Chương 30: Tỏ tình
Lâm Hạ
12/03/2018
Anh vừa về đến nhà, gặp bà ở phòng khách. Nghe bà kể lại anh mới đi đến phòng cô.
" Nguyệt Nguyệt không hiểu sao từ khi về là nhốt mình ở trong phòng, ai gọi cũng không mở. Con bé còn bị thuơng nữa nên bà rất lo lắng "
Anh vừa gõ cửa gọi cô vừa nhớ lại lời bà kể.
" Nguyệt à! Mở cửa đi em. Nguyệt! "
Anh vạn phần lo lắng, nhưng gọi mãi cũng không có chút động tĩnh nào. Anh xuống phòng khách lấy chìa khóa rồi mở cửa bước vào.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh giường của cô. Cô nằm đó không nói một lời, ánh mắt vô hồn, tựa như một cái xác. Bỗng nhiên cô rơi nước mắt khiến anh càng thêm lo lắng, sợ hãi.
" Nhiên à! Em không sao chứ? "
Anh với tay lấy chiếc khăn giấy đem đến cho cô nhưng cô không màn quan tâm.
Từ lúc về, nhìn thấy bức hình của anh ở phòng khách, cô lại nhớ đến cuộc điện thoại đêm đó. Cô lại buồn, lại đau cùng với nỗi đau của quá khứ. Tâm trạng cô hiện giờ phải nói là rất thảm. Vừa nghe thấy giọng anh cô vừa mừng vừa tủi.
Vốn dĩ anh không có tình cảm với cô. Tại sao anh lại quan tâm cô như vậy? Anh càng quan tâm cô càng cảm thấy đau. Bởi vì như vậy nên cô không thể quên anh. Sợ rằng sẽ chìm vào đó sâu hơn.
Tất cả mọi thứ cô đều không thể chịu nỗi nữa nên mới khóc. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Trong giây phút yếu đuối cô lại muốn nhảy lầu một lần nữa. Một là quên đi mọi thứ, hai là biến thành kẻ tàn phế còn không thì sẽ chết. Tất cả đều là cách giải quyết nhanh gọn. Nhưng cô lại không thể làm vậy, vì đây là thân xác của em gái cô. Cô không thể tùy tiện theo ý của mình.
" Nhiên à! Nghe anh nói. Thật ra anh và cô gái hôm đó không hề xảy ra chuyện gì cả. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu "
Anh vội vàng giải thích nhưng cô vẫn không mảy may cử động, gương mặt càng không một chút biểu cảm nào.
" Ra ngoài! "
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, cùng với ánh mắt của cô khiến người khác vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cô không muốn nghe giải thích vì đối với cô tất cả đều là giả dối.
" Nhiên à! Bình tĩnh đi em, nghe anh nói. Anh thật sự không hề nói dối em. Anh biết em sẽ không muốn nghe nhưng em phải tin anh "
Nhìn bộ dạng anh cuống cuồng cả lên vì chỉ muốn giải thích với cô. Bỗng chốc cô lại yếu lòng, như rằng chưa từng nghe thấy giọng nói kia.
" Tại sao anh lại phải giải thích? Anh làm gì với ai đều đâu có liên quan đến tôi. Vậy anh giải thích để làm gì? "
Đến đây anh lại ấp a ấp úng.
" Anh chỉ không muốn em hiểu lầm "
" Tại sao? "
" Bởi vì... em... em... rất quan trọng... đối với anh "
Ép anh nói ra ý nghĩ của mình. Vậy mà khi anh nói ra rồi cô lại cảm thấy nghẹn ở cổ, cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Bây giờ không còn nữa rồi. Chỉ một câu nói của ai kia cô đã tha thứ tất cả.
" Là em gái sao? Là em gái nên mới quan trọng "
" Không! Vì... anh... anh... thích em "
Cô có thể thấy anh phải khó khăn như thế nào mới nói ra được điều đó. Cô cảm thấy rất sung sướng, sung sướng phát điên lên được. Cô có nghe nhầm không? Không thể nào như vậy được.
" Nói lại lần nữa đi! "
" Anh... thích em! "
Hai tai anh đỏ ửng cả lên. Cô vui sướng, ngồi bậc dậy ôm chầm lấy anh.
" Em... cũng thích anh! "
Anh hai mắt mở to, ngạc nhiên, không thể tin được. Anh đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
" Em nói thật chứ? "
Cô mĩm cười gật đầu khẳng định. Anh lao đến ôm lấy cô, hôn lên trán cô sau đó lại là môi. Lúc đầu là nhẹ nhàng nhưng rồi lại cuồng nhiệt khó tả.
Cô đem tất cả mọi chuyện kể cho anh nghe. Anh ôm lấy cô, khẽ nắm tay cô.
" Không sao cả! Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ chuyện cần làm là tìm lại xác của em. Anh đã cho người xét nghiệm rồi. Kết quả là trùng khớp "
" Vậy thì đúng rồi! "
" Anh nghĩ chỉ có hắn ta là đáng nghi ngờ nhất. Mọi chuyện còn lại hãy để anh có được không? Anh không muốn em gặp nguy hiểm, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được "
Cô khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác ấm áp và hạnh phúc như vậy. Cô cũng không thể tin được đây là sự thật. Vì nó đến quá nhanh khiến cô khó lòng mà tiếp nhận.
Đêm đó nếu không nhờ cuộc điện thoại của cô thì anh đã thật sự làm chuyện có lỗi.
Đêm đó anh uống rượu, trong đầu chỉ nhớ đến cô. Cô thư kí từ ngoài bước vào, hành động quyến rũ anh. Anh nhìn cô thư kí đó hóa ra cô nên không kiềm được ý thức. Đến khi cô gọi đến anh mới nhận ra, sau đó liền rời khỏi.
. . .
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự. Anh ta chậm rãi bước vào, bật đèn lên thì phát hiện người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
" Tại sao em lại đến đây? "
Cô gái kia mặc sành điệu lại rất quyến rũ, xinh đẹp. Cô gái đó nhìn anh ta bằng ánh có tình có hận.
" Em đến là để thăm anh đó. Thật không ngờ anh lại si tình như vậy. Cô ta chết rồi mà anh vẫn không chịu buông tha "
Anh ta nhìn cô gái đó bằng ánh mắt chán ghét.
" Không phải việc của cô. Ngược lại là cô, cô không thấy mệt sao? "
Cô gái đó đứng lên, chậm rãi bước về phía anh ta.
" Không đâu! Tôi lại cảm thấy hứng thú. Không biết anh sẽ làm gì với cái xác đó. Nếu cảnh sát biết được thì anh có mà đi toi "
" Nếu không nhờ phúc của cô thì cô ấy đã không biến thành một cái xác "
Cô gái đó có chút kích động nên hơi lớn tiếng.
" Tại sao anh biết mà không tố cáo tôi đi? Anh nghĩ anh có thể cứu nó sống lại sao? "
Anh ta quay qua nhìn thẳng mắt cô gái đó khẳng định:
" Cô ấy nhất định sẽ sống lại "
Cô gái đó tức giận đùng đùng bỏ đi. Anh ta ngồi phịch xuống sô pha, hai tay xoa xoa đầu.
" Nguyệt Nguyệt không hiểu sao từ khi về là nhốt mình ở trong phòng, ai gọi cũng không mở. Con bé còn bị thuơng nữa nên bà rất lo lắng "
Anh vừa gõ cửa gọi cô vừa nhớ lại lời bà kể.
" Nguyệt à! Mở cửa đi em. Nguyệt! "
Anh vạn phần lo lắng, nhưng gọi mãi cũng không có chút động tĩnh nào. Anh xuống phòng khách lấy chìa khóa rồi mở cửa bước vào.
Anh chậm rãi đi đến bên cạnh giường của cô. Cô nằm đó không nói một lời, ánh mắt vô hồn, tựa như một cái xác. Bỗng nhiên cô rơi nước mắt khiến anh càng thêm lo lắng, sợ hãi.
" Nhiên à! Em không sao chứ? "
Anh với tay lấy chiếc khăn giấy đem đến cho cô nhưng cô không màn quan tâm.
Từ lúc về, nhìn thấy bức hình của anh ở phòng khách, cô lại nhớ đến cuộc điện thoại đêm đó. Cô lại buồn, lại đau cùng với nỗi đau của quá khứ. Tâm trạng cô hiện giờ phải nói là rất thảm. Vừa nghe thấy giọng anh cô vừa mừng vừa tủi.
Vốn dĩ anh không có tình cảm với cô. Tại sao anh lại quan tâm cô như vậy? Anh càng quan tâm cô càng cảm thấy đau. Bởi vì như vậy nên cô không thể quên anh. Sợ rằng sẽ chìm vào đó sâu hơn.
Tất cả mọi thứ cô đều không thể chịu nỗi nữa nên mới khóc. Nước mắt cứ thế rơi xuống. Trong giây phút yếu đuối cô lại muốn nhảy lầu một lần nữa. Một là quên đi mọi thứ, hai là biến thành kẻ tàn phế còn không thì sẽ chết. Tất cả đều là cách giải quyết nhanh gọn. Nhưng cô lại không thể làm vậy, vì đây là thân xác của em gái cô. Cô không thể tùy tiện theo ý của mình.
" Nhiên à! Nghe anh nói. Thật ra anh và cô gái hôm đó không hề xảy ra chuyện gì cả. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu "
Anh vội vàng giải thích nhưng cô vẫn không mảy may cử động, gương mặt càng không một chút biểu cảm nào.
" Ra ngoài! "
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, cùng với ánh mắt của cô khiến người khác vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cô không muốn nghe giải thích vì đối với cô tất cả đều là giả dối.
" Nhiên à! Bình tĩnh đi em, nghe anh nói. Anh thật sự không hề nói dối em. Anh biết em sẽ không muốn nghe nhưng em phải tin anh "
Nhìn bộ dạng anh cuống cuồng cả lên vì chỉ muốn giải thích với cô. Bỗng chốc cô lại yếu lòng, như rằng chưa từng nghe thấy giọng nói kia.
" Tại sao anh lại phải giải thích? Anh làm gì với ai đều đâu có liên quan đến tôi. Vậy anh giải thích để làm gì? "
Đến đây anh lại ấp a ấp úng.
" Anh chỉ không muốn em hiểu lầm "
" Tại sao? "
" Bởi vì... em... em... rất quan trọng... đối với anh "
Ép anh nói ra ý nghĩ của mình. Vậy mà khi anh nói ra rồi cô lại cảm thấy nghẹn ở cổ, cảm giác ngọt ngào lan tỏa. Bây giờ không còn nữa rồi. Chỉ một câu nói của ai kia cô đã tha thứ tất cả.
" Là em gái sao? Là em gái nên mới quan trọng "
" Không! Vì... anh... anh... thích em "
Cô có thể thấy anh phải khó khăn như thế nào mới nói ra được điều đó. Cô cảm thấy rất sung sướng, sung sướng phát điên lên được. Cô có nghe nhầm không? Không thể nào như vậy được.
" Nói lại lần nữa đi! "
" Anh... thích em! "
Hai tai anh đỏ ửng cả lên. Cô vui sướng, ngồi bậc dậy ôm chầm lấy anh.
" Em... cũng thích anh! "
Anh hai mắt mở to, ngạc nhiên, không thể tin được. Anh đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô.
" Em nói thật chứ? "
Cô mĩm cười gật đầu khẳng định. Anh lao đến ôm lấy cô, hôn lên trán cô sau đó lại là môi. Lúc đầu là nhẹ nhàng nhưng rồi lại cuồng nhiệt khó tả.
Cô đem tất cả mọi chuyện kể cho anh nghe. Anh ôm lấy cô, khẽ nắm tay cô.
" Không sao cả! Mọi chuyện đã qua rồi. Bây giờ chuyện cần làm là tìm lại xác của em. Anh đã cho người xét nghiệm rồi. Kết quả là trùng khớp "
" Vậy thì đúng rồi! "
" Anh nghĩ chỉ có hắn ta là đáng nghi ngờ nhất. Mọi chuyện còn lại hãy để anh có được không? Anh không muốn em gặp nguy hiểm, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được "
Cô khẽ cười, tựa đầu vào vai anh. Chưa bao giờ cô lại có cảm giác ấm áp và hạnh phúc như vậy. Cô cũng không thể tin được đây là sự thật. Vì nó đến quá nhanh khiến cô khó lòng mà tiếp nhận.
Đêm đó nếu không nhờ cuộc điện thoại của cô thì anh đã thật sự làm chuyện có lỗi.
Đêm đó anh uống rượu, trong đầu chỉ nhớ đến cô. Cô thư kí từ ngoài bước vào, hành động quyến rũ anh. Anh nhìn cô thư kí đó hóa ra cô nên không kiềm được ý thức. Đến khi cô gọi đến anh mới nhận ra, sau đó liền rời khỏi.
. . .
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự. Anh ta chậm rãi bước vào, bật đèn lên thì phát hiện người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
" Tại sao em lại đến đây? "
Cô gái kia mặc sành điệu lại rất quyến rũ, xinh đẹp. Cô gái đó nhìn anh ta bằng ánh có tình có hận.
" Em đến là để thăm anh đó. Thật không ngờ anh lại si tình như vậy. Cô ta chết rồi mà anh vẫn không chịu buông tha "
Anh ta nhìn cô gái đó bằng ánh mắt chán ghét.
" Không phải việc của cô. Ngược lại là cô, cô không thấy mệt sao? "
Cô gái đó đứng lên, chậm rãi bước về phía anh ta.
" Không đâu! Tôi lại cảm thấy hứng thú. Không biết anh sẽ làm gì với cái xác đó. Nếu cảnh sát biết được thì anh có mà đi toi "
" Nếu không nhờ phúc của cô thì cô ấy đã không biến thành một cái xác "
Cô gái đó có chút kích động nên hơi lớn tiếng.
" Tại sao anh biết mà không tố cáo tôi đi? Anh nghĩ anh có thể cứu nó sống lại sao? "
Anh ta quay qua nhìn thẳng mắt cô gái đó khẳng định:
" Cô ấy nhất định sẽ sống lại "
Cô gái đó tức giận đùng đùng bỏ đi. Anh ta ngồi phịch xuống sô pha, hai tay xoa xoa đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.