Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 19: Niềm tin liệu có lại vỡ vụn?
Kiều Uyển Ninh
30/05/2024
Nhìn bàn tay vẫn đang rướm máu của chồng mình Lãnh Vân Hy không cách nào chịu đựng được. Cô đau lòng xoa xoa nhẹ lên mu bàn tay anh rồi hỏi:
- Anh có đau lắm không?
Được vợ quan tâm Phó Thiên Hàn thích lắm, anh khẽ nhoẻn miệng cười rồi đáp:
- Anh không sao, anh không đau gì hết!
- Sao lại không đau được? Chảy máu hết rồi! Còn bị trầy nữa! Rốt cuộc vì sao tay anh lại thành thế này?
Chưa bao giờ Phó Thiên Hàn thấy Lãnh Vân Hy mất bình tĩnh như thế, trước kia dù cho có xảy ra chuyện gì cô cũng chưa từng dám lớn giọng với anh. Thế mà hôm nay lại la mắng anh như thế, tuy nhiên đó lại là điều Phó Thiên Hàn thích. Anh thích được Lãnh Vân Hy quan tâm, thích cô quản lý, vì chỉ như vậy anh mới cảm nhận được rằng cô vẫn còn rất yêu anh. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn đặt bàn tay còn lại của mình lên tay Lãnh Vân Hy nói:
- Anh nói cho em biết, em đừng giận anh có được không?
- Em hứa!
- Anh... là do anh tự đấm vào tường nên tay mới bị như vậy.
- Sao? Anh tự đấm vào tường? Tại sao anh lại làm như vậy?
- Anh... anh phát hiện ra được một sự thật! Một sự thật mà anh không bao giờ ngờ đến.
- Sự thật gì? Có phải có liên quan đến chuyện anh muốn nói với em không?
- Phải! Anh... anh muốn xin lỗi em!
- Sao lại xin lỗi em?
- Vân Hy, thật ra trước khi cưới em anh đã gặp phải một chuyện. Hôm đó sau khi dự tiệc với công ty anh về nhà rất muộn, trên đường về anh thấy một cô gái rất giống em đang đi vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt. Linh cảm của anh mách bảo người ấy không phải em, nhưng lý trí anh lại buộc anh phải đi theo sau hai người đó.
- ...
- Sau khi vào trong khách sạn, anh theo họ lên một căn phòng. Trong phòng anh đã nghe thấy tiếng họ ân ái kèm theo đó là những câu nói gây hiểu lầm.
Kể lại tất cả sự việc cho Lãnh Vân Hy nghe xong Phó Thiên Hàn cảm thấy rất áy náy. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình chỉ dám cúi đầu mong cô tha lỗi. Về phần Lãnh Vân Hy, sau khi nghe xong cô liền không nói gì nữa. Cô im lặng ngồi rơi nước mắt một mình, có lẽ đó chính là sự tuổi thân, cũng có lẽ đó chính là sự trách móc. Lãnh Vân Hy có chết cũng không ngờ thứ khiến Phó Thiên Hàn thay đổi thái độ với mình lại là do sự hiểu lầm ấy. Có lẽ cả hai vẫn chưa đủ tin tưởng nhau!
Thấy Lãnh Vân Hy im lặng Phó Thiên Hàn sốt ruột lập tức ngẩng đầu lên nhìn, ngay khi bắt gặp những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống kia Phó Thiên Hàn liền trở nên lúng túng. Anh đưa tay lau vội dòng nước mắt nóng hổi trên mặt Lãnh Vân Hy cuống quýt xin lỗi:
- Anh xin lỗi, em đừng khóc mà! Đều là lỗi của anh, em muốn mắng muốn đánh gì đều được. Đừng khóc!
- Anh... thì ra lý do anh thay đổi thái độ, lý do anh lạnh nhạt với em, lý do anh ghét bỏ em sau một đêm lại là do chuyện đó. Sao anh lại không hỏi em? Sao anh lại không nghe em giải thích? Phó Thiên Hàn, anh không tin tưởng em đến thế sao?
Câu hỏi của Lãnh Vân Hy như đỉnh điểm của sự tuôn trào cảm xúc, cô uất ức khóc không thành lời. Thấy vậy Phó Thiên Hàn liền ôm lấy cô gái nhỏ, giọng nói anh dịu dàng thâm tình:
- Không phải đâu! Anh... chỉ là anh mụ mị đầu óc. Vân Hy, mặc dù anh tỏ ra lạnh lùng và ghét bỏ em nhưng em biết mà anh vẫn yêu em nhiều lắm. Trong thời gian chúng ta kết hôn anh chưa từng lừa dối em lần nào, cũng không có người phụ nữ khác. Anh... chỉ là anh mù quáng thôi! Em tha thứ cho anh có được không?
- Vậy tại sao anh lại trở lại thái độ dịu dàng ân cần lúc trước?
- Là vì anh không muốn mất em! Anh muốn tin tưởng và cho cả hai ta thêm một cơ hội nữa. Cơ mà chẳng biết có là quá muộn không? Vân Hy, có thể sau khi anh nói chuyện này em sẽ ghét bỏ anh thậm chí hận anh. Nhưng anh sẽ đều chấp nhận hết, chỉ cần em vẫn cho anh được bên cạnh, em muốn gì anh cũng đồng ý.
- ...
- Lúc nãy khi đi ngang qua phòng Phó Thiên Minh, anh phát hiện ra sự thật về hiểu lầm năm đó. Mọi chuyện đều là do Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta bày ra để chia rẽ. Bà ta muốn chia rẽ chúng ta để anh suy sụp tinh thần mà mất đi vị trí trong Phó thị. Chỉ là chắc có lẽ bà ta không ngờ rằng anh không những không mất phong độ mà còn làm việc hiệu quả hơn.
- Vì biết được sự thật nên anh mới dịu đang với em sao? Nếu không biết được sự thật ấy thì sao?
Lãnh Vân Hy nói với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói đã khản đi vài phần so với trước đó. Cô không tin được người đàn ông đã cùng mình lớn lên từ nhỏ lại có thể không tin tưởng mình như vậy. Càng nghĩ càng đau xót! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy đứng dậy, cô cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh rồi xoay lưng nói:
- Em cần suy nghĩ thêm về việc này, em cần thời gian để bình tĩnh và chấp nhận.
- Vân Hy, em đừng vậy mà! Em trừng phạt anh thế nào cũng được chỉ là đừng rời đi!
- Thiên Hàn, em chưa từng nghĩ rằng có ngày chúng ta lại phải trở nên thế này. Xó lẽ là do niềm tin giữa chúng ta chưa đủ lớn.
Nói rồi Lãnh Vân Hy rời đi, Phó Thiên Hàn thấy vậy liền đứng dậy ôm chầm từ phía sau để giữ cô lại. Anh thủ thỉ bên tai cô:
- Vân Hy, em là lẽ sống duy nhất mà anh có. Em đừng đi! Là do anh sợ mất em nên đã vô tình khiến em tổn thương. Nhưng em à, không có em anh thật sự không sống nổi. Anh sẽ lại tự hành hạ bản thân mình mất!
- Anh có đau lắm không?
Được vợ quan tâm Phó Thiên Hàn thích lắm, anh khẽ nhoẻn miệng cười rồi đáp:
- Anh không sao, anh không đau gì hết!
- Sao lại không đau được? Chảy máu hết rồi! Còn bị trầy nữa! Rốt cuộc vì sao tay anh lại thành thế này?
Chưa bao giờ Phó Thiên Hàn thấy Lãnh Vân Hy mất bình tĩnh như thế, trước kia dù cho có xảy ra chuyện gì cô cũng chưa từng dám lớn giọng với anh. Thế mà hôm nay lại la mắng anh như thế, tuy nhiên đó lại là điều Phó Thiên Hàn thích. Anh thích được Lãnh Vân Hy quan tâm, thích cô quản lý, vì chỉ như vậy anh mới cảm nhận được rằng cô vẫn còn rất yêu anh. Nghĩ rồi Phó Thiên Hàn đặt bàn tay còn lại của mình lên tay Lãnh Vân Hy nói:
- Anh nói cho em biết, em đừng giận anh có được không?
- Em hứa!
- Anh... là do anh tự đấm vào tường nên tay mới bị như vậy.
- Sao? Anh tự đấm vào tường? Tại sao anh lại làm như vậy?
- Anh... anh phát hiện ra được một sự thật! Một sự thật mà anh không bao giờ ngờ đến.
- Sự thật gì? Có phải có liên quan đến chuyện anh muốn nói với em không?
- Phải! Anh... anh muốn xin lỗi em!
- Sao lại xin lỗi em?
- Vân Hy, thật ra trước khi cưới em anh đã gặp phải một chuyện. Hôm đó sau khi dự tiệc với công ty anh về nhà rất muộn, trên đường về anh thấy một cô gái rất giống em đang đi vào khách sạn với một người đàn ông lạ mặt. Linh cảm của anh mách bảo người ấy không phải em, nhưng lý trí anh lại buộc anh phải đi theo sau hai người đó.
- ...
- Sau khi vào trong khách sạn, anh theo họ lên một căn phòng. Trong phòng anh đã nghe thấy tiếng họ ân ái kèm theo đó là những câu nói gây hiểu lầm.
Kể lại tất cả sự việc cho Lãnh Vân Hy nghe xong Phó Thiên Hàn cảm thấy rất áy náy. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt vợ mình chỉ dám cúi đầu mong cô tha lỗi. Về phần Lãnh Vân Hy, sau khi nghe xong cô liền không nói gì nữa. Cô im lặng ngồi rơi nước mắt một mình, có lẽ đó chính là sự tuổi thân, cũng có lẽ đó chính là sự trách móc. Lãnh Vân Hy có chết cũng không ngờ thứ khiến Phó Thiên Hàn thay đổi thái độ với mình lại là do sự hiểu lầm ấy. Có lẽ cả hai vẫn chưa đủ tin tưởng nhau!
Thấy Lãnh Vân Hy im lặng Phó Thiên Hàn sốt ruột lập tức ngẩng đầu lên nhìn, ngay khi bắt gặp những giọt nước mắt đang thi nhau rơi xuống kia Phó Thiên Hàn liền trở nên lúng túng. Anh đưa tay lau vội dòng nước mắt nóng hổi trên mặt Lãnh Vân Hy cuống quýt xin lỗi:
- Anh xin lỗi, em đừng khóc mà! Đều là lỗi của anh, em muốn mắng muốn đánh gì đều được. Đừng khóc!
- Anh... thì ra lý do anh thay đổi thái độ, lý do anh lạnh nhạt với em, lý do anh ghét bỏ em sau một đêm lại là do chuyện đó. Sao anh lại không hỏi em? Sao anh lại không nghe em giải thích? Phó Thiên Hàn, anh không tin tưởng em đến thế sao?
Câu hỏi của Lãnh Vân Hy như đỉnh điểm của sự tuôn trào cảm xúc, cô uất ức khóc không thành lời. Thấy vậy Phó Thiên Hàn liền ôm lấy cô gái nhỏ, giọng nói anh dịu dàng thâm tình:
- Không phải đâu! Anh... chỉ là anh mụ mị đầu óc. Vân Hy, mặc dù anh tỏ ra lạnh lùng và ghét bỏ em nhưng em biết mà anh vẫn yêu em nhiều lắm. Trong thời gian chúng ta kết hôn anh chưa từng lừa dối em lần nào, cũng không có người phụ nữ khác. Anh... chỉ là anh mù quáng thôi! Em tha thứ cho anh có được không?
- Vậy tại sao anh lại trở lại thái độ dịu dàng ân cần lúc trước?
- Là vì anh không muốn mất em! Anh muốn tin tưởng và cho cả hai ta thêm một cơ hội nữa. Cơ mà chẳng biết có là quá muộn không? Vân Hy, có thể sau khi anh nói chuyện này em sẽ ghét bỏ anh thậm chí hận anh. Nhưng anh sẽ đều chấp nhận hết, chỉ cần em vẫn cho anh được bên cạnh, em muốn gì anh cũng đồng ý.
- ...
- Lúc nãy khi đi ngang qua phòng Phó Thiên Minh, anh phát hiện ra sự thật về hiểu lầm năm đó. Mọi chuyện đều là do Phó Thiên Minh và mẹ cậu ta bày ra để chia rẽ. Bà ta muốn chia rẽ chúng ta để anh suy sụp tinh thần mà mất đi vị trí trong Phó thị. Chỉ là chắc có lẽ bà ta không ngờ rằng anh không những không mất phong độ mà còn làm việc hiệu quả hơn.
- Vì biết được sự thật nên anh mới dịu đang với em sao? Nếu không biết được sự thật ấy thì sao?
Lãnh Vân Hy nói với đôi mắt đỏ hoe và giọng nói đã khản đi vài phần so với trước đó. Cô không tin được người đàn ông đã cùng mình lớn lên từ nhỏ lại có thể không tin tưởng mình như vậy. Càng nghĩ càng đau xót! Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy đứng dậy, cô cầm lấy chiếc túi xách bên cạnh rồi xoay lưng nói:
- Em cần suy nghĩ thêm về việc này, em cần thời gian để bình tĩnh và chấp nhận.
- Vân Hy, em đừng vậy mà! Em trừng phạt anh thế nào cũng được chỉ là đừng rời đi!
- Thiên Hàn, em chưa từng nghĩ rằng có ngày chúng ta lại phải trở nên thế này. Xó lẽ là do niềm tin giữa chúng ta chưa đủ lớn.
Nói rồi Lãnh Vân Hy rời đi, Phó Thiên Hàn thấy vậy liền đứng dậy ôm chầm từ phía sau để giữ cô lại. Anh thủ thỉ bên tai cô:
- Vân Hy, em là lẽ sống duy nhất mà anh có. Em đừng đi! Là do anh sợ mất em nên đã vô tình khiến em tổn thương. Nhưng em à, không có em anh thật sự không sống nổi. Anh sẽ lại tự hành hạ bản thân mình mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.