Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 65: Phó lão gia tỉnh lại
Kiều Uyển Ninh
13/07/2024
Lãnh Vân Hy cùng với bác sĩ đang nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, từ xa nhìn thấy chồng mình đang đứng tựa lưng ngoài hành lang phòng bỗng khiến lòng Lãnh Vân Hy dậy sóng. Cô biết Phó Thiên Hàn vì cô nên đã từ lâu không còn sử dụng thuốc lá, thế mà vì chuyện gì hôm nay lại mang ra hút? Nhìn khói thuốc nghi ngút đang bốc lên Lãnh Vân Hy cảm thấy bất an đến lạ liền vội vàng gấp rút đi đến.
Đến trước phòng bệnh các bác sĩ nhanh chóng chạy vào bên trong trực tiếp bỏ qua người đàn ông đang đứng bần thần ngay cửa. Chỉ có duy nhất cô gái nhỏ là nhẹ nhàng dừng bước bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc trên tay Phó Thiên Hàn Lãnh Vân Hy trực tiếp vứt nó vào sọt rác bên cạnh. Nãy giờ mãi lo chú ý các y bác sĩ mà Phó Thiên Hàn phút chốc quên mất vợ mình. Mãi đến khi tay cô chạm vào điếu thuốc lá Phó Thiên Hàn mới bừng tỉnh.
Anh xoay sang nhìn thấy vợ mình đang mồ hôi nhễ nhại, gương mặt cô tái đi thấy rõ, môi cũng trở nên tráng bệch. Điệu bộ thở gấp khiến Phó Thiên Hàn không khỏi lo lắng. Đưa tay lau bớt đi mồ hôi trên trán Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn ân cần đỡ cô để cô dựa vào người mình hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại thở gấp như vậy? Mồ hôi chảy ướt hết cả mặt rồi.
Lãnh Vân Hy lúc này vẫn còn rất mệt, vì mãi lo chạy đến chỗ Phó Thiên Hàn nên cô cũng chẳng màng đến bản thân mình nữa. Lúc đến nơi thấy bọ dạng của anh càng làm cô phát hoảng! Quen nhau từ nhỏ, ngoại trừ khi mẹ Phó Thiên Hàn mất Lãnh Vân Hy chưa từng thấy lại bộ dạng bất lực của anh như ban nãy. Nhìn Phó Thiên Hàn có thể thấy rõ dường như anh chẳng còn tha thiết điều gì trên đời. Có thể người ngoài sẽ khó nhận ra bởi anh luôn mang một dáng vẻ lạnh lùng khó chịu. Ấy thế nhưng đấy là đối với người lạ! Còn Lãnh Vân Hy là người vợ đầu ấp tay gối với Phó Thiên Hàn, chính vì vậy chỉ vừa nhìn qua cô liền có thể nhận ra sự khác biệt.
Nhìn thấy Lãnh Vân Hy không nói cứ nhìn mình rồi vừa ôm bụng vừa thở gấp đã thật sự khiến Phó Thiên Hàn hoảng sợ. Anh vội vuốt lưng vợ mình rồi gấp gáp hỏi:
- Em sao thế? Em đau bụng sao? Hay là không khỏe chỗ nào? Mau nói anh nghe, anh đi gọi bác sĩ nhé?
Nghe thấy Phó Thiên Hàn nói biết anh đang lo lắng nên Lãnh Vân Hy vội lắc đầu, cô xua xua tay ý nói bản thân vẫn ổn rồi mới mở miệng:
- Em không sao! Chỉ là… hơi mệt thôi!
- Mệt thế nào? Hay là chúng ta đi khám thử nhé?
- Không cần đâu! Là do em vận động quá nhiều nên mệt! Lúc nãy em vì lo lắng nên chạy hơi nhanh, cũng không nghĩ rằng sẽ mệt như thế.
- Sao em lại chạy làm gì? Em đang mang thai sức khỏe lại yếu, em chạy như vậy nguy hiểm lắm đấy!
- Còn không phải tại anh sao? Tại lo lắng cho anh nên em mới vội chạy đến đây! Vậy mà anh còn la em!
Nói rồi mặt Lãnh Vân Hy xụ xuống, cô phụng phịu tỏ vẻ giận dỗi Phó Thiên Hàn buộc anh phải dỗ. Thấy vợ như vậy lại nghe lời cô nói lúc bấy giờ người đàn ông nãy giờ lớn tiếng nghiêm khắc mới dịu giọng lại đôi chút:
- Được rồi, bảo bối đừng giận! Anh sai rồi! Nhưng anh đã làm gì mà khiến em phải lo lắng?
- Em đi từ xa thấy anh đang hút thuốc liền biết anh đang có chuyện buồn. Đã vậy còn thấy anh tựa người vào tường với dáng vẻ mệt mỏi. Anh nói làm sao em không lo?
- Là lỗi của anh! Là lỗi của anh! Đã làm bảo bối lo lắng! Anh xin lỗi! Anh không sao, chúng ta vào trong nhé.
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vào trong phòng bệnh, ở đây các y bác sĩ đang làm kiểm tra tổng thể cho Phó lão gia. Lúc Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy bước vào cũng là khi các bác sĩ vừa kiểm tra xong tất cả. Nhùn thấy Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đang đi vào Phó lão gia liền nói:
- Hai đứa, ba muốn về nhà! Cho ba về nhà có được không?
Đáp lại câu hỏi của Phó lão gia là một cái nhìn lạnh lùng và sự im lặng chết chóc của Phó Thiên Hàn. Thấy vậy Lãnh Vân Hy mới lên tiếng:
- Ba à, ba vừa tỉnh lại sao không ở lại bệnh viện theo dõi? Về nhà làm gì?
- Ba quen sống ở nhà rồi, hằng ngày chăm sóc cây cảnh rồi lại pha trà sớm đã thành thói quen. Hiện giờ không được làm khiến ba cảm thấy ngột ngạt, không thoải mái. Hơn nữa ba cảm thấy rất khỏe, đã không còn vấn đề gì nữa nên ở lại bệnh viện cũng chẳng để làm gì.
Nghe vậy Lãnh Vân Hy hơi suy tư, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi vị bác sĩ bên cạnh:
- Bác sĩ, tình hình của ba tôi thế nào?
Vị bác sĩ nghe xong liền trả lời:
- Ba cô đã không sao nữa rồi, nhưng để chắc chắn tôi khuyến khích nén để ông ở lại theo dõi thêm vài ngày nữa. Vì tai nạn Phó lão gia gặp là tai nạn xe, tôi chỉ sợ khi xảy ra va chạm ông ấy vô tình bị chấn thương ở đầu mà không biết.
- Vâng, tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ!
Nói chuyện với bác sĩ xong Lãnh Vân Hy lại xoay sang nói với ba chồng:
- Ba, nếu bác sĩ đã nói vậy chi bằng ở lại thêm vài ngày cho chắc chắn. Dù sao ba cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe cần được để ý kỹ càng.
Phó lão gia nghe thấy cũng hợp lý nên đành thuận theo:
- Vậy cũng được!
Đến trước phòng bệnh các bác sĩ nhanh chóng chạy vào bên trong trực tiếp bỏ qua người đàn ông đang đứng bần thần ngay cửa. Chỉ có duy nhất cô gái nhỏ là nhẹ nhàng dừng bước bên cạnh, nhẹ nhàng cầm lấy điếu thuốc trên tay Phó Thiên Hàn Lãnh Vân Hy trực tiếp vứt nó vào sọt rác bên cạnh. Nãy giờ mãi lo chú ý các y bác sĩ mà Phó Thiên Hàn phút chốc quên mất vợ mình. Mãi đến khi tay cô chạm vào điếu thuốc lá Phó Thiên Hàn mới bừng tỉnh.
Anh xoay sang nhìn thấy vợ mình đang mồ hôi nhễ nhại, gương mặt cô tái đi thấy rõ, môi cũng trở nên tráng bệch. Điệu bộ thở gấp khiến Phó Thiên Hàn không khỏi lo lắng. Đưa tay lau bớt đi mồ hôi trên trán Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn ân cần đỡ cô để cô dựa vào người mình hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại thở gấp như vậy? Mồ hôi chảy ướt hết cả mặt rồi.
Lãnh Vân Hy lúc này vẫn còn rất mệt, vì mãi lo chạy đến chỗ Phó Thiên Hàn nên cô cũng chẳng màng đến bản thân mình nữa. Lúc đến nơi thấy bọ dạng của anh càng làm cô phát hoảng! Quen nhau từ nhỏ, ngoại trừ khi mẹ Phó Thiên Hàn mất Lãnh Vân Hy chưa từng thấy lại bộ dạng bất lực của anh như ban nãy. Nhìn Phó Thiên Hàn có thể thấy rõ dường như anh chẳng còn tha thiết điều gì trên đời. Có thể người ngoài sẽ khó nhận ra bởi anh luôn mang một dáng vẻ lạnh lùng khó chịu. Ấy thế nhưng đấy là đối với người lạ! Còn Lãnh Vân Hy là người vợ đầu ấp tay gối với Phó Thiên Hàn, chính vì vậy chỉ vừa nhìn qua cô liền có thể nhận ra sự khác biệt.
Nhìn thấy Lãnh Vân Hy không nói cứ nhìn mình rồi vừa ôm bụng vừa thở gấp đã thật sự khiến Phó Thiên Hàn hoảng sợ. Anh vội vuốt lưng vợ mình rồi gấp gáp hỏi:
- Em sao thế? Em đau bụng sao? Hay là không khỏe chỗ nào? Mau nói anh nghe, anh đi gọi bác sĩ nhé?
Nghe thấy Phó Thiên Hàn nói biết anh đang lo lắng nên Lãnh Vân Hy vội lắc đầu, cô xua xua tay ý nói bản thân vẫn ổn rồi mới mở miệng:
- Em không sao! Chỉ là… hơi mệt thôi!
- Mệt thế nào? Hay là chúng ta đi khám thử nhé?
- Không cần đâu! Là do em vận động quá nhiều nên mệt! Lúc nãy em vì lo lắng nên chạy hơi nhanh, cũng không nghĩ rằng sẽ mệt như thế.
- Sao em lại chạy làm gì? Em đang mang thai sức khỏe lại yếu, em chạy như vậy nguy hiểm lắm đấy!
- Còn không phải tại anh sao? Tại lo lắng cho anh nên em mới vội chạy đến đây! Vậy mà anh còn la em!
Nói rồi mặt Lãnh Vân Hy xụ xuống, cô phụng phịu tỏ vẻ giận dỗi Phó Thiên Hàn buộc anh phải dỗ. Thấy vợ như vậy lại nghe lời cô nói lúc bấy giờ người đàn ông nãy giờ lớn tiếng nghiêm khắc mới dịu giọng lại đôi chút:
- Được rồi, bảo bối đừng giận! Anh sai rồi! Nhưng anh đã làm gì mà khiến em phải lo lắng?
- Em đi từ xa thấy anh đang hút thuốc liền biết anh đang có chuyện buồn. Đã vậy còn thấy anh tựa người vào tường với dáng vẻ mệt mỏi. Anh nói làm sao em không lo?
- Là lỗi của anh! Là lỗi của anh! Đã làm bảo bối lo lắng! Anh xin lỗi! Anh không sao, chúng ta vào trong nhé.
- Vâng!
Dứt lời Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vào trong phòng bệnh, ở đây các y bác sĩ đang làm kiểm tra tổng thể cho Phó lão gia. Lúc Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy bước vào cũng là khi các bác sĩ vừa kiểm tra xong tất cả. Nhùn thấy Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đang đi vào Phó lão gia liền nói:
- Hai đứa, ba muốn về nhà! Cho ba về nhà có được không?
Đáp lại câu hỏi của Phó lão gia là một cái nhìn lạnh lùng và sự im lặng chết chóc của Phó Thiên Hàn. Thấy vậy Lãnh Vân Hy mới lên tiếng:
- Ba à, ba vừa tỉnh lại sao không ở lại bệnh viện theo dõi? Về nhà làm gì?
- Ba quen sống ở nhà rồi, hằng ngày chăm sóc cây cảnh rồi lại pha trà sớm đã thành thói quen. Hiện giờ không được làm khiến ba cảm thấy ngột ngạt, không thoải mái. Hơn nữa ba cảm thấy rất khỏe, đã không còn vấn đề gì nữa nên ở lại bệnh viện cũng chẳng để làm gì.
Nghe vậy Lãnh Vân Hy hơi suy tư, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi vị bác sĩ bên cạnh:
- Bác sĩ, tình hình của ba tôi thế nào?
Vị bác sĩ nghe xong liền trả lời:
- Ba cô đã không sao nữa rồi, nhưng để chắc chắn tôi khuyến khích nén để ông ở lại theo dõi thêm vài ngày nữa. Vì tai nạn Phó lão gia gặp là tai nạn xe, tôi chỉ sợ khi xảy ra va chạm ông ấy vô tình bị chấn thương ở đầu mà không biết.
- Vâng, tôi hiểu rồi! Cảm ơn bác sĩ!
Nói chuyện với bác sĩ xong Lãnh Vân Hy lại xoay sang nói với ba chồng:
- Ba, nếu bác sĩ đã nói vậy chi bằng ở lại thêm vài ngày cho chắc chắn. Dù sao ba cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe cần được để ý kỹ càng.
Phó lão gia nghe thấy cũng hợp lý nên đành thuận theo:
- Vậy cũng được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.