt vô cùng lạnh.
" Em làm sao vậy? "
Về đến nơi, cô nắm lấy tay anh kéo đi đến nơi vắng vẻ.
" Chiếc xe của thầy Phong, phó chủ nhiệm lớp em giống hệt như chiếc xe của tên đã bắt em đi "
Anh nghe xong thì ngạc nhiên sau đó lại lo lắng.
" Vậy sao? Vậy anh sẽ cho người điều tra tên đó. Nhưng em phải thật cẩn thận với hắn ta "
" Còn nữa, anh ta còn nói là có quen biết em và từng theo đuổi em nữa. Nhưng em lại hoàn toàn không nhớ anh ta. Anh giúp em điều tra thử xem có thật như vậy không "
Anh nghe xong liền lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau đó, anh lại quay qua nắm lấy tay cô.
" Em yên tâm! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ anh phải đưa bà về rồi. Em nhớ phải thật cẩn thận đó "
" Em biết rồi! "
Vào trong quán cô thấy bà cùng Âu Tuyết nói chuyện rất vui vẻ. Anh cùng bà ra về, Âu Tuyết thì vui mừng như nhặt được vàng. Trước khi về bà còn ghé quầy của Âu Thịnh và mua rất nhiều bánh.
Anh và bà cùng Phong quản gia cũng đến. Cô vui mừng vô cùng, cô và Âu Tuyết nhanh chóng chạy đến.
" Kính chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì? "
" Chà chà! Hai đứa đẹp nhỉ "
Bà vui vẻ mĩm cười, cô và Âu Tuyết rất vui đưa menu đến. Anh nhìn cô khẽ cười rồi gọi món.
" Anh uống một cà phê với ít bánh ngọt. Bà dùng gì? "
" Cho bà ly trà với bánh giống Âu Phàm nhé "
Âu Tuyết nhận lấy menu từ tay bà. Cô ghi lại rồi vui vẻ trả lời.
" Xin quý khách chờ trong giây lát. Bánh và thức uống sẽ đến ngay "
Anh nhìn theo bóng dáng đáng yêu của cô. Vừa vào trong, Âu Tuyết nắm lấy tay cô.
" Cậu thấy không? Bà cười với mình đấy. Bà chưa cười với mình lần nào, nhưng bây giờ bà cười rồi. Mình thật sự rất vui "
Cô vỗ vỗ tay của Âu Tuyết
" Cậu ngoan ngoãn và học thật giỏi thật chăm chỉ thì bà sẽ yêu quý cậu thôi "
Lúc cô bưng bánh ra thì anh lấy khăn lau nhẹ mồ hôi cho cô.
" Mệt lắm sao? Em đi từ sáng sớm, đến bây giờ vẫn chưa được nghĩ "
" Em không sao mà "
Cô vui vẻ đem bánh, trà và cà phê để lên bàn. Thầy Phong từ bên trong gọi cô vào.
" Chúc quý khách ngon miệng! "
Nói rồi cô lại đi vào trong. Anh thầm mắng cô bé này chỉ biết làm anh lo lắng.
Cô chạy vào trong thì thầy Phong vẻ gấp gáp.
" Em đi cùng thầy lấy một ít nguyên liệu ở nhà thầy, xách phụ thầy "
"Tại sao lại là em? " cô ngạc nhiên.
Thầy Phong cúi xuống nhìn cô bằng đôi mắt không thể cưỡng lại được.
" Em muốn đi với thầy hay ở lại đây chạy bàn? "
Cô cùng thầy đi xuống chỗ để xe. Thầy Phong tiến lại gần chiếc xe của mình. Cô chợt khựng lại khi nhìn thấy chiếc xe của thầy. Đây không phải là chiếc xe trong đoạn video lần trước anh cho cô xem. Cô ngạc nhiên đến sợ hãi, đứng trôn chân tại chỗ.
" Mau lên nào! Chúng ta không có thời gian đâu "
Thầy lên tiếng thúc dục cô. Cô chậm rãi bước lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh. Trong lòng cô vô cùng sợ hãi. Cô lén nhìn qua chỗ thầy.
" Đây là xe của thầy sao? "
Thầy Phong vui vẻ trả lời:
" Phải! Đẹp lắm đúng không? Đây là chiếc xe thầy mua tặng cho một người mà người đó không nhận "
" Người đó thật có phúc nhưng lại không biết hưởng "
" Người đó đâu ai xa lạ mà là chị của em đó "
Sao? Là cô sao? Cô quen anh ta từ khi nào nhỉ?
" Thầy quen chị em sao? "
"Phải! Lần chị em đi làm thêm thì thầy đã quen cô ấy "
Không phải anh ta đang nói dối đó chứ. Cô đâu có biết anh ta.
" Lần đầu tiên gặp nhau, lần đó chị của em đã làm bẩn chiếc áo mới mua của thầy rồi thầy đã thích cô ấy từ lúc nào không hay. Nhưng theo đuổi mãi nhưng chị em vẫn không chịu thầy "
"Chị em vốn luôn kì lạ như vậy "
Cô cười trừ cho có lệ. Không lẽ cô đã thật sự quên thứ gì đó, mà thứ đó có liên quan đến anh ta.
Chiếc xe dừng lại trước cổng của căn biệt thự lộng lẫy kiểu hiện đại. Cô cùng anh ta bước vào trong. Cô nghĩ nếu anh biết mình thì nhất định anh ta có liên quan gì đó với kẻ đã dấu xác của cô. Nếu nói có liên quan nhất thì người đàn ông trong đoạn video đó chính là anh ta. Nghĩ đến đây cô chợt rùng mình, sợ hãi.
Vừa bước vào cửa chính, hình ảnh của căn biệt thự này khiến cô đau đầu kinh khủng. Một loại hình ảnh nào đó hiện lên trong đầu cô.
" Đừng... anh đang làm gì vậy? "
" Hoàn Nhiên! Anh không thể kìm chế được bản thân mình nữa rồi. Anh yêu em! "
" A... A... Tôi xin anh! Hãy mau dừng lại đi. Tôi cầu xin anh...! "
Tiếng la hét cầu xin của cô vang vọng bên tai. Hình ảnh của gã đàn ông nào đó không nhìn rõ mặt đang bỡn cợt, đùa giỡn trên thân thể của cô. Hắn ta xé toạt chiếc áo của cô rồi ném sang một bên. Hắn liên tục hôn lên khắp người cô mặc cho cô đang phản kháng, khó la cầu xin như thế nào. Một màn cưỡng bức diễn ra tại chiếc sô pha kia.
Cô đau lòng đến muốn bật khóc. Hắn ta là ai? Tại sao cô lại không nhìn rõ mặt của hắn? Tên khốn nạn đó rốt cuộc là ai? Tại sao căn biệt thự này khiến cô kinh tởm đến như vậy?
" Nguyệt à! Em giúp thầy một tay "
Anh ta mang một đống túi đến chỗ cô.
" Đây là nguyên liệu làm bánh. Thầy sợ không đủ nên đã cố tình mua thêm. Mấy cái túi nhỏ này em xách phụ thầy nhé "
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi đem những chiếc túi đến chỗ xe rồi quay lại trường. Trên đường đi cô không hề nói lời nào, vẻ mặt vô cùng lạnh.
" Em làm sao vậy? "
Về đến nơi, cô nắm lấy tay anh kéo đi đến nơi vắng vẻ.
" Chiếc xe của thầy Phong, phó chủ nhiệm lớp em giống hệt như chiếc xe của tên đã bắt em đi "
Anh nghe xong thì ngạc nhiên sau đó lại lo lắng.
" Vậy sao? Vậy anh sẽ cho người điều tra tên đó. Nhưng em phải thật cẩn thận với hắn ta "
" Còn nữa, anh ta còn nói là có quen biết em và từng theo đuổi em nữa. Nhưng em lại hoàn toàn không nhớ anh ta. Anh giúp em điều tra thử xem có thật như vậy không "
Anh nghe xong liền lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau đó, anh lại quay qua nắm lấy tay cô.
" Em yên tâm! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bây giờ anh phải đưa bà về rồi. Em nhớ phải thật cẩn thận đó "
" Em biết rồi! "
Vào trong quán cô thấy bà cùng Âu Tuyết nói chuyện rất vui vẻ. Anh cùng bà ra về, Âu Tuyết thì vui mừng như nhặt được vàng. Trước khi về bà còn ghé quầy của Âu Thịnh và mua rất nhiều bánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.