Chương 32: Sự thật
Lâm Hạ
12/03/2018
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng biệt thự. Anh ta lôi cô vào
trong rồi mạnh bạo ném cô lên ghế sô pha. Anh chống hai tay lên hông, vẻ gấp gáp, tức giận.
" Ai nói cho em biết chuyện đó? "
Cô hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh bỉ.
" Ai nói thì điều đó có quan trọng không? Tôi còn nghi ngờ xác của chị tôi đang ở trong tay thầy. Thầy chẳng khác gì loài cầm thú "
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu.
" Tôi nghĩ em đã có điều gì đó hiểu lầm ở đây rồi. Chị em cũng đã hiểu lầm thầy rồi... "
" Đừng diễn kịch trước mặt tôi. Thật kinh tởm! "
Cô chán ghét, hận đến thấu xương người đàn ông kia. Cô cắt ngang lời anh ta, ánh mắt giận dữ nhìn anh. Anh ta vẫn giữ thái độ đó, xuống giọng, nhẫn nại để giải thích.
" Thật sự đã hiểu lầm rồi! Hôm đó thầy không hề muốn làm điều đó với chị em. Là do có người bỏ thuốc vào trong rượu của thầy nên thầy mới làm điều đó. Chị em không nghe thầy giải thích mà đã làm ra chuyện ngốc nghếch đó. Thầy hoàn toàn không muốn xảy ra chuyện đó "
Ánh mắt anh ta dần trở nên khổ sở, hai dòng lệ như trực chờ rơi xuống.
" Thầy nghĩ tôi tin sao? "
" Tin hay không là tùy em. Cho dù em không tin thì sự thật vẫn như vậy "
Anh ta chán nản bỏ đi vào trong bếp, vừa đi anh ta nói khẽ điều gì đó nhưng cô vừa vặn nghe được.
" Tại sao tôi phải giải thích cho trẻ con hiểu chuyện này kia chứ "
Cô không ngờ được anh ta lại đau thuơng như vậy. Anh không thích anh ta nhưng nhìn anh ta như vậy cô cũng có chút đau lòng và tội lỗi.
Cô chậm rãi đi vào bếp, lén nhìn vào trong. Anh ta đang tựa lưng lên mặt bếp mà tu chai rượu. Dáng vẻ hệt như gã thất tình. Cô chợt nghĩ đến những lần cô từ chối anh ta. Có khi nào những lần đó bộ dạng anh ta hệt như vậy.
Đảo mắt, anh ta nhìn thấy cô liền để chai rượu lên bàn rồi tiến về phía cô.
" Đi theo thầy! "
Anh ta nắm lấy tay cô rồi vào một căn phòng. Căn phòng bài trí đơn sơ và giản dị. Anh ta tiến đến phía tủ sách rồi lấy ra vài cuốn. Đằng sau những cuốn sách là một dãy số. Cô lén nhón chân lên nhìn, đó là mã khóa. Anh ta bấm bấm vài nút cái tủ liền di chuyển sang một bên. Phía sau cánh tủ dần dần được hiện ra.
Cô cứ nghĩ rằng sẽ tối mù và đáng sợ như trong phim nhưng hóa ra đó chỉ là một cái thang máy. Anh lôi cô vào trong rồi bấm mật khẫu, chiếc thang máy liền đi xuống.
Anh ta bây giờ lạnh như tảng băng, ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhưng cũng đầy bi thuơng.
Chiếc thang máy dừng lại, phía sau là một căn phòng tối và có chút lạnh. Đột nhiên cô cảm thấy đầu mình rất đau, tim đập chậm lại, cảm giác đau đớn nhiều chỗ. Anh ta thả tay cô ra, đi đến một chỗ nào đó rồi bật điện lên. Căn phòng được thắp sáng, một căn phòng rộng rãi hiện ra. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là có một tủ kính đặt ở giữa, bên trong còn có một cô gái.
Cô chậm rãi tiến lại gần, cô tròn xoe mắt nhìn cô gái bên trong tủ kính. Cô gái kia không ai khác chính là thân xác của cô. Những vết thuơng đều được băng bó cẩn thận, các thiết bị y tế được gắn đầy trên người. Tựa như một đứa bé được nuôi trong lồng kính. Anh ta đi đến bên cạnh, chậm rãi nói:
" Phải! Là thầy đã mang chị của em đi nhưng tất cả chỉ là vì bảo vệ cô ấy. Thầy đã băng bó và xử lý vết thương, cũng có cả máy làm lạnh để giữ thân xác cô ấy. Nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa có chút gì thay đổi "
Cô đưa tay chạm vào chiếc tủ kính, tim cô lạnh toát, đập từng hồi chậm rãi, hơi thở của cô cũng chậm dần. Cô cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thân xác cô đang ở trước mắt, cảm giác trống trãi lạ thường.
Tiếng chuông cửa vang lên, anh ta khẽ vỗ nhẹ vai cô rồi bước ra ngoài. Cô có thể nghe được tiếng đập của trái tim cô. Nó đang lạnh, tựa như một kẻ đang ở giữa cái sống và chết.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đã từ bao giờ trở nên trắng toát như vậy, môi từ khi nào lại tái nhợt. Đó chính là cái xác không hồn của cô. Cô chợt có chút đau lòng, thuơng hại cho chính thân xác của bản thân.
Anh ta bước ra mở cổng, cô gái lần trước tươi cười nhưng có chút đượm buồn nhìn anh.
" Chào anh! Em vào được chứ? "
Anh khẽ gật đầu, cô gái nhận được sự đồng ý thì chậm rãi bước vào. Anh ngồi xuống đối diện, đưa tay rót ly nước rồi đem đến trước mặt cô gái.
" Cô đến đây làm gì? "
" Để từ biệt "
Cô gái né tránh ánh mắt của anh ta, nhìn ly nước trước mắt. Cô gái kia dường như muốn rơi nước mắt nhưng đều được giữ lại cẩn thận.
" Tối nay em sẽ lên máy bay về Mỹ. Khoảng thời gian ở đây rất cám ơn anh. Lúc đầu cứ nghĩ sẽ viết thư cho anh rồi lặng lẽ rời đi nhưng đôi chân này lại mang em đến đây. Nên chẳng còn cách nào khác đành nói cho biết vậy "
Nghe đến đây anh có chút mất mát trong lòng.
" Còn những việc cô làm thì sao? "
" Nếu anh không nói thì còn ai biết được. Nếu như anh muốn thì anh có thể làm. Em không ngại! Dù sao em cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc đó từ rất lâu rồi. Chỉ vì muốn ở cạnh anh nên mới không ra đầu thú "
Cô gái tựa lưng ra phía sau ghế, tâm trạng dường như rất nặng nề.
" Em không muốn kiên cường hay giã vờ mạnh mẽ trước mặt anh nữa. Em nhận, em đã bỏ thuốc vào rượu của anh để anh làm trò đó với cô ấy. Chính em đã cho người giết Nhiên. Nhưng rồi không hiểu sao hắn ta lại giết hết cả nhà cô ấy. Lúc nghe được tin đó em rất sợ và hoảng hốt. Em ngay lúc đó liền muốn ra đầu thú nhưng nghĩ đến anh em liền dừng lại ý nghĩ của mình.
Em sợ, sợ anh sẽ ghét em hơn, sợ anh sẽ coi thuờng em, xem em là kẻ giết người. Em muốn ở bên cạnh anh, muốn thay thế vị trí của Nhiên trong lòng anh.
Từ lúc Nhiên quên mất anh, em thật sự rất vui. Ngày ngày bám theo anh giống như cách anh bám theo cô ấy. Nhưng anh lại giống cô ấy, không một chút mảy may đáp lại tình cảm của em. Em vẫn rất kiên cường, nhẫn nại suốt hơn hai năm. Hai năm đó e như một con ngốc đuổi theo thứ không thuộc về mình.
Thời gian qua em đã nghĩ thông rồi. Em không muốn làm con ngốc đuổi theo anh nữa. Em là thanh mai trúc mã bên cạnh anh, lớn lên cùng anh. Nhưng một lần anh quay lại nhìn em cũng không có. Chỉ có hai năm đó là em chủ động theo đuổi anh. Tất thanh xuân cùng tuổi thơ của em đều là anh.
Để đưa ra quyết định này, với em thật sự không dễ dàng gì. Em muốn dành quãng đời còn lại sống thật hạnh phúc với ước mơ của mình. Rồi sau đó sẽ tìm một hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc thuộc về em "
" Ai nói cho em biết chuyện đó? "
Cô hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh bỉ.
" Ai nói thì điều đó có quan trọng không? Tôi còn nghi ngờ xác của chị tôi đang ở trong tay thầy. Thầy chẳng khác gì loài cầm thú "
Anh đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nhẹ nhàng, ôn nhu.
" Tôi nghĩ em đã có điều gì đó hiểu lầm ở đây rồi. Chị em cũng đã hiểu lầm thầy rồi... "
" Đừng diễn kịch trước mặt tôi. Thật kinh tởm! "
Cô chán ghét, hận đến thấu xương người đàn ông kia. Cô cắt ngang lời anh ta, ánh mắt giận dữ nhìn anh. Anh ta vẫn giữ thái độ đó, xuống giọng, nhẫn nại để giải thích.
" Thật sự đã hiểu lầm rồi! Hôm đó thầy không hề muốn làm điều đó với chị em. Là do có người bỏ thuốc vào trong rượu của thầy nên thầy mới làm điều đó. Chị em không nghe thầy giải thích mà đã làm ra chuyện ngốc nghếch đó. Thầy hoàn toàn không muốn xảy ra chuyện đó "
Ánh mắt anh ta dần trở nên khổ sở, hai dòng lệ như trực chờ rơi xuống.
" Thầy nghĩ tôi tin sao? "
" Tin hay không là tùy em. Cho dù em không tin thì sự thật vẫn như vậy "
Anh ta chán nản bỏ đi vào trong bếp, vừa đi anh ta nói khẽ điều gì đó nhưng cô vừa vặn nghe được.
" Tại sao tôi phải giải thích cho trẻ con hiểu chuyện này kia chứ "
Cô không ngờ được anh ta lại đau thuơng như vậy. Anh không thích anh ta nhưng nhìn anh ta như vậy cô cũng có chút đau lòng và tội lỗi.
Cô chậm rãi đi vào bếp, lén nhìn vào trong. Anh ta đang tựa lưng lên mặt bếp mà tu chai rượu. Dáng vẻ hệt như gã thất tình. Cô chợt nghĩ đến những lần cô từ chối anh ta. Có khi nào những lần đó bộ dạng anh ta hệt như vậy.
Đảo mắt, anh ta nhìn thấy cô liền để chai rượu lên bàn rồi tiến về phía cô.
" Đi theo thầy! "
Anh ta nắm lấy tay cô rồi vào một căn phòng. Căn phòng bài trí đơn sơ và giản dị. Anh ta tiến đến phía tủ sách rồi lấy ra vài cuốn. Đằng sau những cuốn sách là một dãy số. Cô lén nhón chân lên nhìn, đó là mã khóa. Anh ta bấm bấm vài nút cái tủ liền di chuyển sang một bên. Phía sau cánh tủ dần dần được hiện ra.
Cô cứ nghĩ rằng sẽ tối mù và đáng sợ như trong phim nhưng hóa ra đó chỉ là một cái thang máy. Anh lôi cô vào trong rồi bấm mật khẫu, chiếc thang máy liền đi xuống.
Anh ta bây giờ lạnh như tảng băng, ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhưng cũng đầy bi thuơng.
Chiếc thang máy dừng lại, phía sau là một căn phòng tối và có chút lạnh. Đột nhiên cô cảm thấy đầu mình rất đau, tim đập chậm lại, cảm giác đau đớn nhiều chỗ. Anh ta thả tay cô ra, đi đến một chỗ nào đó rồi bật điện lên. Căn phòng được thắp sáng, một căn phòng rộng rãi hiện ra. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là có một tủ kính đặt ở giữa, bên trong còn có một cô gái.
Cô chậm rãi tiến lại gần, cô tròn xoe mắt nhìn cô gái bên trong tủ kính. Cô gái kia không ai khác chính là thân xác của cô. Những vết thuơng đều được băng bó cẩn thận, các thiết bị y tế được gắn đầy trên người. Tựa như một đứa bé được nuôi trong lồng kính. Anh ta đi đến bên cạnh, chậm rãi nói:
" Phải! Là thầy đã mang chị của em đi nhưng tất cả chỉ là vì bảo vệ cô ấy. Thầy đã băng bó và xử lý vết thương, cũng có cả máy làm lạnh để giữ thân xác cô ấy. Nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa có chút gì thay đổi "
Cô đưa tay chạm vào chiếc tủ kính, tim cô lạnh toát, đập từng hồi chậm rãi, hơi thở của cô cũng chậm dần. Cô cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thân xác cô đang ở trước mắt, cảm giác trống trãi lạ thường.
Tiếng chuông cửa vang lên, anh ta khẽ vỗ nhẹ vai cô rồi bước ra ngoài. Cô có thể nghe được tiếng đập của trái tim cô. Nó đang lạnh, tựa như một kẻ đang ở giữa cái sống và chết.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đã từ bao giờ trở nên trắng toát như vậy, môi từ khi nào lại tái nhợt. Đó chính là cái xác không hồn của cô. Cô chợt có chút đau lòng, thuơng hại cho chính thân xác của bản thân.
Anh ta bước ra mở cổng, cô gái lần trước tươi cười nhưng có chút đượm buồn nhìn anh.
" Chào anh! Em vào được chứ? "
Anh khẽ gật đầu, cô gái nhận được sự đồng ý thì chậm rãi bước vào. Anh ngồi xuống đối diện, đưa tay rót ly nước rồi đem đến trước mặt cô gái.
" Cô đến đây làm gì? "
" Để từ biệt "
Cô gái né tránh ánh mắt của anh ta, nhìn ly nước trước mắt. Cô gái kia dường như muốn rơi nước mắt nhưng đều được giữ lại cẩn thận.
" Tối nay em sẽ lên máy bay về Mỹ. Khoảng thời gian ở đây rất cám ơn anh. Lúc đầu cứ nghĩ sẽ viết thư cho anh rồi lặng lẽ rời đi nhưng đôi chân này lại mang em đến đây. Nên chẳng còn cách nào khác đành nói cho biết vậy "
Nghe đến đây anh có chút mất mát trong lòng.
" Còn những việc cô làm thì sao? "
" Nếu anh không nói thì còn ai biết được. Nếu như anh muốn thì anh có thể làm. Em không ngại! Dù sao em cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc đó từ rất lâu rồi. Chỉ vì muốn ở cạnh anh nên mới không ra đầu thú "
Cô gái tựa lưng ra phía sau ghế, tâm trạng dường như rất nặng nề.
" Em không muốn kiên cường hay giã vờ mạnh mẽ trước mặt anh nữa. Em nhận, em đã bỏ thuốc vào rượu của anh để anh làm trò đó với cô ấy. Chính em đã cho người giết Nhiên. Nhưng rồi không hiểu sao hắn ta lại giết hết cả nhà cô ấy. Lúc nghe được tin đó em rất sợ và hoảng hốt. Em ngay lúc đó liền muốn ra đầu thú nhưng nghĩ đến anh em liền dừng lại ý nghĩ của mình.
Em sợ, sợ anh sẽ ghét em hơn, sợ anh sẽ coi thuờng em, xem em là kẻ giết người. Em muốn ở bên cạnh anh, muốn thay thế vị trí của Nhiên trong lòng anh.
Từ lúc Nhiên quên mất anh, em thật sự rất vui. Ngày ngày bám theo anh giống như cách anh bám theo cô ấy. Nhưng anh lại giống cô ấy, không một chút mảy may đáp lại tình cảm của em. Em vẫn rất kiên cường, nhẫn nại suốt hơn hai năm. Hai năm đó e như một con ngốc đuổi theo thứ không thuộc về mình.
Thời gian qua em đã nghĩ thông rồi. Em không muốn làm con ngốc đuổi theo anh nữa. Em là thanh mai trúc mã bên cạnh anh, lớn lên cùng anh. Nhưng một lần anh quay lại nhìn em cũng không có. Chỉ có hai năm đó là em chủ động theo đuổi anh. Tất thanh xuân cùng tuổi thơ của em đều là anh.
Để đưa ra quyết định này, với em thật sự không dễ dàng gì. Em muốn dành quãng đời còn lại sống thật hạnh phúc với ước mơ của mình. Rồi sau đó sẽ tìm một hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc thuộc về em "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.