Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 23: Bữa tối ấm áp
Kiều Uyển Ninh
30/05/2024
Tối đó Phó Thiên Hàn cố tình về nhà thật sớm, anh muốn cùng Lãnh Vân Hy bồi dưỡng lại tình cảm. Thật ra trong lòng Phó Thiên Hàn biết rất rõ, dù sáng nay Lãnh Vân Hy đã đồng ý tha thứ cho anh nhưng chắc chắn trong lòng cô vẫn còn những vướng bận. Anh muốn nhân cơ hội về sớm này giải quyết hết tất cả vướng bận.
Vừa bước vào nhà Phó Thiên Hàn đã thấy ngửi thấy dược một hương thơm ngào ngạt. Mùi hương của các món ăn mà anh thích đang tỏa ra nồng nàn từ trong bếp. Len lén lại gần Phó Thiên Hàn nhìn thấy Lãnh Vân Hy vẫn đang say mê đắm chìm vào những món ăn cô nấu. Chắc hẳn vì nhập tâm quá nên cô chẳng hề biết là anh đã về. Cứ thế Phó Thiên Hàn đứng tựa lưng vào tường ngắm nhìn hình ảnh cô vợ nhỏ của mình nấu bữa tối.
Càng nhìn Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn càng thấy thích, có một cảm giác gì đó ấm áp lạ thường trong lòng. Chợt Phó Thiên Hàn nhớ về khoảng thời gian trước, thời niên thiếu lúc còn ở trên ghế nhà trường anh cũng từng mơ ước một chuyện. Lúc ấy Phó Thiên Hàn đã ước sau này sẽ có thể mỗi ngày được nhìn ngắm Lãnh Vân Hy nấu ăn, thấy cô chăm lo cho gia đình, con cái. Tuy nhiên ước mơ ấy lại bị anh phớt lờ chỉ vì một phút nông nỗi.
Phó Thiên Hàn mất mẹ từ nhỏ, ở anh luôn thiếu thốn tình thương và vòng tay của mẹ. Mặc dù Lãnh phu nhân luôn xem anh như con ruột, chăm lo không khác gì Vân Hy. Nhưng… làm sao có thể có cảm giác giống mẹ ruột được? Chính vì thế Phó Thiên Hàn có một trái tim đặc biệt nhạy cảm. Ba anh Phó lão gia cũng vì ngoại tình nên mời bỏ bê mẹ anh khiến bà u uất lâm bệnh nặng mà mất. Đối với Phó Thiên Hàn, anh không có chút cảm giác thương xót nào dành cho cha mình.
Có lẽ cũng vì ám ảnh tuổi thơ ấy nên Phó Thiên Hàn đặc biệt căm ghét cảm giác bị phản bội. Anh hận thấu xương người đàn ông đã ruồng bỏ mẹ mình và cũng hận luôn cả Lãnh Vân Hy khi nghe rằng bản thân đã bị cô phản bội. Đang miên man suy nghĩ bỗng có một tiếng la lên làm Phó Thiên Hàn giật mình. Anh bàng hoàng trở về với thực tại, nhìn về phía Lãnh Vân Hy anh tối mặt khi nhìn thấy ngón tay cô chảy máu.
Vội vàng bước lại gần Phó Thiên Hàn cầm lấy bàn tay đang bị thương lo lắng hỏi:
- Em có sao không? Đứt tay rồi này! Có đau lắm không?
Nhìn thấy Phó Thiên Hàn không khỏi khiến Lãnh Vân Hy kinh ngạc, cô mãi lo nấu ăn nên nãy giờ không để ý thứ khác. Cũng chẳng biết anh đã về từ bao giờ! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy cất tiếng hỏi:
- Anh về rồi ạ? Anh về khi nào thế? Sao không lên tiếng cho em biết?
- Anh về nãy giờ nhưng không muốn làm phiền em nên không lên tiếng. Mà thôi việc đó để sau đi! Em bị thương rồi! Lại đây ngồi để anh băng bó.
Nói rồi Phó Thiên Hàn nắm tay Lãnh Vân Hy kéo lại ghế, anh ấn người cô bắt cô ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem dài rồi nhanh chân chạy đi lấy hộp y tế. Mở hộp lấy ra lọ thuốc khử trùng và miếng băng keo cá nhân, Phó Thiên Hàn vừa xử lý vết thương vừa hỏi:
- Em có đau lắm không? Sao lại bất cẩn như thế?
- Em không sao đâu! Em đang thái rau, không để ý nên mới cắt trúng tay một cái.
- Em bất cẩn quá đấy! Chảy máu nhiều như vậy, lần sau nhớ cẩn thận đấy!
Nghe Phó Thiên Hàn vì lo lắng mà trách móc đủ điều làm Lãnh Vân Hy không nhịn được mà phì cười một cái. Nhìn thấy cô gái nhỏ không những không đau đớn mà còn cười Phó Thiên Hàn liền nói:
- Có gì vui mà em lại cười? Vết thương không đau sao?
- Do được quan tâm nên em thấy hạnh phúc! Tay em nhờ có anh quan tâm nên không đau nữa rồi, anh đừng lo lắng.
- Không đau nữa thì tốt! Thôi để phần còn lại của bữa tối anh nấu cho, em cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi.
- Thôi để em làm! Em không sao! Chỉ còn vài bước nữa là xong rồi nên anh đừng mất công. Em chỉ bị đứt tay một cái thôi không sao đâu.
- Thôi không cãi nữa, em cứ nghe lời anh ngồi im đó. Phần còn lại anh lo!
Dứt lời Phó Thiên Hàn nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra thay bằng chiếc tạp dề có hình gấu bông màu hồng xinh xắn. Nhìn thấy anh chồng lạnh lùng của mình nay lại mang tạp dề khiến Lãnh Vân Hy cứ cười không ngớt. Cô cầm điện thoại lên rồi chỉa camera về phía Phó Thiên Hàn chụp một lần gần mười tấm ảnh. Nhìn lại hình trong điện thoại Lãnh Vân Hy nói:
- Thiên Hàn, anh mặc tạp dề đẹp lắm đó!
- Thật không?
- Thật mà! Nhìn anh dễ thương lắm!.
Nghe lời Lãnh Vân Hy nói Phó Thiên Hàn xòa cười, anh xoa đầu cô rồi quay lưng đi vào bếp. Ngồi từ xa Lãnh Vân Hy kinh ngạc phát hiện ra thật ra chồng mình lại nấu ăn rất giỏi. Nhìn anh điêu luyện nấu nướng trong bếp làm cô không khỏi bất ngờ. Lãnh Vân Hy không ngờ rằng người đàn ông mình đã quen biết nhiều năm kia lại vẫn còn sót một tài năng mình chưa biết.
Thoăn thoắt một lát cuối cùng món ăn cũng được hoàn tất, Phó Thiên Hàn bày tất cả thức ăn và nước uống ra bàn rồi nói:
- Vân Hy, em thử xem anh nấu có ngon không.
Bỏ một miếng vào miệng, Lãnh Vân Hy bất ngờ khi hương vị món ăn lại ngon xuất sắc. Cô xoay sang nhìn người đàn ông trước mặt rồi giơ tay lên nói:
- Ngon lắm!
- Vậy ăn nhiều vào.
- Sao hôm nay anh về sớm thế?
- Vì anh muốn về sớm để chuộc lỗi với em!
Vừa bước vào nhà Phó Thiên Hàn đã thấy ngửi thấy dược một hương thơm ngào ngạt. Mùi hương của các món ăn mà anh thích đang tỏa ra nồng nàn từ trong bếp. Len lén lại gần Phó Thiên Hàn nhìn thấy Lãnh Vân Hy vẫn đang say mê đắm chìm vào những món ăn cô nấu. Chắc hẳn vì nhập tâm quá nên cô chẳng hề biết là anh đã về. Cứ thế Phó Thiên Hàn đứng tựa lưng vào tường ngắm nhìn hình ảnh cô vợ nhỏ của mình nấu bữa tối.
Càng nhìn Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn càng thấy thích, có một cảm giác gì đó ấm áp lạ thường trong lòng. Chợt Phó Thiên Hàn nhớ về khoảng thời gian trước, thời niên thiếu lúc còn ở trên ghế nhà trường anh cũng từng mơ ước một chuyện. Lúc ấy Phó Thiên Hàn đã ước sau này sẽ có thể mỗi ngày được nhìn ngắm Lãnh Vân Hy nấu ăn, thấy cô chăm lo cho gia đình, con cái. Tuy nhiên ước mơ ấy lại bị anh phớt lờ chỉ vì một phút nông nỗi.
Phó Thiên Hàn mất mẹ từ nhỏ, ở anh luôn thiếu thốn tình thương và vòng tay của mẹ. Mặc dù Lãnh phu nhân luôn xem anh như con ruột, chăm lo không khác gì Vân Hy. Nhưng… làm sao có thể có cảm giác giống mẹ ruột được? Chính vì thế Phó Thiên Hàn có một trái tim đặc biệt nhạy cảm. Ba anh Phó lão gia cũng vì ngoại tình nên mời bỏ bê mẹ anh khiến bà u uất lâm bệnh nặng mà mất. Đối với Phó Thiên Hàn, anh không có chút cảm giác thương xót nào dành cho cha mình.
Có lẽ cũng vì ám ảnh tuổi thơ ấy nên Phó Thiên Hàn đặc biệt căm ghét cảm giác bị phản bội. Anh hận thấu xương người đàn ông đã ruồng bỏ mẹ mình và cũng hận luôn cả Lãnh Vân Hy khi nghe rằng bản thân đã bị cô phản bội. Đang miên man suy nghĩ bỗng có một tiếng la lên làm Phó Thiên Hàn giật mình. Anh bàng hoàng trở về với thực tại, nhìn về phía Lãnh Vân Hy anh tối mặt khi nhìn thấy ngón tay cô chảy máu.
Vội vàng bước lại gần Phó Thiên Hàn cầm lấy bàn tay đang bị thương lo lắng hỏi:
- Em có sao không? Đứt tay rồi này! Có đau lắm không?
Nhìn thấy Phó Thiên Hàn không khỏi khiến Lãnh Vân Hy kinh ngạc, cô mãi lo nấu ăn nên nãy giờ không để ý thứ khác. Cũng chẳng biết anh đã về từ bao giờ! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy cất tiếng hỏi:
- Anh về rồi ạ? Anh về khi nào thế? Sao không lên tiếng cho em biết?
- Anh về nãy giờ nhưng không muốn làm phiền em nên không lên tiếng. Mà thôi việc đó để sau đi! Em bị thương rồi! Lại đây ngồi để anh băng bó.
Nói rồi Phó Thiên Hàn nắm tay Lãnh Vân Hy kéo lại ghế, anh ấn người cô bắt cô ngồi xuống chiếc ghế sofa màu kem dài rồi nhanh chân chạy đi lấy hộp y tế. Mở hộp lấy ra lọ thuốc khử trùng và miếng băng keo cá nhân, Phó Thiên Hàn vừa xử lý vết thương vừa hỏi:
- Em có đau lắm không? Sao lại bất cẩn như thế?
- Em không sao đâu! Em đang thái rau, không để ý nên mới cắt trúng tay một cái.
- Em bất cẩn quá đấy! Chảy máu nhiều như vậy, lần sau nhớ cẩn thận đấy!
Nghe Phó Thiên Hàn vì lo lắng mà trách móc đủ điều làm Lãnh Vân Hy không nhịn được mà phì cười một cái. Nhìn thấy cô gái nhỏ không những không đau đớn mà còn cười Phó Thiên Hàn liền nói:
- Có gì vui mà em lại cười? Vết thương không đau sao?
- Do được quan tâm nên em thấy hạnh phúc! Tay em nhờ có anh quan tâm nên không đau nữa rồi, anh đừng lo lắng.
- Không đau nữa thì tốt! Thôi để phần còn lại của bữa tối anh nấu cho, em cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi.
- Thôi để em làm! Em không sao! Chỉ còn vài bước nữa là xong rồi nên anh đừng mất công. Em chỉ bị đứt tay một cái thôi không sao đâu.
- Thôi không cãi nữa, em cứ nghe lời anh ngồi im đó. Phần còn lại anh lo!
Dứt lời Phó Thiên Hàn nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra thay bằng chiếc tạp dề có hình gấu bông màu hồng xinh xắn. Nhìn thấy anh chồng lạnh lùng của mình nay lại mang tạp dề khiến Lãnh Vân Hy cứ cười không ngớt. Cô cầm điện thoại lên rồi chỉa camera về phía Phó Thiên Hàn chụp một lần gần mười tấm ảnh. Nhìn lại hình trong điện thoại Lãnh Vân Hy nói:
- Thiên Hàn, anh mặc tạp dề đẹp lắm đó!
- Thật không?
- Thật mà! Nhìn anh dễ thương lắm!.
Nghe lời Lãnh Vân Hy nói Phó Thiên Hàn xòa cười, anh xoa đầu cô rồi quay lưng đi vào bếp. Ngồi từ xa Lãnh Vân Hy kinh ngạc phát hiện ra thật ra chồng mình lại nấu ăn rất giỏi. Nhìn anh điêu luyện nấu nướng trong bếp làm cô không khỏi bất ngờ. Lãnh Vân Hy không ngờ rằng người đàn ông mình đã quen biết nhiều năm kia lại vẫn còn sót một tài năng mình chưa biết.
Thoăn thoắt một lát cuối cùng món ăn cũng được hoàn tất, Phó Thiên Hàn bày tất cả thức ăn và nước uống ra bàn rồi nói:
- Vân Hy, em thử xem anh nấu có ngon không.
Bỏ một miếng vào miệng, Lãnh Vân Hy bất ngờ khi hương vị món ăn lại ngon xuất sắc. Cô xoay sang nhìn người đàn ông trước mặt rồi giơ tay lên nói:
- Ngon lắm!
- Vậy ăn nhiều vào.
- Sao hôm nay anh về sớm thế?
- Vì anh muốn về sớm để chuộc lỗi với em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.