Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 3: Lãnh Vân Hy gặp nguy
Kiều Uyển Ninh
30/05/2024
Sáng hôm sau Lãnh Vân Hy giật mình tỉnh giấc phát hiện đã là hơn 7 giờ, hôm nay cô ngủ dậy trễ! Bình thường Lãnh Vân Hy sẽ thức dậy vào lúc 5 giờ 30 phút sáng để chuẩn bị đồ ăn sáng cho Phó Thiên Hàn. Thói quen ấy cứ lập đi lập lại dù những món ăn ấy Phó Thiên Hàn chưa từng đụng đũa. Anh vẫn ngồi vào bàn ăn, nhâm nhi tách cà phê sáng rồi đọc báo, thế nhưng thức ăn trên bàn thì không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Giờ đi làm của Phó Thiên Hàn là 6 giờ 30 phút sáng, hôm nay đã trễ gần một tiếng đồng hồ. Chắc hẳn anh đã đến công ty! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy cảm thấy vô cùng áy náy thế nhưng nhớ lại thái độ của Phó Thiên Hàn sự áy náy ấy dần vơi đi từ từ. Lãnh Vân Hy thở dài rồi kéo chăn sang một bên xuống giường chuẩn bị bắt đầu một ngày mới. Cô kéo chiếc rèm cửa để ánh nắng chiếu vào phòng rồi đi đến tủ đồ lấy ra một bộ.
Cả quá trình vệ sinh cá nhân buổi sáng chỉ mất 20 phút đồng hồ, chuẩn bị xong xuôi Lãnh Vân Hy xuống lầu định bụng làm cho mình bữa sáng. Dù không có khẩu vị nhưng vì đang mang thai và nghĩ đến em bé trong bụng nên cô đành bấm bụng. Đứng trên cầu thang Lãnh Vân Hy giật mình khi phát hiện ra Phó Thiên Hàn vẫn ngồi dưới bếp. Tách cà phê trên bàn đã hết và tờ báo cũng đã đọc xong nhưng anh vẫn chưa ra khỏi nhà. Thấy vậy Lãnh Vân Hy kinh ngạc lắm! Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hỏi:
- Anh vẫn chưa đến công ty à?
- Ừ!
- Sao hôm nay anh đi muộn thế?
Câu hỏi của Lãnh Vân Hy dường như đã làm Phó Thiên Hàn tức giận, anh khó chịu nhíu chặt đôi mày gằn giọng:
- Tôi muốn làm gì ở đâu là chuyện của tôi! Liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ tôi lại phải xin phép cô để được ở trong nhà của mình?
Trước sự tức giận của chồng mình Lãnh Vân Hy bắt đầu lúng túng, cô cúi mặt xuống cam chịu những tiếng quát nạt. Lúc trước Phó Thiên Hàn không bao giờ nặng lời với cô như thế, anh sẽ ân cần dịu dàng thậm chí đau lòng vì cô. Những điều ấy sao đột nhiên lại biến mất? Có một hiện thực phũ phàng và đau lòng rằng Lãnh Vân Hy chẳng biết mình đã làm gì có lỗi. Đột nhiên thái độ của Phó Thiên Hàn thay đổi! Cô đã cố gắng nhiều lần nói chuyện cũng như giải thích nhưng Lãnh Vân Hy lại nhận ra một điều rằng dù có nói gì Phó Thiên Hàn cũng không muốn nghe. Chính vì như vậy lâu dần cô cũng không còn cảm giác muốn giải thích hay nói nữa. Cứ như vậy cam chịu!
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn biết rằng mình đã quá trớn. Thế nhưng thay vì xin lỗi anh lại lên giọng lạnh lùng:
- Cô đừng có mà quản nhiều quá!
Đối diện với lời trách mắng và thái độ lạnh lùng của người đàn ông mình yêu Lãnh Vân Hy chẳng còn viết làm gì ngoài khóc. Cô dùng hai tay che miệng để cố không phát ra âm thanh lớn, bờ vai gầy guộc nhỏ bé run lên bần bật. Người ngoài nếu nhìn vào ắt hẳn đều sẽ thấy thương! Về phần Phó Thiên Hàn, anh biết rõ rằng sau lưng mình người con gái anh yêu đang khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt và gương mặt sợ hãi của Lãnh Vân Hy anh cũng rất đau lòng. Thế nhưng... lòng tự trọng buộc Phó Thiên Hàn phải ngó lơ những xúc cảm đau đớn ấy.
Rời khỏi nhà với tâm trạng nặng nề Phó Thiên Hàn lái xe một mạch thẳng đến công ty. Lúc lên xe anh mới phát hiện ra rằng điện thoại của mình đã sập nguồn, tìm kiếm dây sạc trên xe nhưng không thấy, Phó Thiên Hàn định bụng đến công ty rồi sạc. Thế nhưng điều anh không thể ngờ đến là ở nhà vợ mình lại đang gặp nguy hiểm. Mẹ kế của Lãnh Dạ Thần dẫn đến một cô gái, cô gái ấy không phải ai khác mà chính là người Phó Thiên Hàn đã nhận nhầm thành Lãnh Vân Hy trong khách sạn.
Nhìn cô gái từ trên xuống dưới là một màu đỏ, môi đỏ, váy đỏ, túi đỏ, giày cao gót cũng đỏ. Cô ta lên mặt vênh váo ra lệnh:
- Cô mau lấy nước cho chúng tôi đi!
Lãnh Vân Hy đứng hình kinh ngạc trước thái độ tự nhiên và kênh kiệu của cô gái, cô đứng đó nhìn một lúc thì lại nghe:
- Còn đứng đó làm gì? Không nghe tôi nói à?
- Tôi có nghe, nhưng tôi không biết vì sao mình phải làm việc ấy. Cô vào nhà tôi rồi tự nhiên ra lệnh cho tôi, cô là ai tôi còn không biết thì sao phải nghe lời?
Trước sự phản kháng của Lãnh Vân Hy mẹ kế Phó Thiên Hàn cảm thấy khó chịu, bà ta nhìu mày nói:
- Đây là Kiều Ân, người mà tôi muốn giới thiệu cho Thiên Hàn. Cô khôn hồn thì mau chóng nghe lời đi.
- Tại sao con phải nghe lời ạ?
- Cô định chống đối tôi đấy à?. ngôn tình sủng
- Con không định chống đối nhưng con cũng không có lý do phải nghe ạ.
- Cô... tôi sẽ nói Thiên Hàn bỏ cô để lấy Kiều Ân làm vợ!
- Việc đó thì con không quyết định được, thế nhưng hiện giờ Thiên Hàn anh ấy vẫn là chồng con. Nhà này vẫn là nhà con! Vậy nên mời mẹ ra ngoài, con mệt rồi nên muốn nghỉ.
Trước thái độ và lời nói của Lãnh Vân Hy mẹ kế của Phó Thiên Hàn cảm thấy bị sỉ nhục. Bà ta nghiến răng nghiến lợi rồi đi lại gần cô.
Chát
Một tiếng động lớn vang lên tiếp theo sau là hình ảnh Lãnh Vân Hy ngã ra sàn đầy đau đớn. Giữa hai chân cô bắt đầu chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, thấy thế mẹ kế của Phó Thiên Hàn liền hoảng sợ, bà ta xem như không thấy gì rồi xoay lưng kéo tay Kiều Ân rời đi. Về phần Lãnh Vân Hy cô cảm thấy bụng mình đau nhói, cô cố gắng nhấc điện thoại gọi cho Phó Thiên Hàn nhưng không được. Cuối cùng ngất xỉu ngay trên đất.
Giờ đi làm của Phó Thiên Hàn là 6 giờ 30 phút sáng, hôm nay đã trễ gần một tiếng đồng hồ. Chắc hẳn anh đã đến công ty! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy cảm thấy vô cùng áy náy thế nhưng nhớ lại thái độ của Phó Thiên Hàn sự áy náy ấy dần vơi đi từ từ. Lãnh Vân Hy thở dài rồi kéo chăn sang một bên xuống giường chuẩn bị bắt đầu một ngày mới. Cô kéo chiếc rèm cửa để ánh nắng chiếu vào phòng rồi đi đến tủ đồ lấy ra một bộ.
Cả quá trình vệ sinh cá nhân buổi sáng chỉ mất 20 phút đồng hồ, chuẩn bị xong xuôi Lãnh Vân Hy xuống lầu định bụng làm cho mình bữa sáng. Dù không có khẩu vị nhưng vì đang mang thai và nghĩ đến em bé trong bụng nên cô đành bấm bụng. Đứng trên cầu thang Lãnh Vân Hy giật mình khi phát hiện ra Phó Thiên Hàn vẫn ngồi dưới bếp. Tách cà phê trên bàn đã hết và tờ báo cũng đã đọc xong nhưng anh vẫn chưa ra khỏi nhà. Thấy vậy Lãnh Vân Hy kinh ngạc lắm! Cô chậm rãi bước xuống cầu thang, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh hỏi:
- Anh vẫn chưa đến công ty à?
- Ừ!
- Sao hôm nay anh đi muộn thế?
Câu hỏi của Lãnh Vân Hy dường như đã làm Phó Thiên Hàn tức giận, anh khó chịu nhíu chặt đôi mày gằn giọng:
- Tôi muốn làm gì ở đâu là chuyện của tôi! Liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ tôi lại phải xin phép cô để được ở trong nhà của mình?
Trước sự tức giận của chồng mình Lãnh Vân Hy bắt đầu lúng túng, cô cúi mặt xuống cam chịu những tiếng quát nạt. Lúc trước Phó Thiên Hàn không bao giờ nặng lời với cô như thế, anh sẽ ân cần dịu dàng thậm chí đau lòng vì cô. Những điều ấy sao đột nhiên lại biến mất? Có một hiện thực phũ phàng và đau lòng rằng Lãnh Vân Hy chẳng biết mình đã làm gì có lỗi. Đột nhiên thái độ của Phó Thiên Hàn thay đổi! Cô đã cố gắng nhiều lần nói chuyện cũng như giải thích nhưng Lãnh Vân Hy lại nhận ra một điều rằng dù có nói gì Phó Thiên Hàn cũng không muốn nghe. Chính vì như vậy lâu dần cô cũng không còn cảm giác muốn giải thích hay nói nữa. Cứ như vậy cam chịu!
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn biết rằng mình đã quá trớn. Thế nhưng thay vì xin lỗi anh lại lên giọng lạnh lùng:
- Cô đừng có mà quản nhiều quá!
Đối diện với lời trách mắng và thái độ lạnh lùng của người đàn ông mình yêu Lãnh Vân Hy chẳng còn viết làm gì ngoài khóc. Cô dùng hai tay che miệng để cố không phát ra âm thanh lớn, bờ vai gầy guộc nhỏ bé run lên bần bật. Người ngoài nếu nhìn vào ắt hẳn đều sẽ thấy thương! Về phần Phó Thiên Hàn, anh biết rõ rằng sau lưng mình người con gái anh yêu đang khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt và gương mặt sợ hãi của Lãnh Vân Hy anh cũng rất đau lòng. Thế nhưng... lòng tự trọng buộc Phó Thiên Hàn phải ngó lơ những xúc cảm đau đớn ấy.
Rời khỏi nhà với tâm trạng nặng nề Phó Thiên Hàn lái xe một mạch thẳng đến công ty. Lúc lên xe anh mới phát hiện ra rằng điện thoại của mình đã sập nguồn, tìm kiếm dây sạc trên xe nhưng không thấy, Phó Thiên Hàn định bụng đến công ty rồi sạc. Thế nhưng điều anh không thể ngờ đến là ở nhà vợ mình lại đang gặp nguy hiểm. Mẹ kế của Lãnh Dạ Thần dẫn đến một cô gái, cô gái ấy không phải ai khác mà chính là người Phó Thiên Hàn đã nhận nhầm thành Lãnh Vân Hy trong khách sạn.
Nhìn cô gái từ trên xuống dưới là một màu đỏ, môi đỏ, váy đỏ, túi đỏ, giày cao gót cũng đỏ. Cô ta lên mặt vênh váo ra lệnh:
- Cô mau lấy nước cho chúng tôi đi!
Lãnh Vân Hy đứng hình kinh ngạc trước thái độ tự nhiên và kênh kiệu của cô gái, cô đứng đó nhìn một lúc thì lại nghe:
- Còn đứng đó làm gì? Không nghe tôi nói à?
- Tôi có nghe, nhưng tôi không biết vì sao mình phải làm việc ấy. Cô vào nhà tôi rồi tự nhiên ra lệnh cho tôi, cô là ai tôi còn không biết thì sao phải nghe lời?
Trước sự phản kháng của Lãnh Vân Hy mẹ kế Phó Thiên Hàn cảm thấy khó chịu, bà ta nhìu mày nói:
- Đây là Kiều Ân, người mà tôi muốn giới thiệu cho Thiên Hàn. Cô khôn hồn thì mau chóng nghe lời đi.
- Tại sao con phải nghe lời ạ?
- Cô định chống đối tôi đấy à?. ngôn tình sủng
- Con không định chống đối nhưng con cũng không có lý do phải nghe ạ.
- Cô... tôi sẽ nói Thiên Hàn bỏ cô để lấy Kiều Ân làm vợ!
- Việc đó thì con không quyết định được, thế nhưng hiện giờ Thiên Hàn anh ấy vẫn là chồng con. Nhà này vẫn là nhà con! Vậy nên mời mẹ ra ngoài, con mệt rồi nên muốn nghỉ.
Trước thái độ và lời nói của Lãnh Vân Hy mẹ kế của Phó Thiên Hàn cảm thấy bị sỉ nhục. Bà ta nghiến răng nghiến lợi rồi đi lại gần cô.
Chát
Một tiếng động lớn vang lên tiếp theo sau là hình ảnh Lãnh Vân Hy ngã ra sàn đầy đau đớn. Giữa hai chân cô bắt đầu chảy ra một dòng chất lỏng màu đỏ, thấy thế mẹ kế của Phó Thiên Hàn liền hoảng sợ, bà ta xem như không thấy gì rồi xoay lưng kéo tay Kiều Ân rời đi. Về phần Lãnh Vân Hy cô cảm thấy bụng mình đau nhói, cô cố gắng nhấc điện thoại gọi cho Phó Thiên Hàn nhưng không được. Cuối cùng ngất xỉu ngay trên đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.