Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 62: Tiểu Hàn, ba xin lỗi!
Kiều Uyển Ninh
10/07/2024
Đợi thêm khoảng 2 tiếng đồng hồ cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bên trong các bác sĩ lần lượt đi ra ai ai cũng mang trên mặt một vẻ mệt mỏi. Vị bác sĩ điều trị chính cho Phó lão gia là người đi ra cuối cùng. Nhìn vị bác sĩ ấy trông vẫn còn khá trẻ ấy thế mà nghe bảo rằng lại có tài năng rất cao.
Bác sĩ điều trị chính cho Phó lão gia nôm trông chắc chỉ trạc khoảng chừng 25 26 tuổi. Gương mặt sáng sủa ưa nhìn nhưng mang cặp mắt kính cận dày cộm. Khẽ tháo đôi găng tay dính đầy máu ra rồi vứt vào sọt rác. Sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi mới nhìn đến Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn, anh ta bước đến trước mặt ba người rồi lên tiếng hỏi:
- Các người là người nhà bệnh nhân?
- Phải, chúng tôi là con ông ấy! - Lãnh Vân Hy đáp.
Tuy nhiên đáp lại câu trả lời của cô lại là ánh mắt mỉa mai và giọng nói ngạo mạn chả vị bác sĩ trẻ:
- Là con mà lúc ba mình gặp tai nạn lại chẳng thấy đâu, các người cũng có hiếu thật đấy!
Nghe đến đây Phó Thiên Hàn khẽ nhíu mày khó chịu, vốn dĩ anh định xông lên cho tên bác sĩ ngạo mạn một cú đấm rồi nhưng bị Lãnh Vân Hy bên cạnh ngăn lại. Tay bị vợ nắm chặt khiến Phó Thiên Hàn không thể hành động nên chỉ có thể nói:
- Bác sĩ bây giờ đều nói chuyện với bệnh nhân như thế à? Ít nhất cũng phải biết tôn trọng người khác chứ.
Trái ngược với thái độ tức giận của Phó Thiên Hàn lại là gương mặt khinh khỉnh của vị bác sĩ trẻ. Thật ra trong lòng anh ta không nghĩ gì cả đâu nhưng lại thấy khó chịu vì nghĩ rằng Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy không quan tâm đến người thân. Nghĩ rồi vị bác sĩ trẻ nói:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, không cần chột dạ!
Đang lúc Phó Thiên Hàn định đáp trả thì bên cạnh giọng nói của Lãnh Vân Hy chợt vang lên:
- Tại sao chúng tôi phải chột dạ? Bác sĩ, anh còn trẻ nên đừng nhìn đời bằng ánh mắt ngạo nghễ. Nhìn vào thực tế sẽ tốt hơn ấy! Chúng tôi làm sao biết khi nào ba mình gặp tai nạn mà xoay sở? Ngay khi chúng tôi biết chúng tôi đã chạy đến đây ngay rồi. Nếu tôi biết trước ba tôi sẽ gặp tai nạn xe thì tôi đã cảnh báo hoặc thậm chí ngăn cản ông ấy ra đường rồi.
Vị bác sĩ trẻ lần đầu bị chỉ trích thẳng thừng như vậy, thế nhưng thay vì cảm thấy khó chịu hoặc tức giận anh ta lại cảm thấy một cảm giác rất lạ. Anh ta thích cái cách chua ngoa của Lãnh Vân Hy, thích cách cô chỉ trích mình. Nói đúng hơn là vị bác sĩ trẻ bắt đầu để ý đến cô gái nhỏ. Anh ta cứ nhùn chằm chằm vào Lãnh Vân Hy khiến cô khó chịu, cô nhíu mày lùi dần về sau để Phó Thiên Hàn lên tiếng:
- Bác sĩ, ánh mắt của anh hơi khiếm nhã rồi đấy!
Dường như nhận ra bản thân đã quá đáng vị bác sĩ trẻ liền đảo mắt sang nơi khác rồi hắng giọng nói:
- Hiện tại bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch tuy nhiên cơ thể vẫn còn yếu. Ông ấy đã lớn tuổi rồi nên tỉ lệ rủi ro xảy ra cũng cao hơn, người nhà nên để ý. Nếu có dấu hiệu gì bất thường thì phải lập tức báo với tôi. Còn nếu không có dấu hiệu gì bất thường thì khoảng 2 3 ngày sau bệnh nhân sẽ tỉnh.
Nghe vị bác sĩ trẻ nói Lãnh Vân Hy tiếp tục lên tiếng:
- Tình hình thương tích của ba tôi thế nào vậy bác sĩ?
- Va chạm xe khá mạnh nên đầu của ông ấy đã bị va đập vào cửa kính xe, vì va chạm mạnh nên trán có một vết thương khá sâu và khá lớn. Chưa hết chấn động não nhẹ nên hôn mê, vai trái bị cứ một đường khá sâu dẫn đến mất máu. Ngoài ra trên người còn một số vết thương khác nhưng không đáng kể.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Dứt lời Lãnh Vân Hy cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn và định bụng sẽ đi thẳng vào phòng để xem tình hình. Tuy nhiên chưa kịp làm gì thì bác sĩ lại nói:
- Người nhà không được vào phòng cấp cứu. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó các người mới có thể vào.
Dứt lời vị bác sĩ trẻ xoay người rời đi để lại sau lưng là những ánh mắt nhìn theo đầy khó chịu. Dường như hiểu được suy nghĩ của chồng mình Lãnh Vân Hy vội lên tiếng:
- Thiên Hàn, đừng tức giận! Dù vị bác sĩ trẻ kia có hơi ngạo nghễ nhưng suy cho cùng lại rất giỏi đấy chứ. Cậu ấy đã cứu ba nên thôi đừng so đo làm gì.
Nhờ câu nói đó Phó Thiên Hàn mới lấy lại được bình tĩnh, anh xoay sang nói với Lưu Dịch:
- Cậu đi điều tra vụ tai nạn xe này đi, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất phải tìm được kết quả.
- Vâng!
Nói rồi Lưu Dịch cũng xoay người rời đi để Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn ở lại. Cũng từ đó hai người phải túc trực bên cạnh để chăm sóc Phó lão gia.
Ngày thứ 2 sau khi được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng Phó lão gia cũng có động tĩnh. Ngón tay ông khẽ nhúc nhích rồi sau đó là từ từ mở mắt. Thấy vậy Lãnh Vân Hy liền vội gọi cho bác sĩ. Trong thời gian bác sĩ đến nhìn thấy Phó Thiên Hàn không ngờ câu đầu tiên Phó lão gia nói lại là:
- Tiểu Hàn, ba xin lỗi!
Bác sĩ điều trị chính cho Phó lão gia nôm trông chắc chỉ trạc khoảng chừng 25 26 tuổi. Gương mặt sáng sủa ưa nhìn nhưng mang cặp mắt kính cận dày cộm. Khẽ tháo đôi găng tay dính đầy máu ra rồi vứt vào sọt rác. Sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi mới nhìn đến Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn, anh ta bước đến trước mặt ba người rồi lên tiếng hỏi:
- Các người là người nhà bệnh nhân?
- Phải, chúng tôi là con ông ấy! - Lãnh Vân Hy đáp.
Tuy nhiên đáp lại câu trả lời của cô lại là ánh mắt mỉa mai và giọng nói ngạo mạn chả vị bác sĩ trẻ:
- Là con mà lúc ba mình gặp tai nạn lại chẳng thấy đâu, các người cũng có hiếu thật đấy!
Nghe đến đây Phó Thiên Hàn khẽ nhíu mày khó chịu, vốn dĩ anh định xông lên cho tên bác sĩ ngạo mạn một cú đấm rồi nhưng bị Lãnh Vân Hy bên cạnh ngăn lại. Tay bị vợ nắm chặt khiến Phó Thiên Hàn không thể hành động nên chỉ có thể nói:
- Bác sĩ bây giờ đều nói chuyện với bệnh nhân như thế à? Ít nhất cũng phải biết tôn trọng người khác chứ.
Trái ngược với thái độ tức giận của Phó Thiên Hàn lại là gương mặt khinh khỉnh của vị bác sĩ trẻ. Thật ra trong lòng anh ta không nghĩ gì cả đâu nhưng lại thấy khó chịu vì nghĩ rằng Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy không quan tâm đến người thân. Nghĩ rồi vị bác sĩ trẻ nói:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, không cần chột dạ!
Đang lúc Phó Thiên Hàn định đáp trả thì bên cạnh giọng nói của Lãnh Vân Hy chợt vang lên:
- Tại sao chúng tôi phải chột dạ? Bác sĩ, anh còn trẻ nên đừng nhìn đời bằng ánh mắt ngạo nghễ. Nhìn vào thực tế sẽ tốt hơn ấy! Chúng tôi làm sao biết khi nào ba mình gặp tai nạn mà xoay sở? Ngay khi chúng tôi biết chúng tôi đã chạy đến đây ngay rồi. Nếu tôi biết trước ba tôi sẽ gặp tai nạn xe thì tôi đã cảnh báo hoặc thậm chí ngăn cản ông ấy ra đường rồi.
Vị bác sĩ trẻ lần đầu bị chỉ trích thẳng thừng như vậy, thế nhưng thay vì cảm thấy khó chịu hoặc tức giận anh ta lại cảm thấy một cảm giác rất lạ. Anh ta thích cái cách chua ngoa của Lãnh Vân Hy, thích cách cô chỉ trích mình. Nói đúng hơn là vị bác sĩ trẻ bắt đầu để ý đến cô gái nhỏ. Anh ta cứ nhùn chằm chằm vào Lãnh Vân Hy khiến cô khó chịu, cô nhíu mày lùi dần về sau để Phó Thiên Hàn lên tiếng:
- Bác sĩ, ánh mắt của anh hơi khiếm nhã rồi đấy!
Dường như nhận ra bản thân đã quá đáng vị bác sĩ trẻ liền đảo mắt sang nơi khác rồi hắng giọng nói:
- Hiện tại bệnh nhân đã vượt qua cơn nguy kịch tuy nhiên cơ thể vẫn còn yếu. Ông ấy đã lớn tuổi rồi nên tỉ lệ rủi ro xảy ra cũng cao hơn, người nhà nên để ý. Nếu có dấu hiệu gì bất thường thì phải lập tức báo với tôi. Còn nếu không có dấu hiệu gì bất thường thì khoảng 2 3 ngày sau bệnh nhân sẽ tỉnh.
Nghe vị bác sĩ trẻ nói Lãnh Vân Hy tiếp tục lên tiếng:
- Tình hình thương tích của ba tôi thế nào vậy bác sĩ?
- Va chạm xe khá mạnh nên đầu của ông ấy đã bị va đập vào cửa kính xe, vì va chạm mạnh nên trán có một vết thương khá sâu và khá lớn. Chưa hết chấn động não nhẹ nên hôn mê, vai trái bị cứ một đường khá sâu dẫn đến mất máu. Ngoài ra trên người còn một số vết thương khác nhưng không đáng kể.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ!
Dứt lời Lãnh Vân Hy cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn và định bụng sẽ đi thẳng vào phòng để xem tình hình. Tuy nhiên chưa kịp làm gì thì bác sĩ lại nói:
- Người nhà không được vào phòng cấp cứu. Chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân về phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó các người mới có thể vào.
Dứt lời vị bác sĩ trẻ xoay người rời đi để lại sau lưng là những ánh mắt nhìn theo đầy khó chịu. Dường như hiểu được suy nghĩ của chồng mình Lãnh Vân Hy vội lên tiếng:
- Thiên Hàn, đừng tức giận! Dù vị bác sĩ trẻ kia có hơi ngạo nghễ nhưng suy cho cùng lại rất giỏi đấy chứ. Cậu ấy đã cứu ba nên thôi đừng so đo làm gì.
Nhờ câu nói đó Phó Thiên Hàn mới lấy lại được bình tĩnh, anh xoay sang nói với Lưu Dịch:
- Cậu đi điều tra vụ tai nạn xe này đi, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất phải tìm được kết quả.
- Vâng!
Nói rồi Lưu Dịch cũng xoay người rời đi để Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn ở lại. Cũng từ đó hai người phải túc trực bên cạnh để chăm sóc Phó lão gia.
Ngày thứ 2 sau khi được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt cuối cùng Phó lão gia cũng có động tĩnh. Ngón tay ông khẽ nhúc nhích rồi sau đó là từ từ mở mắt. Thấy vậy Lãnh Vân Hy liền vội gọi cho bác sĩ. Trong thời gian bác sĩ đến nhìn thấy Phó Thiên Hàn không ngờ câu đầu tiên Phó lão gia nói lại là:
- Tiểu Hàn, ba xin lỗi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.