Chương 19: Mãnh kí ức
Lâm Hạ
12/03/2018
Anh ta chậm rãi tiến lại mua vài lon nước rồi đi ngang qua chỗ cô. Ba
đứa ngồi cạnh cô hai mắt hiện rõ hình trái tim. Cô suýt chút nữa là bị
ba đứa nhóc này dọa. Cô không thể ngờ được chúng nó lại có máu mê trai
sớm đến như vậy. Thật không thể tin được, trẻ con thời nay thật lợi hại.
Anh ta rời đi, bọn con gái cũng chạy theo sau. Thoáng chốc, trong căn tin chỉ còn lại vài người nhưng đa phần đều là con trai. Cả ba đứa kia cũng từ biệt rồi biến mất một cách nhanh chóng. Cô cười lạnh một tiếng rồi cầm lon nước quay lại phòng học.
Anh thầy hoàng tử kia cũng có chút nhan sắc, tài năng rồi giàu có nhưng tất cả đều do trời phú cho anh ta sinh ra có phúc. Cô chỉ thầm thở dài một hơi. Tại sao đều là con người giống nhau mà lại không có công bằng như vậy. Nhưng rồi cô nghĩ lại, cô không tin anh ta lại hoàn hảo như mấy đứa con gái kia nói. Nếu trời đã cho anh ta nhan sắc và gia thế thì sẽ lấy đi của anh ta thứ khác. Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, khiến cô giật nảy mình. Giọng nói của anh ta làm cô nhớ đến người đàn ông đáng sợ kia, người đã làm điều xấu hổ đó với cô.
...
" Thầy xin chào cả lớp. Thầy là Dương Phong, từ bây giờ sẽ là phó chủ nhiệm của các em "
Lời vừa kết thúc, mấy bọn con gái đều vỗ tay, la hét ầm cả lên. Cô chán nản, gục đầu xuống bàn, không mấy quan tâm.
" Vì thầy Luân bận việc cắm trại của các em nên sẽ ít dạy. Thầy sẽ thay thầy ấy dạy các em. Bây giờ các em lấy sách ra nào "
Giọng nói đó, càng nghe cô lại càng cảm thấy giống. Giọng cười đáng sợ đó lại vang lên trên đầu cô, cảm giác hắn ta xâm phạm cô vẫn còn in rõ trên từng lớp da, tấc thịt. Âu Thịnh gõ nhẹ vai cô.
" Không sao chứ? Nếu mệt thì đến phòng y tế đi "
Cô mĩm cười, lắc đầu rồi chú tâm vào bài học, nhanh chóng lấy lại tâm trạng của mình. Tiết học cũng nhanh chóng trôi qua, đến giờ ra về. Hôm nay đến lượt cô trực nhật nên về hơi muộn. Về đến biệt thự cô đã thấy bà ngồi ở phòng khách cùng với Âu Tuyết, Âu Thịnh cùng bà Thanh và ông Đông. Cô không vội vào trong, chỉ lặng lẽ ở ngoài lắng nghe.
" Âu Tuyết! Bà không thể ngờ cháu lại có những hành động đáng chê cười như vậy. Nếu bà không quay về thì cháu còn muốn làm điều này đến bao giờ? "
Âu Tuyết im lặng, cúi gầm mặt xuống, nước mắt ngắn dài. Bà Thanh lên tiếng:
" Mẹ à! Con bé... "
Bà lớn giọng cắt ngang lời bà Thanh.
" Chị không phải lên tiếng. Chị không dạy được con mình thì đừng lên tiếng ở đây. Anh chị xót con, còn tôi không xót cháu mình sao? Nguyệt Nguyệt là cháu gái của tôi. Nếu người bị cho uống thuốc an thần là con gái anh chị thì anh chị có ngồi im như tôi không?Cũng may là người trong nhà, nhưng nếu là người ngoài thì sớm đã mang tiếng xấu từ lâu rồi "
Bà nói xong, bà Thanh tức tối không nói nên lời, ông Đông cũng chỉ im lặng lắng nghe. Bà đứng dậy, nhìn thẳng ông Đông nói:
" Tôi còn coi anh là con nên mới để người phụ nữ này trong nhà. Nhưng nếu còn không biết dạy dỗ, không biết an phận thì làm ơn hãy mang đi nơi khác. Tôi chỉ có một đứa con dâu mà thôi "
Nói xong bà quay lưng đi về phía cầu thang. Lời nói của bà đầy đủ ẩn ý. Trong lòng bà chưa từng chấp nhận bà Thanh. Vì con trai nên bà mới im lặng đồng ý. Có lẽ mọi chuyện đều như vậy. Cô mĩm cười thật tươi chạy nhanh vào trong, nắm lấy tay bà.
" Bà ơi! Chào bà cháu đi học về. Bà về từ lúc nào vậy? "
Bà nhìn thấy cô thì mĩm cười đầy vui vẻ.
" Bà vừa mới về lúc sáng. Nguyệt Nguyệt đi học có mệt không? "
Cô lắc đầu đầy đáng yêu, cười nói:
" Ưm! Không mệt ạ. Thầy còn nói hai tuần nữa sẽ được đi cắm trại đó ạ "
" Ah! Vui quá nhỉ? Bà cháu ta về phòng thôi "
" Dạ! Chào mọi người ạ! "
Cô quay lại cười nói đầy đáng yêu rồi cùng bà về phòng.
Thật ra, cô rất kinh ngạc và tức giận khi biết nguyên nhân việc cô buồn ngủ và mệt mỏi. Nhưng dù sao cô cũng không muốn trách tội trẻ con. Dù sao Âu Tuyết chỉ mới tám tuổi, nếu trách thì trách người lớn làm ảnh hưởng con bé. Một điều nhịn là chín điều lành, cô cũng không muốn ồn ào. Vì nếu như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe của bà. Đột nhiên cô khẽ cười, tự cảm thấy bản thân sao tự nhiên tốt thế.
...
Bóng dáng một người đàn ông khuất dần phía sau cánh cửa. Không gian yên ắng đến lạ thường, mang theo hơi thở của địa ngục, những âm thanh ghê rợn phát ra. Tiếng bước chân ngày một rõ dần. Thân hình cô gái trong chiếc váy màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp đến tuyệt mĩ. Tựa hồ có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên thế gian này. Nhưng gương mặt của cô gái đó lại không hề uỷ mị, ngược lại càng thấy sự mạnh mẽ và có chút quyến rũ, cá tính.
Người đàn ông tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ lên gò má của cô gái kia. Ánh mắt bi thuơng, buồn bã đặt ở nơi cô gái rồi lại nhẹ nhàng chạm vào bờ môi kia.
" Tại sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy? Anh không có việc để làm sao? "
"Tôi thua anh luôn rồi đó. Tôi đã đi xa như vậy mà anh vẫn tìm được sao? "
" Trừ khi em biến mất khỏi thế giới này thì dù em ở đâu tôi vẫn sẽ tìm thấy "
" Anh có bị điên không đấy? Tôi mắc nợ gì anh sao? Tôi phải làm sao thì anh mới chịu buông tha cho tôi? "
" Làm bạn gái tôi đi! "
" Anh điên sao? Tôi không thích anh, cũng không hề yêu anh "
Nước mắt anh ta chợt lăn dài trên má. Những lời nói của cô gái kia cứ hiện lên trong đầu anh, khiến anh bội phần đau lòng. Giọng nói anh thều thào, đủ để cho người nào đó nghe thấy.
"Nhưng... anh... yêu em! "
Anh ta rời đi, bọn con gái cũng chạy theo sau. Thoáng chốc, trong căn tin chỉ còn lại vài người nhưng đa phần đều là con trai. Cả ba đứa kia cũng từ biệt rồi biến mất một cách nhanh chóng. Cô cười lạnh một tiếng rồi cầm lon nước quay lại phòng học.
Anh thầy hoàng tử kia cũng có chút nhan sắc, tài năng rồi giàu có nhưng tất cả đều do trời phú cho anh ta sinh ra có phúc. Cô chỉ thầm thở dài một hơi. Tại sao đều là con người giống nhau mà lại không có công bằng như vậy. Nhưng rồi cô nghĩ lại, cô không tin anh ta lại hoàn hảo như mấy đứa con gái kia nói. Nếu trời đã cho anh ta nhan sắc và gia thế thì sẽ lấy đi của anh ta thứ khác. Đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, khiến cô giật nảy mình. Giọng nói của anh ta làm cô nhớ đến người đàn ông đáng sợ kia, người đã làm điều xấu hổ đó với cô.
...
" Thầy xin chào cả lớp. Thầy là Dương Phong, từ bây giờ sẽ là phó chủ nhiệm của các em "
Lời vừa kết thúc, mấy bọn con gái đều vỗ tay, la hét ầm cả lên. Cô chán nản, gục đầu xuống bàn, không mấy quan tâm.
" Vì thầy Luân bận việc cắm trại của các em nên sẽ ít dạy. Thầy sẽ thay thầy ấy dạy các em. Bây giờ các em lấy sách ra nào "
Giọng nói đó, càng nghe cô lại càng cảm thấy giống. Giọng cười đáng sợ đó lại vang lên trên đầu cô, cảm giác hắn ta xâm phạm cô vẫn còn in rõ trên từng lớp da, tấc thịt. Âu Thịnh gõ nhẹ vai cô.
" Không sao chứ? Nếu mệt thì đến phòng y tế đi "
Cô mĩm cười, lắc đầu rồi chú tâm vào bài học, nhanh chóng lấy lại tâm trạng của mình. Tiết học cũng nhanh chóng trôi qua, đến giờ ra về. Hôm nay đến lượt cô trực nhật nên về hơi muộn. Về đến biệt thự cô đã thấy bà ngồi ở phòng khách cùng với Âu Tuyết, Âu Thịnh cùng bà Thanh và ông Đông. Cô không vội vào trong, chỉ lặng lẽ ở ngoài lắng nghe.
" Âu Tuyết! Bà không thể ngờ cháu lại có những hành động đáng chê cười như vậy. Nếu bà không quay về thì cháu còn muốn làm điều này đến bao giờ? "
Âu Tuyết im lặng, cúi gầm mặt xuống, nước mắt ngắn dài. Bà Thanh lên tiếng:
" Mẹ à! Con bé... "
Bà lớn giọng cắt ngang lời bà Thanh.
" Chị không phải lên tiếng. Chị không dạy được con mình thì đừng lên tiếng ở đây. Anh chị xót con, còn tôi không xót cháu mình sao? Nguyệt Nguyệt là cháu gái của tôi. Nếu người bị cho uống thuốc an thần là con gái anh chị thì anh chị có ngồi im như tôi không?Cũng may là người trong nhà, nhưng nếu là người ngoài thì sớm đã mang tiếng xấu từ lâu rồi "
Bà nói xong, bà Thanh tức tối không nói nên lời, ông Đông cũng chỉ im lặng lắng nghe. Bà đứng dậy, nhìn thẳng ông Đông nói:
" Tôi còn coi anh là con nên mới để người phụ nữ này trong nhà. Nhưng nếu còn không biết dạy dỗ, không biết an phận thì làm ơn hãy mang đi nơi khác. Tôi chỉ có một đứa con dâu mà thôi "
Nói xong bà quay lưng đi về phía cầu thang. Lời nói của bà đầy đủ ẩn ý. Trong lòng bà chưa từng chấp nhận bà Thanh. Vì con trai nên bà mới im lặng đồng ý. Có lẽ mọi chuyện đều như vậy. Cô mĩm cười thật tươi chạy nhanh vào trong, nắm lấy tay bà.
" Bà ơi! Chào bà cháu đi học về. Bà về từ lúc nào vậy? "
Bà nhìn thấy cô thì mĩm cười đầy vui vẻ.
" Bà vừa mới về lúc sáng. Nguyệt Nguyệt đi học có mệt không? "
Cô lắc đầu đầy đáng yêu, cười nói:
" Ưm! Không mệt ạ. Thầy còn nói hai tuần nữa sẽ được đi cắm trại đó ạ "
" Ah! Vui quá nhỉ? Bà cháu ta về phòng thôi "
" Dạ! Chào mọi người ạ! "
Cô quay lại cười nói đầy đáng yêu rồi cùng bà về phòng.
Thật ra, cô rất kinh ngạc và tức giận khi biết nguyên nhân việc cô buồn ngủ và mệt mỏi. Nhưng dù sao cô cũng không muốn trách tội trẻ con. Dù sao Âu Tuyết chỉ mới tám tuổi, nếu trách thì trách người lớn làm ảnh hưởng con bé. Một điều nhịn là chín điều lành, cô cũng không muốn ồn ào. Vì nếu như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe của bà. Đột nhiên cô khẽ cười, tự cảm thấy bản thân sao tự nhiên tốt thế.
...
Bóng dáng một người đàn ông khuất dần phía sau cánh cửa. Không gian yên ắng đến lạ thường, mang theo hơi thở của địa ngục, những âm thanh ghê rợn phát ra. Tiếng bước chân ngày một rõ dần. Thân hình cô gái trong chiếc váy màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp đến tuyệt mĩ. Tựa hồ có thể mê hoặc tất cả đàn ông trên thế gian này. Nhưng gương mặt của cô gái đó lại không hề uỷ mị, ngược lại càng thấy sự mạnh mẽ và có chút quyến rũ, cá tính.
Người đàn ông tiến lại gần, đưa tay chạm nhẹ lên gò má của cô gái kia. Ánh mắt bi thuơng, buồn bã đặt ở nơi cô gái rồi lại nhẹ nhàng chạm vào bờ môi kia.
" Tại sao anh cứ bám theo tôi hoài vậy? Anh không có việc để làm sao? "
"Tôi thua anh luôn rồi đó. Tôi đã đi xa như vậy mà anh vẫn tìm được sao? "
" Trừ khi em biến mất khỏi thế giới này thì dù em ở đâu tôi vẫn sẽ tìm thấy "
" Anh có bị điên không đấy? Tôi mắc nợ gì anh sao? Tôi phải làm sao thì anh mới chịu buông tha cho tôi? "
" Làm bạn gái tôi đi! "
" Anh điên sao? Tôi không thích anh, cũng không hề yêu anh "
Nước mắt anh ta chợt lăn dài trên má. Những lời nói của cô gái kia cứ hiện lên trong đầu anh, khiến anh bội phần đau lòng. Giọng nói anh thều thào, đủ để cho người nào đó nghe thấy.
"Nhưng... anh... yêu em! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.