Trọng Sinh: Em Là Người Anh Yêu
Chương 35: Vết nứt trong tình cảm
Kiều Uyển Ninh
06/06/2024
Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vừa về đến nhà thì đã thấy Phó lão gia ngồi đợi sẵn. Tâm trạng tốt của Phó Thiên Hàn lập tức trở nên ảm đạm, nhìn người đàn ông trung niên đang nghiêm nghị ngồi giữa nhà khiến người hầu trong nhà một tiếng cũng không dám hó hé. Thấy Phó Thiên Hàn cùng với Lãnh Vân Hy đang vui vẻ từ ngoài cửa bước vào Phó lão gia liền cảm thấy tức giận.
Vợ ông, con trai ông vẫn còn đang phải ở trong tù kia kìa, thế mà Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vẫn còn có thể cười tươi như thế. Nghĩ rồi Phó lão gia lên đứng dậy, ông tiến đến gần nơi anh và cô hỏi:
- Về rồi à?
Phó Thiên Hàn nghe Phó lão gia hỏi thì làm ngơ như không nghe thấy, anh dù sao từ trước đến giờ cũng không có thiện cảm mấy với người đàn ông này nên có chào hỏi hay không cũng vậy. Thấy con trai tản lờ mình Phó lão gia liền tức giận:
- Tao đang nói chuyện với mày đấy!
Nhận thấy tình hình không ổn Lãnh Vân Hy bên cạnh liền lên tiếng hòa giải:
- Ba, ba vừa về nước ạ? Ba đi đường xa chắc mệt lắm, ba vào ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt!
Dù biết Phó lão gia đã về được vài ngày Lãnh Vân Hy vẫn cố tình hỏi vặn, một phần là vì cô muốn giãn hòa bớt mối quan hệ gay gắt. Hai là cũng nhằm mục đích nói với ba chồng rằng mình không biết ông về, mong ông đừng trách! Thế nhưng trái ngược với sự nhường nhịn ấy lại là một thái độ không mấy hài lòng, Phó lão gia nhìn Lãnh Vân Hy rồi nói:
- Vân Hy, con là vợ Thiên Hàn đáng lý phải biết khuyên răng nó chứ? Con để nó tống mẹ mình vào tù, tống em trai vào tù, những việc thương thiên hại lý như vậy mà con cũng dung túng được? Nếu không phải nể mặt lão Lãnh, ta sớm đã la con một trận rồi.
Lời nói của Phó lão gia khiến Lãnh Vân Hy không còn biết phải nói gì thêm nữa. Dù bị la nhưng cô không hề cảm thấy buồn, ngược lại là cảm giác nực cười đến khó tả. Rõ ràng ba chồng cô biết vợ mình sai rành rành ra đó thế mà vẫn bao che được. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy nói:
- Thưa ba, con là vợ theo lý nên nghe lời chồng mới phải phép!
- Giỏi thật! Ăn nói cũng khôn khéo phết đấy! Nhưng Vân Hy, là vợ thì phải khuyên nhủ chồng để cả hai cùng trưởng thành hơn chứ? Có đâu con lại dung túng cho hành vi sai trái của nó?
Đến lúc này Lãnh Vân Hy đã thật sự không còn cách nào chịu đựng được nữa. Nhìn người đàn ông vẫn đang cố gắng cam chịu bên cạnh mình Lãnh Vân Hy liền biết không thể nói lý với ba chồng nữa. Người ba chồng này thật sự đã hoàn toàn bị biến thành bù nhìn che mắt, cái gì cũng không nghe không thấy. Nghĩ vậy Lãnh Vân Hy quyết định không nhẫn nhịn nữa, cô thở hắc ra một hơi rồi nói:
- Thưa ba, com không dung túng chồng con chỉ là con cảm thấy những việc anh ấy làm không có gì sai để mà phải ngăn cản. Đối với con chỉ cần Thiên Hàn cảm thấy hạnh phúc thì dù muốn con làm gì cũng được. Làm vợ không phải là nên bên cạnh và ủng hộ chồng sao ạ? Con làm theo lời được dạy vậy mà cũng sai sao?
Đến lúc này vẻ mặt Phó lão gia đã trở nên khó coi đến khó tả, gương mặt ông giận dữ, đỏ bừng. Những vết nhăn trên trán bị ép con lại, đôi mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Lãnh Vân Hy:
- Con vậy mà nói là không dung túng? Con nói chỉ cần nó vui là được à? Vậy giam mẹ và em trai vào tù chằng lẽ cũng là việc đúng mà con cần ủng hộ? Cho dù thế nào con cũng là con gái Lãnh gia, sao mà một chút khí phách của lão Lãnh con cũng không có thế? Ba mẹ con mà biết con thế này hẳn thất vọng lắm!
Lúc này Phó Thiên Hàn đứng bên cạnh đã không cách nào kiềm chế được nữa, thú thật từ lúc bước vào đến giờ anh đã rất cố gắng khống chế mình để không làm ra những việc trái luân thường đạo lý. Thế nhưng dường như là do anh không nói nên ba anh càng ngày càng lấn đến. Nếu đã vậy thì anh liền không im lặng nữa! Phó Thiên Hàn nắm chặt lấy bàn tay Lãnh Vân Hy, mặc dù cô cố gắng kiên cường nhưng anh biết rằng cô đang không vui vẻ. Ôm lấy eo trấn an Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn nhìn Phó lão gia nói:
- Ba à, ba đừng có mà quá đáng! Ba nói gì cũng được như g không được phép động đến ba mẹ Vân Hy.
- Tại sao tao lại không được nói? Mày làm sai đã đành chẳng lẽ giờ tao cũng phải nhắm mắt cho qua việc vợ mày không ngăn cản?
- Tại sao phải ngăn cản? Tôi không làm gì sai thì tại sao lại phải ngăn cản? Là do vợ con ông không ra gì thì đừng có mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Ông nói tôi thế nào cũng được, nhưng ba mẹ Lãnh thì không! Ông không xứng đáng nói về họ! Dù họ có thế nào họ cũng là những người đã lo lắng cho tôi. Chứ không giống người cha vô trách nhiệm nào đó, đến cả việc con có ăn no không, mặc ấm không cũng không biết.
- Mày!
- Làm sao? Vợ ông được phép làm sai còn tôi thì không được nói? Sao ngày xưa tôi lại không phát hiện ông là một người chồng tốt thế nhỉ? Nếu tình yêu này mà san sẻ bớt một ít qua mẹ tôi thì cũng không tới nỗi bà lâm bệnh mà mất. Phó lão gia, nhiều khi tôi tự hỏi không biết vì sao ông không thương tôi! Cũng cùng là con nhưng lại đứa thương đứa ghét, nói thật ông không xứng đáng làm ba!
Vợ ông, con trai ông vẫn còn đang phải ở trong tù kia kìa, thế mà Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy vẫn còn có thể cười tươi như thế. Nghĩ rồi Phó lão gia lên đứng dậy, ông tiến đến gần nơi anh và cô hỏi:
- Về rồi à?
Phó Thiên Hàn nghe Phó lão gia hỏi thì làm ngơ như không nghe thấy, anh dù sao từ trước đến giờ cũng không có thiện cảm mấy với người đàn ông này nên có chào hỏi hay không cũng vậy. Thấy con trai tản lờ mình Phó lão gia liền tức giận:
- Tao đang nói chuyện với mày đấy!
Nhận thấy tình hình không ổn Lãnh Vân Hy bên cạnh liền lên tiếng hòa giải:
- Ba, ba vừa về nước ạ? Ba đi đường xa chắc mệt lắm, ba vào ngồi nghỉ đi cho đỡ mệt!
Dù biết Phó lão gia đã về được vài ngày Lãnh Vân Hy vẫn cố tình hỏi vặn, một phần là vì cô muốn giãn hòa bớt mối quan hệ gay gắt. Hai là cũng nhằm mục đích nói với ba chồng rằng mình không biết ông về, mong ông đừng trách! Thế nhưng trái ngược với sự nhường nhịn ấy lại là một thái độ không mấy hài lòng, Phó lão gia nhìn Lãnh Vân Hy rồi nói:
- Vân Hy, con là vợ Thiên Hàn đáng lý phải biết khuyên răng nó chứ? Con để nó tống mẹ mình vào tù, tống em trai vào tù, những việc thương thiên hại lý như vậy mà con cũng dung túng được? Nếu không phải nể mặt lão Lãnh, ta sớm đã la con một trận rồi.
Lời nói của Phó lão gia khiến Lãnh Vân Hy không còn biết phải nói gì thêm nữa. Dù bị la nhưng cô không hề cảm thấy buồn, ngược lại là cảm giác nực cười đến khó tả. Rõ ràng ba chồng cô biết vợ mình sai rành rành ra đó thế mà vẫn bao che được. Nghĩ rồi Lãnh Vân Hy nói:
- Thưa ba, con là vợ theo lý nên nghe lời chồng mới phải phép!
- Giỏi thật! Ăn nói cũng khôn khéo phết đấy! Nhưng Vân Hy, là vợ thì phải khuyên nhủ chồng để cả hai cùng trưởng thành hơn chứ? Có đâu con lại dung túng cho hành vi sai trái của nó?
Đến lúc này Lãnh Vân Hy đã thật sự không còn cách nào chịu đựng được nữa. Nhìn người đàn ông vẫn đang cố gắng cam chịu bên cạnh mình Lãnh Vân Hy liền biết không thể nói lý với ba chồng nữa. Người ba chồng này thật sự đã hoàn toàn bị biến thành bù nhìn che mắt, cái gì cũng không nghe không thấy. Nghĩ vậy Lãnh Vân Hy quyết định không nhẫn nhịn nữa, cô thở hắc ra một hơi rồi nói:
- Thưa ba, com không dung túng chồng con chỉ là con cảm thấy những việc anh ấy làm không có gì sai để mà phải ngăn cản. Đối với con chỉ cần Thiên Hàn cảm thấy hạnh phúc thì dù muốn con làm gì cũng được. Làm vợ không phải là nên bên cạnh và ủng hộ chồng sao ạ? Con làm theo lời được dạy vậy mà cũng sai sao?
Đến lúc này vẻ mặt Phó lão gia đã trở nên khó coi đến khó tả, gương mặt ông giận dữ, đỏ bừng. Những vết nhăn trên trán bị ép con lại, đôi mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Lãnh Vân Hy:
- Con vậy mà nói là không dung túng? Con nói chỉ cần nó vui là được à? Vậy giam mẹ và em trai vào tù chằng lẽ cũng là việc đúng mà con cần ủng hộ? Cho dù thế nào con cũng là con gái Lãnh gia, sao mà một chút khí phách của lão Lãnh con cũng không có thế? Ba mẹ con mà biết con thế này hẳn thất vọng lắm!
Lúc này Phó Thiên Hàn đứng bên cạnh đã không cách nào kiềm chế được nữa, thú thật từ lúc bước vào đến giờ anh đã rất cố gắng khống chế mình để không làm ra những việc trái luân thường đạo lý. Thế nhưng dường như là do anh không nói nên ba anh càng ngày càng lấn đến. Nếu đã vậy thì anh liền không im lặng nữa! Phó Thiên Hàn nắm chặt lấy bàn tay Lãnh Vân Hy, mặc dù cô cố gắng kiên cường nhưng anh biết rằng cô đang không vui vẻ. Ôm lấy eo trấn an Lãnh Vân Hy, Phó Thiên Hàn nhìn Phó lão gia nói:
- Ba à, ba đừng có mà quá đáng! Ba nói gì cũng được như g không được phép động đến ba mẹ Vân Hy.
- Tại sao tao lại không được nói? Mày làm sai đã đành chẳng lẽ giờ tao cũng phải nhắm mắt cho qua việc vợ mày không ngăn cản?
- Tại sao phải ngăn cản? Tôi không làm gì sai thì tại sao lại phải ngăn cản? Là do vợ con ông không ra gì thì đừng có mà đem hết trách nhiệm đổ lên đầu người khác. Ông nói tôi thế nào cũng được, nhưng ba mẹ Lãnh thì không! Ông không xứng đáng nói về họ! Dù họ có thế nào họ cũng là những người đã lo lắng cho tôi. Chứ không giống người cha vô trách nhiệm nào đó, đến cả việc con có ăn no không, mặc ấm không cũng không biết.
- Mày!
- Làm sao? Vợ ông được phép làm sai còn tôi thì không được nói? Sao ngày xưa tôi lại không phát hiện ông là một người chồng tốt thế nhỉ? Nếu tình yêu này mà san sẻ bớt một ít qua mẹ tôi thì cũng không tới nỗi bà lâm bệnh mà mất. Phó lão gia, nhiều khi tôi tự hỏi không biết vì sao ông không thương tôi! Cũng cùng là con nhưng lại đứa thương đứa ghét, nói thật ông không xứng đáng làm ba!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.